Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 2: Gặp nhau

Mạn Không

05/11/2016

Mười một giờ đúng, RMS Titanic bắt đầu khởi động động cơ bên trong, lúc nó chính thức xuất phát là lúc mười hai giờ… Chính xác mà nói là mười một giờ năm chín phút.

Không đến một giờ nữa, năm mươi chín phút sau sẽ có hơn một nghìn năm trăm người đi lên chiếc thuyền mộng ảo này đi về phía địa ngục lạnh như băng. Tôi đột nhiên có cảm giác muốn cầm súng chỉ vào đầu Bruce Ismay, mệnh lệnh hắn cho ngừng lại con thuyền này. Trời biết tôi nên dùng cách gì xông lên tháp sắt cao dùng để chở dầu Tokyo, lại thành công lẻn vào khoang thượng đẳng tìm trong ba bốn trăm phòng tìm được lão bản công ty White Star Line, tiếp theo bắt hắn làm con tin, để cho mọi người chú ý mà ngừng chiếc thuyền này lại.

Nếu tôi không phải là một cô hồn nhập vào một cô bé mồ côi, mà là siêu cấp 007 hoặc là Spider Man tôi tuyệt đối sẽ bắt đầu làm một bản kế hoạch.

Tôi xoay người, cùng đám người bận rộn ngược hướng mà đi, Titanic sau lưng tôi dần dần rời xa. Bức tranh phác họa ở trong tay tôi, tôi lại đem nó giơ lên, bầu trời bắt đầu sáng sủa xanh thẳm, đám mây bụi kết thành từng mảng, đọng lại ở trên nền trời màu xanh đậm. Một ít ánh mắt trời suy yếu chiếu vào bức tranh đã ố vàng càng làm nó thêm yếu ớt, cũ nát, khuôn mặt Jack mang theo tính trẻ con dưới ngòi bút thô to trông càng thêm sinh động, hoạt bát, tôi cuối cùng cảm thấy Jack và Mary có chuyện xưa.

Đương nhiên chuyện xưa gì cũng không phấn khích bằng chuyến tàu Titanic khi xuất hành, hắn sẽ gặp được nữ nhân mà kiếp này hắn yêu nhất, sau đó chết lạnh ở Đại Tây Dương.

Trời biết vì sao tôi không thể tìm được hắn ở trong các quán bar, có khả năng là do đại thần kịch bản và đạo diễn muốn câu chuyện phấn khích này nhất định phải diễn ra. Mà tôi hoàn toàn không có liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ không lên con tàu này vì tôi ngay cả vé tàu ba mươi đô la cũng không mua được, càng sẽ không gặp phải nam nhân mà tôi yêu nhất cuộc đời này.

Dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy bức phác họa kia, giơ lên cao, ném đi, chuyện xưa này đối với tôi không còn quan hệ gì.

Ở một giây cuối cùng trước khi trang giấy thoát ly khỏi tay tôi, thì đằng sau có người hô to một tiếng, “Jack, đợi mình với…”

Ngón tay chợt buộc chặt, dùng sức đến mức xương và gân xanh nổi lên, nắm chặt lấy bức phác họa, hung hăng nắm chặt khuôn mặt nam hài trong bức họa. Tôi chạy thật nhanh hướng về phía tiếng gọi kia, ngay cả nhìn cũng không kịp chỉ cao giọng hét: “Jack, Jack, Jack Dawson!”

Đừng lên thuyền, đừng thắng cái vé tàu may mắn kia, có người hi vọng ngươi có thể sống sót, mà nữ nhân hi vọng ngươi có thể sống sót… Tôi thật đáng chết thiếu nàng một mạng

Tôi chưa từng có hi vọng cấp bách hoàn thành nhiệm vụ quỷ dị này như vậy, đem hết toàn lực của mình cứu nam nhân vật chính trong RMS Titanic một lần, bởi vì nữ nhân kia dùng chiếc chăn bông duy nhất của nàng cứu tôi, tôi nhất định sẽ trả lại nàng ân tình này.

Nàng hi vọng người tài hoa như Jack Dawson sống sót thật tốt, tôi nhất định sẽ ở những quán bar bên cạnh hải càng không ngừng tìm kiếm, đây có lẽ là khả năng duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến.

Ai tới ngăn cản tôi giống như người điên la hét ở nơi này đi, tôi đi chiếc giày hoàn toàn không hợp với chân, đầu ngón chân không ngừng ma sát với giày khi tôi chạy, tôi giống như có thể ngửi thấy mùi vị sắt rỉ nó toát ra từ ngón chân bị ma sát đến rách da của tôi.

Tôi lấy tay đẩy những người đến đưa tiễn này ra, mạo hiểm chạy qua hai chiếc xe chở những vị lão gia này đến bến tàu. Bến tàu còn một ít những bao tải hàng hóa, tôi nhảy lên chúng, ở thời điểm còn chưa đứng vững lại tiếp tục nhảy xuống. Tôi nghe được phương hướng mà thanh âm kêu tên Jack, nhưng người thật sự có rất nhiều, tôi hoàn toàn tìm không được hắn, chỉ có thể không ngừng hướng nơi phát ra thanh âm kia chạy đến, hi vọng ở thời khắc cuối cùng có thể đuổi kịp hắn.

Nói Thượng Đế đem tôi vốn nên ở trong Địa ngục ném tới nước Anh, vì để cho tôi ở nơi này la to sao? Mà kỳ tích là, ta còn không thể không làm như thế.



Tiết tấu bước chân của tôi không ngừng tăng tốc, ta phảng phất có thể nghe được tiếng la hét từ lòng bàn chân truyền đến, mỗi một lần bước chân rời khỏi mặt đất đều như đang bay. Tôi đột nhiên tự đáy lòng cảm thấy vui sướng, tôi còn có thể chạy kịch liệt như vậy, từ chân truyền đến cảm giác hữu lực, mỗi một cái xương giống như đang nói tôi có thể duy trì cực hạn những động tác trong vũ đạo.

Chẳng sợ chỉ có hai bàn tay trắng, không có quốc tịch, tóc màu đen tuyền biến thành màu vàng óng ánh, gương mặt của người phương Tây, bữa cơm tiếp theo không biết nên ăn ở nơi nào, mặc áo khoác của tử thi, sẽ không còn được gặp lại người thân nữa, tôi cũng cảm kích lần trùng sinh này, bởi vì tôi lại có được đôi chân có thể chạy, nhảy và còn có thể múa.

Chỉ cần tôi còn có thể chạy, chỉ cần tôi còn có thể nhảy lên, chỉ cần tôi có thể xoay quanh, tôi có thể có được hết thảy mọi thứ.

Tôi hung tợn lớn tiếng kêu gọi: “Jack.” Trời biết người kia có phải là hắn hay không, tôi từ xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy sườn mặt đặc biệt tương tự của nam hài kia, không chút do dự tiến lên.

Mấy chiếc xe mới tinh hoa lệ, đầu xe ô tô kim bích huy hoàng đột nhiên ấn loa chạy lại, đứng ở trên bến tàu, vừa khéo ngăn lại đường đi tôi. Ta đã không có thời gian ngừng ở chỗ này, ngay cả thời gian đi vòng qua cũng giảm bớt, nhấc vạt áo nhảy qua đầu xe. Lái xe ngồi ở trong xe giật mình nhìn tôi, thật giống như khi nhìn thấy bảy đại kì quan sụp đổ.

Trên đầu xe là thủy tinh bóng loáng, trên thủy tinh là khung xe màu xanh lá, tôi dùng hai tay chống lên xe nhảy lên, tứ chi mềm mại có lực được tôi sử dụng linh hoạt. Tôi trực tiếp ở trên đỉnh xe nhìn xung quanh, bên dưới người đông nghịt như mấy ngàn con kiến chạy nạn động đất.

Tôi nghe được thanh âm nói chuyện, tiếng cười lớn, chung quanh âm thanh hỗn độn tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, còn có tiếng của trục bánh xe đẩy hàng hóa, tất cả hỗn hợp vào nhau tạo thành thanh âm không thể phân biệt được.

Ống khói của tàu Titanic bay ra làn khói màu đen, một đám hải âu bay từ bầu trời màu lam lượn xuống, đứng ở mạn cầu thang khoang thượng đẳng.

Một phần một giây thời gian đi qua, khoảng cách mười một giờ năm mươi chín gần kề. Động tác của tôi càng nhanh hơn, không kiên nhẫn thở phì phò.

Cửa của chiếc xe phía dưới tôi mở ra, tôi đã chuẩn bị nhảy xuống, nhưng động tác quá nhanh làm tôi lảo đảo, thân thể ở thời điểm mảnh chỉ treo chuông nghiêng ngả sắp đổ. Trong xe vươn ra cây gậy của thân sĩ đỡ lấy tôi, tôi nhìn thấy một nam sĩ đội chiếc mũ màu thâm xám, chống gậy đi xuống, thanh âm của hắn la to vì bị tôi quầy rầy: “Chuyện gì xảy ra?”

Tiếp theo hắn rốt cuộc ngẩng đầu, tôi lấy tư thế không ổn định nhảy xuống xe, hai người vừa khéo mặt đối mặt. Ta đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của đối phương, đồng tử giống như hạt thủy tinh châu thông thấu, trong suốt, là ánh mắt mang màu sắc thông thường của người phương Tây, mang theo một chút màu xanh lá cọ, bên trong còn lưu lại ánh mắt không vui khi bị quấy rầy.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc ba đồ thường dùng của thân sĩ phương Tây, áo sơmi màu trắng. Mang bao tay màu hồng, trên tay mang chiếc gậy của nam sĩ, lông mày một bên nhếch cao, khóe miệng khom xuống, ngạo mạn cùng không kiên nhẫn được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Tôi căn bản không kịp điều chỉnh thân thể ngã lên người đối phương, đối phương trên mặt không kiên nhẫn chuyển thành kinh ngạc, thân thể lập tức ngửa ra sau muốn lùi lại, tôi đã dùng hết sức nhảy xuống xe ngã vào trong lòng hắn, lực đẩy làm hai người chúng tôi ngã thành một đoàn. Mặt tôi cọ lên nút thắt trên tây trang của hắn, đau đớn làm đầu tôi choáng váng, mắt hoa lên, bị tôi đụng phải người kia không ổn định được thân thể, bị bắt buộc phải ôm ta ngã xuống đất. Hắn hít một ngụm khí lạnh, thanh âm thống khổ từ yết hầu truyền ra, cuối cùng thanh âm mơ hồ tràn đầy phẫn nộ vang lên: “Lovejoy, tên khốn này là ai?”

Ngươi mới tên khốn đấy.



Tôi vội vã khởi động thân thể, mũ rộng vành của nam sĩ rơi xuống, tóc xoăn màu vàng rối tung rơi xuống, những sợi tóc rậm rạp rơi xuống khuôn mặt phẫn nộ của hắn. Hắn rõ ràng sửng sốt vài giây, biểu cảm cứng ngắc, tóc dài cách ly chúng tôi khỏi thế giới bên ngoài, chúng tôi hai mắt nhìn nhau.

Hô hấp gần trong gang tấc, tôi dễ dàng ngửi thấy mùi vị nước hoa trên người hắn, hẳn là nước hoa dành cho nam sĩ.

Tiếc nuối là, đây không phải loại nước hoa mà tôi thích.

“Tiên sinh?” Có người vội vàng hô, giống như đang đẩy những người đứng quan sát chúng tôi ra.

Thanh âm này làm tôi lập tức hoàn hồn, nơi bị đụng vào ẩn ẩn đau nhức. Tôi vội vã ngửa đầu muốn đứng lên, da đầu chợt phát đau, tôi đau đến mức nước mắt rơi xuống, một vài lọn tóc bị mắc vào tây trang của người đàn ông kia, giống như bị túi tiền trong áo tây trang mắc phải.

Người đàn ông kia rõ ràng mới lấy lại tinh thần, khóe miệng vốn đã hạ xuống nay lại mím lại, ngay cả nếp nhăn khi cười cũng bị hắn ép ra. Biểu cảm mang theo tức giận và không thể tin được, vẻ mặt của hắn không có một chút khách khí dành cho nữ sĩ, chỉ kém không có thốt ra những câu chửi đầy thô tục.

Tôi ở trong thanh âm ồn ào nghe thấy thuyền viên dùng sức hô to: “Hành khách khoang hạng ba đến đây xếp hàng.” Thanh âm hô to của thuyền viên của RMS Titanic vang lên, giống như thúc giục thời gian nhanh trôi đi, bánh xe vận mệnh bắt đầu lăn chuyển.

Tôi đã không có thời gian cởi bỏ tóc, ngón tay bắt lấy lọn tóc bị vướng kia, độc ác kéo mạnh ra, tóc rời khỏi áo tây trang của người đàn ông kia. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hung ác đẩy người đàn ông kia ra, tay đặt trên bụng hắn lúc ngã xuống ấn xuống tạo lực đẩy, mượn lực đứng dậy, vì rút tay về quá nhanh nên kéo theo cái gì đó. Người hầu đi theo người đàn ông này tới, tôi xoay người bỏ chạy.

Tôi bây giờ không muốn vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi này, cùng một người đàn ông thuộc tầng lớp thượng đẳng kia dây dưa.

Tôi nghe được thanh âm ảo não chửi thề của người đàn ông kia, bị một vật nặng đựng vào chắc chắn sẽ không dễ chịu gì. Hắn dùng lực đứng lên nói gì đó với người hầu kia, tiếp theo liền có vài người chạy theo hướng của tôi.

Tôi vừa khéo quay người lại, bởi vì chạy quá nhanh hai chân không kịp chạm xuống mặt đất, nhảy lên, lúc hạ xuống đã cách nơi vừa đứng hai bước chân, đây là một động tác vũ đạo đẹp mắt, nó dùng để bảo trì cân bằng cơ thể.

Người đàn ông kia được quản gia đỡ lấy, tay hắn chống thắt lưng, ánh mắt nhìn về phía tôi, khóe miệng mím chặt lại, chịu đựng đau còn muốn bảo trì dáng vẻ tao nhã. Hắn nhìn hướng nơi ta chạy, có một giây tôi có thể cảm nhận được hắn muốn đem ca-nô nghiền nát tôi.

Tôi cảm thấy bản thân không nên thiện lương như vậy, người này vừa thấy cũng biết là loại tự đại vô lễ, là người lạnh lùng không hề có trái tim khoan dung. Xã hội này người như thế có quá nhiều, nếu hắn là một người giàu có, xin chúc mừng ngươi, thế giới này lại có thêm một tên cường đạo không có tính người.

Tôi hít sâu một hơi, ở trong những tính toán đó tôi trước khi gặp phải mấy người đuổi bắt kia, lớn tiếng kêu lên: “Đừng lên thuyền.” Vừa mới nói xong, dưới chân tôi động mạnh, lưu loát xoay người tránh gặp phải người đuổi bắt. Tôi chạy vào trong đám người, chạy lên lan can màu trắng, bao phủ bên dưới là biển người.

Tuy nhiên người đàn ông này hơi quen mắt, tôi rất nhanh vứt chuyện bé xíu không đáng kể này ra sau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Ái Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook