Chương 90: Rơi xuống nước
Mạn Không
05/09/2017
☆Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi nghe được tiếng nước biển, thuyền cứu nạn bị lực nước đẩy nghiêng ngả. Có người bắt đầu thét chói tai, có người la tên Thượng Đế. Đầu thuyền RMS Titanic đã hoàn toàn bị kéo xuống nước, sự tĩnh lặng của mặt biển biến mất, lực lớn đập thẳng đến chỗ chúng tôi. Con thuyền cứu nạn mà tôi đang nằm bị nước biển lạnh băng trào lên, trước khi lực lượng của nước biển trào đến, sức nặng thuyền cứu nạn hiển nhiên yếu ớt không chịu nổi một kích.
Còn có dây thừng cũng không bị cắt đứt, có thuyền viên đang liều mạng quát to: “Cho tôi một con dao, tôi cần một con dao nhỏ.”
Bọn họ bức thiết muốn thả con thuyền xuống dưới nước, thuyền cứu nạn đã không cần thiết dùng ròng rọc kéo, bởi vì nước biển đang ở ngay dưới chân chúng tôi. Mấy trăm hơn một nghìn người đang la hét nhanh chóng chạy đến đuôi thuyền, không có người để ý xem lựa chọn của mình có đúng hay không, tuyệt vọng quá độ làm một số người nhảy ào ào xuống dưới nước, kỳ vọng có thuyền cứu nạn nhìn thấy người nhảy xuống nước có thể quay lại cứu họ.
Thuyền cứu nạn bởi vì nước biển cọ rửa mà không thể khống chế phương hướng lật ngang sang bên, cô gái bên cạnh tôi bị tình huống bất ngờ này mà ngã nghiêng sang chỗ tôi, tôi vô lực nằm một chỗ, nước biển lạnh như băng trào lên thuyền, nửa người của tôi gần như ngâm trong nước.
Mười mấy thuyền viên và một ít đàn ông chạy đến, ào ào muốn đổ thuyền cứu nạn xuống biển, lo lắng thuyền cứu nạn chưa thoát khỏi thuyền lớn thì bị đổ nghiêng.
Lỗ tai tôi tràn đầy tiếng hét của nữ nhân, ánh mắt mờ mịt nhìn thuyền viên, nhưng trong đám người, tôi không nhìn thấy bóng dáng của Cal. Thuyền cứu nạn oanh một tiếng, kịch liệt lay động nghiêng sang một bên, đầu tôi choáng váng. Tay theo bản năng nắm chặt một góc con thuyền, nhưng có hành khách sốt ruột muốn nắm thân tàu, chân dùng sức đạp lên tay tôi, triệt để đẩy tôi xuống dưới.
Trước mắt tôi bỗng tối sầm, cả người đã ngã xuống khỏi thuyền cứu nạn. Nước biển lạnh như băng đẩy tôi xuống vực sâu vạn trượng, tôi loáng thoáng nghe được bên trên có người gọi tên tôi, bất lực đạp nước vài cái, áo cứu sinh trên người làm tôi nổi lên, đầu tôi khó khăn trồi lên mặt nước.
“Emily.”
Là thanh âm Cal, tôi muốn đáp lại anh, nhưng nhưng mái chèo đẩy đến, tôi lại bị ấn xuống nước. Bốn phía đều là tiếng quát to điên cuồng, trăm ngàn người cầu cứu biến thành vòng xoáy lớn, từ lúc thuyền bắt đầu chìm tới bây giờ.
Tôi bị sóng nước biển đẩy sâu xuống nước, trong ánh mắt đều là bọt nước dày đặc, hành khách rơi xuống nước. Tôi đã không còn nghe thấy tiếng gọi của Cal, cũng không biết anh có lên thuyền cứu nạn hay không, trước một giây khi rơi xuống nước, tôi hình như thấy anh bám lên thành thuyền cứu nạn, chân dài đạp lên thuyền, trực tiếp lướt qua nhân viên duy trì trật tự nhảy lên.
Mà tôi không rõ nó có phải là ảo giác của tôi khi bị mất máu quá nhiều hay không, hoặc là tôi nhìn thấy một hành khách khác. Sức nổi của áo cứu sinh làm tôi nổi lên, mặt tôi trồi lên mặt biển, nhiệt độ âm làm tôi lạnh tỉnh, tôi phát run đi tìm bóng dáng quen thuộc kia, trên mặt nước chỉ còn lại có nửa con thuyền RMS Titanic và vài bóng đèn, Ánh sang đó làm người ta có ảo giác như nó vẫn còn sống.
Nhưng tôi biết, nó rất nhanh sẽ gãy, triệt để chìm nghỉm.
Có rất nhiều người rơi xuống nước, bốn phương tám hướng đều là người, mỗi người đều đang hò hét cầu cứu. Không ai biết, cuối cùng con thuyền cứu nạn bên cạnh quay lại hiện trường cứu người.
Tư duy tôi trì độn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời tối hôm nay giống như ánh đèn buổi vũ hội xa hoa. Chậm rãi, tôi không còn nghe thấy được thanh âm cầu cứu, cũng không cảm nhận được không khí rét lạnh, lông mi dính nước biến thành sương, tôi cố sức muốn nháy mắt, muốn làm tan màu trắng như tang lễ này đi.
Hết thảy cảnh tượng đều biến thành bộ phim đen trắng, cánh quạt đuôi thuyền bị đầu thuyền kéo đi, lộ trên mặt nước. Ống khói vĩ đại màu vàng không chịu nổi sức nặng mà ầm ầm sụp đổ, ở trên mặt biển tạo thành làn sóng, tôi nổi trên mặt biển bị đẩy đi càng xa.
Sắt thép làm thân thuyền chịu áp lực cực lớn của nước biển, trong lúc sụp đổ, đèn đuốc trên thuyền chợt ảm đạm, trong nháy mắt lại giãy dụa sáng ngời lại. Trong thoáng chốc ánh sáng đó, thân thuyền rốt cục không chịu nổi áp lực mà gãy đôi, ngọn đèn hoàn toàn tắt, tất cả quy về đêm đen.
Tôi nhìn thấy hơi mình hô hấp, biến thành sương trong không trung, nước biển sóng gợn nặng đáng sợ.
khi thuyền chìm, nước biển tạo thành cơn sóng đẩy xa mọi thứ xung quanh. Tôi nằm ngửa ở trong nước biển, cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng là nước đá, cả lỗ tai khi ngã xuống nước bị trào vào. Nếu không có sức nổi của áo cứu sinh, có khả năng tôi hoàn toàn chìm trong nước biển, nhưng có lẽ bây giờ nổi cũng chả khác gì nhiều. Tôi rất rõ cực hạn của mình ở chỗ nào, nếu nói tôi có thể cố chống mười phút sau khi rơi xuống thuyền, như vậy lúc này ngay cả ba phút tôi cũng không chịu được.
Tôi hô hấp dần dần yếu đi, tay không còn chút sức lực giơ lên cầu sinh, thính lực trải qua trận ồn ào vừa rồi hình như đã bị ù đi, sau đó tôi nghe thấy một ít thanh âm hỗn loạn. Thanh âm ấy rõ ràng bên tai tôi, nhưng tôi lại nghe như ở mấy ngàn km. Tôi nghe thaayd tiếng nói của ai đó, tiếng đập nước, tiếng kêu.
Có người hô to, “Trở về, mau trở lại…”
Trở về… Tôi nên về nơi nào?
Ý thức tôi mơ hồ, mệt mỏi muốn tìm một điểm tựa, để mình không cần chết nhanh như vậy trong Đại Tây Dương. Nhưng tôi rất mệt mỏi, ngay cả đau đớn và lạnh như băng cũng không còn cảm nhận được nữa, tôi nhắm mắt lại, lại đột nhiên mở, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm ngừng lại cảm giác muốn chìm xuống, nỗ lực nháy mắt vài lần, tôi há mồm muốn cầu cứu, cuối cùng lại trầm thấp mà khàn khàn gọi một tiếng “Cal”.
