Chương 107: HẮC LIÊN TÂM
Thiên Sứ Hà Đông
16/03/2021
Vài ngày sau đó, cả nhóm lên đường tìm kiếm đóa hoa sen cuối cùng. Tổng cộng có chín địa điểm cần kiểm tra nằm rải rác trên toàn đảo quốc. Không gian những nơi đó đều cực kỳ bất ổn, thành ra ngón nghề di chuyển tức thời của Lệ Thiên không còn đất dụng võ. Phương án khả dĩ nhất là tách nhóm, bên nào phát hiện bị phong bế linh lực thì báo gấp cho cậu.
Quân Minh và Nhật Quang mỗi người cầm đầu một đội tinh nhuệ tìm kiếm hai địa điểm ở phía Bắc.
Tương tự như vậy, Hải Vân và Hiền Minh cùng lên phía Tây, sau đó chia làm hai đường khảo sát ở ba khu vực khác nhau.
Còn Hoài Bách thì phụ trách các địa điểm ít có khả năng xuất hiện bảo vật nhất.
Lệ Thiên và Vĩnh An đồng hành đến địa điểm vừa nguy hiểm vừa có khả năng cao nhất - vùng đất bị nguyền rủa. Đối với tình hình hiện nay, ma quân không yên tâm giao em nhà cho bất kỳ ai, mà dẫn theo cấp dưới cũng là một trở ngại. Thân phận của cậu quá mức đặc biệt, bất cứ ai biết rõ chân tướng đều có nguy cơ quay đầu phản bội.
Ma quân tách mở không gian đưa cả hai đến rìa vùng đất nguyền rủa. Quang cảnh tiêu điều xơ xác bày ra trước mắt chính là một lời cảnh báo chân thật nhất từ mẹ thiên nhiên. Còn hơn ba trăm dặm nữa mới bước chân vào vùng đất bị ông trời bón hành quanh năm suốt tháng, thế mà cây cối khắp nơi đã bị thiêu rụi, trơ lại mấy gốc cây cháy đen, đất đai nứt nẻ cành cỗi.
Vĩnh An quan sát môi trường xung quanh trong chốc lát, rồi lấy Hàn Phong chuẩn bị gắn lên vai. Ma quân đứng kế bên vội đưa tay cản lại:
- Ngự kiếm đi.
Cậu chẳng hiểu ra làm sao nhưng cũng không định cãi, trong miệng lẩm bẩm thuật pháp cơ bản. Hàn Quang nhận được linh lực phình to ra gấp mấy lần, cả thân kiếm vững vàng bay lửng lơ trong không khí. Chủ nhân của nó nhún chân nhảy lên. Ma quân cũng đáp xuống ngay sau đó. Anh vòng tay ôm eo từ phía sau, ghé vào tai nhắc lại chuyện cũ:
- Lần đầu gần em cũng là thế này. Hôm đó em cáu quá, hại anh không dám động tay động chân.
Cậu bật cười, thúc anh nhà một cái.
- Biến thái, lúc đó cơ thể em mới mười sáu.
- Nên giờ phải bù. - Ma quân gác cằm lên vai cậu, yết hầu tì vào lưng, mỗi lần nói chuyện cục adam chạy lên chạy xuống chọc cho người trong lòng ngứa ngáy tâm can. Mười ngón tay tìm đường đan vào nhau khít rịt, Vĩnh An kéo người sau sát lại:
- Để em hỏi cái eo mình xem.
- Tay anh nó hứa sẽ chăm chỉ xoa bóp.
Bên đẩy bên đưa, người tới ta cũng tới, mải mê rù quến lẫn nhau đến nỗi quên luôn nhiệm vụ ngự kiếm. Để mặc Hàn Quang lướt vun vút vào vùng đất phong bế linh lực.
Thế là... Rầm!
Bốn chân chổng vó lên trời. Vĩnh An may mắn đè lên người anh nên thoát nạn. Bao nhiêu va đập Lệ Thiên xui xẻo hứng hết. Cậu còn chơi ác vỗ mông ma quân bẹp bẹp, khoái chí bồi thêm tràng cười nắc nẻ:
- Đáng đời anh, ai bảo ham hố.
Lệ Thiên cười cười đứng dậy, tự tay phủi bụi cho hai người rồi nói:
- Nhặt kiếm lên đi nhanh thôi. Chỗ này bắt đầu nguy hiểm rồi.
Vừa dứt lời, một tia sét chớp nhoáng đánh xuống, luồng sáng cực mạnh lóe lên chói muốn mù mắt. Lệ Thiên phản xạ cấp kỳ, ôm lấy cậu lăn qua mấy vòng. Chỗ bọn họ vừa ngồi bị đánh cháy xém, gốc cây đen nhẻm tiếp tục tóe lửa, khói bốc lên nghi ngút, đất đai nứt toác đến rợn người.
Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Vĩnh An lồm cồm bò dậy, biểu cảm nghiêm trọng, hết dám đùa cợt. Không có linh lực trong người, bị trúng mấy quả này thì chỉ có chết. Đôi mắt xám phóng tầm nhìn vào trung tâm của vùng đất bị nguyền rủa. Cả bầu trời trong đó bao trùm bởi những cụm mây đen kỳ dị. Chúng nó đang chậm chạp xoay tròn sắp xếp thành một hình thù gì đó, đồng thời nhả ra những tia chớp đua nhau cắt nát bầu trời, âm thanh rền rĩ vang lên như tiếng quái vật thét gào.
- Dạ Ca! Nhìn đám mây đen đó đi, anh thấy nó giống gì?
Lệ Thiên vận dụng hết khả năng tưởng tượng của mình quan sát thật kỹ, sau đó như chết lặng nhả ra từng tiếng:
- Một đóa sen úp ngược, nó chính là Hắc Liên Tâm.
Tâm trạng của anh chuyển sang tràn đầy lo lắng:
- An, nghe anh, chúng ta tìm cách khác.
Vĩnh An cũng ớn lạnh không kém gì anh nhà. Hơn ai hết, cậu thừa hiểu những thử thách trong đó khủng khiếp như thế nào. Nếu cho chọn lại, chắc chắn là bản thân sẽ từ chối đi con đường đó. Nhưng mà... Chuyện của thầy biết tính làm sao? Bằng kiến thức sâu rộng về trận pháp, cậu dám lấy linh hồn mình ra thề, ngoài Thiên Môn Trận, không gì có thể xé nổi hố Tỳ Hưu. Thầy là đấng sinh thành ra thân thể này, cũng chính là người cưu mang cậu từ những ngày đầu bỡ ngỡ, còn hết lần này đến lần khác bị vận xui của học trò liên lụy. Về tình, về lý đều không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Cho dù biết bản thân đang tự đâm đầu vào cửa tử, thì đôi chân vẫn phải bước tiếp. Cậu gục đầu xuống, dùng hai tay xoa xoa gương mặt cho tỉnh táo đầu óc, sau đó nhìn anh lắc đầu:
- Đi thôi, đó là lựa chọn duy nhất.
Ngữ điệu ma quân bỗng chốc quyết liệt:
- Vậy em ở ngoài này đợi, anh sẽ mang nó về. Dù gì cũng từng vào đó một lần.
Vĩnh An vội níu tay anh nhà:
- Dạ Ca, đừng tự lừa mình nữa. Anh thừa biết em đi mới được. Lần trước anh vào đây những đám mây kia có tự xếp thành thế không? Còn vết bớt hoa sen trên mang tai em nữa chi.
Ma quân vén vài sợi tóc mai trên gương mặt em nhà, rồi trượt ngón tay dài theo gò má, giọng lạc đi:
- Nhưng mà... anh không nỡ. Những tia sét kia dù yếu nhất cũng dư sức lấy mạng người. Em không phải đi vào mắt trận, mà là nhào thẳng vào nơi nhả ra sấm sét.
Vĩnh An kiễng chân lên, đôi tay ghì chặt đầu anh, trán kề trán, mũi chạm mũi, giọng nói thì thầm tựa như cơn gió thoảng qua:
- Em chỉ đau thôi, sẽ không chết, mấy lần trước cũng vậy... Tin em.
Ma quân im lặng hồ lâu mới miễn cưỡng đồng ý:
- Được rồi, trèo lên đây, anh tiễn em một đoạn.
Cậu tự động nhảy lên người anh, thân người dựa sát thật sát, để ma quân bồng bế như ngày nào. Lệ Thiên ôm con cún nhỏ cuốc bộ đi sâu vào trong. Cảnh vật nơi đây như một bếp lò khổng lồ. Những ngọn núi cao sừng sững khô cằn trọc lóc, không khí hanh khô khủng khiếp. Thỉnh thoảng xuất hiện một đám cháy do tia sét để lại. Chúng gần như lát đốt trụi tất cả những gì có thể cháy. Mới ở đây vài tiếng mà cơ thể đã bị ảnh hưởng rất nhiều, lượng nước trong người mất đi trông thấy, đôi môi khô khốc, cảm giác khó chịu như bị đổ keo dán sắt lên da. Đi thêm một đoạn, Vĩnh An để ý tốc độ của anh nhà ngày càng chậm, trong lòng lo lắng hỏi thăm:
- Anh mệt sao? Hay là để em xuống.
- Không! - Ma quân sốc lại tư thế cho ngay ngắn.
- Muốn gần em lâu hơn một chút.
Vĩnh An chẳng nói thêm gì nữa, lặng lẽ tựa đầu vào bờ vai vững chắc nhất trần đời, thả hồn thưởng thức mùi mồ hôi làm bản thân phát nghiện. Cậu tự hứa với lòng mình, đợi khi tất cả mọi chuyện kết thúc, cậu nhất định bắt cóc anh nhà đưa đi trốn. Lệ Thiên không cần làm ma quân, mình cũng chẳng dính dáng đến đạo tu. Hai người sẽ tìm nơi nào đó ít người lui tới. Thung lũng Tam Sơn cũng có thể là một lựa chọn không tồi. Họ sẽ cùng nhau dựng nên một ngôi nhà nhỏ thật xinh, trồng nhiều linh quả cho mèo Mun. Tối đến sẽ ôm anh đi ngủ, sáng sáng thức dậy chiên mấy cuốn chả giò. Buồn quá thì lại rủ nhau đi thăm bạn bè. Mà có anh bên cạnh, chắc chắn bản thân sẽ không cảm thấy chán, một năm đi thăm bọn Hải Vân một lần là vừa.
Giữa lúc em nhà mơ mộng vẩn vơ, thì Lệ Thiên đột nhiên dừng lại.
- Có chuyện gì thế? - Cậu nghi ngờ nhìn anh.
Lệ Thiên chưa kịp trả lời thì tứ phía truyền đến tiếng bước chân rầm rập kèm theo âm thanh lẻng xẻng chói tai. Đất đá rung chuyển. Hàng loạt binh lính trang bị áo giáp, giáo mác, khiên che ùn ùn xông tới. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào kim loại, phản chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo nguy hiểm. Hai bên là vách núi cao sừng sững, trước sau đều có địch. Chẳng mấy chốc bộ đôi đã bị dồn vào giữa vòng vây.
Vĩnh An vội tụt xuống, quay lưng lại với anh, tay đặt lên Hàn Phong, gườm gườm nhìn kẻ địch. Ai vào đây cũng đều bị rút sạch linh lực. Bọn chúng chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, hẳn là đã nắm rõ tình hình. Không cần ma quân nói thì bản thân cũng dư biết cả hai đã bị bắt thóp.
Hai phe mặt đối mặt, không khí căng thẳng trực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. Bọn tu sĩ cả ma lẫn đạo bỗng chốc hóa thành bầy chuột cống tham lam bẩn thỉu, nhìn chằm chằm vào vị thuốc bổ. Miệng như muốn chảy dãi ra ngoài. Trong đầu hiện lên trăm phương ngàn kế khai thác triệt để con mồi.
Giữa lúc đó, quân lính tự động tách ra làm hai nhường đường cho ma đế Thuần Khương. Lão cưỡi trên lưng con tuấn mã đen tuyền, thân hình oặt ẹo như thằng nghiện. Đôi mắt ác độc nhìn hai con người nhỏ bé giữa vòng vây đông nghẹt, và bất chợt nảy ra ác ý. Ma đế muốn thử xem giữa mạng và tình yêu kẻ thù của lão sẽ chọn cái nào.
- Lệ Thiên! Giao thằng Vĩnh An ra đây... hoặc là chết.
Ma quân làm lơ, một ánh mắt cũng không ban cho lão.
- An, nhìn anh!
Cậu theo phản xạ quay đầu lại, bản thân chưa kịp làm gì thì đã được anh ôm lấy. Trước mặt bao nhiêu kẻ thù, Lệ Thiên đặt xuống bờ môi em nhà nụ hôn da diết. Vĩnh An bất ngờ đơ ra trong giây lát, bàn tay vô thức buông lỏng Hàn Quang. Ma quân chỉ chờ có thế, nhanh tay đoạt kiếm, phóng thẳng một đường.
Cây kiếm xé gió bay vút đi...
Phập!
Nó ghim thẳng vào tim Thuần Khương. Ma đế ngã ngửa xuống đất, hai mắt trợn ngược, không có ma lực chữa thương, bọn đàn em cũng không muốn cứu, lão tắt thở.
Cú dằn mặt khiến tất cả binh lính còn lại điếng hồn. Không một ai dám lỗ mãng xung phong làm xác chết tiếp theo.
Vĩnh An phát hiện mình mất kiếm lập tức nhìn anh cự nự:
- Em lấy gì đánh nhau?
Lệ Thiên nắm lấy tay em nhà, ánh mắt quyến luyến yêu chiều, khóe môi cong lên:
- Không cần đánh, nắm tay anh là đủ.
Sau đó bất ngờ xoay mạnh, lấy đà ném Vĩnh An bay qua vòng vây, lao thẳng vào phạm vi của vùng đất bị nguyền rủa.
Cậu đáp ầm xuống đất, miệng chửi toáng lên:
- Khốn kiếp! Anh lừa em.
Cả người vẫn còn ê ẩm đã cuống cuồng chạy ngược ra ngoài. Mười đánh một không chột cũng què. Trăm đánh một chắc chắn thân tử đạo tiêu. Ngoài kia là cả một đội quân, mình anh làm sao địch lại.
Mới chạy được vài bước, Vĩnh An liền đầm xầm vào bức tường vô hình. Anh ở ngay trước mắt mà không tài nào bước thêm bước nào nữa. Trong lòng sóng gió thét gào, bàn tay nắm lại đấm thùm thụp vào không khí, miệng gầm lên:
- Thả ra, thả ra...
Ngoài kia, mình anh đương đầu với bầy sói nhe nanh múa vuốt.
Quân Minh và Nhật Quang mỗi người cầm đầu một đội tinh nhuệ tìm kiếm hai địa điểm ở phía Bắc.
Tương tự như vậy, Hải Vân và Hiền Minh cùng lên phía Tây, sau đó chia làm hai đường khảo sát ở ba khu vực khác nhau.
Còn Hoài Bách thì phụ trách các địa điểm ít có khả năng xuất hiện bảo vật nhất.
Lệ Thiên và Vĩnh An đồng hành đến địa điểm vừa nguy hiểm vừa có khả năng cao nhất - vùng đất bị nguyền rủa. Đối với tình hình hiện nay, ma quân không yên tâm giao em nhà cho bất kỳ ai, mà dẫn theo cấp dưới cũng là một trở ngại. Thân phận của cậu quá mức đặc biệt, bất cứ ai biết rõ chân tướng đều có nguy cơ quay đầu phản bội.
Ma quân tách mở không gian đưa cả hai đến rìa vùng đất nguyền rủa. Quang cảnh tiêu điều xơ xác bày ra trước mắt chính là một lời cảnh báo chân thật nhất từ mẹ thiên nhiên. Còn hơn ba trăm dặm nữa mới bước chân vào vùng đất bị ông trời bón hành quanh năm suốt tháng, thế mà cây cối khắp nơi đã bị thiêu rụi, trơ lại mấy gốc cây cháy đen, đất đai nứt nẻ cành cỗi.
Vĩnh An quan sát môi trường xung quanh trong chốc lát, rồi lấy Hàn Phong chuẩn bị gắn lên vai. Ma quân đứng kế bên vội đưa tay cản lại:
- Ngự kiếm đi.
Cậu chẳng hiểu ra làm sao nhưng cũng không định cãi, trong miệng lẩm bẩm thuật pháp cơ bản. Hàn Quang nhận được linh lực phình to ra gấp mấy lần, cả thân kiếm vững vàng bay lửng lơ trong không khí. Chủ nhân của nó nhún chân nhảy lên. Ma quân cũng đáp xuống ngay sau đó. Anh vòng tay ôm eo từ phía sau, ghé vào tai nhắc lại chuyện cũ:
- Lần đầu gần em cũng là thế này. Hôm đó em cáu quá, hại anh không dám động tay động chân.
Cậu bật cười, thúc anh nhà một cái.
- Biến thái, lúc đó cơ thể em mới mười sáu.
- Nên giờ phải bù. - Ma quân gác cằm lên vai cậu, yết hầu tì vào lưng, mỗi lần nói chuyện cục adam chạy lên chạy xuống chọc cho người trong lòng ngứa ngáy tâm can. Mười ngón tay tìm đường đan vào nhau khít rịt, Vĩnh An kéo người sau sát lại:
- Để em hỏi cái eo mình xem.
- Tay anh nó hứa sẽ chăm chỉ xoa bóp.
Bên đẩy bên đưa, người tới ta cũng tới, mải mê rù quến lẫn nhau đến nỗi quên luôn nhiệm vụ ngự kiếm. Để mặc Hàn Quang lướt vun vút vào vùng đất phong bế linh lực.
Thế là... Rầm!
Bốn chân chổng vó lên trời. Vĩnh An may mắn đè lên người anh nên thoát nạn. Bao nhiêu va đập Lệ Thiên xui xẻo hứng hết. Cậu còn chơi ác vỗ mông ma quân bẹp bẹp, khoái chí bồi thêm tràng cười nắc nẻ:
- Đáng đời anh, ai bảo ham hố.
Lệ Thiên cười cười đứng dậy, tự tay phủi bụi cho hai người rồi nói:
- Nhặt kiếm lên đi nhanh thôi. Chỗ này bắt đầu nguy hiểm rồi.
Vừa dứt lời, một tia sét chớp nhoáng đánh xuống, luồng sáng cực mạnh lóe lên chói muốn mù mắt. Lệ Thiên phản xạ cấp kỳ, ôm lấy cậu lăn qua mấy vòng. Chỗ bọn họ vừa ngồi bị đánh cháy xém, gốc cây đen nhẻm tiếp tục tóe lửa, khói bốc lên nghi ngút, đất đai nứt toác đến rợn người.
Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Vĩnh An lồm cồm bò dậy, biểu cảm nghiêm trọng, hết dám đùa cợt. Không có linh lực trong người, bị trúng mấy quả này thì chỉ có chết. Đôi mắt xám phóng tầm nhìn vào trung tâm của vùng đất bị nguyền rủa. Cả bầu trời trong đó bao trùm bởi những cụm mây đen kỳ dị. Chúng nó đang chậm chạp xoay tròn sắp xếp thành một hình thù gì đó, đồng thời nhả ra những tia chớp đua nhau cắt nát bầu trời, âm thanh rền rĩ vang lên như tiếng quái vật thét gào.
- Dạ Ca! Nhìn đám mây đen đó đi, anh thấy nó giống gì?
Lệ Thiên vận dụng hết khả năng tưởng tượng của mình quan sát thật kỹ, sau đó như chết lặng nhả ra từng tiếng:
- Một đóa sen úp ngược, nó chính là Hắc Liên Tâm.
Tâm trạng của anh chuyển sang tràn đầy lo lắng:
- An, nghe anh, chúng ta tìm cách khác.
Vĩnh An cũng ớn lạnh không kém gì anh nhà. Hơn ai hết, cậu thừa hiểu những thử thách trong đó khủng khiếp như thế nào. Nếu cho chọn lại, chắc chắn là bản thân sẽ từ chối đi con đường đó. Nhưng mà... Chuyện của thầy biết tính làm sao? Bằng kiến thức sâu rộng về trận pháp, cậu dám lấy linh hồn mình ra thề, ngoài Thiên Môn Trận, không gì có thể xé nổi hố Tỳ Hưu. Thầy là đấng sinh thành ra thân thể này, cũng chính là người cưu mang cậu từ những ngày đầu bỡ ngỡ, còn hết lần này đến lần khác bị vận xui của học trò liên lụy. Về tình, về lý đều không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Cho dù biết bản thân đang tự đâm đầu vào cửa tử, thì đôi chân vẫn phải bước tiếp. Cậu gục đầu xuống, dùng hai tay xoa xoa gương mặt cho tỉnh táo đầu óc, sau đó nhìn anh lắc đầu:
- Đi thôi, đó là lựa chọn duy nhất.
Ngữ điệu ma quân bỗng chốc quyết liệt:
- Vậy em ở ngoài này đợi, anh sẽ mang nó về. Dù gì cũng từng vào đó một lần.
Vĩnh An vội níu tay anh nhà:
- Dạ Ca, đừng tự lừa mình nữa. Anh thừa biết em đi mới được. Lần trước anh vào đây những đám mây kia có tự xếp thành thế không? Còn vết bớt hoa sen trên mang tai em nữa chi.
Ma quân vén vài sợi tóc mai trên gương mặt em nhà, rồi trượt ngón tay dài theo gò má, giọng lạc đi:
- Nhưng mà... anh không nỡ. Những tia sét kia dù yếu nhất cũng dư sức lấy mạng người. Em không phải đi vào mắt trận, mà là nhào thẳng vào nơi nhả ra sấm sét.
Vĩnh An kiễng chân lên, đôi tay ghì chặt đầu anh, trán kề trán, mũi chạm mũi, giọng nói thì thầm tựa như cơn gió thoảng qua:
- Em chỉ đau thôi, sẽ không chết, mấy lần trước cũng vậy... Tin em.
Ma quân im lặng hồ lâu mới miễn cưỡng đồng ý:
- Được rồi, trèo lên đây, anh tiễn em một đoạn.
Cậu tự động nhảy lên người anh, thân người dựa sát thật sát, để ma quân bồng bế như ngày nào. Lệ Thiên ôm con cún nhỏ cuốc bộ đi sâu vào trong. Cảnh vật nơi đây như một bếp lò khổng lồ. Những ngọn núi cao sừng sững khô cằn trọc lóc, không khí hanh khô khủng khiếp. Thỉnh thoảng xuất hiện một đám cháy do tia sét để lại. Chúng gần như lát đốt trụi tất cả những gì có thể cháy. Mới ở đây vài tiếng mà cơ thể đã bị ảnh hưởng rất nhiều, lượng nước trong người mất đi trông thấy, đôi môi khô khốc, cảm giác khó chịu như bị đổ keo dán sắt lên da. Đi thêm một đoạn, Vĩnh An để ý tốc độ của anh nhà ngày càng chậm, trong lòng lo lắng hỏi thăm:
- Anh mệt sao? Hay là để em xuống.
- Không! - Ma quân sốc lại tư thế cho ngay ngắn.
- Muốn gần em lâu hơn một chút.
Vĩnh An chẳng nói thêm gì nữa, lặng lẽ tựa đầu vào bờ vai vững chắc nhất trần đời, thả hồn thưởng thức mùi mồ hôi làm bản thân phát nghiện. Cậu tự hứa với lòng mình, đợi khi tất cả mọi chuyện kết thúc, cậu nhất định bắt cóc anh nhà đưa đi trốn. Lệ Thiên không cần làm ma quân, mình cũng chẳng dính dáng đến đạo tu. Hai người sẽ tìm nơi nào đó ít người lui tới. Thung lũng Tam Sơn cũng có thể là một lựa chọn không tồi. Họ sẽ cùng nhau dựng nên một ngôi nhà nhỏ thật xinh, trồng nhiều linh quả cho mèo Mun. Tối đến sẽ ôm anh đi ngủ, sáng sáng thức dậy chiên mấy cuốn chả giò. Buồn quá thì lại rủ nhau đi thăm bạn bè. Mà có anh bên cạnh, chắc chắn bản thân sẽ không cảm thấy chán, một năm đi thăm bọn Hải Vân một lần là vừa.
Giữa lúc em nhà mơ mộng vẩn vơ, thì Lệ Thiên đột nhiên dừng lại.
- Có chuyện gì thế? - Cậu nghi ngờ nhìn anh.
Lệ Thiên chưa kịp trả lời thì tứ phía truyền đến tiếng bước chân rầm rập kèm theo âm thanh lẻng xẻng chói tai. Đất đá rung chuyển. Hàng loạt binh lính trang bị áo giáp, giáo mác, khiên che ùn ùn xông tới. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào kim loại, phản chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo nguy hiểm. Hai bên là vách núi cao sừng sững, trước sau đều có địch. Chẳng mấy chốc bộ đôi đã bị dồn vào giữa vòng vây.
Vĩnh An vội tụt xuống, quay lưng lại với anh, tay đặt lên Hàn Phong, gườm gườm nhìn kẻ địch. Ai vào đây cũng đều bị rút sạch linh lực. