Chương 11: Đến đây nào!
Hoàng Hàn
27/09/2017
Chương 7: Đến đây nào!
Sáng thứ hai, Sài Gòn trở lại với vẻ tất bật thường ngày, các bậc cha mẹ chở đứa những đứa trẻ còn đang ngủ gà ngủ gật đến trường, nhân viên văn phòng vội vã tắp xe vào những hàng ăn sáng ven đường mua cho mình một bữa sáng gọn nhẹ rồi lại vội vã rời đi, người người hối hả chen chúc trong làn khói bụi, tranh nhau từng khoảng trống nhỏ giữa làn xe đông nghẹt hoặc chen lấn trên những chiếc xe buýt. Xe buýt có thể là phương tiện thuận tiện, thoải mái với nhiều người nhưng có một số người, ấn tượng về xe buýt không hề tốt đẹp.
Một chàng trai tuấn tú bước lên xe buýt, vẫn còn ngơ ngác không biết mua vé thế nào đã bị bác tài xế nhiệt tình la mắng thậm tệ. Đứng thì phải cúi đầu tránh đụng phải nóc khi xe dằn xóc liên tục, điều đáng nói là người đứng phía trước dường như đã quên gội đầu. Chen chúc người với người, động chạm thân thể thật không dễ chịu gì, đã vậy còn liên tục bị cọ xát với người có lượng mồ hôi dồi dào. Nghĩa bước xuống xe với biểu hiện không thể tệ hơn, lần đầu tiên cảm giác khói bụi oi bức của Sài Gòn tựa như thiên đường. "Thoát rồi".
Hôm nay Nghĩa bắt đầu chiến dịch trở thành một sinh viên bình thường, không phải là sinh viên bình thường như sinh viên bình thường mà là sinh viên bình thường như sinh viên bình thường Trương Hữu Đông.
"Đông Đông", Nghĩa lay nhẹ người đã lọt vào mê hồn trận của môn tư tưởng, đang nằm dài trên bàn
"Hửm?", Đông lười biếng phát ra âm thanh từ cổ, không hề có dấu hiệu sẽ mở mắt.
"Lát đi ăn chung nha, dù sao cũng ở lại mà"
Giữa môn tư tưởng học buổi sáng và anh văn học buổi chiều chỉ được nghỉ hơn một giờ, nếu đợi xe buýt về rồi lại đợi xe buýt đến thì thật không khoa học chút nào. Đông không cần suy nghĩ nhiều liền nhẹ chuyển động đầu cọ sát trên mặt bàn thể hiện đồng ý, nếu không cậu cũng sẽ không ăn trưa vì cậu vốn không có thói quen ăn một mình nơi đông người.
Nghĩa thoáng choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt: hàng trăm sinh viên nhộn nhịp trong nhà ăn, bát nháo không hề có trật tự. Đến gần quầy cơm Nghĩa lại lần nữa cảm thấy gian nan vì có rất nhiều món nhưng món nào nhìn cũng như nhau, nhàm chán và tẻ nhạt. Đông nhanh chóng nhìn ra biểu cảm này, quay sang đề nghị: "Ăn cơm phần nha, một phần rất nhiều, lấy thêm thức ăn và cơm nữa, giá tiền không chênh lệch so với hai dĩa cơm nhưng thức ăn lại chất lượng hơn".
Nghĩa chỉ theo quán tính gật đầu rồi đi theo, thực chất vẫn chưa định hình được Đông vừa nói gì. Quả thật thức ăn phần không nhiều món nhưng nhìn ra dáng thức ăn hơn so với quầy cơm dĩa bình thường. Một phần cơm gồm món xào, món kho hoặc chiên, canh và cơm, Đông lấy thêm một tô cơm và một món nữa. Sau khi gian nan xếp hàng, chọn món, tìm được bàn trống Nghĩa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trước giờ cậu không ăn ở đây à?"
Muỗng canh còn chưa đưa đến miệng chợt dừng lại, đầu óc Nghĩa lập tức vận hành hết công suất. Trước giờ Nghĩa chỉ cần về nhà là có người dọn cơm sẵn, không thì cũng vô nhà hàng nào đó từ từ mà tận hưởng, đây thật sự là lần đầu tiên của cậu.
"Tôi thường chỉ học một buổi thôi, năm nay mới phải ở lại ăn", Nghĩa cảm thấy mình thật thông minh, thoáng cái đã có câu trả lời đỉnh như vậy.
Muỗng canh lại được tiếp tục cuộc hành trình tìm đến bờ môi mỏng.
"Học vậy không đủ số môn của khoa toán".
Hành trình lại tạm dừng. "Chết mất". Trí não lại tiếp tục được khởi động, Nghĩa thầm oán trách sao người kia lại biết nhiều như vậy.
"Vậy nên giờ mới cùng tôi học mấy môn của năm hai ha ha", Đông bật cười đánh tan âu lo của Nghĩa.
Nghĩa lập tức cười theo, cảm thấy bao nhiêu tảng đá vừa được trút xuống, thầm cảm ơn Đông đã giải cứu mình. Nghĩa nhanh chóng cho muỗng canh vào miệng, định tập trung ăn hi vọng thoát khỏi những câu khỏi khó nhằn của người kia.
"Nhưng mà ...", Đông còn định hỏi gì nữa thì Nghĩa bất chợt đứng lên. "Đi đâu vậy?"
"Canh này cay, tôi lấy canh khác cho cậu", không đợi Đông trả lời, Nghĩa đẩy ghế rời đi.
Đông không hiểu cảm giác của mình lúc này là gì, thật sự có chút vui, chút bối rối, chút khó hiểu nhưng chủ yếu vẫn là vui, cậu bất giác mỉm cười.
"Sao cậu ..."
"Hôm qua tôi thấy cậu vớt tiêu ra", Nghĩa cắt ngang lời Đông, tỏ vẻ bình thản tiếp tục bữa ăn.
"Thật sự tôi biết ăn cay nhưng chỉ là tôi không thích thôi. Không phải là ăn không được", Đông liên tục giải thích, cậu không muốn người kia sẽ dựa vào điều này để chọc cậu yếu đuối, đàn ông kiểu gì không biết ăn cay.
"Biết rồi, tôi có nói gì đâu", Nghĩa vừa nói vừa cười, tỏ vẻ châm chọc.
"Tôi nói tôi biết ăn cay", Đông trừng mắt gằn giọng.
"Tôi thật không ý kiến gì đâu", Nghĩa làm biểu cảm nghi hoặc khiến Đông càng bức bối hơn.
Đông tức giận cầm lấy chai tương ớt bên cạnh, dốc ngược xuống bóp vào tô canh Nghĩa vừa mang lại. Nghĩa nhanh tay chặn lại, giật lấy chai tương ớt đặt xuống bàn, vừa lấy giấy lau tương ớt dính trên tay vừa nhẹ giọng: "Cậu sao lại như vậy, đã không thích thì gượng ép làm gì. Cậu đừng làm những thứ mình không thích, biết chưa?"
Đông làm mặt khó chịu cúi xuống tàn sát thức ăn, thực chất cậu đang cảm thấy có phần ấm áp. Nghĩa phải lắc đầu cười trước loại biểu cảm này, "Cậu thật sự con nít vậy sao? Chẳng có chút tôn nghiêm nào cả".
Ăn cơm xong, Nghĩa hít một hơi chuẩn bị tinh thần, đã ăn bờ rồi giờ đến ngủ bụi. Nghĩa theo chân Đông đi dọc một hành lang khuất sáng, sinh viên vật vờ khắp nơi, người thì ngồi tựa lưng vào tường gật gù, người thì trải áo khoác ra nằm trên sàn nhà thỉnh thoảng có những vết đen của bã kẹo cao su đã cũ nhìn không khác gì cảnh tị nạn cậu thường thấy trên mạng. Đông đi hết hành lang vẫn không có dấu hiệu dừng chân, một mạch lên tới lầu năm, bước vào văn phòng đoàn hội.
"Cậu thật không công bằng, người ta thì nằm ngoài hành lang, cậu thì lên đây tận hưởng". Nghĩa bật cười trước sự tận dụng của Đông, cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới việc sẽ lên đây nghỉ trưa.
"Cậu có thể bước ra quẹo phải, bấm phím G để được công bằng", Đông thản nhiên đi thẳng đến ghế sô pha
Nghĩa vui vẻ đóng cửa lại, "Sao lúc bên dưới cậu không bấm phím 5 quẹo trái mà lại đi thang bộ như vậy?"
"Vì chân tôi dài"
"Có vẻ ngắn hơn chân tôi", Nghĩa ngồi xuống cạnh Đông, đặt chân phải lên bàn, quay sang nhìn Đông với ánh mắt khiêu khích.
Đông nhếch môi, cười ra hơi gió thể hiện rõ sự khinh thường, đặt chân trái lên bàn, kế bên chân phải đang ảo tưởng sức mạnh, chấp nhận lời khiêu chiến. Hai chân dường như bằng nhau, mặc dù về chiều cao Nghĩa có phần nhỉnh hơn Đông nhưng đáng tiếc con số này lại nằm ở lưng. Hai kẻ háo thắng cố gắng rướn chân ra, đẩy mông về phía trước, xoay người theo tư thế thuận lợi tăng độ dài chân trên mặt bàn. Cả hai đều vô tư không nhận ra quá trình này, chân, đùi, lưng hai bên liên tục tiếp xúc, cọ xát.
Cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Minh Phương khựng lại trước cảnh tượng trước mắt: hai chàng trai không tì vết, biểu tượng của hai khoa đang tựa nửa lưng vào nhau, một tay đặt lên chân mình, tay còn lại đặt lên đùi người kia, còn ra sức bóp đẩy. Bất chợt thấy Minh Phương đi vào, hai chàng trai cũng đồng loạt bất động.
Hai giây sau, Minh Phương bật cười đem mọi người trở lại với thế giới, "Tư thế mới à?"
Hai tên háo thắng liền bỏ chân xuống, bật cười trước sự ngớ ngẩn vừa rồi. Cả ba kéo nhau vào phòng họp, Minh Phương nhanh chóng lại vị trí quen thuộc của mình, kéo ba chiếc ghế sát với nhau tạo thành một chiếc nệm nhỏ êm ái. Đông cách ra một khoảng, ghép tám chiếc ghế lại thành hai hàng sát nhau, một chiếc nệm rộng gấp đôi xuất hiện
"Kéo ghế lại nằm nghỉ đi", Đông ngồi xuống nệm nhìn sang Nghĩa.
"Còn có mấy ghế thôi, không đủ rộng cho tôi nằm"
"Ghép sát vào tường mà nằm"
"Tôi không quen chật, tôi ghép chung với cậu nha, dù sao cậu nằm vẫn còn dư mà"
"Biến", Đông không quan tâm nhắm mắt lại, bung tay chân chiếm hết số ghế vừa ghép.
Nghĩa thật sự buồn cười trước loại biểu tình kì lạ này. Đặt mông xuống ghế gần nhất, cậu quay sang nhìn Đông, ánh mắt bất chợt bị một lực rất mạnh giữ lại, không còn khả năng di chuyển. Gương mặt Đông lúc này ngoài thanh tú còn toát lên sự nhẹ nhàng, rất bình yên, không còn vẻ tôn nghiêm hay bướng bĩnh nữa. Nghĩa nhìn không sót một chi tiết nào, từ hàng lông mày rậm đến lông mi đen dài nổi bật trên làn da trắng, từ sóng mũi thẳng đến đôi môi căng hồng đều cuốn hút cậu một cách lạ thường.
Đông mở mắt ra thấy Nghĩa đang ngồi nhìn mình, cậu khẽ nhướn mày, ngồi dậy vặn mình một cái: "Cậu không ngủ à?"
"Tôi không quen mà", Nghĩa cười như không có gì làm Đông có chút buồn bực, chợt nghĩ có phải mình đã hơi ích kỉ.
Đông lại tủ lạnh rót hai ly nước, đưa Nghĩa một ly uống cạn rồi cùng nhau sang lớp anh văn.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, Đông lên khoa làm một số giấy tờ, Nghĩa một mình ra về với tâm trạng hết sức vui vẻ.
Nghĩa chợt dừng chân, tâm trạng trên cao bỗng chốc giảm xuống đáng kể, gương mặt góc cạnh thoáng chút rối bời, trước mắt cậu là trạm xe buýt với số người đứng đợi đông gấp đôi buổi sáng. Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, chàng trai cao lớn mạnh mẽ bước về phía trước, ánh mắt đầy sự quyết tâm, "Đến đây nào! Xe buýt!"
Sáng thứ hai, Sài Gòn trở lại với vẻ tất bật thường ngày, các bậc cha mẹ chở đứa những đứa trẻ còn đang ngủ gà ngủ gật đến trường, nhân viên văn phòng vội vã tắp xe vào những hàng ăn sáng ven đường mua cho mình một bữa sáng gọn nhẹ rồi lại vội vã rời đi, người người hối hả chen chúc trong làn khói bụi, tranh nhau từng khoảng trống nhỏ giữa làn xe đông nghẹt hoặc chen lấn trên những chiếc xe buýt. Xe buýt có thể là phương tiện thuận tiện, thoải mái với nhiều người nhưng có một số người, ấn tượng về xe buýt không hề tốt đẹp.
Một chàng trai tuấn tú bước lên xe buýt, vẫn còn ngơ ngác không biết mua vé thế nào đã bị bác tài xế nhiệt tình la mắng thậm tệ. Đứng thì phải cúi đầu tránh đụng phải nóc khi xe dằn xóc liên tục, điều đáng nói là người đứng phía trước dường như đã quên gội đầu. Chen chúc người với người, động chạm thân thể thật không dễ chịu gì, đã vậy còn liên tục bị cọ xát với người có lượng mồ hôi dồi dào. Nghĩa bước xuống xe với biểu hiện không thể tệ hơn, lần đầu tiên cảm giác khói bụi oi bức của Sài Gòn tựa như thiên đường. "Thoát rồi".
Hôm nay Nghĩa bắt đầu chiến dịch trở thành một sinh viên bình thường, không phải là sinh viên bình thường như sinh viên bình thường mà là sinh viên bình thường như sinh viên bình thường Trương Hữu Đông.
"Đông Đông", Nghĩa lay nhẹ người đã lọt vào mê hồn trận của môn tư tưởng, đang nằm dài trên bàn
"Hửm?", Đông lười biếng phát ra âm thanh từ cổ, không hề có dấu hiệu sẽ mở mắt.
"Lát đi ăn chung nha, dù sao cũng ở lại mà"
Giữa môn tư tưởng học buổi sáng và anh văn học buổi chiều chỉ được nghỉ hơn một giờ, nếu đợi xe buýt về rồi lại đợi xe buýt đến thì thật không khoa học chút nào. Đông không cần suy nghĩ nhiều liền nhẹ chuyển động đầu cọ sát trên mặt bàn thể hiện đồng ý, nếu không cậu cũng sẽ không ăn trưa vì cậu vốn không có thói quen ăn một mình nơi đông người.
Nghĩa thoáng choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt: hàng trăm sinh viên nhộn nhịp trong nhà ăn, bát nháo không hề có trật tự. Đến gần quầy cơm Nghĩa lại lần nữa cảm thấy gian nan vì có rất nhiều món nhưng món nào nhìn cũng như nhau, nhàm chán và tẻ nhạt. Đông nhanh chóng nhìn ra biểu cảm này, quay sang đề nghị: "Ăn cơm phần nha, một phần rất nhiều, lấy thêm thức ăn và cơm nữa, giá tiền không chênh lệch so với hai dĩa cơm nhưng thức ăn lại chất lượng hơn".
Nghĩa chỉ theo quán tính gật đầu rồi đi theo, thực chất vẫn chưa định hình được Đông vừa nói gì. Quả thật thức ăn phần không nhiều món nhưng nhìn ra dáng thức ăn hơn so với quầy cơm dĩa bình thường. Một phần cơm gồm món xào, món kho hoặc chiên, canh và cơm, Đông lấy thêm một tô cơm và một món nữa. Sau khi gian nan xếp hàng, chọn món, tìm được bàn trống Nghĩa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trước giờ cậu không ăn ở đây à?"
Muỗng canh còn chưa đưa đến miệng chợt dừng lại, đầu óc Nghĩa lập tức vận hành hết công suất. Trước giờ Nghĩa chỉ cần về nhà là có người dọn cơm sẵn, không thì cũng vô nhà hàng nào đó từ từ mà tận hưởng, đây thật sự là lần đầu tiên của cậu.
"Tôi thường chỉ học một buổi thôi, năm nay mới phải ở lại ăn", Nghĩa cảm thấy mình thật thông minh, thoáng cái đã có câu trả lời đỉnh như vậy.
Muỗng canh lại được tiếp tục cuộc hành trình tìm đến bờ môi mỏng.
"Học vậy không đủ số môn của khoa toán".
Hành trình lại tạm dừng. "Chết mất". Trí não lại tiếp tục được khởi động, Nghĩa thầm oán trách sao người kia lại biết nhiều như vậy.
"Vậy nên giờ mới cùng tôi học mấy môn của năm hai ha ha", Đông bật cười đánh tan âu lo của Nghĩa.
Nghĩa lập tức cười theo, cảm thấy bao nhiêu tảng đá vừa được trút xuống, thầm cảm ơn Đông đã giải cứu mình. Nghĩa nhanh chóng cho muỗng canh vào miệng, định tập trung ăn hi vọng thoát khỏi những câu khỏi khó nhằn của người kia.
"Nhưng mà ...", Đông còn định hỏi gì nữa thì Nghĩa bất chợt đứng lên. "Đi đâu vậy?"
"Canh này cay, tôi lấy canh khác cho cậu", không đợi Đông trả lời, Nghĩa đẩy ghế rời đi.
Đông không hiểu cảm giác của mình lúc này là gì, thật sự có chút vui, chút bối rối, chút khó hiểu nhưng chủ yếu vẫn là vui, cậu bất giác mỉm cười.
"Sao cậu ..."
"Hôm qua tôi thấy cậu vớt tiêu ra", Nghĩa cắt ngang lời Đông, tỏ vẻ bình thản tiếp tục bữa ăn.
"Thật sự tôi biết ăn cay nhưng chỉ là tôi không thích thôi. Không phải là ăn không được", Đông liên tục giải thích, cậu không muốn người kia sẽ dựa vào điều này để chọc cậu yếu đuối, đàn ông kiểu gì không biết ăn cay.
"Biết rồi, tôi có nói gì đâu", Nghĩa vừa nói vừa cười, tỏ vẻ châm chọc.
"Tôi nói tôi biết ăn cay", Đông trừng mắt gằn giọng.
"Tôi thật không ý kiến gì đâu", Nghĩa làm biểu cảm nghi hoặc khiến Đông càng bức bối hơn.
Đông tức giận cầm lấy chai tương ớt bên cạnh, dốc ngược xuống bóp vào tô canh Nghĩa vừa mang lại. Nghĩa nhanh tay chặn lại, giật lấy chai tương ớt đặt xuống bàn, vừa lấy giấy lau tương ớt dính trên tay vừa nhẹ giọng: "Cậu sao lại như vậy, đã không thích thì gượng ép làm gì. Cậu đừng làm những thứ mình không thích, biết chưa?"
Đông làm mặt khó chịu cúi xuống tàn sát thức ăn, thực chất cậu đang cảm thấy có phần ấm áp. Nghĩa phải lắc đầu cười trước loại biểu cảm này, "Cậu thật sự con nít vậy sao? Chẳng có chút tôn nghiêm nào cả".
Ăn cơm xong, Nghĩa hít một hơi chuẩn bị tinh thần, đã ăn bờ rồi giờ đến ngủ bụi. Nghĩa theo chân Đông đi dọc một hành lang khuất sáng, sinh viên vật vờ khắp nơi, người thì ngồi tựa lưng vào tường gật gù, người thì trải áo khoác ra nằm trên sàn nhà thỉnh thoảng có những vết đen của bã kẹo cao su đã cũ nhìn không khác gì cảnh tị nạn cậu thường thấy trên mạng. Đông đi hết hành lang vẫn không có dấu hiệu dừng chân, một mạch lên tới lầu năm, bước vào văn phòng đoàn hội.
"Cậu thật không công bằng, người ta thì nằm ngoài hành lang, cậu thì lên đây tận hưởng". Nghĩa bật cười trước sự tận dụng của Đông, cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới việc sẽ lên đây nghỉ trưa.
"Cậu có thể bước ra quẹo phải, bấm phím G để được công bằng", Đông thản nhiên đi thẳng đến ghế sô pha
Nghĩa vui vẻ đóng cửa lại, "Sao lúc bên dưới cậu không bấm phím 5 quẹo trái mà lại đi thang bộ như vậy?"
"Vì chân tôi dài"
"Có vẻ ngắn hơn chân tôi", Nghĩa ngồi xuống cạnh Đông, đặt chân phải lên bàn, quay sang nhìn Đông với ánh mắt khiêu khích.
Đông nhếch môi, cười ra hơi gió thể hiện rõ sự khinh thường, đặt chân trái lên bàn, kế bên chân phải đang ảo tưởng sức mạnh, chấp nhận lời khiêu chiến. Hai chân dường như bằng nhau, mặc dù về chiều cao Nghĩa có phần nhỉnh hơn Đông nhưng đáng tiếc con số này lại nằm ở lưng. Hai kẻ háo thắng cố gắng rướn chân ra, đẩy mông về phía trước, xoay người theo tư thế thuận lợi tăng độ dài chân trên mặt bàn. Cả hai đều vô tư không nhận ra quá trình này, chân, đùi, lưng hai bên liên tục tiếp xúc, cọ xát.
Cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Minh Phương khựng lại trước cảnh tượng trước mắt: hai chàng trai không tì vết, biểu tượng của hai khoa đang tựa nửa lưng vào nhau, một tay đặt lên chân mình, tay còn lại đặt lên đùi người kia, còn ra sức bóp đẩy. Bất chợt thấy Minh Phương đi vào, hai chàng trai cũng đồng loạt bất động.
Hai giây sau, Minh Phương bật cười đem mọi người trở lại với thế giới, "Tư thế mới à?"
Hai tên háo thắng liền bỏ chân xuống, bật cười trước sự ngớ ngẩn vừa rồi. Cả ba kéo nhau vào phòng họp, Minh Phương nhanh chóng lại vị trí quen thuộc của mình, kéo ba chiếc ghế sát với nhau tạo thành một chiếc nệm nhỏ êm ái. Đông cách ra một khoảng, ghép tám chiếc ghế lại thành hai hàng sát nhau, một chiếc nệm rộng gấp đôi xuất hiện
"Kéo ghế lại nằm nghỉ đi", Đông ngồi xuống nệm nhìn sang Nghĩa.
"Còn có mấy ghế thôi, không đủ rộng cho tôi nằm"
"Ghép sát vào tường mà nằm"
"Tôi không quen chật, tôi ghép chung với cậu nha, dù sao cậu nằm vẫn còn dư mà"
"Biến", Đông không quan tâm nhắm mắt lại, bung tay chân chiếm hết số ghế vừa ghép.
Nghĩa thật sự buồn cười trước loại biểu tình kì lạ này. Đặt mông xuống ghế gần nhất, cậu quay sang nhìn Đông, ánh mắt bất chợt bị một lực rất mạnh giữ lại, không còn khả năng di chuyển. Gương mặt Đông lúc này ngoài thanh tú còn toát lên sự nhẹ nhàng, rất bình yên, không còn vẻ tôn nghiêm hay bướng bĩnh nữa. Nghĩa nhìn không sót một chi tiết nào, từ hàng lông mày rậm đến lông mi đen dài nổi bật trên làn da trắng, từ sóng mũi thẳng đến đôi môi căng hồng đều cuốn hút cậu một cách lạ thường.
Đông mở mắt ra thấy Nghĩa đang ngồi nhìn mình, cậu khẽ nhướn mày, ngồi dậy vặn mình một cái: "Cậu không ngủ à?"
"Tôi không quen mà", Nghĩa cười như không có gì làm Đông có chút buồn bực, chợt nghĩ có phải mình đã hơi ích kỉ.
Đông lại tủ lạnh rót hai ly nước, đưa Nghĩa một ly uống cạn rồi cùng nhau sang lớp anh văn.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, Đông lên khoa làm một số giấy tờ, Nghĩa một mình ra về với tâm trạng hết sức vui vẻ.
Nghĩa chợt dừng chân, tâm trạng trên cao bỗng chốc giảm xuống đáng kể, gương mặt góc cạnh thoáng chút rối bời, trước mắt cậu là trạm xe buýt với số người đứng đợi đông gấp đôi buổi sáng. Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, chàng trai cao lớn mạnh mẽ bước về phía trước, ánh mắt đầy sự quyết tâm, "Đến đây nào! Xe buýt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.