Chương 14: DƯỠNG THƯƠNG -1
Thiên Sứ Hà Đông
16/03/2021
Một tháng sau, tại học viện Bạch Vân.
Vĩnh An lờ mờ tỉnh dậy. Cơ thể sau khi chạy chữa tích cực gần như hồi phục hoàn toàn. Bệnh nhân vừa chớp mắt mở ra, ánh nhìn liền đặt lên người đàn ông ngồi bên cạnh. Có lẽ ông ở đây đã lâu. Nếp nhăn trên trán như thêm vài tuổi cho giáo sư, trông còn tiều tụy hơn cả người bệnh. Chắc là lo lắng quá độ đây mà.
Hôm cậu đi bí cảnh, giáo sư Châu Thanh có đến đưa tiễn, lúc ấy trông ông bừng bừng sức sống. Gương mặt giáo sư rất anh tuấn, đường nét gọn gàng sắc bén, pha thêm đôi môi mỏng như cười như không. Phải nói là đậm vị nam nhân. Biết bao nữ tu cần mẫn đến nghe giảng chỉ để ngắm người trong chốc lát. Hôm nay lại hốc hác thế này, Vĩnh An càng nhìn càng xót xa.
- Thầy!!! - Cậu gọi ông, giọng run run, thêm chút khản đặc nghe như muốn khóc. Vĩnh An phải hắng giọng vài tiếng để khơi thông cổ họng, sau đó chống tay định ngồi dậy thì Giáo sư ngăn lại.
- Nằm yên đấy! Để thầy mời y tu đến kiểm tra cho em.
- Em không sao. - Vĩnh An trả lời qua loa cố ngồi dậy thêm lần nữa.
Việc này đã thực sự chọc giận giáo sư. Ông quắc mắt lên hỏi:
- Còn bướng? Trước khi đi tôi dặn em những gì?
- Em… - Vĩnh An muốn giải thích đôi điều, nhưng thấy gân xanh trên trán người ấy nhấp nhô phập phồng, lời vừa ra đành nuốt ngược trở về.
Hơn bốn năm cận kề, đây là lần đầu tiên cậu thấy ông nổi nóng. Giáo sư vốn là người trầm tĩnh, chiến lực mạnh mẽ, đạo tâm vững chắc, nên rất hiếm khi giao động tâm lý. Có lẽ hình ảnh bầm dập te tua của cậu, đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng giáo sư. Vừa nghĩ đến đây, Vĩnh An dự cảm kế hoạch du hí khắp nơi của mình sau này sẽ rất trắc trở. Nhớ lại bộ dạng tóc mất một mảng, xương gãy gần hết, da thịt chỗ có chỗ không mà sợ. Khó trách giáo sư lại nóng nảy như vậy. Tính tình của ông thì cậu còn lạ gì nữa. Giận thì giận thế thôi, chỉ cần chờ cho thầy nguội bớt, vuốt vuốt vài câu là xong.
Nhìn điệu bộ cậu trò nhỏ thế kia, chắc là đã biết an phận. Châu Thanh cũng không nói nhiều, cẩn thận nắm lấy bàn tay Vĩnh An, bắt đầu truyền linh lực kiểm tra. Sau hồi lâu, ông cẩn thận dặn dò:
- Tu vi không bị ảnh hưởng. Nhưng phải đợi y tu kiểm tra kỹ hơn mới được xuống giường. Hiểu chưa?
- Dạ!!! - Vĩnh An đáp lí nhí trong miệng, ra vẻ ngoan ngoãn nằm dài trên giường.
- Em nghỉ ngơi đi. Tôi ở ngay ngoài kia. - Giáo sư cúi xuống chỉnh góc nệm cho ngay ngắn rồi mới yên tâm bước ra.
Còn lại một mình trong căn phòng vừa lạ vừa quen Vĩnh An buồn chán muốn chết. Cậu có rất nhiều thắc mắc cần được giải đáp, thế mà ông lại cố ý tránh đi. Hàm ý của hành động này vô cùng rõ ràng: Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cấm có nói nhiều. Vĩnh An bị ép nghẹn đầy một họng, bực bội trở mình nhìn ra cửa sổ. Vườn hoa ngọc sương tự tay cậu chăm bón, đương nở rộ dưới ánh nắng hồng. Những bông hoa li ti tựa như giọt sương, lôi kéo bầy ong lao xao hút mật. Cơn gió thoảng qua, lá vàng rơi xào xạc. Vĩnh An chú ý đến chiếc lá vô tình vướng trên bệ cửa sổ. Cậu nhặt lấy, xoay tròn trong tay, lẩm bẩm trong miệng:
- Chớm thu rồi!
Vậy là ít nhất cậu đã bất tỉnh hơn tháng. Chẳng biết tình hình mọi người thế nào rồi? Bệnh nhân cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, càng ngẫm càng thấy khó chịu trong người.
Để bản thân bớt suy nghĩ lung tung, Vĩnh An bắt đầu kiếm việc để làm. Đầu tiên cậu nhìn căn phòng một lượt. Mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ. Tuy nhiên, đây đâu phải là phong cách của cậu. Chắc hẳn là có người dọn dẹp giúp rồi. Rèm cửa cũng được thay mới, trên tủ có thêm bình hoa, hương bạc hà thanh mát thoang thoảng đâu đây. Chỉ có kệ sách cao đến trần nhà, chiếm hầu hết diện tích căn phòng là chưa ai chạm vào. Mà muốn đụng cũng chẳng được, vì trên đó có cấm chế cực mạnh. Hầu hết sách viết về trận pháp đều được cậu gom góp về đây.
Bệnh nhân thở dài rồi tiếp tục rơi vào suy tư. Chẳng hiểu ai lại vô công rỗi nghề như thế. Vĩnh An là người sống đơn giản, mọi thứ cứ phiên phiến là tốt rồi. Bầy hầy một tí cho cuộc sống thêm thú vị. Muốn tìm đồ thì có vẻ hơi mất thời gian. Nhưng… đàn ông ấy mà, lôi thôi mới hấp dẫn.
Giờ thử nhìn căn phòng này xem.
Tường trắng rèm trắng, trên giường trướng phủ màn che. Chiếc bàn nhỏ ở góc phòng bày thêm bộ tách trà tinh xảo, kế bên là bình hoa rực rỡ. Phòng đúng là của cậu, còn phong cách công chúa này là từ đâu mà ra?
Cái quỷ gì thế kia???
Vĩnh An bế tắc nhìn đôi dép lông màu hường đặt dưới chân giường. Miệng hơi giật giật. Trăm phần trăm là Hiền Minh chơi mình.
Trò đùa vẫn chưa dừng lại ở đó.
Cậu cúi xuống nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, thật sự chỉ muốn hôn mê thêm lần nữa. Bướm tím trên nền vải màu xanh. Phong cách thời trang khóc thét như thế này cậu nuốt sao trôi.
Tên khỉ gió này hãy đợi đấy!!!
Cậu vội vã rời giường, rón rén đi thay bộ đồ ngủ lòe loẹt này ra. Rất tiếc, có người đã đi trước một bước, giấu hết quần áo trong phòng mất rồi. Vĩnh An tức tối nghiến răng chèo chẹo. Giỏi lắm, làm việc còn rất đến nơi đến chốn, bạn bè chu đáo như thế nhất định phải đối xử cho tốt. Vĩnh An cười. Nụ cười trông còn nguy hiểm hơn cả đao kiếm giết người.
Tạm thời chưa thể thay đồ, bệnh nhân đành quay lại giường. Cậu vừa có ý định nằm xuống, ngoài sân đã truyền đến tiếng cười quen thuộc. Vĩnh An ghét bỏ quay lưng vào tường, ngoảnh mặt làm ngơ không tiếp.
Hiền Minh và Hải Vân thấy thế cười lên thật to. Hào Nhân đằng hắng nhắc nhở hai đứa bạn
- Im ngay. Bộ muốn bị tống cổ ra khỏi phòng?
Hiền Minh sực tỉnh, gương mặt sát thủ của giáo sư Châu Thanh hiện lên trong đầu. Chàng ta khó nhọc nuốt khan. Đúng đúng phải tém bớt lại thôi. Người ấy quá đáng sợ!
Chừng vài giây sau, hai vị giáo sư Xuân Phái và Hồng Loan nối tiếp vào cửa. Vĩnh An không thể giả chết được nữa, cậu hướng mắt về các vị khách vừa đến, lễ phép thăm hỏi. Sau đó cậu cố tình ho khù khụ, sai bảo Hiền Minh.
- Tớ không tiện, cậu rót trà mời giúp tớ. Mà trà kia nguội rồi, cậu tự xử đi.
Sai mình? Tên này đúng là cố ý! Hiền Minh biết tỏng tòng tong nhưng không cách nào từ chối, nhẫn nhịn đi ra phía sau pha trà.
Cùng lúc đó, y tu Hồng Loan bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho cậu. Đầu ngón tay của bà xuất ra luồng linh lực màu xanh lục, ôn hòa bao lấy cơ thể của Vĩnh An. Hồng Loan nhắm nghiền hai mắt, chăm chú tra xét từng ngóc ngách nhỏ trong cơ thể của cậu.
Lát sau bà mở mắt, nhỏ nhẹ thông báo kết quả.
- Trước mắt xem như ổn. Chưa phát hiện được di chứng.
Châu Thanh cau mày nhắc lại. - Chưa phát hiện?
- Đúng, là chưa. Bên ngoài ổn, thần hồn không cách nào vào được. Di chứng về sau khó nói trước.
Trường hợp này bà cũng mới gặp lần đầu. Theo bình thường, nếu tu sĩ không chống cự, người có hồn lực mạnh hơn dễ dàng kiểm tra được hồn lực của kẻ yếu. Cậu bé này mới đến luyện thể, làm sao mạnh hơn bà. Ngay cả Châu Thanh cũng không vào được. Suy ra hồn lực còn mạnh hơn tu sĩ cấp bậc phân hồn. Điều này quá vô lý. Mà nếu không phải vậy, thì là vì lý do gì?
Ba người đăm chiêu nhìn nhau, chẳng ai nói thêm câu nào.
Im lặng mãi thế này sẽ hù chết tụi nhỏ mất thôi, Xuân Phái miễn cưỡng mở lời an ủi:
- Giờ khỏe mạnh là tốt rồi. Tương lai có vấn đề thì lại tìm cách. Mà chưa chắc là có vấn đề, đúng không?
- Đành vậy! - Châu Thanh trả lời cho có, ông vốn chẳng hay nhiều lời.
Bị lạnh nhạt nhiều lần thành quen, Xuân phái đã trở nên chai sạn. Ông kéo ghế ngồi xuống, nói oang oang với Vĩnh An:
- Nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi bò dậy luyện kiếm đi.
Xuân phái ném cho Vĩnh An chương trình tự luyện rồi nói tiếp.
- Tôi sẽ bế quan nên em tự thân vận động vậy. Sau khi tôi ra mà không đỡ nổi mười chiêu thì đừng trách.
Vĩnh An miễn cưỡng tiếp nhận luồng thần thức tự động chui vào đầu của mình. Oải quá! kiếm thuật, kiếm pháp kiếm ý, kiếm tâm, kiếm đạo... Cậu ghét nó! Thế mà vẫn cứ phải vuốt đuôi
- Cảm ơn giáo sư.
Ha ha, vẻ mặt thằng nhóc y chang khỉ ăn ớt. Xuân Phái vừa lòng hả dạ vô cùng. Mặc dù đánh không lại thầy nhưng ăn hiếp trò thì ông dư sức. Coi như đây là quà đáp lễ. Bị bạn già dành vặt cả tháng, tính cho sòng phẳng ông vẫn còn lỗ.
- Đi thôi, lên gặp hiệu trưởng. Để tụi nhóc ở lại chăm nhau. Bọn già chúng ta còn có việc phải làm. - Xuân Phái nhắc khéo đồng nghiệp về cuộc họp quan trọng sắp tới. Vì trước mặt đám trẻ nên ông không tiện nhiều lời.
- Ơ, giáo sư không ở lại uống trà rồi hãy đi. - Vĩnh An vờ giữ khách ở lại cho phải phép. Chớ cậu nôn nóng lắm rồi. Chỉ hận không thể bóp chết tên kia ngay lập tức.
- Để khi khác. - Xuân Phái trả lời ngắn gọn, rồi quay lưng đi ra cửa. Châu Thanh và Hồng Loan cũng bước trước bước sau rời khỏi căn phòng.
Ba người vừa khuất bóng, Vĩnh An liền động thủ. Dây leo vàng óng ả vươn lên từ đất. Nó chụp cổ Hiền Minh nhấc lên trên không trung. Bệnh nhân nhảy xổ xuống giường, nheo mắt nguy hiểm.
- Đùa vui không? - Cậu vừa hỏi vừa điều khiển cho dây leo từ từ xé quần lột áo Hiền Minh.
Chàng ta giãy dụa đủ kiểu cũng chẳng thể thoát khỏi thứ quái quỷ này. Đành chịu thôi, tu vi Hiền Minh mới ở tầng nạp khí, thua Vĩnh An cả đoạn lớn, còn lâu mới là đối thủ của cậu.
Phản kháng vô hiệu, Hiền Minh bày ra vẻ mặt thà chết vẫn giữ trọn chữ trinh. Tuy nhiên lời vừa thốt ra đã khiến người ta buồn nôn.
- Lột đi, lột hết đi! Rồi Hải Vân phải chịu trách nhiệm đời trai cho tớ. - Biến hiểm cảnh thành cơ hội, có ai nhanh trí như thế chưa? Thật nể mình quá nha! Hiền Minh thích trí cười thầm trong bụng.
- Gì??? - Hải Vân nhảy dựng lên.
- Liên quan gì đến mình? - Cô nàng trợn mắt đe doạ.
À há! Hai đứa này sắp sửa cắn nhau đúng y như dự đoán. Tưởng dễ qua mặt cậu chắc? Một mình Hiền Minh làm sao có thể chu toàn đến vậy. Vĩnh An điều khiển cho dây leo siết chặt thêm tí nữa, còn mình thì ngồi xuống nhẩn nha xem kịch vui.
Hiền Minh lại chuyển sang hình tượng chàng trai ngây thơ bị kẻ gian dụ dỗ. Biểu cảm vô cùng đáng thương, nhìn Hải Vân trách móc:
- Kế này là cậu bày cho tớ. Giờ cậu định qua cầu rút ván, ăn xong quẹt mỏ, quất ngựa truy phong, không chịu trách nhiệm.
- Này… - Hải Vân tức đến nghẹn họng. Tên đần này nói năng bậy bạ, người khác nghe tiếng được tiếng mất, thể nào cũng xem cô là yêu râu xanh. Đúng là gặp đồng đội heo trong truyền thuyết. Hải Vân la ầm lên:
- Cậu cứ làm như mình lấy mất trinh tiết của cậu không bằng.
Hiền Minh ngay lập tức giãy đành đạch.
- Chẳng phải cậu sắp thấy hết rồi sao? Nam nữ thụ thụ bất thân. Cậu phải chịu trách nhiệm!!! - Ha ha, tuy rằng rất vô liêm sỉ, nhưng mà không ngại. Đàn ông bản lĩnh chỉ để ý đến kết quả.
- A, cậu giả vờ ngây thơ để lừa Hải Vân vào tròng. Tớ hiểu rồi, rất sẵn lòng giúp cậu một tay. - Vĩnh An vô tư thêm dầu vào lửa, cháy càng to càng tốt. Để xem lần sau còn dám giỡn mặt nữa thôi.
Thì ra là vậy, dám lừa cả mình, hồi nãy còn định cứu tên chết tiệt kia xuống cơ đấy. Hải Vân quắc mắt.
- Vĩnh An, cậu lột tiếp đi, quay phim lại. Mình nhắm mắt là được. - Muốn gài độ cô hả? Còn lâu nhá!
Hiền Minh tuyệt vọng rống lên:
- Chơi gì kỳ vậy! Hải Vân tớ với cậu là một cặp. Đừng bị tiểu nhân chia rẽ.
- Câm miệng!!! Cặp cái gì mà cặp.
Cơn tức của Hải Vân dâng lên tới đỉnh điểm. Cô thề đây là lần cuối hợp tác với Hiền Minh. Cũng tại Vĩnh An mỗi lần thấy cô mặc váy là chạy tới trêu chọc, nên Hải Vân mới nảy ra ý định trả thù. Ai ngờ sự việc đang thẳng lại biến thành cong queo vặn vẹo. Chỉ muốn đấm chết hai tên khốn này.
Âm thanh cãi cọ của bọn họ gây huyên náo cả khoảng sân. Đại Dương đứng ở bên ngoài nghe rõ mồn một. Hắn cười nhếch mép, tính cách chẳng ra làm sao. Ấy vậy mà giáo sư Châu Thanh coi như của quý. Thứ mà hắn hạ mình cầu xin vẫn nhận lấy thất bại, người khác lạ dễ dàng nắm ở trong tay. Đời mỉa mai đến thế là cùng!
Đại Dương đằng hắng một tiếng nhằm thông báo sự hiện diện của mình. Hắn là khách không mời, lễ nghi đương nhiên cần phải giữ.
- Vào đi, tớ ở trong này. - Vĩnh An phản hồi.
Đại Dương thong thả đi vào. Hiền Minh nhìn tên đỏm dáng đến ngứa ngáy toàn thân. Trong đầu liền nổi lên ý tưởng chọc ngoáy người ta.
- Chu choa, tôm đến nhà rồng. Hân hạnh! Hân hạnh!
Rút kinh nghiệm mất mặt lần trước, hắn làm lơ Hiền Minh. Đấu với hạng người này, tốt nhất là một đấm hai đá không cần nhiều lời. Mục đích hôm nay là vì việc khác nên hắn nhịn. Ở đây thêm phút nào sẽ giảm thọ phút đó, Đại Dương bỏ qua mấy lời nói xã giao nhạt nhẽo, nói thẳng ý muốn của mình.
- Vĩnh An, tớ thách đấu với cậu.
Cậu chưa kịp trả lời Hiền Minh đã nhảy vào họng.
- Vui nhỉ! Ngưng hồn đi thách đấu với rèn thể. Bàn về vô liêm sỉ, tớ phải gọi cậu là sư tổ.
- Chưa đến lượt cậu lên tiếng. - Đại Dương gằn giọng, mặt dần nóng lên.
Ôi trời! Cảm xúc của hắn bất ổn như phụ nữ tới tháng quả là làm Vĩnh An tò mò. Mới hôm rồi còn hào hiệp cản địch để cậu thoát ly, hôm nay đổi màu coi Vĩnh An như nợ dai khó đòi. Ấn tượng tốt vừa mới nảy mầm liền vụt bay theo gió. Cậu chưa bao giờ ngán Đại Dương, chẳng qua có một số việc cần làm rõ, cho nên Vĩnh An đủng đỉnh hồi đáp.
- Tớ không chấp nhận thì sao?
- Hàng ngày tớ sẽ đến đây thách đấu cho đến khi cậu đồng ý mới thôi.
- Cậu chắc chứ?
- Chắc! - Đại Dương nhìn thẳng vào mắt Vĩnh An đáp gãy gọn.
Vĩnh An cười tủm tỉm. - Vậy hẹn mai gặp lại!
- Cậu… cậu... - Đại Dương nghẹn lời, tạm thời chưa biết đối đáp thế nào cho phải.
- Sao? Cậu đổi ý?
- Không, mai tớ lại đến. - Nói xong, hắn đi thẳng một nước.
Vĩnh An lờ mờ tỉnh dậy. Cơ thể sau khi chạy chữa tích cực gần như hồi phục hoàn toàn. Bệnh nhân vừa chớp mắt mở ra, ánh nhìn liền đặt lên người đàn ông ngồi bên cạnh. Có lẽ ông ở đây đã lâu. Nếp nhăn trên trán như thêm vài tuổi cho giáo sư, trông còn tiều tụy hơn cả người bệnh. Chắc là lo lắng quá độ đây mà.
Hôm cậu đi bí cảnh, giáo sư Châu Thanh có đến đưa tiễn, lúc ấy trông ông bừng bừng sức sống. Gương mặt giáo sư rất anh tuấn, đường nét gọn gàng sắc bén, pha thêm đôi môi mỏng như cười như không. Phải nói là đậm vị nam nhân. Biết bao nữ tu cần mẫn đến nghe giảng chỉ để ngắm người trong chốc lát. Hôm nay lại hốc hác thế này, Vĩnh An càng nhìn càng xót xa.
- Thầy!!! - Cậu gọi ông, giọng run run, thêm chút khản đặc nghe như muốn khóc. Vĩnh An phải hắng giọng vài tiếng để khơi thông cổ họng, sau đó chống tay định ngồi dậy thì Giáo sư ngăn lại.
- Nằm yên đấy! Để thầy mời y tu đến kiểm tra cho em.
- Em không sao. - Vĩnh An trả lời qua loa cố ngồi dậy thêm lần nữa.
Việc này đã thực sự chọc giận giáo sư. Ông quắc mắt lên hỏi:
- Còn bướng? Trước khi đi tôi dặn em những gì?
- Em… - Vĩnh An muốn giải thích đôi điều, nhưng thấy gân xanh trên trán người ấy nhấp nhô phập phồng, lời vừa ra đành nuốt ngược trở về.
Hơn bốn năm cận kề, đây là lần đầu tiên cậu thấy ông nổi nóng. Giáo sư vốn là người trầm tĩnh, chiến lực mạnh mẽ, đạo tâm vững chắc, nên rất hiếm khi giao động tâm lý. Có lẽ hình ảnh bầm dập te tua của cậu, đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng giáo sư. Vừa nghĩ đến đây, Vĩnh An dự cảm kế hoạch du hí khắp nơi của mình sau này sẽ rất trắc trở. Nhớ lại bộ dạng tóc mất một mảng, xương gãy gần hết, da thịt chỗ có chỗ không mà sợ. Khó trách giáo sư lại nóng nảy như vậy. Tính tình của ông thì cậu còn lạ gì nữa. Giận thì giận thế thôi, chỉ cần chờ cho thầy nguội bớt, vuốt vuốt vài câu là xong.
Nhìn điệu bộ cậu trò nhỏ thế kia, chắc là đã biết an phận. Châu Thanh cũng không nói nhiều, cẩn thận nắm lấy bàn tay Vĩnh An, bắt đầu truyền linh lực kiểm tra. Sau hồi lâu, ông cẩn thận dặn dò:
- Tu vi không bị ảnh hưởng. Nhưng phải đợi y tu kiểm tra kỹ hơn mới được xuống giường. Hiểu chưa?
- Dạ!!! - Vĩnh An đáp lí nhí trong miệng, ra vẻ ngoan ngoãn nằm dài trên giường.
- Em nghỉ ngơi đi. Tôi ở ngay ngoài kia. - Giáo sư cúi xuống chỉnh góc nệm cho ngay ngắn rồi mới yên tâm bước ra.
Còn lại một mình trong căn phòng vừa lạ vừa quen Vĩnh An buồn chán muốn chết. Cậu có rất nhiều thắc mắc cần được giải đáp, thế mà ông lại cố ý tránh đi. Hàm ý của hành động này vô cùng rõ ràng: Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cấm có nói nhiều. Vĩnh An bị ép nghẹn đầy một họng, bực bội trở mình nhìn ra cửa sổ. Vườn hoa ngọc sương tự tay cậu chăm bón, đương nở rộ dưới ánh nắng hồng. Những bông hoa li ti tựa như giọt sương, lôi kéo bầy ong lao xao hút mật. Cơn gió thoảng qua, lá vàng rơi xào xạc. Vĩnh An chú ý đến chiếc lá vô tình vướng trên bệ cửa sổ. Cậu nhặt lấy, xoay tròn trong tay, lẩm bẩm trong miệng:
- Chớm thu rồi!
Vậy là ít nhất cậu đã bất tỉnh hơn tháng. Chẳng biết tình hình mọi người thế nào rồi? Bệnh nhân cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, càng ngẫm càng thấy khó chịu trong người.
Để bản thân bớt suy nghĩ lung tung, Vĩnh An bắt đầu kiếm việc để làm. Đầu tiên cậu nhìn căn phòng một lượt. Mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ. Tuy nhiên, đây đâu phải là phong cách của cậu. Chắc hẳn là có người dọn dẹp giúp rồi. Rèm cửa cũng được thay mới, trên tủ có thêm bình hoa, hương bạc hà thanh mát thoang thoảng đâu đây. Chỉ có kệ sách cao đến trần nhà, chiếm hầu hết diện tích căn phòng là chưa ai chạm vào. Mà muốn đụng cũng chẳng được, vì trên đó có cấm chế cực mạnh. Hầu hết sách viết về trận pháp đều được cậu gom góp về đây.
Bệnh nhân thở dài rồi tiếp tục rơi vào suy tư. Chẳng hiểu ai lại vô công rỗi nghề như thế. Vĩnh An là người sống đơn giản, mọi thứ cứ phiên phiến là tốt rồi. Bầy hầy một tí cho cuộc sống thêm thú vị. Muốn tìm đồ thì có vẻ hơi mất thời gian. Nhưng… đàn ông ấy mà, lôi thôi mới hấp dẫn.
Giờ thử nhìn căn phòng này xem.
Tường trắng rèm trắng, trên giường trướng phủ màn che. Chiếc bàn nhỏ ở góc phòng bày thêm bộ tách trà tinh xảo, kế bên là bình hoa rực rỡ. Phòng đúng là của cậu, còn phong cách công chúa này là từ đâu mà ra?
Cái quỷ gì thế kia???
Vĩnh An bế tắc nhìn đôi dép lông màu hường đặt dưới chân giường. Miệng hơi giật giật. Trăm phần trăm là Hiền Minh chơi mình.
Trò đùa vẫn chưa dừng lại ở đó.
Cậu cúi xuống nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, thật sự chỉ muốn hôn mê thêm lần nữa. Bướm tím trên nền vải màu xanh. Phong cách thời trang khóc thét như thế này cậu nuốt sao trôi.
Tên khỉ gió này hãy đợi đấy!!!
Cậu vội vã rời giường, rón rén đi thay bộ đồ ngủ lòe loẹt này ra. Rất tiếc, có người đã đi trước một bước, giấu hết quần áo trong phòng mất rồi. Vĩnh An tức tối nghiến răng chèo chẹo. Giỏi lắm, làm việc còn rất đến nơi đến chốn, bạn bè chu đáo như thế nhất định phải đối xử cho tốt. Vĩnh An cười. Nụ cười trông còn nguy hiểm hơn cả đao kiếm giết người.
Tạm thời chưa thể thay đồ, bệnh nhân đành quay lại giường. Cậu vừa có ý định nằm xuống, ngoài sân đã truyền đến tiếng cười quen thuộc. Vĩnh An ghét bỏ quay lưng vào tường, ngoảnh mặt làm ngơ không tiếp.
Hiền Minh và Hải Vân thấy thế cười lên thật to. Hào Nhân đằng hắng nhắc nhở hai đứa bạn
- Im ngay. Bộ muốn bị tống cổ ra khỏi phòng?
Hiền Minh sực tỉnh, gương mặt sát thủ của giáo sư Châu Thanh hiện lên trong đầu. Chàng ta khó nhọc nuốt khan. Đúng đúng phải tém bớt lại thôi. Người ấy quá đáng sợ!
Chừng vài giây sau, hai vị giáo sư Xuân Phái và Hồng Loan nối tiếp vào cửa. Vĩnh An không thể giả chết được nữa, cậu hướng mắt về các vị khách vừa đến, lễ phép thăm hỏi. Sau đó cậu cố tình ho khù khụ, sai bảo Hiền Minh.
- Tớ không tiện, cậu rót trà mời giúp tớ. Mà trà kia nguội rồi, cậu tự xử đi.
Sai mình? Tên này đúng là cố ý! Hiền Minh biết tỏng tòng tong nhưng không cách nào từ chối, nhẫn nhịn đi ra phía sau pha trà.
Cùng lúc đó, y tu Hồng Loan bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho cậu. Đầu ngón tay của bà xuất ra luồng linh lực màu xanh lục, ôn hòa bao lấy cơ thể của Vĩnh An. Hồng Loan nhắm nghiền hai mắt, chăm chú tra xét từng ngóc ngách nhỏ trong cơ thể của cậu.
Lát sau bà mở mắt, nhỏ nhẹ thông báo kết quả.
- Trước mắt xem như ổn. Chưa phát hiện được di chứng.
Châu Thanh cau mày nhắc lại. - Chưa phát hiện?
- Đúng, là chưa. Bên ngoài ổn, thần hồn không cách nào vào được. Di chứng về sau khó nói trước.
Trường hợp này bà cũng mới gặp lần đầu. Theo bình thường, nếu tu sĩ không chống cự, người có hồn lực mạnh hơn dễ dàng kiểm tra được hồn lực của kẻ yếu. Cậu bé này mới đến luyện thể, làm sao mạnh hơn bà. Ngay cả Châu Thanh cũng không vào được. Suy ra hồn lực còn mạnh hơn tu sĩ cấp bậc phân hồn. Điều này quá vô lý. Mà nếu không phải vậy, thì là vì lý do gì?
Ba người đăm chiêu nhìn nhau, chẳng ai nói thêm câu nào.
Im lặng mãi thế này sẽ hù chết tụi nhỏ mất thôi, Xuân Phái miễn cưỡng mở lời an ủi:
- Giờ khỏe mạnh là tốt rồi. Tương lai có vấn đề thì lại tìm cách. Mà chưa chắc là có vấn đề, đúng không?
- Đành vậy! - Châu Thanh trả lời cho có, ông vốn chẳng hay nhiều lời.
Bị lạnh nhạt nhiều lần thành quen, Xuân phái đã trở nên chai sạn. Ông kéo ghế ngồi xuống, nói oang oang với Vĩnh An:
- Nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi bò dậy luyện kiếm đi.
Xuân phái ném cho Vĩnh An chương trình tự luyện rồi nói tiếp.
- Tôi sẽ bế quan nên em tự thân vận động vậy. Sau khi tôi ra mà không đỡ nổi mười chiêu thì đừng trách.
Vĩnh An miễn cưỡng tiếp nhận luồng thần thức tự động chui vào đầu của mình. Oải quá! kiếm thuật, kiếm pháp kiếm ý, kiếm tâm, kiếm đạo... Cậu ghét nó! Thế mà vẫn cứ phải vuốt đuôi
- Cảm ơn giáo sư.
Ha ha, vẻ mặt thằng nhóc y chang khỉ ăn ớt. Xuân Phái vừa lòng hả dạ vô cùng. Mặc dù đánh không lại thầy nhưng ăn hiếp trò thì ông dư sức. Coi như đây là quà đáp lễ. Bị bạn già dành vặt cả tháng, tính cho sòng phẳng ông vẫn còn lỗ.
- Đi thôi, lên gặp hiệu trưởng. Để tụi nhóc ở lại chăm nhau. Bọn già chúng ta còn có việc phải làm. - Xuân Phái nhắc khéo đồng nghiệp về cuộc họp quan trọng sắp tới. Vì trước mặt đám trẻ nên ông không tiện nhiều lời.
- Ơ, giáo sư không ở lại uống trà rồi hãy đi. - Vĩnh An vờ giữ khách ở lại cho phải phép. Chớ cậu nôn nóng lắm rồi. Chỉ hận không thể bóp chết tên kia ngay lập tức.
- Để khi khác. - Xuân Phái trả lời ngắn gọn, rồi quay lưng đi ra cửa. Châu Thanh và Hồng Loan cũng bước trước bước sau rời khỏi căn phòng.
Ba người vừa khuất bóng, Vĩnh An liền động thủ. Dây leo vàng óng ả vươn lên từ đất. Nó chụp cổ Hiền Minh nhấc lên trên không trung. Bệnh nhân nhảy xổ xuống giường, nheo mắt nguy hiểm.
- Đùa vui không? - Cậu vừa hỏi vừa điều khiển cho dây leo từ từ xé quần lột áo Hiền Minh.
Chàng ta giãy dụa đủ kiểu cũng chẳng thể thoát khỏi thứ quái quỷ này. Đành chịu thôi, tu vi Hiền Minh mới ở tầng nạp khí, thua Vĩnh An cả đoạn lớn, còn lâu mới là đối thủ của cậu.
Phản kháng vô hiệu, Hiền Minh bày ra vẻ mặt thà chết vẫn giữ trọn chữ trinh. Tuy nhiên lời vừa thốt ra đã khiến người ta buồn nôn.
- Lột đi, lột hết đi! Rồi Hải Vân phải chịu trách nhiệm đời trai cho tớ. - Biến hiểm cảnh thành cơ hội, có ai nhanh trí như thế chưa? Thật nể mình quá nha! Hiền Minh thích trí cười thầm trong bụng.
- Gì??? - Hải Vân nhảy dựng lên.
- Liên quan gì đến mình? - Cô nàng trợn mắt đe doạ.
À há! Hai đứa này sắp sửa cắn nhau đúng y như dự đoán. Tưởng dễ qua mặt cậu chắc? Một mình Hiền Minh làm sao có thể chu toàn đến vậy. Vĩnh An điều khiển cho dây leo siết chặt thêm tí nữa, còn mình thì ngồi xuống nhẩn nha xem kịch vui.
Hiền Minh lại chuyển sang hình tượng chàng trai ngây thơ bị kẻ gian dụ dỗ. Biểu cảm vô cùng đáng thương, nhìn Hải Vân trách móc:
- Kế này là cậu bày cho tớ. Giờ cậu định qua cầu rút ván, ăn xong quẹt mỏ, quất ngựa truy phong, không chịu trách nhiệm.
- Này… - Hải Vân tức đến nghẹn họng. Tên đần này nói năng bậy bạ, người khác nghe tiếng được tiếng mất, thể nào cũng xem cô là yêu râu xanh. Đúng là gặp đồng đội heo trong truyền thuyết. Hải Vân la ầm lên:
- Cậu cứ làm như mình lấy mất trinh tiết của cậu không bằng.
Hiền Minh ngay lập tức giãy đành đạch.
- Chẳng phải cậu sắp thấy hết rồi sao? Nam nữ thụ thụ bất thân. Cậu phải chịu trách nhiệm!!! - Ha ha, tuy rằng rất vô liêm sỉ, nhưng mà không ngại. Đàn ông bản lĩnh chỉ để ý đến kết quả.
- A, cậu giả vờ ngây thơ để lừa Hải Vân vào tròng. Tớ hiểu rồi, rất sẵn lòng giúp cậu một tay. - Vĩnh An vô tư thêm dầu vào lửa, cháy càng to càng tốt. Để xem lần sau còn dám giỡn mặt nữa thôi.
Thì ra là vậy, dám lừa cả mình, hồi nãy còn định cứu tên chết tiệt kia xuống cơ đấy. Hải Vân quắc mắt.
- Vĩnh An, cậu lột tiếp đi, quay phim lại. Mình nhắm mắt là được. - Muốn gài độ cô hả? Còn lâu nhá!
Hiền Minh tuyệt vọng rống lên:
- Chơi gì kỳ vậy! Hải Vân tớ với cậu là một cặp. Đừng bị tiểu nhân chia rẽ.
- Câm miệng!!! Cặp cái gì mà cặp.
Cơn tức của Hải Vân dâng lên tới đỉnh điểm. Cô thề đây là lần cuối hợp tác với Hiền Minh. Cũng tại Vĩnh An mỗi lần thấy cô mặc váy là chạy tới trêu chọc, nên Hải Vân mới nảy ra ý định trả thù. Ai ngờ sự việc đang thẳng lại biến thành cong queo vặn vẹo. Chỉ muốn đấm chết hai tên khốn này.
Âm thanh cãi cọ của bọn họ gây huyên náo cả khoảng sân. Đại Dương đứng ở bên ngoài nghe rõ mồn một. Hắn cười nhếch mép, tính cách chẳng ra làm sao. Ấy vậy mà giáo sư Châu Thanh coi như của quý. Thứ mà hắn hạ mình cầu xin vẫn nhận lấy thất bại, người khác lạ dễ dàng nắm ở trong tay. Đời mỉa mai đến thế là cùng!
Đại Dương đằng hắng một tiếng nhằm thông báo sự hiện diện của mình. Hắn là khách không mời, lễ nghi đương nhiên cần phải giữ.
- Vào đi, tớ ở trong này. - Vĩnh An phản hồi.
Đại Dương thong thả đi vào. Hiền Minh nhìn tên đỏm dáng đến ngứa ngáy toàn thân. Trong đầu liền nổi lên ý tưởng chọc ngoáy người ta.
- Chu choa, tôm đến nhà rồng. Hân hạnh! Hân hạnh!
Rút kinh nghiệm mất mặt lần trước, hắn làm lơ Hiền Minh. Đấu với hạng người này, tốt nhất là một đấm hai đá không cần nhiều lời. Mục đích hôm nay là vì việc khác nên hắn nhịn. Ở đây thêm phút nào sẽ giảm thọ phút đó, Đại Dương bỏ qua mấy lời nói xã giao nhạt nhẽo, nói thẳng ý muốn của mình.
- Vĩnh An, tớ thách đấu với cậu.
Cậu chưa kịp trả lời Hiền Minh đã nhảy vào họng.
- Vui nhỉ! Ngưng hồn đi thách đấu với rèn thể. Bàn về vô liêm sỉ, tớ phải gọi cậu là sư tổ.
- Chưa đến lượt cậu lên tiếng. - Đại Dương gằn giọng, mặt dần nóng lên.
Ôi trời! Cảm xúc của hắn bất ổn như phụ nữ tới tháng quả là làm Vĩnh An tò mò. Mới hôm rồi còn hào hiệp cản địch để cậu thoát ly, hôm nay đổi màu coi Vĩnh An như nợ dai khó đòi. Ấn tượng tốt vừa mới nảy mầm liền vụt bay theo gió. Cậu chưa bao giờ ngán Đại Dương, chẳng qua có một số việc cần làm rõ, cho nên Vĩnh An đủng đỉnh hồi đáp.
- Tớ không chấp nhận thì sao?
- Hàng ngày tớ sẽ đến đây thách đấu cho đến khi cậu đồng ý mới thôi.
- Cậu chắc chứ?
- Chắc! - Đại Dương nhìn thẳng vào mắt Vĩnh An đáp gãy gọn.
Vĩnh An cười tủm tỉm. - Vậy hẹn mai gặp lại!
- Cậu… cậu... - Đại Dương nghẹn lời, tạm thời chưa biết đối đáp thế nào cho phải.
- Sao? Cậu đổi ý?
- Không, mai tớ lại đến. - Nói xong, hắn đi thẳng một nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.