Chương 16: Thánh nữ giá lâm
Hoàng Hàn
27/09/2017
Mười một rưỡi, có tiểu trại đóng cửa dưỡng sức, hát cho nhau nghe, có tiểu trại bày trò chơi tập thể nho nhỏ vui vẻ với nhau, nhìn chung chỉ có tiểu trại 1 là tách biệt hoàn toàn, bao trùm một không khí ảm đạm. Điều này rõ ràng hiển nhiên khi Đông và Nghĩa cùng biến mất không lời từ biệt, đám nhóc giờ đây như rắn mất đầu. Lúc đầu nhóm tì nữ của Đông phát hiện tiểu trại trưởng và tiểu trại phó đồng loạt mất tích liền cùng nhau hợp sức duy trì hoạt động tiểu trại khá trơn tru, trấn an tinh thần lũ nhóc, còn túm tụm nói xấu hai tên kia: chắc tìm nơi nào abc với nhau rồi, đúng là đôi gian tình, trai đẹp chỉ có dành cho nhau ... nói xong còn cười đắc ý. Sau khi lửa trại kết thúc, đám nhóc liền rơi vào trạng thái hoang mang, luôn miệng hỏi nhóm tì nữ: "Chị ơi em không thấy anh Đông", "Anh Nghĩa đâu rồi chị?"... Các bậc đàn chị lúc bấy giờ trong lòng cũng hoang mang không kém vì đã nhận ra sự bất thường. Theo Đông chinh chiến hai năm nay, chưa bao giờ Đông bỏ đội của mình như vậy, lại càng lo lắng hơn khi phát hiện cả hai đều không mang tư trang. Cả tiểu trại dần rơi vào bế tắc, chia nhau đi tìm khắp khu trại vẫn không phát hiện ra gì.
Minh Phương dự tính xuống địa điểm dựng trại sớm để kịp tham gia lửa trại nhưng thật trớ trêu khi tên nhóc Quốc Trường tỏ vẻ am hiểu, cắm mặt chạy vào một đường mà hắn gọi là "đường tắt" để rồi phải quay ngược lại coi như dạo chơi thêm một vòng, đã vậy một lần nữa nhờ ơn Quốc Trường chọn sai đường mòn, đêm hôm tối tăm hai người còn có một chuyến tham quan sinh thái vòng quanh khu rừng trong tiếng càu nhàu bực bội của Minh Phương. May mắn sao đến được đài tưởng niệm, hai năm trước Minh Phương đã cùng hội sinh viên trường đến tham quan một lần nên có thể từ đây xác định được hướng về trại. Cuối cùng cũng đến được địa điểm dựng trại, Minh Phương vui vẻ cười lớn rồi lườm sang người bên cạnh: "Cậu đúng là đồ vô dụng". Quốc Trường le lưỡi cười trừ, cố chống chế trong yếu ớt: "Không phải tôi cho cậu cơ hội thể hiện sao?". Minh Phương liền quay sang tung một cước, dường như đã quá quen với điều này, Quốc Trường dễ dàng né được hớn hở bỏ lại Minh Phương phía sau, chạy về phía dòng chữ đang phô trương phát sáng: Tiểu trại 1.
Vừa đến tiểu trại, Minh Phương hơi khựng lại khi thấy Quốc Trường đứng trân mình trong trại với sắc mặt đã thay đổi hoàn toàn. Đám tì nữ thấy Minh Phương mắt liền sáng rực, lập tức chạy lại báo cáo: "Đông Đông và Nghĩa đã mất tích".
"Đến giờ vẫn chưa đủ thời gian để ban tổ chức gọi là mất tích, chúng ta vẫn phải tự tìm thôi", Minh Phương lên tiếng sau khi nghe tường trình chi tiết tình hình, "Các cậu vào chuẩn bị dây thừng, nước uống, dụng cụ y tế và đèn pin công suất lớn cho tôi".
Trong thời gian đợi chuẩn bị, Quốc Trường và Minh Phương cùng thảo luận phương án tìm kiếm. Với vị trí và thời gian đều gây trở ngại, việc có được kế hoạch hợp lý là điều không dễ dàng.
"Xung quanh đều là rừng, bắt đầu tìm từ đâu cũng là một vấn đề", Minh Phương hơi cau mày, từng ngón tay lần lượt gõ xuống bàn ra vẻ đang căng não.
"Chia người ra xung quanh sẽ tăng nhanh tốc độ tìm kiếm hơn", Quốc Trường lúc này trông thật sự khó coi, ngồi một chỗ trong đêm lạnh mà mồ hôi cứ liên tục tuôn ra. Mặc dù biết với kỹ năng cấp cao của Đông thì tỷ lệ xảy ra chuyện bất trắc cực kỳ thấp nhưng Quốc Trường vẫn không khỏi bất an cho người anh em của mình.
Minh Phương lập tức gạt bỏ ý tưởng: "Bây giờ là nửa đêm, ngoài đó không an toàn, đi chung thì không sao nhưng chia ra sẽ rước thêm rắc rối"
Quốc Trường thở dài: "Nếu có gì đó làm dấu hiệu thì hay biết mấy"
"Rừng rậm bao la tối tăm như vậy, có kí hiệu cũng khó mà thấy được", Minh Phương khẽ lắc đầu. "Lúc nãy chúng ta cũng đi khá nhiều rồi, chẳng có gì đặc biệt cả"
"Chúng ta có thể loại trừ hướng đó", Quốc Trường chỉ tay về một hướng.
"Tại sao?"
"Lúc nãy tôi thấy người của ban tổ chức chuẩn bị trò chơi lớn, nếu bọn bọ ở gần đó thì đã có người phát hiện rồi"
"Ừ", Minh Phương khẽ đáp lời cho có lệ. Vài giây sau, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng: "Ba giờ trò chơi lớn mới bắt đầu, ban tổ chức làm gì giờ này?"
"Sao tôi biết được, tôi thấy chút ánh sáng nên nghĩ vậy".
Sau ba giây im lặng, cả hai cùng quay đầu vào trại hét lớn: "Đông có mang quyền trượng không?"
"Có", đám tì nữ lập tức trả lời.
"Sao cậu có thể ngu như vậy hả?", Minh Phương đứng dậy phấn khởi hét thẳng vào mặt Quốc Trường rồi quay vào tiểu trại lớn giọng: "Tiểu trại 1 tập hợp. Hành quân đón tiểu trại trưởng và tiểu trại phó"
Chỉ mới nửa tiếng trôi qua mà Nghĩa tưởng như đã nửa ngày, thời gian tự dưng trôi qua thật lâu làm cậu sốt ruột hơn bao giờ hết. Lấy tay khẽ xoa đầu tên nhóc đang thở đều trong lòng, Nghĩa chợt nghĩ đến bạn gái mình.
Lúc trước Mỹ Quyên thường hay chui vào lòng cậu nũng nịu đòi đi chơi khắp nơi. Những lúc như vậy Nghĩa cũng chìu theo ý cô ta, cả hai cùng đi mua sắm, xem phim, ôm ấp các thứ vui vẻ biết bao, không hiểu sao càng ngày lại càng trở nên xa cách.
Ngày ấy Mỹ Quyên đến bên mình đầy nhiệt huyết và tràn ngập lửa tình, giờ thành ra như vậy có phải tại mình quá vô tâm?
"Anh không yêu em nên mới vô tâm đến vậy", có lẽ nào câu nói này của Mỹ Quyên là hoàn toàn đúng. Nhưng nếu không yêu, mình sao có thể ở bên Mỹ Quyên lâu như vậy?
Dòng suy nghĩ của Nghĩa bị cắt ngang khi cậu nhận ra có chút ánh sáng phát ra từ xa. Đốm sáng ngày càng lớn cùng những âm thanh ngày càng rõ.
"Anh Đông"
"Anh Nghĩa"
"Con chó mày ở đâu?... A", Quốc Trường bị Minh Phương tặng cho một cước.
Đông vừa chợp mắt một chút liền bị âm thanh kia làm bừng tỉnh. Cậu lập tức bật dậy, nhìn Nghĩa với ánh mắt đầy phấn khích: "Thánh nữ đến rồi". Đông đứng lên, kích động nhìn về phía ánh sáng hét lớn: "Thánh nữ, tôi ở đây".
Cả tiểu trại chạy nhanh về phía âm thanh quen thuộc, tiếng mừng rỡ la hét vang một góc trời khi đã thấy ánh sáng phát ra từ quyền trượng. Tiểu trại phối hợp nhịp nhàng dưới sự chỉ đạo của Minh Phương, Đông và Nghĩa nhanh chóng được giải cứu, mọi người vui mừng khôn xiết lao vào ôm hai chàng trai. Mới không gặp bốn tiếng mà cả đám lại vui như vừa gặp lại nhau sau mấy chục năm xa cách.
Sau khi trở về trại, mọi người lại tiếp tục với cường độ vận động mạnh của trò chơi lớn. Minh Phương vui vẻ nhận quyền trượng từ tay Đông, cùng Trường tiếp quản tiểu trại. Đông và Nghĩa trút bỏ gánh nặng trên vai liền cùng lũ nhóc quậy phá khắp hội trại cho đến khi tàn cuộc.
Chiếc xe năm mươi chỗ bon bon trên đường đưa trại sinh trở về với nền văn minh nhân loại. Đám trại sinh hôm trước đã thay đổi hoàn toàn, từ một đám nhóc náo nhiệt, quần áo tinh tươm sạch sẽ giờ đã như lũ khỉ mặt mày lấm lem, quần áo xộc xệch bết đầy bùn đất, ăn nói lại nhỏ nhẹ vì sức lực đã suy giảm một lượng lớn. Minh Phương xuất hiện đồng nghĩa với việc Đông đã có thể thoải mái nghỉ ngơi. Phía đầu xe, Minh Phương và Trường bày ra vài trò chơi nhẹ nhàng, cùng lũ nhóc tâm sự về những chuyến đi, về những thứ sẽ diễn ra trong đại học, về Đông và những điều tuyệt vời cậu làm được cùng câu lạc bộ của mình. Trong lúc đó, phía sau đám nhóc đang háo hức với những câu chuyện mới, có chàng trai gác một tay lên cửa sổ, im lặng nghe những câu chuyện, cơ thể tuyệt nhiên không cử động, thỉnh thoảng lại mỉm cười khẽ cúi đầu nhìn mái tóc đang tựa vào vai mình.
Minh Phương dự tính xuống địa điểm dựng trại sớm để kịp tham gia lửa trại nhưng thật trớ trêu khi tên nhóc Quốc Trường tỏ vẻ am hiểu, cắm mặt chạy vào một đường mà hắn gọi là "đường tắt" để rồi phải quay ngược lại coi như dạo chơi thêm một vòng, đã vậy một lần nữa nhờ ơn Quốc Trường chọn sai đường mòn, đêm hôm tối tăm hai người còn có một chuyến tham quan sinh thái vòng quanh khu rừng trong tiếng càu nhàu bực bội của Minh Phương. May mắn sao đến được đài tưởng niệm, hai năm trước Minh Phương đã cùng hội sinh viên trường đến tham quan một lần nên có thể từ đây xác định được hướng về trại. Cuối cùng cũng đến được địa điểm dựng trại, Minh Phương vui vẻ cười lớn rồi lườm sang người bên cạnh: "Cậu đúng là đồ vô dụng". Quốc Trường le lưỡi cười trừ, cố chống chế trong yếu ớt: "Không phải tôi cho cậu cơ hội thể hiện sao?". Minh Phương liền quay sang tung một cước, dường như đã quá quen với điều này, Quốc Trường dễ dàng né được hớn hở bỏ lại Minh Phương phía sau, chạy về phía dòng chữ đang phô trương phát sáng: Tiểu trại 1.
Vừa đến tiểu trại, Minh Phương hơi khựng lại khi thấy Quốc Trường đứng trân mình trong trại với sắc mặt đã thay đổi hoàn toàn. Đám tì nữ thấy Minh Phương mắt liền sáng rực, lập tức chạy lại báo cáo: "Đông Đông và Nghĩa đã mất tích".
"Đến giờ vẫn chưa đủ thời gian để ban tổ chức gọi là mất tích, chúng ta vẫn phải tự tìm thôi", Minh Phương lên tiếng sau khi nghe tường trình chi tiết tình hình, "Các cậu vào chuẩn bị dây thừng, nước uống, dụng cụ y tế và đèn pin công suất lớn cho tôi".
Trong thời gian đợi chuẩn bị, Quốc Trường và Minh Phương cùng thảo luận phương án tìm kiếm. Với vị trí và thời gian đều gây trở ngại, việc có được kế hoạch hợp lý là điều không dễ dàng.
"Xung quanh đều là rừng, bắt đầu tìm từ đâu cũng là một vấn đề", Minh Phương hơi cau mày, từng ngón tay lần lượt gõ xuống bàn ra vẻ đang căng não.
"Chia người ra xung quanh sẽ tăng nhanh tốc độ tìm kiếm hơn", Quốc Trường lúc này trông thật sự khó coi, ngồi một chỗ trong đêm lạnh mà mồ hôi cứ liên tục tuôn ra. Mặc dù biết với kỹ năng cấp cao của Đông thì tỷ lệ xảy ra chuyện bất trắc cực kỳ thấp nhưng Quốc Trường vẫn không khỏi bất an cho người anh em của mình.
Minh Phương lập tức gạt bỏ ý tưởng: "Bây giờ là nửa đêm, ngoài đó không an toàn, đi chung thì không sao nhưng chia ra sẽ rước thêm rắc rối"
Quốc Trường thở dài: "Nếu có gì đó làm dấu hiệu thì hay biết mấy"
"Rừng rậm bao la tối tăm như vậy, có kí hiệu cũng khó mà thấy được", Minh Phương khẽ lắc đầu. "Lúc nãy chúng ta cũng đi khá nhiều rồi, chẳng có gì đặc biệt cả"
"Chúng ta có thể loại trừ hướng đó", Quốc Trường chỉ tay về một hướng.
"Tại sao?"
"Lúc nãy tôi thấy người của ban tổ chức chuẩn bị trò chơi lớn, nếu bọn bọ ở gần đó thì đã có người phát hiện rồi"
"Ừ", Minh Phương khẽ đáp lời cho có lệ. Vài giây sau, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng: "Ba giờ trò chơi lớn mới bắt đầu, ban tổ chức làm gì giờ này?"
"Sao tôi biết được, tôi thấy chút ánh sáng nên nghĩ vậy".
Sau ba giây im lặng, cả hai cùng quay đầu vào trại hét lớn: "Đông có mang quyền trượng không?"
"Có", đám tì nữ lập tức trả lời.
"Sao cậu có thể ngu như vậy hả?", Minh Phương đứng dậy phấn khởi hét thẳng vào mặt Quốc Trường rồi quay vào tiểu trại lớn giọng: "Tiểu trại 1 tập hợp. Hành quân đón tiểu trại trưởng và tiểu trại phó"
Chỉ mới nửa tiếng trôi qua mà Nghĩa tưởng như đã nửa ngày, thời gian tự dưng trôi qua thật lâu làm cậu sốt ruột hơn bao giờ hết. Lấy tay khẽ xoa đầu tên nhóc đang thở đều trong lòng, Nghĩa chợt nghĩ đến bạn gái mình.
Lúc trước Mỹ Quyên thường hay chui vào lòng cậu nũng nịu đòi đi chơi khắp nơi. Những lúc như vậy Nghĩa cũng chìu theo ý cô ta, cả hai cùng đi mua sắm, xem phim, ôm ấp các thứ vui vẻ biết bao, không hiểu sao càng ngày lại càng trở nên xa cách.
Ngày ấy Mỹ Quyên đến bên mình đầy nhiệt huyết và tràn ngập lửa tình, giờ thành ra như vậy có phải tại mình quá vô tâm?
"Anh không yêu em nên mới vô tâm đến vậy", có lẽ nào câu nói này của Mỹ Quyên là hoàn toàn đúng. Nhưng nếu không yêu, mình sao có thể ở bên Mỹ Quyên lâu như vậy?
Dòng suy nghĩ của Nghĩa bị cắt ngang khi cậu nhận ra có chút ánh sáng phát ra từ xa. Đốm sáng ngày càng lớn cùng những âm thanh ngày càng rõ.
"Anh Đông"
"Anh Nghĩa"
"Con chó mày ở đâu?... A", Quốc Trường bị Minh Phương tặng cho một cước.
Đông vừa chợp mắt một chút liền bị âm thanh kia làm bừng tỉnh. Cậu lập tức bật dậy, nhìn Nghĩa với ánh mắt đầy phấn khích: "Thánh nữ đến rồi". Đông đứng lên, kích động nhìn về phía ánh sáng hét lớn: "Thánh nữ, tôi ở đây".
Cả tiểu trại chạy nhanh về phía âm thanh quen thuộc, tiếng mừng rỡ la hét vang một góc trời khi đã thấy ánh sáng phát ra từ quyền trượng. Tiểu trại phối hợp nhịp nhàng dưới sự chỉ đạo của Minh Phương, Đông và Nghĩa nhanh chóng được giải cứu, mọi người vui mừng khôn xiết lao vào ôm hai chàng trai. Mới không gặp bốn tiếng mà cả đám lại vui như vừa gặp lại nhau sau mấy chục năm xa cách.
Sau khi trở về trại, mọi người lại tiếp tục với cường độ vận động mạnh của trò chơi lớn. Minh Phương vui vẻ nhận quyền trượng từ tay Đông, cùng Trường tiếp quản tiểu trại. Đông và Nghĩa trút bỏ gánh nặng trên vai liền cùng lũ nhóc quậy phá khắp hội trại cho đến khi tàn cuộc.
Chiếc xe năm mươi chỗ bon bon trên đường đưa trại sinh trở về với nền văn minh nhân loại. Đám trại sinh hôm trước đã thay đổi hoàn toàn, từ một đám nhóc náo nhiệt, quần áo tinh tươm sạch sẽ giờ đã như lũ khỉ mặt mày lấm lem, quần áo xộc xệch bết đầy bùn đất, ăn nói lại nhỏ nhẹ vì sức lực đã suy giảm một lượng lớn. Minh Phương xuất hiện đồng nghĩa với việc Đông đã có thể thoải mái nghỉ ngơi. Phía đầu xe, Minh Phương và Trường bày ra vài trò chơi nhẹ nhàng, cùng lũ nhóc tâm sự về những chuyến đi, về những thứ sẽ diễn ra trong đại học, về Đông và những điều tuyệt vời cậu làm được cùng câu lạc bộ của mình. Trong lúc đó, phía sau đám nhóc đang háo hức với những câu chuyện mới, có chàng trai gác một tay lên cửa sổ, im lặng nghe những câu chuyện, cơ thể tuyệt nhiên không cử động, thỉnh thoảng lại mỉm cười khẽ cúi đầu nhìn mái tóc đang tựa vào vai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.