Chương 18: Đại thiếu gia tìm việc làm
Hoàng Hàn
27/09/2017
"Đông Đông, lấy hộ tôi quả trứng""Cậu không thấy tôi đang nhào bột à?", mắt Đông không rời khỏi tô bột đang đặt trên bàn, liên tục dùng các ngón tay ma sát đống bột màu trắng.
"Tôi còn chưa đánh trứng, cậu nhào cái gì?", Nghĩa không giấu được vẻ kinh ngạc. Bột chưa đổ vào hỗn hợp có bóp cả ngày vẫn chỉ là một mớ bột bình thường, cậu ta không biết điều đó sao?
"Cậu tìm mua cặp mắt khác mà gắn vào đi, nãy giờ chắc tôi bóp không khí", Đông vẫn chuyên tâm vào việc làm vô ích của mình. Bình thường vào lớp cậu ngồi nghịch ngợm gì đó, mỗi lần quay mặt lên thì đã thấy Nghĩa nhào bột, cậu thật sự không biết qui trình làm bánh là như thế nào.
"Nhưng đó chỉ là bột, cậu phải đổ vào trứng, khuấy đặc lại rồi mới nhào. Cậu bóp đống bột trắng đó thì có ích gì? Với lại hôm nay cũng không cần nhào bột"
"Ý cậu là tôi ăn không ngồi rồi làm việc vô ích?", Đông quay sang nhìn người bên cạnh với ánh mắt hình viên đạn
Nghĩa vội khua tay, lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, không phải. Cậu chơi tiếp đi". Cậu biết tên nhóc này bình thường rất kiệt xuất, nhưng một khi đã ngu là sẽ ngu đến tận cùng, nếu gắng sức giải thích liền bị ăn đấm ngay.
Nghĩa đứng kế bên, thật tự nhiên đưa tay trái vòng sau lưng người bên cạnh gần như ôm lấy người này, động tác với tay lấy trứng đem cằm đặt nhẹ lên vai Đông, cảm nhận mùi dầu gội thoang thoảng. Không biết từ khi nào mùi X-men bình thường lại thơm đến mê người như vậy.
Đông mãi nghịch bột không nhận ra hành động cơ hội vừa rồi, Nghĩa bình yên mang trứng trở về vui vẻ hoàn thành mẻ bánh "đầu tiên" sau ba tuần học.
Trong thời gian đợi nướng bánh, Đông lấy ra một xấp giấy và con dấu khắc tên mình, làm tuần tự như mọi hôm: đọc lướt qua, ký tên, đóng dấu, đọc lướt qua, ký tên, đóng dấu. Nghĩa tựa đầu vào một tay đang chống trên bàn chăm chú nhìn Đông làm việc. Mặc dù làm việc với thao tác nhanh gọn nhưng cậu ta không hề tỏ ra một chút suy nghĩ hay tập trung cao độ, gương mặt thanh tú rất bình thản hơi cúi xuống cho vừa tầm nhìn, ánh mắt đưa lên rồi lại đưa xuống dọc theo từng trang giấy, môi thỉnh thoảng hé ra nhận lấy miếng snack Nghĩa đưa vào.
"Đêm trăng cổ tích?", Nghĩa nói nhỏ khi vô tình đưa mắt xuống trang giấy Đông đang đọc.
"Chương trình trung thu tổ chức cho trẻ em dưới Long An".
Lúc này Nghĩa mới nhận ra ngoài đường đã la liệt các ki-ốt bán bánh trung thu, lồng đèn cũng đã treo trên nhiều tuyến đường. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến mấy ngày này, lúc trước cậu chỉ đơn giản là ăn bánh trung thu cùng mẹ, mấy năm gần đây đều là Mỹ Quyên nhắc nhở cậu bằng cách đã gạ gẫm cậu mua bánh, ăn chơi tiệc tùng các kiểu. Giờ cũng đã sắp đến trung thu nhưng không còn ai bên cạnh, nghĩ đến đây Nghĩa chợt thấy có chút hụt hẫng, thiếu thốn.
"Sao vậy?", Đông ký xong xấp kế hoạch, quay sang thấy Nghĩa đang thẫn thờ.
"Nghĩ linh tinh thôi", Nghĩa cười như không có gì.
"Nhớ bạn gái à?"
