Chân Đế

Chương 131: Mém chết, về nhà thôi ( Nhị )

Zai Nguyễn

11/01/2014

- Hai đứa tụi bây đang làm gì thế?

Lúc này từ ngoài tiền sảnh vọng lên tiếng quát lớn. Mỹ Phương nhìn thấy người đó lập tức chạy tới năn nỉ

- Ba ba, xin hãy ngăn cản bọn họ lại đi.

Người vừa bước vào chính là Lâm Hùng, cha của Lâm Cường và Lâm Mỹ Phương. Hắn trên đường từ công ty về nhà nghe quản gia cấp tốc bẩm báo đại thiếu gia đang đánh nhau với một vị thanh niên lạ mắt, nên hắn mới cấp tốc đi vào. Hắn thấy hai người ẩu đả loạn cả nhà nên tức giận thét lớn ngăn cản

Cường Đollar đứng dậy lùi ra vài bước chỉ tay vào mặt ta nói

- Chính tên này đã sỉ nhục Phương Nhi, cha phải cho con đánh chết hắn.

- Hỗn láo, nơi này không có chuyện của ngươi. Về phòng đi, ta sẽ xử lý việc này.

Cường Đollar mặc dù rất uất ức những đành lui vào phòng, trước khi đi hắn quăng cho ta một ánh mắt giết người.

- Tiểu Phương ngươi cũng về phòng đi, ta có chuyện riêng muốn nói với chàng trai trẻ này.

Phương Nhi hoảng hốt cầm lấy tay Lâm Cường năn nỉ

- Xin ba ba đừng làm tổn thương hắn. Là con trước giờ không đúng đi gây sự khắp nơi, con hứa sẽ thay đổi, ba ba tha cho hắn đi.

Lâm Hùng vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng nói

- Ngươi cứ đi về phòng. Ta làm việc tự có chừng mực.

Phương Nhi cũng không dám cãi lại, nàng lẳng lặng bước lên lầu trước khi đi còn nhìn ta bằng đôi mắt âu yếm lẫn hối tiếc. Người hầu xung quanh cũng theo Phương Nhi rời khỏi đại sảnh cuối cùng chỉ còn lại mình ta cùng Lâm Hùng.

Lâm Hùng ngồi xuống ghế salong đưa mắt nhìn ta. Tiếp đó hắn cầm một điếu xì gà đưa lên miệng bật lửa hút,từ đầu tới cuối hắn không hề phát ra một tiếng khiến bầu không khí trong lòng trở nên vô cùng căng thẳng.

- Tiểu tử nhà ngươi rất có mị lực. Ngay cả con gái của lão Hùng đây cũng dám quyến rũ. Gan cũng không nhỏ. Hừ, nếu ta đem ngươi giết tại đây thế nào cũng làm nó đau lòng và có ấn tượng xấu về người cha này.

Lâm Hùng móc trong túi ra tập chi phiếu, lão viết một dãy số lên kí tên một cái rẹt thảy tấm chi phiếu lên bàn nhàn nhạt nói

- Hai tỷ. Đủ cho ngươi sống khoái hoạt. Bây giờ thì cầm rồi cút xéo đi.

Ta lúc này thật sự tức giận. Ta đối với Phương Nhi tuy không phải là yêu những vẫn có chút hảo cảm. Nhưng hành động của Lâm Hùng quả thật xỉ nhục ta lẫn nàng. Ánh mắt ta hóa lãnh giọng nói không mang theo biểu tình trả lời

- Xin lỗi bá phụ về việc ta đã khi dễ Phương Nhi trước đây. Nhưng bá phụ đem tiền đưa ta là có ý gì. Ta mặc dù không giàu nhưng tự tôn vẫn có, nếu bá phụ muốn ta không gặp mặt nàng nữa thì ta sẽ làm theo, chi phiếu xin ngài hãy thu lại.

Lâm Hùng vỗ mạnh bàn tức giận nói

- Ngươi tưởng ta thật sự coi trọng ngươi sao. Hừ, tính ra ngươi cũng là kẻ thức thời. Nếu khi nãy ngươi dám cầm tờ chi phiếu này thì đừng hòng toàn mạng bước ra khỏi nơi này. Tuy nhiên ta cũng không thể để ngươi yên ổn đi ra.



Lâm Hùng từ lòng ngực lấy ra một thay trủy thủ cắm lên bàn nó

- Ngón nào từng đụng vào con gái yêu của ta thì tự đem chặt hết đi. Nếu không thì cả gia đình ngươi đều phải theo người bồi mạng.

Ta nghe Lâm Hùng nhắc đến gia đình lập tức tinh thần run rẩy một phen. Mặc dù bản thân ta ham sống sợ chết, háo sắc nhưng ta vẫn yêu thương gia đình. Ta không thể bởi vì sai lầm bản thân mà để họ bị tổn thương. Lỗi ta gây ra tự ta giải quyết.

Tay trái run run cầm thanh trủy thủ lên nhìn về phía Lâm Hùng nói

- Chuyện bản thân gây ra phải tự gánh chịu, nhưng xin ngài hãy giữ lời hứa tha cho gia đình ta.

Nói rồi ta nhắm mặt lại giơ cao thanh trủy thủ lên nhắm bàn tày phải chém tới. Ngay khi lưỡi đao còn cách bàn tay ta một gang tay bỗng có bàn tay cứng rắn đem thanh trủy thủ đánh văng ra cắm sâu xuống bàn. Ta khó hiểu mở mắt nhìn Lâm Hùng đang cầm chặt cổ tay ta, khuôn mặt lão nở nụ cười tà dị nhìn ta

- Ha hả, tốt lắm tiểu thử thúi. Ngươi đã vượt qua vòng kiểm tra.

Ta nghi hoặc hỏi lại

- Kiểm tra cái gì?

- Kiểm tra xem tình cảm của người đối với con gái ta. Không tệ không tệ, không những ngoại hình mà cả tính cách đều giống ta khi ấy. Ha ha ha, khuôn mặt lâm lâm đầy nghĩa khí, giọng nói cương trực bởi vì an nguy của gia đình mà không màn sinh mạng bản thân thật làm ta nhớ đến lúc bị lão già vợ chơi trò này hù ta chết khiếp. May mắn lúc đó ta cũng qua ải bằng không chắc giờ đây xác ta đang nằm dưới vịnh Hạ Long rồi.

Ta càng nghe càng ngơ ngác không hiểu. Một hồi sau Lâm Hùng mới đứng nói vỗ đôi bờ vai ta điềm đạm nói

- Tiểu tử, trước kia ta cũng có gia thế như ngươi không tiền không quyền lực phải ở rể tại Lâm gia. Khi đó lão nhạc phụ vì thử lòng ta nên bày ra trò khi nãy để xem tình cảm của ta đối với vợ như thế nào. Kết quả là ta thành công ôm mỹ nhân vào lòng, tính tình nàng khi đó so với Mỹ Phương bây giờ còn táo bạo hơn ta cũng phải tốn chín trâu mười hổ mới đem nàng thu phục, đứa con này đã bị mẹ nó di truyền lại. Tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ. Giờ đây ta giao Mỹ Phương cho ngươi, nếu ngươi làm nó đau lòng thì coi chừng lão già này.

Câu cuối Lâm Hùng kề sát tai ta nói bằng giọng đầy đe dọa, sau đó lão bước lên lầu bỗng nhiên quay đầu lại nói

- À đúng rồi tiểu tử, ta đã nói chúng ta sẽ gặp mặt nhau sao? Không ngờ lại sớm như vậy. Bây giờ có thể thay đổi cách xưng hô được chưa?

Cách nói chuyện này chẳng lẽ là… ta lập tức cúi đầu

- Báo nhạc phụ.

- Ha ha ha, rất thông minh a. Càng nhìn càng thích ngươi, nhưng mà chuyện ta tham gia Chân Đế ngươi tốt nhất giữ bí mật. Ta không muốn quá nhiều người biết.

Nói rồi Lâm Hùng cười ha hả bước vào phòng làm việc của mình. Phương Nhi nghe tiếng đóng cửa không chờ nổi lập tức lao ra khỏi phòng, thấy thấy trủy thủ cắm trên mặt bàn nàng hoảng hốt chạy xuống vuốt ve cả người ta giống như muốn kiểm tra xem ta có bị thương nơi nào không.

Nhìn biểu bình của nàng càng khiến ta yêu mến. Phụ nữ nếu bình thường dữ tợn hung hăng nhưng một khi phát ra tính ôn nhu rất dễ dàng thu phục được trái tim người đàn ông đó. Ta vòng tay ngang hông nàng kéo sát vào lòng rồi cúi đầu hôn nhẹ vào môi Phương Nhi. Lần này nàng cũng không chống cự mà chỉ nhắm mắt hưởng thụ từng dòng điện nhỏ chạy dọc trong cơ thể kích thích nàng càng thêm hưng phấn, mê ly. Chúng ta hôn nhau đến khi cảm giác hít thở không thông mới tiếc nuối tách rời ra.

- Các người… các người…

Cường Đollar không biết lúc nào đã đứng hành lang trên lầu nhìn xuống, ngón trỏ chỉ chúng ta, ánh mắt trợn trừng vẻ mặt khó tin, giọng lắp bắp mãi mà chỉ được hai chữ các ngươi

- Xin lỗi anh hai, mặc dù trước kia có chút oán giận nhưng bây giờ em thật tình thích hắn. Xin anh tha cho ảnh được không.



Cường Đollar nhìn ánh mắt cầu xin của đứa em gái lập tức mềm lòng. Hắn không sợ trời không sợ đất chỉ duy nhất một thứ là ánh mắt này. Sau một hồi đấu tranh dữ dội cuối cùng Cường Đollar cũng hừ một tiếng nói

- Thôi được rồi. Anh sẽ không tìm hắn gây phiền toái nữa, em cứ yên tâm.

Hắn đi xuống đại sảnh ngồi xuống ghế salong nhìn ta nói

- Thật không biết ngươi vô tình hay cố ý mà tới đây trùng hợp đến vậy. Cho dù sáng nay ngươi không tới chiều ta cũng sẽ tìm được ngươi.

- Tìm được em. Nhưng làm sao anh biết em đang ở đâu mà tìm.

- Là Huyết Đao đưa tin tới. Ta mặc dù không biết vì sao hắn có tin tức này nhưng qua điều tra thì quả thật gần như 90% nắm được tư liệu cá nhân của ngươi. Nói thật đi, có phải ngươi sợ hãi nên mới chủ động đi câu dẫn tiểu muội của ta.

Phương Nhi quay sang nhìn ta đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng nàng thật sự có chút hoài nghi về cuộc gặp gỡ khi nãy của hai người. Lòng ta lúc này cười khổ không thôi. Huyết Đao cái thằng khốn kiếp này ta không gây thù chuốc oán với nó tại sao cứ đeo theo ta như oan hồn đòi mạng vậy. Ta nắm chặt tay nàng trìu mến nói

- Em thật sự cũng không biết việc này. Chúng em gặp nhau chỉ là vô tình thôi. Sáng nay vốn em chỉ muốn đi mua cho em gái đầu khôi để nó vào chơi chung cùng ta, lúc đó vô tình gặp được nàng.

Phượng Nhi đem đầu dựa vào ngực ta ấm áp nói

- Em tin anh.

Cường Đollar lúc này thật sự bộc phát

- Các ngươi đừng có anh anh em em nữa đi. Nhìn thật là chướng mặt.

- À, có người ghen tỵ kìa.

Phương Nhi trêu chọc làm Cường Đollar thoáng bối rối phản bác

- Hừ, cà khi nào thì ghen tỵ với tên nhãi con này. Em coi chừng bị hắn gạt thì đúng hơn.

Cường Đollar nói xong đi phắt dậy bỏ đi lên phòng. Chúng ta ngồi xuống ghế bắt đầu thủ thỉ trò chuyện. Tâm kết của nàng đã bị ta gỡ bỏ thế nên lúc này nàng hoạt bát hẳn ra, ta thỉnh thoảng chọc nàng cười ngất ngư. Thật sự cuộc đời thay đổi thất thường, mới hôm qua còn là thù hôm nay đã thành bạn. Ta nhìn Phương Nhi tươi tắn xinh đẹp như thế khiến ta bồi hồi không thôi. Nàng thật sự đã là bạn gái của ta sao. Nói ra chắc chẵng ai tin công tử nghèo lại cua đổ được công chúa.

- Phương Nhi này.

- Hửm?

- Nàng thật sự thích ta sao?

- Em cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là lúc này bên cạnh chàng em cảm thấy trong lòng rất vui sướng. Chàng là người đàn ông thứ nhất ngoại trừ ba ba và đại ca khiến em có cảm giác như vậy. Lúc trước hận chàng chết đi thôi, ngay giữa buổi sinh nhật lại cường hôn người ta.

Ta gãi đầu xấu hổ nói

- Bữa ấy do uống quá nhiều rượu thế nên không kiểm soát được bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook