Chương 30: Ngoại truyện 8: Caledon Hockley
Mạn Không
13/03/2017
Editor: Thủy Nhược Lam
Cal không thể lí giải tình huống này, anh giống như tên ngốc, ý đồ muốn tiêu diệt cảm xúc kì quái này ra. Nhưng lúc anh đi xuống, chân run run như nhũn ra, cái phản ứng này căn bản không phải là do phản ứng sinh lí khi vừa mới thoát chết mà là do nụ hôn từ biệt kia.
Điên rồi sao? Anh lắc lắc đầu, đạp lên cầu thang, một bước đạp vào khoảng không, công nhân sau lưng lập tức đỡ lấy anh, tức giận nói với anh: "Tiên sinh, ngài xác định ngài không có việc gì, em gái ngài đang đi tìm bác sĩ, nơi này hành khách không được tiếp cận, hi vọng lần sau ngài không đến nhầm nữa."
"Ta không có em gái." Cal rốt cục bạo phát, tim anh luôn tăng tốc đập, giống như có một luồng lửa giận thiêu đốt anh, điều này làm anh không chút khách khí chỉ trích người khác, "Ta muốn tố cáo ngươi."
Kĩ sư không phải công nhân đốt lò, hắn chỉnh lại chiếc mũ trắng có sao trên đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ta tên là Joseph Belle, là thủ tịch kỹ sư của chiếc thuyền này, ngày mai ngài có thể đến tố cáo với thuyền trưởng, nhưng bây giờ ta là chủ, lập tức ra ngoài cho tôi."
Cal cứ như vậy bị đuổi ra phòng động cơ, anh so với vừa rồi càng thêm hỏng bét, áo bành tô bẩn loạn không chịu nổi, tóc cũng đông lệch tây loạn, ngay cả đi đường cũng không ổn. Anh mơ hồ đi đến thượng đẳng khoang, thời điểm bị một nhân viên phục vụ dẫn về khoang thượng đẳng, anh giống như nghe được tiếng thét chói tai của nữ nhân, loại thanh âm này phiền muốn chết. Trở về phòng mình, anh kì quái nhìn chiếc gương trong phòng, quái dị mà nhìn bóng dáng chật vật trong gương, mà trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân kia.
Anh vội vã lắc đầu, lập tức đi khỏi chỗ mặt gương, ngã ngồi trên sofa, anh mỏi mệt mà không hiểu nhắm mắt lại, muốn dùng lí trí mà mình kiêu ngạo xem xét bản thân đang làm gì? Nhưng đầu óc giống như bao cát nặng vạn tấn, tiếng chuông nặng trịch lần nữa đảo loạn đầu óc anh, làm anh đau đầu kịch liệt.
Anh theo bản năng áp chế suy nghĩ về kẻ trộm kia, cái nữ nhân kia, cái người gọi là Emily, về bất cứ chuyện gì. Anh luôn có cảm giác nó là cạm bẫy vực sâu không đáy, anh nên tránh đi.
Lúc Lovejoy đi vào, nhìn thấy Cal ôm một chai rượu mạnh ngồi trên sofa, vẻ mặt không khác gì so với người vừa bị cướp hết tài sản. Lovejoy cảm thấy bản thân hình như đến không đúng thời điểm, bởi vì cố chủ của ông nhanh chóng hưng phấn lên, dùng một loại...Ánh mắt vô cùng khát vọng, nhìn chằm chằm ông.
Loại ánh mắt này làm Lovejoy không có lời gì để nói. Ông như giải quyết việc chung nói: "Tiên sinh, tôi không bắt được nàng, bây giờ đã muộn, muốn hưng sư động chúng đi tìm, có lẽ rất khó khăn."
Cal một chút liền yên lặng, sau đó anh ngồi thẳng người lên, cười lạnh nói: "Quên đi, chỉ là một tên trộm khiến người chán ghét, nàng muốn chạy thì để nàng chạy, dùng nhiều lực lượng để đi tìm nàng như vậy thật không có lợi ích gì."
Nói là nói như vậy, bệnh nghề nghiệp của Lovejoy lại phát tác nhìn Cal một đầu tóc tai tán loạn, nếu sửa sang cho tao nhã một chút thì càng thêm thuyết phục.
"Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi." Cal phiền chán đuổi ông ra ngoài, mình thì tiếp tục ôm chai rượu ngồi ngẩn ra.
"Không đi tìm nàng sao?" Lovejoy lại xác nhận mệnh lệnh của anh.
"Không cần." Cal lập tức cất cao thanh âm nói, anh cường điệu lặp lại, "Bất quá là một kẻ trộm, bé nhỏ không đáng kể, nàng bé nhỏ không đáng kể hiểu hay không."
"Ta hiểu rõ." Lovejoy tẫn trách nói, "Nàng bé nhỏ không đáng kể." Sau đó ông hướng cửa đi đến, đi vài bước nhớ tới cái gì quay đầu nhìn về phía cố chủ, phát hiện Cal lại suy sút tựa vào sofa, cả người quả thực như đang hấp hối.
Không biết có người thấy được, còn tưởng người thừa kế của trùm buôn sắt thép chết vợ, chết cha chết mẹ đấy.
"Hockley tiên sinh, vị tiểu thư Emily kia ngày mai hẳn là sẽ rời thuyền." Lovejoy tổng cảm thấy nên nói chuyện này ra, thanh âm ông không chút phập phồng, chỉ là ăn ngay nói thật, "Ta vừa rồi ở khoang hạng ba nhìn thấy nàng, lúc đó nàng đang thuyết phục một đứa nhỏ, để đứa nhỏ kia cùng ba mẹ rời thuyền. Nàng nói, RMS Titanic sẽ chìm."
"RMS Titanic sẽ chìm?" Cal cười xuy một tiếng, anh cảm thấy mình nghe thấy một câu chuyện cười thấp kém, "Nó làm sao có thể chìm... Kỳ quái, nàng làm sao có thể nhận định như thế, RMS Titanic sẽ chìm?" Cal mắt đảo qua, anh từ trên sofa đứng lên, vứt chai rượu xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh nam phó, mặt anh không tin hỏi: "Ngươi xác định nghe được nàng nói, thuyền sẽ chìm?"
"Vô cùng xác định."
"Không có khả năng, nàng chỉ là một người trên khoang hạng ba căn bản không biết về 'Sự thật' con thuyền chìm." Cal hai tay đút vào trong túi, đi qua lại vài bước, một mặt nghi hoặc."Nàng làm sao biết, không thể thả nàng rời thuyền, bắt nàng lại, Lovejoy."
"Ta nghĩ chuyện này thật khó khăn, tiên sinh, nàng giỏi về chạy trốn." Lovejoy chưa từng gặp một nữ nhân linh hoạt như vậy, hai chân nàng giống như con linh dương gazelle nhanh nhẹn.
"Nhìn chằm chằm hành khách ngày mai rời thuyền." Cal nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt, "Nàng sẽ rời thuyền."
"Ngày mai sẽ có rất nhiều di dân Ireland lên thuyền, nàng nếu trang điểm một chút thì chúng ta khó mà bắt được."
"Nàng không thể rời thuyền." Cal đột nhiên kích động lớn tiếng nói, anh hoàn toàn không có phát hiện bản thân phản ứng quá khích với việc nàng rời thuyền.
"Ta sẽ thử ngăn cản nàng." Tôi tớ tẫn trách tự nhiên tiếp nhận mệnh lệnh.
"Đợi chút..." Cal đột nhiên nhớ tới cái gì, tay anh đút vào trong túi áo khoác, sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng lấy ra bản phác họa chân dung. Anh cầm trang giấy đầy nếp nhăn, nhìn thấy chân dung của tên mặt trắng kia, thấy thế nào thì hướng mắt thế đấy."Nàng mang theo cái này ở trên người, cái này có thể là...Người nhà của nàng, ngươi đi thăm dò một chút, nếu tìm được tên mặt trắng này thì coi chừng một chút. Nếu nàng biết con thuyền sẽ chìm, nhất định sẽ thông báo cho tên mặt trắng này cùng rời thuyền, đến lúc đó ngươi có thể bắt được nàng bên cạnh tên mặt trắng này."
Mặt trắng nhỏ...
Lovejoy yên lặng tiếp nhận bức chân dung mà cố chủ muốn xé nát kia, liếc mắt một cái, cũng không thấy được dung mạo làm người ta tức giận. Ông gật đầu, "Ta biết, ta sẽ đi tìm phòng duy trì trật tự, để bọn họ hỗ trờ điều tra một chút."
"Nhanh đi." Cal khẩn cấp hưng phấn lên, cùng dáng vẻ muốn chết muốn sống vừa rồi khác nhau hoàn toàn.
Lovejoy lạnh nhạt bỏ qua phương thức làm việc như động kinh của cố chủ, hướng cửa đi đến, đi không hai bước, cố chủ của ông gọi lại, phi thường do dự, cẩn thận nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta có bạn bè..."
Bạn bè...
Lovejoy quay đầu lại, ý muốn nghe rõ.
Cal miễn cưỡng cười, xấu hổ hừ cười vài tiếng, mới nói tiếp: "Ngươi biết, bạn của ta mới gặp một nữ nhân, cái nữ nhân kia xuất thân khẳng định không tốt, bọn họ cũng vừa mới gặp qua vài lần. Hắn... Hắn nói, mỗi lần nhìn thấy cái nữ nhân kia tim sẽ đập rất nhanh, sau đó có cảm giác rất tức giận, có một ngọn lửa thiêu đốt. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Ta cảm thấy thế nào... Lão bộc mặt than rất muốn nói cho cố chủ, ngươi nói gì ta hoàn toàn không hiểu.
"Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy nàng cảm xúc thay đổi rất nhanh chóng, thật phiền chán, hi vọng nàng nhanh chút biến mất, nhưng nếu nàng biến mất thì cảm giác rất kì quái." Cal nói xong, tạm dừng một chút mới tiếp giải thích, "Đó là cảm giác của bạn ta."
Bạn... Cảm giác?
Lovejoy nhìn thoáng qua bức tranh chân dung trong tay, nhìn nhìn lại cười da thịt run rẩy. Ông thử hỏi: "Vị bạn kia của ngài có cảm thấy vị nữ sĩ đó có, xinh đẹp không?"
"Vô cùng xinh đẹp." Cal thuận miệng mà ra, sau đó khuôn mặt cứng ngắc trả lời, "Bạn của ta nói nàng rất xinh đẹp."
"Nghĩ đến nàng cũng rất kích động?"
"Ừm." Cal dè dặt gật đầu.
"Hi vọng nàng lúc nào cũng giây giây phút phút ở bên cạnh, quay đầu là nhìn thấy."
"Ừm." Tiếp tục không mặn không nhạt gật đầu.
"Không hy vọng bên người nàng xuất hiện người mới, tỷ như tên mặt trắng nhỏ này." Lovejoy chỉ chỉ ảnh chân dung của Jack.
Cal lập tức ghét bỏ nhìn, "Phải."
"Nếu nàng biến mất từ đây, có cảm giác cuộc sống không còn mục tiêu."
"Nàng sẽ không biến mất." Cal không cần suy nghĩ liền phản bác.
Lovejoy... Ngươi còn có thể càng rõ ràng một chút không?
"Vấn đề cuối cùng, nếu đây là người yêu của nàng, vị bạn hữu kia của ngài nhìn thấy sẽ có cảm giác gì." Ảnh chân dung của Jack lại phát huy công dụng.
"Vứt hắn xuống biển, tên này vừa nhìn là biết kẻ lang thang từ khoang hạng ba, làm sao có thể có nữ nhân sẽ thích loại ngu ngốc này." Cal phản cảm nói, nhìn cũng không muốn nhìn bức ảnh chân dung kia.
Lovejoy bình tĩnh nhét bức tranh vào trong túi, sau đó bình tĩnh tổng kết, "Tiên sinh, ngài có thể nói với người bạn kia, anh ta yêu vị nữ sĩ kia."
"Yeu?" Cal cùng không biết từ này là nói đến tình huống này.
"Ta đây trước cáo lui." Nói xong kết luận, ông ta lập tức bước nhanh đi.
Chỉ còn lại có Cal đứng tại chỗ xoay quanh, buồn cười lặp lại, "Yêu, cái gì yêu, làm sao có thể, bọn họ quen nhau không đến một ngày." Anh quay đầu lớn tiếng phản bác, kết quả bên người một người đều không có. Tươi cười trên mặt anh sụp xuống, không có người nhìn, anh hơi chán trường mà cào tóc ra sau đầu, sau đó mở bình rượu ra tiếp tục uống.
Rượu mạnh như liệt hỏa thiêu đốt, Cal mang theo chai rượu đi đến sàn tàu tư nhân, anh ngồi lên ghế dựa. Trong lòng trống rỗng, anh thử hồi tưởng lại, hôm nay quá gà bay chó sủa. Cuộc đời xuôi chèo mát mái của anh, chưa từng gặp phải chuyện chật vật như hôm nay.
"Yêu?" Anh cười nhạo lắc đầu, "Không có khả năng."
Ngoài cửa sổ là biển xanh, ánh mặt trời từ dưới biển đã lên cao, hắt ánh nắng lên cánh cửa thủy tinh.
Cal cảm thấy hơi chói mắt, tay anh nâng lên che ánh nắng lại, ánh sáng màu vàng giống như mái tóc của ai đó, bàn tay anh ấm áp. Độ ấm này dọa anh nhảy dựng, anh thì thào tự nói, "Điều đó không có khả năng."
Một con hải âu lướt qua cánh cửa thủy tinh, từ sàn tàu tầng D lướt qua đến sàn tàu đặt khoang cứu nạn, dừng trên vải bạt che thuyền cứu nạn. Mà trong thuyền cứu nạn có một người giật mình tỉnh lại, nàng buồn ngủ dùng cổ tay thô ráp dụi mắt, những tia bụi từ trong tia nắng chiếu đến.
Nàng bất đắc dĩ dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc màu vàng, sau đó vỗ vỗ mặt, thở dài nói: "Trời đã sáng, nên rời thuyền."
Năm 1912, ngày 11 tháng 4, RMS Titanic vẫn như trước lướt đi trên biển, tốc độ tối đa đến Ireland Queenstown.
Tác giả có chuyện muốn nói: Còn nghĩ rằng viết chính văn, ngoại truyện là bất thình lình đến. Tốt lắm, RMS Titanic ngày đầu tiên rốt cục đi qua, ngoại truyện cũng hoàn thành.
Cal không thể lí giải tình huống này, anh giống như tên ngốc, ý đồ muốn tiêu diệt cảm xúc kì quái này ra. Nhưng lúc anh đi xuống, chân run run như nhũn ra, cái phản ứng này căn bản không phải là do phản ứng sinh lí khi vừa mới thoát chết mà là do nụ hôn từ biệt kia.
Điên rồi sao? Anh lắc lắc đầu, đạp lên cầu thang, một bước đạp vào khoảng không, công nhân sau lưng lập tức đỡ lấy anh, tức giận nói với anh: "Tiên sinh, ngài xác định ngài không có việc gì, em gái ngài đang đi tìm bác sĩ, nơi này hành khách không được tiếp cận, hi vọng lần sau ngài không đến nhầm nữa."
"Ta không có em gái." Cal rốt cục bạo phát, tim anh luôn tăng tốc đập, giống như có một luồng lửa giận thiêu đốt anh, điều này làm anh không chút khách khí chỉ trích người khác, "Ta muốn tố cáo ngươi."
Kĩ sư không phải công nhân đốt lò, hắn chỉnh lại chiếc mũ trắng có sao trên đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ta tên là Joseph Belle, là thủ tịch kỹ sư của chiếc thuyền này, ngày mai ngài có thể đến tố cáo với thuyền trưởng, nhưng bây giờ ta là chủ, lập tức ra ngoài cho tôi."
Cal cứ như vậy bị đuổi ra phòng động cơ, anh so với vừa rồi càng thêm hỏng bét, áo bành tô bẩn loạn không chịu nổi, tóc cũng đông lệch tây loạn, ngay cả đi đường cũng không ổn. Anh mơ hồ đi đến thượng đẳng khoang, thời điểm bị một nhân viên phục vụ dẫn về khoang thượng đẳng, anh giống như nghe được tiếng thét chói tai của nữ nhân, loại thanh âm này phiền muốn chết. Trở về phòng mình, anh kì quái nhìn chiếc gương trong phòng, quái dị mà nhìn bóng dáng chật vật trong gương, mà trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân kia.
Anh vội vã lắc đầu, lập tức đi khỏi chỗ mặt gương, ngã ngồi trên sofa, anh mỏi mệt mà không hiểu nhắm mắt lại, muốn dùng lí trí mà mình kiêu ngạo xem xét bản thân đang làm gì? Nhưng đầu óc giống như bao cát nặng vạn tấn, tiếng chuông nặng trịch lần nữa đảo loạn đầu óc anh, làm anh đau đầu kịch liệt.
Anh theo bản năng áp chế suy nghĩ về kẻ trộm kia, cái nữ nhân kia, cái người gọi là Emily, về bất cứ chuyện gì. Anh luôn có cảm giác nó là cạm bẫy vực sâu không đáy, anh nên tránh đi.
Lúc Lovejoy đi vào, nhìn thấy Cal ôm một chai rượu mạnh ngồi trên sofa, vẻ mặt không khác gì so với người vừa bị cướp hết tài sản. Lovejoy cảm thấy bản thân hình như đến không đúng thời điểm, bởi vì cố chủ của ông nhanh chóng hưng phấn lên, dùng một loại...Ánh mắt vô cùng khát vọng, nhìn chằm chằm ông.
Loại ánh mắt này làm Lovejoy không có lời gì để nói. Ông như giải quyết việc chung nói: "Tiên sinh, tôi không bắt được nàng, bây giờ đã muộn, muốn hưng sư động chúng đi tìm, có lẽ rất khó khăn."
Cal một chút liền yên lặng, sau đó anh ngồi thẳng người lên, cười lạnh nói: "Quên đi, chỉ là một tên trộm khiến người chán ghét, nàng muốn chạy thì để nàng chạy, dùng nhiều lực lượng để đi tìm nàng như vậy thật không có lợi ích gì."
Nói là nói như vậy, bệnh nghề nghiệp của Lovejoy lại phát tác nhìn Cal một đầu tóc tai tán loạn, nếu sửa sang cho tao nhã một chút thì càng thêm thuyết phục.
"Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi." Cal phiền chán đuổi ông ra ngoài, mình thì tiếp tục ôm chai rượu ngồi ngẩn ra.
"Không đi tìm nàng sao?" Lovejoy lại xác nhận mệnh lệnh của anh.
"Không cần." Cal lập tức cất cao thanh âm nói, anh cường điệu lặp lại, "Bất quá là một kẻ trộm, bé nhỏ không đáng kể, nàng bé nhỏ không đáng kể hiểu hay không."
"Ta hiểu rõ." Lovejoy tẫn trách nói, "Nàng bé nhỏ không đáng kể." Sau đó ông hướng cửa đi đến, đi vài bước nhớ tới cái gì quay đầu nhìn về phía cố chủ, phát hiện Cal lại suy sút tựa vào sofa, cả người quả thực như đang hấp hối.
Không biết có người thấy được, còn tưởng người thừa kế của trùm buôn sắt thép chết vợ, chết cha chết mẹ đấy.
"Hockley tiên sinh, vị tiểu thư Emily kia ngày mai hẳn là sẽ rời thuyền." Lovejoy tổng cảm thấy nên nói chuyện này ra, thanh âm ông không chút phập phồng, chỉ là ăn ngay nói thật, "Ta vừa rồi ở khoang hạng ba nhìn thấy nàng, lúc đó nàng đang thuyết phục một đứa nhỏ, để đứa nhỏ kia cùng ba mẹ rời thuyền. Nàng nói, RMS Titanic sẽ chìm."
"RMS Titanic sẽ chìm?" Cal cười xuy một tiếng, anh cảm thấy mình nghe thấy một câu chuyện cười thấp kém, "Nó làm sao có thể chìm... Kỳ quái, nàng làm sao có thể nhận định như thế, RMS Titanic sẽ chìm?" Cal mắt đảo qua, anh từ trên sofa đứng lên, vứt chai rượu xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh nam phó, mặt anh không tin hỏi: "Ngươi xác định nghe được nàng nói, thuyền sẽ chìm?"
"Vô cùng xác định."
"Không có khả năng, nàng chỉ là một người trên khoang hạng ba căn bản không biết về 'Sự thật' con thuyền chìm." Cal hai tay đút vào trong túi, đi qua lại vài bước, một mặt nghi hoặc."Nàng làm sao biết, không thể thả nàng rời thuyền, bắt nàng lại, Lovejoy."
"Ta nghĩ chuyện này thật khó khăn, tiên sinh, nàng giỏi về chạy trốn." Lovejoy chưa từng gặp một nữ nhân linh hoạt như vậy, hai chân nàng giống như con linh dương gazelle nhanh nhẹn.
"Nhìn chằm chằm hành khách ngày mai rời thuyền." Cal nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt, "Nàng sẽ rời thuyền."
"Ngày mai sẽ có rất nhiều di dân Ireland lên thuyền, nàng nếu trang điểm một chút thì chúng ta khó mà bắt được."
"Nàng không thể rời thuyền." Cal đột nhiên kích động lớn tiếng nói, anh hoàn toàn không có phát hiện bản thân phản ứng quá khích với việc nàng rời thuyền.
"Ta sẽ thử ngăn cản nàng." Tôi tớ tẫn trách tự nhiên tiếp nhận mệnh lệnh.
"Đợi chút..." Cal đột nhiên nhớ tới cái gì, tay anh đút vào trong túi áo khoác, sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng lấy ra bản phác họa chân dung. Anh cầm trang giấy đầy nếp nhăn, nhìn thấy chân dung của tên mặt trắng kia, thấy thế nào thì hướng mắt thế đấy."Nàng mang theo cái này ở trên người, cái này có thể là...Người nhà của nàng, ngươi đi thăm dò một chút, nếu tìm được tên mặt trắng này thì coi chừng một chút. Nếu nàng biết con thuyền sẽ chìm, nhất định sẽ thông báo cho tên mặt trắng này cùng rời thuyền, đến lúc đó ngươi có thể bắt được nàng bên cạnh tên mặt trắng này."
Mặt trắng nhỏ...
Lovejoy yên lặng tiếp nhận bức chân dung mà cố chủ muốn xé nát kia, liếc mắt một cái, cũng không thấy được dung mạo làm người ta tức giận. Ông gật đầu, "Ta biết, ta sẽ đi tìm phòng duy trì trật tự, để bọn họ hỗ trờ điều tra một chút."
"Nhanh đi." Cal khẩn cấp hưng phấn lên, cùng dáng vẻ muốn chết muốn sống vừa rồi khác nhau hoàn toàn.
Lovejoy lạnh nhạt bỏ qua phương thức làm việc như động kinh của cố chủ, hướng cửa đi đến, đi không hai bước, cố chủ của ông gọi lại, phi thường do dự, cẩn thận nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta có bạn bè..."
Bạn bè...
Lovejoy quay đầu lại, ý muốn nghe rõ.
Cal miễn cưỡng cười, xấu hổ hừ cười vài tiếng, mới nói tiếp: "Ngươi biết, bạn của ta mới gặp một nữ nhân, cái nữ nhân kia xuất thân khẳng định không tốt, bọn họ cũng vừa mới gặp qua vài lần. Hắn... Hắn nói, mỗi lần nhìn thấy cái nữ nhân kia tim sẽ đập rất nhanh, sau đó có cảm giác rất tức giận, có một ngọn lửa thiêu đốt. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Ta cảm thấy thế nào... Lão bộc mặt than rất muốn nói cho cố chủ, ngươi nói gì ta hoàn toàn không hiểu.
"Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy nàng cảm xúc thay đổi rất nhanh chóng, thật phiền chán, hi vọng nàng nhanh chút biến mất, nhưng nếu nàng biến mất thì cảm giác rất kì quái." Cal nói xong, tạm dừng một chút mới tiếp giải thích, "Đó là cảm giác của bạn ta."
Bạn... Cảm giác?
Lovejoy nhìn thoáng qua bức tranh chân dung trong tay, nhìn nhìn lại cười da thịt run rẩy. Ông thử hỏi: "Vị bạn kia của ngài có cảm thấy vị nữ sĩ đó có, xinh đẹp không?"
"Vô cùng xinh đẹp." Cal thuận miệng mà ra, sau đó khuôn mặt cứng ngắc trả lời, "Bạn của ta nói nàng rất xinh đẹp."
"Nghĩ đến nàng cũng rất kích động?"
"Ừm." Cal dè dặt gật đầu.
"Hi vọng nàng lúc nào cũng giây giây phút phút ở bên cạnh, quay đầu là nhìn thấy."
"Ừm." Tiếp tục không mặn không nhạt gật đầu.
"Không hy vọng bên người nàng xuất hiện người mới, tỷ như tên mặt trắng nhỏ này." Lovejoy chỉ chỉ ảnh chân dung của Jack.
Cal lập tức ghét bỏ nhìn, "Phải."
"Nếu nàng biến mất từ đây, có cảm giác cuộc sống không còn mục tiêu."
"Nàng sẽ không biến mất." Cal không cần suy nghĩ liền phản bác.
Lovejoy... Ngươi còn có thể càng rõ ràng một chút không?
"Vấn đề cuối cùng, nếu đây là người yêu của nàng, vị bạn hữu kia của ngài nhìn thấy sẽ có cảm giác gì." Ảnh chân dung của Jack lại phát huy công dụng.
"Vứt hắn xuống biển, tên này vừa nhìn là biết kẻ lang thang từ khoang hạng ba, làm sao có thể có nữ nhân sẽ thích loại ngu ngốc này." Cal phản cảm nói, nhìn cũng không muốn nhìn bức ảnh chân dung kia.
Lovejoy bình tĩnh nhét bức tranh vào trong túi, sau đó bình tĩnh tổng kết, "Tiên sinh, ngài có thể nói với người bạn kia, anh ta yêu vị nữ sĩ kia."
"Yeu?" Cal cùng không biết từ này là nói đến tình huống này.
"Ta đây trước cáo lui." Nói xong kết luận, ông ta lập tức bước nhanh đi.
Chỉ còn lại có Cal đứng tại chỗ xoay quanh, buồn cười lặp lại, "Yêu, cái gì yêu, làm sao có thể, bọn họ quen nhau không đến một ngày." Anh quay đầu lớn tiếng phản bác, kết quả bên người một người đều không có. Tươi cười trên mặt anh sụp xuống, không có người nhìn, anh hơi chán trường mà cào tóc ra sau đầu, sau đó mở bình rượu ra tiếp tục uống.
Rượu mạnh như liệt hỏa thiêu đốt, Cal mang theo chai rượu đi đến sàn tàu tư nhân, anh ngồi lên ghế dựa. Trong lòng trống rỗng, anh thử hồi tưởng lại, hôm nay quá gà bay chó sủa. Cuộc đời xuôi chèo mát mái của anh, chưa từng gặp phải chuyện chật vật như hôm nay.
"Yêu?" Anh cười nhạo lắc đầu, "Không có khả năng."
Ngoài cửa sổ là biển xanh, ánh mặt trời từ dưới biển đã lên cao, hắt ánh nắng lên cánh cửa thủy tinh.
Cal cảm thấy hơi chói mắt, tay anh nâng lên che ánh nắng lại, ánh sáng màu vàng giống như mái tóc của ai đó, bàn tay anh ấm áp. Độ ấm này dọa anh nhảy dựng, anh thì thào tự nói, "Điều đó không có khả năng."
Một con hải âu lướt qua cánh cửa thủy tinh, từ sàn tàu tầng D lướt qua đến sàn tàu đặt khoang cứu nạn, dừng trên vải bạt che thuyền cứu nạn. Mà trong thuyền cứu nạn có một người giật mình tỉnh lại, nàng buồn ngủ dùng cổ tay thô ráp dụi mắt, những tia bụi từ trong tia nắng chiếu đến.
Nàng bất đắc dĩ dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc màu vàng, sau đó vỗ vỗ mặt, thở dài nói: "Trời đã sáng, nên rời thuyền."
Năm 1912, ngày 11 tháng 4, RMS Titanic vẫn như trước lướt đi trên biển, tốc độ tối đa đến Ireland Queenstown.
Tác giả có chuyện muốn nói: Còn nghĩ rằng viết chính văn, ngoại truyện là bất thình lình đến. Tốt lắm, RMS Titanic ngày đầu tiên rốt cục đi qua, ngoại truyện cũng hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.