Chương 70: Đột phá ( Tam )
Zai Nguyễn
11/01/2014
- Ặc, ngủ một tuần rồi lú luôn hả. Biến mất tiêu nghĩa là em
gái mày lành bệnh rồi. Bác sĩ lần này là bó tay tập hai. Căn bệnh máu trắng chỉ
có thể thay tủy mới hoàn toàn hết thì giờ đây tự nhiên lại khỏi hẳn. May nhờ hú
ông già tao một tiếng nếu không là mày lẫn em gái mày đều trở thành vật thí
nghiệm rồi. Còn không biết cảm ơn tao nữa.
Đức hếch mũi lên trời, tỏ vẻ đắc ý. Ta mặc kệ tụi nó, bắt đầu lâm vào trầm tư. Chẳng lẽ do chân khí do ta truyền qua đã giúp Thanh Tuyền chữa khỏi bệnh. Qủa thật không ngờ lại có việc như thế xảy ra. Chân khí quả nhiên là vật hữu dụng. Trước giờ ta vẫn coi nó như liều thuốc tăng lực mà thôi, chứ chưa hề cẩn thận tìm tòi cách sử dụng chúng. Xem ra lần này sau khi xuất hiện phải cẩn thận nghiên cứu một phen. Có thể tu tới trở thành thần tiên thì không lẽ chân khí lại cùi bắp tới nổi chỉ dùng để tăng lực chống buồn ngủ thôi sao thôi sao ?
Thấy ta im lặng, Tiến liền nói tiếp
- Em gái mày ổn rồi. Chỉ là đang trong phòng hồi sức, có lẽ ba bốn tuần nữa sẽ xuất viện. Lo là lo cho mày kìa. Da với chả thịt, giờ chả còn miếng nào làm sao ngày mai đi sinh nhật với tụi tao đây.
- Sinh nhật gì ?
- Ặc, đúng là mày bị lú rồi. Thì sinh nhật con gái của bạn cha tao đó. Mày ngủ mất gần hết một tuần rồi. Hôm nay thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, ngày tổ chức sinh nhật của nhỏ đó rồi. Ài, nếu đúng ngày lễ Helowen có phải tốt hơn không, mày cứ mang cái bộ dáng này tới khỏi cần hóa trang cũng được. Làm xác ướp ai cập đội mồ sống dậy được nha.
Đức che miệng cố ngăn tràng cười tuôn khỏi cổ họng, nó cứ sằn sặc lên như thằng mắc kinh phong. Trò chuyện gần mươi phút thì một phụ nữ trung niên mở cửa nhẹ nhàng bước vào. Người phụ nữ thấy ta tỉnh lại liền há hốc, đôi tay gầy gò che miệng lại. Hồi lâu người phụ nữ mới cất tiếng
- Con.
Đây quả thật là mẹ ta. Nàng tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng không biết do nguyên nhân gì nhìn thoát qua chỉ trạc ba mươi. Mà gia đình ta hiện giờ có phải là khá giả gì đâu để mẹ bảo dưỡng săn sóc. Trước đây mẹ ta cũng chỉ là người nội trợ bình thường. Nhưng từ khi cha bị mất việc, cuộc sống gia đình khốn đốn, em gái lại bị bệnh nặng nên bà phải đi làm công kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Hai người bận rộn suốt ngày, nên cho dù ở cùng một nhà nhưng cũng rất khó gặp nhau. Ta chưa kịp mở lời thì mẹ ta đã ôm chặt ta vào ngực. Ai nói phụ nữ yếu đâu. Ta bị ôm ngạt thở gần chết, nhưng lại không dám đẩy bà ra. Hai thằng đứng bên cạnh thấy ta vùng vẫy một hồi sau đó xụi lơ một đống không kiềm được lên tiếng
- Bác mau thả Thanh ra, nếu không chắc nó ngạpt thở đó bác.
- A. Mẹ xin lỗi. Sao rồi, con tỉnh khi nào tại sao không báo cho mẹ biết ?
Tiếp theo mẹ ta hỏi thăm một hồi, thấy ta có vẻ hồi phục lại, nên bà muốn đi quả thăm Thanh Tuyền. Trước khi đi dặn hai thằng Tiến, Đức ở lại nói chuyện với ta cho vui.
- Ài. Hồi nãy nói tới đâu rồi tụi bây. Tiến dẫn về đề tài cũ- Đúng rồi, tới đoạn đi sinh nhật. Giờ mày tính sao đây.
Đức đứng bên cạnh lên tiếng
- Sao trăng quái gì. Cùng lắm thì không đi thôi. Bộ ba thiếu một đứa thì chán chết, ngắm gái thôi mà, chạy vài vòng SG đủ ngắm no mắt.
- Ấy trời ! cho tao xin cái món ‘’ngon bổ rẻ’’ của mày đi. Đồng ý là đi ngoài đường gái không thiếu nhưng là nhiều bất cập lắm. Ví dụ như Chung Vô Diệm thì nhiều mà Điêu Thuyền thì ít. Rồi con mấy bé xinh xinh toàn đổ ra vào ban đêm, tối thui như cái hủ nút thì ngắm sao đã đây. Không những thế nó đi với thằng bồ, hai đứa ôm nhau sát rạt nhìn còn tức hơn nữa. Tuy tao biết mày có sở thích tự hành hạ mình, nhưng tao với thằng Thanh không có giống mày đâu.
- Thế cái bữa sinh nhật của mày thì có quái gì hay ? Toàn mấy bố với mấy bà, già khằn cả ra. Ngắm mấy thứ đó có khi cả bữa sáng cũng ọc ra ngoài.
Tiến cười, đung đưa ngón trỏ tỏ vẻ không đồng ý
- Đời mày sai lầm nhất là hôm nay đã nói như vậy. Đồng ý là bữa tiệc đó mấy bố mấy bà nhiều nhưng họ không ở chung với mấy bé đâu. Chia ra hai tầng à nha. Tầng một thì cho đấng cao tuổi ngồi ôn chuyện xưa. Còn tầng hai thì vũ trường được bao toàn bộ, vào đó tha hồ mà ‘’tại sao bé không lắc’’. Khặc khặc khặc, vừa buffer vừa nhảy nhót, tao đảm bảo với mày tầng hai chỉ toàn là ‘’under 30’’ cả thôi. Vào đó tao cho mày thả dê, đảm bảo tập hai toàn bộ là ‘’hàng đã qua kiểm dịch’’ không sợ bị lây bệnh truyền nhiêm đâu mà lo.
Bị thằng Tiến dụ dỗ một hồi, Đức nhà ta coi bộ cũng xiêu lòng. Nhưng vấn đề trước mắt là ta, với cái bộ dáng này vừa vào cửa có lẽ đã bị bảo vệ sút thẳng ra bãi giữ xe.
- Nói gì thì nói. Giờ thằng Thanh làm sao đây ? Chẳng lẽ để nó một mình ở đây.
- Ừ, thiệt là nhức đầu quá đi.
Trong lúc cả ba đứa gãi đầu bứt trán thì một nữ y tá bước vào.
- Đã tới giờ thay băng, xin mời hai bạn ra ngoài một chút.
Đức thì vẫn như cũ, con mắt nó bắt đầu chiếu khắp bộ vị trên người nàng. Miệng lẩm nhẩm
- 80- 65 – 84. Không tệ! Một mét sáu mươi chín. Chuẩn! Khuôn mặt chỉ 7/10. Giọng nói thì không êm tai. Cử động cứng còng. Thuộc dạng hung dữ thành tính nhưng giả bộ ngoan hiền, nữ quyền, có cá tính độc lập cao. Khó chinh phục nhưng một khi thành công thì rất nóng bỏng a. Sau này khi quen nhau cũng dễ dàng chia tay đều này tốt. Ài, chỉ đáng tiếc đã mất zin rồi. Nếu không có thể xin số.
Bây giờ có ai nghe được lời thằng Đức lẩm nhẩm chắc cầm ghế phang vào đầu nó một cái. Tưởng nó suy nghĩ việc gì mà khuôn mặt nghiêm trọng lắm, thì ra cũng không chạy khỏi hai chữ gái gú.
Thằng Tiến cũng không thuộc dạng tốt lành gì. Nó cùng Đức đi ra khỏi phòng bệnh. Lưng tựa vào hành lang, trên tay là cái Iphone 360 mới ra. Đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thoăn thoắt điểu khiển, khuôn mặt có phần nghiêm trọng hơn cả thằng Đức. Một phút sau, Tiến lên tiếng
- Phạm Thị Anh Đào, tuổi hai mươi lăm, vẫn còn độc thân. Số đo ba vòng 80- 65 – 84, cao mét sáu mươi chín, nặng sáu mươi lăm kg. Đã vào làm trong bệnh viên được một năm, tính tình hơi khó chịu, khó gần nhất là với đàn ông. Tuy nhiên trong công việc rất kĩ càng. Ừm, chỉ đáng tiếc đã mất zin rồi. Nếu không có thể xin số làm quen rồi.
Đức đứng kế bên nghe nói, đôi mắt to tròn nhìn Tiến
- Sao mày biết nhiều dữ vậy. Hơn nữa từ khi nào mày học được chiêu “kim tinh hỏa nhãn dò zin” của tao vậy.
Tiến cười bí ẩn
- Mày đó, gặp gái thì mặt phải liếc bộ ngực, mắt trái ngắm cái mông. Còn thấy cái quái gì nữa. Y tá nào chẳng có bản tên trên ngực, nhìn vào đó thì biết tên ngay. Thấy cái Iphone 360 này không, nó đã được tao cải tạo lại giờ công năng tương tự chiếc laptop thu nhỏ vậy. Tao đột nhập vào hệ thống máy chủ của bệnh viện, muốn biết cái thì ra ngay ấy mà. Còn cái trò nhìn gái đoán còn hay không của mày tao có mà thèm học. Mày là nhờ kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhiều năm, nhìn dáng đi, bộ dáng, khuôn mặt tùm lum tà la sau đó tự đoán ra. Còn tao thì nhờ chương trình này.
Tiến đưa màn hình Iphone 360 lên, bên trong là bức hình của cô y tá khi nãy, chẳng biết nó chụp khi nào. Bức hình toàn thân của cô ta đang được chương trình gì đó bao phủ, dữ liệu chạy dọc chạy ngang, phía dưới góc là dòng chữ: “Còn zin 8%”. Tiến kiêu hãnh nói
- Tao phải mất gần nửa tháng lục mấy chục cuốn sách y học, tổng kết sự khác nhau giữa đàn bà và con gái. Lại còn tâm lý học, nhân thể học, toán học, kĩ thuật số liệu đồ họa học, cài đặt phụ thêm bói toán, đoán mệnh, kinh dịch, cuối cùng viết thành phần mềm “Con gái trong lòng bàn tay Ver 1.04”. Khà khà khà, kinh nghiệm tuy tốt nhưng cuối cùng khoa học vẫn thủ thắng thôi.
Đức há hốc mồm một hồi, cố gắng một lúc lâu nó mới bật từng ra từng tiếng
- Sư … phụ. Xin bắn qua máy con cái phầm mềm ấy đi. Con cảm tạ người nhiều.
Đức nhanh chóng móc trong túi ra cái Iphone 360 khác đưa tới trước mặt Tiến. Cậu chàng lúc này vẻ mặt thỏa mãn, đưa tay vuốt vuốt cái cằm ra vẻ cao nhân đắc đạo.
- Đồ đệ ngoan. Được rồi, sư phụ cũng không hẹp hòi đến thế đâu. Chỉ cần con đưa cho ta cái danh sách số điện thoại mấy em trước giờ con thu thập là được. Ài, thời buổi này bạn gái thì ít bạn trai thì nhiều, dạo này ta cũng hơi túng thiếu bạn gái để trò chuyện tâm sự, nên giờ cần đi học hỏi giao lưu thêm đây này.
- Ôi, sư phụ, người nỡ nào làm thế. Con khổ công sưu tập trào mồ hôi sôi nước mắt, người chẳng lẽ muốn cướp đoạt hết hay sao.
- Thế thì thôi vậy. Ta còn tính khuyến mãi cho con thêm phần mềm “Go go heaven”, bản đồ thành phố chuyên cập nhật liên tục các quán xá, tụ điểm ăn chơi, muốn lành mạnh có lành mạnh, muốn yên tĩnh có yên tĩnh, muốn lãng mạn có lãng mạn, phụ thêm thông tin 1001 cái hotel phục vụ tốt nhất, giá cả phải chăng nhất trong thành phố.
- Ách, cái này… cái này.
- Ây da, ta chưa thấy đồ đệ nào tham lam như con cả đấy. Gía chót, bí kiếp chín mươi chín thế võ công “Tuyệt đỉnh công phu on the bed” do sư phụ tự nghĩ và viết ra. Bốn mươi chín thế trước đây đã lỗi thời rồi, giờ được ta cập nhật thêm năm mươi thế mới, đính kèm hình ảnh cùng hướng dẫn sử dụng tường tận tới từng cọng lông. Lần này mà thôi nữa thì ta cũng đành chịu.
- Thành giao.
Đức hếch mũi lên trời, tỏ vẻ đắc ý. Ta mặc kệ tụi nó, bắt đầu lâm vào trầm tư. Chẳng lẽ do chân khí do ta truyền qua đã giúp Thanh Tuyền chữa khỏi bệnh. Qủa thật không ngờ lại có việc như thế xảy ra. Chân khí quả nhiên là vật hữu dụng. Trước giờ ta vẫn coi nó như liều thuốc tăng lực mà thôi, chứ chưa hề cẩn thận tìm tòi cách sử dụng chúng. Xem ra lần này sau khi xuất hiện phải cẩn thận nghiên cứu một phen. Có thể tu tới trở thành thần tiên thì không lẽ chân khí lại cùi bắp tới nổi chỉ dùng để tăng lực chống buồn ngủ thôi sao thôi sao ?
Thấy ta im lặng, Tiến liền nói tiếp
- Em gái mày ổn rồi. Chỉ là đang trong phòng hồi sức, có lẽ ba bốn tuần nữa sẽ xuất viện. Lo là lo cho mày kìa. Da với chả thịt, giờ chả còn miếng nào làm sao ngày mai đi sinh nhật với tụi tao đây.
- Sinh nhật gì ?
- Ặc, đúng là mày bị lú rồi. Thì sinh nhật con gái của bạn cha tao đó. Mày ngủ mất gần hết một tuần rồi. Hôm nay thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, ngày tổ chức sinh nhật của nhỏ đó rồi. Ài, nếu đúng ngày lễ Helowen có phải tốt hơn không, mày cứ mang cái bộ dáng này tới khỏi cần hóa trang cũng được. Làm xác ướp ai cập đội mồ sống dậy được nha.
Đức che miệng cố ngăn tràng cười tuôn khỏi cổ họng, nó cứ sằn sặc lên như thằng mắc kinh phong. Trò chuyện gần mươi phút thì một phụ nữ trung niên mở cửa nhẹ nhàng bước vào. Người phụ nữ thấy ta tỉnh lại liền há hốc, đôi tay gầy gò che miệng lại. Hồi lâu người phụ nữ mới cất tiếng
- Con.
Đây quả thật là mẹ ta. Nàng tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng không biết do nguyên nhân gì nhìn thoát qua chỉ trạc ba mươi. Mà gia đình ta hiện giờ có phải là khá giả gì đâu để mẹ bảo dưỡng săn sóc. Trước đây mẹ ta cũng chỉ là người nội trợ bình thường. Nhưng từ khi cha bị mất việc, cuộc sống gia đình khốn đốn, em gái lại bị bệnh nặng nên bà phải đi làm công kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Hai người bận rộn suốt ngày, nên cho dù ở cùng một nhà nhưng cũng rất khó gặp nhau. Ta chưa kịp mở lời thì mẹ ta đã ôm chặt ta vào ngực. Ai nói phụ nữ yếu đâu. Ta bị ôm ngạt thở gần chết, nhưng lại không dám đẩy bà ra. Hai thằng đứng bên cạnh thấy ta vùng vẫy một hồi sau đó xụi lơ một đống không kiềm được lên tiếng
- Bác mau thả Thanh ra, nếu không chắc nó ngạpt thở đó bác.
- A. Mẹ xin lỗi. Sao rồi, con tỉnh khi nào tại sao không báo cho mẹ biết ?
Tiếp theo mẹ ta hỏi thăm một hồi, thấy ta có vẻ hồi phục lại, nên bà muốn đi quả thăm Thanh Tuyền. Trước khi đi dặn hai thằng Tiến, Đức ở lại nói chuyện với ta cho vui.
- Ài. Hồi nãy nói tới đâu rồi tụi bây. Tiến dẫn về đề tài cũ- Đúng rồi, tới đoạn đi sinh nhật. Giờ mày tính sao đây.
Đức đứng bên cạnh lên tiếng
- Sao trăng quái gì. Cùng lắm thì không đi thôi. Bộ ba thiếu một đứa thì chán chết, ngắm gái thôi mà, chạy vài vòng SG đủ ngắm no mắt.
