Chương 30: Hối hận cũng đã muộn
Hoàng Hàn
27/09/2017
Đêm nay, Đông không cách nào ngủ được. Mỗi lần xoay người lại vô tình đưa tay sang, rồi lại giật mình thu tay về, ôm cánh tay lạnh lẽo vào lòng. Mỗi lần nằm nghiêng được một lát, mắt lim dim cơ thể lại mất trọng tâm ngã nhào về trước hoặc lật ngược về sau, cảm giác như đang rơi xuống vực làm Đông giật mình tình dậy. Từ bao giờ Đông đã không còn khái niệm trọng tâm khi ngủ, vì dù nghiêng về trước hay nghiêng ra sau vẫn được nâng đỡ chắc chắn an toàn. Sau vài lần thót tim, Đông nhích người sát tường tựa lưng vào, cơ bản không ngã nữa nhưng điểm tựa này cứng nhắc, lạnh lẽo vô cùng. Đông đem mền quấn kín người vẫn ngủ không được, không có hơi thở nóng hổi phả lên tóc, không có cánh tay vững chải bao bọc, không có cảm giác an toàn. Từ bao giờ Đông đã quen cảm giác nằm trong lòng Nghĩa.
Một đêm dài đằng đẳng trôi qua, Đông không chút tâm trạng bước lên xe buýt. Cảm giác chen chúc đến ngộp thở, đủ loại mùi khó ngửi cứ ập vào mũi. Từ bao giờ Đông đã trở nên vô dụng đến vậy.
Ngồi xuống vị trí quen thuộc, cả buổi học Đông lại trông ngóng một người bước xuống ngồi bên cạnh, mang gương mặt không góc chết nghiêng qua cười nói vui vẻ, ấm áp gọi những tiếng "Đông Đông". Đến trưa lên văn phòng đoàn hội lại là một cảm giác trống trãi. Lúc trước sẽ có người ghép sẵn ba dãy ghế sát vào nhau, cả hai cùng nằm nghỉ ngơi đợi đến ca học tiếp theo. Nghĩa sẽ không để cậu lấy túi xách làm gối mà đem đầu cậu đặt lên bắp tay, còn đem vai và ngực ra làm điểm tựa đầu cho cậu. Đông lặng thầm ghép ghế thành hai dãy, ngã lưng xuống cảm nhận cảm giác trống trãi rõ ràng hơn, mắt không thể nào nhắm được.
Vê đến phòng Đông dập cửa thật mạnh, tức giận hét lớn: "Thằng vô dụng" rồi nghiến răng đấm liên hồi vào tấm nệm. Đến khi nắm tay đã ê buốt, cánh tay không còn sức lực Đông mới tựa lưng vào tường thở hổn hển, mắt nhìn vô định lên phía trên.
"Cậu xem tôi là gì?", câu hỏi của Nghĩa cứ lãng vãng trong đầu khiến Đông muốn điên lên. Tôi chẳng xem cậu là cc gì hết. Đông cố nghĩ như vậy cũng đồng nghĩa với việc cậu đang cố lừa dối chính mình, trong lòng càng khó chịu hơn.
Những ngày sau đó, Đông chẳng khác một cái bóng. Lặng lẽ lên trường, lặng lẽ đi dạy, lặng lẽ trở về không có tâm trạng làm bất cứ việc gì. Khoảng trống trong lòng ngày càng lớn, đặc biệt những lúc nghĩ đến Nghĩa tự nhiên lại khó thở lạ thường. Trước giờ trừ mẹ cậu ra, Nghĩa là người quan tâm cậu không chút đắn đo, phần ăn có bao nhiêu thịt đều gắp qua cho cậu, sẵn sàng đem thân mình che chắn cho cậu, không bao giờ phương hại đến cậu ... Mấy ngày nay trôi qua tựa như cực hình đối với Đông, thiếu Nghĩa cậu như thiếu từng hơi thở. Mình thích cậu ta?
---
"Con chó hôm nay không thèm khóa cửa luôn à?", Quốc Trường tay cầm một túi thức ăn đẩy cửa bước vào phòng trọ.
Đông vừa đi dạy về, vẫn đang chậm rãi thay đồ. Mọi hành động của cậu mấy ngày nay vẫn chậm rãi như vậy, không một chút sức sống.
"Quên", Đông hơi xoay người lại nhìn Quốc Trường, tay vẫn tiếp tục cởi quần. "Giờ này còn không về kí túc xá à?"
"Tối nay tao ngủ ở đây. Lâu chưa hiếp mày", Quốc Trường cười nói, sau khi rửa tay tự động lấy tô, tự động đổ phở vào, tự động lặt rau. "Rửa tay rồi lại ăn này".
Từ khi bước vào phòng, Quốc Trường phát hiện khá nhiều điều mới lạ. Căn phòng được sắp xếp ngăn nắp hơn trước, bên trong tủ đồ cũng rất gọn gàng, quần áo không phải của một mình Đông, rải rác khắp căn phòng là những món đồ không phải kiểu Đông sẽ sử dụng. Dựa trên mối quan hệ của Đông, không cần mất thời gian, Quốc Trường cũng biết được người mọi hôm vẫn ở đây là ai.
Tâm trạng Đông có phần tốt hơn, vừa ăn vừa nói nhảm với Quốc Trường. Ăn xong Quốc Trường lôi laptop ra cùng đánh liên minh với Đông đến tận khuya mới chịu lên giường.
"Mày và Nghĩa cãi nhau à?", Quốc Trường nằm ngửa, mắt hướng lên trần nhà.
"Vớ vẩn gì vậy?", Đông lấp liếm những xao động trong lòng khi nghe đến tên người kia.
"Hai ngày nay mày và nó không đi cùng nhau, không ở cùng nhau. Tình trạng của mày xuống cấp trầm trọng không phải vì nó sao?"
Đông chỉ im lặng. Bình thường muốn qua mặt Quốc Trường đã khó, bây giờ biểu hiện lại rõ ràng như vậy thì còn biết chối thế nào, huống hồ lời Quốc Trường vừa nói hoàn toàn chính xác.
"Nghĩa là một thằng mày không dễ kiếm được đâu. Nó đối với mày tốt thế nào người ngoài nhìn vô còn biết"
"Mày không biết đâu", Đông trầm giọng.
"Có thể nhiều thứ tao không biết nhưng tao đơn cử một việc thôi. Lúc ở trong rừng không phải nó ôm mày cả đêm sao? Mày dùng não chó mày nghĩ chút đi. Nó không lo cho bản thân mình, đem truyền nhiệt từ cơ thể sưởi ấm cho mày còn chưa đủ quan tâm à?"
Đông thở dài một cái. "Không phải vì nó tao đã không lọt xuống đó"
"Đừng cố chấp nữa. Mày với nó quen nhau chưa được bao lâu nhưng độ khắng khít còn hơn ai hết. Cả đời mày gặp được bao nhiêu người có thể vì mày như vậy? Bao nhiêu người tâm đầu ý hợp như vậy? Hay chỉ có mình nó? Nếu vì cãi nhau thì mày nên làm lành đi, tao biết mày không muốn mất nó và nó cũng vậy"
Đông lại thở dài không nói gì chìm trong những khúc mắc có vẻ đã thông suốt
Chỉ vì trong lúc nóng giận không chấp nhận sự thật rằng mình cần cậu ta, mình đã làm cậu ta đau buồn như vậy
Nghĩ lại biểu cảm lúc đó của Nghĩa, tim Đông chợt đau nhói. Nghĩ lại giọt nước mắt trên gương mặt đau khổ của Nghĩa, lòng Đông như dao cắt
Lúc này ân hận có lẽ cũng muộn rồi.
Cậu ta có lẽ hận mình, dù chỉ làm một người bạn xã giao bình thường, sợ rằng cậu ta cũng không muốn.
Cậu ta hẳn là ghét mình lắm nên mới tránh mặt như vậy.
Đông lẩm nhẩm trong miệng: "Có lẽ đã muộn rồi"
---
Văn Vũ mang Nghĩa đặt lên giường, lấy khăn lau người cho Nghĩa. Mấy ngày nay Nghĩa lúc nào cũng say bí tỉ, cảnh tượng này thật giống bốn năm trước, lúc Văn Vũ mới về đây, chỉ khác là lần này Nghĩa cứ lảm nhảm, mỗi lần mở miệng đều là một cái tên.
Một ngày của Nghĩa trôi qua không chút ánh sáng. Thức dậy với đầu óc quay cuồng, tống rượu vào cơ thể, nhảy nhót điên cuồng rồi lại tiếp tục tống rượu vào, khóc lóc gọi tên Đông, mệt mỏi thiếp đi rồi lại thức dậy với đầu óc quay cuồng. Một vòng luẩn quẩn khiến Nghĩa tiều tụy rõ rệt.
"Đông Đông, tôi nhớ cậu lắm", Nghĩa ôm chầm lấy Văn Vũ, đem tay vuốt vuốt mái tóc trên ngực mình.
Văn Vũ đã quen không phản kháng, nằm yên đợi Nghĩa từ từ chìm vào giấc ngủ. Sợ làm Nghĩa thức giấc lại lên cơn mê, Văn Vũ không thể mặc đồ cho Nghĩa, chỉ lẳng lặng kéo mền đắp kín cơ thể mệt mỏi.
Hôm sau Nghĩa tỉnh dậy với tình trạng như mọi hôm, đầu đau nhức, vẫn còn hơi choáng. Nghĩa mệt mỏi lê bước rửa mặt cho tỉnh táo, cơ thể không mảnh vải cứ thế đi qua đi lại trước mặt Văn Vũ đang ngồi trên sô pha.
"Cậu ngồi xuống đây", giọng Văn Vũ điềm đạm nhưng có chút như ra lệnh.
Nghĩa đưa mắt nhìn Văn Vũ một cái, nặng nhọc bước lại vị trí thuận lợi thả cơ thể xuống ghế. Nghĩa tựa lưng vào một góc sô pha, sắc mặt không chút sức sống.
"Cậu xem bộ dạng bây giờ của cậu có giống con người không?", Văn Vũ ghim thẳng mắt vào gương mặt nhợt nhạt.
"Cậu ta không thích tôi", Nghĩa cười nhạt
"Bản lĩnh của cậu đâu rồi. Không phải cậu luôn tìm cách đạt được thứ mình muốn sao?"
"Cậu ta không phải thứ tôi có thể muốn là được", nghĩ đến Đông lòng Nghĩa cứ thắt lại, cơ thể lõa lồ khẽ run lên.
"Cậu ta không thích cậu không phải là không muốn nhìn thấy cậu. Cậu nhớ cậu ta đến vậy chi bằng cứ đến gặp mặt đi".
"Gặp cậu ta tôi sợ không làm chủ được mình, cậu ta sẽ ghét tôi", nước trong mắt Nghĩa lại chực trào ra.
"Ghét hay không còn quan trọng sao? Cậu ra bộ dạng như này cậu ta sẽ thương cậu à?", Văn Vũ hét lớn làm Nghĩa giật mình tỉnh táo hơn. "Bây giờ cậu khác gì một con đàn bà? Trừ lúc mẹ cậu mất cậu đã bao giờ rơi nước mắt chưa? Mấy ngày nay cậu hở ra là khóc, cậu tưởng như vậy là hay à? Như vậy sẽ có được cậu ta à?"
Nghĩa trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng.
"Nếu cậu không tự đi tìm tôi sẽ đưa cậu ta về cho cậu", Văn Vũ đứng dậy, nắm áo khoác bước ra cửa.
"Anh dám", Nghĩa bật người dậy hét lên kéo bước chân Văn Vũ tạm dừng.
"Cậu đã thấy tôi không dám làm gì cho cậu chưa?", Văn Vũ ngoái đầu nhếch môi, vẻ mặt bất cần.
"Được rồi, tối nay tôi sẽ tự đi", Nghĩa hạ giọng, thả người trở lại ghế đệm.
"Thức ăn để sẵn trong bếp. Tôi chuẩn bị xe".
Văn Vũ rời đi để lại Nghĩa vẫn chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Nếu gặp cậu để cậu có thể đá tôi bay thật xa có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ. Cậu tốt nhất nên đá cho xa vào.
Một đêm dài đằng đẳng trôi qua, Đông không chút tâm trạng bước lên xe buýt. Cảm giác chen chúc đến ngộp thở, đủ loại mùi khó ngửi cứ ập vào mũi. Từ bao giờ Đông đã trở nên vô dụng đến vậy.
Ngồi xuống vị trí quen thuộc, cả buổi học Đông lại trông ngóng một người bước xuống ngồi bên cạnh, mang gương mặt không góc chết nghiêng qua cười nói vui vẻ, ấm áp gọi những tiếng "Đông Đông". Đến trưa lên văn phòng đoàn hội lại là một cảm giác trống trãi. Lúc trước sẽ có người ghép sẵn ba dãy ghế sát vào nhau, cả hai cùng nằm nghỉ ngơi đợi đến ca học tiếp theo. Nghĩa sẽ không để cậu lấy túi xách làm gối mà đem đầu cậu đặt lên bắp tay, còn đem vai và ngực ra làm điểm tựa đầu cho cậu. Đông lặng thầm ghép ghế thành hai dãy, ngã lưng xuống cảm nhận cảm giác trống trãi rõ ràng hơn, mắt không thể nào nhắm được.
Vê đến phòng Đông dập cửa thật mạnh, tức giận hét lớn: "Thằng vô dụng" rồi nghiến răng đấm liên hồi vào tấm nệm. Đến khi nắm tay đã ê buốt, cánh tay không còn sức lực Đông mới tựa lưng vào tường thở hổn hển, mắt nhìn vô định lên phía trên.
"Cậu xem tôi là gì?", câu hỏi của Nghĩa cứ lãng vãng trong đầu khiến Đông muốn điên lên. Tôi chẳng xem cậu là cc gì hết. Đông cố nghĩ như vậy cũng đồng nghĩa với việc cậu đang cố lừa dối chính mình, trong lòng càng khó chịu hơn.
Những ngày sau đó, Đông chẳng khác một cái bóng. Lặng lẽ lên trường, lặng lẽ đi dạy, lặng lẽ trở về không có tâm trạng làm bất cứ việc gì. Khoảng trống trong lòng ngày càng lớn, đặc biệt những lúc nghĩ đến Nghĩa tự nhiên lại khó thở lạ thường. Trước giờ trừ mẹ cậu ra, Nghĩa là người quan tâm cậu không chút đắn đo, phần ăn có bao nhiêu thịt đều gắp qua cho cậu, sẵn sàng đem thân mình che chắn cho cậu, không bao giờ phương hại đến cậu ... Mấy ngày nay trôi qua tựa như cực hình đối với Đông, thiếu Nghĩa cậu như thiếu từng hơi thở. Mình thích cậu ta?
---
"Con chó hôm nay không thèm khóa cửa luôn à?", Quốc Trường tay cầm một túi thức ăn đẩy cửa bước vào phòng trọ.
Đông vừa đi dạy về, vẫn đang chậm rãi thay đồ. Mọi hành động của cậu mấy ngày nay vẫn chậm rãi như vậy, không một chút sức sống.
"Quên", Đông hơi xoay người lại nhìn Quốc Trường, tay vẫn tiếp tục cởi quần. "Giờ này còn không về kí túc xá à?"
"Tối nay tao ngủ ở đây. Lâu chưa hiếp mày", Quốc Trường cười nói, sau khi rửa tay tự động lấy tô, tự động đổ phở vào, tự động lặt rau. "Rửa tay rồi lại ăn này".
Từ khi bước vào phòng, Quốc Trường phát hiện khá nhiều điều mới lạ. Căn phòng được sắp xếp ngăn nắp hơn trước, bên trong tủ đồ cũng rất gọn gàng, quần áo không phải của một mình Đông, rải rác khắp căn phòng là những món đồ không phải kiểu Đông sẽ sử dụng. Dựa trên mối quan hệ của Đông, không cần mất thời gian, Quốc Trường cũng biết được người mọi hôm vẫn ở đây là ai.
Tâm trạng Đông có phần tốt hơn, vừa ăn vừa nói nhảm với Quốc Trường. Ăn xong Quốc Trường lôi laptop ra cùng đánh liên minh với Đông đến tận khuya mới chịu lên giường.
"Mày và Nghĩa cãi nhau à?", Quốc Trường nằm ngửa, mắt hướng lên trần nhà.
"Vớ vẩn gì vậy?", Đông lấp liếm những xao động trong lòng khi nghe đến tên người kia.
"Hai ngày nay mày và nó không đi cùng nhau, không ở cùng nhau. Tình trạng của mày xuống cấp trầm trọng không phải vì nó sao?"
Đông chỉ im lặng. Bình thường muốn qua mặt Quốc Trường đã khó, bây giờ biểu hiện lại rõ ràng như vậy thì còn biết chối thế nào, huống hồ lời Quốc Trường vừa nói hoàn toàn chính xác.
"Nghĩa là một thằng mày không dễ kiếm được đâu. Nó đối với mày tốt thế nào người ngoài nhìn vô còn biết"
"Mày không biết đâu", Đông trầm giọng.
"Có thể nhiều thứ tao không biết nhưng tao đơn cử một việc thôi. Lúc ở trong rừng không phải nó ôm mày cả đêm sao? Mày dùng não chó mày nghĩ chút đi. Nó không lo cho bản thân mình, đem truyền nhiệt từ cơ thể sưởi ấm cho mày còn chưa đủ quan tâm à?"
Đông thở dài một cái. "Không phải vì nó tao đã không lọt xuống đó"
"Đừng cố chấp nữa. Mày với nó quen nhau chưa được bao lâu nhưng độ khắng khít còn hơn ai hết. Cả đời mày gặp được bao nhiêu người có thể vì mày như vậy? Bao nhiêu người tâm đầu ý hợp như vậy? Hay chỉ có mình nó? Nếu vì cãi nhau thì mày nên làm lành đi, tao biết mày không muốn mất nó và nó cũng vậy"
Đông lại thở dài không nói gì chìm trong những khúc mắc có vẻ đã thông suốt
Chỉ vì trong lúc nóng giận không chấp nhận sự thật rằng mình cần cậu ta, mình đã làm cậu ta đau buồn như vậy
Nghĩ lại biểu cảm lúc đó của Nghĩa, tim Đông chợt đau nhói. Nghĩ lại giọt nước mắt trên gương mặt đau khổ của Nghĩa, lòng Đông như dao cắt
Lúc này ân hận có lẽ cũng muộn rồi.
Cậu ta có lẽ hận mình, dù chỉ làm một người bạn xã giao bình thường, sợ rằng cậu ta cũng không muốn.
Cậu ta hẳn là ghét mình lắm nên mới tránh mặt như vậy.
Đông lẩm nhẩm trong miệng: "Có lẽ đã muộn rồi"
---
Văn Vũ mang Nghĩa đặt lên giường, lấy khăn lau người cho Nghĩa. Mấy ngày nay Nghĩa lúc nào cũng say bí tỉ, cảnh tượng này thật giống bốn năm trước, lúc Văn Vũ mới về đây, chỉ khác là lần này Nghĩa cứ lảm nhảm, mỗi lần mở miệng đều là một cái tên.
Một ngày của Nghĩa trôi qua không chút ánh sáng. Thức dậy với đầu óc quay cuồng, tống rượu vào cơ thể, nhảy nhót điên cuồng rồi lại tiếp tục tống rượu vào, khóc lóc gọi tên Đông, mệt mỏi thiếp đi rồi lại thức dậy với đầu óc quay cuồng. Một vòng luẩn quẩn khiến Nghĩa tiều tụy rõ rệt.
"Đông Đông, tôi nhớ cậu lắm", Nghĩa ôm chầm lấy Văn Vũ, đem tay vuốt vuốt mái tóc trên ngực mình.
Văn Vũ đã quen không phản kháng, nằm yên đợi Nghĩa từ từ chìm vào giấc ngủ. Sợ làm Nghĩa thức giấc lại lên cơn mê, Văn Vũ không thể mặc đồ cho Nghĩa, chỉ lẳng lặng kéo mền đắp kín cơ thể mệt mỏi.
Hôm sau Nghĩa tỉnh dậy với tình trạng như mọi hôm, đầu đau nhức, vẫn còn hơi choáng. Nghĩa mệt mỏi lê bước rửa mặt cho tỉnh táo, cơ thể không mảnh vải cứ thế đi qua đi lại trước mặt Văn Vũ đang ngồi trên sô pha.
"Cậu ngồi xuống đây", giọng Văn Vũ điềm đạm nhưng có chút như ra lệnh.
Nghĩa đưa mắt nhìn Văn Vũ một cái, nặng nhọc bước lại vị trí thuận lợi thả cơ thể xuống ghế. Nghĩa tựa lưng vào một góc sô pha, sắc mặt không chút sức sống.
"Cậu xem bộ dạng bây giờ của cậu có giống con người không?", Văn Vũ ghim thẳng mắt vào gương mặt nhợt nhạt.
"Cậu ta không thích tôi", Nghĩa cười nhạt
"Bản lĩnh của cậu đâu rồi. Không phải cậu luôn tìm cách đạt được thứ mình muốn sao?"
"Cậu ta không phải thứ tôi có thể muốn là được", nghĩ đến Đông lòng Nghĩa cứ thắt lại, cơ thể lõa lồ khẽ run lên.
"Cậu ta không thích cậu không phải là không muốn nhìn thấy cậu. Cậu nhớ cậu ta đến vậy chi bằng cứ đến gặp mặt đi".
"Gặp cậu ta tôi sợ không làm chủ được mình, cậu ta sẽ ghét tôi", nước trong mắt Nghĩa lại chực trào ra.
"Ghét hay không còn quan trọng sao? Cậu ra bộ dạng như này cậu ta sẽ thương cậu à?", Văn Vũ hét lớn làm Nghĩa giật mình tỉnh táo hơn. "Bây giờ cậu khác gì một con đàn bà? Trừ lúc mẹ cậu mất cậu đã bao giờ rơi nước mắt chưa? Mấy ngày nay cậu hở ra là khóc, cậu tưởng như vậy là hay à? Như vậy sẽ có được cậu ta à?"
Nghĩa trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng.
"Nếu cậu không tự đi tìm tôi sẽ đưa cậu ta về cho cậu", Văn Vũ đứng dậy, nắm áo khoác bước ra cửa.
"Anh dám", Nghĩa bật người dậy hét lên kéo bước chân Văn Vũ tạm dừng.
"Cậu đã thấy tôi không dám làm gì cho cậu chưa?", Văn Vũ ngoái đầu nhếch môi, vẻ mặt bất cần.
"Được rồi, tối nay tôi sẽ tự đi", Nghĩa hạ giọng, thả người trở lại ghế đệm.
"Thức ăn để sẵn trong bếp. Tôi chuẩn bị xe".
Văn Vũ rời đi để lại Nghĩa vẫn chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Nếu gặp cậu để cậu có thể đá tôi bay thật xa có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ. Cậu tốt nhất nên đá cho xa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.