Chỉ là câu nói đùa kèm theo nụ cười gian tà nhưng không ngờ lại trúng vào nội tâm của Nghĩa. Cậu thật sự đang nghĩ về kỉ niệm trung thu với Mỹ Quyên. Bình thường có thể lúc có lúc không, nhưng đến lễ hay dịp nào đó thì chắc chắn cậu sẽ được sảng khoái chịch cô bạn nóng bỏng, nhưng năm nay có lẽ không còn như vậy rồi. Nghĩa nhanh chóng tìm cách lấp liếm sự bối rối: "Cậu cũng đi Long An à?"
"Đương nhiên. Hoạt động này do câu lạc bộ của tôi tổ chức"
"Cậu cũng biết thương người nhỉ?", Nghĩa trưng ra vẻ mặt mỉa mai, tỏ vẻ bất ngờ trước tấm lòng nhân ái của Đông.
"Tôi là người có tấm lòng bao la vĩ đại, cậu là kẻ thấp kém đương nhiên không nhìn ra được", Đông vênh mặt làm thái độ xem thường người bên cạnh.
Nghĩa không khỏi bật cười trước thể hiện kiêu ngạo này. Mỗi lần nói tới lĩnh vực gì cậu cũng vênh mặt lên như vậy. Cậu tỏ ra khiêm tốn một tí thì mọi người sẽ không nhìn thấy khí chất của cậu à?
"Cậu ở không có thể đi cùng bọn tôi. Ngoài ngạo mạn, ngông cuồng, quấy rối, dâm tà ra cũng nên làm vài chuyện tốt chứ"
Đối với cậu tôi đã khoan nhượng lắm rồi, chỉ có tí xíu dâm tà thôi, sao cậu dám gom hết thói xấu cho tôi chứ? Cùng với tiếng lòng vỡ vụn, trong chớp mắt Nghĩa đã đem cổ tên nhóc kiêu ngạo kẹp vào cánh tay sắt đá của mình, mặc cho hắn giãy dụa, cố nén tiếng la vang lên trong lớp học.
"Bánh chín rồi, cho cậu ăn trước đấy"
Đối với Nghĩa mà nói đây là vinh hạnh cậu ban cho người kia vì trước giờ cậu chưa làm cho ai ăn cả. Chiếc bánh đầu tiên này ý nghĩa vô cùng, phải là người cậu rất xem trọng mới được ăn thứ thức ăn quý giá có một không hai như vậy.
"Cậu muốn tôi thử độc chứ gì", Đông đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Nghĩa, dường như không hề cảm nhận được tấm lòng thành mà Nghĩa dành cho mình.
Mặt Nghĩa đột nhiên tối sầm lại, cáu gắt rút tay đang cầm bánh về, làm vẻ mặt khinh khỉnh đưa bánh vào miệng, "Vậy tôi ăn hết".
Tay vừa đưa đến miệng đã bị một bàn tay nắm lấy, chiếc bánh chạm vào môi mỏng tưởng chừng đã có thể về đích trong chớp mắt bị tước đoạt về tay người khác. "Nhưng tôi vẫn muốn ăn. Tôi phải là người đầu tiên ăn bánh của cậu chứ", Đông thích thú ném bánh vào miệng mình, vừa nhai vừa vui vẻ nhìn mặt người bên cạnh đang thay đổi từng giây.
"Tôi phải là người ... đầu tiên ... của cậu, người ... của cậu", câu nói của Đông đang bị cắt xén không thương tiếc. Vẻ mặt Nghĩa biến chuyển không ngừng nghỉ, từ gắt gỏng sang ngạc nhiên, đơ ra, vui vẻ rồi bừng sáng thật rạng ngời.
Nghĩa lúc nào cũng hùng hổ, dồn dập, cứ tưởng mình là người chủ động nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, ngay từ đầu cậu đã bị Đông đưa vào thế hoàn toàn bị động. Cậu ta nói một câu có thể làm cậu bực mình, chỉ cần một câu nói tiếp theo cậu đã vui vẻ trở lại. Lúc cậu ta lạnh lùng, cậu như lạc ở bắc cực xung quanh toàn băng giá nhưng lúc cậu ta ấm áp, băng tuyết cũng lập tức tan chảy.
Tuy sự thật có hơi đau lòng nhưng Nghĩa vẫn nhẹ nhàng chấp nhận, dù là ai chủ động thì cậu ta vẫn ở đó, vẫn bên cạnh nắm giữ tâm trạng cậu, vẫn sẽ là "người ... của cậu".
---
Mặt dày: Tối nay cậu rảnh không?
Đông Đông: No. Tôi phải đi dạy thêm
Mặt dày: Bình thường cậu vẫn đánh liên minh mà
Đông Đông: Lúc trước là đầu năm tôi chưa muốn dạy. Giờ tôi có hứng dạy lại rồi
Mặt dày: Buổi tối làm gì còn xe buýt cho cậu đi?
Đông Đông: Tôi đi grab, lượt đi lượt về tầm 40k
Mặt dày: Cậu dạy một buổi được bao nhiêu mà lại tốn tiền xe như vậy?
Đông Đông: 250k
Mặt dày: Lê Tuyền dạy có 180k, cậu ăn cướp à?"
Đông Đông: Có người chịu cho tôi ăn cướp là được rồi ha ha
Mặt dày: Tôi không có việc làm, cậu gọi tôi đưa đón rồi trả cho tôi như grab đi!!!
Đông Đông: Để tôi cân nhắc
Mặt dày: Không phải cậu có tấm lòng bao la vĩ đại, yêu thương mọi người sao?
Đông Đông: Tôi chỉ yêu thương mọi "người"
Mặt dày: Cậu ...
Đông Đông: Ha ha
Mặt dày: Đi mà, cậu giàu như vậy để tôi đói khát mà chịu được sao?
Đông Đông: Tôi chịu được
Mặt dày: ...
Đông Đông: Cậu thích thì tối qua chở tôi, 6h30
Mặt dày: OK
Tắt ứng dụng zalo, Nghĩa bấm số điện thoại quen thuộc, màn hình hiện lên dòng chữ "Văn Vũ".
"Anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe máy đời cũ nhưng di chuyển thoải mái chút, trong chiều nay nha"
"OK. Một tiếng nữa có xe", loa điện thoại phát ra một giọng nam đầy mạnh mẽ.
Nghĩa cúp máy, mỉm cười mãn nguyện đi vào phòng tắm, chuẩn bị cho công việc mới của mình: xe ôm.
"Tôi còn chưa đánh trứng, cậu nhào cái gì?", Nghĩa không giấu được vẻ kinh ngạc. Bột chưa đổ vào hỗn hợp có bóp cả ngày vẫn chỉ là một mớ bột bình thường, cậu ta không biết điều đó sao?
"Cậu tìm mua cặp mắt khác mà gắn vào đi, nãy giờ chắc tôi bóp không khí", Đông vẫn chuyên tâm vào việc làm vô ích của mình. Bình thường vào lớp cậu ngồi nghịch ngợm gì đó, mỗi lần quay mặt lên thì đã thấy Nghĩa nhào bột, cậu thật sự không biết qui trình làm bánh là như thế nào.
"Nhưng đó chỉ là bột, cậu phải đổ vào trứng, khuấy đặc lại rồi mới nhào. Cậu bóp đống bột trắng đó thì có ích gì? Với lại hôm nay cũng không cần nhào bột"
"Ý cậu là tôi ăn không ngồi rồi làm việc vô ích?", Đông quay sang nhìn người bên cạnh với ánh mắt hình viên đạn
Nghĩa vội khua tay, lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, không phải. Cậu chơi tiếp đi". Cậu biết tên nhóc này bình thường rất kiệt xuất, nhưng một khi đã ngu là sẽ ngu đến tận cùng, nếu gắng sức giải thích liền bị ăn đấm ngay.
Nghĩa đứng kế bên, thật tự nhiên đưa tay trái vòng sau lưng người bên cạnh gần như ôm lấy người này, động tác với tay lấy trứng đem cằm đặt nhẹ lên vai Đông, cảm nhận mùi dầu gội thoang thoảng. Không biết từ khi nào mùi X-men bình thường lại thơm đến mê người như vậy.
Đông mãi nghịch bột không nhận ra hành động cơ hội vừa rồi, Nghĩa bình yên mang trứng trở về vui vẻ hoàn thành mẻ bánh "đầu tiên" sau ba tuần học.
Trong thời gian đợi nướng bánh, Đông lấy ra một xấp giấy và con dấu khắc tên mình, làm tuần tự như mọi hôm: đọc lướt qua, ký tên, đóng dấu, đọc lướt qua, ký tên, đóng dấu. Nghĩa tựa đầu vào một tay đang chống trên bàn chăm chú nhìn Đông làm việc. Mặc dù làm việc với thao tác nhanh gọn nhưng cậu ta không hề tỏ ra một chút suy nghĩ hay tập trung cao độ, gương mặt thanh tú rất bình thản hơi cúi xuống cho vừa tầm nhìn, ánh mắt đưa lên rồi lại đưa xuống dọc theo từng trang giấy, môi thỉnh thoảng hé ra nhận lấy miếng snack Nghĩa đưa vào.
"Đêm trăng cổ tích?", Nghĩa nói nhỏ khi vô tình đưa mắt xuống trang giấy Đông đang đọc.
"Chương trình trung thu tổ chức cho trẻ em dưới Long An".
Lúc này Nghĩa mới nhận ra ngoài đường đã la liệt các ki-ốt bán bánh trung thu, lồng đèn cũng đã treo trên nhiều tuyến đường. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến mấy ngày này, lúc trước cậu chỉ đơn giản là ăn bánh trung thu cùng mẹ, mấy năm gần đây đều là Mỹ Quyên nhắc nhở cậu bằng cách đã gạ gẫm cậu mua bánh, ăn chơi tiệc tùng các kiểu. Giờ cũng đã sắp đến trung thu nhưng không còn ai bên cạnh, nghĩ đến đây Nghĩa chợt thấy có chút hụt hẫng, thiếu thốn.
"Sao vậy?", Đông ký xong xấp kế hoạch, quay sang thấy Nghĩa đang thẫn thờ.
"Nghĩ linh tinh thôi", Nghĩa cười như không có gì.
"Nhớ bạn gái à?"
Chỉ là câu nói đùa kèm theo nụ cười gian tà nhưng không ngờ lại trúng vào nội tâm của Nghĩa. Cậu thật sự đang nghĩ về kỉ niệm trung thu với Mỹ Quyên. Bình thường có thể lúc có lúc không, nhưng đến lễ hay dịp nào đó thì chắc chắn cậu sẽ được sảng khoái chịch cô bạn nóng bỏng, nhưng năm nay có lẽ không còn như vậy rồi. Nghĩa nhanh chóng tìm cách lấp liếm sự bối rối: "Cậu cũng đi Long An à?"
"Đương nhiên. Hoạt động này do câu lạc bộ của tôi tổ chức"
"Cậu cũng biết thương người nhỉ?", Nghĩa trưng ra vẻ mặt mỉa mai, tỏ vẻ bất ngờ trước tấm lòng nhân ái của Đông.
"Tôi là người có tấm lòng bao la vĩ đại, cậu là kẻ thấp kém đương nhiên không nhìn ra được", Đông vênh mặt làm thái độ xem thường người bên cạnh.
Nghĩa không khỏi bật cười trước thể hiện kiêu ngạo này. Mỗi lần nói tới lĩnh vực gì cậu cũng vênh mặt lên như vậy. Cậu tỏ ra khiêm tốn một tí thì mọi người sẽ không nhìn thấy khí chất của cậu à?
"Cậu ở không có thể đi cùng bọn tôi. Ngoài ngạo mạn, ngông cuồng, quấy rối, dâm tà ra cũng nên làm vài chuyện tốt chứ"
Đối với cậu tôi đã khoan nhượng lắm rồi, chỉ có tí xíu dâm tà thôi, sao cậu dám gom hết thói xấu cho tôi chứ? Cùng với tiếng lòng vỡ vụn, trong chớp mắt Nghĩa đã đem cổ tên nhóc kiêu ngạo kẹp vào cánh tay sắt đá của mình, mặc cho hắn giãy dụa, cố nén tiếng la vang lên trong lớp học.
"Bánh chín rồi, cho cậu ăn trước đấy"
Đối với Nghĩa mà nói đây là vinh hạnh cậu ban cho người kia vì trước giờ cậu chưa làm cho ai ăn cả. Chiếc bánh đầu tiên này ý nghĩa vô cùng, phải là người cậu rất xem trọng mới được ăn thứ thức ăn quý giá có một không hai như vậy.
"Cậu muốn tôi thử độc chứ gì", Đông đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Nghĩa, dường như không hề cảm nhận được tấm lòng thành mà Nghĩa dành cho mình.
Mặt Nghĩa đột nhiên tối sầm lại, cáu gắt rút tay đang cầm bánh về, làm vẻ mặt khinh khỉnh đưa bánh vào miệng, "Vậy tôi ăn hết".
Tay vừa đưa đến miệng đã bị một bàn tay nắm lấy, chiếc bánh chạm vào môi mỏng tưởng chừng đã có thể về đích trong chớp mắt bị tước đoạt về tay người khác. "Nhưng tôi vẫn muốn ăn. Tôi phải là người đầu tiên ăn bánh của cậu chứ", Đông thích thú ném bánh vào miệng mình, vừa nhai vừa vui vẻ nhìn mặt người bên cạnh đang thay đổi từng giây.
"Tôi phải là người ... đầu tiên ... của cậu, người ... của cậu", câu nói của Đông đang bị cắt xén không thương tiếc. Vẻ mặt Nghĩa biến chuyển không ngừng nghỉ, từ gắt gỏng sang ngạc nhiên, đơ ra, vui vẻ rồi bừng sáng thật rạng ngời.
Nghĩa lúc nào cũng hùng hổ, dồn dập, cứ tưởng mình là người chủ động nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, ngay từ đầu cậu đã bị Đông đưa vào thế hoàn toàn bị động. Cậu ta nói một câu có thể làm cậu bực mình, chỉ cần một câu nói tiếp theo cậu đã vui vẻ trở lại. Lúc cậu ta lạnh lùng, cậu như lạc ở bắc cực xung quanh toàn băng giá nhưng lúc cậu ta ấm áp, băng tuyết cũng lập tức tan chảy.
Tuy sự thật có hơi đau lòng nhưng Nghĩa vẫn nhẹ nhàng chấp nhận, dù là ai chủ động thì cậu ta vẫn ở đó, vẫn bên cạnh nắm giữ tâm trạng cậu, vẫn sẽ là "người ... của cậu".
---
Mặt dày: Tối nay cậu rảnh không?
Đông Đông: No. Tôi phải đi dạy thêm
Mặt dày: Bình thường cậu vẫn đánh liên minh mà
Đông Đông: Lúc trước là đầu năm tôi chưa muốn dạy. Giờ tôi có hứng dạy lại rồi
Mặt dày: Buổi tối làm gì còn xe buýt cho cậu đi?
Đông Đông: Tôi đi grab, lượt đi lượt về tầm 40k
Mặt dày: Cậu dạy một buổi được bao nhiêu mà lại tốn tiền xe như vậy?
Đông Đông: 250k
Mặt dày: Lê Tuyền dạy có 180k, cậu ăn cướp à?"
Đông Đông: Có người chịu cho tôi ăn cướp là được rồi ha ha
Mặt dày: Tôi không có việc làm, cậu gọi tôi đưa đón rồi trả cho tôi như grab đi!!!
Đông Đông: Để tôi cân nhắc
Mặt dày: Không phải cậu có tấm lòng bao la vĩ đại, yêu thương mọi người sao?
Đông Đông: Tôi chỉ yêu thương mọi "người"
Mặt dày: Cậu ...
Đông Đông: Ha ha
Mặt dày: Đi mà, cậu giàu như vậy để tôi đói khát mà chịu được sao?
Đông Đông: Tôi chịu được
Mặt dày: ...
Đông Đông: Cậu thích thì tối qua chở tôi, 6h30
Mặt dày: OK
Tắt ứng dụng zalo, Nghĩa bấm số điện thoại quen thuộc, màn hình hiện lên dòng chữ "Văn Vũ".
"Anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe máy đời cũ nhưng di chuyển thoải mái chút, trong chiều nay nha"
"OK. Một tiếng nữa có xe", loa điện thoại phát ra một giọng nam đầy mạnh mẽ.
Nghĩa cúp máy, mỉm cười mãn nguyện đi vào phòng tắm, chuẩn bị cho công việc mới của mình: xe ôm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.