Chương 47: GIAO THỪA
Thiên Sứ Hà Đông
16/03/2021
Hải Vân xúng xính trong tà áo dài trắng tinh. Thân áo thêu hoa cúc đại đóa tinh xảo, cánh hoa là sự kết hợp của rất nhiều thanh kiếm mà thành. Nó cũng chính là niềm tự hào, là biểu tượng của một đại gia tộc kiếm tu - Bạch gia. Ai đi ngang qua chỗ này cũng ước gì cô ấy nên đứng yên thì hay biết mấy.
Vì sao ư? Quan sát rồi sẽ rõ.
Tướng đi hùng hùng hổ hổ bước nào bước nấy dài cả mét, tay ôm thanh kiếm, mặt mày chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người khác… Quả thật bộ áo dài này đã chọn sai chủ nhân.
- Hải Vân, cậu mệt chưa? Ngồi xuống nghỉ đi. - Hiền Minh nhắc nhở. Anh chàng cũng chẳng nuốt nổi mấy ánh mắt săm soi. Lại không nỡ lòng nào nói ra sự thật.
Ấy thế mà cô có hiểu lòng người ta đâu, vô tư xua tay. - Không mệt! Mà cậu nói thử xem Vĩnh An có trốn không? Biết vậy tớ nên bắt cóc cậu ta về đây cho chắc ăn.
Lúc nói chuyện cô còn khua tay múa chân, chiếc vòng treo trên chuôi kiếm được thể cất lên âm thanh leng keng nghe thích lắm. Chẳng qua Hiền Minh vui không nổi. Đôi mắt cụp xuống. Nếu chàng ta nhớ không lầm thì đây là quà của Vĩnh An... Hải Vân quý nó đến vậy sao?
- Nghĩ gì mà đực mặt ra thế. Nãy giờ tớ nói gì cậu không nghe à? - Hải Vân lên tiếng.
- Ờ… - Hiền Minh gãi đầu ngoác miệng cười hề hề. - Nãy giờ cậu nói gì nhỉ.
- Tớ nói… - Hải Vân to giọng, chậm rãi nhấn từng từ. - Vĩnh, An, có, trốn, không?
- Cái này thì hên xui. Gì chứ uy tín cậu ấy làm gì có tí nào.
Cùng lúc đó, trong căn phòng hoa lệ theo phong cách kỳ dị, bốn bức vách treo kín mít hàng hà sa số những thanh kiếm quý hiếm, tổng thể nhập vào nhìn rất loạn mắt. Bạch Khả Anh ngồi thẳng lưng trên ghế, chơi trò xây dựng yêu thích của mình. Ông ta xếp đi xếp lại mô hình tòa lâu đài Hạc Trắng từ năm này sang năm khác mà không biết chán. Hôm nay Khả Anh lại có hứng di chuyển vườn hoa trung tâm ra sau núi.
Lập tức Hiền Minh thấy cảnh vật thay đổi, trước mặt không còn là bốn bức tường quen thuộc, mà đổi thành non xanh nước biếc hoa thơm bướm lượn. Trên mặt hiện lên bốn chữ "ngu không thể tả" nhìn qua cô bạn.
- Không sao. - Hải Vân giải thích. - Gia chủ lại chơi trò xây dựng quen thuộc của ông ấy. Cứ dời trên mô hình là ở ngoài di chuyển theo y chang. Khách khứa đến đây toàn bị trò này làm khổ không ít. Cậu thử tưởng tượng mà xem, tự nhiên trong phòng mất đi nhà vệ sinh, ra ngoài thì mọi thứ đảo lộn hết trơn. Chỉ có nước to mồm mà chửi "lịt mợ".
Cô tiếp tục bĩu môi cảm thán. - Quá rảnh nên làm chuyện tào lao!
- Ha… ha… - Giọng Bạch Khả Anh luẩn quẩn bên tai hai người. - Nói xấu người khác là không tốt đâu cô bé. Nói bác nghe, chàng trai trẻ này là ai thế?
- Cháu là Hiền Minh, bạn học của Hải Vân. - Anh chàng nhanh miệng tự giới thiệu bản thân với "khoảng không".
- Rất vui được làm quen với cháu. Đến đây là khách của Bạch gia chúng ta, Hải Vân nhớ tiếp bạn chu đáo nhé!
Nói rồi ông ta thu lại thần thức, nhìn đăm chiêu vào mô hình, tuổi trẻ đúng là luôn xuất hiện những sai lầm không đáng có.
Đối diện vườn hoa là nơi tổ chức tiệc đón giao thừa. Mọi người đang bận rộn trang trí và chuẩn bị món ăn. Số khác thì tất bật đón khách đến chung vui với gia chủ. Không khí ngày xuân ùa về trên từng mét vuông, thấm đẫm vị Tết cổ truyền đến từng ngõ ngách.
Bà Khả Lan - em gái của gia chủ từ xa chỉ tay năm ngón sai người hầu trong nhà chỉnh lại chỗ nọ chỗ kia. Còn vài tiếng nữa là buổi tiệc bắt đầu, bà muốn mọi chuyện thật hoàn hảo. Khả Lan vừa quan sát người làm vừa kiểm tra lại danh sách khách mời, hầu hết đã đến gần đủ, số còn lại thì không quan trọng. Khoan đã! Bà nhìn dấu chấm đỏ chói trước tên một vị khách. Việc này phải qua hỏi con gái rồi.
- Hải Vân, con lại đây mẹ nhờ chút chuyện. - Qúy bà nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô nàng nghe mẹ gọi liền chạy ào đến bên cạnh bà, tà áo dài phất phới trong nắng chiều thêm hương vào trong gió. Khả Lan cau mày nhìn con gái, lớn rồi mà không có chút nào thùy mị nết na.
- Mẹ dạy thế nào? - Bà nghiêm giọng, tiện thể vén mấy sợi tóc mai cho Hải Vân.
Cô nàng chu mỏ cãi lại. - Mẹ đứng nhắc mấy phép tắc quy củ nữa, nghe nhức đầu lắm. Con chịu mặc bộ này là nhượng bộ lắm rồi. - Tay vẫy vẫy tà áo dài qua lại. - Mẹ xem, phá nát hình ảnh kiếm tu còn gì.
Khả Lan đánh nhẹ vào đôi bàn tay nghịch ngợm của con gái.
- Con lớn rồi, hành vi phải đúng mực. Mà… - Bà chần chừ giây lát mới nói tiếp. - Con phải nhớ mình là một trong ba người được chọn để thay thế vị trí của bác sau này. Con không đồng ý với đề nghị của bác thì tạm thời bỏ qua, nhưng các mối quan hệ phải suy xét nhiều khía cạnh, không thể tùy hứng thế được.
Cô còn không biết bà muốn nhắc gì sao. - Mẹ… e… e… - Hải Vân kéo dài giọng.
Khả Lan cưng chiều nhìn con gái. - Thôi được mẹ không nói nữa. Nhưng người bạn kia của con bao giờ mới đến? Bác đánh dấu trong này có nghĩa là phải tiếp đãi chu đáo, mẹ không muốn người ta phật lòng.
Cô vừa nói vừa giơ cao thanh kiếm trong tay mình. - Vĩnh An ngố rừng lắm, mẹ đừng lo. Có gì con đánh cậu ấy một trận là được.
*****
Hắt xì… hắt xì...
Hình như có ai đó nhắc mình. Vĩnh An chỉ nghệch ra chưa đến một giây rồi tiếp tục hành trình khám phá chợ Tết. Không hổ là một trong số ngũ đại gia tộc, Bạch gia chơi lớn quá chứ. Bỏ ra cả một đống linh thạch dựng lên hộ trận bảo vệ khu vực du xuân an toàn trước thời tiết khắc nghiệt.
Phía trước là chợ hoa muôn màu khoe sắc. Đào hồng phơn phớt, mai vàng rực rỡ, lan trắng kiêu sa, vạn thọ nức mũi, hướng dương tỏa nắng… Cậu thích thú len lỏi quanh mấy chậu quất, đầu ngón tay nhấp nhấp trên môi phân vân chưa biết nên chọn cây nào.
- Lấy cả hai đi. - Lệ Thiên gợi ý.
Cậu gật gù. - Lấy hai cây đi ông chủ.
Người đàn ông quấn khăn rằn trên đầu, quần ống thấp ống cao hồ hởi chạy ra. Nhanh tay lẹ chân đóng gói cẩn thận. - Của cậu hai mươi linh thạch trung phẩm.
Vị khách thanh toán rồi tung tẩy chạy qua gian hàng bánh chưng, bánh tét mứt tết, trái cây… Mỗi thứ mua một đống. Ngay cả mấy con gà cậu cũng vơ vào nhẫn trữ vật, nhét đầy ắp trong đó. Cơn nghiện mua sắm còn chưa dừng lại ở đấy. Thoắt cái cậu đã chạy sang quầy hàng giò chả dưa món tiếp tục gom hàng.
Ma quân lẽo đẽo đi theo đằng sau cảm thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, anh vội vàng chụp tay cậu lại.
- Đừng mua nữa, quá nhiều rồi! Cậu tính làm gì với mớ hỗn độn đó.
Vĩnh An ngước lên nhìn anh. Đáng ghét, tại sao anh ta lại cao như vậy. Cậu chớp chớp hai viên ngọc lưu ly, nhẹ giọng trả lời:
- Mua chơi. Chút vứt hết cho Hải Vân là xong.
Thật ra, khi xưa còn mẹ, năm nào cậu cũng được dắt đi chợ Tết thế này… Nhìn cảnh lại nhớ người, thói quen cũ mà thôi!
Vừa nãy đang vui, thoáng chốc sao lại buồn rồi? Anh nhìn vẻ ảm đạm của cậu trong lòng tự nhiên cũng man mác. Lệ Thiên đi chậm lại, khoác cánh tay chắc khỏe lên vai cậu. - Qua bên kia uống nước.
Hai người dừng chân bên quán cóc ven đường. Gọi hai ly cà phê, một đen một nâu. Cùng nhau ngồi ngắm dòng người tấp nập qua lại. Chợ ba mươi Tết ai cũng vội vã. Bên này là tiếng rao hàng - trả giá, bên kia tranh nhau mua món hàng đẹp, cuối phố có dòng người xếp hàng xin chữ, đằng xa tụ tập đám trẻ rủ nhau nghịch pháo, phố hoa thì dập dìu đôi lứa yêu nhau, ai ai cũng xúng xính quần là áo lượt… Tất cả vẽ nên một lên bức tranh xuân tưng bừng nhộn nhịp.
Vĩnh An ngắm người chán chê mới quay lại với ly nước của mình. Cậu ngửi thoáng qua liền biết chất lượng cà phê rất tệ. Thôi, coi như là phí mua chỗ ngồi. Nhìn sang bên kia thấy anh cũng chẳng động muỗng. Tính ra cũng có điểm giống nhau. Cậu vô thức cười lên ngây ngô.
Anh bắt được cảnh này liền búng tai cậu. - Nghĩ gì mà cười.
- Vớ vẩn thôi. - Vĩnh An bỗng nhớ ra một việc. - Anh đi giết người thật chứ?
- Ừm.
- Là người của Bạch gia?
- Ừm.
Vĩnh An nghe xong ma quân xác nhận vẫn tỉnh bơ như thường, tiếp tục nhịp chân ngắm khách thập phương. Tựa như vừa rồi họ đang nói đến chuyện cân đường hộp sữa.
Chờ mãi không thấy cậu có ý kiến ý cò, Lệ Thiên tò mò hỏi thêm:
- Cậu không ngăn cản?
Vĩnh An ngạc nhiên. - Nhân quả của anh tôi can thiệp vào làm gì?
Lệ Thiên nhếch mép. - Một người cả đời vì thiên hạ, lại dạy ra một học trò thế này… - Tiện đây anh cũng hỏi một việc thắc mắc khá lâu. - Vĩnh An, cậu trông giống mẹ mình?
Cậu ngước mắt nhìn bâng quơ lên trời, cố nhớ lại gương mặt người phụ nữ xấu số, cuối cùng lắc đầu trả lời:
- Không giống.
Không giống mẹ thì hẳn phải giống ba. Suy ra cậu và Châu Thanh không phải là máu mủ ruột rà. Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, quyết định điều tra theo hướng khác.
Vì sao ư? Quan sát rồi sẽ rõ.
Tướng đi hùng hùng hổ hổ bước nào bước nấy dài cả mét, tay ôm thanh kiếm, mặt mày chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người khác… Quả thật bộ áo dài này đã chọn sai chủ nhân.
- Hải Vân, cậu mệt chưa? Ngồi xuống nghỉ đi. - Hiền Minh nhắc nhở. Anh chàng cũng chẳng nuốt nổi mấy ánh mắt săm soi. Lại không nỡ lòng nào nói ra sự thật.
Ấy thế mà cô có hiểu lòng người ta đâu, vô tư xua tay. - Không mệt! Mà cậu nói thử xem Vĩnh An có trốn không? Biết vậy tớ nên bắt cóc cậu ta về đây cho chắc ăn.
Lúc nói chuyện cô còn khua tay múa chân, chiếc vòng treo trên chuôi kiếm được thể cất lên âm thanh leng keng nghe thích lắm. Chẳng qua Hiền Minh vui không nổi. Đôi mắt cụp xuống. Nếu chàng ta nhớ không lầm thì đây là quà của Vĩnh An... Hải Vân quý nó đến vậy sao?
- Nghĩ gì mà đực mặt ra thế. Nãy giờ tớ nói gì cậu không nghe à? - Hải Vân lên tiếng.
- Ờ… - Hiền Minh gãi đầu ngoác miệng cười hề hề. - Nãy giờ cậu nói gì nhỉ.
- Tớ nói… - Hải Vân to giọng, chậm rãi nhấn từng từ. - Vĩnh, An, có, trốn, không?
- Cái này thì hên xui. Gì chứ uy tín cậu ấy làm gì có tí nào.
Cùng lúc đó, trong căn phòng hoa lệ theo phong cách kỳ dị, bốn bức vách treo kín mít hàng hà sa số những thanh kiếm quý hiếm, tổng thể nhập vào nhìn rất loạn mắt. Bạch Khả Anh ngồi thẳng lưng trên ghế, chơi trò xây dựng yêu thích của mình. Ông ta xếp đi xếp lại mô hình tòa lâu đài Hạc Trắng từ năm này sang năm khác mà không biết chán. Hôm nay Khả Anh lại có hứng di chuyển vườn hoa trung tâm ra sau núi.
Lập tức Hiền Minh thấy cảnh vật thay đổi, trước mặt không còn là bốn bức tường quen thuộc, mà đổi thành non xanh nước biếc hoa thơm bướm lượn. Trên mặt hiện lên bốn chữ "ngu không thể tả" nhìn qua cô bạn.
- Không sao. - Hải Vân giải thích. - Gia chủ lại chơi trò xây dựng quen thuộc của ông ấy. Cứ dời trên mô hình là ở ngoài di chuyển theo y chang. Khách khứa đến đây toàn bị trò này làm khổ không ít. Cậu thử tưởng tượng mà xem, tự nhiên trong phòng mất đi nhà vệ sinh, ra ngoài thì mọi thứ đảo lộn hết trơn. Chỉ có nước to mồm mà chửi "lịt mợ".
Cô tiếp tục bĩu môi cảm thán. - Quá rảnh nên làm chuyện tào lao!
- Ha… ha… - Giọng Bạch Khả Anh luẩn quẩn bên tai hai người. - Nói xấu người khác là không tốt đâu cô bé. Nói bác nghe, chàng trai trẻ này là ai thế?
- Cháu là Hiền Minh, bạn học của Hải Vân. - Anh chàng nhanh miệng tự giới thiệu bản thân với "khoảng không".
- Rất vui được làm quen với cháu. Đến đây là khách của Bạch gia chúng ta, Hải Vân nhớ tiếp bạn chu đáo nhé!
Nói rồi ông ta thu lại thần thức, nhìn đăm chiêu vào mô hình, tuổi trẻ đúng là luôn xuất hiện những sai lầm không đáng có.
Đối diện vườn hoa là nơi tổ chức tiệc đón giao thừa. Mọi người đang bận rộn trang trí và chuẩn bị món ăn. Số khác thì tất bật đón khách đến chung vui với gia chủ. Không khí ngày xuân ùa về trên từng mét vuông, thấm đẫm vị Tết cổ truyền đến từng ngõ ngách.
Bà Khả Lan - em gái của gia chủ từ xa chỉ tay năm ngón sai người hầu trong nhà chỉnh lại chỗ nọ chỗ kia. Còn vài tiếng nữa là buổi tiệc bắt đầu, bà muốn mọi chuyện thật hoàn hảo. Khả Lan vừa quan sát người làm vừa kiểm tra lại danh sách khách mời, hầu hết đã đến gần đủ, số còn lại thì không quan trọng. Khoan đã! Bà nhìn dấu chấm đỏ chói trước tên một vị khách. Việc này phải qua hỏi con gái rồi.
- Hải Vân, con lại đây mẹ nhờ chút chuyện. - Qúy bà nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô nàng nghe mẹ gọi liền chạy ào đến bên cạnh bà, tà áo dài phất phới trong nắng chiều thêm hương vào trong gió. Khả Lan cau mày nhìn con gái, lớn rồi mà không có chút nào thùy mị nết na.
- Mẹ dạy thế nào? - Bà nghiêm giọng, tiện thể vén mấy sợi tóc mai cho Hải Vân.
Cô nàng chu mỏ cãi lại. - Mẹ đứng nhắc mấy phép tắc quy củ nữa, nghe nhức đầu lắm. Con chịu mặc bộ này là nhượng bộ lắm rồi. - Tay vẫy vẫy tà áo dài qua lại. - Mẹ xem, phá nát hình ảnh kiếm tu còn gì.
Khả Lan đánh nhẹ vào đôi bàn tay nghịch ngợm của con gái.
- Con lớn rồi, hành vi phải đúng mực. Mà… - Bà chần chừ giây lát mới nói tiếp. - Con phải nhớ mình là một trong ba người được chọn để thay thế vị trí của bác sau này. Con không đồng ý với đề nghị của bác thì tạm thời bỏ qua, nhưng các mối quan hệ phải suy xét nhiều khía cạnh, không thể tùy hứng thế được.
Cô còn không biết bà muốn nhắc gì sao. - Mẹ… e… e… - Hải Vân kéo dài giọng.
Khả Lan cưng chiều nhìn con gái. - Thôi được mẹ không nói nữa. Nhưng người bạn kia của con bao giờ mới đến? Bác đánh dấu trong này có nghĩa là phải tiếp đãi chu đáo, mẹ không muốn người ta phật lòng.
Cô vừa nói vừa giơ cao thanh kiếm trong tay mình. - Vĩnh An ngố rừng lắm, mẹ đừng lo. Có gì con đánh cậu ấy một trận là được.
*****
Hắt xì… hắt xì...
Hình như có ai đó nhắc mình. Vĩnh An chỉ nghệch ra chưa đến một giây rồi tiếp tục hành trình khám phá chợ Tết. Không hổ là một trong số ngũ đại gia tộc, Bạch gia chơi lớn quá chứ. Bỏ ra cả một đống linh thạch dựng lên hộ trận bảo vệ khu vực du xuân an toàn trước thời tiết khắc nghiệt.
Phía trước là chợ hoa muôn màu khoe sắc. Đào hồng phơn phớt, mai vàng rực rỡ, lan trắng kiêu sa, vạn thọ nức mũi, hướng dương tỏa nắng… Cậu thích thú len lỏi quanh mấy chậu quất, đầu ngón tay nhấp nhấp trên môi phân vân chưa biết nên chọn cây nào.
- Lấy cả hai đi. - Lệ Thiên gợi ý.
Cậu gật gù. - Lấy hai cây đi ông chủ.
Người đàn ông quấn khăn rằn trên đầu, quần ống thấp ống cao hồ hởi chạy ra. Nhanh tay lẹ chân đóng gói cẩn thận. - Của cậu hai mươi linh thạch trung phẩm.
Vị khách thanh toán rồi tung tẩy chạy qua gian hàng bánh chưng, bánh tét mứt tết, trái cây… Mỗi thứ mua một đống. Ngay cả mấy con gà cậu cũng vơ vào nhẫn trữ vật, nhét đầy ắp trong đó. Cơn nghiện mua sắm còn chưa dừng lại ở đấy. Thoắt cái cậu đã chạy sang quầy hàng giò chả dưa món tiếp tục gom hàng.
Ma quân lẽo đẽo đi theo đằng sau cảm thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, anh vội vàng chụp tay cậu lại.
- Đừng mua nữa, quá nhiều rồi! Cậu tính làm gì với mớ hỗn độn đó.
Vĩnh An ngước lên nhìn anh. Đáng ghét, tại sao anh ta lại cao như vậy. Cậu chớp chớp hai viên ngọc lưu ly, nhẹ giọng trả lời:
- Mua chơi. Chút vứt hết cho Hải Vân là xong.
Thật ra, khi xưa còn mẹ, năm nào cậu cũng được dắt đi chợ Tết thế này… Nhìn cảnh lại nhớ người, thói quen cũ mà thôi!
Vừa nãy đang vui, thoáng chốc sao lại buồn rồi? Anh nhìn vẻ ảm đạm của cậu trong lòng tự nhiên cũng man mác. Lệ Thiên đi chậm lại, khoác cánh tay chắc khỏe lên vai cậu. - Qua bên kia uống nước.
Hai người dừng chân bên quán cóc ven đường. Gọi hai ly cà phê, một đen một nâu. Cùng nhau ngồi ngắm dòng người tấp nập qua lại. Chợ ba mươi Tết ai cũng vội vã. Bên này là tiếng rao hàng - trả giá, bên kia tranh nhau mua món hàng đẹp, cuối phố có dòng người xếp hàng xin chữ, đằng xa tụ tập đám trẻ rủ nhau nghịch pháo, phố hoa thì dập dìu đôi lứa yêu nhau, ai ai cũng xúng xính quần là áo lượt… Tất cả vẽ nên một lên bức tranh xuân tưng bừng nhộn nhịp.
Vĩnh An ngắm người chán chê mới quay lại với ly nước của mình. Cậu ngửi thoáng qua liền biết chất lượng cà phê rất tệ. Thôi, coi như là phí mua chỗ ngồi. Nhìn sang bên kia thấy anh cũng chẳng động muỗng. Tính ra cũng có điểm giống nhau. Cậu vô thức cười lên ngây ngô.
Anh bắt được cảnh này liền búng tai cậu. - Nghĩ gì mà cười.
- Vớ vẩn thôi. - Vĩnh An bỗng nhớ ra một việc. - Anh đi giết người thật chứ?
- Ừm.
- Là người của Bạch gia?
- Ừm.
Vĩnh An nghe xong ma quân xác nhận vẫn tỉnh bơ như thường, tiếp tục nhịp chân ngắm khách thập phương. Tựa như vừa rồi họ đang nói đến chuyện cân đường hộp sữa.
Chờ mãi không thấy cậu có ý kiến ý cò, Lệ Thiên tò mò hỏi thêm:
- Cậu không ngăn cản?
Vĩnh An ngạc nhiên. - Nhân quả của anh tôi can thiệp vào làm gì?
Lệ Thiên nhếch mép. - Một người cả đời vì thiên hạ, lại dạy ra một học trò thế này… - Tiện đây anh cũng hỏi một việc thắc mắc khá lâu. - Vĩnh An, cậu trông giống mẹ mình?
Cậu ngước mắt nhìn bâng quơ lên trời, cố nhớ lại gương mặt người phụ nữ xấu số, cuối cùng lắc đầu trả lời:
- Không giống.
Không giống mẹ thì hẳn phải giống ba. Suy ra cậu và Châu Thanh không phải là máu mủ ruột rà. Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, quyết định điều tra theo hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.