Chương 7: Thanh Tuyền
Zai Nguyễn
11/01/2014
- Mày có biết kẻ đứng đầu thập đại cao thủ là ai không?
Ta chỉ mới chơi được một ngày, những thứ hạng trong “Chân Đế” ta cũng không rõ ràng lắm nên đành ngồi nghe Đức giảng giải
- Hắn tên là Huyết Đao, đã đạt tới cấp 50. Huyết Đao bài danh thứ nhất nghe thì có vẻ bình thường nhưng khi so với đệ nhị cao thủ Con Cua Già thì hắn cao hơn tới ba cấp lận. Trong chín cao thủ còn lại thì đẳng cấp không thua kém nhau nhiều lắm, chỉ chênh nhau một cấp hoặc cùng cấp mà thôi. Đó là sự chênh lệch tuyệt đối. Ngoài ra hắn cũng là kẻ đầu tiên sát boss hoàng kim cấp 30 thu được “Kiến Bang Lệnh” lập ra Hắc Phong Bang. Bang phái này cũng đứng đầu trong thập đại bang phái a.
(P/s của tác giả: ai đã từng chơi Đế Quốc Quật Khởi thời kì CB và đầu OB thì mấy cái tên này không xa lạ lắm đâu ^^, vì Zai là quân sư quạt mo của Hắc Phong bang nên hơi ưu ái cho bang mình 1 tí , sẵn tiện mượn tên của anh em vào truyện của Zai luôn mong anh em lượng thứ)
- Như vậy thì có liên quan gì tới tao đâu.
Ta thắc mắc hỏi lại Đức
- Mày cứ từ từ, sắp tới lúc quan trọng rồi đây này. Tao cũng chỉ vô tình nghe thấy tụi trong Hắc Phong Bang nói chuyện với nhau thôi. Huyết Đao chuyển chức thành Bách Biến Tà Đao việc này thì ai cũng biết, nhưng Ma Đao không phải là ẩn dấu nghề nghiệp như người khác thường nói đâu, mà là ẩn dấu duy nhất nghề nghiệp. Nói tới đây thì mày đã hiểu chưa.
Đức cười cười nháy mắt với ta. Trầm ngâm một lúc ta ngẩng đầu lên nhìn tụi nó
- Ý của mày có nghĩa là ẩn dấu duy nhất nghề nghệp khẳng định là rất mạnh có phải ko?
- Chính xác. Chính vì tao mới khuyên mày luyện tiếp đừng bỏ dở. Còn về phần nó mạnh như thế nào thì tao cũng không biết đâu, mày phải tự nỗ lực mà thôi.
Cả buổi sáng, Đức và Tiến kể cho ta nghe những thông tin đang nóng hiện nay của “Chân Đế”. Sự thật thì ta có thể coi trên diễn đàn, nhưng coi trên ấy thông tin tràn lan hỗn tạp, không hấp dẫn bằng nghe hai đứa bạn thân nó kể lại, vừa đặc sắc lại bổ ích.
- Mà Thanh này! Mày có tài khoản trong ngân hàng chưa đấy.
- Tài khoản ngân hàng? Tạo để làm chi.
- Trời đất- Tiến ngửa trời mà than thở- Thanh ơi! mày lúa vừa thôi. Sắp tới nay công ty Tuyệt Đỉnh nâng cấp Chân Đế, ra hệ thống hoán tiền tệ, phải có tài khoản ngân hàng mới chuyển khoản được chứ, chuyển tiền mặt thành kim tệ hoặc chuyển kim tệ thành tiền mặt. Không lẽ mày nghĩ cầm tiền ra mua thẻ về cào rồi nhập số seri vào “Chân Đế” để chơi sao.
Nghe Tiến nói thế, mắt ta cũng lóe lên tia quang mang khó hiểu.
- Uh. Để lát ra về làm một cái.
Tan học, ta chia tay với tụi bạn, đi tới ngân hàng tạo nhanh một tài khoản rồi đi về.Khi về lại căn nhà lụp xụp nằm trong con hẻm nhỏ, ta không kiềm lòng mà thở dài ngao ngán. Trước đây cha ta trước đây cũng là người có chức có quyền, ông là người liêm chính, thật thà và luôn đối xử tốt với những người xung quanh, gia đình ta cũng thuộc dạng của dư của để. Nhưng trong một lần thanh tra toàn ngành, cấp dưới của ông vướng vào một vụ ăn hối lộ lớn, vì liên đới trách nhiệm nên cha của ta cũng bị cách chức mặc dù ông không hề tham gia vào. Đáng lý cuộc sống của gia đình ta sau lúc ấy cũng không đến nỗi nào nhưng từ khi em gái ta phát hiện bị mắc bệnh bạch huyết thì gia đình ta trở nên sa sút dần.
Hiện nay, Thanh Tuyền- em gái ta phải nằm viện thường xuyên theo dõi và điều trị. Bệnh máu trắng cũng giống như bệnh ung thư, người mắc phải thường xuyên bị hành hạ trong những cơn đau dai dẳng, và viện phí cao ngất trời làm cho tích cóp lâu nay của gia đình cũng trôi theo dòng nước.
Thấy tình cảnh gia đình như thế, nên trước đây ta cũng thường xuyên đi làm thêm để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình, nhưng cha mẹ ta cứ khuyên ta đừng nên xao lãng việc học, chuyện của em gái ta cha mẹ sẽ lo. Không muốn cho cha mẹ phải lo lắng thêm nên ta cũng không đi làm thêm nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy trên mái tóc họ bạc dần theo thời gian thì lòng ta thắt lại.
Cứ cuối tuần thì ta lại tới bệnh viện thăm Thanh Tuyền một lần, mỗi khi cầm cánh tay gầy trơ xương, nhìn gương mắt xanh xao của nó thì nước mắt ta lăn dài trên má. Em ta chỉ mới mười tám tuổi đời mà thôi, tương lai tươi đẹp vẫn còn ở trước mắt nhưng căn bệnh quái ác muốn cướp đi sinh mạng bé nhỏ của nó. Sau vài năm nữa nếu như vẫn không kiếm đủ tiền để thay tủy, thì em ta sẽ chết.. sẽ chết đó. Rồi vài chục năm nữa cha mẹ ta sẽ già và sẽ chết. Trên cuộc đời này chỉ còn đơn độc một mình ta, nghĩ tới đây thì ta không dám suy nghĩ thêm nữa, ta sợ rằng mình sẽ nổi điên.
- Anh hai đừng khóc nữa mà. Em còn sống chứ có chết đâu mà lại khóc.
Tiểu Tuyền đưa tay vỗ vỗ đầu ta như một đứa trẻ con đang khóc nhè.
- Hứa với em đi! cho dù thế nào anh hai cũng phải cười, không được khóc nữa. Được không anh hai.
- Anh hai vô dụng không giúp gì được cho em. Tiểu Tuyền à, anh hứa sẽ không khóc nữa, anh sẽ kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho em.
Nghe ta nói thế, Tiểu Tuyền cũng chỉ khẽ cười, im lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những đám mây đang trôi trên bầu trời xanh thẳm kia. Có lẽ tận trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn Tiểu Tuyền cũng hy vọng thần chết nhanh chóng tới để kết thúc sinh mạng nhỏ bé này của nó, để cho gia đình không phải tiếp tục đau khổ thêm vì nó.
Ta cũng không biết Tiểu Tuyền đang suy nghĩ như thế, ta đã từng đem pháp quyết Phong Nha Kinh bắt nó phải tu luyện, cho dù là một hy vọng nhỏ nhoi như ta vẫn mong sẽ chữa lành cho em ta. Nhưng vì thể chất của Tiểu Tuyền quá yếu sau khi mắc bệnh, nên không thu được hiệu quả như ta mong muốn. Phong Nha Kinh dù sao cũng là pháp quyết thượng thừa của môn phái tu chân An Nam, tuy không thể chữa trị được bệnh máu trắng nhưng ít ra nó cũng đã kéo dài sinh mệnh của em ta. Nếu là người bệnh khác thì họ đã chết từ lâu rồi nhưng em ta vẫn sống, điều này cũng làm cho các bác sĩ điều trị cũng ngạc nhiên không ít.
Hai anh em sống với nhau từ nhỏ cho tới lớn, tình cảm há có thể dùng vài từ mà diễn tả được sao, ta quyết không thể cho ai cướp mất em ta. Còn sống là còn hy vọng, ta phải kiếm thật nhiều tiền để chữa trị dứt căn bệnh quái ác này, cho dù phải có trở thành như thế nào ta cũng mặc kệ, ta tự thề với lòng như thế. Như cha ta đấy thôi, làm người tốt cả nửa đời người cuối cùng thì được gì đây, chả có gì cả.
Bản chất của ta chính là sắc lang, láu cá, lưu manh, nhưng mấy ai có nhìn thấu được cơn đau xé nát tâm gan luôn âm ỉ trong lòng ta. Ta cũng không muốn nói với ai, ta không thể vì nỗi buồn chính ta mà làm cho mọi người xung quanh phải phiền muộn cùng ta, ta sống phải để cho mọi người vui cùng cái vui của ta, còn khó khăn thì ta sẽ tự giải quyết không liên lụy tới ai. Đó chính là phương châm của cuộc đời ta.
Cầm trên tay đầu khôi của “Chân Đế” ta thở dài một tiếng, có lẽ đây là cơ hội giúp cho Tiểu Tuyền trở lại cuộc sống mà nó xứng đáng được hưởng. Từ trước tới nay, ta chơi trò chơi cũng chỉ cố gắng lẩn tránh nỗi buồn xâu xé trong ta, cố quên đi sự bất lực của chính bản thân mình mà thôi. Sáng nay khi nghe Tiến nói về hệ thống chuyển ngân của “Chân Đế” thì ta đã quyết định dùng “Chân Đế” để kiếm đủ tiền chữa trị cho em gái ta. Tuy mỏng manh nhưng vẫn còn một tia hy vọng.
- Tiểu Tuyền , em nhất định phải đợi anh hai a.
Ta mang đầu khôi vào và tiến nhập “Chân Đế”
Khi đăng nhập vào, ta thấy xung quanh là đồng cỏ một màu xanh ngắt tới tận cuối chân trời, . Đây đúng là bãi hồ ly mà ta đã đăng xuất ngày hôm qua. Chỉnh trang lại vật dụng, ta lại bắt đầu sát hồ ly thu thập vật phẩm nhiệm vụ và kinh nghiệm.
Theo như Tiến nói thì trong “Chân Đế” tỷ lệ bạo suất vật phẩm là rất thấp, chỉ đạt 0,001% mà thôi. Trong thôn, trấn ngay cả tới thành thị cũng không có tiệm bán vũ khí hay áo giáp gì cả. Chỉ có duy nhất ba cách để lấy vũ khí, trang bị.
Cách thứ nhất cũng là cách phổ biến nhất: sát quái, nếu hên sẽ lượm được vũ khí rơi ra từ quái. Quái vật có đẳng cấp càng cao thì cấp độ vũ khí tăng theo đó.
Boss trắng, boss xanh, boss hoàng kim, tiên thú, thần thú, đây là những cấp độ của boss mà ta có thể gặp trong “Chân Đế”. Sức mạnh của boss tăng dần theo thứ tự từ bên trái sang bên phải, đẳng cấp cuối cùng là thần thú. Thần thú chính là biểu tượng của sức mạnh vô địch, từ khi phát hành “Chân Đế” tới này chưa một người chơi nào gặp qua thần thú, ngay cả tiên thú cũng chưa ai sát nổi. Nhưng nguy hiểm càng cao thì thu hoặch sẽ càng nhiều, nếu giết chết được boss có thể may mắn kiếm được một kiện tiên khí, người chơi đó cũng có thể làm bá chủ một phương rồi.
Cách thứ hai là hoàn thành nhiệm vụ của NPC, sau khi trả nhiệm vụ thì NPC sẽ tặng cho vật phẩm tương ứng với độ khó của nhiệm vụ mà người chơi tiếp nhận.
Cách cuối cùng: chuyển chức nghiệp phụ thành thợ rèn, phùng thuật sư. Từ đó người chơi có thể đào khoáng sản, tìm kiếm nguyên liệu để tự tạo cho chính mình một thanh kiếm hoặc bộ áo giáp. Nhưng muốn tạo ra một thanh kiếm sắc bén hay áo giáp cứng rắn, ngoài việc tìm kiếm nguyên vật liệu cực tốt ra, kĩ năng rèn và may của người chơi phải được rèn luyện tới một đẳng cấp nhất đỉnh thì mới tạo ra được vật phẩm như ý của mình.
Ta chỉ mới chơi được một ngày, những thứ hạng trong “Chân Đế” ta cũng không rõ ràng lắm nên đành ngồi nghe Đức giảng giải
- Hắn tên là Huyết Đao, đã đạt tới cấp 50. Huyết Đao bài danh thứ nhất nghe thì có vẻ bình thường nhưng khi so với đệ nhị cao thủ Con Cua Già thì hắn cao hơn tới ba cấp lận. Trong chín cao thủ còn lại thì đẳng cấp không thua kém nhau nhiều lắm, chỉ chênh nhau một cấp hoặc cùng cấp mà thôi. Đó là sự chênh lệch tuyệt đối. Ngoài ra hắn cũng là kẻ đầu tiên sát boss hoàng kim cấp 30 thu được “Kiến Bang Lệnh” lập ra Hắc Phong Bang. Bang phái này cũng đứng đầu trong thập đại bang phái a.
(P/s của tác giả: ai đã từng chơi Đế Quốc Quật Khởi thời kì CB và đầu OB thì mấy cái tên này không xa lạ lắm đâu ^^, vì Zai là quân sư quạt mo của Hắc Phong bang nên hơi ưu ái cho bang mình 1 tí , sẵn tiện mượn tên của anh em vào truyện của Zai luôn mong anh em lượng thứ)
- Như vậy thì có liên quan gì tới tao đâu.
Ta thắc mắc hỏi lại Đức
- Mày cứ từ từ, sắp tới lúc quan trọng rồi đây này. Tao cũng chỉ vô tình nghe thấy tụi trong Hắc Phong Bang nói chuyện với nhau thôi. Huyết Đao chuyển chức thành Bách Biến Tà Đao việc này thì ai cũng biết, nhưng Ma Đao không phải là ẩn dấu nghề nghiệp như người khác thường nói đâu, mà là ẩn dấu duy nhất nghề nghiệp. Nói tới đây thì mày đã hiểu chưa.
Đức cười cười nháy mắt với ta. Trầm ngâm một lúc ta ngẩng đầu lên nhìn tụi nó
- Ý của mày có nghĩa là ẩn dấu duy nhất nghề nghệp khẳng định là rất mạnh có phải ko?
- Chính xác. Chính vì tao mới khuyên mày luyện tiếp đừng bỏ dở. Còn về phần nó mạnh như thế nào thì tao cũng không biết đâu, mày phải tự nỗ lực mà thôi.
Cả buổi sáng, Đức và Tiến kể cho ta nghe những thông tin đang nóng hiện nay của “Chân Đế”. Sự thật thì ta có thể coi trên diễn đàn, nhưng coi trên ấy thông tin tràn lan hỗn tạp, không hấp dẫn bằng nghe hai đứa bạn thân nó kể lại, vừa đặc sắc lại bổ ích.
- Mà Thanh này! Mày có tài khoản trong ngân hàng chưa đấy.
- Tài khoản ngân hàng? Tạo để làm chi.
- Trời đất- Tiến ngửa trời mà than thở- Thanh ơi! mày lúa vừa thôi. Sắp tới nay công ty Tuyệt Đỉnh nâng cấp Chân Đế, ra hệ thống hoán tiền tệ, phải có tài khoản ngân hàng mới chuyển khoản được chứ, chuyển tiền mặt thành kim tệ hoặc chuyển kim tệ thành tiền mặt. Không lẽ mày nghĩ cầm tiền ra mua thẻ về cào rồi nhập số seri vào “Chân Đế” để chơi sao.
Nghe Tiến nói thế, mắt ta cũng lóe lên tia quang mang khó hiểu.
- Uh. Để lát ra về làm một cái.
Tan học, ta chia tay với tụi bạn, đi tới ngân hàng tạo nhanh một tài khoản rồi đi về.Khi về lại căn nhà lụp xụp nằm trong con hẻm nhỏ, ta không kiềm lòng mà thở dài ngao ngán. Trước đây cha ta trước đây cũng là người có chức có quyền, ông là người liêm chính, thật thà và luôn đối xử tốt với những người xung quanh, gia đình ta cũng thuộc dạng của dư của để. Nhưng trong một lần thanh tra toàn ngành, cấp dưới của ông vướng vào một vụ ăn hối lộ lớn, vì liên đới trách nhiệm nên cha của ta cũng bị cách chức mặc dù ông không hề tham gia vào. Đáng lý cuộc sống của gia đình ta sau lúc ấy cũng không đến nỗi nào nhưng từ khi em gái ta phát hiện bị mắc bệnh bạch huyết thì gia đình ta trở nên sa sút dần.
Hiện nay, Thanh Tuyền- em gái ta phải nằm viện thường xuyên theo dõi và điều trị. Bệnh máu trắng cũng giống như bệnh ung thư, người mắc phải thường xuyên bị hành hạ trong những cơn đau dai dẳng, và viện phí cao ngất trời làm cho tích cóp lâu nay của gia đình cũng trôi theo dòng nước.
Thấy tình cảnh gia đình như thế, nên trước đây ta cũng thường xuyên đi làm thêm để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình, nhưng cha mẹ ta cứ khuyên ta đừng nên xao lãng việc học, chuyện của em gái ta cha mẹ sẽ lo. Không muốn cho cha mẹ phải lo lắng thêm nên ta cũng không đi làm thêm nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy trên mái tóc họ bạc dần theo thời gian thì lòng ta thắt lại.
Cứ cuối tuần thì ta lại tới bệnh viện thăm Thanh Tuyền một lần, mỗi khi cầm cánh tay gầy trơ xương, nhìn gương mắt xanh xao của nó thì nước mắt ta lăn dài trên má. Em ta chỉ mới mười tám tuổi đời mà thôi, tương lai tươi đẹp vẫn còn ở trước mắt nhưng căn bệnh quái ác muốn cướp đi sinh mạng bé nhỏ của nó. Sau vài năm nữa nếu như vẫn không kiếm đủ tiền để thay tủy, thì em ta sẽ chết.. sẽ chết đó. Rồi vài chục năm nữa cha mẹ ta sẽ già và sẽ chết. Trên cuộc đời này chỉ còn đơn độc một mình ta, nghĩ tới đây thì ta không dám suy nghĩ thêm nữa, ta sợ rằng mình sẽ nổi điên.
- Anh hai đừng khóc nữa mà. Em còn sống chứ có chết đâu mà lại khóc.
Tiểu Tuyền đưa tay vỗ vỗ đầu ta như một đứa trẻ con đang khóc nhè.
- Hứa với em đi! cho dù thế nào anh hai cũng phải cười, không được khóc nữa. Được không anh hai.
- Anh hai vô dụng không giúp gì được cho em. Tiểu Tuyền à, anh hứa sẽ không khóc nữa, anh sẽ kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho em.
Nghe ta nói thế, Tiểu Tuyền cũng chỉ khẽ cười, im lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những đám mây đang trôi trên bầu trời xanh thẳm kia. Có lẽ tận trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn Tiểu Tuyền cũng hy vọng thần chết nhanh chóng tới để kết thúc sinh mạng nhỏ bé này của nó, để cho gia đình không phải tiếp tục đau khổ thêm vì nó.
Ta cũng không biết Tiểu Tuyền đang suy nghĩ như thế, ta đã từng đem pháp quyết Phong Nha Kinh bắt nó phải tu luyện, cho dù là một hy vọng nhỏ nhoi như ta vẫn mong sẽ chữa lành cho em ta. Nhưng vì thể chất của Tiểu Tuyền quá yếu sau khi mắc bệnh, nên không thu được hiệu quả như ta mong muốn. Phong Nha Kinh dù sao cũng là pháp quyết thượng thừa của môn phái tu chân An Nam, tuy không thể chữa trị được bệnh máu trắng nhưng ít ra nó cũng đã kéo dài sinh mệnh của em ta. Nếu là người bệnh khác thì họ đã chết từ lâu rồi nhưng em ta vẫn sống, điều này cũng làm cho các bác sĩ điều trị cũng ngạc nhiên không ít.
Hai anh em sống với nhau từ nhỏ cho tới lớn, tình cảm há có thể dùng vài từ mà diễn tả được sao, ta quyết không thể cho ai cướp mất em ta. Còn sống là còn hy vọng, ta phải kiếm thật nhiều tiền để chữa trị dứt căn bệnh quái ác này, cho dù phải có trở thành như thế nào ta cũng mặc kệ, ta tự thề với lòng như thế. Như cha ta đấy thôi, làm người tốt cả nửa đời người cuối cùng thì được gì đây, chả có gì cả.
Bản chất của ta chính là sắc lang, láu cá, lưu manh, nhưng mấy ai có nhìn thấu được cơn đau xé nát tâm gan luôn âm ỉ trong lòng ta. Ta cũng không muốn nói với ai, ta không thể vì nỗi buồn chính ta mà làm cho mọi người xung quanh phải phiền muộn cùng ta, ta sống phải để cho mọi người vui cùng cái vui của ta, còn khó khăn thì ta sẽ tự giải quyết không liên lụy tới ai. Đó chính là phương châm của cuộc đời ta.
Cầm trên tay đầu khôi của “Chân Đế” ta thở dài một tiếng, có lẽ đây là cơ hội giúp cho Tiểu Tuyền trở lại cuộc sống mà nó xứng đáng được hưởng. Từ trước tới nay, ta chơi trò chơi cũng chỉ cố gắng lẩn tránh nỗi buồn xâu xé trong ta, cố quên đi sự bất lực của chính bản thân mình mà thôi. Sáng nay khi nghe Tiến nói về hệ thống chuyển ngân của “Chân Đế” thì ta đã quyết định dùng “Chân Đế” để kiếm đủ tiền chữa trị cho em gái ta. Tuy mỏng manh nhưng vẫn còn một tia hy vọng.
- Tiểu Tuyền , em nhất định phải đợi anh hai a.
Ta mang đầu khôi vào và tiến nhập “Chân Đế”
Khi đăng nhập vào, ta thấy xung quanh là đồng cỏ một màu xanh ngắt tới tận cuối chân trời, . Đây đúng là bãi hồ ly mà ta đã đăng xuất ngày hôm qua. Chỉnh trang lại vật dụng, ta lại bắt đầu sát hồ ly thu thập vật phẩm nhiệm vụ và kinh nghiệm.
Theo như Tiến nói thì trong “Chân Đế” tỷ lệ bạo suất vật phẩm là rất thấp, chỉ đạt 0,001% mà thôi. Trong thôn, trấn ngay cả tới thành thị cũng không có tiệm bán vũ khí hay áo giáp gì cả. Chỉ có duy nhất ba cách để lấy vũ khí, trang bị.
Cách thứ nhất cũng là cách phổ biến nhất: sát quái, nếu hên sẽ lượm được vũ khí rơi ra từ quái. Quái vật có đẳng cấp càng cao thì cấp độ vũ khí tăng theo đó.
Boss trắng, boss xanh, boss hoàng kim, tiên thú, thần thú, đây là những cấp độ của boss mà ta có thể gặp trong “Chân Đế”. Sức mạnh của boss tăng dần theo thứ tự từ bên trái sang bên phải, đẳng cấp cuối cùng là thần thú. Thần thú chính là biểu tượng của sức mạnh vô địch, từ khi phát hành “Chân Đế” tới này chưa một người chơi nào gặp qua thần thú, ngay cả tiên thú cũng chưa ai sát nổi. Nhưng nguy hiểm càng cao thì thu hoặch sẽ càng nhiều, nếu giết chết được boss có thể may mắn kiếm được một kiện tiên khí, người chơi đó cũng có thể làm bá chủ một phương rồi.
Cách thứ hai là hoàn thành nhiệm vụ của NPC, sau khi trả nhiệm vụ thì NPC sẽ tặng cho vật phẩm tương ứng với độ khó của nhiệm vụ mà người chơi tiếp nhận.
Cách cuối cùng: chuyển chức nghiệp phụ thành thợ rèn, phùng thuật sư. Từ đó người chơi có thể đào khoáng sản, tìm kiếm nguyên liệu để tự tạo cho chính mình một thanh kiếm hoặc bộ áo giáp. Nhưng muốn tạo ra một thanh kiếm sắc bén hay áo giáp cứng rắn, ngoài việc tìm kiếm nguyên vật liệu cực tốt ra, kĩ năng rèn và may của người chơi phải được rèn luyện tới một đẳng cấp nhất đỉnh thì mới tạo ra được vật phẩm như ý của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.