- Ấy trời ! cho tao xin cái món ‘’ngon bổ rẻ’’ của mày đi. Đồng ý là đi ngoài đường gái không thiếu nhưng là nhiều bất cập lắm. Ví dụ như Chung Vô Diệm thì nhiều mà Điêu Thuyền thì ít. Rồi con mấy bé xinh xinh toàn đổ ra vào ban đêm, tối thui như cái hủ nút thì ngắm sao đã đây. Không những thế nó đi với thằng bồ, hai đứa ôm nhau sát rạt nhìn còn tức hơn nữa. Tuy tao biết mày có sở thích tự hành hạ mình, nhưng tao với thằng Thanh không có giống mày đâu.
- Thế cái bữa sinh nhật của mày thì có quái gì hay ? Toàn mấy bố với mấy bà, già khằn cả ra. Ngắm mấy thứ đó có khi cả bữa sáng cũng ọc ra ngoài.
Tiến cười, đung đưa ngón trỏ tỏ vẻ không đồng ý
- Đời mày sai lầm nhất là hôm nay đã nói như vậy. Đồng ý là bữa tiệc đó mấy bố mấy bà nhiều nhưng họ không ở chung với mấy bé đâu. Chia ra hai tầng à nha. Tầng một thì cho đấng cao tuổi ngồi ôn chuyện xưa. Còn tầng hai thì vũ trường được bao toàn bộ, vào đó tha hồ mà ‘’tại sao bé không lắc’’. Khặc khặc khặc, vừa buffer vừa nhảy nhót, tao đảm bảo với mày tầng hai chỉ toàn là ‘’under 30’’ cả thôi. Vào đó tao cho mày thả dê, đảm bảo tập hai toàn bộ là ‘’hàng đã qua kiểm dịch’’ không sợ bị lây bệnh truyền nhiêm đâu mà lo.
Bị thằng Tiến dụ dỗ một hồi, Đức nhà ta coi bộ cũng xiêu lòng. Nhưng vấn đề trước mắt là ta, với cái bộ dáng này vừa vào cửa có lẽ đã bị bảo vệ sút thẳng ra bãi giữ xe.
- Nói gì thì nói. Giờ thằng Thanh làm sao đây ? Chẳng lẽ để nó một mình ở đây.
- Ừ, thiệt là nhức đầu quá đi.
Trong lúc cả ba đứa gãi đầu bứt trán thì một nữ y tá bước vào.
- Đã tới giờ thay băng, xin mời hai bạn ra ngoài một chút.
Đức thì vẫn như cũ, con mắt nó bắt đầu chiếu khắp bộ vị trên người nàng. Miệng lẩm nhẩm
- 80- 65 – 84. Không tệ! Một mét sáu mươi chín. Chuẩn! Khuôn mặt chỉ 7/10. Giọng nói thì không êm tai. Cử động cứng còng. Thuộc dạng hung dữ thành tính nhưng giả bộ ngoan hiền, nữ quyền, có cá tính độc lập cao. Khó chinh phục nhưng một khi thành công thì rất nóng bỏng a. Sau này khi quen nhau cũng dễ dàng chia tay đều này tốt. Ài, chỉ đáng tiếc đã mất zin rồi. Nếu không có thể xin số.
Bây giờ có ai nghe được lời thằng Đức lẩm nhẩm chắc cầm ghế phang vào đầu nó một cái. Tưởng nó suy nghĩ việc gì mà khuôn mặt nghiêm trọng lắm, thì ra cũng không chạy khỏi hai chữ gái gú.
Thằng Tiến cũng không thuộc dạng tốt lành gì. Nó cùng Đức đi ra khỏi phòng bệnh. Lưng tựa vào hành lang, trên tay là cái Iphone 360 mới ra. Đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thoăn thoắt điểu khiển, khuôn mặt có phần nghiêm trọng hơn cả thằng Đức. Một phút sau, Tiến lên tiếng
- Phạm Thị Anh Đào, tuổi hai mươi lăm, vẫn còn độc thân. Số đo ba vòng 80- 65 – 84, cao mét sáu mươi chín, nặng sáu mươi lăm kg. Đã vào làm trong bệnh viên được một năm, tính tình hơi khó chịu, khó gần nhất là với đàn ông. Tuy nhiên trong công việc rất kĩ càng. Ừm, chỉ đáng tiếc đã mất zin rồi. Nếu không có thể xin số làm quen rồi.
Đức đứng kế bên nghe nói, đôi mắt to tròn nhìn Tiến
- Sao mày biết nhiều dữ vậy. Hơn nữa từ khi nào mày học được chiêu “kim tinh hỏa nhãn dò zin” của tao vậy.
Tiến cười bí ẩn
- Mày đó, gặp gái thì mặt phải liếc bộ ngực, mắt trái ngắm cái mông. Còn thấy cái quái gì nữa. Y tá nào chẳng có bản tên trên ngực, nhìn vào đó thì biết tên ngay. Thấy cái Iphone 360 này không, nó đã được tao cải tạo lại giờ công năng tương tự chiếc laptop thu nhỏ vậy. Tao đột nhập vào hệ thống máy chủ của bệnh viện, muốn biết cái thì ra ngay ấy mà. Còn cái trò nhìn gái đoán còn hay không của mày tao có mà thèm học. Mày là nhờ kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhiều năm, nhìn dáng đi, bộ dáng, khuôn mặt tùm lum tà la sau đó tự đoán ra. Còn tao thì nhờ chương trình này.
Tiến đưa màn hình Iphone 360 lên, bên trong là bức hình của cô y tá khi nãy, chẳng biết nó chụp khi nào. Bức hình toàn thân của cô ta đang được chương trình gì đó bao phủ, dữ liệu chạy dọc chạy ngang, phía dưới góc là dòng chữ: “Còn zin 8%”. Tiến kiêu hãnh nói
- Tao phải mất gần nửa tháng lục mấy chục cuốn sách y học, tổng kết sự khác nhau giữa đàn bà và con gái. Lại còn tâm lý học, nhân thể học, toán học, kĩ thuật số liệu đồ họa học, cài đặt phụ thêm bói toán, đoán mệnh, kinh dịch, cuối cùng viết thành phần mềm “Con gái trong lòng bàn tay Ver 1.04”. Khà khà khà, kinh nghiệm tuy tốt nhưng cuối cùng khoa học vẫn thủ thắng thôi.
Đức há hốc mồm một hồi, cố gắng một lúc lâu nó mới bật từng ra từng tiếng
- Sư … phụ. Xin bắn qua máy con cái phầm mềm ấy đi. Con cảm tạ người nhiều.
Đức nhanh chóng móc trong túi ra cái Iphone 360 khác đưa tới trước mặt Tiến. Cậu chàng lúc này vẻ mặt thỏa mãn, đưa tay vuốt vuốt cái cằm ra vẻ cao nhân đắc đạo.
- Đồ đệ ngoan. Được rồi, sư phụ cũng không hẹp hòi đến thế đâu. Chỉ cần con đưa cho ta cái danh sách số điện thoại mấy em trước giờ con thu thập là được. Ài, thời buổi này bạn gái thì ít bạn trai thì nhiều, dạo này ta cũng hơi túng thiếu bạn gái để trò chuyện tâm sự, nên giờ cần đi học hỏi giao lưu thêm đây này.
- Ôi, sư phụ, người nỡ nào làm thế. Con khổ công sưu tập trào mồ hôi sôi nước mắt, người chẳng lẽ muốn cướp đoạt hết hay sao.
- Thế thì thôi vậy. Ta còn tính khuyến mãi cho con thêm phần mềm “Go go heaven”, bản đồ thành phố chuyên cập nhật liên tục các quán xá, tụ điểm ăn chơi, muốn lành mạnh có lành mạnh, muốn yên tĩnh có yên tĩnh, muốn lãng mạn có lãng mạn, phụ thêm thông tin 1001 cái hotel phục vụ tốt nhất, giá cả phải chăng nhất trong thành phố.
- Ách, cái này… cái này.
- Ây da, ta chưa thấy đồ đệ nào tham lam như con cả đấy. Gía chót, bí kiếp chín mươi chín thế võ công “Tuyệt đỉnh công phu on the bed” do sư phụ tự nghĩ và viết ra. Bốn mươi chín thế trước đây đã lỗi thời rồi, giờ được ta cập nhật thêm năm mươi thế mới, đính kèm hình ảnh cùng hướng dẫn sử dụng tường tận tới từng cọng lông. Lần này mà thôi nữa thì ta cũng đành chịu.
- Thành giao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.