Chương 78: Biến cố, hậu quả, quên đi ( Nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Sau đó Tiến bắt đầu kể lại hành động hôm qua. Càng nghe mồ
hôi sau lưng ứa ra càng nhiều. Cuối cùng Tiến kết luận
- Tao đảm bảo giờ này Lâm Cường đã phái người điều tra mày. Tên này nổi tiếng thương em gái. Tại bình thường rất ít người dám động tới Lâm Mỹ Phương nên ít thấy hắn ra tay. Nhưng tên này một khi làm thì thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Đức, mày còn nhớ vụ lần trước không?
- Sao lại không. Đức trả lời- Lần đó có thằng bị Mỹ Phương đánh gãy một tay. Hắn tức quá hạ dược nàng, tính cưỡng hiếp. May là cuối cùng sự việc không thành. Nhưng sau đó thế nào mày biết không?
Ta vuốt mồ hôi chảy đầy trán, nặng nề hỏi
- Sao?
- Hai tuần sau tìm thấy hắn ở tuốt ngoài miền bắc. Tay, chân đều bị đập gãy, mắt đâm mù, tai chọt điếc, lưỡi bị cắt, đều đáng sợ nhất là của quý biến mất tiêu, hắn nằm lê lết ngoài đường như thế gần một tuần. Gần như sắp chết đói, may mắn là được phát hiện đưa về nhà chữa trị kịp thời không thì tiêu mất cái mạng. Sau đó gia đình bên nhà hắn qua Lâm gia làm dữ, đòi công đạo gì đó. Nhưng kết quả cuối cùng, Lâm gia chẳng ai chịu nhận, còn đòi gia đình hắn ta bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Lâm Mỹ Phương, nếu không sẽ kiện bên kia ra tòa. Lâm gia làm dữ quá nên gia đình bên này lép vế, cuối cùng vụ việc chìm xuống. Tuy giới truyền thông biết không nhiều nhưng tụi tao thì biết tất tần tật. Giới đại gia truyền miệng nhau rằng hên cho thằng đó là gia đình nó có chút chức quyền, nếu không cái mạng nó cũng đừng mong giữ lại. Giờ mày đã hiểu chưa? Nhà người ta có chức, có quyền còn bị biến thành cái bộ dáng đó, chắc về phần mày thì hủy thi diệt tích là cái chắc.
- Giờ tao phải làm sao bây giờ?
Tiến than vãn
- Giờ chỉ còn hai cách. Một là mày phải trốn thật kĩ, đừng để cho ai phát hiện ra mày. Hên là tối đó tao làm kĩ càng, camera không quay lại được mày đi chung với tụi tao. Nhưng chỉ lo giấu cũng không được lâu. Để Lâm Cường tìm tới tụi tao thì sớm muộn cũng lòi ra mày. Mày chưa cảm nhận được thế gia nó cường đại thế nào đâu. Họ muốn tìm một người dễ như ăn bánh, làm kẻ đó biến mất lại càng không thành vấn đề. Cách hai thì có lẽ khó hơn, nhưng nếu thành công thì đảm bảo mạng mày bảo toàn.
- Cách gì? Ta dồn dập hỏi
- Cưa đứt Lâm đại tiểu thư, Lâm Mỹ Phương là mọi chuyện đều tốt đẹp. Mày thành rể của Lâm gia thì đừng nói hôn hít, rờ mó, đẻ vài đứa cũng chẳng là gì. Mày nghĩ xem vợ đẹp, con ngoan, gia sản đầy nhà còn mong gì hơn nữa. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải đốn ngã được Lâm Mỹ Phương cái đã. Nhỏ này thuộc hàng thượng đẳng, về tất cả mọi mặt. Xinh đẹp 10/10, bối cảnh gia đình 10/10, độ khó cua 10/10. Vì vậy mày phải chuẩn bị trước tinh thần.
Ta cuối đầu, gần như khóc ra nước mắt
- Cho dù là vậy nhưng ít ra cũng phải cho tao cơ hội tiếp cận được nhỏ chứ. Theo như tụi bây nói tao vừa bị phát hiện liền bị hủy thi diệt tích, hỏi đường nào mà làm quen đây. Cua bằng niềm tin à, hay bằng hy vọng.
Đức, Tiến nghe vậy cũng trầm mặt. Không gian trong vòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Hồi lâu sau Đức lên tiếng
- Vậy thôi mày dọn qua nhà tao ở đỡ vài hôm. Chuyện đi học thì tụi tao điểm danh giùm cho. Chừng nào sự việc lắng xuống thì mày về nhà.
- Giờ chỉ còn như vậy thôi chứ biết làm sao. Thôi giờ tụi tao đi học đây, ở nhà vào luyện game vui vẻ nha.
Nói xong hai đứa tụi nó đứng dậy thay quần áo, ngồi ăn bữa sáng cùng ta rồi lấy xe đi học. Ta một mình trong căn nhà thêng thang này quả thật có chút không quen. Trước đây lúc gia đình ta còn khá giả, nhà cửa cũng chỉ tầm trung bình đủ cho gia đình bốn người sống mà thôi. Chứ không đến nỗi một người sống riêng cả tòa biệt thự thế này.
Đức khi nó chuyển từ khu biệt thự cao cấp ở ngoại ô vào nơi này nó còn than vãn nơi này nhỏ quá không bằng một góc căn hồi trước khi nó sống cùng gia đình. Ta thì trước giờ chưa thấy gia đình của hai đứa nó nên cũng không bàn luận gì tới.
Căn biệt thự nằm trong một con hẽm nhỏ. Tuy chỉ là hẻm nhưng đây là con hẻm của những tòa biệt thự. Con hẻm dài chỉ chừng hai trăm mét, bề ngang khoảng năm mét, nhưng hai bên đều là các tòa biệt thự xây san sát nhau. Nơi này được xây dựng để tách biệt với khu bình dân xung quanh. Vào sống ở nơi này thì không phải người có chức cũng là có quyền. Biệt thự này ngoại trừ hai người quản gia già lo việc quét dọn, nấu nướng ra thì không còn ai nữa. Ta với thằng Tiến qua đây nhiều lần nên hoàn cảnh cũng quen thuộc. Ta lựa chọn sân thượng nơi trồng nhiều cây cảnh cùng một hòn non bộ giả làm căn cứ điểm luyện game tạm thời. Đầu khôi thì ta đem tới từ hôm trước, bởi vì hệ thống bảo trì nên cũng chẳng vào chơi được, Diễn đàn đã thông báo mười giờ sáng thứ hai, tất cả server trên toàn thế giới đều được mở lại cùng lúc. Từ đây tới mười giờ vẫn còn ba tiếng, ta cũng không vội vàng làm gì. Dùng cái laptop thằng Tiến để lại bắt đầu đọc tin tức diễn đàn Chân Đế tuần qua, xem có tin tức nào mới hay không.
Đọc chừng nửa tiếng không tìm thấy gì ngoài những lời bàn tán về hệ thống mới. Ta tắt diễn đàn đi, bắt đầu tìm kiếm các loại sách đọc trong lúc chờ đợi. Từ lúc trí nhớ tăng trưởng, ta lại có thêm sở thích mới chính là đọc.
Tốc độ đọc sách vốn bình thường hiện giờ đã được nâng lên tới con số kinh khủng. Ta đọc một quyển sách dày năm trăm trang chỉ cần hơn mười lăm phút đã bị ta xử lý gọn. Mà kiến thức vào đầu thì không dễ dàng quên đi, đã như vậy tội gì không đọc củng cố thêm. Thời nay đi nửa bước là cần tấm bằng, mà muốn lấy bằng lại cần kiến thức. Đành phải cố gắng thôi.
Cũng may thời buổi hiện nay cần gì thì cứ lên mạng tìm. Khỏi phải chạy ra nhà sách làm gì cho mệt. Đọc trực tiếp trên màn hình vi tính trong thời gian dài có lẽ dễ gây mệt mỏi với người thường. nhưng bằng thị lực kinh người như ta thì chuyện này dễ như ăn cơm bữa.
Kiếm được vài bộ sách kinh tế, ta lao vào đọc như điên. Dù sao phải ưu tiên cho môn đang học chứ. Đọc sách không chỉ đơn thuần chỉ ghi nhớ những dòng chữ in trên trang giấy, mà còn phải hiểu nội dung tác giả đang nói tới, so sánh với thực tế, tình hình hiện tại để rút ra kết luận thực tiễn. Sau đó tìm cách mẫu tin tức về những gì đã đọc để hấp thu kinh nghiệm từ người đi trước. Đây cũng không thể gọi là đọc sách đơn thuần nữa mà đã trở thành việc học. Tuy nhiên ta cũng không ý thức được việc này.
Thời gian không biết trải qua bao lâu, đến khi ánh mắt ta dời khỏi màn hình thì bầu trời đã ngã về chiều
- Ách, đã hơn ba giờ rồi sao. Nhanh dữ vậy ta.
Ta gãi gãi đầu gấp laptop lại rồi đi xuống lầu kiếm tí gì đó để ăn. Dù sao giờ này hai đứa nó cũng sắp về. Sáng giờ chưa kịp chơi, đợi tụi nó về cùng chơi luôn cho vui. Ta vừa ngồi vào bàn chưa bao lâu thì đã nghe tiếng xe ồn ào ngoài sân vườn. Ngay sau đó hai bóng người nhanh như chớp chảy vào nhà.
- Ủa, mày chơi hết giờ rồi đó hả?
- À không, sáng giờ ngồi đọc sách đợi tụi bây về chơi chung.
- Trời, cảm động quá đi. Hên cho mày là không vào chơi. Hôm nay Chân Đế công bố tính năng ẩn dấu cuối cùng của bản nâng cấp này: Shopping. Có thể dùng tiền thật mua vật phẩm phụ trợ cho nhân vật trong Chân Đế. Đủ thứ trên trời dưới đất tha hồ mà lựa. Ta với thằng Đức mới nạp vào tài khoản ngân hàng mười triệu. Vào sắm một mớ xài cho đã.
- Vật phẩm phụ trợ? Có quá bất công hay không?
- Bất công tất nhiên sẽ có. Dù sao công ty người ta phát hành game chỉ chủ yếu là bòn rút tiền mà. Ai nhiều tiền thì đồ đỉnh, đạo lý đó có gamer nào không rõ đâu.
- Cái đó tao biết. Nhưng ý tao hỏi là vật phẩm được bán là cái gì? Mày nhớ mấy game trước kia không? Bán phù tự động tăng máu, phù tự động tăng ma pháp, rồi còn hình nhân thế mạng, nguyên vật liệu chế tạo đồ. Có tiền là sắm được tất, chơi chán bỏ xừ.
Đức cầm iphoen 360 đứng kế bên bấm bấm gì đó rồi lên tiếng trả lời ta
- Mày đừng lo. Tao mới dạo một vòng trang chủ, coi sơ hết vật phẩm rồi. Chân Đế sẽ không bán mấy dạng vật phẩm ấy đâu. Chủ yếu nó bán những món đồ như loa phóng thanh toàn thế giới, truyền tống phù, quần áo thời trang gì đó thôi. Không có bất cứ vật nào ảnh hưởng đến quá trình chơi game cả. Mày cứ yên tâm mà chơi đi. Tao khoái cái vụ mua quần áo này à nha. Để hồi vào lựa một bộ thật oánh đi cua gái nâng cao xác suất thành công lên mới được.
Đức tiếp tục quan sát màn hình iphone, miệng thì cười dâm không ngừng.
Tiến ngắt ngang
- Thôi vào đó rồi coi cũng được. Tài khoản ngân hàng liên thông vào trong game luôn. Tụi bây thích gì thì vào đó lựa chọn rồi mua trực tiếp, hệ thống phát chuyển nhanh sẽ giao ngay cho mày. Thiếu kim tệ thì chuyển tiền tệ sang mà tiêu. Nghe đâu tỉ suất của kim tệ hoán đổi với vàng thiệt. Một vạn kim tệ thì được một chỉ vàng. Mà một chỉ vàng thì tương đương khoảng một triệu tám trăm ngàn đồng. Tụi bây cứ y theo đó mà hoán đổi.
Ba đứa kiếm chút gì đó ăn qua loa rồi cùng vào Chân Đế. Qủa nhiên sau khi đăng nhập vào, màn hình hiện ra một bảng thông tin về tài khoản ngân hàng. Nó ép buộc người chơi phải điền đầy đủ thông tin vào đó sau đó mới cho người chơi làm việc khác. Nếu không bảng thông tin đó cứ đeo bám mãi trước mặt không cách gì tắt đi được.
- Tao đảm bảo giờ này Lâm Cường đã phái người điều tra mày. Tên này nổi tiếng thương em gái. Tại bình thường rất ít người dám động tới Lâm Mỹ Phương nên ít thấy hắn ra tay. Nhưng tên này một khi làm thì thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Đức, mày còn nhớ vụ lần trước không?
- Sao lại không. Đức trả lời- Lần đó có thằng bị Mỹ Phương đánh gãy một tay. Hắn tức quá hạ dược nàng, tính cưỡng hiếp. May là cuối cùng sự việc không thành. Nhưng sau đó thế nào mày biết không?
Ta vuốt mồ hôi chảy đầy trán, nặng nề hỏi
- Sao?
- Hai tuần sau tìm thấy hắn ở tuốt ngoài miền bắc. Tay, chân đều bị đập gãy, mắt đâm mù, tai chọt điếc, lưỡi bị cắt, đều đáng sợ nhất là của quý biến mất tiêu, hắn nằm lê lết ngoài đường như thế gần một tuần. Gần như sắp chết đói, may mắn là được phát hiện đưa về nhà chữa trị kịp thời không thì tiêu mất cái mạng. Sau đó gia đình bên nhà hắn qua Lâm gia làm dữ, đòi công đạo gì đó. Nhưng kết quả cuối cùng, Lâm gia chẳng ai chịu nhận, còn đòi gia đình hắn ta bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Lâm Mỹ Phương, nếu không sẽ kiện bên kia ra tòa. Lâm gia làm dữ quá nên gia đình bên này lép vế, cuối cùng vụ việc chìm xuống. Tuy giới truyền thông biết không nhiều nhưng tụi tao thì biết tất tần tật. Giới đại gia truyền miệng nhau rằng hên cho thằng đó là gia đình nó có chút chức quyền, nếu không cái mạng nó cũng đừng mong giữ lại. Giờ mày đã hiểu chưa? Nhà người ta có chức, có quyền còn bị biến thành cái bộ dáng đó, chắc về phần mày thì hủy thi diệt tích là cái chắc.
- Giờ tao phải làm sao bây giờ?
Tiến than vãn
- Giờ chỉ còn hai cách. Một là mày phải trốn thật kĩ, đừng để cho ai phát hiện ra mày. Hên là tối đó tao làm kĩ càng, camera không quay lại được mày đi chung với tụi tao. Nhưng chỉ lo giấu cũng không được lâu. Để Lâm Cường tìm tới tụi tao thì sớm muộn cũng lòi ra mày. Mày chưa cảm nhận được thế gia nó cường đại thế nào đâu. Họ muốn tìm một người dễ như ăn bánh, làm kẻ đó biến mất lại càng không thành vấn đề. Cách hai thì có lẽ khó hơn, nhưng nếu thành công thì đảm bảo mạng mày bảo toàn.
- Cách gì? Ta dồn dập hỏi
- Cưa đứt Lâm đại tiểu thư, Lâm Mỹ Phương là mọi chuyện đều tốt đẹp. Mày thành rể của Lâm gia thì đừng nói hôn hít, rờ mó, đẻ vài đứa cũng chẳng là gì. Mày nghĩ xem vợ đẹp, con ngoan, gia sản đầy nhà còn mong gì hơn nữa. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải đốn ngã được Lâm Mỹ Phương cái đã. Nhỏ này thuộc hàng thượng đẳng, về tất cả mọi mặt. Xinh đẹp 10/10, bối cảnh gia đình 10/10, độ khó cua 10/10. Vì vậy mày phải chuẩn bị trước tinh thần.
Ta cuối đầu, gần như khóc ra nước mắt
- Cho dù là vậy nhưng ít ra cũng phải cho tao cơ hội tiếp cận được nhỏ chứ. Theo như tụi bây nói tao vừa bị phát hiện liền bị hủy thi diệt tích, hỏi đường nào mà làm quen đây. Cua bằng niềm tin à, hay bằng hy vọng.
Đức, Tiến nghe vậy cũng trầm mặt. Không gian trong vòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Hồi lâu sau Đức lên tiếng
- Vậy thôi mày dọn qua nhà tao ở đỡ vài hôm. Chuyện đi học thì tụi tao điểm danh giùm cho. Chừng nào sự việc lắng xuống thì mày về nhà.
- Giờ chỉ còn như vậy thôi chứ biết làm sao. Thôi giờ tụi tao đi học đây, ở nhà vào luyện game vui vẻ nha.
Nói xong hai đứa tụi nó đứng dậy thay quần áo, ngồi ăn bữa sáng cùng ta rồi lấy xe đi học. Ta một mình trong căn nhà thêng thang này quả thật có chút không quen. Trước đây lúc gia đình ta còn khá giả, nhà cửa cũng chỉ tầm trung bình đủ cho gia đình bốn người sống mà thôi. Chứ không đến nỗi một người sống riêng cả tòa biệt thự thế này.
Đức khi nó chuyển từ khu biệt thự cao cấp ở ngoại ô vào nơi này nó còn than vãn nơi này nhỏ quá không bằng một góc căn hồi trước khi nó sống cùng gia đình. Ta thì trước giờ chưa thấy gia đình của hai đứa nó nên cũng không bàn luận gì tới.
Căn biệt thự nằm trong một con hẽm nhỏ. Tuy chỉ là hẻm nhưng đây là con hẻm của những tòa biệt thự. Con hẻm dài chỉ chừng hai trăm mét, bề ngang khoảng năm mét, nhưng hai bên đều là các tòa biệt thự xây san sát nhau. Nơi này được xây dựng để tách biệt với khu bình dân xung quanh. Vào sống ở nơi này thì không phải người có chức cũng là có quyền. Biệt thự này ngoại trừ hai người quản gia già lo việc quét dọn, nấu nướng ra thì không còn ai nữa. Ta với thằng Tiến qua đây nhiều lần nên hoàn cảnh cũng quen thuộc. Ta lựa chọn sân thượng nơi trồng nhiều cây cảnh cùng một hòn non bộ giả làm căn cứ điểm luyện game tạm thời. Đầu khôi thì ta đem tới từ hôm trước, bởi vì hệ thống bảo trì nên cũng chẳng vào chơi được, Diễn đàn đã thông báo mười giờ sáng thứ hai, tất cả server trên toàn thế giới đều được mở lại cùng lúc. Từ đây tới mười giờ vẫn còn ba tiếng, ta cũng không vội vàng làm gì. Dùng cái laptop thằng Tiến để lại bắt đầu đọc tin tức diễn đàn Chân Đế tuần qua, xem có tin tức nào mới hay không.
Đọc chừng nửa tiếng không tìm thấy gì ngoài những lời bàn tán về hệ thống mới. Ta tắt diễn đàn đi, bắt đầu tìm kiếm các loại sách đọc trong lúc chờ đợi. Từ lúc trí nhớ tăng trưởng, ta lại có thêm sở thích mới chính là đọc.
Tốc độ đọc sách vốn bình thường hiện giờ đã được nâng lên tới con số kinh khủng. Ta đọc một quyển sách dày năm trăm trang chỉ cần hơn mười lăm phút đã bị ta xử lý gọn. Mà kiến thức vào đầu thì không dễ dàng quên đi, đã như vậy tội gì không đọc củng cố thêm. Thời nay đi nửa bước là cần tấm bằng, mà muốn lấy bằng lại cần kiến thức. Đành phải cố gắng thôi.
Cũng may thời buổi hiện nay cần gì thì cứ lên mạng tìm. Khỏi phải chạy ra nhà sách làm gì cho mệt. Đọc trực tiếp trên màn hình vi tính trong thời gian dài có lẽ dễ gây mệt mỏi với người thường. nhưng bằng thị lực kinh người như ta thì chuyện này dễ như ăn cơm bữa.
Kiếm được vài bộ sách kinh tế, ta lao vào đọc như điên. Dù sao phải ưu tiên cho môn đang học chứ. Đọc sách không chỉ đơn thuần chỉ ghi nhớ những dòng chữ in trên trang giấy, mà còn phải hiểu nội dung tác giả đang nói tới, so sánh với thực tế, tình hình hiện tại để rút ra kết luận thực tiễn. Sau đó tìm cách mẫu tin tức về những gì đã đọc để hấp thu kinh nghiệm từ người đi trước. Đây cũng không thể gọi là đọc sách đơn thuần nữa mà đã trở thành việc học. Tuy nhiên ta cũng không ý thức được việc này.
Thời gian không biết trải qua bao lâu, đến khi ánh mắt ta dời khỏi màn hình thì bầu trời đã ngã về chiều
- Ách, đã hơn ba giờ rồi sao. Nhanh dữ vậy ta.
Ta gãi gãi đầu gấp laptop lại rồi đi xuống lầu kiếm tí gì đó để ăn. Dù sao giờ này hai đứa nó cũng sắp về. Sáng giờ chưa kịp chơi, đợi tụi nó về cùng chơi luôn cho vui. Ta vừa ngồi vào bàn chưa bao lâu thì đã nghe tiếng xe ồn ào ngoài sân vườn. Ngay sau đó hai bóng người nhanh như chớp chảy vào nhà.
- Ủa, mày chơi hết giờ rồi đó hả?
- À không, sáng giờ ngồi đọc sách đợi tụi bây về chơi chung.
- Trời, cảm động quá đi. Hên cho mày là không vào chơi. Hôm nay Chân Đế công bố tính năng ẩn dấu cuối cùng của bản nâng cấp này: Shopping. Có thể dùng tiền thật mua vật phẩm phụ trợ cho nhân vật trong Chân Đế. Đủ thứ trên trời dưới đất tha hồ mà lựa. Ta với thằng Đức mới nạp vào tài khoản ngân hàng mười triệu. Vào sắm một mớ xài cho đã.
- Vật phẩm phụ trợ? Có quá bất công hay không?
- Bất công tất nhiên sẽ có. Dù sao công ty người ta phát hành game chỉ chủ yếu là bòn rút tiền mà. Ai nhiều tiền thì đồ đỉnh, đạo lý đó có gamer nào không rõ đâu.
- Cái đó tao biết. Nhưng ý tao hỏi là vật phẩm được bán là cái gì? Mày nhớ mấy game trước kia không? Bán phù tự động tăng máu, phù tự động tăng ma pháp, rồi còn hình nhân thế mạng, nguyên vật liệu chế tạo đồ. Có tiền là sắm được tất, chơi chán bỏ xừ.
Đức cầm iphoen 360 đứng kế bên bấm bấm gì đó rồi lên tiếng trả lời ta
- Mày đừng lo. Tao mới dạo một vòng trang chủ, coi sơ hết vật phẩm rồi. Chân Đế sẽ không bán mấy dạng vật phẩm ấy đâu. Chủ yếu nó bán những món đồ như loa phóng thanh toàn thế giới, truyền tống phù, quần áo thời trang gì đó thôi. Không có bất cứ vật nào ảnh hưởng đến quá trình chơi game cả. Mày cứ yên tâm mà chơi đi. Tao khoái cái vụ mua quần áo này à nha. Để hồi vào lựa một bộ thật oánh đi cua gái nâng cao xác suất thành công lên mới được.
Đức tiếp tục quan sát màn hình iphone, miệng thì cười dâm không ngừng.
Tiến ngắt ngang
- Thôi vào đó rồi coi cũng được. Tài khoản ngân hàng liên thông vào trong game luôn. Tụi bây thích gì thì vào đó lựa chọn rồi mua trực tiếp, hệ thống phát chuyển nhanh sẽ giao ngay cho mày. Thiếu kim tệ thì chuyển tiền tệ sang mà tiêu. Nghe đâu tỉ suất của kim tệ hoán đổi với vàng thiệt. Một vạn kim tệ thì được một chỉ vàng. Mà một chỉ vàng thì tương đương khoảng một triệu tám trăm ngàn đồng. Tụi bây cứ y theo đó mà hoán đổi.
Ba đứa kiếm chút gì đó ăn qua loa rồi cùng vào Chân Đế. Qủa nhiên sau khi đăng nhập vào, màn hình hiện ra một bảng thông tin về tài khoản ngân hàng. Nó ép buộc người chơi phải điền đầy đủ thông tin vào đó sau đó mới cho người chơi làm việc khác. Nếu không bảng thông tin đó cứ đeo bám mãi trước mặt không cách gì tắt đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.