Chương 177: Lật ngược thế cờ ( Nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Cốc cốc
Tiếng cửa phòng vang lên sau khi Thanh Ảnh rời đi không lâu. Ta đứng dậy đi tới mở cửa phòng thì phát hiện người đang đứng đấy không ai khác chính là Phương Nhi. Nàng đã trở lại rồi sao? Ta mặc dù không rõ lý do gì Phương Nhi đăng nhập lại nhưng chỉ cần gặp được nàng thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Ngày hôm nay đúng là xui xẻo dồn dập. Buổi sáng thì cãi nhau với Phương Nhi, trưa tới giờ thì lo dám loạn tại Phương Nguyệt Tuyền, rồi ngày mai phải so tài với Huyết Đao nữa chứ. Ta cảm giác mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu mà thôi, rắc rối sẽ còn gặp dài dài.
Cũng bởi vì chuyện ban sáng nên giờ hai chúng ta chạm mặt nhau cũng chẳng biết nói gì. Rốt cuộc ta mở miệng phá tan bầu không khí
- Xin lỗi.
Mặc dù ta cảm thấy bản thân cũng chẳng làm việc gì sai trái cả. Nhưng với phụ nữ thì khi họ thất thân cho dù trong hoàn cảnh nào đàn ông vẫn phải có trách nhiệm. Ta nghe lời Thanh Tuyền chủ động tạ lỗi với Phương Nhi.
Chát
Phương Nhi không nói tiếng nào chỉ tát mạnh vào mặt ta một cái làm ta say sẫm mặt mày. Nàng cũng không nói tiếng gì đã tiến tới ôm chầm lấy ta khiến ta chẳng biết phải làm sao xử lý. Phụ nữ đúng là động vật khó hiểu a. Vừa đánh xong lại ôm chầm lấy ta, thật không hiểu nàng đang nghĩ gì. Dù sao chỉ cần Phương Nhi không tiếp tục hờn dỗi nữa là tốt rồi. Chúng ta vẫn giữ tình trạng như vậy bỗng nhiên nàng buông ta ra. Thật ra nguyên nhân là do tiểu huynh đệ phản ứng chạm tới tiểu muội muội của nàng khiến Phương Nhi cả người như điện giật vùng thoát khỏi vòng tay ra.
Ta xấu hổ gãi đầu. Đây là phản ứng sinh lý bình thường, nếu tên nào không có thì tốt nhất nên đi khám bác sĩ đi.
- Anh thật đáng ghét tối qua thừa cơ em ngủ mơ liền …..
Phương Nhi nói đến đây thì đã đỏ mặt tía tai. Không trách được a. Nàng dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, ngoài mặt thì tỏ vẻ hung hăng nhưng đụng đến vấn đề nam nữ thì chẳng rõ ràng lắm. Ta tuy đồng dạng không hiểu thực tế nhưng lý thuyết thì bị Đức, Tiến nhồi cả đống vào đầu nên vẫn đỡ hơn một tí.
- Hì, vậy bây giờ anh danh chính ngôn thuận gọi em là bà xã rồi.
Phương Nhi xấu hổ quá hóa giận, nàng dùng bàn tay mềm mại đánh thùm thụp vào ngực ta. Hai người nháo một hồi khiến không khí xấu hổ tan biến hết. Nếu nói trước kia ta vẫn không xác định rõ ràng tình cảm của mình đối với Phương Nhi thì giờ đây ta đã biết rõ nàng đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta. Tình yêu là thứ chẳng thể lý giải được. Nó không thể đong đếm bằng thời gian dài hay ngắn. Hôm qua quan hệ của chúng ta chỉ tạm được xem như tình lữ thì giờ đây đã tiến tới mức cao hơn rồi. Cảm giác có người để thương yêu cũng không tệ mà nhất là một người hoàn toàn thuộc về chính bản thân mình. Ta ôm Phương Nhi vào lòng, nàng cũng không phản cảm lắm về hành động này. Ta vuốt ve mái tóc dài mượt, âu yếm hỏi
- Tại sao em lại quay lại đây?
- Hừ, chẳng phải vì anh cả sao. Em nghe nói Phương Nguyệt Tuyền xảy ra chuyện nên vội vả quay vào. Thật không ngờ lại chậm một bước.
Phương Nhi nhắc đến Phương Nguyệt Tuyền thì giọng có chút buồn bã. Dù sao nơi này nàng cũng góp sức rất nhiều.
- Không sao cả. Bị hủy thì xây lại mấy hồi.
- Nhưng mà…
Ta dùng ngón tay che miệng nàng ngăn Phương Nhi nói tiếp.
- Không nhưng nhị gì cả. Chuyện này em để ta giải quyết. Nếu em muốn giúp thì tập trung vào Ỷ Thanh thôn. Đám người gây bạo loạn hôm nay có lẽ sẽ chuyển mục tiêu tới đó.
- Chúng dám? Tới một tên em sẽ giết một tên. Em sẽ bảo đại ca trợ giúp bảo hộ thôn không cho ai xâm phạm. Anh cứ yên tâm.
- Tốt, lát nữa em mang theo năm trăm hộ vệ quân từ Phương Nguyệt Tuyền tới Ỷ Thanh thôn. Sau đó đem thôn cấm bế không cho bất kì gamer nào đi vào.
Phương Nhi thắc mắc hỏi
- Nếu như vậy chẳng phải ảnh hưởng đến việc kinh doanh sao? Bây giờ Phương Nguyệt Tuyền ở Thăng Long thành đã bị hủy, chúng ta phải nhanh chóng mở rộng tại Ỷ Thanh thôn như vậy mới có thể bù lỗ lại được tổn thất chứ.
Ta xoa đầu nàng ôn tồn bảo
- Không sai. Phải mở rộng Phương Nguyệt Tuyền ở Ỷ Thanh thôn nhưng tạm thời đóng cửa nó trước. Bọn phá hoại hôm nay muốn gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta. Giờ nếu tiếp tục mở rộng kinh doanh tại Ỷ Thanh thôn thì khó trách bạo loạn lần nữa diễn ra. Em cũng thấy rồi đấy, với lực lượng bảo vệ nhiều như vậy còn bị chúng phá tan hoang huống chi là tại chi nhánh.
Phương Nhi gật đầu. Chúng ta tiếp tục ngồi cùng nhau đến tối thì ta nhận được tin nhắn của Thanh Tuyền cùng Nguyệt Nhi rằng bọn họ đã tổng kết xong tổn thất ngày hôm nay. Đức, Tiến sau khi xử lý việc trong nội bộ gia tộc thì đã tới đây đợi ngoài đại sảnh. Ngoài ra Lang ca, Báo ca, Tâm Đao, Hấp Diêm Qủy, Đã Liệt Còn Khuyết, A Nứng, Chảy Máu Mũi, Lãnh Thanh Thu những người bạn ta quen trong Chân Đế khi nghe tin Phương Nguyệt Tuyền xảy ra chuyện đều tới thăm hỏi. Ta nhắn Nguyệt Nhi mời bọn họ vào đại sảnh rồi cùng Phương Nhi đi xuống.
Khi ta đi vào đại sảnh thì mọi người đã ngồi đầy ở đó tụm năm tụm bảy nói chuyện có vẻ khá hào hứng. Đức, Tiến vừa thấy ta đi vào liền đứng dậy bước tới bên cạnh giọng rụt rè nói
- Tụi tao thật xin lỗi. Không ngờ trong bang lại có đám ăn cháo đá bát. Ngay lúc nguy cấp nhất bọn khốn ấy lại đổ dầu vào lửa thế này.
Ta đưa tay thụi vào bụng hai đứa, cười nhạt nói
- Là anh em không cần phải tự trách lẫn nhau. Đây cũng không phải là lỗi của tụi bây. Nếu có trách chỉ trách do tao làm quá lớn khiến một đám người ghen ghét, mà bản thân lại không có sức bảo vệ những gì mình tạo ra.
Giọng ta nói đầy vẻ chua chát, nhưng đây là sự thật. Hai đứa nó đã cố hết sức giúp đỡ ta gầy dựng cơ nghiệp này. Mà ta lại không tự bảo vệ được thì làm sao trách được hai đứa đây. Thứ tạo ra bằng cách dựa vào người khác thì không hề vững bền. Cho dù không có đám phản bội Tam Vương bang đổ dầu vào lửa thì cũng sẽ có kẻ khác nhúng tay vào mà thôi. Ta nếu nói không giận hai đứa thì chính là nói dóc, chẳng qua ta càng tự giận bản thân mình hơn. Muốn dựng nghiệp bằng bàn tay người khác, muốn mơ mộng cũng quá sớm rồi. Trải qua sự kiện này, ba chúng ta đều đã chính chắn hơn. Tình bạn cũng thăng hoa lên một mức cao hơn, sẽ không còn vụng dại như ngày xưa nữa. Và ta càng quyết tâm một tay lập nghiệp. Với tình thế hiện giờ tuy khó khăn rất nhiều nhưng ta tự tin sẽ vượt qua.
Lang ca thấy không khí có chút không ổn, hắn đứng dậy hào sảng nói
- Đúng vậy, như thế mới xứng là tiểu đệ của ta. Đàn ông thất bại vài lần trong đời là điều bình thường, quan trọng là sau này phải chơi lớn hơn nữa, có thù phải báo, đem đám phá rối hôm nay tiền dâm hậu sát. Hắc hắc hắc.
Báo ca chỉ ngồi lẳng lặng một bên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Phương Nhi, trong đầu không biết đang nghĩ gì. Chảy Máu Mũi cùng mọi người cũng nhao lên đòi trả thù. Ta nhìn bọn họ phấn khích như vậy chỉ cười khổ. Đi tìm ai trả thù đây? Cho dù tìm ra được muốn trả thù cũng không dễ dàng gì. Mặc dù trong lòng ta có chút mặc cảm tội lỗi vì giấu diếm mọi người nhưng vì đại kế ta đành nhẫn nhịn mà thôi.
Đúng lúc này một tên hộ vệ của Phương Nguyệt Tuyền chạy vào báo
- Bẩm đại nhân, bên ngoài có sứ giả triều đinh tới. Bọn họ nói muốn mời đại nhân vào cung diện thánh.
Vào cung gặp hoàng thượng sao? Hừ, giờ còn gặp cái quái gì nữa. Ta thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn biểu lộ vẻ bình thản. Xem ra kế hoạch lại thay đổi nữa rồi.
Đoàn quân binh dẫn đầu đúng là viên quan béo phệ sáng nay. Hắn mặc dù không tỏ vẻ hách dịch như trước nhưng ánh mắt khinh thường người vẫn không thể che giấu. Ta hừ lạnh. Ngươi đã muốn chết thì ta cũng không khách sáo.
Ta nhận chiếu chỉ của hoàng thượng cùng đám quan binh và mọi người đi vào hoàng cung. Khi chúng ta vừa đi tới cổng Chu Tước thì nơi này đang xảy ra xô xát. Ta nổi giận quát lớn
- Kẻ nào dám làm loạn ở đây?
Lời vừa dứt thì đám hộ vệ Phương Nguyệt Tuyền bị đá văng ra ngoài, đứng chính giữa là một tên thanh niên để thân trần lộ ra cơ bắp rắn chắc, mái tóc dài trắng xóa không buộc phiêu phất trong gió, trên cổ đeo mặt dây chuyền hình bộ xương khô to gần bằng bàn tay, cùng đôi con ngươi màu vàng kim quỷ dị của dã thú khiến kẻ khác nhìn vào đều cảm giác rùng mình. Hắn cầm trong tay thành trường mâu chỉ thẳng vào mặt ta, mắt trái nheo lại trào phúng nói
- Tiểu sư đệ, không gặp vài tháng đã quên ta rồi sao?
- Ngươi là Thao Thiết sư huynh.
- Hắc hắc. Đó chỉ là biệt danh trong môn phái, trừ khi ta thật sự luyện thành Thao Thiết chân pháp kế tục chức vị của sư phụ thì mới dám sử dụng cái tên đó. Ta vẫn thích ngươi gọi ta là Huyết Ma hơn.
Khuôn mặt ta trầm xuống, giọng lạnh lẽo nói
- Ngươi tới đây làm gì ?
- Hình như việc này ngươi phải rõ ràng hơn ta mới phải.
- Chẳng lẽ sư phụ xuất quan ?
Thao Thiết cười hắc hắc
- Đúng vậy, sư phụ đã xuất quan, và người còn rất tức giận về việc ngươi tự tiện sử dụng kĩ năng của môn phái trục lợi cho mình. Tiểu sư đệ à, ngươi cũng thật quá ngốc nghếch rồi. Ngươi tưởng việc mình làm không ai biết sao ? Ngay từ khi ngươi thành lập nơi này thì bản môn đã phái người tới giám sát mọi hành động của ngươi. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện tất cả thi thể của những người ngươi giết đều không cánh mà bay ư ?
Tiếng cửa phòng vang lên sau khi Thanh Ảnh rời đi không lâu. Ta đứng dậy đi tới mở cửa phòng thì phát hiện người đang đứng đấy không ai khác chính là Phương Nhi. Nàng đã trở lại rồi sao? Ta mặc dù không rõ lý do gì Phương Nhi đăng nhập lại nhưng chỉ cần gặp được nàng thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Ngày hôm nay đúng là xui xẻo dồn dập. Buổi sáng thì cãi nhau với Phương Nhi, trưa tới giờ thì lo dám loạn tại Phương Nguyệt Tuyền, rồi ngày mai phải so tài với Huyết Đao nữa chứ. Ta cảm giác mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu mà thôi, rắc rối sẽ còn gặp dài dài.
Cũng bởi vì chuyện ban sáng nên giờ hai chúng ta chạm mặt nhau cũng chẳng biết nói gì. Rốt cuộc ta mở miệng phá tan bầu không khí
- Xin lỗi.
Mặc dù ta cảm thấy bản thân cũng chẳng làm việc gì sai trái cả. Nhưng với phụ nữ thì khi họ thất thân cho dù trong hoàn cảnh nào đàn ông vẫn phải có trách nhiệm. Ta nghe lời Thanh Tuyền chủ động tạ lỗi với Phương Nhi.
Chát
Phương Nhi không nói tiếng nào chỉ tát mạnh vào mặt ta một cái làm ta say sẫm mặt mày. Nàng cũng không nói tiếng gì đã tiến tới ôm chầm lấy ta khiến ta chẳng biết phải làm sao xử lý. Phụ nữ đúng là động vật khó hiểu a. Vừa đánh xong lại ôm chầm lấy ta, thật không hiểu nàng đang nghĩ gì. Dù sao chỉ cần Phương Nhi không tiếp tục hờn dỗi nữa là tốt rồi. Chúng ta vẫn giữ tình trạng như vậy bỗng nhiên nàng buông ta ra. Thật ra nguyên nhân là do tiểu huynh đệ phản ứng chạm tới tiểu muội muội của nàng khiến Phương Nhi cả người như điện giật vùng thoát khỏi vòng tay ra.
Ta xấu hổ gãi đầu. Đây là phản ứng sinh lý bình thường, nếu tên nào không có thì tốt nhất nên đi khám bác sĩ đi.
- Anh thật đáng ghét tối qua thừa cơ em ngủ mơ liền …..
Phương Nhi nói đến đây thì đã đỏ mặt tía tai. Không trách được a. Nàng dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, ngoài mặt thì tỏ vẻ hung hăng nhưng đụng đến vấn đề nam nữ thì chẳng rõ ràng lắm. Ta tuy đồng dạng không hiểu thực tế nhưng lý thuyết thì bị Đức, Tiến nhồi cả đống vào đầu nên vẫn đỡ hơn một tí.
- Hì, vậy bây giờ anh danh chính ngôn thuận gọi em là bà xã rồi.
Phương Nhi xấu hổ quá hóa giận, nàng dùng bàn tay mềm mại đánh thùm thụp vào ngực ta. Hai người nháo một hồi khiến không khí xấu hổ tan biến hết. Nếu nói trước kia ta vẫn không xác định rõ ràng tình cảm của mình đối với Phương Nhi thì giờ đây ta đã biết rõ nàng đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta. Tình yêu là thứ chẳng thể lý giải được. Nó không thể đong đếm bằng thời gian dài hay ngắn. Hôm qua quan hệ của chúng ta chỉ tạm được xem như tình lữ thì giờ đây đã tiến tới mức cao hơn rồi. Cảm giác có người để thương yêu cũng không tệ mà nhất là một người hoàn toàn thuộc về chính bản thân mình. Ta ôm Phương Nhi vào lòng, nàng cũng không phản cảm lắm về hành động này. Ta vuốt ve mái tóc dài mượt, âu yếm hỏi
- Tại sao em lại quay lại đây?
- Hừ, chẳng phải vì anh cả sao. Em nghe nói Phương Nguyệt Tuyền xảy ra chuyện nên vội vả quay vào. Thật không ngờ lại chậm một bước.
Phương Nhi nhắc đến Phương Nguyệt Tuyền thì giọng có chút buồn bã. Dù sao nơi này nàng cũng góp sức rất nhiều.
- Không sao cả. Bị hủy thì xây lại mấy hồi.
- Nhưng mà…
Ta dùng ngón tay che miệng nàng ngăn Phương Nhi nói tiếp.
- Không nhưng nhị gì cả. Chuyện này em để ta giải quyết. Nếu em muốn giúp thì tập trung vào Ỷ Thanh thôn. Đám người gây bạo loạn hôm nay có lẽ sẽ chuyển mục tiêu tới đó.
- Chúng dám? Tới một tên em sẽ giết một tên. Em sẽ bảo đại ca trợ giúp bảo hộ thôn không cho ai xâm phạm. Anh cứ yên tâm.
- Tốt, lát nữa em mang theo năm trăm hộ vệ quân từ Phương Nguyệt Tuyền tới Ỷ Thanh thôn. Sau đó đem thôn cấm bế không cho bất kì gamer nào đi vào.
Phương Nhi thắc mắc hỏi
- Nếu như vậy chẳng phải ảnh hưởng đến việc kinh doanh sao? Bây giờ Phương Nguyệt Tuyền ở Thăng Long thành đã bị hủy, chúng ta phải nhanh chóng mở rộng tại Ỷ Thanh thôn như vậy mới có thể bù lỗ lại được tổn thất chứ.
Ta xoa đầu nàng ôn tồn bảo
- Không sai. Phải mở rộng Phương Nguyệt Tuyền ở Ỷ Thanh thôn nhưng tạm thời đóng cửa nó trước. Bọn phá hoại hôm nay muốn gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta. Giờ nếu tiếp tục mở rộng kinh doanh tại Ỷ Thanh thôn thì khó trách bạo loạn lần nữa diễn ra. Em cũng thấy rồi đấy, với lực lượng bảo vệ nhiều như vậy còn bị chúng phá tan hoang huống chi là tại chi nhánh.
Phương Nhi gật đầu. Chúng ta tiếp tục ngồi cùng nhau đến tối thì ta nhận được tin nhắn của Thanh Tuyền cùng Nguyệt Nhi rằng bọn họ đã tổng kết xong tổn thất ngày hôm nay. Đức, Tiến sau khi xử lý việc trong nội bộ gia tộc thì đã tới đây đợi ngoài đại sảnh. Ngoài ra Lang ca, Báo ca, Tâm Đao, Hấp Diêm Qủy, Đã Liệt Còn Khuyết, A Nứng, Chảy Máu Mũi, Lãnh Thanh Thu những người bạn ta quen trong Chân Đế khi nghe tin Phương Nguyệt Tuyền xảy ra chuyện đều tới thăm hỏi. Ta nhắn Nguyệt Nhi mời bọn họ vào đại sảnh rồi cùng Phương Nhi đi xuống.
Khi ta đi vào đại sảnh thì mọi người đã ngồi đầy ở đó tụm năm tụm bảy nói chuyện có vẻ khá hào hứng. Đức, Tiến vừa thấy ta đi vào liền đứng dậy bước tới bên cạnh giọng rụt rè nói
- Tụi tao thật xin lỗi. Không ngờ trong bang lại có đám ăn cháo đá bát. Ngay lúc nguy cấp nhất bọn khốn ấy lại đổ dầu vào lửa thế này.
Ta đưa tay thụi vào bụng hai đứa, cười nhạt nói
- Là anh em không cần phải tự trách lẫn nhau. Đây cũng không phải là lỗi của tụi bây. Nếu có trách chỉ trách do tao làm quá lớn khiến một đám người ghen ghét, mà bản thân lại không có sức bảo vệ những gì mình tạo ra.
Giọng ta nói đầy vẻ chua chát, nhưng đây là sự thật. Hai đứa nó đã cố hết sức giúp đỡ ta gầy dựng cơ nghiệp này. Mà ta lại không tự bảo vệ được thì làm sao trách được hai đứa đây. Thứ tạo ra bằng cách dựa vào người khác thì không hề vững bền. Cho dù không có đám phản bội Tam Vương bang đổ dầu vào lửa thì cũng sẽ có kẻ khác nhúng tay vào mà thôi. Ta nếu nói không giận hai đứa thì chính là nói dóc, chẳng qua ta càng tự giận bản thân mình hơn. Muốn dựng nghiệp bằng bàn tay người khác, muốn mơ mộng cũng quá sớm rồi. Trải qua sự kiện này, ba chúng ta đều đã chính chắn hơn. Tình bạn cũng thăng hoa lên một mức cao hơn, sẽ không còn vụng dại như ngày xưa nữa. Và ta càng quyết tâm một tay lập nghiệp. Với tình thế hiện giờ tuy khó khăn rất nhiều nhưng ta tự tin sẽ vượt qua.
Lang ca thấy không khí có chút không ổn, hắn đứng dậy hào sảng nói
- Đúng vậy, như thế mới xứng là tiểu đệ của ta. Đàn ông thất bại vài lần trong đời là điều bình thường, quan trọng là sau này phải chơi lớn hơn nữa, có thù phải báo, đem đám phá rối hôm nay tiền dâm hậu sát. Hắc hắc hắc.
Báo ca chỉ ngồi lẳng lặng một bên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Phương Nhi, trong đầu không biết đang nghĩ gì. Chảy Máu Mũi cùng mọi người cũng nhao lên đòi trả thù. Ta nhìn bọn họ phấn khích như vậy chỉ cười khổ. Đi tìm ai trả thù đây? Cho dù tìm ra được muốn trả thù cũng không dễ dàng gì. Mặc dù trong lòng ta có chút mặc cảm tội lỗi vì giấu diếm mọi người nhưng vì đại kế ta đành nhẫn nhịn mà thôi.
Đúng lúc này một tên hộ vệ của Phương Nguyệt Tuyền chạy vào báo
- Bẩm đại nhân, bên ngoài có sứ giả triều đinh tới. Bọn họ nói muốn mời đại nhân vào cung diện thánh.
Vào cung gặp hoàng thượng sao? Hừ, giờ còn gặp cái quái gì nữa. Ta thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn biểu lộ vẻ bình thản. Xem ra kế hoạch lại thay đổi nữa rồi.
Đoàn quân binh dẫn đầu đúng là viên quan béo phệ sáng nay. Hắn mặc dù không tỏ vẻ hách dịch như trước nhưng ánh mắt khinh thường người vẫn không thể che giấu. Ta hừ lạnh. Ngươi đã muốn chết thì ta cũng không khách sáo.
Ta nhận chiếu chỉ của hoàng thượng cùng đám quan binh và mọi người đi vào hoàng cung. Khi chúng ta vừa đi tới cổng Chu Tước thì nơi này đang xảy ra xô xát. Ta nổi giận quát lớn
- Kẻ nào dám làm loạn ở đây?
Lời vừa dứt thì đám hộ vệ Phương Nguyệt Tuyền bị đá văng ra ngoài, đứng chính giữa là một tên thanh niên để thân trần lộ ra cơ bắp rắn chắc, mái tóc dài trắng xóa không buộc phiêu phất trong gió, trên cổ đeo mặt dây chuyền hình bộ xương khô to gần bằng bàn tay, cùng đôi con ngươi màu vàng kim quỷ dị của dã thú khiến kẻ khác nhìn vào đều cảm giác rùng mình. Hắn cầm trong tay thành trường mâu chỉ thẳng vào mặt ta, mắt trái nheo lại trào phúng nói
- Tiểu sư đệ, không gặp vài tháng đã quên ta rồi sao?
- Ngươi là Thao Thiết sư huynh.
- Hắc hắc. Đó chỉ là biệt danh trong môn phái, trừ khi ta thật sự luyện thành Thao Thiết chân pháp kế tục chức vị của sư phụ thì mới dám sử dụng cái tên đó. Ta vẫn thích ngươi gọi ta là Huyết Ma hơn.
Khuôn mặt ta trầm xuống, giọng lạnh lẽo nói
- Ngươi tới đây làm gì ?
- Hình như việc này ngươi phải rõ ràng hơn ta mới phải.
- Chẳng lẽ sư phụ xuất quan ?
Thao Thiết cười hắc hắc
- Đúng vậy, sư phụ đã xuất quan, và người còn rất tức giận về việc ngươi tự tiện sử dụng kĩ năng của môn phái trục lợi cho mình. Tiểu sư đệ à, ngươi cũng thật quá ngốc nghếch rồi. Ngươi tưởng việc mình làm không ai biết sao ? Ngay từ khi ngươi thành lập nơi này thì bản môn đã phái người tới giám sát mọi hành động của ngươi. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện tất cả thi thể của những người ngươi giết đều không cánh mà bay ư ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.