Chương 101: AI RỒI CŨNG SẼ KHÁC
Thiên Sứ Hà Đông
16/03/2021
Hải Vân lơ ngơ đứng trên lầu một của quán trà đạo, dõi mắt vào trong tìm đôi bông tai đỏ thắm. Sau năm năm con người ai cũng thay đổi, tiểu thư nhà họ Bạch cũng không ngoại lệ. Từ một thiếu nữ vô tư nhí nhảnh đã trổ mã thành người con gái hội đủ yếu tố công, dung, ngôn, hạnh.
Nhìn mãi cô vẫn chẳng thấy có ai đeo đôi bông tai màu đỏ. Chỉ thấy trong góc vắng người có một đôi nam nam người ôm người ấp, mỗi người đeo một chiếc hoa tai đỏ thắm. Tiểu thư Bạch gia bán tín bán nghi bước lại gần.
- Là tớ! - Vĩnh An lên tiếng xác nhận, ánh mắt liếc qua bồ đoàn đối diện.
- Ngồi đi.
Hải Vân trợn tròn hai mắt quan sát cặp đá uyên ương và người có gương mặt bình thường ngồi kế bên. Khí phách thế này không thể lẫn vào đâu được, anh ta là ma quân Lệ Thiên. Cô ngỡ ngàng đến nỗi nói năng lắp bắp:
- Cậu... cậu. Hai người... hai người...
- Là bạn đời. - Cậu bình thản xác nhận.
Hải Vân lại không bình tĩnh nổi, ánh mắt trợn ngược nhìn thẳng vào ma quân, cố gắng để bản thân không hét toáng lên nhưng ngữ điệu rất khó nghe:
- Anh lấy gì ra dụ dỗ cậu ấy như thế?
Lệ Thiên cười khẩy, giọng nói có ý trêu chọc:
- Sắc đẹp, tài năng, linh thạch, bảo vật, bày mưu tính kế, và nhất là kỹ thuật...
Tiểu thư Bạch gia nghe từ "kỹ thuật" mà đỏ cả mặt:
- Anh... anh trả lại Vĩnh An đây. Tương lai cậu ấy tính thế nào?
- Thôi! - Cậu gạt ngang, nhíu mày khó chịu, bên ngoài thùy mị nhưng bên trong vẫn là con hàng trước kia. Vĩnh An nắm lấy bàn tay anh nhà đưa lên.
- Tớ tự nguyện, chuyện này tới đây chấm dứt, cậu thôi nhìn lệch lạc vậy đi.
Lệ Thiên thỏa mãn kéo cậu vào trong lòng, vòng tay ôm hờ quanh eo, cằm gác lên hõm vai, hai mắt lim dim. Ngỏ ý em nhà cứ tự nhiên nói chuyện với bạn, anh sẽ không xen vào.
Vĩnh An thoải mái dựa hẳn vào ma quân, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Hải Vân đỏ mặt tía tai, chỉ muốn một chưởng đánh nát bộ óc u mê trước mặt. Phải ráng kiềm chế dữ lắm mới không hất tung cái bàn đẩy sang hướng đối diện, giọng nói cộc lốc:
- Muốn biết gì?
- Cậu ổn không? - Vĩnh An đáp lại.
Mắt cô đỏ hoe. - Không ổn. Bỏ đi năm năm, bặt tăm bặt tích. Ổn cái chó gì mà ổn.
Cậu thở hắt ra. - Tớ có cái khó của mình.
- Ừ! - Cô nhếch mép mỉa mai. - Ai cũng có cái khó. Cậu cũng vậy, Hiền Minh cũng vậy, Hào Nhân cũng vậy. Tất cả chúng ta đều đã khác xưa. Thôi bỏ đi.
Nói xong, tiểu thư Bạch gia định đứng dậy đi về. Vĩnh An nhanh hơn níu tay lại:
- Ở lại nói cho hết câu chuyện. Tớ vì chuyện của hai cậu ấy nên mới hẹn cậu ra đây. Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra?
Đến nước này Hải Vân không cố giả cứng được nữa, đôi mắt đẫm nước:
- Tất cả là tại cậu.
- Ừ, tại tớ. Cậu nói tiếp đi. - Vĩnh An dỗ dành. Đối phó với con gái chỉ cần một chiêu, dù đúng dù sai nhận đại là được. Oan ức khó chịu gì đó, về nhà mặt dày bắt đền anh nhà lấy lại cân bằng cũng chưa muộn.
- Ngày ấy sao cậu không nói rõ người đó là quốc trưởng. Nếu biết trước sự thể sẽ không đến mức không thể cứu vãn như lúc này.
Vĩnh An cầm lấy tách trà lắc nhè nhẹ, sau đó nhâm nhi vài ngụm mới từ tốn trả lời:
- Nói cái gì? Ngày ấy các cậu một hai muốn đổ tội cho anh nhà tớ. Nói các cậu tin không? Hiền Minh vừa được cứu ra còn nhảy tê tê bảo đây là kế hoạch dụ dỗ. Mỗi người đều có con mắt để nhìn đời, các cậu nhìn sai không có nghĩa là do thiếu thông tin mà ra. Chẳng cần biết đúng sai, một hai cho ma đạo là xấu, quan điểm này nó ăn sâu vào não các cậu rồi.
- Ừ, có lẽ là vậy. - Hải Vân công nhận, và buông lời nói thêm:
- Giờ đạo - ma có khác gì nhau cơ chứ...
Sau đó cô ngồi hàng giờ bên Vĩnh An, tuôn ra hết những ấm ức trong lòng bấy lâu nay.
Kể từ khi Lệ Thiên bất tỉnh, bản thân mất hết khả năng điều khiển linh khí, lão quốc trưởng vô tình thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Rồi chiến tranh nổ ra, đạo tu yếu thế, Thành Đông mang theo đạo quân tu sĩ nửa đạo nửa ma xuất hiện như một vị thần cứu thế. Đánh chặn thành công đà tiến quân của ma tu, cứu đạo tu một bàn thua trông thấy.
Sau đợt đó, tất cả các tu sĩ đều sáng mắt ra. Phân biệt đạo - ma làm cái gì? Thực lực mới là quan trọng nhất, thiên đạo không còn, sợ gì bị trừng phạt. Công pháp "Thực ma" do Thành Đông sáng tạo nhanh chóng trở thành quyển sách gối đầu giường của tất cả các tu sĩ. Dẫn ma trở thành sinh vật bị săn lùng gắt gao, có lẽ sắp được liệt vào sách đỏ luôn rồi. Ma - đạo hai bên ta giống mi, mi giống ta, đánh nhau làm gì cho mệt, bắt tay bóc lột bọn người thường không phải hay ho hơn sao. Thậm chí một số học viện còn mời những ma tu có kinh nghiệm đối phó với dẫn ma đến thỉnh giảng.
Còn nỗi lo sợ bị dẫn ma ăn mất linh hồn đã có nhà họ Lục giải quyết. Phương thuốc được bào chế từ máu và mật của người Lai Tiên trở thành vật không thể thiếu. Hào Nhân là y tu có công lớn nhất trong việc điều chế ra phương thuốc này, bỗng chốc trở thành nhân vật quyền lực, được khắp nơi trọng vọng. Từ một thiếu gia chỉ biết núp sau lưng Lục Hoa Nam, sau vài năm đã đĩnh đạc trở thành người kế nghiệp ưu tú. Mạc - Lục hai nhà cùng bắt tay nhau thâu tóm quyền lực. Ba gia tộc Bạch, Tranh, Hoàng ngắc ngoải tồn tại dưới cái bóng của chính mình.
Về phần Hiền Minh, nhờ tài ăn nói và xử lý công việc lanh lẹ, cộng thêm thực lực tăng nhanh khi để dẫn ma hộ hồn. Anh chàng đã trở thành một trong những tài năng trẻ trẻ tiêu biểu, nắm trong tay sở cảnh sát của thành phố Ngọc Viễn Đông, đi đâu cũng được người ta kính nể.
Đại Dương thì chuyển mình thành thái tử của gia tộc họ Mạc, vụ án chơi ba dần dà rơi vào quên lãng. Dẫn ma người ta còn chấp nhận được, huống chi chỉ là sở thích giải trí cỏn con, thật ra còn nhiều thằng bệnh hoạn hơn nữa, chẳng qua chỉ khác nhau ở chỗ lộ hay không lộ mà thôi. Nhờ vào thực lực vượt trội của mình, vị trí quốc trưởng trong tương lai hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Thành thử nhất cử nhất động của thái tử luôn trở thành đề tài nóng hổi của cánh báo chí. Chuyện tình tay ba giữa Đại Dương - Hạ Vũ - Trúc Khuê luôn nổi bần bật trên trang nhất. Người thì ủng hộ mối tình thanh mai trúc mã. Người thì cho rằng vị trí phu nhân quốc trưởng chỉ có Trúc Khuê mới xứng. Giữa lúc đó lại có nguồn tin tố cáo đệ nhất mỹ nhân từng có thời gian lén lút với ma quân Lệ Thiên. Thông tin náo loạn cả lên, đời sống tinh thần của người dân chưa bao giờ phong phú như hôm nay. Thật là một thời kỳ thịnh trị rực rỡ nhất trong ngàn năm qua.
Vĩnh An nghe xong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, đồng thời cầm tay Hải Vân cam kết:
- Chuyện của Hiền Minh để đấy tớ lo.
- Cậu định làm gì?
Vĩnh An trả lời tỉnh bơ:
- Vẫn theo cách cũ, đánh nhau.
Tưởng đâu Hải Vân đau lòng ra tay ngăn cản, ai ngờ cô nàng còn hùa thêm vào:
- Đánh chết tên khốn ấy cũng được.
Bản thân cô muốn làm việc này từ lâu lắm rồi, ngặt nỗi, người tụ đan người ngưng hồn, nên mới ngậm ngùi chịu đựng.
Có sự ủng hộ nhiệt liệt từ cô bạn thân, Vĩnh An đi thẳng một đường đến sở cảnh sát Ngọc Viễn Đông. Vừa đến nơi liền quần đám bảo vệ te tua tơi tả. Mười mấy tên cảnh sát cấp bậc lớn nhỏ khác nhau đều đánh không lại. Bí quá một tên phải chạy lên báo cáo cấp trên.
Hiền Minh đang ngồi đọc báo cáo trong văn phòng riêng, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, chàng ta ngẩng lên, giọng nói không nhanh không chậm, uy nghiêm có thừa:
- Vào đi.
Tên cấp dưới thở hổn hển đi vào, mặt mũi sưng húp lên:
- Thưa ngài, có kẻ lạ xâm nhập. Người đó nhắn với ngài là...
- Nhắn gì? - Hiền Minh mất kiên nhẫn.
Tên kia lấm lét nói ri rí trong miệng:
- Mắt hí, xuống đây đánh nhau.
Hiền Minh buông ngay tập báo cáo xuống bàn, ba chân bốn cẳng đi như bay xuống sân. Bao năm không gặp nhau, vừa gặp đã kiếm chuyện thì đúng là phong cách của thằng bạn nối khố.
Vĩnh An đứng khoanh tay dưới sân, xung quanh có một đám cảnh sát bao vây nhưng không ai dám xông vô. Vì những thằng lao đầu vào trước đó đã bầm dập hết rồi. Cậu giương mắt lên đánh giá người đằng xa đi tới. Tướng tá oai vệ, cảnh phục phẳng phiu, mặt mày uy nghiêm, ánh mắt vẩn đục, rất ra dáng chỉ huy cao cấp. Buồn thay nhiêu đó vẫn chẳng ảnh hưởng đến cách nhìn của cậu về Hiền Minh. Người vừa bước chân đến nơi đã bị khích tướng:
- Oai phong đáo để, dám đánh một trận không?
Cảnh sát trưởng bẻ tay rôm rốp:
- Lên đi.
Vĩnh An ung dung truyền âm:
- Ra bên ngoài, ít nhất còn giữ lại cho cậu chút sĩ diện.
Cặp đấu kéo nhau ra bãi đất hoang vắng sát mé sông, xung quanh cây cối trơ trọi không một chiếc lá. Hai đối thủ không ai nói với ai tiếng nào, quyết định dùng quyền cước thay cho lời chào hỏi.
Hiền Minh cởi phăng áo cảnh phục, khoe cơ thể ngồn ngộn cơ bắp. Khối nào khối nấy chắc nình nịch, ánh lên bóng lưỡng.
Lệ Thiên đứng tựa vào gốc cây nhàn hạ quan sát, trong lòng không có ý định nhúng tay vào cuộc đấu này. Để em nhà vận động đôi chút cho khỏe tay khỏe chân.
Vĩnh An nhếch môi trên đến độ cái mũi cũng nhăn theo, ánh mắt khinh khỉnh. Cơ bắp to lớn thì có gì hay ho, ở đây cũng không có đàn bà con gái đứng xem, bày đặt cởi ra khoe mẽ với ai?
Hiền Minh gầm lên, xông tới đấm bình bịch vào giữa ngực thằng bạn, cú nào cú nấy truyền thêm linh lực có thể chém đá chặt cây. Chỗ cơ bắp tiếp xúc rung lên giần giật, da nổi lên từng mảng đỏ, bên ngoài bỏng rát, bên trong nhức nhối. Cậu vẫn trụ vững như núi, không tránh không né, rồi bất ngờ móc một cú thẳng má trái thằng bạn. Gần như đồng thời gập tay lại, dùng cùi chỏ bồi tiếp thêm phát nữa. Máu đỏ bắn ra ngoài theo vết rách trên khóe miệng. Chàng ta xây xẩm mặt mày. Vĩnh An tiếp tục lên gối một phát ngay ngực. Đối thủ giăng xuống đất, đầu óc quay cuồng, trợn mắt lên nhìn người vẫn đứng sừng sững trước mặt.
Hiền Minh thè lưỡi liếm vết máu trên miệng, mùi rỉ sét tanh tưởi chọc cho tâm trạng nổi điên. Anh chàng phun phẹt máu xuống đất, bất ngờ phóng lên cao, dùng hai chân kẹp đầu Vĩnh An. Cậu thụt đầu xuống né đòn. Hai chân đối thủ va vào nhau kêu rôm rốp. Đôi tay nhìn có vẻ mảnh khảnh móc một cú từ dưới lên trúng ngay chỗ hiểm. Anh chàng trợn mắt phồng miệng nén đau. Lại nhận thêm cú đá thẳng cẳng từ thằng bạn. Hiền Minh mất thế té ngửa ra đất. Cậu nhanh như cắt dùng đầu gối chặn ngang cổ, khóa chết cơ thể bẹp dí dưới đất:
- Mùi vị của tu sĩ đi lên bằng chính thực lực ngon không?
Anh chàng giãy giụa vài cái rồi đỏ mặt nằm đó. Cấp bậc ngang nhau, thân hình vượt trội vẫn không thể thay đổi kết quả cuộc chiến. Kẻ mạnh vẫn là kẻ mạnh. Hiền Minh không cam lòng hét lớn:
- Không làm vậy thì làm sao xứng với Hải Vân?
Cậu điên tiết đấm thêm cho phát nữa:
- Câm mẹ mồm cho đỡ ngứa tai. Vậy giờ cậu có được Hải Vân chưa? Bao lâu rồi hai người chưa gặp nhau?
Anh chàng im lặng. Vĩnh An tiếp tục giáo dục đồng bạn:
- Cậu có bao giờ hỏi Hải Vân xem cô ấy thích gì, muốn gì chưa? Hay chỉ ngồi đây nghĩ bậy rồi làm bậy.
Và rồi cậu buông Hiền Minh ra, phủi tay đứng dậy, bỏ lại câu cuối cùng:
- Suy nghĩ đi, muốn loại bỏ dẫn ma ra khỏi cơ thể thì tìm tớ.
Sau đó bộ đôi bỏ lại Hiền Minh hướng đến mục tiêu tiếp theo, trại tập trung Lai Tiên.
Nhìn mãi cô vẫn chẳng thấy có ai đeo đôi bông tai màu đỏ. Chỉ thấy trong góc vắng người có một đôi nam nam người ôm người ấp, mỗi người đeo một chiếc hoa tai đỏ thắm. Tiểu thư Bạch gia bán tín bán nghi bước lại gần.
- Là tớ! - Vĩnh An lên tiếng xác nhận, ánh mắt liếc qua bồ đoàn đối diện.
- Ngồi đi.
Hải Vân trợn tròn hai mắt quan sát cặp đá uyên ương và người có gương mặt bình thường ngồi kế bên. Khí phách thế này không thể lẫn vào đâu được, anh ta là ma quân Lệ Thiên. Cô ngỡ ngàng đến nỗi nói năng lắp bắp:
- Cậu... cậu. Hai người... hai người...
- Là bạn đời. - Cậu bình thản xác nhận.
Hải Vân lại không bình tĩnh nổi, ánh mắt trợn ngược nhìn thẳng vào ma quân, cố gắng để bản thân không hét toáng lên nhưng ngữ điệu rất khó nghe:
- Anh lấy gì ra dụ dỗ cậu ấy như thế?
Lệ Thiên cười khẩy, giọng nói có ý trêu chọc:
- Sắc đẹp, tài năng, linh thạch, bảo vật, bày mưu tính kế, và nhất là kỹ thuật...
Tiểu thư Bạch gia nghe từ "kỹ thuật" mà đỏ cả mặt:
- Anh... anh trả lại Vĩnh An đây. Tương lai cậu ấy tính thế nào?
- Thôi! - Cậu gạt ngang, nhíu mày khó chịu, bên ngoài thùy mị nhưng bên trong vẫn là con hàng trước kia. Vĩnh An nắm lấy bàn tay anh nhà đưa lên.
- Tớ tự nguyện, chuyện này tới đây chấm dứt, cậu thôi nhìn lệch lạc vậy đi.
Lệ Thiên thỏa mãn kéo cậu vào trong lòng, vòng tay ôm hờ quanh eo, cằm gác lên hõm vai, hai mắt lim dim. Ngỏ ý em nhà cứ tự nhiên nói chuyện với bạn, anh sẽ không xen vào.
Vĩnh An thoải mái dựa hẳn vào ma quân, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Hải Vân đỏ mặt tía tai, chỉ muốn một chưởng đánh nát bộ óc u mê trước mặt. Phải ráng kiềm chế dữ lắm mới không hất tung cái bàn đẩy sang hướng đối diện, giọng nói cộc lốc:
- Muốn biết gì?
- Cậu ổn không? - Vĩnh An đáp lại.
Mắt cô đỏ hoe. - Không ổn. Bỏ đi năm năm, bặt tăm bặt tích. Ổn cái chó gì mà ổn.
Cậu thở hắt ra. - Tớ có cái khó của mình.
- Ừ! - Cô nhếch mép mỉa mai. - Ai cũng có cái khó. Cậu cũng vậy, Hiền Minh cũng vậy, Hào Nhân cũng vậy. Tất cả chúng ta đều đã khác xưa. Thôi bỏ đi.
Nói xong, tiểu thư Bạch gia định đứng dậy đi về. Vĩnh An nhanh hơn níu tay lại:
- Ở lại nói cho hết câu chuyện. Tớ vì chuyện của hai cậu ấy nên mới hẹn cậu ra đây. Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra?
Đến nước này Hải Vân không cố giả cứng được nữa, đôi mắt đẫm nước:
- Tất cả là tại cậu.
- Ừ, tại tớ. Cậu nói tiếp đi. - Vĩnh An dỗ dành. Đối phó với con gái chỉ cần một chiêu, dù đúng dù sai nhận đại là được. Oan ức khó chịu gì đó, về nhà mặt dày bắt đền anh nhà lấy lại cân bằng cũng chưa muộn.
- Ngày ấy sao cậu không nói rõ người đó là quốc trưởng. Nếu biết trước sự thể sẽ không đến mức không thể cứu vãn như lúc này.
Vĩnh An cầm lấy tách trà lắc nhè nhẹ, sau đó nhâm nhi vài ngụm mới từ tốn trả lời:
- Nói cái gì? Ngày ấy các cậu một hai muốn đổ tội cho anh nhà tớ. Nói các cậu tin không? Hiền Minh vừa được cứu ra còn nhảy tê tê bảo đây là kế hoạch dụ dỗ. Mỗi người đều có con mắt để nhìn đời, các cậu nhìn sai không có nghĩa là do thiếu thông tin mà ra. Chẳng cần biết đúng sai, một hai cho ma đạo là xấu, quan điểm này nó ăn sâu vào não các cậu rồi.
- Ừ, có lẽ là vậy. - Hải Vân công nhận, và buông lời nói thêm:
- Giờ đạo - ma có khác gì nhau cơ chứ...
Sau đó cô ngồi hàng giờ bên Vĩnh An, tuôn ra hết những ấm ức trong lòng bấy lâu nay.
Kể từ khi Lệ Thiên bất tỉnh, bản thân mất hết khả năng điều khiển linh khí, lão quốc trưởng vô tình thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Rồi chiến tranh nổ ra, đạo tu yếu thế, Thành Đông mang theo đạo quân tu sĩ nửa đạo nửa ma xuất hiện như một vị thần cứu thế. Đánh chặn thành công đà tiến quân của ma tu, cứu đạo tu một bàn thua trông thấy.
Sau đợt đó, tất cả các tu sĩ đều sáng mắt ra. Phân biệt đạo - ma làm cái gì? Thực lực mới là quan trọng nhất, thiên đạo không còn, sợ gì bị trừng phạt. Công pháp "Thực ma" do Thành Đông sáng tạo nhanh chóng trở thành quyển sách gối đầu giường của tất cả các tu sĩ. Dẫn ma trở thành sinh vật bị săn lùng gắt gao, có lẽ sắp được liệt vào sách đỏ luôn rồi. Ma - đạo hai bên ta giống mi, mi giống ta, đánh nhau làm gì cho mệt, bắt tay bóc lột bọn người thường không phải hay ho hơn sao. Thậm chí một số học viện còn mời những ma tu có kinh nghiệm đối phó với dẫn ma đến thỉnh giảng.
Còn nỗi lo sợ bị dẫn ma ăn mất linh hồn đã có nhà họ Lục giải quyết. Phương thuốc được bào chế từ máu và mật của người Lai Tiên trở thành vật không thể thiếu. Hào Nhân là y tu có công lớn nhất trong việc điều chế ra phương thuốc này, bỗng chốc trở thành nhân vật quyền lực, được khắp nơi trọng vọng. Từ một thiếu gia chỉ biết núp sau lưng Lục Hoa Nam, sau vài năm đã đĩnh đạc trở thành người kế nghiệp ưu tú. Mạc - Lục hai nhà cùng bắt tay nhau thâu tóm quyền lực. Ba gia tộc Bạch, Tranh, Hoàng ngắc ngoải tồn tại dưới cái bóng của chính mình.
Về phần Hiền Minh, nhờ tài ăn nói và xử lý công việc lanh lẹ, cộng thêm thực lực tăng nhanh khi để dẫn ma hộ hồn. Anh chàng đã trở thành một trong những tài năng trẻ trẻ tiêu biểu, nắm trong tay sở cảnh sát của thành phố Ngọc Viễn Đông, đi đâu cũng được người ta kính nể.
Đại Dương thì chuyển mình thành thái tử của gia tộc họ Mạc, vụ án chơi ba dần dà rơi vào quên lãng. Dẫn ma người ta còn chấp nhận được, huống chi chỉ là sở thích giải trí cỏn con, thật ra còn nhiều thằng bệnh hoạn hơn nữa, chẳng qua chỉ khác nhau ở chỗ lộ hay không lộ mà thôi. Nhờ vào thực lực vượt trội của mình, vị trí quốc trưởng trong tương lai hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Thành thử nhất cử nhất động của thái tử luôn trở thành đề tài nóng hổi của cánh báo chí. Chuyện tình tay ba giữa Đại Dương - Hạ Vũ - Trúc Khuê luôn nổi bần bật trên trang nhất. Người thì ủng hộ mối tình thanh mai trúc mã. Người thì cho rằng vị trí phu nhân quốc trưởng chỉ có Trúc Khuê mới xứng. Giữa lúc đó lại có nguồn tin tố cáo đệ nhất mỹ nhân từng có thời gian lén lút với ma quân Lệ Thiên. Thông tin náo loạn cả lên, đời sống tinh thần của người dân chưa bao giờ phong phú như hôm nay. Thật là một thời kỳ thịnh trị rực rỡ nhất trong ngàn năm qua.
Vĩnh An nghe xong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, đồng thời cầm tay Hải Vân cam kết:
- Chuyện của Hiền Minh để đấy tớ lo.
- Cậu định làm gì?
Vĩnh An trả lời tỉnh bơ:
- Vẫn theo cách cũ, đánh nhau.
Tưởng đâu Hải Vân đau lòng ra tay ngăn cản, ai ngờ cô nàng còn hùa thêm vào:
- Đánh chết tên khốn ấy cũng được.
Bản thân cô muốn làm việc này từ lâu lắm rồi, ngặt nỗi, người tụ đan người ngưng hồn, nên mới ngậm ngùi chịu đựng.
Có sự ủng hộ nhiệt liệt từ cô bạn thân, Vĩnh An đi thẳng một đường đến sở cảnh sát Ngọc Viễn Đông. Vừa đến nơi liền quần đám bảo vệ te tua tơi tả. Mười mấy tên cảnh sát cấp bậc lớn nhỏ khác nhau đều đánh không lại. Bí quá một tên phải chạy lên báo cáo cấp trên.
Hiền Minh đang ngồi đọc báo cáo trong văn phòng riêng, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, chàng ta ngẩng lên, giọng nói không nhanh không chậm, uy nghiêm có thừa:
- Vào đi.
Tên cấp dưới thở hổn hển đi vào, mặt mũi sưng húp lên:
- Thưa ngài, có kẻ lạ xâm nhập. Người đó nhắn với ngài là...
- Nhắn gì? - Hiền Minh mất kiên nhẫn.
Tên kia lấm lét nói ri rí trong miệng:
- Mắt hí, xuống đây đánh nhau.
Hiền Minh buông ngay tập báo cáo xuống bàn, ba chân bốn cẳng đi như bay xuống sân. Bao năm không gặp nhau, vừa gặp đã kiếm chuyện thì đúng là phong cách của thằng bạn nối khố.
Vĩnh An đứng khoanh tay dưới sân, xung quanh có một đám cảnh sát bao vây nhưng không ai dám xông vô. Vì những thằng lao đầu vào trước đó đã bầm dập hết rồi. Cậu giương mắt lên đánh giá người đằng xa đi tới. Tướng tá oai vệ, cảnh phục phẳng phiu, mặt mày uy nghiêm, ánh mắt vẩn đục, rất ra dáng chỉ huy cao cấp. Buồn thay nhiêu đó vẫn chẳng ảnh hưởng đến cách nhìn của cậu về Hiền Minh. Người vừa bước chân đến nơi đã bị khích tướng:
- Oai phong đáo để, dám đánh một trận không?
Cảnh sát trưởng bẻ tay rôm rốp:
- Lên đi.
Vĩnh An ung dung truyền âm:
- Ra bên ngoài, ít nhất còn giữ lại cho cậu chút sĩ diện.
Cặp đấu kéo nhau ra bãi đất hoang vắng sát mé sông, xung quanh cây cối trơ trọi không một chiếc lá. Hai đối thủ không ai nói với ai tiếng nào, quyết định dùng quyền cước thay cho lời chào hỏi.
Hiền Minh cởi phăng áo cảnh phục, khoe cơ thể ngồn ngộn cơ bắp. Khối nào khối nấy chắc nình nịch, ánh lên bóng lưỡng.
Lệ Thiên đứng tựa vào gốc cây nhàn hạ quan sát, trong lòng không có ý định nhúng tay vào cuộc đấu này. Để em nhà vận động đôi chút cho khỏe tay khỏe chân.
Vĩnh An nhếch môi trên đến độ cái mũi cũng nhăn theo, ánh mắt khinh khỉnh. Cơ bắp to lớn thì có gì hay ho, ở đây cũng không có đàn bà con gái đứng xem, bày đặt cởi ra khoe mẽ với ai?
Hiền Minh gầm lên, xông tới đấm bình bịch vào giữa ngực thằng bạn, cú nào cú nấy truyền thêm linh lực có thể chém đá chặt cây. Chỗ cơ bắp tiếp xúc rung lên giần giật, da nổi lên từng mảng đỏ, bên ngoài bỏng rát, bên trong nhức nhối. Cậu vẫn trụ vững như núi, không tránh không né, rồi bất ngờ móc một cú thẳng má trái thằng bạn. Gần như đồng thời gập tay lại, dùng cùi chỏ bồi tiếp thêm phát nữa. Máu đỏ bắn ra ngoài theo vết rách trên khóe miệng. Chàng ta xây xẩm mặt mày. Vĩnh An tiếp tục lên gối một phát ngay ngực. Đối thủ giăng xuống đất, đầu óc quay cuồng, trợn mắt lên nhìn người vẫn đứng sừng sững trước mặt.
Hiền Minh thè lưỡi liếm vết máu trên miệng, mùi rỉ sét tanh tưởi chọc cho tâm trạng nổi điên. Anh chàng phun phẹt máu xuống đất, bất ngờ phóng lên cao, dùng hai chân kẹp đầu Vĩnh An. Cậu thụt đầu xuống né đòn. Hai chân đối thủ va vào nhau kêu rôm rốp. Đôi tay nhìn có vẻ mảnh khảnh móc một cú từ dưới lên trúng ngay chỗ hiểm. Anh chàng trợn mắt phồng miệng nén đau. Lại nhận thêm cú đá thẳng cẳng từ thằng bạn. Hiền Minh mất thế té ngửa ra đất. Cậu nhanh như cắt dùng đầu gối chặn ngang cổ, khóa chết cơ thể bẹp dí dưới đất:
- Mùi vị của tu sĩ đi lên bằng chính thực lực ngon không?
Anh chàng giãy giụa vài cái rồi đỏ mặt nằm đó. Cấp bậc ngang nhau, thân hình vượt trội vẫn không thể thay đổi kết quả cuộc chiến. Kẻ mạnh vẫn là kẻ mạnh. Hiền Minh không cam lòng hét lớn:
- Không làm vậy thì làm sao xứng với Hải Vân?
Cậu điên tiết đấm thêm cho phát nữa:
- Câm mẹ mồm cho đỡ ngứa tai. Vậy giờ cậu có được Hải Vân chưa? Bao lâu rồi hai người chưa gặp nhau?
Anh chàng im lặng. Vĩnh An tiếp tục giáo dục đồng bạn:
- Cậu có bao giờ hỏi Hải Vân xem cô ấy thích gì, muốn gì chưa? Hay chỉ ngồi đây nghĩ bậy rồi làm bậy.
Và rồi cậu buông Hiền Minh ra, phủi tay đứng dậy, bỏ lại câu cuối cùng:
- Suy nghĩ đi, muốn loại bỏ dẫn ma ra khỏi cơ thể thì tìm tớ.
Sau đó bộ đôi bỏ lại Hiền Minh hướng đến mục tiêu tiếp theo, trại tập trung Lai Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.