Chương 101: Chân tình sơ hiển đã tàn (Nhị)
Zai Nguyễn
11/01/2014
Kĩ năng cho dù mạnh đến đâu đi chăng nữa khi thi triển ra chỉ
đánh đơn độc một chiêu, quý hiếm hơn thì đánh ba tới bốn đòn là cùng ví dụ như
ác ma luân hồi trảm ta mới học. Tuyệt kĩ nói nôm na là do nhiều kĩ năng kết hợp
lại đánh liên hoàn. Nếu nói như thế thì mạnh hơn chỗ nào so với việc đánh từng
kĩ năng liên tục theo thứ tự chiêu số trong tuyệt kĩ đó. Đây mới là vấn đề cần
bàn bạc. Từng kĩ năng đánh ra có hiệu quả của mỗi chiêu, chiêu tiếp theo cũng
có hiệu quả riêng của nó, cả hai không liên quan gì với nhau. Nhưng cũng hai
chiêu đó nếu được sử dụng trong tuyệt chiêu thì hiệu quả tăng theo cấp số cộng.
Ví dụ kĩ năng có hiệu quả 5% gây choáng, 5% gây tê liệt, kĩ năng thứ hai có hiệu
quả 5% gây choáng, 5% gây xuất huyết vậy khi dùng tuyệt kĩ thì có hiệu quả 10%
gây choáng, 5% gây tê liệt, 5% gây xuất huyết. Còn về sát thương lực là cấp số
cộng nhân với số thức sử dụng. Ví dụ ta dùng tiêu dao tam thức ra đòn giả sử
sát thương lực một chiêu là 100, vậy sát thương của tuyệt kĩ sẽ là
100+100+100*3=900.
Bình thường muốn luyện tuyệt kĩ có hai cách. Một là cao nhân chỉ dạy. Cách hai là mạo hiểm giả tự nghiên cứu phương thức ra đòn của từng kĩ năng, sau đó sắp xếp lại làm sao cho thuận lợi nhất cho việc sử dụng chúng. Cứ thế với thứ tự ra đòn đó lập đi lập lại ngàn vạn lần thì có cơ may lĩnh ngộ tuyệt kĩ của riêng mình.
Trong một lúc tự nhiên học quá nhiều thứ ta cảm thấy choáng ngợp, giống như hài tử được món đồ chơi mới, ta rất muốn có kẻ làm bị thịt giúp ta thử nghiệm chiêu mới. Liếc mắt xung quanh một lúc, ta phát hiện một nhóm nhỏ đang đánh quái luyện cấp. Xác định những tên kia nằm trong danh sách kẻ địch, ta cười tà dị thu hồi triệu hồi thêm tiểu hắc huyết ra tham chiến.
- “Tiểu Bạch, Tiểu Hắc Huyết ra xin tí huyết đám kia nào.”
Mảnh rừng đang yên ả lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Rất nhanh sau đó tiếng ồn ào trôi qua trả lại không gian vốn có.
- “Qủa nhiên cường đại a.”
Ta cười khoái trá lau chùi vết máu trên ma pháp trượng, thu hồi hai sủng vật triệu ra ác ma chi cánh bay thẳng lên trời dựa theo chỉ dẫn bản đồ Tiểu Ly đã cho hướng thành trị gần nhất đi tới rồi truyền tống thẳng tới Thăng Long Thành.
Do không bị ảnh hưởng của rừng cây, tốc độ phi hành lại nhanh ta mất nửa ngày ta thấy được một trấn nhỏ đằng xa. Ta kiếm một khoảng rừng nhỏ hạ xuống đi bộ tới. Ác ma cánh tuy tốt thật chỉ là đôi cánh dơi quả thật dễ làm kẻ khác liên tưởng tới ma tộc nhất là trong thời điểm mẫn cảm hiện nay.
Sau khi truyền tống thì ta đa đứng bên cạnh cổng vào thủ đô của Thăng Long đế quốc. Qủa nhiên xứng đáng với hai chữ thủ đô. Chỉ nội cổng thành đã cơn năm mét, bao bọc xung quanh là dãy tường đá đen được xây đều tăm tắp cao tới sáu mét. Trên tường thành vệ binh từng nhóm tuần tra qua lại tính kỉ luật rất cao, nếu nhìn kĩ sẽ thấy ẩn một xe cự nỏ nhô đầu mũi tên khổng lồ ra khỏi tường thành.
Ta dễ dàng thông qua kiểm tra vào được bên trong. Đường phố tấp nập kẻ qua người lại, buôn bán nơi này thật phát đạt, có thể nói cứ cách ba căn là có một gian hàng. Nhưng không phải tất cả đều phục vụ cho mạo hiểm giả. Thế giới trong Chân Đế được xây dựng rất hợp lý, nó có đầy đủ mọi thứ phục vụ cho cuộc sống sinh hoạt bình thường từ ăn uống tới các loại giải trí. Nhưng bởi vì thế giới này ma thú đầy rẫy, ác nhân khắp nơi nên dịch vụ cho mạo hiểm giả nhiều hơn mà thôi.
Ta đi loanh quanh tìm hỏi một tiệm thợ rèn nhỏ đem bán đám trang bị bình thường, ghé qua dược điếm bổ sung lại dược phẩm. Bỗng nhiên ta thấy có người pm, nên liền mở ra bảng trao đổi
Phi Long pm Ngó Cái Chi: - “Mày đang ở đâu thế? Tụi tao vừa mới xong nhiệm vụ nè. Trốn được mấy lão già trong thần môn, nghỉ giải lao vài ngày đây nè. Mày đang ở đâu tụi tao qua.
Ngó Cái Chi pm Phi Long: - ‘’Tao mới tới Thăng Long thành, tụi bây có gì thì qua nhanh đi.”
Phi Long pm Ngó Cái Chi: -“Chẳng phải tụi tao đang đứng sau lưng mày đó sao.”
Ta quay lưng lại thì thấy hai tụi nó đang cười hì hì đằng sau
- “Tụi bây là ma sao vậy đi không có tiếng động. Đi theo tao từ lúc nào thế?’’
Tiến cười cười
- “Tụi tao mới tới đó thôi, chứ đi theo mày hồi nào. Mày tưởng mày có giá lắm à.”
Đức săm soi cây kiếm trên tay buồn chán nói
- “Thôi đừng chọc nó nữa Tiến ơi, tao với Tiến dùng truyền tống chỉ định quyển trục bay tới bên cạnh mày. Hôm bữa mày đưa tụi tao tên mới đổi, mày quên rồi sao.”
Nhìn Đức mặt ủ mày chê, âm dương quái khí nói chuyện làm ta có cảm giác buồn nôn. Đi tới bên cạnh Tiến ta thúc cùi chỏ hỏi, nó bình thản trả lời
- “Ngàn năm muôn thưở thôi, thất tình. Chỉ là lần này có chút đặc biệt.”
Ta tò mò vặn hỏi
- ‘’Đặc biệt ra sao kể tao nghe chơi ?’’
- ‘’Hì hì, chuyện tình lần này bi tráng lắm nha. Mày nghe đảm bảo khóc sướt mướt luôn đó.’’
- ‘’Mày chỉ giỏi hù. Có thì nói đại ra đi, xà quần hoài.’’
Tiến chỉ tay vào thanh cự kiếm Đức đang ngồi vuốt ve có vẻ trìu mến, Tiến gằng giọng nói chắc nịnh
- ‘’Người yêu của nó đó.’’
Ta trợn tròn mắt suýt nữa hét lớn lên
- ‘’Nói giỡn hả pa. Nó điên hay sao lại đi yêu thanh kiếm. Dóc cũng vừa vừa chừa đường sống cho tao chứ pa.’’
- ‘’Nè nè, người trung thực thật thà như tao mà đi làm cái chuyện nói dóc à.’’
Ta nhăn mặt biểu tình sỉ nhục lời nói vừa rồi của nó
- ‘’Trúng thực thì có, làm gì mà trung thực. Mày đâu biết nói dóc chỉ chuyên môn đi lừa gạt người khác thôi.’’
- ‘’ Mày không biết đâu, cách đây ba tiếng cây kiếm đó vẫn còn là một siêu cấp đại mỹ nhân. Mà còn là một bé thiên thần ngây thơ hồn nhiên trong sáng nữa cơ đấy.’’
- ‘’Hiểu được chết liền. Nói từ đầu coi đại ca.’’
Tiến gãi gãi đầu chầm chậm tường thuật lại tất cả sự kiện. Thì ra nhiệm vụ lần trước hắc ám trưởng lão phái hai tụi nó xâm nhập lăng mộ tìm kiếm di tích của thần tiên. Trên đường đi tụi nó một cô gái rất xinh đẹp đang bị ma thú tấn công. Tự nhiên Đức nhà ta nổi máu anh hùng nhào vào cứu nàng ra. Như mọi lần hai tụi nó thấy gái là tươm tướp cả lên. Tuy nhiên tụi nó cũng có luật rất rõ ràng gặp đối tượng cả hai đều vừa ý nhưng chỉ có một người duy nhất thì phải chia ra, mỗi thằng một em, lần trước mày đã cua thì lần tiếp theo bé này phải nhường cho tao. Chính vì vậy nên mặc dù hám gái như nhau nhưng tụi nó rất ít vì gái mà tranh giành với nhau. Đối với Đức và Tiến quả thật thực hành đúng câu nói bạn bè như tay chân đàn bà như quần áo. Lúc đầu Tiến cũng nghĩ Đức quen chơi chơi cho vui thôi, bởi vì cô gái đó là NPC chứ chẳng phải người thật. Nàng bảo nàng là nguyên trụ dân mạo hiểm giả, tên là Thiên Thanh trong lúc làm nhiệm vụ thì lạc mất đoàn đội, bản thân là tế ti chẳng có sức tự bảo bệ chính mình, trong lúc đang tìm đường về thành thì ma thú tập kích. Đức nghe vậy nổi sung lên mời Thiên Thanh vào nhóm. Bởi vì cấp độ của nữ tế tự này khá cao giúp ích rất nhiều trong lúc hai người làm nhiệm vụ.
Sau đó lạc trong lăng mộ vài bữa, một đêm đó hai tụi nó ngồi trò chuyện. Đức tâm sự rằng nó đã yêu Thiên Thanh, muốn đợi tình cảm độ lên tới một trăm sẽ kết hôn với nàng. Tiến lúc đầu nghe thế cũng giật tưởng Đức nói giỡn. Nhưng sau nhiều lần khẳng định Đức xác định lần này nó thật lòng. Mặc dù Thiên Thanh chỉ là NPC nhưng tính tình thiên chân vô tà, thiện lượng, trong sáng, luôn quan tâm người khác đã làm dân chơi Đức phải xiêu lòng. Mà Thiên Thanh nhìn cũng rất có tình ý với nó, Tiến đi theo thấy thế cũng âm thầm chúc phúc cho hai đứa. Cứ tưởng chuyện tình kết thúc êm đẹp không ngờ rằng ngay khi ba người đến cuối lăng mộ tìm được vật cần tìm là di hài thần tiên thời thượng cổ là một mỹ nhân thiên sứ bị nhốt trụ trong khối băng ngàn năm.Lúc này Đức và Tiến phát hiện dung mạo thiên sứ bị giam trụ trong khối băng giống hệt nữ tế tự Thanh Thiên. Hai đứa chưa kịp hỏi thì cả thân người Thanh Thiên hóa thành luồn khói màu trắng sữa nhập vào khối băng. Nữ thiên sứ sau khi hấp thụ nhũ màu trắng khói liền mở choàng mắt phá băng mà ra. Thì ra đây vốn là thân xác trước đây của Thiên Thanh, bởi vì bị kẻ địch tập kích tình trạng quá nguy hiểm. Thiên Thanh buộc phong ấn bản thể, linh hồn nhờ bí pháp trốn thoát. Do bị thương quá nặng cho dù trốn được nàng lâm vào ngủ say. Thời gian gần đây ác ma khí tràn lan vô tình đánh thức linh hồn nàng thức tỉnh. Bởi vì bản thể đã mất Thiên Thanh không còn sức mạnh như xưa, kĩ năng có thể sử chỉ là vài hồi phục trị liệu thuật. Tuy nhiên vài kĩ năng này so với mạo hiểm giả vẫn rất hiệu quả. Nàng muốn nhờ sự giúp đỡ của quang minh thần điện, thế mà cái đám thần điện nghe nàng tự thuật xong tưởng nàng điên đã đuổi nàng đi. Dù sao thiên sứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết còn hiện giờ vốn đã tuyệt tích trước cả lần mất tích của quang minh nữ thần. Thiên Thanh đành phải đi một mình. Sau một thời gian dài tìm kiếm, Thiên Thanh đã tìm được đến lăng mộ này và xác định thân thể nàng ở bên trong. Đẳng cấp quá thấp, lại sở hữu đa phần phụ trợ kĩ năng nên Thiên Thanh không cách nào khác phải y dựa vào những mạo hiểm đoàn xung quanh, lôi kéo họ vào lăng mộ giúp nàng. Sau nhiều lần thám hiểm Thiên Thanh đã tìm được thân thể, nhưng nó bị phong ấn cần phải có khóa mở phong ấn mới được. Khéo sao khóa mở phong ấn vốn là vật Hắc ám thần môn thu được, đưa cho Đức Tiến đi vào thử vận. Thiên Thanh vốn là thiên sứ đại biểu của chính nghĩa, cảm nhận hai tụi nó xuất thân từ hắc ám thần môn đâm ra vô cùng chán ghét. Nhưng khi biết Đức Tiến có khóa mở phong ấn nên đành phải nhẫn nhục, đợi thành công thu lại cơ thể sẽ tiêu diệt hai tụi nó cũng không muộn.
Bình thường muốn luyện tuyệt kĩ có hai cách. Một là cao nhân chỉ dạy. Cách hai là mạo hiểm giả tự nghiên cứu phương thức ra đòn của từng kĩ năng, sau đó sắp xếp lại làm sao cho thuận lợi nhất cho việc sử dụng chúng. Cứ thế với thứ tự ra đòn đó lập đi lập lại ngàn vạn lần thì có cơ may lĩnh ngộ tuyệt kĩ của riêng mình.
Trong một lúc tự nhiên học quá nhiều thứ ta cảm thấy choáng ngợp, giống như hài tử được món đồ chơi mới, ta rất muốn có kẻ làm bị thịt giúp ta thử nghiệm chiêu mới. Liếc mắt xung quanh một lúc, ta phát hiện một nhóm nhỏ đang đánh quái luyện cấp. Xác định những tên kia nằm trong danh sách kẻ địch, ta cười tà dị thu hồi triệu hồi thêm tiểu hắc huyết ra tham chiến.
- “Tiểu Bạch, Tiểu Hắc Huyết ra xin tí huyết đám kia nào.”
Mảnh rừng đang yên ả lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Rất nhanh sau đó tiếng ồn ào trôi qua trả lại không gian vốn có.
- “Qủa nhiên cường đại a.”
Ta cười khoái trá lau chùi vết máu trên ma pháp trượng, thu hồi hai sủng vật triệu ra ác ma chi cánh bay thẳng lên trời dựa theo chỉ dẫn bản đồ Tiểu Ly đã cho hướng thành trị gần nhất đi tới rồi truyền tống thẳng tới Thăng Long Thành.
Do không bị ảnh hưởng của rừng cây, tốc độ phi hành lại nhanh ta mất nửa ngày ta thấy được một trấn nhỏ đằng xa. Ta kiếm một khoảng rừng nhỏ hạ xuống đi bộ tới. Ác ma cánh tuy tốt thật chỉ là đôi cánh dơi quả thật dễ làm kẻ khác liên tưởng tới ma tộc nhất là trong thời điểm mẫn cảm hiện nay.
Sau khi truyền tống thì ta đa đứng bên cạnh cổng vào thủ đô của Thăng Long đế quốc. Qủa nhiên xứng đáng với hai chữ thủ đô. Chỉ nội cổng thành đã cơn năm mét, bao bọc xung quanh là dãy tường đá đen được xây đều tăm tắp cao tới sáu mét. Trên tường thành vệ binh từng nhóm tuần tra qua lại tính kỉ luật rất cao, nếu nhìn kĩ sẽ thấy ẩn một xe cự nỏ nhô đầu mũi tên khổng lồ ra khỏi tường thành.
Ta dễ dàng thông qua kiểm tra vào được bên trong. Đường phố tấp nập kẻ qua người lại, buôn bán nơi này thật phát đạt, có thể nói cứ cách ba căn là có một gian hàng. Nhưng không phải tất cả đều phục vụ cho mạo hiểm giả. Thế giới trong Chân Đế được xây dựng rất hợp lý, nó có đầy đủ mọi thứ phục vụ cho cuộc sống sinh hoạt bình thường từ ăn uống tới các loại giải trí. Nhưng bởi vì thế giới này ma thú đầy rẫy, ác nhân khắp nơi nên dịch vụ cho mạo hiểm giả nhiều hơn mà thôi.
Ta đi loanh quanh tìm hỏi một tiệm thợ rèn nhỏ đem bán đám trang bị bình thường, ghé qua dược điếm bổ sung lại dược phẩm. Bỗng nhiên ta thấy có người pm, nên liền mở ra bảng trao đổi
Phi Long pm Ngó Cái Chi: - “Mày đang ở đâu thế? Tụi tao vừa mới xong nhiệm vụ nè. Trốn được mấy lão già trong thần môn, nghỉ giải lao vài ngày đây nè. Mày đang ở đâu tụi tao qua.
Ngó Cái Chi pm Phi Long: - ‘’Tao mới tới Thăng Long thành, tụi bây có gì thì qua nhanh đi.”
Phi Long pm Ngó Cái Chi: -“Chẳng phải tụi tao đang đứng sau lưng mày đó sao.”
Ta quay lưng lại thì thấy hai tụi nó đang cười hì hì đằng sau
- “Tụi bây là ma sao vậy đi không có tiếng động. Đi theo tao từ lúc nào thế?’’
Tiến cười cười
- “Tụi tao mới tới đó thôi, chứ đi theo mày hồi nào. Mày tưởng mày có giá lắm à.”
Đức săm soi cây kiếm trên tay buồn chán nói
- “Thôi đừng chọc nó nữa Tiến ơi, tao với Tiến dùng truyền tống chỉ định quyển trục bay tới bên cạnh mày. Hôm bữa mày đưa tụi tao tên mới đổi, mày quên rồi sao.”
Nhìn Đức mặt ủ mày chê, âm dương quái khí nói chuyện làm ta có cảm giác buồn nôn. Đi tới bên cạnh Tiến ta thúc cùi chỏ hỏi, nó bình thản trả lời
- “Ngàn năm muôn thưở thôi, thất tình. Chỉ là lần này có chút đặc biệt.”
Ta tò mò vặn hỏi
- ‘’Đặc biệt ra sao kể tao nghe chơi ?’’
- ‘’Hì hì, chuyện tình lần này bi tráng lắm nha. Mày nghe đảm bảo khóc sướt mướt luôn đó.’’
- ‘’Mày chỉ giỏi hù. Có thì nói đại ra đi, xà quần hoài.’’
Tiến chỉ tay vào thanh cự kiếm Đức đang ngồi vuốt ve có vẻ trìu mến, Tiến gằng giọng nói chắc nịnh
- ‘’Người yêu của nó đó.’’
Ta trợn tròn mắt suýt nữa hét lớn lên
- ‘’Nói giỡn hả pa. Nó điên hay sao lại đi yêu thanh kiếm. Dóc cũng vừa vừa chừa đường sống cho tao chứ pa.’’
- ‘’Nè nè, người trung thực thật thà như tao mà đi làm cái chuyện nói dóc à.’’
Ta nhăn mặt biểu tình sỉ nhục lời nói vừa rồi của nó
- ‘’Trúng thực thì có, làm gì mà trung thực. Mày đâu biết nói dóc chỉ chuyên môn đi lừa gạt người khác thôi.’’
- ‘’ Mày không biết đâu, cách đây ba tiếng cây kiếm đó vẫn còn là một siêu cấp đại mỹ nhân. Mà còn là một bé thiên thần ngây thơ hồn nhiên trong sáng nữa cơ đấy.’’
- ‘’Hiểu được chết liền. Nói từ đầu coi đại ca.’’
Tiến gãi gãi đầu chầm chậm tường thuật lại tất cả sự kiện. Thì ra nhiệm vụ lần trước hắc ám trưởng lão phái hai tụi nó xâm nhập lăng mộ tìm kiếm di tích của thần tiên. Trên đường đi tụi nó một cô gái rất xinh đẹp đang bị ma thú tấn công. Tự nhiên Đức nhà ta nổi máu anh hùng nhào vào cứu nàng ra. Như mọi lần hai tụi nó thấy gái là tươm tướp cả lên. Tuy nhiên tụi nó cũng có luật rất rõ ràng gặp đối tượng cả hai đều vừa ý nhưng chỉ có một người duy nhất thì phải chia ra, mỗi thằng một em, lần trước mày đã cua thì lần tiếp theo bé này phải nhường cho tao. Chính vì vậy nên mặc dù hám gái như nhau nhưng tụi nó rất ít vì gái mà tranh giành với nhau. Đối với Đức và Tiến quả thật thực hành đúng câu nói bạn bè như tay chân đàn bà như quần áo. Lúc đầu Tiến cũng nghĩ Đức quen chơi chơi cho vui thôi, bởi vì cô gái đó là NPC chứ chẳng phải người thật. Nàng bảo nàng là nguyên trụ dân mạo hiểm giả, tên là Thiên Thanh trong lúc làm nhiệm vụ thì lạc mất đoàn đội, bản thân là tế ti chẳng có sức tự bảo bệ chính mình, trong lúc đang tìm đường về thành thì ma thú tập kích. Đức nghe vậy nổi sung lên mời Thiên Thanh vào nhóm. Bởi vì cấp độ của nữ tế tự này khá cao giúp ích rất nhiều trong lúc hai người làm nhiệm vụ.
Sau đó lạc trong lăng mộ vài bữa, một đêm đó hai tụi nó ngồi trò chuyện. Đức tâm sự rằng nó đã yêu Thiên Thanh, muốn đợi tình cảm độ lên tới một trăm sẽ kết hôn với nàng. Tiến lúc đầu nghe thế cũng giật tưởng Đức nói giỡn. Nhưng sau nhiều lần khẳng định Đức xác định lần này nó thật lòng. Mặc dù Thiên Thanh chỉ là NPC nhưng tính tình thiên chân vô tà, thiện lượng, trong sáng, luôn quan tâm người khác đã làm dân chơi Đức phải xiêu lòng. Mà Thiên Thanh nhìn cũng rất có tình ý với nó, Tiến đi theo thấy thế cũng âm thầm chúc phúc cho hai đứa. Cứ tưởng chuyện tình kết thúc êm đẹp không ngờ rằng ngay khi ba người đến cuối lăng mộ tìm được vật cần tìm là di hài thần tiên thời thượng cổ là một mỹ nhân thiên sứ bị nhốt trụ trong khối băng ngàn năm.Lúc này Đức và Tiến phát hiện dung mạo thiên sứ bị giam trụ trong khối băng giống hệt nữ tế tự Thanh Thiên. Hai đứa chưa kịp hỏi thì cả thân người Thanh Thiên hóa thành luồn khói màu trắng sữa nhập vào khối băng. Nữ thiên sứ sau khi hấp thụ nhũ màu trắng khói liền mở choàng mắt phá băng mà ra. Thì ra đây vốn là thân xác trước đây của Thiên Thanh, bởi vì bị kẻ địch tập kích tình trạng quá nguy hiểm. Thiên Thanh buộc phong ấn bản thể, linh hồn nhờ bí pháp trốn thoát. Do bị thương quá nặng cho dù trốn được nàng lâm vào ngủ say. Thời gian gần đây ác ma khí tràn lan vô tình đánh thức linh hồn nàng thức tỉnh. Bởi vì bản thể đã mất Thiên Thanh không còn sức mạnh như xưa, kĩ năng có thể sử chỉ là vài hồi phục trị liệu thuật. Tuy nhiên vài kĩ năng này so với mạo hiểm giả vẫn rất hiệu quả. Nàng muốn nhờ sự giúp đỡ của quang minh thần điện, thế mà cái đám thần điện nghe nàng tự thuật xong tưởng nàng điên đã đuổi nàng đi. Dù sao thiên sứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết còn hiện giờ vốn đã tuyệt tích trước cả lần mất tích của quang minh nữ thần. Thiên Thanh đành phải đi một mình. Sau một thời gian dài tìm kiếm, Thiên Thanh đã tìm được đến lăng mộ này và xác định thân thể nàng ở bên trong. Đẳng cấp quá thấp, lại sở hữu đa phần phụ trợ kĩ năng nên Thiên Thanh không cách nào khác phải y dựa vào những mạo hiểm đoàn xung quanh, lôi kéo họ vào lăng mộ giúp nàng. Sau nhiều lần thám hiểm Thiên Thanh đã tìm được thân thể, nhưng nó bị phong ấn cần phải có khóa mở phong ấn mới được. Khéo sao khóa mở phong ấn vốn là vật Hắc ám thần môn thu được, đưa cho Đức Tiến đi vào thử vận. Thiên Thanh vốn là thiên sứ đại biểu của chính nghĩa, cảm nhận hai tụi nó xuất thân từ hắc ám thần môn đâm ra vô cùng chán ghét. Nhưng khi biết Đức Tiến có khóa mở phong ấn nên đành phải nhẫn nhục, đợi thành công thu lại cơ thể sẽ tiêu diệt hai tụi nó cũng không muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.