Chương 25: Thanh Mai Trúc Mã
Tubida Maus
04/03/2014
"Mọi chuyện sáng tỏ rồi..."
Dạo gần đây, trông thằng con trai của mình có vẻ mệt mỏi, ông Nam có phần hơi lo lắng. Chẳng lẽ thằng bé vẫn còn luyến tiếc cô con dâu trước của ông hay sao chứ? Không thể nào! Hay là đang bất hòa với Bảo Hiền nhỉ? Dường như không phải là như vậy.
- Xin chào Ngài, chủ tịch Huỳnh. - Một giọng nữ mỏng manh nhưng rắn rỏi vang lên.
- Cô là ai? Sao lại có mặt trong nhà của tôi? - Ông ngước lên, cau mày nhìn cô gái trẻ.
- Tôi là Vidia, từ 2S. - Cô dõng dạc đáp - Tôi đã ở đây hơn một tuần, ông không có ở nhà nên không biết là phải.
- Là bạn của Bảo Hiền sao? - Ông nheo mắt.
- Vâng. Tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi muốn Ngài hợp tác với tôi! - Vidia nhếch mép đầy tự tin.
- Chuyện gì?
Cô nàng không chút lưỡng lự mà rất thẳng thắn. Nếu có cả chủ tịch Huỳnh cũng đồng ý tham gia vào cái gọi là "hợp đồng" mà Vidia muốn hợp tác, thì đó là kế hoạch nhất định thành công.
...
Trong khi ấy, cách nhà vài con phố, tên Đông đang cố gắng lôi kéo, năn nỉ Bảo Hiền.
- Cho Đông theo với mà!! Đông cũng muốn đi... - Hắn nhõng nhẽo như đứa trẻ, làm mặt buồn.
- Không là không, mau về nhà đi. - Hiền lạnh lùng.
- Đông không về đâu. Đông cũng muốn biết nữa!! - Anh chàng phụng phịu.
- Đồ phiền phức! - Hiền cáu bẳn - Đừng làm vướng tay bân chân người khác nữa!!
Cụm từ đầu tiên mà Hiền phát ra làm Đông xụ mặt xuống ngay tức khắc. Hắn ngồi phịch xuống, giận dỗi chẳng thèm đuổi theo nữa. Đi một quãng khá xa rồi, Hiền mới quay đầu lại. Tên rắc rối ấy vẫn ngồi chồm hổm bất đồng trên vỉa hè trước cửa nhà người ta. Trông cái tướng hắn ngồi cũng tồi tội. Hiền bực dọc càm ràm.
- Em gái ơi là em gái. Sao em có thể chịu nổi cái thằng còn rắc rối hơn cả lũ con nít ở cô nhi thế này chứ?
Bảo Hiền gãi gãi đầu, một hành động chưa bao giờ có ở cô. Hiền quay lại chỗ Đông ăn vạ, đá nhẹ vào chân hắn.
- Sao kêu muốn đi chung mà? Lẹ lên coi.
- Thiệt hông? - Đông ngước lên, đôi mắt tràn trề hi vọng - Cho Đông đi theo thiệt hả?
- Đứng dậy lẹ đi trước khi tui đổi ý. - Hiền quay mặt đi chỗ khác.
Đông đứng bật dậy ngay lập tức, cứ như là sợ Hiền đổi ý thật vậy. Hắn nhảy cà tưng, sau đó ôm Hiền để biểu lộ niềm vui sướng. Lại quá lố rồi.
"Càng ngày mình càng giống má cậu ta..."
Hiền thở dài, bóp trán. Đúng là nhức đầu kinh niên với thằng này. Nói đi cũng phải nói lại, Hiền suốt ngày tỏ ra lạnh lùng, Đông cũng ức chế lắm đó chứ. Có cơ hội, hắn lập tức phải tận dụng thôi.
Nhắc đến vấn đề, Hiền đang trên đường đến sân bay, dù cô chẳng muốn đi chút nào. Bất quá, bị ép buộc phải đi, cô cố tình ung dung thả bộ đến đó, chả mỏi chân đâu vì cô đã quen rồi, đến đón cô em gái cùng cha khác mẹ tên Skii mà Hiền chả bao giờ muốn thừa nhận. Cô đang nung nấu trong đầu một ý nghĩ táo bạo. Con bé tên Skii đó hôm nay đến Việt Nam.
Không phải mất quá nhiều thời gian, Bảo Hiền đã nhận ra con nhỏ đó. Nó nổi bần bật giữa đám đông.
- Skii? - Đông ngạc nhiên. Hắn hét tướng lên thật to - Có phải là Skii Hiểu Nhi không?
Con bé tên Skii Hiểu Nhi nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đông tươi cười, vẫy tay. Bảo Hiền hơi thắc mắc một chút, cô huých cùi chỏ Đông.
- Quen à?
- Ừm. Đó là bạn thân của Đông từ nhỏ mà!
Trông thằng nhóc lộ vẻ hân hoan khi được gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã, Hiền chợt thấy bực bội trong lòng. Cảm giác của Hiền cho biết sau này sẽ có nhiều phiền não đây. Mà như đã nói trước, Hiền chưa bao giờ linh cảm sai điều gì.
- Hi sis. - Cứ tưởng là con bé sẽ không thèm nhìn mặt Hiền, ai ngờ lại chào rất lễ phép. Bất quá, Hiền lại không ưa gì mấy.
- Ủa? Nhi quen Hiền sao? - Đông lấy làm lạ.
- Là em cùng cha khác mẹ với tôi. - Hiền nói nhanh. Skii mỉm cười, gật đầu để khẳng định lại.
- Woa, trùng hợp quá ta! - Đông tròn mắt.
Bảo Hiền liếc hắn một cái sắc lẻm. Người gì mà...
...
Ba người ngồi trong một quán café sang trọng. Đông ngồi bên cạnh Hiền, còn Skii Hiểu Nhi thì ngồi ở phía đối diện. Tên oắt già này cứ hết nhìn Bảo Hiền lại nhìn sang Skii, chớp chớp mắt tinh nghịch, tay vày vò vạt áo của Hiền.
- Đừng có ngẳng nữa! - Trong khi con bé Skii vô cùng ngạc nhiên thì Hiền bực bội quát Đông. Cậu chàng giật mình, vội rụt cả hai tay lại.
- Chị. - Skii thỏ thẻ - Ba dặn chị em mình sống tốt với nhau. Chị sẽ tốt với em chứ?
- No! - Hiền lạnh lùng khẳng định - Dù là có chung dòng máu, chung huyết thống đi chăng nữa thì cũng chỉ là người dưng, đừng tưởng bở!
Skii siết chắt nắm tay, giận đến run người. Con nhỏ đã cố gắng hạ mình, cố gắng nịnh chị một chút theo lời dặn dò của ba, vậy mà cô chị cùng cha không cùng mẹ kia lại chẳng có tinh thần hợp tác chút nào. Con bé nhếch môi.
- Đì chết em, chị mãn nguyện được sao?
- Of course. - Hiền nhướn mày, thản nhiên đáp.
- Haiz. - Biểu hiện khá nặng nệ, Skii đứng dậy với vẻ mặt không hài lòng. Con bé thở dài.
...
Lúc này, tại ngôi nhà của bà Ân - Trịnh Sifu.
Sau khi đưa ra hàng tá lý do để thuyết phục ông Nam tham gia vào hợp đồng dở người của mình, Vidia nhận được câu trả lời "Đợi tôi suy nghĩ..", sau đó cuộc trò chuyện kết thúc và đường ai nấy đi. Vidia chuyển hướng tấn công sang Trịnh Hồng Ân - Sifu của Yuuki. Cô không có ý định mời bà Ân tham gia vào kế hoạch, chỉ là cô một tìm hiểu một vài chuyện trước khi triển khai tác chiến. Vidia xưa nay vẫn làm việc lộn xộn, không tuân theo bất cứ một qui tắc qui củ nào cả. Thế nên khó mà đoán được những hành động của cô mang hàm ý gì.
- Cô là Vidia? - Bà Ân nheo mày, nghi ngờ hỏi - Từ 2S?
- Vâng, chính tôi! - Vidia gật đầu, khẳng định thêm một lần nữa. Cô đưa thẻ căn cước của mình ra.
- Cô muốn gì ở tôi? - Bà Ân nhìn như săm soi vào tấm thẻ.
- Tôi muốn biết... - Vidia ngắc ngứ, cười mỉa mai - ...làm sao mà bà lại có được lòng tin tuyệt đối của Yuuki vậy?
- Cô... có ý gì? - Bà Ân giật nảy người. Lẽ nào... cô gái này biết gì đó? Bà cố trấn tĩnh mình, không thể nào có chuyện cô ta biết chuyện gì bí mật của bà được.
- Phạm Thiên Khởi... - Vidia nhắc đến cái tên, rồi dừng lại.
- Làm sao? - Bà Ân nóng lòng, vẻ mặt bà đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Con bé đó... rất quan trọng đối với Yuuki, nhỉ? - Vidia liếm môi. Vẻ mặt cô hiện rõ hai chữ KHINH BỈ.
- Cô... muốn gì? - Bà toát mồ hôi.
- Sifu và cái chết của em gái. - Vidia vẫn cố tình lấp lửng - Yuuki mà biết được thì sẽ chọn bên nào đây? Ái chà chà...
RẦM!
Bà Ân đập mạnh tay lên bàn, đứng phắt dậy. Trông bà tức giận tột cùng.
- Ý cô là sao hả?? - Bà gần như gầm lên.
- Không phải nóng đâu. - Vidia từ tốn đứng dậy, tay vẫn chống lên bàn - Bà cứ từ từ suy nghĩ lại. Nếu đã nhớ ra thì liên lạc với tôi nhé! - Cô gái ghé sát mặt bà Ân, thì thầm - Yên tâm đi, đây sẽ là một bí mật.
Vidia nhìn bà Ân, mỉm cười. Nụ cười vốn rất kỳ lạ, giờ càng thêm phần khó hiểu. Cô quay lưng bước ra ngoài, bỏ lại Trịnh Hồng Ân một mình giận run lên, có phần khiếp sợ. Thì ra... bộ hạ của BYAA cũng có người lợi hại như vậy.
Dạo gần đây, trông thằng con trai của mình có vẻ mệt mỏi, ông Nam có phần hơi lo lắng. Chẳng lẽ thằng bé vẫn còn luyến tiếc cô con dâu trước của ông hay sao chứ? Không thể nào! Hay là đang bất hòa với Bảo Hiền nhỉ? Dường như không phải là như vậy.
- Xin chào Ngài, chủ tịch Huỳnh. - Một giọng nữ mỏng manh nhưng rắn rỏi vang lên.
- Cô là ai? Sao lại có mặt trong nhà của tôi? - Ông ngước lên, cau mày nhìn cô gái trẻ.
- Tôi là Vidia, từ 2S. - Cô dõng dạc đáp - Tôi đã ở đây hơn một tuần, ông không có ở nhà nên không biết là phải.
- Là bạn của Bảo Hiền sao? - Ông nheo mắt.
- Vâng. Tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi muốn Ngài hợp tác với tôi! - Vidia nhếch mép đầy tự tin.
- Chuyện gì?
Cô nàng không chút lưỡng lự mà rất thẳng thắn. Nếu có cả chủ tịch Huỳnh cũng đồng ý tham gia vào cái gọi là "hợp đồng" mà Vidia muốn hợp tác, thì đó là kế hoạch nhất định thành công.
...
Trong khi ấy, cách nhà vài con phố, tên Đông đang cố gắng lôi kéo, năn nỉ Bảo Hiền.
- Cho Đông theo với mà!! Đông cũng muốn đi... - Hắn nhõng nhẽo như đứa trẻ, làm mặt buồn.
- Không là không, mau về nhà đi. - Hiền lạnh lùng.
- Đông không về đâu. Đông cũng muốn biết nữa!! - Anh chàng phụng phịu.
- Đồ phiền phức! - Hiền cáu bẳn - Đừng làm vướng tay bân chân người khác nữa!!
Cụm từ đầu tiên mà Hiền phát ra làm Đông xụ mặt xuống ngay tức khắc. Hắn ngồi phịch xuống, giận dỗi chẳng thèm đuổi theo nữa. Đi một quãng khá xa rồi, Hiền mới quay đầu lại. Tên rắc rối ấy vẫn ngồi chồm hổm bất đồng trên vỉa hè trước cửa nhà người ta. Trông cái tướng hắn ngồi cũng tồi tội. Hiền bực dọc càm ràm.
- Em gái ơi là em gái. Sao em có thể chịu nổi cái thằng còn rắc rối hơn cả lũ con nít ở cô nhi thế này chứ?
Bảo Hiền gãi gãi đầu, một hành động chưa bao giờ có ở cô. Hiền quay lại chỗ Đông ăn vạ, đá nhẹ vào chân hắn.
- Sao kêu muốn đi chung mà? Lẹ lên coi.
- Thiệt hông? - Đông ngước lên, đôi mắt tràn trề hi vọng - Cho Đông đi theo thiệt hả?
- Đứng dậy lẹ đi trước khi tui đổi ý. - Hiền quay mặt đi chỗ khác.
Đông đứng bật dậy ngay lập tức, cứ như là sợ Hiền đổi ý thật vậy. Hắn nhảy cà tưng, sau đó ôm Hiền để biểu lộ niềm vui sướng. Lại quá lố rồi.
"Càng ngày mình càng giống má cậu ta..."
Hiền thở dài, bóp trán. Đúng là nhức đầu kinh niên với thằng này. Nói đi cũng phải nói lại, Hiền suốt ngày tỏ ra lạnh lùng, Đông cũng ức chế lắm đó chứ. Có cơ hội, hắn lập tức phải tận dụng thôi.
Nhắc đến vấn đề, Hiền đang trên đường đến sân bay, dù cô chẳng muốn đi chút nào. Bất quá, bị ép buộc phải đi, cô cố tình ung dung thả bộ đến đó, chả mỏi chân đâu vì cô đã quen rồi, đến đón cô em gái cùng cha khác mẹ tên Skii mà Hiền chả bao giờ muốn thừa nhận. Cô đang nung nấu trong đầu một ý nghĩ táo bạo. Con bé tên Skii đó hôm nay đến Việt Nam.
Không phải mất quá nhiều thời gian, Bảo Hiền đã nhận ra con nhỏ đó. Nó nổi bần bật giữa đám đông.
- Skii? - Đông ngạc nhiên. Hắn hét tướng lên thật to - Có phải là Skii Hiểu Nhi không?
Con bé tên Skii Hiểu Nhi nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đông tươi cười, vẫy tay. Bảo Hiền hơi thắc mắc một chút, cô huých cùi chỏ Đông.
- Quen à?
- Ừm. Đó là bạn thân của Đông từ nhỏ mà!
Trông thằng nhóc lộ vẻ hân hoan khi được gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã, Hiền chợt thấy bực bội trong lòng. Cảm giác của Hiền cho biết sau này sẽ có nhiều phiền não đây. Mà như đã nói trước, Hiền chưa bao giờ linh cảm sai điều gì.
- Hi sis. - Cứ tưởng là con bé sẽ không thèm nhìn mặt Hiền, ai ngờ lại chào rất lễ phép. Bất quá, Hiền lại không ưa gì mấy.
- Ủa? Nhi quen Hiền sao? - Đông lấy làm lạ.
- Là em cùng cha khác mẹ với tôi. - Hiền nói nhanh. Skii mỉm cười, gật đầu để khẳng định lại.
- Woa, trùng hợp quá ta! - Đông tròn mắt.
Bảo Hiền liếc hắn một cái sắc lẻm. Người gì mà...
...
Ba người ngồi trong một quán café sang trọng. Đông ngồi bên cạnh Hiền, còn Skii Hiểu Nhi thì ngồi ở phía đối diện. Tên oắt già này cứ hết nhìn Bảo Hiền lại nhìn sang Skii, chớp chớp mắt tinh nghịch, tay vày vò vạt áo của Hiền.
- Đừng có ngẳng nữa! - Trong khi con bé Skii vô cùng ngạc nhiên thì Hiền bực bội quát Đông. Cậu chàng giật mình, vội rụt cả hai tay lại.
- Chị. - Skii thỏ thẻ - Ba dặn chị em mình sống tốt với nhau. Chị sẽ tốt với em chứ?
- No! - Hiền lạnh lùng khẳng định - Dù là có chung dòng máu, chung huyết thống đi chăng nữa thì cũng chỉ là người dưng, đừng tưởng bở!
Skii siết chắt nắm tay, giận đến run người. Con nhỏ đã cố gắng hạ mình, cố gắng nịnh chị một chút theo lời dặn dò của ba, vậy mà cô chị cùng cha không cùng mẹ kia lại chẳng có tinh thần hợp tác chút nào. Con bé nhếch môi.
- Đì chết em, chị mãn nguyện được sao?
- Of course. - Hiền nhướn mày, thản nhiên đáp.
- Haiz. - Biểu hiện khá nặng nệ, Skii đứng dậy với vẻ mặt không hài lòng. Con bé thở dài.
...
Lúc này, tại ngôi nhà của bà Ân - Trịnh Sifu.
Sau khi đưa ra hàng tá lý do để thuyết phục ông Nam tham gia vào hợp đồng dở người của mình, Vidia nhận được câu trả lời "Đợi tôi suy nghĩ..", sau đó cuộc trò chuyện kết thúc và đường ai nấy đi. Vidia chuyển hướng tấn công sang Trịnh Hồng Ân - Sifu của Yuuki. Cô không có ý định mời bà Ân tham gia vào kế hoạch, chỉ là cô một tìm hiểu một vài chuyện trước khi triển khai tác chiến. Vidia xưa nay vẫn làm việc lộn xộn, không tuân theo bất cứ một qui tắc qui củ nào cả. Thế nên khó mà đoán được những hành động của cô mang hàm ý gì.
- Cô là Vidia? - Bà Ân nheo mày, nghi ngờ hỏi - Từ 2S?
- Vâng, chính tôi! - Vidia gật đầu, khẳng định thêm một lần nữa. Cô đưa thẻ căn cước của mình ra.
- Cô muốn gì ở tôi? - Bà Ân nhìn như săm soi vào tấm thẻ.
- Tôi muốn biết... - Vidia ngắc ngứ, cười mỉa mai - ...làm sao mà bà lại có được lòng tin tuyệt đối của Yuuki vậy?
- Cô... có ý gì? - Bà Ân giật nảy người. Lẽ nào... cô gái này biết gì đó? Bà cố trấn tĩnh mình, không thể nào có chuyện cô ta biết chuyện gì bí mật của bà được.
- Phạm Thiên Khởi... - Vidia nhắc đến cái tên, rồi dừng lại.
- Làm sao? - Bà Ân nóng lòng, vẻ mặt bà đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Con bé đó... rất quan trọng đối với Yuuki, nhỉ? - Vidia liếm môi. Vẻ mặt cô hiện rõ hai chữ KHINH BỈ.
- Cô... muốn gì? - Bà toát mồ hôi.
- Sifu và cái chết của em gái. - Vidia vẫn cố tình lấp lửng - Yuuki mà biết được thì sẽ chọn bên nào đây? Ái chà chà...
RẦM!
Bà Ân đập mạnh tay lên bàn, đứng phắt dậy. Trông bà tức giận tột cùng.
- Ý cô là sao hả?? - Bà gần như gầm lên.
- Không phải nóng đâu. - Vidia từ tốn đứng dậy, tay vẫn chống lên bàn - Bà cứ từ từ suy nghĩ lại. Nếu đã nhớ ra thì liên lạc với tôi nhé! - Cô gái ghé sát mặt bà Ân, thì thầm - Yên tâm đi, đây sẽ là một bí mật.
Vidia nhìn bà Ân, mỉm cười. Nụ cười vốn rất kỳ lạ, giờ càng thêm phần khó hiểu. Cô quay lưng bước ra ngoài, bỏ lại Trịnh Hồng Ân một mình giận run lên, có phần khiếp sợ. Thì ra... bộ hạ của BYAA cũng có người lợi hại như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.