Chân Đế

Chương 129: Đại hiệp giữa đêm khuya, rắc rối lại tới ( Tam )

Zai Nguyễn

11/01/2014

- Tới nơi rồi.

Ta mỉm cười thả nàng xuống đất. Địa điểm mà nàng muốn tới là một tòa khách sạn năm sao khá có tiếng ở thành phố. Trước giờ ta chỉ đi ngang qua mà chưa bao giờ vào nơi này. Cô gái im lặng lấy điện thoại từ túi ra rồi đánh số gọi.

- Dung đó hả? Là tỷ đây, đang đứng bên dưới. Phải, được rồi tỷ sẽ đứng đợi.

Ta thấy cách nói chuyện của nàng như vậy liền châm chọc

- Thì ra là chiến hữu. Cô có chơi Chân Đế phải không ? Hi hi, chỉ có những người chơi Chân Đế mới bị nhiễm cách xưng hô như thế thôi. Thật không ngờ ngoài đời cô cũng dùng cách nói nư vậy.

Nàng cũng không để tâm tới lời trêu ghẹo của ta, thờ ơ đáp trả

- Đúng vậy, tôi cũng có chơi Chân Đế. Lúc đầu xưng hô nghe nhột nhột nhưng sau đó quen nên không sửa được.

Ta cười cười thủ thế thân sĩ với nàng

- Như vậy không biết tiểu thư đây có thể cho tại hạ biết quý danh của nàng được không ?

Cô gái thấy nó nói chuyện còn cổ trang hơn cả nàng bỗng nhịn không được yêu kiều cười một tiếng, thuận miệng trả lời

- Các hạ đã quá khách sáo rồi. Tiểu nữ nào dám nhận. Tiểu nữ họ Vương danh Mỹ Tuyết.

- À, thì ra là Tuyết cô nương. Tại hạ họ Nguyễn tên Chí Thanh rất hân hạnh ra mắt nàng. Ây da thôi, thôi không chơi nữa, nổi cả da gà rồi đấy.

Ta cười ha ha vuốt hai cánh tay đánh một cái rùng mình. Lúc này bên trong khách sạn một thân ảnh yểu điệu bước tới. Nàng vừa nhìn thấy Mỹ Tuyết lập tức hô to

- Tuyết tỷ.

Ta nhìn thoáng qua bóng cô gái vừa xuất hiện lòng than thở một phen, lại là mỹ nữ a.

- Thôi, bạn cô tới rồi ta cũng phải về đây.

Nói rồi ta xoay người lại lướt đi. Cô gái đi tới đứng bên cạnh Mỹ Tuyết, nàng tò mò nhìn bóng lưng ta sau đó quay sang hỏi

- Tuyết tỷ, người đó là ai vậy ?

Mỹ Tuyết lắc đầu cười nói

- Võ lâm cao thủ. Hắn giúp đỡ ta trốn thoát khỏi bọn người kia.

Cô gái hai mắt to tròn cố gắng dõi theo thân ảnh của ta đang khuất dần cúi con đường

- Không phải đâu, tại sao ta thấy hình dáng người này rất quen thuộc hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Cô gái cúi đầu suy nghĩ bỗng nhiên nàng kinh hô

- Là hắn, chính là hắn. Hèn chi muội cảm giác bóng lưng hắn quen thuộc đến thế.

Mỹ Tuyết tò mò hỏi

- Ngươi đó là ai ? Muội quen sao ?



- Chính là tên Nhìn Cái Gì hôm qua giúp đỡ chúng ta đánh bại tiên thú cửu đầu xà đó.

Mỹ Tuyết nghe vậy cũng giật mình ngẩng đầu nhìn về cúi con đường nhưng thân ảnh đã biến mất từ lúc nào. Nàng nghĩ ngợi một lúc sau đó xoa đầu cô gái nọ mỉm cười nói

- Không cần lo lắng. Dù sao chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại hắn ta. Mặc dù hắn là đàn ông nhưng hai lần giúp đỡ ơn này ta nhất định sẽ báo đáp. Thôi chúng ta vào nghỉ ngơi.

Hai cô gái nắm tay nhau vui vẻ cùng bước vào khách sạn. Nhưng trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.

Ta về tới nhà cũng gần bốn giờ. Thấy trời cũng đã gần sáng nên ta không ngủ mà ngồi tu luyện một chút. Luyện tới giai đoạn này ta chỉ cần ngồi điều dưỡng một tí lập tức mệt mỏi lẫn buồn ngủ đều tiêu tan, thế nhưng ta vẫn thích cảm giác được nằm ngủ trên giường hơn.

Tám giờ sáng ta mở mắt tỉnh dậy. Hôm này là chủ nhật công ty Tuyệt Đỉnh bảo trì lần thứ hai để nâng cấp một số chức năng mới. Ta nhân cơ hội này đi tới công ty mua một cái đầu khôi cho em gái sẵn tiện kiểm tra chỉ số thân thể tháng này.

Ta vừa vào tòa nhà Tuyệt Đỉnh lập tức choàng ngợp. Nơi này một ngày so với một ngày càng đông. Lý do bởi vì công ty Tuyệt Đỉnh mở ra phòng cho thuê đầu khôi để những ai không đủ tiền tới đây chơi. Hôm nay lại là ngày nâng cấp phiên bản mới thế nên càng nhiều người đổ xô tới đây dành máy đợi chiều đăng nhập vào. Ta vòng vo một hồi kiểm tra thân thể sau đó đi tới quầy bán mua một cái đầu khôi.

Mọi chuyện chỉ có đơn giản như vậy mà thôi chính là không ngờ ngay khi ta bước ra cổng thì có một cô gái đi ngược chiều về phía này. Ta lập tức nhận ra ngay đó là Lâm Mỹ Phương. Ta hốt hoảng đem thùng giấy đựng đầu khôi che mặt lủi vào trong góc đợi nàng đi qua, miệng thì lầm bầm:

- Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, tốt nhất là không nhìn thấy ta.

Có lẽ ta hoảng sợ đâm ra loạn, vốn chỉ cần cúi đầu sát xuống hoặc rẽ ngã khác chuồn đi là ổn thế nhưng ta lại dùng hành động quá ư khoa trương, kích thích nàng chú ý. Lâm Mỹ Phương thấy có người quái đản dùng hộp giấy che mặt đứng sát vách tường không khiến nàng tò mò mới là lạ. Mỹ Phương đi tới trước mặt ta, nàng nghiêng đầu sang phải nhìn ta lập tức đem thùng giấy đưa về bên phải, nàng nghiêng về bên trái ta lại che bên trái. Mỹ Phương cảm giác như bị đùa bỡn, trời lại sinh nàng tính tình đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, Mỹ Phương không khách khí đem thùng giấy dằn mạnh xuống nhìn kĩ kẻ đứng trước mắt.

- Là ngươi.

Ta kinh hoàng chối bỏ

- Không phải ta. Ta trước giờ chưa gặp qua ngươi, ta cũng không hề phi lễ với ngươi.

Ta càng nói càng quán lên. Không hiểu tại sao khi ta đứng trước mặt cô gái này thì hồn vía đều lên mây, nói năng lộn xộn. Chẳng lẽ đúng với câu ngạn ngữ ‘’một vật khắc một vật’’. Nàng chính là khắc tinh của ta.

Ta không nói thì thôi, càng nói càng làm khuôn mạt Mỹ Phương lúc thì đỏ lúc thì xanh, nàng gầm lên một tiếng lao tới

- Ta giết ngươi.

- Oa, đừng đánh.

Ta lập tức quay đầu bỏ chạy, Lâm Mỹ Phương nổi điên bám sát đằng sau. Chúng ta chạy qua mấy tòa nhà làm náo động cả khu building. Cuối cùng do bởi ôm thùng giấy chắn trước mặt, ta vấn phải hòn đá té nhào xuống đất. Ta dùng chân khí bảo vệ đầu khôi không bị hư hại, còn quần áo thì rách vài đường. Lâm Mỹ Phương thấy vậy lập tức hứng chí ngồi lên ngực đánh mặt ta túi bụi

- Đánh đâu cũng được, không đánh mặt nha. Ui da, đã bảo không được đánh mặt. Cưỡng hiếp a, cứu mạng.

Lâm Mỹ Phương bất chấp vừa đánh, vừa tát, rồi nhéo ngắt, nắm tóc kéo giựt. Nói tóm lại chỉ cần có thể nghĩ ra nàng lập tức sử dụng khiến ta chịu khổ không thôi.

Nhẫn cũng có giới hạn, ta rốt cuộc không chịu nổi gầm lên

- Có thôi không hả ? Coi chừng ta đem ngươi cưỡng hiếp.

Lâm Mỹ Phương nghe vậy tức giận quát trả

- Ngươi dám ?

Nàng cúi đầu cắn vào vai ta một cái rõ đau. Ta máu nóng bùng phát, lão hổ không phát huy tưởng mèo què. Ta đẩy chân khí vào lòng bàn tay đem miệng nàng giải khai, sau đó không khách sáo đè đầu nàng hôn trụ đôi môi mềm ướt vẫn còn dính máu của ta.

Lâm Mỹ Phương không ngờ ta lại phản kháng, nàng bị ta giữ chặt chỉ có thể phát ra vài tiếng ư ư đáp trả. Hai người dính chặt với nhau gần một phút ta cảm giác khuôn mặt mình ươn ướt. Ta đưa tay sờ thì phát thì phát hiện Mỹ Phương đang khóc.



Ây da, ta vừa làm cái gì đây.

Ta thầm kêu khổ một tiếng buông nàng ra. Lâm Mỹ Phương oán hận nhìn ta che mặt khóc nức nở. Ta nhìn xung quanh thấy một đám người đứng chỉ trỏ làm ta không thoải mái.

Thở dài một hơi, ta nắm tay Lâm Phương Nhi rời khỏi sau đó tìm một quán nước trong khu building lẩn trốn. Nàng bị ta kéo đi cũng không phản kháng mà chỉ khóc rấm rức mãi như vậy. Ta đặt Lâm Mỹ Phương ngồi xuống sau đó kéo ghế ngồi trước mặt nàng.

- Này Phương Nhi, Chuyện khi nãy là ta có lỗi , nàng đừng khóc nữa được không ? Ta sắp thành kẻ tàn nhẫn ruồng bỏ người yêu rồi đây.

Qủa thật ánh mắt những vị khách xung quanh nhìn ta như kẻ thập ác bất xá, dù ở trường hợp nào mỹ nhân khóc thương tâm như vậy thì kẻ có lỗi vẫn là nam nhân trước mặt nàng.

Lâm Mỹ Phương khóc một hồi mới ngẩng đầu dùng đôi mắt sưng đỏ oán hận nhìn ta

- Ngươi lại khi dễ ta. Lần trước cũng vậy lần này cũng thế. Hu hu hu.

Ta xoa hai huyệt thái dương, chẳng biết phải làm sao cho ổn đây. Một hồi lâu ta lên tiếng

- Vậy như thế nào nàng mới tha lỗi cho ta đây ?

- Lấy mạng ngươi.

- Không được nha. Ta vẫn chưa muốn chết đâu.

Lâm Mỹ Phương nghiến răng nói

- Vậy ngươi từ trên này nhảy xuống ta sẽ tha thứ cho ngươi.

- Uí trời, đây là tầng sáu đó đại tiểu thư. Nhảy xuống không chết cũng què.

- Ta không biết, ai biểu ngươi cường hôn ta hai lần. Đây là nụ hôn đầu ta vốn dành lại cho ngươi yêu của ta.

- Vậy ta thành bạn trai của nàng thì mọi chuyện chẳng phải đều giải quyết rồi sao ?

Lâm Mỹ Phương lập tức phản đối

- Không được. Bạn trai ta phải đẹp trai anh tuấn.

- Nga, ta cũng rất anh tuấn tiêu sái nha.

- Bạn trai của ta phải mạnh mẽ ít ra phải hơn ta mới có thể bảo vệ được ta.

- Ta cũng đã đánh bại được nàng mà.

Lâm Mỹ Phương bị ta kích giận, bàn tay ngọc chỉ vào mặt ta mà ngươi, ngươi cả buổi. Nhưng rất nhanh Lâm Mỹ Phương tỉnh táo lại, nàng quyết tâm đem ta trừng trị nếu không oán hận trong lòng nàng không cách nào giải tỏa được.

- Nếu ngươi muốn làm bạn trai ta thì phải chứng tỏ ngươi xứng đáng. Ngươi nhảy từ đi xuống dưới ta sẽ đồng ý.

Tính tình đại tiểu thư của nàng quả thật làm kẻ khác nhức đầu. Được rồi, nếu nàng thích thì ta chiều. Ta ít ra hiện giờ cũng coi là kẻ tu chân, mặc dù chưa chơi trò nhảy lầu này bao giờ nhưng ta vẫn tự tin vào bản thân.

Ta đứng dậy cầm theo chiếc hộp đựng đầu khôi đi tới sát ban công ánh mắt u sầu nhìn về phía Lâm Mỹ Phương giọng nói tràn đầy nhu tình ái ý

- Hy vọng nàng giữ lời hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook