Chương 194: Gia nhập đoàn quân ( Nhất )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Đội ngũ này cũng coi như rất mạnh. Chỉ là trong mắt NPC chỉ
là đám người hỗn tạp, không chịu nổi một kích. Ta ngồi vắt vẻo trên cành, nhìn
đoàn người đi qua. Chủ ý của ta là lẫn vào đám mạo hiểm giả gamer lẫn nguyên trụ
dân đằng sau. Đợi hai bên nhân ma đại chiến ta thừa cơ vào hôi của.
Khi Bạch Chấn Thiên, Vũ Mị Nương, Phiêu Vũ cùng Nhu Liên đi ngang qua gốc cây mà ta ẩn nấp thì Nhu Liên bỗng dừng cước bộ, ánh mặt mơ hồ nhìn về phía nơi ta ẩn nấp. Một tên thánh kị sĩ trẻ tuổi thấy vậy cung kính hỏi
- Thánh nữ đại nhân, có chuyện gì sao?
Cử động của thánh nữ Nhu Liên khiến ba người kia chú ý. Bọn họ đang trên đường tiêu diệt ma tộc, nên vẫn có lòng hoài bị ma tộc tập kích. Vũ Mị Nương không hiểu mô tê gì liền cầm thanh đoản kiếm quăng về hướng thánh nữ Nhu Liên quan sát. Ta núp trong lùm cây thấy vậy lòng kêu khổ không thôi. Thân thể lách qua trách thanh đoản kiếm lại khiến cành cây chịu không nổi sức nặng rồi gãy lìa. Ta từ trên cao rớt ầm xuống lùm cây bên dưới mặt đất, tư thế tiếp đất phải nói là khó coi vô cùng. Đầu chỏng ngược, hai chân chỉa thẳng lên trời. Ta vừa hoàn hồn đã thấy Vũ Mị Nương hô quân lính lao tới muốn bắt ta, miệng còn hô hoán không ngừng
- Hắn là gián điệp của ma tộc. Mau tới bắt hắn lại đây.
Ta xoay người đứng dậy lần nữa trèo lên cây, cúi đầu quát mắng
- Đồ phụ nữ ngực to không não, bổn thiếu gia có chỗ nào giống với ma tộc chứ hả.
Lời vừa dứt, cả đoàn người lạnh ngắt như tờ. Phiêu Vũ nghe ta chửi như vậy, dùng quạt che miệng cố gắng kiềm chế tiếng cười không bật ra ngoài. Bạch Chấn Thiên cũng không phải hạng người lỗ mãn, hắn liếc mắt đã nhận ra ta là dị nhân. Đối với bản lĩnh của đám dị nhân giống như gián đánh không chết, hù dọa không đi này hắn cũng chứng kiến rất nhiều. Đừng nói tụ hợp lập bang lập phái không chịu sự quản chế của triều đình, chỉ cần đủ ích lợi ngay cả hành thích quan lại triều đình đám dị nhân này cũng dám làm. Cũng giống như lần tảo trừ ma tộc này, mấy đoàn thể dị nhân nghe tin liền tụ tập đi theo bọn họ. Trên đường bám theo không ít dị nhân lang thang. Bạch Chấn Thiên đối với đám dị nhân này cũng làm ngơ, đuổi bình thường bọn họ sẽ không vâng lời, trừ phi giết gà dọa khỉ. Nhưng làm thế chỉ hao binh tổn tướng vô ích, chi bằng cứ để họ theo rồi dùng lợi lộc đem họ thành pháo hôi.
Bạch Chấn Thiên biết tên dị nhân này chết chắc rồi. Ngay cả hắn ngoài miệng đôi co với Vũ Mị Nương nhưng bảo hắn thóa mạ cô ta thì hắn thật không dám. Vũ Mị Nương nổi tiếng là bà điên công sư tử cái tại Thăng Long thành. Nàng mà điên lên thì hoàng thượng tới ngăn cũng không được. Mà Vũ Mị Nương lại ghét nhất ai bảo nàng ngực to không não. Lý do ư? Nàng không não điều này chính xác không bàn cãi chi, chỉ là nàng chẳng phải là đồ ngực to. Vũ Mị Nương đối với khiếm khuyết này của mình rất là bất mãn. Câu thóa mạ kia quả thật là song trọng đả kích. Không làm nàng nổi điên mới là lạ.
- Đồ tiểu quỷ, ta giết ngươi.
Phiêu Vũ đừng đằng xa bật ngón tay cái sảng khoái nói
- Tiểu huynh đệ, ta thật sự khâm phục sự can đảm của ngươi a.
Ta thấy Vũ Mị Nương gạt phăng đám quân lính ra hai bên, tự mình cầm kiếm hung hăng lao tới.
Ngay lúc khoảng cách của hai người cách nhau năm mét thì mọi người nhìn thấy con chó nhỏ màu trắng nằm trên đầu vị thiếu niên kia nhảy xuống đừng chắn đường Vũ Mị Nương. Mọi người đều nghĩ rằng tiểu cẩu kia thế nào cũng bị Vũ Mị Nương một kiếm chém chết tươi ai ngờ lúc này dị biến phát sinh. Tiểu cẩu bỗng phát ra luồng bạch quang chói lòa, tiếp theo thân thể tiểu cẩu phình lên gấp mấy lần, khi đạt đến chiều dài ba mét thì dừng lại. Lúc này trước mặt Vũ Mị Nương nào phải là tiểu cẩu đáng yêu lúc nãy, lúc này đã thay thế bằng mộ con bạch lang khổng lồ. Bạch lang phì cái mũi nâu nhạt đáng yêu của nó, khẽ quật tay vào bụng Vũ Mị Nương làm nàng bật ngược ra sau. Tên Phiêu Vũ này thừa nước đục thả câu, hắn luôn tới sau lưng Vũ Mị Nương đem nàng đỡ lấy. Vũ Mị Nương bị đánh một cái đau điếng, tay ôm bụng thở hu hu nào để ý là ai đang ôm nàng. Vũ Mị Nương không tin tà, tính vùng thoát khỏi Phiêu Vũ thì bị Phiêu Vũ giữ lại, miệng cười nói
- Vũ cô nương, ta tuy tin tưởng vào thực lực của nàng. Nhưng đầu tiên thú kia ngay cả ta cũng cảm thấy khó xơi, nàng nghĩ đánh thắng được nó sao.
Vũ Mị Nương nghe vậy thân thể rùng mình một cái, thoáng bình tĩnh lại. Phiêu Vũ thấy vậy đem nàng thả ra, đi tới trước mặt ta nở nụ cười hòa nhã
- Tại hạ Phiêu Vũ không biết quý danh của tiểu huynh đệ?
Ta lò bò đứng dậy, phủi bụi trên người, liếc mắt nhìn đám người xung quanh sau đó dùng vẻ mặt nghiêm nghị trả lời
- Ngươi hỏi ta là ai sao? Được, nếu ngươi có lòng ta sẽ cho ngươi biết.
Ta thụt lùi một bước, tay phải vẽ vòng tròn trên không
- Vì ngăn ngừa lục địa bị phá hoại, vì ngăn ngừa cái xấu tràn lan. Chính nghĩa sẽ lan tỏa khắp mọi nơi.
Tay trái đan cùng tay phải của ta trước ngực rồi nói tiếp
- Có lúc ta là siêu nhân hành hiệp trường nghĩa, cũng có lúc ta là cứu thế chủ, nhiều khi ta hóa thân thành sứ giả của thần linh.
Nói tới đây chẳng biết tại sao từ ngươi ta toác ra đủ màu sắc, khiến kẻ khác nhìn vào có cảm giác vô cùng thần bí
- Nhưng thân phận thật sự của ta là …
Mọi người bị lời nói cùng hành động của ta dẫn dụ đến ngộp thở. Ta lúc này mặt nghệch ra, tay trái phẫy phẫy, miệng nhàn nhạt nói
- Thân phận của ta chính là người qua đường thôi. Mọi người cứ tiếp tục công việc của mình, đừng để ý tới ta.
Rầm
Nguyên đoàn người té ngửa. Đám gamer đằng sau biểu hiện còn đặc sắc hơn. Đây chẳng phải là lời thoại nổi tiếng mà đám người xấu khi xuất hiện thường nói đó sao. Mặc dù nội dung đã bị chỉnh sửa lại nhưng ý tứ thì vẫn đoán được đại khái.
Phiêu Vũ lúc này ôm bụng cười sằn sặt, nào còn dáng vẻ thư sinh lễ độ bình thường
- Ha ha ha ha, cười chết ta rồi. Ta thích tiểu huynh đệ rồi đấy.
Vũ Mị Nương cảm giác như bị trêu chọc, vừa muốn phát tác thì Bạch Chấn Thiên đã chặn ngang
- Vị tiểu huynh đệ này không biết ngươi có phải xuất thân từ Cửu Long môn hay không?
Ta giả vờ biến sắc, gãi gãi đầu nói
- Mặt trắng lão ca, ngươi thế nào biết a. Sư phụ nói ta khi ra ngoài tu hành không được để lộ thân phận của mình.
Bạch Chấn Thiên trong lòng cười thầm nghĩ rằng quả nhiên chỉ là tên nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi. Lòng nghĩ vậy nhưng khuôn mặt hắn vẫn điềm đạm cười, dường như không để ý tới lời châm chọc của ta
- Tiểu huynh đệ cũng thật sơ ý. Áo của ngươi sau lưng có in hình chín đầu thần long vốn là biểu tượng của cửu long môn. Hiện nay có ai không biết tới danh tiếng của Cửu Long môn, biểu tượng này có thể nhìn thấy khắp nơi trong Phương Nguyệt Tuyền. Do quí phái chưa đăng kí với triều đình nên không có quyền chế tạo huy hiệu môn phái. Khiến cho thời gian gần đây có rất nhiều người giả dạng quý môn gây chuyện thị phi. Nhưng ta nghĩ rằng người có thể mang theo hai con tiên thú bên cạnh không thể là kẻ giả mạo được.
Ta gãi đầu, vờ suy tư, sau đó từ trong hành lý lấy ra bộ áo vải thô mặc vào, miệng ngu ngơ nói
- Ây da, chết thật. Thế mà bị phát hiện, nếu lão sư biết thế nào ta cũng bị cấm túc mấy chục ngày a.
Người nói vô tâm, ngươi nghe hữu ý. Bọn họ nghe ta thì thầm lại càng khẳng định tiểu tử này xuất thân từ cửu long môn, mà thân phận có lẽ cũng không thấp. Nếu hỏi hiện tại môn phái nào bí ẩn nhất thì ai cũng trả lời ngay là cửu long môn.
Triều đình, quang minh điện, hắc ám môn từng phái ra lượng lớn thám tử đi điều tra nhưng chẳng hề có thu hoạch, cứ như thể môn phái này trống rỗng xuất hiện. Nhưng không ai không tin thực lực của nó. Đệ tử đầu tiên xuất hiện hành động đầu tiên là tàn sát lượng lớn tân thủ, thu phục một con cửu cấp ma thú, hai con thần thú, tham gia đại hội anh hùng đánh vào thẳng vào trong, thành lập Phương Nguyệt Tuyền. Đệ tử thứ hai còn khí thế hơn. Một mình đánh với mấy trăm cận vệ quân, vài người trong mười sáu tuyển thủ tham gia đại hội anh hùng, nếu hoàng đế không can ngăn có lẽ Huyết Ma giết sạch bọn họ rồi, phất tay liền thu phục ba con sủng vật của sư đệ mình, không những vậy Huyết Ma còn là nổi kinh hoàng với dị nhân. Bất cứ kẻ nào chết dưới tay hắn đều bị hắn một ngụm nuốt vào bụng, không thể hồi sinh lại. Trong thời gian Phương Nguyệt Tuyền tu sửa, Huyết Ma trấn thủ nơi này đem gián điệp nguyên trụ dân lẫn dị nhân giết sạch. Sau đó hắn không biết làm thế nào có được đặc quyền kí khế ước bán thân với nguyên trụ dân rồi không tiếc tiền thu một lượng lớn bần dân vào Phương Nguyệt Tuyền. Nên biết đây là quyền hạn của dị nhân với nhau mà thôi. Điều này càng khiến thân phận của Huyết Ma càng trở nên thần bí. Thái độ nguyên trụ dân đối với hắn e dè vài phần, còn dị nhân thì thèm nhỏ dãi. Một vài tên không biết sống chết kéo tới cửa đòi Huyết Ma giao ra cách kí kết khế ước với nguyên trụ dân. Huyết Ma người cũng như tên, chỉ cần ai có gan tới phá rối hắn đều dùng thủ pháp tàn nhẫn tiêu diệt. Thủ đoạn máu tanh của hắn làm rất nhiều dị nhân bất mãn nhưng chẳng ai dám đứng lên chống đối. Thứ nhất là ai bị hắn giết đều có lý do để hắn ra tay. Kẻ nào kêu oan lập tức trên diễn đàn Chân Đế phát đoạn phim quay cảnh phạm tội, phá rối của hắn, thế nên cho dù kẻ đó có mười cái miệng cũng không cãi lại được. Thứ hai, Phương Nguyệt Tuyền là trung tâm mua bán, giải trí lớn nhất Thăng Long thành hiện nay. Ai dám phá rối liền bị đưa vào danh sách đen, mãi mãi cấm đặt chân vào Phương Nguyệt Tuyền nữa bước.
Khi Bạch Chấn Thiên, Vũ Mị Nương, Phiêu Vũ cùng Nhu Liên đi ngang qua gốc cây mà ta ẩn nấp thì Nhu Liên bỗng dừng cước bộ, ánh mặt mơ hồ nhìn về phía nơi ta ẩn nấp. Một tên thánh kị sĩ trẻ tuổi thấy vậy cung kính hỏi
- Thánh nữ đại nhân, có chuyện gì sao?
Cử động của thánh nữ Nhu Liên khiến ba người kia chú ý. Bọn họ đang trên đường tiêu diệt ma tộc, nên vẫn có lòng hoài bị ma tộc tập kích. Vũ Mị Nương không hiểu mô tê gì liền cầm thanh đoản kiếm quăng về hướng thánh nữ Nhu Liên quan sát. Ta núp trong lùm cây thấy vậy lòng kêu khổ không thôi. Thân thể lách qua trách thanh đoản kiếm lại khiến cành cây chịu không nổi sức nặng rồi gãy lìa. Ta từ trên cao rớt ầm xuống lùm cây bên dưới mặt đất, tư thế tiếp đất phải nói là khó coi vô cùng. Đầu chỏng ngược, hai chân chỉa thẳng lên trời. Ta vừa hoàn hồn đã thấy Vũ Mị Nương hô quân lính lao tới muốn bắt ta, miệng còn hô hoán không ngừng
- Hắn là gián điệp của ma tộc. Mau tới bắt hắn lại đây.
Ta xoay người đứng dậy lần nữa trèo lên cây, cúi đầu quát mắng
- Đồ phụ nữ ngực to không não, bổn thiếu gia có chỗ nào giống với ma tộc chứ hả.
Lời vừa dứt, cả đoàn người lạnh ngắt như tờ. Phiêu Vũ nghe ta chửi như vậy, dùng quạt che miệng cố gắng kiềm chế tiếng cười không bật ra ngoài. Bạch Chấn Thiên cũng không phải hạng người lỗ mãn, hắn liếc mắt đã nhận ra ta là dị nhân. Đối với bản lĩnh của đám dị nhân giống như gián đánh không chết, hù dọa không đi này hắn cũng chứng kiến rất nhiều. Đừng nói tụ hợp lập bang lập phái không chịu sự quản chế của triều đình, chỉ cần đủ ích lợi ngay cả hành thích quan lại triều đình đám dị nhân này cũng dám làm. Cũng giống như lần tảo trừ ma tộc này, mấy đoàn thể dị nhân nghe tin liền tụ tập đi theo bọn họ. Trên đường bám theo không ít dị nhân lang thang. Bạch Chấn Thiên đối với đám dị nhân này cũng làm ngơ, đuổi bình thường bọn họ sẽ không vâng lời, trừ phi giết gà dọa khỉ. Nhưng làm thế chỉ hao binh tổn tướng vô ích, chi bằng cứ để họ theo rồi dùng lợi lộc đem họ thành pháo hôi.
Bạch Chấn Thiên biết tên dị nhân này chết chắc rồi. Ngay cả hắn ngoài miệng đôi co với Vũ Mị Nương nhưng bảo hắn thóa mạ cô ta thì hắn thật không dám. Vũ Mị Nương nổi tiếng là bà điên công sư tử cái tại Thăng Long thành. Nàng mà điên lên thì hoàng thượng tới ngăn cũng không được. Mà Vũ Mị Nương lại ghét nhất ai bảo nàng ngực to không não. Lý do ư? Nàng không não điều này chính xác không bàn cãi chi, chỉ là nàng chẳng phải là đồ ngực to. Vũ Mị Nương đối với khiếm khuyết này của mình rất là bất mãn. Câu thóa mạ kia quả thật là song trọng đả kích. Không làm nàng nổi điên mới là lạ.
- Đồ tiểu quỷ, ta giết ngươi.
Phiêu Vũ đừng đằng xa bật ngón tay cái sảng khoái nói
- Tiểu huynh đệ, ta thật sự khâm phục sự can đảm của ngươi a.
Ta thấy Vũ Mị Nương gạt phăng đám quân lính ra hai bên, tự mình cầm kiếm hung hăng lao tới.
Ngay lúc khoảng cách của hai người cách nhau năm mét thì mọi người nhìn thấy con chó nhỏ màu trắng nằm trên đầu vị thiếu niên kia nhảy xuống đừng chắn đường Vũ Mị Nương. Mọi người đều nghĩ rằng tiểu cẩu kia thế nào cũng bị Vũ Mị Nương một kiếm chém chết tươi ai ngờ lúc này dị biến phát sinh. Tiểu cẩu bỗng phát ra luồng bạch quang chói lòa, tiếp theo thân thể tiểu cẩu phình lên gấp mấy lần, khi đạt đến chiều dài ba mét thì dừng lại. Lúc này trước mặt Vũ Mị Nương nào phải là tiểu cẩu đáng yêu lúc nãy, lúc này đã thay thế bằng mộ con bạch lang khổng lồ. Bạch lang phì cái mũi nâu nhạt đáng yêu của nó, khẽ quật tay vào bụng Vũ Mị Nương làm nàng bật ngược ra sau. Tên Phiêu Vũ này thừa nước đục thả câu, hắn luôn tới sau lưng Vũ Mị Nương đem nàng đỡ lấy. Vũ Mị Nương bị đánh một cái đau điếng, tay ôm bụng thở hu hu nào để ý là ai đang ôm nàng. Vũ Mị Nương không tin tà, tính vùng thoát khỏi Phiêu Vũ thì bị Phiêu Vũ giữ lại, miệng cười nói
- Vũ cô nương, ta tuy tin tưởng vào thực lực của nàng. Nhưng đầu tiên thú kia ngay cả ta cũng cảm thấy khó xơi, nàng nghĩ đánh thắng được nó sao.
Vũ Mị Nương nghe vậy thân thể rùng mình một cái, thoáng bình tĩnh lại. Phiêu Vũ thấy vậy đem nàng thả ra, đi tới trước mặt ta nở nụ cười hòa nhã
- Tại hạ Phiêu Vũ không biết quý danh của tiểu huynh đệ?
Ta lò bò đứng dậy, phủi bụi trên người, liếc mắt nhìn đám người xung quanh sau đó dùng vẻ mặt nghiêm nghị trả lời
- Ngươi hỏi ta là ai sao? Được, nếu ngươi có lòng ta sẽ cho ngươi biết.
Ta thụt lùi một bước, tay phải vẽ vòng tròn trên không
- Vì ngăn ngừa lục địa bị phá hoại, vì ngăn ngừa cái xấu tràn lan. Chính nghĩa sẽ lan tỏa khắp mọi nơi.
Tay trái đan cùng tay phải của ta trước ngực rồi nói tiếp
- Có lúc ta là siêu nhân hành hiệp trường nghĩa, cũng có lúc ta là cứu thế chủ, nhiều khi ta hóa thân thành sứ giả của thần linh.
Nói tới đây chẳng biết tại sao từ ngươi ta toác ra đủ màu sắc, khiến kẻ khác nhìn vào có cảm giác vô cùng thần bí
- Nhưng thân phận thật sự của ta là …
Mọi người bị lời nói cùng hành động của ta dẫn dụ đến ngộp thở. Ta lúc này mặt nghệch ra, tay trái phẫy phẫy, miệng nhàn nhạt nói
- Thân phận của ta chính là người qua đường thôi. Mọi người cứ tiếp tục công việc của mình, đừng để ý tới ta.
Rầm
Nguyên đoàn người té ngửa. Đám gamer đằng sau biểu hiện còn đặc sắc hơn. Đây chẳng phải là lời thoại nổi tiếng mà đám người xấu khi xuất hiện thường nói đó sao. Mặc dù nội dung đã bị chỉnh sửa lại nhưng ý tứ thì vẫn đoán được đại khái.
Phiêu Vũ lúc này ôm bụng cười sằn sặt, nào còn dáng vẻ thư sinh lễ độ bình thường
- Ha ha ha ha, cười chết ta rồi. Ta thích tiểu huynh đệ rồi đấy.
Vũ Mị Nương cảm giác như bị trêu chọc, vừa muốn phát tác thì Bạch Chấn Thiên đã chặn ngang
- Vị tiểu huynh đệ này không biết ngươi có phải xuất thân từ Cửu Long môn hay không?
Ta giả vờ biến sắc, gãi gãi đầu nói
- Mặt trắng lão ca, ngươi thế nào biết a. Sư phụ nói ta khi ra ngoài tu hành không được để lộ thân phận của mình.
Bạch Chấn Thiên trong lòng cười thầm nghĩ rằng quả nhiên chỉ là tên nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi. Lòng nghĩ vậy nhưng khuôn mặt hắn vẫn điềm đạm cười, dường như không để ý tới lời châm chọc của ta
- Tiểu huynh đệ cũng thật sơ ý. Áo của ngươi sau lưng có in hình chín đầu thần long vốn là biểu tượng của cửu long môn. Hiện nay có ai không biết tới danh tiếng của Cửu Long môn, biểu tượng này có thể nhìn thấy khắp nơi trong Phương Nguyệt Tuyền. Do quí phái chưa đăng kí với triều đình nên không có quyền chế tạo huy hiệu môn phái. Khiến cho thời gian gần đây có rất nhiều người giả dạng quý môn gây chuyện thị phi. Nhưng ta nghĩ rằng người có thể mang theo hai con tiên thú bên cạnh không thể là kẻ giả mạo được.
Ta gãi đầu, vờ suy tư, sau đó từ trong hành lý lấy ra bộ áo vải thô mặc vào, miệng ngu ngơ nói
- Ây da, chết thật. Thế mà bị phát hiện, nếu lão sư biết thế nào ta cũng bị cấm túc mấy chục ngày a.
Người nói vô tâm, ngươi nghe hữu ý. Bọn họ nghe ta thì thầm lại càng khẳng định tiểu tử này xuất thân từ cửu long môn, mà thân phận có lẽ cũng không thấp. Nếu hỏi hiện tại môn phái nào bí ẩn nhất thì ai cũng trả lời ngay là cửu long môn.
Triều đình, quang minh điện, hắc ám môn từng phái ra lượng lớn thám tử đi điều tra nhưng chẳng hề có thu hoạch, cứ như thể môn phái này trống rỗng xuất hiện. Nhưng không ai không tin thực lực của nó. Đệ tử đầu tiên xuất hiện hành động đầu tiên là tàn sát lượng lớn tân thủ, thu phục một con cửu cấp ma thú, hai con thần thú, tham gia đại hội anh hùng đánh vào thẳng vào trong, thành lập Phương Nguyệt Tuyền. Đệ tử thứ hai còn khí thế hơn. Một mình đánh với mấy trăm cận vệ quân, vài người trong mười sáu tuyển thủ tham gia đại hội anh hùng, nếu hoàng đế không can ngăn có lẽ Huyết Ma giết sạch bọn họ rồi, phất tay liền thu phục ba con sủng vật của sư đệ mình, không những vậy Huyết Ma còn là nổi kinh hoàng với dị nhân. Bất cứ kẻ nào chết dưới tay hắn đều bị hắn một ngụm nuốt vào bụng, không thể hồi sinh lại. Trong thời gian Phương Nguyệt Tuyền tu sửa, Huyết Ma trấn thủ nơi này đem gián điệp nguyên trụ dân lẫn dị nhân giết sạch. Sau đó hắn không biết làm thế nào có được đặc quyền kí khế ước bán thân với nguyên trụ dân rồi không tiếc tiền thu một lượng lớn bần dân vào Phương Nguyệt Tuyền. Nên biết đây là quyền hạn của dị nhân với nhau mà thôi. Điều này càng khiến thân phận của Huyết Ma càng trở nên thần bí. Thái độ nguyên trụ dân đối với hắn e dè vài phần, còn dị nhân thì thèm nhỏ dãi. Một vài tên không biết sống chết kéo tới cửa đòi Huyết Ma giao ra cách kí kết khế ước với nguyên trụ dân. Huyết Ma người cũng như tên, chỉ cần ai có gan tới phá rối hắn đều dùng thủ pháp tàn nhẫn tiêu diệt. Thủ đoạn máu tanh của hắn làm rất nhiều dị nhân bất mãn nhưng chẳng ai dám đứng lên chống đối. Thứ nhất là ai bị hắn giết đều có lý do để hắn ra tay. Kẻ nào kêu oan lập tức trên diễn đàn Chân Đế phát đoạn phim quay cảnh phạm tội, phá rối của hắn, thế nên cho dù kẻ đó có mười cái miệng cũng không cãi lại được. Thứ hai, Phương Nguyệt Tuyền là trung tâm mua bán, giải trí lớn nhất Thăng Long thành hiện nay. Ai dám phá rối liền bị đưa vào danh sách đen, mãi mãi cấm đặt chân vào Phương Nguyệt Tuyền nữa bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.