Chương 63: Sủng vật thứ hai, Tiểu Bạch Hổ ( Nhị )
Zai Nguyễn
11/01/2014
Khi ta cách bạch hổ vương khoảng một mét bỗng nghe tiếng gầm
gừ từ trong miệng nó phát ra. Tình huống bất ngờ làm ta có chút giật mình, vội
vàng nhảy về phía sau nhanh chóng triệu hồi Tiểu Hắc Huyết ra đứng bảo hộ kế
bên.
Chần chừ hồi lâu bạch hổ vương vẫn không nhúc nhích, nó chỉ nằm đó rên hừ hừ, không chú ý không cách nào phát hiện được. Liếm mép, quá béo đi. Cứ tưởng là chết hết ai ngờ còn một con lọt lưới. He he he, giết một con chân thần boss kinh nghiệm sẽ thu được bao nhiêu đây quả thật đáng để chờ mong a.
Ta cười dâm đãng một tiếng rút thanh kiếm bên hông ra ngắm chuẩn vào miệng vết thương trên thân bạch hổ vương đâm tới. Đầu kiếm khi chỉ còn cách bạch hổ vương một gang tay thì cánh tay ta bị vật gì đó giữ lại. Ta quay lại nhìn nhận ra kẻ cản trở là Tiểu hắc huyết đứng sau lưng nãy giờ. Tiểu hắc huyết cắn chặt tay áo không buông, ánh mắt uông uông nhìn ta, cái đầu to khẽ lắc lắc biểu tình không muốn ta xuống tay với bạch hổ vương. Vuốt đám hắc mao trên đầu tiểu hắc huyết
- Mày không muốn ta giết nó sao? Nhưng giờ chúng ta cấp độ còn thấp lắm, giết bạch hổ vương chúng ta có thể mạnh lên rất nhiều.
Tiểu hắc huyết ư ử kiên quyết không chịu tha tay áo ta ra, ánh mắt kiên quyết không chịu cho ta giết bạch hổ vương. Ta mặc dù có thể thu tiểu hắc huyết vào sủng vật nang, nhưng nếu làm vậy tình cảm độ có nguy cơ giảm xuống. Cấp độ tăng có thể từ từ luyện nhưng tình cảm độ của sủng vật rất khó bồi dưỡng nhất là sủng vật có trí tuê cao như tiểu hắc huyết. Ta tiếc rẻ nhìn bạch hổ vương một hòi mới thu kiếm vào vỏ.
- Coi như ta thua mày đi. Kinh nghiệm ngon như thế không chịu ăn phải đi cày bừa suốt ngày không buồn chán mới chịu. Thôi kệ, mặc nó tự sinh tự diệt không liên quan đến ta, coi như tiện nghi kẻ khác vậy. Chấn động hôm nay lớn như thế chẳng mấy chốc cũng có kẻ chạy tới cho xem. Tiểu hắc huyết chúng ta về thôi.
Ta phẩy tay dự định bước ra khỏi cung điện ngầm thì lần nữa Tiểu hắc huyết chạy tới ngâm chặt tay áo ta không cho đi.
- Việc gì nữa đây đại ca. Giết nó cũng không được bỏ đi cũng không được. Cuối cùng ngươi muốn ta làm sao mới chịu đây.
Tiểu hắc huyết nghe hiểu lời ta, nó ư ử trong miệng rồi chạy tới bên cạnh bạch hổ vương nằm xuống bên cạnh nhất quyết không chịu đi. Ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp nhìn ta rồi quay về thân thể chặt chịt.
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta cứu nó.
Tiểu hắc huyết gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Trời đất, nó là chân thần cấp bậc. Cho dù bị thương nghỉ ngơi cũng sẽ hồi phục lại thôi, vả lại ta cũng chỉ mới cấp hai mươi, lấy gì mà cứu nó đây. À, mà không phải hình như còn vài viên đan dược mà.
Từ trong giới chỉ lấy ra hết tất cả đan dược còn lại. Hic, hic, ta còn chưa kịp uống viên đan đã phải tặng cho kẻ khác. Đan dược cao cấp không, toàn bộ đều là bảo vật cứu mạng đó nghen, lúc nguy hiểm ực vào một viên mạng sống sẽ được bảo toàn. Tuy hơi đáng tiếc một tí nhưng ta cũng đưa một viên vào mõm bạch hổ vương. Ài, đan dược có thể kiếm được, nhưng thú mạng mất đi thì không thể kiếm được. Dù gì nó cũng là bạch hổ vương, trí tuệ cực cao, cứu nó xong chắc nó cũng không giết ta đâu nhỉ.
Sau một phút trôi qua, bạch hổ vương vẫn nằm yên bất động không hề có dấu vết lành lặn lại. Ta cắn răng nhét thêm một viên vào nữa. Kết quả vẫn giống như lúc nãy. Một viên rồi một viên đến khi còn lại một viên duy nhất trong tay.
- Viên cuối cùng, nếu không cứu được ngươi thì ta đành bó tay thôi. Chết rồi đừng oán trách ta tại sao thấy chết không cứu a.
Có lẽ do nghe được lời than vãn, viên cuối cùng nhét vào mõm bạch hổ vương, nó bắt đầu mở đôi mắt đỏ ra nhìn ta. Đôi mắt đầy vẻ mệt nhọc, yếu ớt, không cam lòng. Quan sát một lúc, bạch hổ vương nhìn sang tiểu hắc huyết đứng bên cạnh ta. Cái đầu dã thú của nó toát lên vẻ khó hiểu, lại một lần nữa nhìn sang ta, lần này điểm chú ý tập trung giữa mi tâm ta.
- Ngươi là do Vạn Vô Yên phái tới sao.
Bạch hổ vương yếu ớt hỏi. Nghe nó lên tiếng liền nhắc tới Vạn Vô Yên, ta cảm thấy giật mình, nhưng ngẫm lại cảm thấy cũng đúng. Bạch hổ vương cùng Vạn Vô Yên đều là yêu thú, quen biết nhau cũng là bình thường. Tuy nói là quen biết nhau nhưng là bạn hay thù không xác định rõ, nên ta không thể không cẩn thận
- Ta không biết ngươi đang nói gì.
Bạch hổ vương cũng không tức giận, ánh mắt hắn chuyển sang tiểu hắc huyết bên cạnh ta
- Trên đời này chỉ có duy nhất một mình nàng ta mới sở hữu Huyết Trư. Tuy bên cạnh ngươi Huyết Trư không biết tại sao lại nhỏ yếu đến như thế nhưng hình dáng chắc chắn là nó rồi. Huyết trư đã nhận chủ trừ khi chủ nhân cũ nó chết hoặc chủ nhân cũ đồng ý cho nó nhận chủ mới ra thì không cách nào có người khác bắt huyết trư nhận chủ cả. Mà một kẻ chỉ mới hai mươi cấp như ngươi muốn giết nàng ta là chuyện không thể. Trên tay ngươi là tội ác giới chỉ của nàng. Cho dù thật sự ngươi giết chết nàng ta cũng không thể thu được quả giới chỉ ấy. Ngoài ra ta còn phát hiện một chuyện quái dị, nhìn thoáng qua ngươi giống nhân loại nhưng trong đầu lại có ma tinh, điều này cũng thật sự thú vị chỉ có Vạn Vô Yên suốt ngày quanh quẩn với đám ma thú mới làm được việc kì quái này.
Ta thật không ngờ tên bạch hổ vương sắp xuống lỗ này lại quan sát tinh tường như vậy, bất giác ta lùi lại một bước. Thấy tiểu động tác của ta, bạch hổ vương khẽ gầm gừ trong miệng
- Ngươi không cần sợ, tiểu ma thú mang hình dáng nhân loại à. Ta cùng Vạn Vô Yên không phải kẻ thù, mặc dù ta không ưa gì nàng ta nhưng chúng ta vẫn là đồng bọn.
Đồng bọn với bạch hổ vương, ngang hàng với yêu đế, Vạn Vô Yên cũng là yêu đế. Xem ra cô nàng Vạn Vô Yên này không hề đơn giản a.
- Nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng không dấu giếm. Đúng vậy, ta có nhận thức Vạn Vô Yên. Trước đây trong lúc tu luyện bắt gặp tiểu hắc huyết gặp nguy hiểm, ta ra tay cứu nó sau đó cùng nó đi giải phong ấn của Vạn Vô Yên. Sau đó xảy ra một số chuyện, vốn là nhân loại ta hóa trở thành nửa thú nửa người giống bây giờ. Sau đó Vạn Vô Yên nhờ ta làm một số nhiệm vụ. Lần này tới nơi này của ngài cũng chỉ là một nhiệm vụ nhỏ khác bắt buộc phải làm, ta cũng không hề muốn quấy rầy ngài. Nàng ta lúc này đang bế quan gần đây. Nếu có cơ hội, ngài có thể tìm đến nàng ta nói chuyện phím.
Bạch hổ vương nghe ta giải thích, bỗng cười lớn
- Ngay cả nàng cũng tới nơi này sao ? Thiên ý, quả là thiên ý. Ha ha ha ha. Bốn người đã có ba kẻ rồi. Chừng nào tên tiểu trùng kia sẽ xuất hiện đây. Thật đáng chờ mong. Chỉ đáng tiếc – Bạch hổ vương phun ra ngụm máu tươi – cơ thể này đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Vốn thân xác này còn chứa một tia linh hồn cuối cùng, bế quan mấy trăm năm có thể tích tụ lại được sau đó ta sẽ trọng sinh. Nhưng không ngờ lại bị ngoại nhân tới quấy rầy làm cho tia ý thức này cũng dần tan biến. Tiểu ma thú, ta không biết ngươi có lai lịch ra sao nhưng nếu ngươi đã được sự tin tưởng của tiểu điểu, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không giống những tên nhân loại bỉ ổi ấy.
Bạch hổ vương càng nói, càng yếu ớt, khóe miệng rỉ dòng máu tươi lênh láng mặt đất
- Giúp ta chăm sóc cụ thân thể này. Tuy không thể giúp nhiều cho ngươi đây là việc duy nhất ta có thể làm. Ngoài ra cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tiểu điểu giao cho ngươi, ngươi bây giờ là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta.
Câu cuối cùng bạch hổ vương chỉ đủ sức thì thầm. Bạch hổ vương dần khép hờ con mắt lại, cơ thể nó lạnh dần đi. Vậy là một đời đế vương đã chết trong ngôi mộ vô danh này. Nhìn bạch hổ vương ra đi bình thản như thế trong lòng ta dấy lên cổ cảm xúc vô danh. Không biết từ lúc nào ta đã xem chính mình là ma thú. Đồng cảm ,đau buồn với số phận bi thảm của chúng. Dù biết đây chỉ là trò chơi, nhưng khi nhân vật trong đó có tình cảm suy nghĩ riêng của chính bản thân mình thì cũng coi như một vật thể thật sự sống.
Hào sảng, chính trực, vui vẻ, kẻ mạnh vi tôn. Ma thú chỉ đơn giản là thế thôi, muốn làm là làm không cần lý do bao biện hành vi của mình. So với nhân loại có khi tốt hơn rất nhiều. Có lẽ ta đả chứng kiến quá nhiều những thứ xấu xa ấy nên sâu thẳm trong tâm hồn đâm ra chán ghét sự ích kỉ dối trá của con người. Sống tốt đẹp cuối cùng cũng bị người ta hãm hại, khi giàu có thì ai ai cũng chạy tới chạy chọt nhờ vả, nhưng khi gia đình ta xuống dốc những kẻ tự xưng là người tốt ngày xưa có còn nữa không ? Xã hội là vậy, ở một mặt nào đó cũng giống như xã hội ma thú nhưng hành vi được bao che, giấu diếm tinh vi hơn rất nhiều mà thôi.
Thôi đừng nói những chuyện nhàm chán ấy đã. Ta chú ý tới câu cuối cùng của bạch hổ vương, chăm sóc giúp hắn cỗ thân thể này. Hắn đã chết thì chăm sóc làm sao đây ? Chẳng lẽ lại bỏ vào quan tài đá rồi mang đi hay sao.
Trong lúc ta đang nghi hoặc thì thân thể bạch hổ vương tỏa ra màu xanh biếc của biển. Ánh sáng nhu hòa từ người nó lan ra xung quanh, hấp lấy tất cả thủy nguyên tố trong không khí. Sau đó, cổ thân thể khổng lồ của bạch hổ vương dần dần rút nhỏ lại từ chiếc xe tải cỡ nhỏ thành con mèo nuôi trong nhà. Thủy Nguyên tố theo đó tụ tập đậm đặc, chúng xoay xung quanh thân thể bạch hổ vương. Lúc đầu còn có thể thấy được tình cảnh bên trong đó, nhưng sau đó thủy nguyên tố đặc đến nỗi chỉ thấy màu xanh biếc mà thôi.
Chần chừ hồi lâu bạch hổ vương vẫn không nhúc nhích, nó chỉ nằm đó rên hừ hừ, không chú ý không cách nào phát hiện được. Liếm mép, quá béo đi. Cứ tưởng là chết hết ai ngờ còn một con lọt lưới. He he he, giết một con chân thần boss kinh nghiệm sẽ thu được bao nhiêu đây quả thật đáng để chờ mong a.
Ta cười dâm đãng một tiếng rút thanh kiếm bên hông ra ngắm chuẩn vào miệng vết thương trên thân bạch hổ vương đâm tới. Đầu kiếm khi chỉ còn cách bạch hổ vương một gang tay thì cánh tay ta bị vật gì đó giữ lại. Ta quay lại nhìn nhận ra kẻ cản trở là Tiểu hắc huyết đứng sau lưng nãy giờ. Tiểu hắc huyết cắn chặt tay áo không buông, ánh mắt uông uông nhìn ta, cái đầu to khẽ lắc lắc biểu tình không muốn ta xuống tay với bạch hổ vương. Vuốt đám hắc mao trên đầu tiểu hắc huyết
- Mày không muốn ta giết nó sao? Nhưng giờ chúng ta cấp độ còn thấp lắm, giết bạch hổ vương chúng ta có thể mạnh lên rất nhiều.
Tiểu hắc huyết ư ử kiên quyết không chịu tha tay áo ta ra, ánh mắt kiên quyết không chịu cho ta giết bạch hổ vương. Ta mặc dù có thể thu tiểu hắc huyết vào sủng vật nang, nhưng nếu làm vậy tình cảm độ có nguy cơ giảm xuống. Cấp độ tăng có thể từ từ luyện nhưng tình cảm độ của sủng vật rất khó bồi dưỡng nhất là sủng vật có trí tuê cao như tiểu hắc huyết. Ta tiếc rẻ nhìn bạch hổ vương một hòi mới thu kiếm vào vỏ.
- Coi như ta thua mày đi. Kinh nghiệm ngon như thế không chịu ăn phải đi cày bừa suốt ngày không buồn chán mới chịu. Thôi kệ, mặc nó tự sinh tự diệt không liên quan đến ta, coi như tiện nghi kẻ khác vậy. Chấn động hôm nay lớn như thế chẳng mấy chốc cũng có kẻ chạy tới cho xem. Tiểu hắc huyết chúng ta về thôi.
Ta phẩy tay dự định bước ra khỏi cung điện ngầm thì lần nữa Tiểu hắc huyết chạy tới ngâm chặt tay áo ta không cho đi.
- Việc gì nữa đây đại ca. Giết nó cũng không được bỏ đi cũng không được. Cuối cùng ngươi muốn ta làm sao mới chịu đây.
Tiểu hắc huyết nghe hiểu lời ta, nó ư ử trong miệng rồi chạy tới bên cạnh bạch hổ vương nằm xuống bên cạnh nhất quyết không chịu đi. Ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp nhìn ta rồi quay về thân thể chặt chịt.
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta cứu nó.
Tiểu hắc huyết gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Trời đất, nó là chân thần cấp bậc. Cho dù bị thương nghỉ ngơi cũng sẽ hồi phục lại thôi, vả lại ta cũng chỉ mới cấp hai mươi, lấy gì mà cứu nó đây. À, mà không phải hình như còn vài viên đan dược mà.
Từ trong giới chỉ lấy ra hết tất cả đan dược còn lại. Hic, hic, ta còn chưa kịp uống viên đan đã phải tặng cho kẻ khác. Đan dược cao cấp không, toàn bộ đều là bảo vật cứu mạng đó nghen, lúc nguy hiểm ực vào một viên mạng sống sẽ được bảo toàn. Tuy hơi đáng tiếc một tí nhưng ta cũng đưa một viên vào mõm bạch hổ vương. Ài, đan dược có thể kiếm được, nhưng thú mạng mất đi thì không thể kiếm được. Dù gì nó cũng là bạch hổ vương, trí tuệ cực cao, cứu nó xong chắc nó cũng không giết ta đâu nhỉ.
Sau một phút trôi qua, bạch hổ vương vẫn nằm yên bất động không hề có dấu vết lành lặn lại. Ta cắn răng nhét thêm một viên vào nữa. Kết quả vẫn giống như lúc nãy. Một viên rồi một viên đến khi còn lại một viên duy nhất trong tay.
- Viên cuối cùng, nếu không cứu được ngươi thì ta đành bó tay thôi. Chết rồi đừng oán trách ta tại sao thấy chết không cứu a.
Có lẽ do nghe được lời than vãn, viên cuối cùng nhét vào mõm bạch hổ vương, nó bắt đầu mở đôi mắt đỏ ra nhìn ta. Đôi mắt đầy vẻ mệt nhọc, yếu ớt, không cam lòng. Quan sát một lúc, bạch hổ vương nhìn sang tiểu hắc huyết đứng bên cạnh ta. Cái đầu dã thú của nó toát lên vẻ khó hiểu, lại một lần nữa nhìn sang ta, lần này điểm chú ý tập trung giữa mi tâm ta.
- Ngươi là do Vạn Vô Yên phái tới sao.
Bạch hổ vương yếu ớt hỏi. Nghe nó lên tiếng liền nhắc tới Vạn Vô Yên, ta cảm thấy giật mình, nhưng ngẫm lại cảm thấy cũng đúng. Bạch hổ vương cùng Vạn Vô Yên đều là yêu thú, quen biết nhau cũng là bình thường. Tuy nói là quen biết nhau nhưng là bạn hay thù không xác định rõ, nên ta không thể không cẩn thận
- Ta không biết ngươi đang nói gì.
Bạch hổ vương cũng không tức giận, ánh mắt hắn chuyển sang tiểu hắc huyết bên cạnh ta
- Trên đời này chỉ có duy nhất một mình nàng ta mới sở hữu Huyết Trư. Tuy bên cạnh ngươi Huyết Trư không biết tại sao lại nhỏ yếu đến như thế nhưng hình dáng chắc chắn là nó rồi. Huyết trư đã nhận chủ trừ khi chủ nhân cũ nó chết hoặc chủ nhân cũ đồng ý cho nó nhận chủ mới ra thì không cách nào có người khác bắt huyết trư nhận chủ cả. Mà một kẻ chỉ mới hai mươi cấp như ngươi muốn giết nàng ta là chuyện không thể. Trên tay ngươi là tội ác giới chỉ của nàng. Cho dù thật sự ngươi giết chết nàng ta cũng không thể thu được quả giới chỉ ấy. Ngoài ra ta còn phát hiện một chuyện quái dị, nhìn thoáng qua ngươi giống nhân loại nhưng trong đầu lại có ma tinh, điều này cũng thật sự thú vị chỉ có Vạn Vô Yên suốt ngày quanh quẩn với đám ma thú mới làm được việc kì quái này.
Ta thật không ngờ tên bạch hổ vương sắp xuống lỗ này lại quan sát tinh tường như vậy, bất giác ta lùi lại một bước. Thấy tiểu động tác của ta, bạch hổ vương khẽ gầm gừ trong miệng
- Ngươi không cần sợ, tiểu ma thú mang hình dáng nhân loại à. Ta cùng Vạn Vô Yên không phải kẻ thù, mặc dù ta không ưa gì nàng ta nhưng chúng ta vẫn là đồng bọn.
Đồng bọn với bạch hổ vương, ngang hàng với yêu đế, Vạn Vô Yên cũng là yêu đế. Xem ra cô nàng Vạn Vô Yên này không hề đơn giản a.
- Nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng không dấu giếm. Đúng vậy, ta có nhận thức Vạn Vô Yên. Trước đây trong lúc tu luyện bắt gặp tiểu hắc huyết gặp nguy hiểm, ta ra tay cứu nó sau đó cùng nó đi giải phong ấn của Vạn Vô Yên. Sau đó xảy ra một số chuyện, vốn là nhân loại ta hóa trở thành nửa thú nửa người giống bây giờ. Sau đó Vạn Vô Yên nhờ ta làm một số nhiệm vụ. Lần này tới nơi này của ngài cũng chỉ là một nhiệm vụ nhỏ khác bắt buộc phải làm, ta cũng không hề muốn quấy rầy ngài. Nàng ta lúc này đang bế quan gần đây. Nếu có cơ hội, ngài có thể tìm đến nàng ta nói chuyện phím.
Bạch hổ vương nghe ta giải thích, bỗng cười lớn
- Ngay cả nàng cũng tới nơi này sao ? Thiên ý, quả là thiên ý. Ha ha ha ha. Bốn người đã có ba kẻ rồi. Chừng nào tên tiểu trùng kia sẽ xuất hiện đây. Thật đáng chờ mong. Chỉ đáng tiếc – Bạch hổ vương phun ra ngụm máu tươi – cơ thể này đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Vốn thân xác này còn chứa một tia linh hồn cuối cùng, bế quan mấy trăm năm có thể tích tụ lại được sau đó ta sẽ trọng sinh. Nhưng không ngờ lại bị ngoại nhân tới quấy rầy làm cho tia ý thức này cũng dần tan biến. Tiểu ma thú, ta không biết ngươi có lai lịch ra sao nhưng nếu ngươi đã được sự tin tưởng của tiểu điểu, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không giống những tên nhân loại bỉ ổi ấy.
Bạch hổ vương càng nói, càng yếu ớt, khóe miệng rỉ dòng máu tươi lênh láng mặt đất
- Giúp ta chăm sóc cụ thân thể này. Tuy không thể giúp nhiều cho ngươi đây là việc duy nhất ta có thể làm. Ngoài ra cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tiểu điểu giao cho ngươi, ngươi bây giờ là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta.
Câu cuối cùng bạch hổ vương chỉ đủ sức thì thầm. Bạch hổ vương dần khép hờ con mắt lại, cơ thể nó lạnh dần đi. Vậy là một đời đế vương đã chết trong ngôi mộ vô danh này. Nhìn bạch hổ vương ra đi bình thản như thế trong lòng ta dấy lên cổ cảm xúc vô danh. Không biết từ lúc nào ta đã xem chính mình là ma thú. Đồng cảm ,đau buồn với số phận bi thảm của chúng. Dù biết đây chỉ là trò chơi, nhưng khi nhân vật trong đó có tình cảm suy nghĩ riêng của chính bản thân mình thì cũng coi như một vật thể thật sự sống.
Hào sảng, chính trực, vui vẻ, kẻ mạnh vi tôn. Ma thú chỉ đơn giản là thế thôi, muốn làm là làm không cần lý do bao biện hành vi của mình. So với nhân loại có khi tốt hơn rất nhiều. Có lẽ ta đả chứng kiến quá nhiều những thứ xấu xa ấy nên sâu thẳm trong tâm hồn đâm ra chán ghét sự ích kỉ dối trá của con người. Sống tốt đẹp cuối cùng cũng bị người ta hãm hại, khi giàu có thì ai ai cũng chạy tới chạy chọt nhờ vả, nhưng khi gia đình ta xuống dốc những kẻ tự xưng là người tốt ngày xưa có còn nữa không ? Xã hội là vậy, ở một mặt nào đó cũng giống như xã hội ma thú nhưng hành vi được bao che, giấu diếm tinh vi hơn rất nhiều mà thôi.
Thôi đừng nói những chuyện nhàm chán ấy đã. Ta chú ý tới câu cuối cùng của bạch hổ vương, chăm sóc giúp hắn cỗ thân thể này. Hắn đã chết thì chăm sóc làm sao đây ? Chẳng lẽ lại bỏ vào quan tài đá rồi mang đi hay sao.
Trong lúc ta đang nghi hoặc thì thân thể bạch hổ vương tỏa ra màu xanh biếc của biển. Ánh sáng nhu hòa từ người nó lan ra xung quanh, hấp lấy tất cả thủy nguyên tố trong không khí. Sau đó, cổ thân thể khổng lồ của bạch hổ vương dần dần rút nhỏ lại từ chiếc xe tải cỡ nhỏ thành con mèo nuôi trong nhà. Thủy Nguyên tố theo đó tụ tập đậm đặc, chúng xoay xung quanh thân thể bạch hổ vương. Lúc đầu còn có thể thấy được tình cảnh bên trong đó, nhưng sau đó thủy nguyên tố đặc đến nỗi chỉ thấy màu xanh biếc mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.