Chân Đế

Chương 119: Chạm trán Hoàng gia mỹ nữ đoàn cùng bát đầu xà ( Nhị )

Zai Nguyễn

11/01/2014

Ta ra khỏi quán rượu lập tức mở ra bảng tin nhắn, lập tức pm tới hai thằng bạn quỷ sứ kia

- Hey you, đang làm gì đó?

Tiến trả lời

- Ngồi coi thi đấu. Mày ở đâu vậy? Sao đấu xong rồi không qua chỗ tụi tao ngồi chơi.

- Cho tao xin đi. Giờ tao đã rắc rối đủ rồi, đi qua gặp tụi bây lây họa nữa càng khổ. Khỏi lo chuyện đó. Có mối làm ăn đây, muốn góp một tay không?

Tiến cười đáp

- Tao không từ chối đâu. Mối làm ăn gì nói ra nghe xem.

- Hà hà, có phải tụi bây đang đau đầu vụ xin vốn ông bà già phải không? Tao có cách vừa quảng cáo cho tập đoàn tụi bây mà vừa kiếm tiền nữa.

Đức lúc này cũng tham gia đối thoại

- Thiệt không đó ba. Đừng trêu chọc tụi tao nha. Khó khăn lắm mới mòn rút được chút tiền trợ cấp bang phái phát triển. Giờ mà không làm đàng hoàng tụi tao lập tức bị cắt lương ngay.

Ta giọng đầy tự tin đáp trả

- Tin tưởng tao. Tụi bây nhớ lần trước tao nói về việc mở công ty buôn bán tiêu hao phẩm không?

- À, thì ra là việc đó. Tao nói rồi. Không khả thi đâu. Tụi npc ghét gamer lắm, mướn được thợ tới tiền công rất mắc mà thành phẩm tạo ra cũng không tốt so với tiệm bình thường khác.

- Tao đã bảo có cách là có cách mà. Giờ tụi bây giúp tao hai việc. Thứ nhất tìm một khu đất thật rộng ở nơi sầm uất nhất giữa kinh thành này đang được rao bán. Giá cả mặc kệ, tao lần này quyết chơi lớn một phen. Thua thì mất hết, còn thắng thì vớ một mớ thiệt lớn cho đã ghiền. Việc thứ hai tụi bây thông báo cho bang chúng khi đánh quái giữ nguyên liệu, vật liệu, dược liệu lại để dành đừng bán ra. Tao sau này sẽ thu mua hết cho tụi bây cao hơn giá thị trường, ngoài ra còn cung cấp vũ khí, dược vật, trang thiết bị với giá ưu đãi nhất.

Tiến càng nghe càng cảm thấy choáng váng, không biết thằng bạn của nó hôm nay ăn trúng thứ gì cứ nói linh tinh lang tang những chuyện trên trời dưới đất.

Nghe một hồi Đức nhịn không nổi chen ngang

- Xì tóp lại cái. Nói nãy giờ tụi tao không biết mày muốn làm cái gì. Không phải tụi tao không khuyến khích mày nhưng lo mày không suy tính cẩn thận làm liều thì chết cả đám. Bang tao nguyên liệu không thiếu. Do bởi cần chế tạo vật phẩm nên dự trữ rất nhiều.

Ta mỉm cười một cách thần bí đáp lời

- Vật liệu có nhưng trong bang của mày số lượng gamer nghề nghiệp phụ đạt tới cao cấp thật ra không bao nhiêu, tao nói đúng không ?



- Cái đó tất nhiên. Mày cũng biết luyện nghề nghiệp phụ khó tới cỡ nào mà. Bang tao so với bang khác đã là khá lắm rồi.

- Thế nên tụi bây trước tiên nghe tao nói cái đã. Không những tao, hai đứa mày, Tam Vương bang mà cả tập đoàn của gia đình tụi bây cũng được lợi không ít.

Ta từ tốn đem kế hoặch trong đầu ra trình bày với Đức và Tiến. Hai đứa nó càng nghe đầu óc càng choáng váng. Đánh chết Đức và Tiến cũng không ngờ ta lại nghĩ ra diệu sách như vậy. Nếu thật sự thành công đứng nói được tập đoàn trợ cấp, sợ rằng Đức và Tiến càng được gia đình khẳng định tài năng bản thân.

Đức vuốt mồ hôi hột, thì thào nói

- Tía má ơi. Mày làm tao bất ngờ quá Thanh à. Mày là thiên tài, là vầng sáng chiếu rọi đời tao. Ha ha ha, đừng nói tìm miếng đất, cho dù kêu tụi tao mua mảnh đất cho mày gầy dựng sự nghiệp cũng không có gì. Tụi tao sẽ không chia cổ phần trong tiệm tổng hợp của mày đâu. Tiền mày cứ giữ lấy tiếp tục phát triển. Chỉ cần mục đích quảng bá thương hiệu của tập đoàn đạt thành tụi tao lo gì không có tiền tiêu. Oa ha ha ha, cuộc đời màu hồng phấn tới rồi. Để xem còn ai dám nói lão tử chỉ biết ăn bám. Lão tử sẽ làm ra một phen sự nghiệp cho các người chống mắt coi.

Tiến thắc mắc

- Ý tưởng rất tốt. Nhưng còn quảng cáo thì tính thế nào ? Mày cũng biết rất nhiều tập đoàn vào đây kinh doanh nhưng cuối cùng thất bại ở khâu này. Một ngày dùng mấy ngàn loa truyền âm toàn thế giới hiệu quả cũng không cao.

Ta giọng đắc ý trả lời

- Tao đã nghĩ ra cách rồi. Tụi bây cứ án theo kế hoặch làm việc. Đáng tiếc trò này chỉ mình ta làm được, nếu không hiệu quả còn cao hơn rất nhiều.

Đức vỗ ngực nói

- Okie, quảng cáo giao cho mày. Tìm khu đất thích hợp giao cho tụi tao.

- À mà khoan, nếu tìm được pm cho tao. Hiện giờ đại hội diễn ra, tay mắt của các bang phái khác rất nhiều mà sáng nay trọng tài xướng danh tao lại chắc có lẽ khiến cho nhiều cổ thể lực chú ý rồi. Tao không muốn quan hệ của chúng ta bị bại lộ quá sớm, ít nhất trước khi ta có khả năng tự bảo vệ bản thân.

- Tụi tao hiểu rồi. Giờ tao đi truyền lệnh, đám thuộc hạ tụ tập tại Thăng Long thành rất nhiều, cho nên tao đoán không lâu sẽ có hồi âm lại cho mày.

Trong căn phòng bí mật tại Thăng Long thành, ngồi chính giữa là nam nhân vẻ mặt âm trầm không biết đang chờ đợi việc gì. Sát khí từ người hắn tỏa ra bốn phía khiến cho nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi vài độ. Lúc này cửa phòng chợt mở ra, một thân ảnh theo đó quỳ xuông trước mặt người nam nhân báo cáo

- Xin lỗi chủ công, chúng thuộc hạ bất lực. Tới giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của hắn.

Tên nam nhân nheo mày, biểu lộ tâm tình bất mãn, hắn gằn giọng nói

- Tại sao không tìm thấy tung tích của hắn?

- Thưa chủ công, có lẽ qua sự việc lần trước khiến hắn rất cẩn thận. Ngay sau thi đấu hắn thay đổi trang phục, ngay cả tóc có lẽ cũng nhuộm thành màu khác. Quả thật rất khó xác định vị trí hiện tại.

Rầm

Tên nam nhân đập mạnh chiếc bàn gỗ bên cạnh, giọng bực tức quát



- Không lý nào lại thế. Truyền tống chỉ định nhân vật vô hiệu quả. Vốn cứ tưởng hắn sợ hãi đã rời khỏi Chân Đế. Thật không ngờ hắn vẫn tìm cách lẩn trốn tới giờ.

Tên nam nhân quỳ dưới đất, lúc này cố gắng ngẩng đầu nói

- Chủ công, có khi nào tên ban sáng là kẻ khác. Theo như thuộc hạ được biết, khi tham gia đại hội có thể tùy ý chọn tên đăng kí, cho nên nhiều lúc trùng tên cũng là việc bình thường. Vả lại hình dáng hai người cũng khác nhau.

- Hừ, mập thành ốm hay ốm hóa mập không có gì là khó tại thời đại này. Ban sáng hắn cố ý che dấu chiêu thức sử dụng cộng thêm cái tên đó dùng mông nghĩ cũng ra cả hắn cùng tên ba tháng trước có quan hệ. Ta mặc kệ cùng một người cũng được hay là anh em cũng được, những thứ ta không có được thì không một ai được quyền sở hữu. Ngươi truyền lệnh xuống bí mật tìm kiếm tung tích của hắn. Phát hiện được thì không được vọng động, trước tiên thông báo cho ta.

- Dạ, chủ công.

Tên nam nhân ngồi trên ghế tùy ý phất tay đuổi thuộc hạ ra ngoài, mình hắn tiếp tục ngồi trầm tư trong phòng.

Phía nam Thăng Long thành, bãi ma thú cấp 50.

- Mệt muốn chết. Bãi quái đông muốn chết, muốn luyện cấp cũng không yên.

Ta chán nản quăng tên cùng trường cung sang một bên, ngồi dựa lưng vào gốc cây quan sát đám gamer điên cuồng tổ đội luyện cấp. Ta vốn không có nhóm luyện cấp, bình thường phất tay triệu hồi một đám tiểu đệ ra đánh hoặc bèo lắm cũng để Tiểu Hắc Huyết phối hợp Tiểu Bạch đại phá tứ phương. Nhưng lúc này xung quanh nhung nhúc người, ta không cách nào sử dụng bọn chúng. Dùng ma pháp cũng không thể. Ta nếu đem thuấn pháp mà pháp đem ra sử dụng có thể làm dọa chết người, khi không thi đấu ta làm biếng đọc kịch. Dùng trủy thủ lại lo lắng bị kẻ khác nhìn ra sơ hở, cuối cùng dùng cung tên cho yên chuyện.

Có lẽ mọi người cảm thấy ta tại sao không sử dụng chuyên một vũ khí mà thường xuyên thay đổi. Nguyên nhân kì thực rất đơn giản, sở thích quyết định phong cách chiến đấu, phong cách quyết định vũ khí mà vũ khí lại quyết định cách phân phối điểm tiềm năng. Khốn nổi ta thì ngược lại, điểm tiềm năng sêm sêm bằng nhau không quá chênh lệch thế nên ta có thể xài bất kì vũ khí nào tùy thích. Còn về kĩ năng càng không thành vấn đề, ta chỉ cần đi dạo một vòng quanh chợ trời của gamer liền thu được lô lốc kĩ năng thư. Cao cấp không có nhưng kĩ năng cơ bản và trung bình đều đầy đủ. Còn về phần phong cách chiến đấu thật sự ta cũng không quá quan tâm, bởi vì cận chiến hay cự ly chiến ta đều tinh thông.

Ta sử dụng cung chẳng qua muốn thay đổi khẩu vị. Ta cảm giác tiếp tục ở chỗ này cũng không thu hoặch được gì nên đành xoay người đi sâu vào rừng tìm kiếm bãi luyện cấp thích hợp.

Càng đi sâu vào trong ta càng cảm giác kì lạ. Xung quanh bốn bề vắng tanh không một bóng người. Nơi này ma thú cấp 60 nhưng nếu tổ đội vẫn có thể vào luyện, cớ gì không có ai tại nơi này.

Ta cũng không thắc mắc nhiều, như thế càng tốt một mình độc chiếm bãi. Điểm kinh nghiệm của ta lúc này đã là 84%, cố gắng chừng vài ngày (trong game) thế nào cũng lên được cấp bốn mươi bảy.

Ta giương cung ngắm về phía một con hắc hùng cấp sáu mươi gần đó bắt đầu xạ tiễn. Mẫn lực cộng sức lực đều cường hãn như nhau, ta chỉ cần sử dụng kĩ năng tẩm độc để hạn chế con hắc hùng lại liền dễ dàng giải quyết.

Ta từ người hắc hùng lấy ra hùng đảm, tay gấu các vị thuốc bổ sau đó tiếp tục tìm kiếm con mồi kế tiếp. Giết được hơn một trăm con hắc hùng, ta từ giới chỉ đem tên ra bổ đầy bao tiễn sau lưng, sau đó tiếp tục đi sâu vào rừng hy vọng tìm được hoàng kim boss, nếu tiên thú hoặc thần thú càng tốt.

Chân nhàn nhã tản bộ, ta nhe răng cười ha ha, vỗ đầu tử bảo bản thân trí tưởng tượng cũng quá phong phú rồi.

Gàooooooooo

Gió bụi mịt mù từ đằng xa thổi tới khiến cả khu rừng xao động mãnh liệt. Ta đứng ngẩn người tự hỏi

- Không phải linh như vậy chứ. Vừa mới nói liền gặp được hoàng kim boss. Ha ha ha, boss ơi ta tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook