Chương 175: Bị tập kích ( Tam )
Zai Nguyễn
11/01/2014
[Hồi Phục Nguyên Thân]: chủ động kĩ năng. Kĩ năng chuyên dụng
của ma thú từ cửu cấp trở lên. Bởi vì nguyên thân quá khổng lồ cùng cồng kềnh
nên hao tốn rất nhiều ma pháp lực để duy trì, ma thú từ cửu cấp trở lên sau khi
trở thành sủng vật đẳng cấp giảm sút nên tạm thời không thể hồi phục nguyên
thân. Chỉ khi nào sủng vật đạt đủ cấp độ cho phép mới có thể hồi phục lại
nguyên thân để chiến đấu. Hiệu quả: khôi phục lại hình thể trước khi trở thành
sủng vật, toàn bộ thuộc tính tăng 200%.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc Huyết sau khi hồi phục nguyên thân thì vóc dáng không thua kém gì Tiểu Cửu. Hình dáng của chúng xảy ra một vài biến hóa khiến chúng nhìn rất hung tợn. Nguyên tố trong không khí tụ tập xung quanh người bọn chúng tạo thành áo khoác đủ màu sắc rực rỡ. Đây mới chính là sự chênh lệch không thể nào phá vỡ giữa bát cấp ma thú cùng cửu cấp ma thú trở lên.
Tiểu Bạch sử dụng ma pháp hệ băng hỗ trợ công kích. Nếu có tên mạo hiểm giả nào khó xơi thì Tiểu Bạch không ngần ngợi há to mồm đem hắn nuốt vào bụng. Tiểu Hắc Huyết lúc này giống như chiếc xe ủi đem tất cả những vật cản đường đạp đổ. Vài tên mạo hiểm giả xui xẻo bị đôi nanh dài của nó đâm thủng bụng vẫn còn dính trên đó không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra.
Đám gamer thấy tình thế dị biến lập tức muốn đăng xuất khỏi trò chơi. Nhưng bọn họ tâm tình lập tức chuyển thành sợ hãi khi nhận được hệ thống thông báo.
Đinh Đông- Người chơi xyz đang ở trong khu vực đặc biệt, không thể đăng xuất khỏi trò chơi.
Các ngươi nghĩ nơi đây là đâu. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Các ngươi cho ta là kẻ ngốc không đoán ra được ý đồ trốn thoát bằng cách đó ư? Sai lầm rồi. Từ lúc mua mảnh đất này, ta đã bỏ thêm một khoản tiền để mua thêm một chức năng khác từ hệ thống. Đó chính là chức năng [Khu vực đặc biệt]. Bình thường ta không sử dụng chúng bởi vì chẳng cần thiết, không những vậy ta muốn để con ách chủ bài này phát huy tác dụng vào lúc cần thiết nhất. Và hôm nay chính là lúc lật con bài tẩy này.
Đối với đám người mang dị tâm, dựa vào cách đăng xuất để thoát khỏi nơi này chọn ở lại để phá hoại càng nhiều đã bỏ lỡ năm phút rút lui quý báu kia. Bọn chúng hoàn toàn kẹt trong này không thể trốn thoát.
Ta nhìn đám người hỗn loạn bỏ chạy trước đàn dã thú kia trong lòng sát ý tăng lên. Miệng nở nụ cười lạnh tay. Mấy chục hắc ám phân thân của ta luồn lách vào dòng người tùy ý sát hại.
- Chẳng phải các ngươi muốn chọc giận để tao sử dụng toàn lực phải không? Được rồi, muốn thì tao đây chiều chúng mày.
Ta há to miệng nhắm vào nơi tụ tập đông
- Hỏa trùm thiên địa.
Ngọn lửa lần này so với lúc thi đấu với Lang ca to hơn gấp mấy lần do bởi không bị kết giới hạn chế. Lúc này đây đám mạo hiểm giả mới biết được bản thân mình chênh lệch thế nào với Lang ca. Kẻ bị lửa bao phủ lập tức chết ngay, xác cháy đen như than. Những kẻ may mắn tránh thoát chỉ bị thiêu một chút chưa chết vừa định thở phào lập tức phát hiện tình hình không đúng. Vết bỏng dần ác hóa mài mòn huyết lượng, đây là dấu hiện của trạng thái bị bỏng. Những kẻ đó đem thuốc trị bỏng thoa vào tuy nhiên đều vô hiệu. Huyết lượng như xe không phanh tụt xuống nhanh chóng, bọn chúng sợ hãi sử dụng huyết dược hồi phục, tuy nhiên hiệu quả chẳng có bao nhiêu. Mà khi bọn chúng nhìn thấy thời gian kéo dài của vết bỏng đến ba mươi ngày thì quỵ xuống đất, nhắm mắt chờ chết. Thà rằng chết ngay bây giờ giảm một cấp sau đó luyện lại còn hơn hao phí kim tệ mua dược phẩm kéo dài mạng sống trong ba mươi ngày. Tuy nhiên đây chỉ là ý nghĩa đơn phương mà thôi, trò vui vẫn chưa mở màn.
Hơn mười phút sử dụng hỏa trùm thiên hạ, rốt cuộc kĩ năng cũng chấm dứt. Đám người nhìn thấy thế hỏa chấm dứt tưởng rằng đã thoát nạn, nhưng tiếng hét tiếp theo đem hy vọng của bọn chúng hoàn toàn đập tan
- U hỏa quán thiên.
Lam hỏa bị hắc hỏa thay thế. Hơn hai mươi phút trôi qua, gần bảy phần mười số người có mặt trong Phương Nguyệt Tuyền hoặc chết dưới hỏa thiêu, hoặc bị đống thằng băng côn. Điều kì lạ là xác chết đều như bốc hơi chẳng còn nhìn thấy tung tích. Điều này là không thể xảy ra, bởi vì hệ thống sau khi nâng cấp đã quy định nếu mạo hiểm giả bị giết thì trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sẽ mất đi quyền hồi sinh, xác chết vẫn bảo lưu tại vị trí cũ.
Cuộc tàn sát vẫn tiếp tục diễn ra, bất chấp lời kháng nghị từ những bài post của gamer trên diễn đàn. Hàng ngàn người đứng bên ngoài chú tâm theo dõi diễn biến trong Phương Nguyệt Tuyền. Tiếng la hét trộn lẫn với tiếng gầm rú của ma thú, thân ảnh ba quái thú khổng lồ tàn sát không thương tiếc mọi người. Cuộc chiến từ giằng co chuyển thành đơn phương giết hại.
Ta như phát cuồng vung kiếm chém giết, mục tiên ưu tiên của ta là những tên có đẳng cấp. Thanh Ảnh cũng đã quay lại, tuy nhiên nhiệm vụ của hắn không phải giết người mà còn quan trọng hơn nữa. Ta mỉm cười tà ác khi nhìn Thanh Ảnh luồn lách trong đám người chạy trốn. Ta sẽ cho bọn chúng biết kẻ chọc giận ta phải trả giá lớn. So với chết còn đau khổ gấp trăm ngàn lần.
Khi quân đoàn ma thú giết hơn chín phần mười thì quan binh mới xuất hiện. Dẫn đầu quan binh là một tên quan có vóc dáng béo lùn. Hắn không hỏi han việc gì đã ra lệnh cho quan binh giải tán đám đông, đem tự vệ quân của Phương Nguyệt Tuyền bắt trụ, rồi hắn dẫn quân xông vào Phương Nguyệt Tuyền. Tuy nhiên trái ngược với tưởng tượng của hắn, bên trong ngoại trừ một đống đỗ vỡ cùng vệt máu tràn lan trên đất ra thì không hề thấy bất cứ xác chết nào.
Tên quan phất tay ra lệnh đám quan binh tỏa ra lục soát, bản thân hắn dẫn theo đại lượng quân lính chạy về phía phát ra tiếng ma thú gào rống cùng tiếng va chạm binh khí. Khi hắn đi qua góc tường tới quảng trường bỗng tiếng ma thú cùng tiếng vũ khí như sương khói bị gió thổi tan chẳng còn để lại bất cứ dấu tích gì nữa. Tên quan liếc sơ hiện trường vừa mới diễn ra cuộc chiến đấu dữ dội. Hắn hy vọng tìm được thứ gì hữu ích nhưng rất nhanh đã khiến hắn thất vọng. Quảng trường trừ một thanh niên tay cầm kiếm dính đầy máu ra thì chẳng còn thứ gì nữa.
Tên quan rống lớn ra lệnh đám quan binh bao vây người thanh niên lại. Đúng vậy, người thanh niên này không ai khác chính là ta.
Ta hừ lạnh liếc nhìn đám quan binh vũ trang đầy đủ kia cùng tên quan béo phục phịch. Khuôn mặt hách dịch của hắn khiến ta không cách nào có hảo cảm được, tên quan không phân phải trái thì người lập tức chỉ mặt ta la lớn
- Ngươi là ai? Dám cả gan làm loạn tại nơi này. Quân bây, bắt hắn cho ta.
Đám lính muốn xông lên bắt trụ ta.
- To gan. Các ngươi dám bắt ta ư? Nhìn đây là cái gì.
Ta rút ra Văn Hóa Sứ Gỉa Lệnh giơ ra. Tên quan béo nhìn thấy lệnh bài, khuôn mặt đầy mỡ run lên, hắn vội quỳ xuống nói
- Hạ quan tới trễ khiến đại nhân kinh sợ. Mong ngài thứ tội.
Tới trễ. Hừ, chỉ sợ rằng đám khốn các ngươi nhận lệnh của người nào đó đợi cho nơi này tan hoang mới chịu tới ra vẻ mèo khóc chuột. Mẹ nó, lần này tổn thất thảm trọng, có lẽ nơi này phải đóng cửa một thời gian.
Ta cắn răng, cố nén nỗi tức giận không để nó bùng phát. Sau sự kiện này ta biết bản thân mình đã đắc tội với thứ không thể đắc tội rồi. Điều phiền phức chính là không phải một mà là hai, có khi nhiều hơn thế nữa. Ta yên lặng bước đi, đám binh lính không dám ngăn cản, chúng tách ra chừa một lối ra.
Ta quay về tòa nhà quản lý, nơi này do ta đặc biệt chuẩn bị có ma pháp phòng ngự nên lửa không cháy lan được tới nơi này. Ta bước vào trong đại sảnh thì thấy Hồng Yến, Nguyệt Nhi đang bận rộn băng bó vết thương cho nhân viên.
Mỗi một nhân viên khi được nhân vào làm tại Phương Nguyệt Tuyền điều được ta phân phát cho một quyển trục hồi thành, để khi xảy ra hữu sự thì có cái mà chạy thoát. Qủa như ta sở liệu, hôm nay cả Phương Nguyệt Tuyền gần như tan hoang nhưng ít ra nhân viên không có ai tử vong. Một vài người bị thương nặng không sử dụng được quyển trục hồi thành mới được đưa vào nơi này.
- Anh hai.
Nguyệt Nhi thấy ta đi vào thì đứng dậy. Ta phất tay bảo nàng hãy tiếp tục làm công việc của mình, miệng nhắc nhở nàng một số việc cần làm sau vụ bạo loạn rồi ta mới bước lên lầu. Khi ta đi vào phòng thì Thanh Ảnh đã ngồi sẵn trên ghế chờ ta.
- Tình hình thế nào ?
Ta lạnh nhạt hỏi Thanh Ảnh. Hiện giờ ngoại trừ Nguyệt Nhi, Thanh Tuyền cùng Phương Nhi ra thì người ta hoàn toàn tin tưởng chỉ có hắn. Mặc dù Đức, Tiến là bạn thân nhưng hai đứa tụi nó quản lý gia tộc còn quá lỏng lẻo. Chính vì vậy mới khiến cho sự việc càng trở nên tồi tệ hơn. Ta cũng không trách hai đứa. Kẻ thực hiện việc này đã bày mưu tính kế từ lâu lắm rồi mới có thể cài được gián điệp vào thành phần tinh anh trong gia tộc. Tụi nó dù sao cũng chỉ hai người, lại còn trẻ thế nên muốn quản lý tốt cả gia tộc gần mười ngàn người cũng đã rất cố gắng rồi. Vả lại hiện giờ hai đứa nó chắc chắn đang bận rộn xử lý nội bộ, ta cũng không muốn làm phiền hai đứa nó.
Nếu xét đến tận cùng nguyên nhân xảy ra bạo loạn chính là do bản thân ta. Ta vốn chỉ là một tên bình dân không hơn không kém lại khai phá sự nghiệp lên tới vài ngàn tỷ đồng nếu không khiến kẻ khác đỏ mắt mới là lạ. Trước giờ ta chỉ dựa hơi gia đình của Đức, Tiến và dạo gần đây là gia đình Phương Nhi để bảo vệ cơ nghiệp này. Dạo gần đây càng làm càng lớn, tình trạng này nếu tiếp tục phát triển thì ích lợi của rất nhiều kẻ có quyền lực sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chính vì vậy bọn họ không sợ đắc tội với Lâm gia, Lý gia, Trần gia quyết tâm phá hủy Phương Nguyệt Tuyền.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc Huyết sau khi hồi phục nguyên thân thì vóc dáng không thua kém gì Tiểu Cửu. Hình dáng của chúng xảy ra một vài biến hóa khiến chúng nhìn rất hung tợn. Nguyên tố trong không khí tụ tập xung quanh người bọn chúng tạo thành áo khoác đủ màu sắc rực rỡ. Đây mới chính là sự chênh lệch không thể nào phá vỡ giữa bát cấp ma thú cùng cửu cấp ma thú trở lên.
Tiểu Bạch sử dụng ma pháp hệ băng hỗ trợ công kích. Nếu có tên mạo hiểm giả nào khó xơi thì Tiểu Bạch không ngần ngợi há to mồm đem hắn nuốt vào bụng. Tiểu Hắc Huyết lúc này giống như chiếc xe ủi đem tất cả những vật cản đường đạp đổ. Vài tên mạo hiểm giả xui xẻo bị đôi nanh dài của nó đâm thủng bụng vẫn còn dính trên đó không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra.
Đám gamer thấy tình thế dị biến lập tức muốn đăng xuất khỏi trò chơi. Nhưng bọn họ tâm tình lập tức chuyển thành sợ hãi khi nhận được hệ thống thông báo.
Đinh Đông- Người chơi xyz đang ở trong khu vực đặc biệt, không thể đăng xuất khỏi trò chơi.
Các ngươi nghĩ nơi đây là đâu. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Các ngươi cho ta là kẻ ngốc không đoán ra được ý đồ trốn thoát bằng cách đó ư? Sai lầm rồi. Từ lúc mua mảnh đất này, ta đã bỏ thêm một khoản tiền để mua thêm một chức năng khác từ hệ thống. Đó chính là chức năng [Khu vực đặc biệt]. Bình thường ta không sử dụng chúng bởi vì chẳng cần thiết, không những vậy ta muốn để con ách chủ bài này phát huy tác dụng vào lúc cần thiết nhất. Và hôm nay chính là lúc lật con bài tẩy này.
Đối với đám người mang dị tâm, dựa vào cách đăng xuất để thoát khỏi nơi này chọn ở lại để phá hoại càng nhiều đã bỏ lỡ năm phút rút lui quý báu kia. Bọn chúng hoàn toàn kẹt trong này không thể trốn thoát.
Ta nhìn đám người hỗn loạn bỏ chạy trước đàn dã thú kia trong lòng sát ý tăng lên. Miệng nở nụ cười lạnh tay. Mấy chục hắc ám phân thân của ta luồn lách vào dòng người tùy ý sát hại.
- Chẳng phải các ngươi muốn chọc giận để tao sử dụng toàn lực phải không? Được rồi, muốn thì tao đây chiều chúng mày.
Ta há to miệng nhắm vào nơi tụ tập đông
- Hỏa trùm thiên địa.
Ngọn lửa lần này so với lúc thi đấu với Lang ca to hơn gấp mấy lần do bởi không bị kết giới hạn chế. Lúc này đây đám mạo hiểm giả mới biết được bản thân mình chênh lệch thế nào với Lang ca. Kẻ bị lửa bao phủ lập tức chết ngay, xác cháy đen như than. Những kẻ may mắn tránh thoát chỉ bị thiêu một chút chưa chết vừa định thở phào lập tức phát hiện tình hình không đúng. Vết bỏng dần ác hóa mài mòn huyết lượng, đây là dấu hiện của trạng thái bị bỏng. Những kẻ đó đem thuốc trị bỏng thoa vào tuy nhiên đều vô hiệu. Huyết lượng như xe không phanh tụt xuống nhanh chóng, bọn chúng sợ hãi sử dụng huyết dược hồi phục, tuy nhiên hiệu quả chẳng có bao nhiêu. Mà khi bọn chúng nhìn thấy thời gian kéo dài của vết bỏng đến ba mươi ngày thì quỵ xuống đất, nhắm mắt chờ chết. Thà rằng chết ngay bây giờ giảm một cấp sau đó luyện lại còn hơn hao phí kim tệ mua dược phẩm kéo dài mạng sống trong ba mươi ngày. Tuy nhiên đây chỉ là ý nghĩa đơn phương mà thôi, trò vui vẫn chưa mở màn.
Hơn mười phút sử dụng hỏa trùm thiên hạ, rốt cuộc kĩ năng cũng chấm dứt. Đám người nhìn thấy thế hỏa chấm dứt tưởng rằng đã thoát nạn, nhưng tiếng hét tiếp theo đem hy vọng của bọn chúng hoàn toàn đập tan
- U hỏa quán thiên.
Lam hỏa bị hắc hỏa thay thế. Hơn hai mươi phút trôi qua, gần bảy phần mười số người có mặt trong Phương Nguyệt Tuyền hoặc chết dưới hỏa thiêu, hoặc bị đống thằng băng côn. Điều kì lạ là xác chết đều như bốc hơi chẳng còn nhìn thấy tung tích. Điều này là không thể xảy ra, bởi vì hệ thống sau khi nâng cấp đã quy định nếu mạo hiểm giả bị giết thì trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sẽ mất đi quyền hồi sinh, xác chết vẫn bảo lưu tại vị trí cũ.
Cuộc tàn sát vẫn tiếp tục diễn ra, bất chấp lời kháng nghị từ những bài post của gamer trên diễn đàn. Hàng ngàn người đứng bên ngoài chú tâm theo dõi diễn biến trong Phương Nguyệt Tuyền. Tiếng la hét trộn lẫn với tiếng gầm rú của ma thú, thân ảnh ba quái thú khổng lồ tàn sát không thương tiếc mọi người. Cuộc chiến từ giằng co chuyển thành đơn phương giết hại.
Ta như phát cuồng vung kiếm chém giết, mục tiên ưu tiên của ta là những tên có đẳng cấp. Thanh Ảnh cũng đã quay lại, tuy nhiên nhiệm vụ của hắn không phải giết người mà còn quan trọng hơn nữa. Ta mỉm cười tà ác khi nhìn Thanh Ảnh luồn lách trong đám người chạy trốn. Ta sẽ cho bọn chúng biết kẻ chọc giận ta phải trả giá lớn. So với chết còn đau khổ gấp trăm ngàn lần.
Khi quân đoàn ma thú giết hơn chín phần mười thì quan binh mới xuất hiện. Dẫn đầu quan binh là một tên quan có vóc dáng béo lùn. Hắn không hỏi han việc gì đã ra lệnh cho quan binh giải tán đám đông, đem tự vệ quân của Phương Nguyệt Tuyền bắt trụ, rồi hắn dẫn quân xông vào Phương Nguyệt Tuyền. Tuy nhiên trái ngược với tưởng tượng của hắn, bên trong ngoại trừ một đống đỗ vỡ cùng vệt máu tràn lan trên đất ra thì không hề thấy bất cứ xác chết nào.
Tên quan phất tay ra lệnh đám quan binh tỏa ra lục soát, bản thân hắn dẫn theo đại lượng quân lính chạy về phía phát ra tiếng ma thú gào rống cùng tiếng va chạm binh khí. Khi hắn đi qua góc tường tới quảng trường bỗng tiếng ma thú cùng tiếng vũ khí như sương khói bị gió thổi tan chẳng còn để lại bất cứ dấu tích gì nữa. Tên quan liếc sơ hiện trường vừa mới diễn ra cuộc chiến đấu dữ dội. Hắn hy vọng tìm được thứ gì hữu ích nhưng rất nhanh đã khiến hắn thất vọng. Quảng trường trừ một thanh niên tay cầm kiếm dính đầy máu ra thì chẳng còn thứ gì nữa.
Tên quan rống lớn ra lệnh đám quan binh bao vây người thanh niên lại. Đúng vậy, người thanh niên này không ai khác chính là ta.
Ta hừ lạnh liếc nhìn đám quan binh vũ trang đầy đủ kia cùng tên quan béo phục phịch. Khuôn mặt hách dịch của hắn khiến ta không cách nào có hảo cảm được, tên quan không phân phải trái thì người lập tức chỉ mặt ta la lớn
- Ngươi là ai? Dám cả gan làm loạn tại nơi này. Quân bây, bắt hắn cho ta.
Đám lính muốn xông lên bắt trụ ta.
- To gan. Các ngươi dám bắt ta ư? Nhìn đây là cái gì.
Ta rút ra Văn Hóa Sứ Gỉa Lệnh giơ ra. Tên quan béo nhìn thấy lệnh bài, khuôn mặt đầy mỡ run lên, hắn vội quỳ xuống nói
- Hạ quan tới trễ khiến đại nhân kinh sợ. Mong ngài thứ tội.
Tới trễ. Hừ, chỉ sợ rằng đám khốn các ngươi nhận lệnh của người nào đó đợi cho nơi này tan hoang mới chịu tới ra vẻ mèo khóc chuột. Mẹ nó, lần này tổn thất thảm trọng, có lẽ nơi này phải đóng cửa một thời gian.
Ta cắn răng, cố nén nỗi tức giận không để nó bùng phát. Sau sự kiện này ta biết bản thân mình đã đắc tội với thứ không thể đắc tội rồi. Điều phiền phức chính là không phải một mà là hai, có khi nhiều hơn thế nữa. Ta yên lặng bước đi, đám binh lính không dám ngăn cản, chúng tách ra chừa một lối ra.
Ta quay về tòa nhà quản lý, nơi này do ta đặc biệt chuẩn bị có ma pháp phòng ngự nên lửa không cháy lan được tới nơi này. Ta bước vào trong đại sảnh thì thấy Hồng Yến, Nguyệt Nhi đang bận rộn băng bó vết thương cho nhân viên.
Mỗi một nhân viên khi được nhân vào làm tại Phương Nguyệt Tuyền điều được ta phân phát cho một quyển trục hồi thành, để khi xảy ra hữu sự thì có cái mà chạy thoát. Qủa như ta sở liệu, hôm nay cả Phương Nguyệt Tuyền gần như tan hoang nhưng ít ra nhân viên không có ai tử vong. Một vài người bị thương nặng không sử dụng được quyển trục hồi thành mới được đưa vào nơi này.
- Anh hai.
Nguyệt Nhi thấy ta đi vào thì đứng dậy. Ta phất tay bảo nàng hãy tiếp tục làm công việc của mình, miệng nhắc nhở nàng một số việc cần làm sau vụ bạo loạn rồi ta mới bước lên lầu. Khi ta đi vào phòng thì Thanh Ảnh đã ngồi sẵn trên ghế chờ ta.
- Tình hình thế nào ?
Ta lạnh nhạt hỏi Thanh Ảnh. Hiện giờ ngoại trừ Nguyệt Nhi, Thanh Tuyền cùng Phương Nhi ra thì người ta hoàn toàn tin tưởng chỉ có hắn. Mặc dù Đức, Tiến là bạn thân nhưng hai đứa tụi nó quản lý gia tộc còn quá lỏng lẻo. Chính vì vậy mới khiến cho sự việc càng trở nên tồi tệ hơn. Ta cũng không trách hai đứa. Kẻ thực hiện việc này đã bày mưu tính kế từ lâu lắm rồi mới có thể cài được gián điệp vào thành phần tinh anh trong gia tộc. Tụi nó dù sao cũng chỉ hai người, lại còn trẻ thế nên muốn quản lý tốt cả gia tộc gần mười ngàn người cũng đã rất cố gắng rồi. Vả lại hiện giờ hai đứa nó chắc chắn đang bận rộn xử lý nội bộ, ta cũng không muốn làm phiền hai đứa nó.
Nếu xét đến tận cùng nguyên nhân xảy ra bạo loạn chính là do bản thân ta. Ta vốn chỉ là một tên bình dân không hơn không kém lại khai phá sự nghiệp lên tới vài ngàn tỷ đồng nếu không khiến kẻ khác đỏ mắt mới là lạ. Trước giờ ta chỉ dựa hơi gia đình của Đức, Tiến và dạo gần đây là gia đình Phương Nhi để bảo vệ cơ nghiệp này. Dạo gần đây càng làm càng lớn, tình trạng này nếu tiếp tục phát triển thì ích lợi của rất nhiều kẻ có quyền lực sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chính vì vậy bọn họ không sợ đắc tội với Lâm gia, Lý gia, Trần gia quyết tâm phá hủy Phương Nguyệt Tuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.