Chân Đế

Chương 171: ………… ( Nhị )

Zai Nguyễn

11/01/2014

Ta vừa mở cửa phòng ra thì có hai bóng người té nhào xuống đất. Khi nhìn kĩ thì ra là Nguyệt Nhi cùng Thanh Tuyền.

- Hai người đang làm gì vậy?

Thanh Tuyền lém lỉnh nhìn ta nói

- Chị dâu đâu rồi anh hai?

Nghe nàng nhắc đến Phương Nhi, ta có tật giật mình không dám nhìn trực diện hai nàng, giọng ẩm ờ lảng sang chuyện khác

- Hai người nói gì anh không hiểu. Đây là phòng anh, Phương Nhi làm sao có ở đây.

Nguyệt Nhi thúc cùi chỏ sang Thanh Tuyền, cố nín cười bảo

- Em đã nói ảnh thế nào cũng chẳng chịu khai ra mà. Giờ tỷ đã tin chưa.

Thanh Tuyền cười hi hi giọng chế giễu

- Anh hình như quên phòng của anh sát vách phòng bọn em. Tối hôm qua hai người cứ ú ớ ú ớ đến tận khuya khiến chẳng ai ngủ được. Giờ còn muốn chối ư? Anh à, chị dâu tuy bên ngoài nhìn hung bạo là vậy nhưng da mặt mỏng lém. Anh phải mau đi xin lỗi chị đi, nếu không chị mắc cỡ không chịu vào chơi nữa thì chỉ có bọn em là người chịu khổ thôi. Phải không Nguyệt Nhi?

Nguyệt Nhi gật đầu hùa theo, khuôn mặt có chút ửng đỏ liếc nhìn ta.

- Phương Nhi chỉ đăng xuất ra ngoài một tí vì có việc bận thôi. Phương Nhi thì có liên quan gì đến hai em đâu mà than khổ chứ, vả lại ta cũng chẳng làm gì sai trái cớ gì phải đi xin lỗi.

Thanh Tuyền búng ngón tay lên đầu ta một cái rõ to, mặt nhăn lại tỏ ý bất đồng tình



- Anh hai này, nam nhân khi làm chuyện bất cứ chuyện gì đối với nữ nhân mà khiến người ấy giận thì lỗi đều do nam nhân cả. Thế nên anh đi xin lỗi nàng mới là phải đạo. Nói đi cũng cần nói lại, ca bảo bọn em không chịu khổ ư? Anh là thủ trưởng ngồi không, đem mọi việc đưa cho bọn em rồi xách đít bỏ đi chơi, hại ba người muội quản lý Phương Nguyệt Tuyền bận đến tối tăm mặt mũi. Dạo gần đây Phương tỷ vì lo cho kiến thiết tân thôn, chị ấy bôn ba khắp nơi, buổi sáng ở tân thôn giúp đỡ bá tánh xây thôn, buổi tối trở về Phương Nguyệt Tuyền lo sổ sách. Bây giờ anh nói xem nếu Phương tỷ không vào đây trợ giúp thì công việc của bọn em sẽ tăng gấp đôi, lúc đó còn chẳng phải mệt chết hay sao?

Hai nàng xoay quanh công kích ta liên tục, ép ta phải đăng xuất chạy đi tìm Phương Nhi về nếu không bỏ hết công việc để mình ta quản lý. Ta cười khổ một phen, chẳng biết từ khi nào ba người họ đã liên minh cùng nhau. Ta chọc giận một người cũng đồng nghĩa hai người kia sẽ nổi giận theo. Hiện giờ cả cơ nghiệp đều do ba người thay nhau quản lý, họ không phải muốn chiếm đoạt cơ nghiệp của ta mà chỉ thay ta trong coi chúng. Nếu ta muốn, ba nàng tùy thời đem mọi thứ trả lại cho ta. Nhưng giờ ta còn quá nhiều việc để làm, chẳng còn tâm tình nào đi quản hết mọi việc được. Cuối cùng ta đành chịu thua, hứa với Thanh Tuyền và Nguyệt Nhi sẽ đi tìm Phương Nhi.

- À đúng rồi. Nhắc đến kiến thôn mới nhớ. Thôn làng hai em đã xây dựng đến đâuu rồi?

Thanh Tuyền hứ mũi

- Cuối cùng anh đã chịu để ý tới thôn làng của bọn này. Hừ, có khi ngay cả tên thôn, anh cũng chẳng biết đâu nhỉ?

- Đại mỹ nữ à, anh biết lỗi rồi. Đừng giận nữa được không? Ta mấy hôm nay lo làm nhiệm vụ cho hoàng triều, đi bắt bảo bảo đản bận rộn cả ngày làm gì nhàn nhã giống như em nói chứ. Nếu nhiệm vụ không thành thì Phương Nguyệt Tuyền sẽ bị triều định tịch thu giao cho NPC quản lý, lúc đó chúng ta liền trắng tay. Thế nên thời gian này ta mong hai em cố gắng thay ta quản lý tốt Phương Nguyệt Tuyền. Được rồi, hôm nay cũng rảnh rỗi, ba người chúng ta đi thăm thôn mới kiến thiết coi hình dáng thế nào.

Thanh Tuyền không từ chối, ngược lại nàng còn muốn khoe thành tích mấy bữa nay nữa là. Chúng ta truyền tống đến Vân Hải phủ thành ở Lục châu, phía đông nam Đông Huyễn đại lục nơi giáp biển nam. Vân Hải phủ thành là thành phố nằm sát biển, gọi là thành phố cảng lớn nhất đông huyễn đại lục cũng không ngoa. Bởi vì phía tây cùng phía nam đại lục là trường sơn thất đỉnh cùng vạn niên sâm lâm, nhân loại không cách nào vượt qua được tường rào tự nhiên này để đi sâu vào trong xây dựng thành phố. Phía bắc là băng đống thảo nguyên quanh năm phủ đầy tuyết, mặc dù bờ biển phía bắc cũng có vài thành phố nhưng do khí hậu quá khắc nghiệt cũng như cuộc sống thiếu thốn ngoại trừ dân bản xứ rất ít ai tới nơi đó định cư. Tình trạng đồng dạng với phía nam bị thâm hải sa mạc bao trùm cả bờ biển nam. Khí hậu nơi này khô cằn không trồng được hoa màu, ngay cả nước uống cũng thiếu thử hỏi ai tới nơi này định cư. Cả đông huyễn đại lục chỉ có hai bờ biển tốt nhất phân chia nằm ở Lục châu, và U Châu. Nơi này khí hậu ôn hòa hơn so với trong thâm hải sa mạc, đất đai cũng màu mỡ có đồng bằng rộng lớn để phát triển trồng trọt, chăn nuôi. Tuy nhiên Lục châu vẫn nhỉnh hơn U châu bởi vì nó còn giáp với vạn niên sâm lâm nơi cung cấp ma tinh, tài liệu luyện chế vật phẩm tốt nhất.

Phương Nhi và Thanh Tuyền phải tốn lượng lớn tiền bạc hối lộ cho quan phủ mới được vị trí khá tốt nằm gần Vân Hải phủ thành, tiếp giáp Vạn Niên sâm lâm. Tuy cách một đoạn thời gian phải chịu ma thú tấn công nhưng với viện trợ cuồn cuộn từ Phương Nguyệt Tuyền cũng như hỗ trợ của quan binh, ma thú công thôn chẳng phải việc đáng lo ngược lại thành nơi cung cấp nguyên liệu cho thôn.

Chúng ta mướn xe ngựa để đi cho nhanh. Thôn cách Vân Hải phủ thành chừng một giờ đi xe ngựa. Chúng ta khi đặt chân trước cổng thôn cũng đã giữa trưa. Thanh Tuyền và Phương Nhi đã khiến cho ta giật mình không nhỏ. Bản thân ta khi đi vào thôn cũng không biết rằng đây là thôn do hai người bọn họ kiến thiết. Lý do ư? Đây còn gọi là thôn sao? Rõ ràng là bốn cấp Ỷ Thanh tiểu trấn , dân số đã gần đầy 4819 dân trên 5000 dân. Ta rảnh rỗi cũng nghiên cứu công việc xây dựng thôn trang. Người khác bắt đầu chỉ bằng một tòa hành chính quán bằng gỗ mục nát cùng vài nông dân. Qúa trình xây dựng thôn trang phải trải qua các bước như xây dựng nhà ở, chiêu mộ lưu dân đến định cư, khai thác khoáng sản, sản xuất lương thực, mở tiệm buôn bán giao dịch, phát triển đặc sản của thôn thu hút NPC thương nhân cùng gamer đến tiêu phí. Tất cả quá trình này muốn thực hiện không dễ dàng chút nào. Đây là thời chiến, cái quý nhất chính là nhân tài, muốn chiêu mộ bọn họ tiền công cũng là ngút trời. Hoặc bồi dưỡng kĩ năng cho NPC khi còn là lưu dân thì thời gian quá dài, không mất một hai tháng là không được. Ấy vậy mà nơi này chỉ trong vòng hai tuần đã nhảy ba cấp lên thành tiểu trấn. Ta suýt ngất khi nghe Thanh Tuyền nói nếu không phải vì thiếu danh vọng thì bọn họ đã nâng lên thành hương trấn từ lâu.

Danh vọng cũng là điều kiện nhằm hạn chế một số người đổ tiền đầu tư ào ạt vào game gây mất cân bằng. Tuy nhiên hạn chế này cũng không quá lớn. Bằng chứng là Phương Nhi, Thanh Tuyền trong thời gian ngắn đạt được thành tựu to lớn đến như vậy.

Thanh Tuyền kể sơ lược quá trình phát triển thôn. Đâu tiên bọn họ thông qua Nguyệt Nhi nhờ Hồng Yến chiêu mộ lượng lớn công tượng tới quy hoặch xây dựng lại thôn trang. Nguyên liệu toàn bộ do Phương Nguyệt Tuyền bao hết, hàng hóa cuồn cuộn chuyển đến thôn. Sau khi đã xây dựng toàn bộ công trình cần thiết, Nguyệt Nhi cử vài nhân viên trong Phương Nguyệt Tuyền tới nơi này định cư mở cửa hàng. Tất nhiên các cửa hàng buôn bán đều chiếu theo phương thức của Phương Nguyệt Tuyền mà xây dựng. Phương Nhi chọn chính giữa thôn làm nơi xây dựng khu liên hợp buôn bán và coi như đây là chi nhánh của Phương Nguyệt Tuyền. Thôn đã phải nâng cấp đến hương trấn mới đủ số lượng cho nhân viên đến làm việc tại nơi này. Sau khi chi nhánh Phương Nguyệt Tuyền đi vào hoạt động đưa đến nguồn tài lực cuồn cuộn, Phương Nhi sử dụng kim tệ mua sắm lương thảo từ phủ thành nuôi sống bá tánh trong thôn. Sau đó sử dụng tiền còn dư tới chợ đen mua lượng lớn nô lệ nhập vào thôn khẩu. Nô lệ lựa chọn đa phần cường tráng khỏe mạnh đem bọn họ huấn luyện thành quân binh bảo vệ tiểu trấn.

Nghe Thanh Tuyền kể tóm tắt quá trình phát triển thôn ta lắc đầu cười khổ. Ta chẳng phải chê phương thức của họ không tốt mà ngược lại quá tốt. Phương Nhi biết lấy kinh doanh làm nền tảng phát triển thôn trấn, lợi thế dựa vào danh tiếng cùng hàng hóa đặc sắc của Phương Nguyệt Tuyền thu vào kim tệ làm vốn phát triển ngày càng lớn hơn. Nhưng tệ đoan cũng rất rõ ràng, đó là sự mất cân đối giữa kinh tế cùng quân đội. Nơi đây là Chân Đế không phải hiện thực, mức độ trị an cũng không cao, quân binh nội lo đối phó ma thú cũng đã gắng sức lắm rồi, còn thời gian đâu ngăn ngừa phá hoại đến từ nhân loại. Nên nhớ nhân loại so với ma thú còn đang sợ hơn rất nhiều.. Ma thú công trấn thì dẫn binh diệt trừ, nhưng kẻ xấu trà trộn vào thôn làm sao bắt đây. Nhất là đối với con mồi béo bở càng khiến nhiều kẻ dã tâm thèm khát. Vả lại giờ đông huyễn đại lục sắp bước vào thời kì chiến quốc, kinh tế là cụm từ dễ đổ vở nhất. Chỉ có lương, vũ cùng binh mới là thứ định đoạt thời cuộc. Lương là lương thực, vũ là vũ khí, binh là binh lực. Có nhiều binh mà không vũ khí tốt xứng kèm, binh nhiều cũng vô dụng. Có tinh binh, vũ khí tốt lại không có lương nuôi binh ra chiến trường không bại cũng là vong. Hiện giờ lương thực chỉ cần có tiền tùy ý mua được nhưng sau này bước vào thời chiến thì sao? Triều đình sẽ tiếp tục bán ra nữa ư? Chắc chắn là không. Lúc đó mạo hiểm giả lĩnh chủ phải tự cung tự cấp. Có tiền lợi thế hơn kẻ khác là chính xác, nhưng quá nhiều tiền có khi cũng vô dụng trong thời chiến mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook