Chương 69: ĐẦM LẦY TRẮNG
Thiên Sứ Hà Đông
16/03/2021
Vĩnh An nhíu mày khó chịu. - Anh muốn biết làm gì? - Sau đó nhét vào tay người lạ hộp quà. - Nãy giờ cũng chưa hết mấy đồng. Đổi vật này coi như huề. Anh đừng theo đuôi tôi nữa.
Đang tè ngon lành lại bảo nín, ai nhịn được thì nhịn, hắn nhất định là không. Quân Minh bày ra bản mặt nhây nhây giơ tay cản lại. - Chú em đừng gấp. Trả lời xong câu này hãy đi.
Cậu bắt đầu nổi cáu lên tiếng dọa nạt. - Anh tránh ra hoặc là tôi đấm cho anh vài phát.
Mới có tụ đan mà mạnh mồm gớm nhỉ, thanh niên nhiều chuyện giơ mặt ra thách thức. - Chú em đấm thử.
Vĩnh An nện một cú thẳng tay, lại bồi thêm một đá cật lực. Hắn văng ra góc đường nằm thu lu một đống. Chưa kịp ngóc đầu phản kháng đã nghe ma quân truyền âm:
- Nhiều chuyện xong chưa? Linh thạch hoặc là đầu, cậu chọn cái nào?
- Quân thượng tha mạng, em đi cướp của giết người ngay đây.
Vĩnh An thủ thế đợi người lạ đánh trả, ngờ đâu hắn ta cong đuôi chạy mất dạng. Cậu đứng tại chỗ nghe ngóng một hồi, trong bụng cứ thấy ngờ ngợ thế nào, nhưng cũng không rảnh đi tìm hiểu sự việc, xem như xui xẻo gặp phải thần kinh giữa đường. Ít giây sau đó quay lưng rời đi.
Trời dần về chiều, nhà hai bên đường đã lên đèn le lói, người qua người lại tấp nập hơn trước. Thủ lĩnh Bạch Vân bận nguyên bộ võ phục tinh tươm sạch sẽ nổi bần bật giữa một rừng áo vải nâu sòng. Mỗi một bước chân đều thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua lại. Đối với một số người, họ muốn được như cậu. Số khác lại coi đây là sự mỉa mai khốn nạn giữa giàu và nghèo, giữa tu sĩ và người thường.
Vĩnh An cũng không vì họ mà lỡ đi bước nào. Vẫn đều đặn qua thêm hai con phố, hướng đến khách sạn Vọng Nguyệt. Nó nằm trên một đại lộ thẳng tắp, ngạo nghễ tồn tại giữ hàng loạt mái nhà cổ kính. Màu sơn trắng tinh càng đối lập mạnh mẽ với mấy bức tường rêu phong gần đó. Đón chào lữ khách là một hồ bơi đập tràn hướng thẳng ra sông, hai bên trồng thêm chà là tạo cảnh. Cây nào cây nấy đều được tỉa tót gọn gàng, chăm bón vô cùng kỹ lưỡng, chùm quả nặng trĩu oằn xuống mệt mỏi. Thoạt trông cậu chỉ liên tưởng đến hai chữ "khổ sở". Thấy vậy mới biết, sống ở trên đời cái gì quá cũng không tốt, ngay cả sự cưng chiều nâng niu thì cũng thế mà thôi.
Ở phía cuối hồ hơi, nơi gần nhất với bờ sông Thu Hương, có người cậu cần gặp đang ngồi ở đấy. Trên bàn đặt sẵn vài món khai vị và hai ly rượu thượng hạng. Gió sông nghịch ngợm hất ngược mái tóc bồng bềnh của anh ra phía sau, cũng táo tợn vờn quanh tà áo lụa, giúp bọn họ xóa bớt vẻ gai góc khô cứng. Hai người nhìn nhau trong giây lát. Cậu lại thấy một Lệ Thiên rất khác, một Lệ Thiên hết mực dịu dàng.
- Ngẩn ra làm gì? Lại đây ngồi. - Anh nắm tay kéo cậu đến gần, lông mày cau chặt. - Ăn uống kiểu gì mà mới hơn một tuần đã gầy nhom thế này?
Cậu nhấp ngụm vang trắng đậm đà, cắn một miếng chả giò giòn rụm, rồi mới nhẩn nha trả lời. - Anh thật khéo tưởng tượng. Thăng cấp có vài bữa liền bị kéo vào vụ này, lấy đâu ra thịt mà mập.
Ma quân vẫn chưa động đũa, tiếp tục công cuộc hỏi tội cậu nhóc bướng bỉnh. - Để nguyên bộ này đi ra ngoài, cậu sợ thiên hạ không nhận ra mình là ai?
Người "dịu dàng" khi nãy hẳn chỉ là ảo giác tự mình huyễn hoặc. Khó chịu cằn nhằn như này mới là hiện thực. Cậu hơi bực, không định lùi nửa bước. - Ngồi ăn với ma quân giữa thanh thiên bạch nhật thì có bận gì cũng giống nhau cả thôi.
Cứng đầu cứng cổ, cãi chày cãi cối. Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, âm thanh thủy tinh va chạm vào nhau vang lên thanh thúy. - Mặt thật của tôi không phải muốn thấy là thấy. Thản nhiên nói chuyện với người lạ, lại còn dám đánh nhau với người trên mình một cấp. Cậu ngày càng lỗ mãng.
- Chẳng lẽ anh là bù nhìn?
- Còn định già mồm cãi láo. Tôi không phải lúc nào cũng có thể kè kè bên cạnh.
Vĩnh An nhịn hết nổi đập mạnh đũa xuống bàn. - Trời đánh tránh bữa ăn. Ăn miếng thịt gà cũng bị mắc nghẹn.
Ma quân khó chịu ra mặt, chưa ai dám đứng trước mặt anh tỏ thái độ vùng vằng như thế. - Nếu không có tôi can thiệp, thì lúc này cậu đang ngồi nhắm rượu dưới âm phủ.
Cậu đứng phắt dậy. - Cảm ơn, tôi về.
Bữa ăn cứ vậy mà kết thúc trong không khí hờn dỗi, ai cũng có lý lẽ riêng của mình. Khách mời bực bội quay lưng đi một nước. Chủ nhân bữa ăn cũng chẳng có ý định giữ người ở lại. Chỉ đứng dậy tò tò đi theo phía sau.
Ra đến tận bờ kè vẫn giữ nguyên cảnh tượng người nhanh ta nhanh, người chậm ta chậm, người đứng ta đứng, khoảng cách đều đều không xa không gần.
Đi được một hồi, cậu đột ngột gia tăng vận tốc sau đó bất ngờ thắng lại. Ma quân cũng tăng theo nhưng hãm lại không kịp. Vĩnh An xoay người chộp lấy tay anh giữ chặt. - Bộ coi tôi là hủi hay sao mà không dám đến gần. Đã vậy còn theo đuôi tôi làm gì?
Anh thuận thế kéo cậu lại gần thêm chút nữa, giọng nói dụ dỗ mười phần: - Không lại gần vì sợ bị cắn. Còn đi theo là vì lo.
- Lươn lẹo. - Cứ làm như người gây chuyện là cậu không bằng. Nhưng nghe ai đó nói lo lắng cho mình tự nhiên lòng dạ như được ướp đá, mát lạnh hết nấc, bao nhiêu nóng giận tan như bong bóng xà phòng.
Thật ra… - Vĩnh An ngập ngừng tháo dây cột tóc, đặt vào trong tay Lệ Thiên. - Trong này có chứa Ánh Xạ Trận. Nếu tên đó dùng linh lực thì người ăn đắng không phải là tôi. Mặc dù bị hạn chế về cấp bậc, phản lực lực đánh lại chỉ cỡ tụ đan. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để chạy trốn. Tôi không ngốc như anh tưởng đâu.
Vết nhăn giữa hai lông mày anh giãn ra một chút. - Vậy lần sau nên giải thích rõ ràng.
- Anh cũng không nên la người ta trong lúc ăn. - Giọng điệu còn mang theo chút bức xúc vì miếng ăn đến miệng còn nuốt không trôi.
Lệ Thiên gật nhẹ thể hiện sẽ tiếp nhận góp ý, đồng thời nắm lấy tay bé ngốc dẫn qua công viên gần đó. Đến nơi, anh chọn ngồi dựa vào gốc cây, cậu lại lười biếng nằm dài ra bãi cỏ. Ai cũng ngại nói chuyện, chỉ muốn lặng thinh ngồi ngắm ánh sao trên trời. Ngoài sông thuyền bè qua lại lưa thưa được vài chiếc, đâu đó có mấy ngư dân thả đèn giăng câu, cố bắt lấy vài con cá đổi lấy ít gạo sống qua ngày. Thỉnh thoảng lại có tiếng dế kêu réc réc trong màn đêm tĩnh mịch.
- Nếu không làm tu sĩ anh sẽ muốn làm gì? - Vĩnh An vừa hỏi vừa giơ ngược tay qua đầu, cố đưa cho anh viên ô mai. Mà còn cách một đoạn nữa mới tới, cậu lại nhích cả người thêm chút, rồi lại thêm chút. Đến lần thứ ba vẫn chưa tới đích.
Ma quân không tài nào nhìn lọt mắt cảnh này. Hai cánh tay lực lưỡng nhẹ nhàng kéo cục làm biếng đến gần. Đặt đầu cậu gối lên đùi mình, sau đó mới hời hợt trả lời. - Chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Cậu cố tình đút vào miệng anh viên ô mai to nhất, ánh mắt chờ đợi người ta trúng quả, ranh mãnh hỏi tới.
- Ngon không?
Vị vừa chua, vừa mặn, vừa cay. Anh rùng mình nói dối. - Rất ngon.
Cậu đắc ý cười khúc khích, lại lấy ra tất tần tật thành quả hồi chiều, trút hết vào nhẫn trữ vật. - Cho anh hết, ăn nhín nhín thôi, tôi đi rồi không có ai mua cho đâu.
- Ừhm! - Anh gật đầu đồng ý, tự thôi miên mình là ma quân nghèo mạt, muốn ăn ô mai là phải nhờ bé ngốc.
Cơn gió hiu hiu thổi qua, cùng hương cỏ ngai ngái nhanh chóng hạ gục đôi mắt sâu ngủ. Cậu bình yên gối lên đùi ma quân đi vào thế giới trong mộng. Anh thì thức trọn một đêm, thỉnh thoảng lại cầm bàn tay nhỏ nhắn đưa lên môi hôn nhẹ. Có khi không kiềm chế nổi liền cắn lên mấy ngón tay. Lực cắn không mạnh, hơi ngứa ngáy mà thôi, làm cậu rục rịch đôi chút rồi tiếp tục mê man.
Vĩnh An đánh một giấc thẳng cẳng tới sáng, khi ánh mặt trời rọi trực tiếp vào mắt mới nhíu mày tỉnh dậy. Trước tiên là nhìn đồng hồ, tiếp theo vỗ trán cái bốp, việc cũ lập lại, trễ. Kế đó là những động tác cuống cuồng, nháo nhào, rồi chuẩn bị chạy như bay.
- Khoan… - Anh tháo Bích Liên Tâm đeo lên cổ cho cậu, đồng thời căn dặn. - Không được liều, có nguy hiểm phải báo ngay. Nếu còn cãi lời đừng trách tôi độc ác. - Lệ Thiên nghiêm nghị nhìn thẳng. - Hiểu chưa?
- Được, được… Thôi tôi đi.
Thủ lĩnh Bạch Vân trả lời qua loa cho qua chuyện, dùng Hàn Phong bay với tốc độ trẻ trâu đua xe, phóng cật lực đến nơi hội quân. Mặc dù bản thân đã cố hết sức nhưng cậu vẫn không thể cứu vãn tình hình.
Khoảng ngàn tu sinh ưu tú của các học viện đã xếp hàng ngay ngắn trong thao trường rộng lớn. Ánh mắt lấp lánh nghe hiệu trưởng học viện Thanh Hải phát biểu động viên theo thủ tục. Sự xuất hiện của cậu làm đội hình rối loạn, số ít thậm chí còn bỏ ngoài tai lời hay ý đẹp để đứng hóng chuyện. Trương Tam Phong khó chịu hừ to một tiếng. Xuân Phái thì trưng ra vẻ mặt "Ông biết lắm mà". Các giáo sư khác mỗi người mỗi vẻ, tuy nhiên chẳng ai đồng tình với tác phong trễ nải thế cả.
- Bây giờ tới nghi thức thể hiện quyết tâm của các học viện. - Huyền Linh đưa tay hiệu. - Mời học viện Cửu Tam.
Gần như ngay tức thì, Thùy Duyên bước lên trước một bước, mạnh mẽ hô to. - Vượt qua gian nan, đập tan thử thách, cắt nát trở ngại.
Tu sinh Cửu Tam đồng loạt giơ tay, nhất nhất hô vang:
- Cắt nát trở ngại, cắt nát trở ngại, cắt nát trở ngại.
Thủ lĩnh học viện Đại Sơn thậm chí còn la to hơn.
- Mất ngủ vì không có đối thủ.
Toàn quân đồng loạt la theo:
- Không có đối thủ, không có đối thủ, không có đối thủ.
Người đứng đầu Học viện Thanh Hải đâu phải dạng vừa.
- Bừng nhiệt huyết, cháy đam mê, bê giải thưởng.
Đàn em cũng lũ lượt thể hiện:
- Bê giải thưởng, bê giải thưởng, bê giải thưởng.
- Mời học viện Bạch Vân. - Giọng Huyền Linh lần nữa vang lên.
Sau đó không có âm thanh nào đáp lại. Một phút im lặng quỷ dị bắt đầu.
Hải Vân thấy vậy vội huých thằng bạn một cái. - Đực mặt làm gì? Hô đi.
Vĩnh An ngơ ngác. - Hô cái gì?
- Hô đại đi. - Cô nghiến răng, mặt nhăn lại như nùi giẻ. - Cái gì cũng được.
Cậu gật đầu ra hiệu để cô bạn yên tâm, sau đó cũng bước lên một bước, hắng giọng chuẩn bị, mạnh dạn hét cật lực:
- NHẤT QUYẾT GIỮ MẠNG.
Tu sinh Bạch Vân lag* máy trong một sao, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh, gào lên với tinh thần đoàn kết là chết hết. - GIỮ MẠNG, GIỮ MẠNG, GIỮ MẠNG.
Một giây ngỡ ngàng… rồi ai đó mở màn… và tất cả bùng nổ, cười đến quặn thắt ruột gan.
Tâm Minh - hiệu trưởng học viện Cửu Tam nháy mắt với đồng nghiệp.
- Học trò của ngài thật có khiếu hài hước.
Tam Phong không đáp lại, uất nghẹn quay đi chỗ khác.
Hiệu trưởng học viện Đại Sơn giả vờ khiêm nhường bồi thêm một cú. - Tài năng đóng hài kiệt xuất thế này đúng là tu sinh bên tôi không bằng.
Sau đó thích chí cười lên hô hố vô cùng kém duyên.
Tính tình của giáo sư Hồng Loan vốn dĩ rất ôn hòa, nhưng với điều kiện là đừng đụng đến gà nhà Bạch Vân. Mấy giáo sư nam không tiện đôi co với phụ nữ thì để bà thầu hết cho.
- Phương Linh, ganh tị là xấu, bớt bớt cái nết này đi, miệng mồm mới sang lên được.
- Bà…. - Hiệu trưởng Đại Sơn chết nghẹn giữa chừng, không biết trả lời thế nào cho phải.
Giữa lúc đó, không gian trước mặt rung động kịch liệt rồi nứt toác ra, để lộ ra một trường không gian khác. Cảnh vật bên trong đồng một màu sắc duy nhất. Trắng, trắng toàn bộ. Nhưng không phải là màu của tinh khiết sạch sẽ như tuyết ngày đông. Đó là một thứ màu trắng bệnh hoạn, màu của chết chóc.
*****
Đang tè ngon lành lại bảo nín, ai nhịn được thì nhịn, hắn nhất định là không. Quân Minh bày ra bản mặt nhây nhây giơ tay cản lại. - Chú em đừng gấp. Trả lời xong câu này hãy đi.
Cậu bắt đầu nổi cáu lên tiếng dọa nạt. - Anh tránh ra hoặc là tôi đấm cho anh vài phát.
Mới có tụ đan mà mạnh mồm gớm nhỉ, thanh niên nhiều chuyện giơ mặt ra thách thức. - Chú em đấm thử.
Vĩnh An nện một cú thẳng tay, lại bồi thêm một đá cật lực. Hắn văng ra góc đường nằm thu lu một đống. Chưa kịp ngóc đầu phản kháng đã nghe ma quân truyền âm:
- Nhiều chuyện xong chưa? Linh thạch hoặc là đầu, cậu chọn cái nào?
- Quân thượng tha mạng, em đi cướp của giết người ngay đây.
Vĩnh An thủ thế đợi người lạ đánh trả, ngờ đâu hắn ta cong đuôi chạy mất dạng. Cậu đứng tại chỗ nghe ngóng một hồi, trong bụng cứ thấy ngờ ngợ thế nào, nhưng cũng không rảnh đi tìm hiểu sự việc, xem như xui xẻo gặp phải thần kinh giữa đường. Ít giây sau đó quay lưng rời đi.
Trời dần về chiều, nhà hai bên đường đã lên đèn le lói, người qua người lại tấp nập hơn trước. Thủ lĩnh Bạch Vân bận nguyên bộ võ phục tinh tươm sạch sẽ nổi bần bật giữa một rừng áo vải nâu sòng. Mỗi một bước chân đều thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua lại. Đối với một số người, họ muốn được như cậu. Số khác lại coi đây là sự mỉa mai khốn nạn giữa giàu và nghèo, giữa tu sĩ và người thường.
Vĩnh An cũng không vì họ mà lỡ đi bước nào. Vẫn đều đặn qua thêm hai con phố, hướng đến khách sạn Vọng Nguyệt. Nó nằm trên một đại lộ thẳng tắp, ngạo nghễ tồn tại giữ hàng loạt mái nhà cổ kính. Màu sơn trắng tinh càng đối lập mạnh mẽ với mấy bức tường rêu phong gần đó. Đón chào lữ khách là một hồ bơi đập tràn hướng thẳng ra sông, hai bên trồng thêm chà là tạo cảnh. Cây nào cây nấy đều được tỉa tót gọn gàng, chăm bón vô cùng kỹ lưỡng, chùm quả nặng trĩu oằn xuống mệt mỏi. Thoạt trông cậu chỉ liên tưởng đến hai chữ "khổ sở". Thấy vậy mới biết, sống ở trên đời cái gì quá cũng không tốt, ngay cả sự cưng chiều nâng niu thì cũng thế mà thôi.
Ở phía cuối hồ hơi, nơi gần nhất với bờ sông Thu Hương, có người cậu cần gặp đang ngồi ở đấy. Trên bàn đặt sẵn vài món khai vị và hai ly rượu thượng hạng. Gió sông nghịch ngợm hất ngược mái tóc bồng bềnh của anh ra phía sau, cũng táo tợn vờn quanh tà áo lụa, giúp bọn họ xóa bớt vẻ gai góc khô cứng. Hai người nhìn nhau trong giây lát. Cậu lại thấy một Lệ Thiên rất khác, một Lệ Thiên hết mực dịu dàng.
- Ngẩn ra làm gì? Lại đây ngồi. - Anh nắm tay kéo cậu đến gần, lông mày cau chặt. - Ăn uống kiểu gì mà mới hơn một tuần đã gầy nhom thế này?
Cậu nhấp ngụm vang trắng đậm đà, cắn một miếng chả giò giòn rụm, rồi mới nhẩn nha trả lời. - Anh thật khéo tưởng tượng. Thăng cấp có vài bữa liền bị kéo vào vụ này, lấy đâu ra thịt mà mập.
Ma quân vẫn chưa động đũa, tiếp tục công cuộc hỏi tội cậu nhóc bướng bỉnh. - Để nguyên bộ này đi ra ngoài, cậu sợ thiên hạ không nhận ra mình là ai?
Người "dịu dàng" khi nãy hẳn chỉ là ảo giác tự mình huyễn hoặc. Khó chịu cằn nhằn như này mới là hiện thực. Cậu hơi bực, không định lùi nửa bước. - Ngồi ăn với ma quân giữa thanh thiên bạch nhật thì có bận gì cũng giống nhau cả thôi.
Cứng đầu cứng cổ, cãi chày cãi cối. Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, âm thanh thủy tinh va chạm vào nhau vang lên thanh thúy. - Mặt thật của tôi không phải muốn thấy là thấy. Thản nhiên nói chuyện với người lạ, lại còn dám đánh nhau với người trên mình một cấp. Cậu ngày càng lỗ mãng.
- Chẳng lẽ anh là bù nhìn?
- Còn định già mồm cãi láo. Tôi không phải lúc nào cũng có thể kè kè bên cạnh.
Vĩnh An nhịn hết nổi đập mạnh đũa xuống bàn. - Trời đánh tránh bữa ăn. Ăn miếng thịt gà cũng bị mắc nghẹn.
Ma quân khó chịu ra mặt, chưa ai dám đứng trước mặt anh tỏ thái độ vùng vằng như thế. - Nếu không có tôi can thiệp, thì lúc này cậu đang ngồi nhắm rượu dưới âm phủ.
Cậu đứng phắt dậy. - Cảm ơn, tôi về.
Bữa ăn cứ vậy mà kết thúc trong không khí hờn dỗi, ai cũng có lý lẽ riêng của mình. Khách mời bực bội quay lưng đi một nước. Chủ nhân bữa ăn cũng chẳng có ý định giữ người ở lại. Chỉ đứng dậy tò tò đi theo phía sau.
Ra đến tận bờ kè vẫn giữ nguyên cảnh tượng người nhanh ta nhanh, người chậm ta chậm, người đứng ta đứng, khoảng cách đều đều không xa không gần.
Đi được một hồi, cậu đột ngột gia tăng vận tốc sau đó bất ngờ thắng lại. Ma quân cũng tăng theo nhưng hãm lại không kịp. Vĩnh An xoay người chộp lấy tay anh giữ chặt. - Bộ coi tôi là hủi hay sao mà không dám đến gần. Đã vậy còn theo đuôi tôi làm gì?
Anh thuận thế kéo cậu lại gần thêm chút nữa, giọng nói dụ dỗ mười phần: - Không lại gần vì sợ bị cắn. Còn đi theo là vì lo.
- Lươn lẹo. - Cứ làm như người gây chuyện là cậu không bằng. Nhưng nghe ai đó nói lo lắng cho mình tự nhiên lòng dạ như được ướp đá, mát lạnh hết nấc, bao nhiêu nóng giận tan như bong bóng xà phòng.
Thật ra… - Vĩnh An ngập ngừng tháo dây cột tóc, đặt vào trong tay Lệ Thiên. - Trong này có chứa Ánh Xạ Trận. Nếu tên đó dùng linh lực thì người ăn đắng không phải là tôi. Mặc dù bị hạn chế về cấp bậc, phản lực lực đánh lại chỉ cỡ tụ đan. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để chạy trốn. Tôi không ngốc như anh tưởng đâu.
Vết nhăn giữa hai lông mày anh giãn ra một chút. - Vậy lần sau nên giải thích rõ ràng.
- Anh cũng không nên la người ta trong lúc ăn. - Giọng điệu còn mang theo chút bức xúc vì miếng ăn đến miệng còn nuốt không trôi.
Lệ Thiên gật nhẹ thể hiện sẽ tiếp nhận góp ý, đồng thời nắm lấy tay bé ngốc dẫn qua công viên gần đó. Đến nơi, anh chọn ngồi dựa vào gốc cây, cậu lại lười biếng nằm dài ra bãi cỏ. Ai cũng ngại nói chuyện, chỉ muốn lặng thinh ngồi ngắm ánh sao trên trời. Ngoài sông thuyền bè qua lại lưa thưa được vài chiếc, đâu đó có mấy ngư dân thả đèn giăng câu, cố bắt lấy vài con cá đổi lấy ít gạo sống qua ngày. Thỉnh thoảng lại có tiếng dế kêu réc réc trong màn đêm tĩnh mịch.
- Nếu không làm tu sĩ anh sẽ muốn làm gì? - Vĩnh An vừa hỏi vừa giơ ngược tay qua đầu, cố đưa cho anh viên ô mai. Mà còn cách một đoạn nữa mới tới, cậu lại nhích cả người thêm chút, rồi lại thêm chút. Đến lần thứ ba vẫn chưa tới đích.
Ma quân không tài nào nhìn lọt mắt cảnh này. Hai cánh tay lực lưỡng nhẹ nhàng kéo cục làm biếng đến gần. Đặt đầu cậu gối lên đùi mình, sau đó mới hời hợt trả lời. - Chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Cậu cố tình đút vào miệng anh viên ô mai to nhất, ánh mắt chờ đợi người ta trúng quả, ranh mãnh hỏi tới.
- Ngon không?
Vị vừa chua, vừa mặn, vừa cay. Anh rùng mình nói dối. - Rất ngon.
Cậu đắc ý cười khúc khích, lại lấy ra tất tần tật thành quả hồi chiều, trút hết vào nhẫn trữ vật. - Cho anh hết, ăn nhín nhín thôi, tôi đi rồi không có ai mua cho đâu.
- Ừhm! - Anh gật đầu đồng ý, tự thôi miên mình là ma quân nghèo mạt, muốn ăn ô mai là phải nhờ bé ngốc.
Cơn gió hiu hiu thổi qua, cùng hương cỏ ngai ngái nhanh chóng hạ gục đôi mắt sâu ngủ. Cậu bình yên gối lên đùi ma quân đi vào thế giới trong mộng. Anh thì thức trọn một đêm, thỉnh thoảng lại cầm bàn tay nhỏ nhắn đưa lên môi hôn nhẹ. Có khi không kiềm chế nổi liền cắn lên mấy ngón tay. Lực cắn không mạnh, hơi ngứa ngáy mà thôi, làm cậu rục rịch đôi chút rồi tiếp tục mê man.
Vĩnh An đánh một giấc thẳng cẳng tới sáng, khi ánh mặt trời rọi trực tiếp vào mắt mới nhíu mày tỉnh dậy. Trước tiên là nhìn đồng hồ, tiếp theo vỗ trán cái bốp, việc cũ lập lại, trễ. Kế đó là những động tác cuống cuồng, nháo nhào, rồi chuẩn bị chạy như bay.
- Khoan… - Anh tháo Bích Liên Tâm đeo lên cổ cho cậu, đồng thời căn dặn. - Không được liều, có nguy hiểm phải báo ngay. Nếu còn cãi lời đừng trách tôi độc ác. - Lệ Thiên nghiêm nghị nhìn thẳng. - Hiểu chưa?
- Được, được… Thôi tôi đi.
Thủ lĩnh Bạch Vân trả lời qua loa cho qua chuyện, dùng Hàn Phong bay với tốc độ trẻ trâu đua xe, phóng cật lực đến nơi hội quân. Mặc dù bản thân đã cố hết sức nhưng cậu vẫn không thể cứu vãn tình hình.
Khoảng ngàn tu sinh ưu tú của các học viện đã xếp hàng ngay ngắn trong thao trường rộng lớn. Ánh mắt lấp lánh nghe hiệu trưởng học viện Thanh Hải phát biểu động viên theo thủ tục. Sự xuất hiện của cậu làm đội hình rối loạn, số ít thậm chí còn bỏ ngoài tai lời hay ý đẹp để đứng hóng chuyện. Trương Tam Phong khó chịu hừ to một tiếng. Xuân Phái thì trưng ra vẻ mặt "Ông biết lắm mà". Các giáo sư khác mỗi người mỗi vẻ, tuy nhiên chẳng ai đồng tình với tác phong trễ nải thế cả.
- Bây giờ tới nghi thức thể hiện quyết tâm của các học viện. - Huyền Linh đưa tay hiệu. - Mời học viện Cửu Tam.
Gần như ngay tức thì, Thùy Duyên bước lên trước một bước, mạnh mẽ hô to. - Vượt qua gian nan, đập tan thử thách, cắt nát trở ngại.
Tu sinh Cửu Tam đồng loạt giơ tay, nhất nhất hô vang:
- Cắt nát trở ngại, cắt nát trở ngại, cắt nát trở ngại.
Thủ lĩnh học viện Đại Sơn thậm chí còn la to hơn.
- Mất ngủ vì không có đối thủ.
Toàn quân đồng loạt la theo:
- Không có đối thủ, không có đối thủ, không có đối thủ.
Người đứng đầu Học viện Thanh Hải đâu phải dạng vừa.
- Bừng nhiệt huyết, cháy đam mê, bê giải thưởng.
Đàn em cũng lũ lượt thể hiện:
- Bê giải thưởng, bê giải thưởng, bê giải thưởng.
- Mời học viện Bạch Vân. - Giọng Huyền Linh lần nữa vang lên.
Sau đó không có âm thanh nào đáp lại. Một phút im lặng quỷ dị bắt đầu.
Hải Vân thấy vậy vội huých thằng bạn một cái. - Đực mặt làm gì? Hô đi.
Vĩnh An ngơ ngác. - Hô cái gì?
- Hô đại đi. - Cô nghiến răng, mặt nhăn lại như nùi giẻ. - Cái gì cũng được.
Cậu gật đầu ra hiệu để cô bạn yên tâm, sau đó cũng bước lên một bước, hắng giọng chuẩn bị, mạnh dạn hét cật lực:
- NHẤT QUYẾT GIỮ MẠNG.
Tu sinh Bạch Vân lag* máy trong một sao, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh, gào lên với tinh thần đoàn kết là chết hết. - GIỮ MẠNG, GIỮ MẠNG, GIỮ MẠNG.
Một giây ngỡ ngàng… rồi ai đó mở màn… và tất cả bùng nổ, cười đến quặn thắt ruột gan.
Tâm Minh - hiệu trưởng học viện Cửu Tam nháy mắt với đồng nghiệp.
- Học trò của ngài thật có khiếu hài hước.
Tam Phong không đáp lại, uất nghẹn quay đi chỗ khác.
Hiệu trưởng học viện Đại Sơn giả vờ khiêm nhường bồi thêm một cú. - Tài năng đóng hài kiệt xuất thế này đúng là tu sinh bên tôi không bằng.
Sau đó thích chí cười lên hô hố vô cùng kém duyên.
Tính tình của giáo sư Hồng Loan vốn dĩ rất ôn hòa, nhưng với điều kiện là đừng đụng đến gà nhà Bạch Vân. Mấy giáo sư nam không tiện đôi co với phụ nữ thì để bà thầu hết cho.
- Phương Linh, ganh tị là xấu, bớt bớt cái nết này đi, miệng mồm mới sang lên được.
- Bà…. - Hiệu trưởng Đại Sơn chết nghẹn giữa chừng, không biết trả lời thế nào cho phải.
Giữa lúc đó, không gian trước mặt rung động kịch liệt rồi nứt toác ra, để lộ ra một trường không gian khác. Cảnh vật bên trong đồng một màu sắc duy nhất. Trắng, trắng toàn bộ. Nhưng không phải là màu của tinh khiết sạch sẽ như tuyết ngày đông. Đó là một thứ màu trắng bệnh hoạn, màu của chết chóc.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.