“Emily.”
Anh trả lời tôi, mang theo cố chấp điên cuồng và tuyệt vọng.
Tôi không thể đáp lại, nước biển thong thả tiến vào miệng và mũi tôi, không có ngọn đèn, tôi thậm chí không cảm giác được lời gọi đó đến từ đâu.
“Cút ngay, thuyền cứu nạn sẽ nghiêng!” Hắn sốt ruột hô to, “Emily, em ở nơi nào?”
Tôi khó khăn nghiêng mặt, sương mù quẩn quanh trước mắt tôi, hít thở không thông há mồm, nước biển ngăn lại động tác của tôi. Bên cạnh mấy người bị rơi xuống nước hưng phấn hô to, “Có thuyền cứu nạn, thuyền cứu nạn tới cứu chúng ta.”
Tiếp đó là thanh âm của Cal, “Tôi đến tìm người, các ngươi không được đi lên, thuyền sẽ lật.”
Anh vào thời khắc cuối cùng đã nhảy lên được thuyền cứu nạn, hơn nữa anh còn cho thuyền quay trở về, quả thực muốn chết.
“Em…” Ở nơi này.
“Emily…” Anh hoảng sợ gọi tên tôi.
“…” Ở nơi này. Ý thức mơ hồ không rõ, không khí lạnh như băng xuyên qua phổi tôi, lại phát không ra một chút thanh âm.
“Emily.” Anh bám riết không tha gọi, thanh âm gần trong gang tấc.
Mái chèo hình như chạm vào tóc tôi, tiếp đó thanh âm Cal rõ ràng vang lên, “Em ở nơi nào?”
Nơi này.
Ngón tay cứng rắn động đậy, muốn chạm vào mái chèo, giây tiếp theo mái chèo đi xa
Ở…
Tôi nhắm mắt lại, nước tràn đến, sau đó tôi nhìn thấy một mảng rét lạnh màu trắng, giống như nơi đầu đường nước Anh khi cơn tuyết lớn đến, bao trùm hết thảy các con đường.
Tôi nghe được tiếng nước biển, thuyền cứu nạn bị lực nước đẩy nghiêng ngả. Có người bắt đầu thét chói tai, có người la tên Thượng Đế. Đầu thuyền RMS Titanic đã hoàn toàn bị kéo xuống nước, sự tĩnh lặng của mặt biển biến mất, lực lớn đập thẳng đến chỗ chúng tôi. Con thuyền cứu nạn mà tôi đang nằm bị nước biển lạnh băng trào lên, trước khi lực lượng của nước biển trào đến, sức nặng thuyền cứu nạn hiển nhiên yếu ớt không chịu nổi một kích.
Còn có dây thừng cũng không bị cắt đứt, có thuyền viên đang liều mạng quát to: “Cho tôi một con dao, tôi cần một con dao nhỏ.”
Bọn họ bức thiết muốn thả con thuyền xuống dưới nước, thuyền cứu nạn đã không cần thiết dùng ròng rọc kéo, bởi vì nước biển đang ở ngay dưới chân chúng tôi. Mấy trăm hơn một nghìn người đang la hét nhanh chóng chạy đến đuôi thuyền, không có người để ý xem lựa chọn của mình có đúng hay không, tuyệt vọng quá độ làm một số người nhảy ào ào xuống dưới nước, kỳ vọng có thuyền cứu nạn nhìn thấy người nhảy xuống nước có thể quay lại cứu họ.
Thuyền cứu nạn bởi vì nước biển cọ rửa mà không thể khống chế phương hướng lật ngang sang bên, cô gái bên cạnh tôi bị tình huống bất ngờ này mà ngã nghiêng sang chỗ tôi, tôi vô lực nằm một chỗ, nước biển lạnh như băng trào lên thuyền, nửa người của tôi gần như ngâm trong nước.
Mười mấy thuyền viên và một ít đàn ông chạy đến, ào ào muốn đổ thuyền cứu nạn xuống biển, lo lắng thuyền cứu nạn chưa thoát khỏi thuyền lớn thì bị đổ nghiêng.
Lỗ tai tôi tràn đầy tiếng hét của nữ nhân, ánh mắt mờ mịt nhìn thuyền viên, nhưng trong đám người, tôi không nhìn thấy bóng dáng của Cal. Thuyền cứu nạn oanh một tiếng, kịch liệt lay động nghiêng sang một bên, đầu tôi choáng váng. Tay theo bản năng nắm chặt một góc con thuyền, nhưng có hành khách sốt ruột muốn nắm thân tàu, chân dùng sức đạp lên tay tôi, triệt để đẩy tôi xuống dưới.
Trước mắt tôi bỗng tối sầm, cả người đã ngã xuống khỏi thuyền cứu nạn. Nước biển lạnh như băng đẩy tôi xuống vực sâu vạn trượng, tôi loáng thoáng nghe được bên trên có người gọi tên tôi, bất lực đạp nước vài cái, áo cứu sinh trên người làm tôi nổi lên, đầu tôi khó khăn trồi lên mặt nước.
“Emily.”
Là thanh âm Cal, tôi muốn đáp lại anh, nhưng nhưng mái chèo đẩy đến, tôi lại bị ấn xuống nước. Bốn phía đều là tiếng quát to điên cuồng, trăm ngàn người cầu cứu biến thành vòng xoáy lớn, từ lúc thuyền bắt đầu chìm tới bây giờ.
Tôi bị sóng nước biển đẩy sâu xuống nước, trong ánh mắt đều là bọt nước dày đặc, hành khách rơi xuống nước. Tôi đã không còn nghe thấy tiếng gọi của Cal, cũng không biết anh có lên thuyền cứu nạn hay không, trước một giây khi rơi xuống nước, tôi hình như thấy anh bám lên thành thuyền cứu nạn, chân dài đạp lên thuyền, trực tiếp lướt qua nhân viên duy trì trật tự nhảy lên.
Mà tôi không rõ nó có phải là ảo giác của tôi khi bị mất máu quá nhiều hay không, hoặc là tôi nhìn thấy một hành khách khác. Sức nổi của áo cứu sinh làm tôi nổi lên, mặt tôi trồi lên mặt biển, nhiệt độ âm làm tôi lạnh tỉnh, tôi phát run đi tìm bóng dáng quen thuộc kia, trên mặt nước chỉ còn lại có nửa con thuyền RMS Titanic và vài bóng đèn, Ánh sang đó làm người ta có ảo giác như nó vẫn còn sống.
Nhưng tôi biết, nó rất nhanh sẽ gãy, triệt để chìm nghỉm.
Có rất nhiều người rơi xuống nước, bốn phương tám hướng đều là người, mỗi người đều đang hò hét cầu cứu. Không ai biết, cuối cùng con thuyền cứu nạn bên cạnh quay lại hiện trường cứu người.
Tư duy tôi trì độn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời tối hôm nay giống như ánh đèn buổi vũ hội xa hoa. Chậm rãi, tôi không còn nghe thấy được thanh âm cầu cứu, cũng không cảm nhận được không khí rét lạnh, lông mi dính nước biến thành sương, tôi cố sức muốn nháy mắt, muốn làm tan màu trắng như tang lễ này đi.
Hết thảy cảnh tượng đều biến thành bộ phim đen trắng, cánh quạt đuôi thuyền bị đầu thuyền kéo đi, lộ trên mặt nước. Ống khói vĩ đại màu vàng không chịu nổi sức nặng mà ầm ầm sụp đổ, ở trên mặt biển tạo thành làn sóng, tôi nổi trên mặt biển bị đẩy đi càng xa.
Sắt thép làm thân thuyền chịu áp lực cực lớn của nước biển, trong lúc sụp đổ, đèn đuốc trên thuyền chợt ảm đạm, trong nháy mắt lại giãy dụa sáng ngời lại. Trong thoáng chốc ánh sáng đó, thân thuyền rốt cục không chịu nổi áp lực mà gãy đôi, ngọn đèn hoàn toàn tắt, tất cả quy về đêm đen.
Tôi nhìn thấy hơi mình hô hấp, biến thành sương trong không trung, nước biển sóng gợn nặng đáng sợ.
khi thuyền chìm, nước biển tạo thành cơn sóng đẩy xa mọi thứ xung quanh. Tôi nằm ngửa ở trong nước biển, cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng là nước đá, cả lỗ tai khi ngã xuống nước bị trào vào. Nếu không có sức nổi của áo cứu sinh, có khả năng tôi hoàn toàn chìm trong nước biển, nhưng có lẽ bây giờ nổi cũng chả khác gì nhiều. Tôi rất rõ cực hạn của mình ở chỗ nào, nếu nói tôi có thể cố chống mười phút sau khi rơi xuống thuyền, như vậy lúc này ngay cả ba phút tôi cũng không chịu được.
Tôi hô hấp dần dần yếu đi, tay không còn chút sức lực giơ lên cầu sinh, thính lực trải qua trận ồn ào vừa rồi hình như đã bị ù đi, sau đó tôi nghe thấy một ít thanh âm hỗn loạn. Thanh âm ấy rõ ràng bên tai tôi, nhưng tôi lại nghe như ở mấy ngàn km. Tôi nghe thaayd tiếng nói của ai đó, tiếng đập nước, tiếng kêu.
Có người hô to, “Trở về, mau trở lại…”
Trở về… Tôi nên về nơi nào?
Ý thức tôi mơ hồ, mệt mỏi muốn tìm một điểm tựa, để mình không cần chết nhanh như vậy trong Đại Tây Dương. Nhưng tôi rất mệt mỏi, ngay cả đau đớn và lạnh như băng cũng không còn cảm nhận được nữa, tôi nhắm mắt lại, lại đột nhiên mở, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm ngừng lại cảm giác muốn chìm xuống, nỗ lực nháy mắt vài lần, tôi há mồm muốn cầu cứu, cuối cùng lại trầm thấp mà khàn khàn gọi một tiếng “Cal”.
“Emily.”
Anh trả lời tôi, mang theo cố chấp điên cuồng và tuyệt vọng.
Tôi không thể đáp lại, nước biển thong thả tiến vào miệng và mũi tôi, không có ngọn đèn, tôi thậm chí không cảm giác được lời gọi đó đến từ đâu.
“Cút ngay, thuyền cứu nạn sẽ nghiêng!” Hắn sốt ruột hô to, “Emily, em ở nơi nào?”
Tôi khó khăn nghiêng mặt, sương mù quẩn quanh trước mắt tôi, hít thở không thông há mồm, nước biển ngăn lại động tác của tôi. Bên cạnh mấy người bị rơi xuống nước hưng phấn hô to, “Có thuyền cứu nạn, thuyền cứu nạn tới cứu chúng ta.”
Tiếp đó là thanh âm của Cal, “Tôi đến tìm người, các ngươi không được đi lên, thuyền sẽ lật.”
Anh vào thời khắc cuối cùng đã nhảy lên được thuyền cứu nạn, hơn nữa anh còn cho thuyền quay trở về, quả thực muốn chết.
“Em…” Ở nơi này.
“Emily…” Anh hoảng sợ gọi tên tôi.
“…” Ở nơi này. Ý thức mơ hồ không rõ, không khí lạnh như băng xuyên qua phổi tôi, lại phát không ra một chút thanh âm.
“Emily.” Anh bám riết không tha gọi, thanh âm gần trong gang tấc.
Mái chèo hình như chạm vào tóc tôi, tiếp đó thanh âm Cal rõ ràng vang lên, “Em ở nơi nào?”
Nơi này.
Ngón tay cứng rắn động đậy, muốn chạm vào mái chèo, giây tiếp theo mái chèo đi xa
Ở…
Tôi nhắm mắt lại, nước tràn đến, sau đó tôi nhìn thấy một mảng rét lạnh màu trắng, giống như nơi đầu đường nước Anh khi cơn tuyết lớn đến, bao trùm hết thảy các con đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.