Chân Ái

Chương 30

Hàn Hạ

19/04/2017

Phương Nghị biết cô đang mệt, không nỡ đùa giỡn liền nghiêm túc dạng hai chân ngồi bên hông cô, chậm rãi xoa bóp bả vai. Cô lim dim mắt, hừ hừ rên như con mèo vì thoải mái. Tiếng rên yêu mị kia đánh thức dục vọng trong lòng anh, con rồng đang ngủ yên rục rịch ngẩng đầu. Anh cố gắng nhịn lại, cô đang mệt thế này, chắc không có hứng thú. Bàn tay anh dịch xuống eo, xoa xoa thắt lưng mảnh khảnh.

“Ừ…đúng rồi… là chỗ đó. Thoải mái quá!” Cô mềm giọng nỉ non, ngồi văn phòng cả ngay, thắt lưng thật mỏi nha.

Hạ Tiểu Nhu, em có thể để anh chuyên tâm xoa bóp không! Anh hít một hơi nhịn xuống, nếu không phải cô than mệt anh đã vùi người vào hang động mê người kia. Tay lướt qua bờ mông căng tròn mềm mềm như hai quả đào, anh không nhịn được sờ nắn một chút. Cô bất mãn rên lên

“Không phải chỗ đó!” Mông mềm làm gì có tí cơ bắp nào mà nhức mỏi chứ!

“Em ngồi cả ngày, chỗ này cũng đau nhức!” Rõ ràng là lợi dụng ăn đậu hủ, lại làm ra vẻ chính trực!

Phương Nghị chuyển xuống dưới, ấn vào lòng bàn chân mềm mại. Đi giày cao gót cả ngày rất mỏi, cô lại thỏa mãn rên hừ hừ. Không kìm được lòng, anh cầm ngón chân xinh như ngọc trộm cắn một chút, lấy ít tiền công xoa bóp.

Cô cũng không có phản ứng gì, chắc là ngầm đồng ý. Anh dịch tay lên, thấy cô không phản ứng liền lớn mật lướt qua u cốc. Hai bàn tay khép lại chui vào kẽ hở ép khe quần lót, múi thịt bị đè liền căng lên. Anh trượt bàn tay liên túc ép chặt dày vò múi thịt, ngón cái xấu xa cào cào vào đáy quần.

Anh có chút tò mò không biết cô đã ngủ hay chưa, lúc trước cô dù ngủ nhưng chỗ này vẫn ướt sũng. Vừa nghĩ liền cởi bỏ quần lót, bàn tay dừng ở đùi trong xoa bóp từ đùi lên chỗ tư mật, bóp lại chỗ thịt mềm vùng bẹn. Chỉ trong tích tắc, dâm thủy liền tràn ra càng thuận lợi cho anh xoa nắn. Hai bàn tay có trượt qua lại ép đến nỗi múi thịt hồng lên, dịch nhờn ướt rượt bóng loáng.

Đùi trong trơn mịn khẽ run lên, người cô ghìm xuống nệm để tiểu hạch được kích thích. Anh biết cô không ngủ, chỉ là nén tiếng rên trêu chọc anh. Ngón tay kéo hai vách tường ra dày vò, một ngón khác lại khẽ vờn ở ngoài hang động kéo ra dâm thủy. Cứ như vậy, Hạ Tiểu Nhu giãy người nhè nhẹ, cảm giác mệt mỏi cũng dần tan biết, chỉ có khoái cảm ùn ùn kéo tới.

Phương Nghị không nói không rằng, gập hai chân cô lại chống lên bằng đầu gối. Bây giờ cô nằm sấp chổng bờ mông căng tròn lên như con thú cái đợi anh thượng. Anh cũng nằm bò xuống dùng miệng thỏa mãn cô, tiếng nước chảy vang lên ái muội, tiếng lưỡi đánh cũng làm cả hai nhộn nhạo.

Hạ Tiểu Nhu cảm nhận được cái lưỡi chui vào hoa kính, cả người nóng lên căng cứng. Cô vùi mặt vào gối thở dốc, chân vô thức kéo ra rộng hơn để anh thuận tiện ra vào. Chiếc lưỡi xấu xa hết quấn lấy viên thịt nhỏ lại dịch xuống luồn vào trong nơi tư mật đẫm nước. Thế nhưng chiếc lưỡi dù dẻo dai linh hoạt tới đâu cũng không thể bằng vật kia. Cô nức nở gọi tên anh, muốn anh nhanh chóng đem cự vật nhồi đầy hoa huyệt thỏa mãn mình.

Anh nhanh chóng cởi quần áo của mình, côn thịt nhảy ra chỉa thằng lên trời. Đúng lúc định đưa vào thì anh thầm than khổ, bao cao su đã hết nhưng vẫn chưa mua!

Hạ Tiểu Nhu đang nằm sấp không thấy vẻ mặt đau khổ của anh, cô chỉ biết mình đã trống rỗng khó chịu mà không được thỏa mãn, liền giận dỗi

“Phương Nghị nhanh lên!”

“Hết “mũ” rồi!”



Ngay từ lần đầu tiên, hai người luôn tránh thai kĩ càng. Cả hai còn muốn phấn đấu cho sự nghiệp, chưa muốn có em bé sớm. Phương Nghị lo cô uống thuốc nhiều sẽ có tác dụng phụ nên luôn phụ trách chuyện này. Sau lần đầu thấy anh mang bao cao su theo người, cô ngạc nhiên hỏi lúc nào anh cũng đem sao. Anh véo mũi cô nói, từ lần ở đám cưới Lạc Huân và Ân Đồng suýt chút nữa xảy ra chuyện mới bắt đầu chuẩn bị. Người này, hẳn là có tính toán xấu xa từ lúc đó rồi!

“Anh… a ~” Không phải lúc nào anh cũng trữ sẵn rất nhiều sao, tại sao lại hết trong lúc này! Anh có biết cung đã lên dây rồi mà không được bắn khó chịu thế nào không!

Anh lật người cô lại, nhìn vẻ mặt khó chịu của nữ vương liền trưng bộ mặt trung khuyển hối lỗi ra thì thầm vào tai cô “Còn nhiều cách khác. Tối nay nhất định anh sẽ cho em bắn đến hết nước mới thôi!”

Nói đoạn, hai tay đưa xuống bầu vú làm động tác xoa bóp nhưng thực chất là như có như không lướt qua núm vú đỏ tươi. Hai con thỏ trắng này rất lớn, anh dùng hai tay nhào qua nắn lại làm chúng nhảy liên tục vô cùng bắt mắt. Phương Nghị cúi người hôn lên viên đậu đỏ, anh biết điểm yếu này của cô. Mỗi lần bị anh hôn nơi đó toàn thân đều nóng lên mấy phần, hoa huyệt cũng vô thức tiết ra nước lầy lội. Hạ Tiểu Nhu nắm lấy tóc anh dùi vào, ưỡn ngực lên đòi anh dày vò nụ hoa của mình.

“Hạ Tiểu Nhu, anh phát hiện em tư thủ công quỹ, giấu diếm của công!” Bỗng dưng anh bàn chuyện công việc trên giường.

Cô thở hổn hển không hiểu anh muốn nói gì “Anh nói gì cơ?”

“Tại sao em lại giấu hai bánh bao cỡ lớn nhất của công ty đem về nhà!” Mặt anh vẫn tỉnh bơ ra sức nhào nặn hai khỏa “bánh bao” mềm mượt tròn căng.

Phương Nghị, anh làm sao luyện được trình độ vô sỉ thế này!

Gặm cắn đến khi cô động tình, Phương Nghị nằm xuống cạnh cô, chỉ trong tích tắc bế cô lên nằm trên người anh. Hạ Tiểu Nhu biết anh muốn gì, không chút xấu hổ quay người 180 độ. Bây giờ cô đã đối diện cự long của anh, khéo léo đặt hoa huyệt của mình ngay chiếc lưỡi quen thuộc.

Cô tham luyến vuốt ve vùng bụng săn chắc nam tính của anh. Ở đây có một ít lông xoăn kéo dài xuống côn thịt làm Hạ Tiểu Nhu cảm thấy rất quyến rũ yêu mị. Dục vọng chính là như vậy, đôi khi chỉ cần liếc mắt nhìn thấy nơi yêu thích của đối phương đã nóng người không chịu nổi. Đối với cô, mỗi lúc nhìn thấy bộ vị tượng trưng cho nam giới này liền miệng khô mặt nóng, muốn vật này nhồi thật sâu chiếm đoạt mình.

Hai người bắt đầu hoạt động kịch liệt, cô chống tay xuống giường ngậm lấy nam căn vào miệng, mải mê hút lấy đầu nấm đỏ thẫm thô to. Ban đầu khi làm việc này cô có chút không quen, thế nhưng khi đã quen dần lại vô cùng tham luyến mùi vị nam tính của anh. Bây giờ cô đã điêu luyện, dùng lưỡi liếm lấy quy đầu, hai tay phối hợp cầm lấy phần gốc lên xuống. Thấy vật trong miệng mình càng lúc càng trướng lớn, cô lại dốc sức làm cho nó sung sướng.

Về phần Phương Nghị, anh nằm dưới giữ chặt hai chân không cho cô khép lại, đánh lưỡi nhanh chóng lên hoa hạch. Một ngón tay không nghiêm túc chui vào hoa tâm, móc lên điểm mẫn cảm ấn liên tục. Tuy vẫn không bằng côn thịt nhưng hai tầng tấn công này đủ cho Hạ Tiểu Nhu sung sướng đến giật người liên tục, tiếng rên bị gậy thịt chặn lại nên chỉ có thể ư ử trong cổ họng càng quyến rũ.

Khác với khi chân chính hòa làm một, tư thế này khiến cô cũng phải bỏ công sức. Anh lại kiên quyết không buông giáp đầu hàng, miệng lưỡi cô đã mỏi nhừ. Hạ thân được anh dùng hết kĩ xảo làm cho không ngừng đạt cao trào, dâm thủy cũng bị anh hút hết, phía trên lại có phần mệt mỏi. Hai cảm giác đan xen khiến cô thống khổ không thôi nhưng mỗi lần gục xuống lại bị cự long đâm vào sâu thêm, đành phải cố gắng làm anh mau bắn.

Răng Phương Nghị cạ nhẹ lên tiểu hạch đã sưng đỏ, cô bị anh giữ trên đỉnh khoái cảm liền liên tục run lẩy bẩy, muốn gục cả người xuống nhưng anh nhất quyết không cho, ép cô đến cạn khô. Hôm nay cô đã mệt đến đứt hơi, bị anh đốt lên lửa dục nên chỉ định làm một lát rồi nghỉ ngơi. Nhưng cô căn bản quên mất khi hai người dính lấy nhau chưa bao giờ có ý định “một lát”. Máu trong người chạy loạn, hai chân mỏi nhừ nhưng cứ bị anh kéo căng ra, đầu lưỡi và ngón tay chèn ép hoa tâm không cho cô thoát.

“Phương Nghị…em…em không chịu được nữa… tha cho em đi…” Khóc không ra nước mắt mà ô ô. Gậy thịt không có dấu hiệu mềm xuống, còn cô thì đã bị anh làm đến nhũn ra nước.

“Ban nãy là ai đòi anh, hử?” Đánh nhẹ lên cái mông căng tròn, anh lưu manh trêu chọc cô.



“Là em… Nhưng mà thật sự người ta không chịu được nữa mà…” Cô nức nở kéo dài giọng, lại càng làm thú tính trong anh bùng phát.

“Hạ đại tiểu thư luôn cứng rắn nói được làm được, không cho em bỏ cuộc giữa chừng. Khi nào làm anh bắn ra, anh sẽ tha cho em!”

Đây gọi là tự mình hại mình mà! Hạ Tiểu Nhu khóc không ra nước mắt, chỉ biết chăm chỉ lấy lòng anh mong anh sớm bắn ra tinh hoa. Còn Phương Nghị vẫn không để ý đến lời cầu xin của cô, là cô châm lửa, bây giờ phải dập tắt. Cô xuất hết kĩ xảo, hết mút liếm lại bóp nhẹ hai quả trứng tròn. Một lúc lâu sau, anh cũng bắn ra, ép cô nuốt hết chất lỏng của mình.

Hạ Tiểu Nhu được tha, vật ra nằm cạnh anh. Nửa người dưới cô đã bủn rủn, phía trên cũng không còn sức lực. Tên sắc lang này thấy người ta tăng ca mệt mỏi cũng không buông tha, thật không có đạo lý mà!

Phương Nghị nhìn cô mềm nhũn liền yêu thương ôm vào lòng, tay đặt ở thắt lưng xoa bóp nhẹ nhàng. Anh cười thầm, Tiểu Nhu, đây gọi là tự làm bậy không thể sống!

Đang ngủ mơ màng, Hạ Tiểu Nhu bị tiếng chuông cửa đánh thức. Híp mắt nhìn sang bên cạnh, Phương Nghị đã không còn ở đây. Gọi mấy lần không có tiếng anh, cô buồn bực leo xuống mở cửa. Không phải anh ra ngoài để quên chìa khóa chứ? Phương Nghị chưa bao giờ bất cẩn như vậy, biết cô khi ngủ không thích bị làm phiền nên anh luôn nhớ.

Trên người cô vẫn là áo thun của anh, mở cửa cho người khác có chút không tiện. Hạ Tiểu Nhu nhanh chóng mặc một cái quần ngắn vào, buộc lại tóc gọn gàng rồi chạy ra.

Ngoài cửa là một cô gái trẻ, tay kéo theo một chiếc vali, gương mặt có chút phấn khởi chờ mong. Hạ Tiểu Nhu mở cửa, hỏi cô muốn tìm ai. Cô gái trẻ lóng ngóng nói bằng tiếng Nhật pha nặng âm Đài Loan

“Tôi tìm Phương Nghị!”

Hạ Tiểu Nhu nhíu mày, có lẽ đây là bạn của Phương Nghị từ Đài Loan đến tìm anh. Thế nhưng anh không nói với cô tiếng nào, chả lẽ anh cũng không biết?

“Anh ấy không có ở nhà. Hay cô để lại cách liên lạc, anh ấy trở về tôi sẽ nhắn.” Chưa biết thật hư thế nào, Hạ Tiểu Nhu không bất cẩn mời người khác vào nhà.

Cô gái trẻ tỏ ra vẻ ngạc nhiên “Phương Nghị nói với tôi anh ấy chỉ ở một mình. Lần này đến đây tôi sẽ ở nhà của anh ấy nên không đặt khách sạn. Tôi sẽ vào nhà đợi anh ấy!”

Hạ Tiểu Nhu cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng lạ. Phương Nghị không hề nói với cô chuyện sắp tới sẽ có người phụ nữ vào ở nhà anh. Cô lại càng không tin anh dấu cô chuyện mờ ám gì. Thế nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Cô là ai? Tôi không thể để cô vào nhà khi chưa có sự đồng ý của anh ấy. Hay cô đợi ở đây một lát, tôi điện thoại cho Phương Nghị ngay.”

“Tôi không muốn đợi. Tôi là bạn gái của anh ấy, tôi muốn vào!” Nói rồi, cô gái trẻ đẩy mạnh cửa tiến vào, bất chấp vẻ mặt sững sờ của Hạ Tiểu Nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook