Chương 196: Gia nhập đoàn quân ( Tam )
Zai Nguyễn
11/01/2014
- He he he, Vũ ca. Mười đại mỹ nữ coi như gạt thái bình công
chúa kia đi. Còn chín người khác là ai. Nếu thấy thuận mắt ta sẽ tiện tay gom
vào hậu cung.
Phiêu Vũ nhíu mày đưa tay gõ đầu ta
- Tiểu đệ gan lớn thật đấy. Ngay cả ta cũng không dám nói thu hết hô vào hậu cung mà ngươi lại …. Mười đại mỹ nữ cũng là đại diện cho những thế lực lớn nhất đông huyễn đại lục. Toàn là những cô gái tâm cao khí ngạo. Cho dù bọn họ khuất phục dưới dâm uy của đệ đi chăng nữa thì ta chắc chắn bọn họ cũng không cách nào ở chung với nhau được. Không cần kể đâu xa đệ nhất mỹ nữ là hắc ám thánh nữ, đệ nhị là quang minh thánh nữ. Đệ nghĩ mà xem, hai người đó ở chung chắc chắn đánh nhau nghiêng trời lệch đất.
Ta nghiêng đầu sang một bên, tay vuốt ve cằm suy tư, sau ít phút ta vỗ tay cười nói
- Đúng là khó khăn không ít. Nhưng chỉ cần đem hắc ám môn lẫn quang minh điện hợp thành một là được. Dù sao bảy hệ nguyên tố vốn tương sinh tương khắc, thiếu năm thì quang minh hắc ám đối chọi, đầy đủ thì hai bên sẽ dung hòa. Lúc đó không chỉ hai thánh nữ mà tới bảy người, ta sẽ thu hết vào hậu cung. Hắc hắc hắc.
- Tiểu quỷ, ngươi muốn chết. Dám mạo phạm thánh nữ.
Lần này người hét lên không phải Vũ Mỵ Nương mà là vị thánh kị sĩ trẻ tuổi đi bên cạnh quang minh thánh nữ. Ta lúc này quay đầu lại trêu chọc
- Miệng là của bổn thiếu gia ta, ta muốn nói gì thì nói, liên quan gì đến ngươi. Tức hả, vậy tới cắn ta đi.
- Ta giết ngươi.
- Dừng tay, Minh Vương.
Một vị quang minh thánh kị sĩ khác nhìn già dặn hơn lớn tiếng quát. Tên thánh kị sĩ trẻ tuổi Minh Vương rít một hơi dài, đem kiếm đặt lại vào vỏ. Quang minh thánh nữ Nhu Liên từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn. Đôi mắt không hiện lên sắc thái tình cảm nào. Mọi chuyện giống như không cùng nàng liên hệ. Ta liếc mắt nhìn Nhu Liên, Phiêu Vũ hướng theo tầm mắt ta nhẹ giọng nói
- Loại hình lãnh cảm, lạnh nhạt đó. Không biết khi trên giường sẽ thế nào nhưng nếu đệ chinh phục được nàng ta cũng đủ kiêu ngạo cả đời. Hì hì hì.
Phiêu Vũ che miệng cười khẽ. Ta thuận miệng hỏi
- Vũ ca là thiếu chủ hắc ám môn, vậy chắc rõ ràng về hắc ám thánh nữ lắm nhỉ. Kể cho đệ nghe vài thứ về cô ta đi. Nếu được thể làm mai mối cho đệ được không?
Ta hắc hắc cười dâm. Phiêu Vũ nhắm mắt trầm ngâm giống như đang suy nghĩ việc gì cao thâm lắm, hồi lâu sau Phiêu Vũ mới đáp lời
- Hắc ám thánh nữ sao? Ừm…. trước khi nói về hắc ám thánh nữ thì ta phải nói sơ về mười đại mỹ nữ này. Những người được xếp vào thập đại mỹ nữ trước tiên sắc đẹp phải đạt mức yêu cầu, nếu không sao gọi là mỹ nữ đúng không nè. Nhưng chỉ xét riêng sắc đẹp thì cả đại lục này không thiếu mỹ nhân, thế nên gia cảnh, xuất thân của họ cũng không kém phần quan trọng. Kế tiếp là thực lực. Mỹ nữ không có sức bảo vệ bản thân mình thì chỉ là bình hoa cho nam nhân cưng chiều, chẳng có ý nghĩa gì hết. Cuối cùng cũng là phần quan trọng nhất, cá tính. Mười người mười cá tính khác nhau, và đây cũng là nét hấp dẫn của bọn họ. Ví dụ như Vũ Mỵ Nương kia …
Ta không đợi Phiêu Vũ nói liền chen ngang
- Chằn cái, đồ đần.
- Ài, tiểu đệ à, nói như thế với thiếu nữ là không được. Phải tế nhị biết chưa. Nên gọi là nhiệt tình, phóng khoáng chứ.
Ta bĩu môi nói
- Đồ đần thì gọi là đồ đần, cần gì hoa mỹ như vậy.
Phiêu Vũ búng lên đầu ta mới cái rõ đau, hừ một tiếng
- Nói năng như vậy thì làm sao cua gái được chứ. Đệ mới đúng là đồ đần. Phụ nữ phải dùng lời ngon ngọt dụ dỗ mới dính câu được chứ.
- Xì, đó là đối với người nhẹ dạ cả tin thôi. Ví dụ như cục băng di động đằng kia.
Ta chỉ tay về quang minh thánh nữ Nhu Liên nói
- Vũ ca ngon thì dùng lời ngon ngọt dụ dỗ đi. Còn đệ thì chỉ cần một cách thôi, đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt, có khi hắc ám thánh nữ cũng rơi vào lòng ngực đệ nữa a.
Phiêu Vũ tò mò hỏi
- Cách gì? Nói ra chúng ta cùng nhau tham khảo.
- Hắc hắc, thì cứ cưỡng hiếp trước, làm quen sau. Thanh sư huynh của đệ từng nói phụ nữ rất dễ nảy sinh thứ tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên của họ.
Phiêu Vũ lần này nhịn không nổi, đem cây quạt sắt gõ vào đầu ta. Ta kêu ui da, hai tay ôm lấy đầu, mắt rưng rưng oán khí nhìn Phiêu Vũ
- Thật là…Ta thiệt muốn bữa nào gặp vị sư huynh kia cùng hắn trò truyện một phen. Dạy toàn thứ bậy bạ không.
Ta gãi gãi đầu khó hiểu
- Vậy sao? Nhưng đệ thấy sư huynh nói rất hữu lý, hơn sư phụ đệ nhiều. Sư phụ nói đối với nữ nhân chỉ cần cho họ uống thứ này, thế là xong.
Ta móc trong ngực ra bình thuốc màu trắng hươ hươ trước mặt Phiêu Vũ
- Đây là cái gì?
Phiêu Vũ hỏi, ta “thành thật” trả lời
- Xuân dược hạng nặng, hình như tên gọi là “thánh nữ cũng phát cuồng”.
Phiêu Vũ không nói năng gì, giật mạnh bình thuốc dùng hết sức bình sinh quăng mạnh ra đằng xa tới mấy trăm mét cũng không chừng.
- Ý da, thuốc của đệ. Vũ ca làm gì thế?
Phiêu Vũ mặt mày ửng đỏ không biết vì tức giận hay là gì, Phiêu Vũ chằm chằm nhìn ta gằn từng chữ
- Lần sau không được cho ta nhìn thấy thứ đó nữa.
- À, đệ hiểu rồi.
Ta tiếp tục móc trong ngực ra bốn lọ khác
- Đúng là cái tên thuốc đó đệ cũng không thích. Bốn cái này nghe xuôi tai hơn. Đây là “ta ái một cây côn”, còn đây là “ngủ say như chết”, cái này là “thạch nữ cũng động lòng”, cuối cùng là thuốc dành cho nam nhân “bất ngã long thần thương”.
Tuy lần này ta có sự đề phòng nhưng Phiêu Vũ dùng tốc độ không phải của nhân loại đoạt năm bình trên tay ta, rồi dùng hắc diễm đem đốt tất cả thành tro. Ta ôm mặt gào khóc
- Thuốc của đệ mà, đệ chỉ nói đùa thôi. Đó là dược phẩm vô cùng quý giá mà sư phụ cho đệ trước khi xuống núi. Hết rồi, hết rồi, mất sạch sẽ rồi.
Phiêu Vũ trước giờ chỉ đi trêu chọc người khác nhưng chưa từng bị ai trêu đùa thảm đến như vậy. Mà thuộc loại bị trêu lại không tìm cách trả đũa được. Uất ức này đúng là khổ không cách nào nói nên lời.
Ta oa oa la hét không ngừng
- Bắt đền ca ca đó. Thuốc sư phụ đệ tặng quý giá vô cùng, bảo là đệ sau khi xuống núi phải đưa tận tay cho sư huynh. Oa oa oa. Lần này thế nào cũng bị Huyết sư huynh đánh cho một trận.
Phiêu Vũ cảm thấy nhức đầu vô cùng. Nếu đổi là kẻ khác hắn tiện tay ra lệnh giết không thương tiếc, chỉ là đối phương xuất thân từ cửu long môn. Một môn phái ưa kí thù và trả thù. Lần trước chẳng phải tên Huyết Ma gì gì đó một thân đánh đánh nát cấm vệ quân, cao thủ dị nhân, dùng cấm chú gì đó giam cầm xác dị nhân không cho bọn họ hồi sinh. Sự kiện này cũng khá nổi tiếng, cao tầng nguyên trụ dân đều biết. Nghe nói tên Huyết Ma nhận nhiệm vụ đặc biệt từ triều đình, thu thập những dược phẩm quý giá đã tuyệt tích từ rất lâu. Nếu tên tiểu tử kia nói thật thì những thứ hắn vừa đốt toàn bộ là dược liệu cống cho triều đình. Phiêu Vũ xoa hai vầng thái dương, hắn cảm giác rất nhức đầu. Nếu để cửu long môn tìm đến trả thù thì thật tệ hại. Không nói tới lời đồn cửu long môn sở hữu chín con yêu thú trấn môn, chỉ riêng số lượng tiên thú, thần thú dưới tay ba tên đệ tử cũng khiến kẻ khác nhức đầu không thôi. Gỉa dụ môn phái chừng một trăm người, mỗi người có một tiên thú bảo vậy. Với thực lực này đủ càn quét tiểu, trung môn phái. Đại môn phái cũng phải suy nghĩ kĩ càng có nên gây chiến với cửu long môn hay không.
Trong lọ là dược phẩm quý sao? Ta nếu có thì cần gì phải gian khổ tìm đường tới chúng thần di khí cấm khu. Ta chỉ đùa giỡn thôi. Dù sao hình tượng ta dựng lên là một thiếu niên ngây ngô ngốc nghếch, bị sư phụ, sư huynh dạy bậy, miệng thúi vô cùng. Đã đóng kịch thì đóng cho trót, ta cũng không hy vọng tên Phiêu Vũ mang thứ gì tốt ra bồi thường. Chỉ là sau này hai thế lực đụng độ nhau hắn nể tình mà buông tha cho ta một mạng là tuyệt lắm rồi.
Đám hắc ám pháp sư đi lên muốn nói gì thì bị Phiêu Vũ chặn ngang. Hắn khẽ lắc đầu, rồi xoay sang hướng ta hừ nhẹ
- Cho đáng đời, ai biểu ngươi không nghe lời ta. Đã bảo không được đem những thứ hỗn đản tới trước mặt ta rồi mà.
Phiêu Vũ cường ngạnh không lý đến ta. Ta mím môi ủy khuất
- Nếu ca không bồi thường đệ thì đừng trách đệ ra chiêu sát thủ.
Ta bóp tay răng rắc, khuôn mặt trầm lại như tảng băng, trên má còn sót lại vài dòng lệ ngấn nhìn qua có chút hoạt kê. Phiêu Vũ cũng cảm giác được không khí lạnh xuống vài phần, hắn liếc mắt vẻ mặt bình thản tựa như không để tâm tới lời nói của ta.
Mọi người nhìn tình huống có chút trầm trọng, kẻ thức thời liền rời khỏi mấy bước tránh miểng văng tới bản thân.
Ta điều động chân khí tụ vào chân, dùng tới bộ pháp trong phong nha chân kinh lướt tới sau lưng Phiêu Vũ. Khóe mắt Phiêu Vũ thoáng giật, hắn lúc này mới hối hận bản thân đã khinh thường ta. Trong lòng Phiêu Vũ cười khổ không thôi. Người từ Cửu Long môn đi ra ai cũng là đồ quái vật a. Ngay khi Phiêu Vũ muốn lách mình thoát đi thì ta đã nhảy chồm lên lưng hắn, dang hai chân kẹp người, miệng tà dị nói
- Vũ lão ca, hãy xem tất sát kĩ của đệ. Móc sườn non.
Miệng hô to, hai tay ta đặt tại hai hông hắn rồi cù mạnh vào đó. Phiêu Vũ lập tức cảm giác một luồng điện đánh thẳng vào đại não, khiến khuôn mặt hắn nhăn nhó tựa hồ rất khó chịu nhưng lại rất thoải mái.
Phiêu Vũ nhíu mày đưa tay gõ đầu ta
- Tiểu đệ gan lớn thật đấy. Ngay cả ta cũng không dám nói thu hết hô vào hậu cung mà ngươi lại …. Mười đại mỹ nữ cũng là đại diện cho những thế lực lớn nhất đông huyễn đại lục. Toàn là những cô gái tâm cao khí ngạo. Cho dù bọn họ khuất phục dưới dâm uy của đệ đi chăng nữa thì ta chắc chắn bọn họ cũng không cách nào ở chung với nhau được. Không cần kể đâu xa đệ nhất mỹ nữ là hắc ám thánh nữ, đệ nhị là quang minh thánh nữ. Đệ nghĩ mà xem, hai người đó ở chung chắc chắn đánh nhau nghiêng trời lệch đất.
Ta nghiêng đầu sang một bên, tay vuốt ve cằm suy tư, sau ít phút ta vỗ tay cười nói
- Đúng là khó khăn không ít. Nhưng chỉ cần đem hắc ám môn lẫn quang minh điện hợp thành một là được. Dù sao bảy hệ nguyên tố vốn tương sinh tương khắc, thiếu năm thì quang minh hắc ám đối chọi, đầy đủ thì hai bên sẽ dung hòa. Lúc đó không chỉ hai thánh nữ mà tới bảy người, ta sẽ thu hết vào hậu cung. Hắc hắc hắc.
- Tiểu quỷ, ngươi muốn chết. Dám mạo phạm thánh nữ.
Lần này người hét lên không phải Vũ Mỵ Nương mà là vị thánh kị sĩ trẻ tuổi đi bên cạnh quang minh thánh nữ. Ta lúc này quay đầu lại trêu chọc
- Miệng là của bổn thiếu gia ta, ta muốn nói gì thì nói, liên quan gì đến ngươi. Tức hả, vậy tới cắn ta đi.
- Ta giết ngươi.
- Dừng tay, Minh Vương.
Một vị quang minh thánh kị sĩ khác nhìn già dặn hơn lớn tiếng quát. Tên thánh kị sĩ trẻ tuổi Minh Vương rít một hơi dài, đem kiếm đặt lại vào vỏ. Quang minh thánh nữ Nhu Liên từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn. Đôi mắt không hiện lên sắc thái tình cảm nào. Mọi chuyện giống như không cùng nàng liên hệ. Ta liếc mắt nhìn Nhu Liên, Phiêu Vũ hướng theo tầm mắt ta nhẹ giọng nói
- Loại hình lãnh cảm, lạnh nhạt đó. Không biết khi trên giường sẽ thế nào nhưng nếu đệ chinh phục được nàng ta cũng đủ kiêu ngạo cả đời. Hì hì hì.
Phiêu Vũ che miệng cười khẽ. Ta thuận miệng hỏi
- Vũ ca là thiếu chủ hắc ám môn, vậy chắc rõ ràng về hắc ám thánh nữ lắm nhỉ. Kể cho đệ nghe vài thứ về cô ta đi. Nếu được thể làm mai mối cho đệ được không?
Ta hắc hắc cười dâm. Phiêu Vũ nhắm mắt trầm ngâm giống như đang suy nghĩ việc gì cao thâm lắm, hồi lâu sau Phiêu Vũ mới đáp lời
- Hắc ám thánh nữ sao? Ừm…. trước khi nói về hắc ám thánh nữ thì ta phải nói sơ về mười đại mỹ nữ này. Những người được xếp vào thập đại mỹ nữ trước tiên sắc đẹp phải đạt mức yêu cầu, nếu không sao gọi là mỹ nữ đúng không nè. Nhưng chỉ xét riêng sắc đẹp thì cả đại lục này không thiếu mỹ nhân, thế nên gia cảnh, xuất thân của họ cũng không kém phần quan trọng. Kế tiếp là thực lực. Mỹ nữ không có sức bảo vệ bản thân mình thì chỉ là bình hoa cho nam nhân cưng chiều, chẳng có ý nghĩa gì hết. Cuối cùng cũng là phần quan trọng nhất, cá tính. Mười người mười cá tính khác nhau, và đây cũng là nét hấp dẫn của bọn họ. Ví dụ như Vũ Mỵ Nương kia …
Ta không đợi Phiêu Vũ nói liền chen ngang
- Chằn cái, đồ đần.
- Ài, tiểu đệ à, nói như thế với thiếu nữ là không được. Phải tế nhị biết chưa. Nên gọi là nhiệt tình, phóng khoáng chứ.
Ta bĩu môi nói
- Đồ đần thì gọi là đồ đần, cần gì hoa mỹ như vậy.
Phiêu Vũ búng lên đầu ta mới cái rõ đau, hừ một tiếng
- Nói năng như vậy thì làm sao cua gái được chứ. Đệ mới đúng là đồ đần. Phụ nữ phải dùng lời ngon ngọt dụ dỗ mới dính câu được chứ.
- Xì, đó là đối với người nhẹ dạ cả tin thôi. Ví dụ như cục băng di động đằng kia.
Ta chỉ tay về quang minh thánh nữ Nhu Liên nói
- Vũ ca ngon thì dùng lời ngon ngọt dụ dỗ đi. Còn đệ thì chỉ cần một cách thôi, đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt, có khi hắc ám thánh nữ cũng rơi vào lòng ngực đệ nữa a.
Phiêu Vũ tò mò hỏi
- Cách gì? Nói ra chúng ta cùng nhau tham khảo.
- Hắc hắc, thì cứ cưỡng hiếp trước, làm quen sau. Thanh sư huynh của đệ từng nói phụ nữ rất dễ nảy sinh thứ tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên của họ.
Phiêu Vũ lần này nhịn không nổi, đem cây quạt sắt gõ vào đầu ta. Ta kêu ui da, hai tay ôm lấy đầu, mắt rưng rưng oán khí nhìn Phiêu Vũ
- Thật là…Ta thiệt muốn bữa nào gặp vị sư huynh kia cùng hắn trò truyện một phen. Dạy toàn thứ bậy bạ không.
Ta gãi gãi đầu khó hiểu
- Vậy sao? Nhưng đệ thấy sư huynh nói rất hữu lý, hơn sư phụ đệ nhiều. Sư phụ nói đối với nữ nhân chỉ cần cho họ uống thứ này, thế là xong.
Ta móc trong ngực ra bình thuốc màu trắng hươ hươ trước mặt Phiêu Vũ
- Đây là cái gì?
Phiêu Vũ hỏi, ta “thành thật” trả lời
- Xuân dược hạng nặng, hình như tên gọi là “thánh nữ cũng phát cuồng”.
Phiêu Vũ không nói năng gì, giật mạnh bình thuốc dùng hết sức bình sinh quăng mạnh ra đằng xa tới mấy trăm mét cũng không chừng.
- Ý da, thuốc của đệ. Vũ ca làm gì thế?
Phiêu Vũ mặt mày ửng đỏ không biết vì tức giận hay là gì, Phiêu Vũ chằm chằm nhìn ta gằn từng chữ
- Lần sau không được cho ta nhìn thấy thứ đó nữa.
- À, đệ hiểu rồi.
Ta tiếp tục móc trong ngực ra bốn lọ khác
- Đúng là cái tên thuốc đó đệ cũng không thích. Bốn cái này nghe xuôi tai hơn. Đây là “ta ái một cây côn”, còn đây là “ngủ say như chết”, cái này là “thạch nữ cũng động lòng”, cuối cùng là thuốc dành cho nam nhân “bất ngã long thần thương”.
Tuy lần này ta có sự đề phòng nhưng Phiêu Vũ dùng tốc độ không phải của nhân loại đoạt năm bình trên tay ta, rồi dùng hắc diễm đem đốt tất cả thành tro. Ta ôm mặt gào khóc
- Thuốc của đệ mà, đệ chỉ nói đùa thôi. Đó là dược phẩm vô cùng quý giá mà sư phụ cho đệ trước khi xuống núi. Hết rồi, hết rồi, mất sạch sẽ rồi.
Phiêu Vũ trước giờ chỉ đi trêu chọc người khác nhưng chưa từng bị ai trêu đùa thảm đến như vậy. Mà thuộc loại bị trêu lại không tìm cách trả đũa được. Uất ức này đúng là khổ không cách nào nói nên lời.
Ta oa oa la hét không ngừng
- Bắt đền ca ca đó. Thuốc sư phụ đệ tặng quý giá vô cùng, bảo là đệ sau khi xuống núi phải đưa tận tay cho sư huynh. Oa oa oa. Lần này thế nào cũng bị Huyết sư huynh đánh cho một trận.
Phiêu Vũ cảm thấy nhức đầu vô cùng. Nếu đổi là kẻ khác hắn tiện tay ra lệnh giết không thương tiếc, chỉ là đối phương xuất thân từ cửu long môn. Một môn phái ưa kí thù và trả thù. Lần trước chẳng phải tên Huyết Ma gì gì đó một thân đánh đánh nát cấm vệ quân, cao thủ dị nhân, dùng cấm chú gì đó giam cầm xác dị nhân không cho bọn họ hồi sinh. Sự kiện này cũng khá nổi tiếng, cao tầng nguyên trụ dân đều biết. Nghe nói tên Huyết Ma nhận nhiệm vụ đặc biệt từ triều đình, thu thập những dược phẩm quý giá đã tuyệt tích từ rất lâu. Nếu tên tiểu tử kia nói thật thì những thứ hắn vừa đốt toàn bộ là dược liệu cống cho triều đình. Phiêu Vũ xoa hai vầng thái dương, hắn cảm giác rất nhức đầu. Nếu để cửu long môn tìm đến trả thù thì thật tệ hại. Không nói tới lời đồn cửu long môn sở hữu chín con yêu thú trấn môn, chỉ riêng số lượng tiên thú, thần thú dưới tay ba tên đệ tử cũng khiến kẻ khác nhức đầu không thôi. Gỉa dụ môn phái chừng một trăm người, mỗi người có một tiên thú bảo vậy. Với thực lực này đủ càn quét tiểu, trung môn phái. Đại môn phái cũng phải suy nghĩ kĩ càng có nên gây chiến với cửu long môn hay không.
Trong lọ là dược phẩm quý sao? Ta nếu có thì cần gì phải gian khổ tìm đường tới chúng thần di khí cấm khu. Ta chỉ đùa giỡn thôi. Dù sao hình tượng ta dựng lên là một thiếu niên ngây ngô ngốc nghếch, bị sư phụ, sư huynh dạy bậy, miệng thúi vô cùng. Đã đóng kịch thì đóng cho trót, ta cũng không hy vọng tên Phiêu Vũ mang thứ gì tốt ra bồi thường. Chỉ là sau này hai thế lực đụng độ nhau hắn nể tình mà buông tha cho ta một mạng là tuyệt lắm rồi.
Đám hắc ám pháp sư đi lên muốn nói gì thì bị Phiêu Vũ chặn ngang. Hắn khẽ lắc đầu, rồi xoay sang hướng ta hừ nhẹ
- Cho đáng đời, ai biểu ngươi không nghe lời ta. Đã bảo không được đem những thứ hỗn đản tới trước mặt ta rồi mà.
Phiêu Vũ cường ngạnh không lý đến ta. Ta mím môi ủy khuất
- Nếu ca không bồi thường đệ thì đừng trách đệ ra chiêu sát thủ.
Ta bóp tay răng rắc, khuôn mặt trầm lại như tảng băng, trên má còn sót lại vài dòng lệ ngấn nhìn qua có chút hoạt kê. Phiêu Vũ cũng cảm giác được không khí lạnh xuống vài phần, hắn liếc mắt vẻ mặt bình thản tựa như không để tâm tới lời nói của ta.
Mọi người nhìn tình huống có chút trầm trọng, kẻ thức thời liền rời khỏi mấy bước tránh miểng văng tới bản thân.
Ta điều động chân khí tụ vào chân, dùng tới bộ pháp trong phong nha chân kinh lướt tới sau lưng Phiêu Vũ. Khóe mắt Phiêu Vũ thoáng giật, hắn lúc này mới hối hận bản thân đã khinh thường ta. Trong lòng Phiêu Vũ cười khổ không thôi. Người từ Cửu Long môn đi ra ai cũng là đồ quái vật a. Ngay khi Phiêu Vũ muốn lách mình thoát đi thì ta đã nhảy chồm lên lưng hắn, dang hai chân kẹp người, miệng tà dị nói
- Vũ lão ca, hãy xem tất sát kĩ của đệ. Móc sườn non.
Miệng hô to, hai tay ta đặt tại hai hông hắn rồi cù mạnh vào đó. Phiêu Vũ lập tức cảm giác một luồng điện đánh thẳng vào đại não, khiến khuôn mặt hắn nhăn nhó tựa hồ rất khó chịu nhưng lại rất thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.