Chương 35: Tuyết sát cạm bẫy hố chông(Thượng)
Zai Nguyễn
11/01/2014
Ta đang học ngành quản trị kinh doanh cho nên ngoại ngữ phải
giỏi thì mới mong thăng tiến trong công việc sau này. Nhưng oái ăm thay ta lại
là người thấm đẫm tinh thần yêu nước, thương tiếng Việt nồng nàn, nên không thẩm
thấu được các loại ngôn ngữ nước ngoài. Thế là điểm số môn ngoại ngữ của ta nói
đơn giản là một đàn vịt chống gậy đi đập trứng gà.
Nhưng giờ thì đã khác rồi, tiếng Anh à, đồ bỏ thôi. Bí quyết học ngoại ngữ giỏi chỉ nằm vỏn vẹn trong một chữ “thuộc”. Mà trí nhớ của ta hiện giờ chắc có lẽ kém chiếc máy tính siêu cấp một tí mà thôi. Muốn nạp hết dữ liệu cuốn từ điển Anh-Việt chỉ như nhét kẽ răng, phải thêm vài cuốn như Hoa-Việt, Nhật-Việt, Pháp-Việt, Hàn-Việt, Đức-Việt, Ý-Việt gì đó mới gọi là tạm đủ.
Nếu đại công cáo thành, ta lúc đó đi làm thông dịch viên, hoặc dịch thuật chắc chắn kiếm bẫm. Dữ dằn hơn ta cũng có thể tham gia vào kỉ lục Giness người biết nhiều thứ tiếng nhất. Mỗi tháng học thêm một ngoại ngữ rồi đi phá kỉ lục kiếm một ngàn đô xài vặt mua cà rem ăn xem ra cũng không tệ.
Cứ như vậy ta mien man lạc lối trong những ý tưởng bỉ ổi của chính bản thân. Và lúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì những tin nắng đầu tiên của ngày mới đang len lỏi khắp phòng.
Ặc, chưa gì đã hơn 6 giờ sáng rồi sao. Chỉ mới nháy mắt mà 12 tiếng đã trôi qua. Ta chẳng có cảm giác gì cả. Từ hôm qua tới giờ ta chỉ làm một việc đơn giản là đọc sách mà thôi. Nhưng giờ ngẫm nghĩ kĩ lại thì hình như tất cả sách giáo khoa của khóa này đều bị ta đọc sạch sẽ, điều kì lạ hơn là kiến thức trong ấy hiện như in trong đầu ta. Chỉ cần ta ngẫm lại một tí là nhớ ngay.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, vì vậy ta cũng không vội kiểm tra xem trí nhớ đã tăng trưởng tới cỡ nào. Chuyện ấy để từ từ cũng được, ta nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo qua loa rồi nhảy lên con “chiến mã” già nua ấy mà phóng thẳng tới trường.
Suốt buổi học hôm ấy, tinh thần của ta mơ màng chìm trong cảm giác huyền ảo lung linh thoải mái và bình thản tới lạ kì và thân thể mà ta đang sở hữu kia chỉ là một thứ gì đó dư thừa mà thôi. Cảm giác huyền diệu ấy cứ kéo dài làm cho ta chẳng để lọt tai một chữ nào của ông thầy giáo già đáng thương đang cố gắng rướn cổ mà gào thét trên bục giảng kia. Phảng phất trong tâm linh ta mong muốn thứ cảm giác huyền dị đó cứ kéo dài mãi mãi. Đó chính là một loại hưởng thụ, không phải thứ thân xác tầm thường mà là thỏa mãn tâm linh tại nơi sâu thẳm trong thân thể. Ta không biết trạng thái này có phải là ảnh hưởng từ Phong Nha pháp quyết đang tu luyện hay không. Nhưng ta khẳng định một điều chắc chắn rằng từ khi tinh thần lực của ta nâng cao thì có nhiều thứ tiềm ẩn trong cơ thể mà trước kia ta lãng quên đang từ từ thức dậy.Chúng đang len lỏi trong từng thớ thịt, nhộn nhạo trong mỗi mạch máu.
- Này Thanh, làm gì mà thừ người như cục đá vậy.
Đức từ đâu xuất hiện sau lưng vỗ vào vai thật mạnh làm ta choàng tỉnh từ trong ảo mộng. Ta tiếc nuối, thở dài một tiếng nhìn hai đừa bạn này
- À, không có gì. Chỉ là tao đang suy nghĩ một vài thứ trong trò chơi thôi. Tụi bây biết đó, đẳng cấp tao còn thấp đang thử làm vài cái bẫy đồ sát vài thằng xem công hiệu ra sao. Nhưng đang lo đi pk bị pk ngược lại thì toi, tao đang suy nghĩ tìm cách để dụ vài thằng vào bẫy. Tao cũng kiếm được vài cách rồi, tụi bây có nghĩ ra được gì hay ho không?
- Hắc hắc, tưởng mày suy nghĩ cái gì ghê lắm. Mấy chuyện bé như hạt gạo ấy hỏi tao ra ngay chứ gì.
Tiến vỗ ngực tự khoe
- Tao chỉ cho mày khẩu quyết dụ khị tụi ngu ngốc đó vào bẫy. Đơn giản lắm chỉ bao gồm hai chữ mà thôi, đảm bảm áp dụng ở đâu là dính ngay chỗ đó: tiền, sắc. Cái nhan sắc thì có thể áp dụng cho mấy cô bé, nhưng mà… -Tiến liếc nhìn ta từ đầu xuống cuối rồi chặc lưỡi một cái- mày không thể áp dụng được đâu, cỡ thằng Đức nó đứng nhảy sexy may ra còn vài em lọt hố chứ mà mày lên nhảy thoát y chắc khỏi cần hố chông hố chiếc gì cả. Mấy em liền nôn mửa té xỉu ngay, cần gì đặt bẫy cho mệt phải hem?
- Thằng khỉ, xỉa xói tao đấy à.
Ta xửng cồ nhìn thẳng vào bộ mặt ngây thơ vô số tội của Tiến
- Ấy ấy, mày cũng đừng để tâm làm gì. Cách thứ hai thì khả thi hơn rất nhiều nè. Mày lấy vũ khí hay kim tệ gì đó đặt vào bẫy, rồi gây sự chú ý cho kẻ thù. Tao chắc chắn thằng ngốc ấy sẽ nhào tới lượm và ầm, chúa phù hộ cho nó. Khặc khặc.
Tiến lại cất lên nụ cưởi bỉ ổi thường ngày
Kế sách này xem ra cũng tạm ổn, nhưng vũ khí hay kim tệ thì ta không có nhiều. Vả lại sơ suất bị tướt đoạt mất thì không hay lắm. Ta đã có kế sách khác, chỉ là hỏi ý kiến tụi bạn để chỉnh chu lại cho hoàn mỹ hơn. Sau đó ta cùng Đức, Tiến tám nhảm suốt đoạn đường về nhà.
Về tới nhà, ta vội vàng ăn một tí gì đó rồi lại tiếp tục đăng nhập vào “Chân Đế” tiếp tục cuộc hành trình dang dở ngày hôm qua.
Tia sáng lóa mắt vụt tắt, rừng trúc xanh tươi mơn mởn một lần nữa xuất hiện trước mắt ta.
Ta nhanh chóng triệu hồi Tiểu Hắc Huyết ra trợ giúp tiêu diệt đàn hỏa nghĩ đang múa vuốt giương nanh xung quanh. Trong lúc tiêu diệt hỏa nghĩ, ta thuận tiện quan sát cảnh vật xung quanh. Những cây tre bị chặt ngày hôm qua thì giờ đây đã mọc lại. Chúng đang khẽ lắc lư thân mình trong gió, tạo ra những âm thanh xào xạt vui tai cứ như chúng đang mòi mọc ta đốn hạ lần nữa vậy.
Tất cả hỏa nghĩ trong bán kính ba mươi mét bị dọn sạch sẽ, ta cũng bắt đầu hoàn thành cạm bẫy đã chuẩn bị hai hôm nay. Sau khi những chiếc hố đã được cắm đầy chông nhọn, miệng ta khẽ ngâm nga
- Tuyệt sát cạm bẫy hố chông
Ngay lúc ấy, một vầng sáng màu vàng nhạt từ thing không bỗng xuất hiện và bao phủ trên bề mặt năm chiếc hố. Khi ánh vàng nhu hòa kia từ từ biến mất ta sửng sốt nhận ra chỗ mà khi nãy còn là những cái hố lồi lõm đầy chông nhọn thì nay đã được bao phủ một tầng cỏ xanh ngát giống y như lúc đầu khi ta tới đây vậy. Chỉ là kẻ khác nhìn thấy không thấy bất cứ đều gì kì lạ cả nhưng ta thì khác. Trong mắt ta dưới đất có năm vòng tròng màu đỏ đậm đang chớp tắt liên hồi. Chúng chính là vị trí ta đặt cạm bẫy khi nãy đây mà, có lẽ đây là một phần trong tuyệt sát cạm bẫy nhằm tránh cho người sử dụng tuyệt kĩ này tự bản thân sa vào cảm bẫy do chính mình tạo ra.
Bữa tiệc “chông và hố” coi như đã hoàn thành, chỉ còn thiếu khách mời danh dự tới thưởng thức mà thôi. Ta phải đảm nhận công việc nguy hiểm không kém phần kích thích này. Cứ tưởng tượng cảnh bọn khờ khạo bị lừa rơi xuống và bị đâm như con nhím thì ta nhoẻn một tia tiếu ý.
Ta đi ngược về hướng tân thủ thôn để tìm kiếm con mồi thích hợp. Đây là lần đầu dụng bẫy nên sức sát thương của chúng ta cũng vẫn còn mù mờ chưa nắm rõ. Nếu như gặp phải cao thủ thì với sức ta hiện nay vẫn chưa đủ để giải quyết bọn họ, tốt nhất là một nhóm dưới mười người, đẳng cấp không quá 15 là chuẩn nhất.
Chính trong lúc ấy thì từ đằng xa xuất hiện một nhóm chiến sĩ tay cầm cự kiếm đang hướng phía này bước tới. Ta nhanh chóng ẩn thân vào bụi cây gần đó quan sát. Khi chúng tới gần thì ta nhận ra đám người này chính là đám bất lương ngày hôm qua bao vây Tiểu Ly và đã bị ta đánh cho một trận nhớ đời đây mà. Bộ dáng hiện nay của bọn chúng phải nói thật sự láo xược, ai nhìn cũng gai mắt. Nhất là tên thủ lĩnh gầy còm kia, hai tay hắn vung vít khắp nơi miệng la hét ỏm tỏm mắng nhiếc đám thuộc hạ dưới trướng.
- Khốn kiếp, tao bảo chúng bây đi tìm kiếm tung tích của con nhãi hôm qua tại sao tới bây giờ vẫn chưa ra tung tích?
Hắn nghiến răng ken két
Từ trong nhóm, một tên vai u thịt bắp từ từ bước ra hướng tên thủ lĩnh “nhóc con” trả lời
- Lão đại xin bớt giận. Cả đoàn chúng ta đã chia nhau ra lùng súc khắp tân thủ thôn và các khu rừng lân cận nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của nó. Xin đại ca cho chúng ta thêm thời gian.
- Thêm thời gian cái con khỉ- Hắn lại tiếp tục gào rít- Đợi chúng mày tìm được nó thì nó đã chạy tới thành trấn khác từ lâu rồi. Ngươi có biết thế giới trong trò chơi quái quỉ này rộng lớn tới chừng nào hay không hả? Muốn tìm người ở kinh thành trừ phi là các đại bang phái thì còn may ra. Hừ! Các ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm, ngoài ra truy lùng vị trí soát tân của các boss và thông báo cho mọi người tới cùng nhau xử lý. Cấm tuyệt đối một mình hớt tay trên. Nếu ta phát hiện thì thân thể các ngươi sẽ không được thoải mái đâu.
Tên gầy còm đưa ra các mệnh lệnh cho thuộc hạ dưới tay. Hắn trong lòng vẫn uất ức sự việc ngày hôm qua, mọi việc đáng lý đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Thế mà chẳng biết ma xui quỉ khiến lại xuất hiện thêm hai con boss hùng mạnh khác chan ngang kế hoặch của hắn. Đã thế đám boss ấy giảo hoạt chia rẽ đội hình chiến đấu của hắn và giết sạch, làm cho cả nhóm của hắn tuột cấp. Đáng hận hơn cả là trong nhóm chỉ có mình hắn là tuột liên tiếp hai cấp còn các thành viên khác chỉ vỏn vẹn hạ một cấp. Sự việc xảy ra như vậy làm cho hắn vốn ngông cuồng thì giờ đây trở nên điên cuồng, tất cả lỗi lầm hắn đổ hết cả lên đầu Tiểu Ly. Hắn đã thề phải tìm được Tiểu Ly, trừ phi Tiểu Ly mãi mãi không chơi Chân Đế nếu không hắn sẽ làm cho nàng sống không bằng chết.
Nhưng giờ thì đã khác rồi, tiếng Anh à, đồ bỏ thôi. Bí quyết học ngoại ngữ giỏi chỉ nằm vỏn vẹn trong một chữ “thuộc”. Mà trí nhớ của ta hiện giờ chắc có lẽ kém chiếc máy tính siêu cấp một tí mà thôi. Muốn nạp hết dữ liệu cuốn từ điển Anh-Việt chỉ như nhét kẽ răng, phải thêm vài cuốn như Hoa-Việt, Nhật-Việt, Pháp-Việt, Hàn-Việt, Đức-Việt, Ý-Việt gì đó mới gọi là tạm đủ.
Nếu đại công cáo thành, ta lúc đó đi làm thông dịch viên, hoặc dịch thuật chắc chắn kiếm bẫm. Dữ dằn hơn ta cũng có thể tham gia vào kỉ lục Giness người biết nhiều thứ tiếng nhất. Mỗi tháng học thêm một ngoại ngữ rồi đi phá kỉ lục kiếm một ngàn đô xài vặt mua cà rem ăn xem ra cũng không tệ.
Cứ như vậy ta mien man lạc lối trong những ý tưởng bỉ ổi của chính bản thân. Và lúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì những tin nắng đầu tiên của ngày mới đang len lỏi khắp phòng.
Ặc, chưa gì đã hơn 6 giờ sáng rồi sao. Chỉ mới nháy mắt mà 12 tiếng đã trôi qua. Ta chẳng có cảm giác gì cả. Từ hôm qua tới giờ ta chỉ làm một việc đơn giản là đọc sách mà thôi. Nhưng giờ ngẫm nghĩ kĩ lại thì hình như tất cả sách giáo khoa của khóa này đều bị ta đọc sạch sẽ, điều kì lạ hơn là kiến thức trong ấy hiện như in trong đầu ta. Chỉ cần ta ngẫm lại một tí là nhớ ngay.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, vì vậy ta cũng không vội kiểm tra xem trí nhớ đã tăng trưởng tới cỡ nào. Chuyện ấy để từ từ cũng được, ta nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo qua loa rồi nhảy lên con “chiến mã” già nua ấy mà phóng thẳng tới trường.
Suốt buổi học hôm ấy, tinh thần của ta mơ màng chìm trong cảm giác huyền ảo lung linh thoải mái và bình thản tới lạ kì và thân thể mà ta đang sở hữu kia chỉ là một thứ gì đó dư thừa mà thôi. Cảm giác huyền diệu ấy cứ kéo dài làm cho ta chẳng để lọt tai một chữ nào của ông thầy giáo già đáng thương đang cố gắng rướn cổ mà gào thét trên bục giảng kia. Phảng phất trong tâm linh ta mong muốn thứ cảm giác huyền dị đó cứ kéo dài mãi mãi. Đó chính là một loại hưởng thụ, không phải thứ thân xác tầm thường mà là thỏa mãn tâm linh tại nơi sâu thẳm trong thân thể. Ta không biết trạng thái này có phải là ảnh hưởng từ Phong Nha pháp quyết đang tu luyện hay không. Nhưng ta khẳng định một điều chắc chắn rằng từ khi tinh thần lực của ta nâng cao thì có nhiều thứ tiềm ẩn trong cơ thể mà trước kia ta lãng quên đang từ từ thức dậy.Chúng đang len lỏi trong từng thớ thịt, nhộn nhạo trong mỗi mạch máu.
- Này Thanh, làm gì mà thừ người như cục đá vậy.
Đức từ đâu xuất hiện sau lưng vỗ vào vai thật mạnh làm ta choàng tỉnh từ trong ảo mộng. Ta tiếc nuối, thở dài một tiếng nhìn hai đừa bạn này
- À, không có gì. Chỉ là tao đang suy nghĩ một vài thứ trong trò chơi thôi. Tụi bây biết đó, đẳng cấp tao còn thấp đang thử làm vài cái bẫy đồ sát vài thằng xem công hiệu ra sao. Nhưng đang lo đi pk bị pk ngược lại thì toi, tao đang suy nghĩ tìm cách để dụ vài thằng vào bẫy. Tao cũng kiếm được vài cách rồi, tụi bây có nghĩ ra được gì hay ho không?
- Hắc hắc, tưởng mày suy nghĩ cái gì ghê lắm. Mấy chuyện bé như hạt gạo ấy hỏi tao ra ngay chứ gì.
Tiến vỗ ngực tự khoe
- Tao chỉ cho mày khẩu quyết dụ khị tụi ngu ngốc đó vào bẫy. Đơn giản lắm chỉ bao gồm hai chữ mà thôi, đảm bảm áp dụng ở đâu là dính ngay chỗ đó: tiền, sắc. Cái nhan sắc thì có thể áp dụng cho mấy cô bé, nhưng mà… -Tiến liếc nhìn ta từ đầu xuống cuối rồi chặc lưỡi một cái- mày không thể áp dụng được đâu, cỡ thằng Đức nó đứng nhảy sexy may ra còn vài em lọt hố chứ mà mày lên nhảy thoát y chắc khỏi cần hố chông hố chiếc gì cả. Mấy em liền nôn mửa té xỉu ngay, cần gì đặt bẫy cho mệt phải hem?
- Thằng khỉ, xỉa xói tao đấy à.
Ta xửng cồ nhìn thẳng vào bộ mặt ngây thơ vô số tội của Tiến
- Ấy ấy, mày cũng đừng để tâm làm gì. Cách thứ hai thì khả thi hơn rất nhiều nè. Mày lấy vũ khí hay kim tệ gì đó đặt vào bẫy, rồi gây sự chú ý cho kẻ thù. Tao chắc chắn thằng ngốc ấy sẽ nhào tới lượm và ầm, chúa phù hộ cho nó. Khặc khặc.
Tiến lại cất lên nụ cưởi bỉ ổi thường ngày
Kế sách này xem ra cũng tạm ổn, nhưng vũ khí hay kim tệ thì ta không có nhiều. Vả lại sơ suất bị tướt đoạt mất thì không hay lắm. Ta đã có kế sách khác, chỉ là hỏi ý kiến tụi bạn để chỉnh chu lại cho hoàn mỹ hơn. Sau đó ta cùng Đức, Tiến tám nhảm suốt đoạn đường về nhà.
Về tới nhà, ta vội vàng ăn một tí gì đó rồi lại tiếp tục đăng nhập vào “Chân Đế” tiếp tục cuộc hành trình dang dở ngày hôm qua.
Tia sáng lóa mắt vụt tắt, rừng trúc xanh tươi mơn mởn một lần nữa xuất hiện trước mắt ta.
Ta nhanh chóng triệu hồi Tiểu Hắc Huyết ra trợ giúp tiêu diệt đàn hỏa nghĩ đang múa vuốt giương nanh xung quanh. Trong lúc tiêu diệt hỏa nghĩ, ta thuận tiện quan sát cảnh vật xung quanh. Những cây tre bị chặt ngày hôm qua thì giờ đây đã mọc lại. Chúng đang khẽ lắc lư thân mình trong gió, tạo ra những âm thanh xào xạt vui tai cứ như chúng đang mòi mọc ta đốn hạ lần nữa vậy.
Tất cả hỏa nghĩ trong bán kính ba mươi mét bị dọn sạch sẽ, ta cũng bắt đầu hoàn thành cạm bẫy đã chuẩn bị hai hôm nay. Sau khi những chiếc hố đã được cắm đầy chông nhọn, miệng ta khẽ ngâm nga
- Tuyệt sát cạm bẫy hố chông
Ngay lúc ấy, một vầng sáng màu vàng nhạt từ thing không bỗng xuất hiện và bao phủ trên bề mặt năm chiếc hố. Khi ánh vàng nhu hòa kia từ từ biến mất ta sửng sốt nhận ra chỗ mà khi nãy còn là những cái hố lồi lõm đầy chông nhọn thì nay đã được bao phủ một tầng cỏ xanh ngát giống y như lúc đầu khi ta tới đây vậy. Chỉ là kẻ khác nhìn thấy không thấy bất cứ đều gì kì lạ cả nhưng ta thì khác. Trong mắt ta dưới đất có năm vòng tròng màu đỏ đậm đang chớp tắt liên hồi. Chúng chính là vị trí ta đặt cạm bẫy khi nãy đây mà, có lẽ đây là một phần trong tuyệt sát cạm bẫy nhằm tránh cho người sử dụng tuyệt kĩ này tự bản thân sa vào cảm bẫy do chính mình tạo ra.
Bữa tiệc “chông và hố” coi như đã hoàn thành, chỉ còn thiếu khách mời danh dự tới thưởng thức mà thôi. Ta phải đảm nhận công việc nguy hiểm không kém phần kích thích này. Cứ tưởng tượng cảnh bọn khờ khạo bị lừa rơi xuống và bị đâm như con nhím thì ta nhoẻn một tia tiếu ý.
Ta đi ngược về hướng tân thủ thôn để tìm kiếm con mồi thích hợp. Đây là lần đầu dụng bẫy nên sức sát thương của chúng ta cũng vẫn còn mù mờ chưa nắm rõ. Nếu như gặp phải cao thủ thì với sức ta hiện nay vẫn chưa đủ để giải quyết bọn họ, tốt nhất là một nhóm dưới mười người, đẳng cấp không quá 15 là chuẩn nhất.
Chính trong lúc ấy thì từ đằng xa xuất hiện một nhóm chiến sĩ tay cầm cự kiếm đang hướng phía này bước tới. Ta nhanh chóng ẩn thân vào bụi cây gần đó quan sát. Khi chúng tới gần thì ta nhận ra đám người này chính là đám bất lương ngày hôm qua bao vây Tiểu Ly và đã bị ta đánh cho một trận nhớ đời đây mà. Bộ dáng hiện nay của bọn chúng phải nói thật sự láo xược, ai nhìn cũng gai mắt. Nhất là tên thủ lĩnh gầy còm kia, hai tay hắn vung vít khắp nơi miệng la hét ỏm tỏm mắng nhiếc đám thuộc hạ dưới trướng.
- Khốn kiếp, tao bảo chúng bây đi tìm kiếm tung tích của con nhãi hôm qua tại sao tới bây giờ vẫn chưa ra tung tích?
Hắn nghiến răng ken két
Từ trong nhóm, một tên vai u thịt bắp từ từ bước ra hướng tên thủ lĩnh “nhóc con” trả lời
- Lão đại xin bớt giận. Cả đoàn chúng ta đã chia nhau ra lùng súc khắp tân thủ thôn và các khu rừng lân cận nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của nó. Xin đại ca cho chúng ta thêm thời gian.
- Thêm thời gian cái con khỉ- Hắn lại tiếp tục gào rít- Đợi chúng mày tìm được nó thì nó đã chạy tới thành trấn khác từ lâu rồi. Ngươi có biết thế giới trong trò chơi quái quỉ này rộng lớn tới chừng nào hay không hả? Muốn tìm người ở kinh thành trừ phi là các đại bang phái thì còn may ra. Hừ! Các ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm, ngoài ra truy lùng vị trí soát tân của các boss và thông báo cho mọi người tới cùng nhau xử lý. Cấm tuyệt đối một mình hớt tay trên. Nếu ta phát hiện thì thân thể các ngươi sẽ không được thoải mái đâu.
Tên gầy còm đưa ra các mệnh lệnh cho thuộc hạ dưới tay. Hắn trong lòng vẫn uất ức sự việc ngày hôm qua, mọi việc đáng lý đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Thế mà chẳng biết ma xui quỉ khiến lại xuất hiện thêm hai con boss hùng mạnh khác chan ngang kế hoặch của hắn. Đã thế đám boss ấy giảo hoạt chia rẽ đội hình chiến đấu của hắn và giết sạch, làm cho cả nhóm của hắn tuột cấp. Đáng hận hơn cả là trong nhóm chỉ có mình hắn là tuột liên tiếp hai cấp còn các thành viên khác chỉ vỏn vẹn hạ một cấp. Sự việc xảy ra như vậy làm cho hắn vốn ngông cuồng thì giờ đây trở nên điên cuồng, tất cả lỗi lầm hắn đổ hết cả lên đầu Tiểu Ly. Hắn đã thề phải tìm được Tiểu Ly, trừ phi Tiểu Ly mãi mãi không chơi Chân Đế nếu không hắn sẽ làm cho nàng sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.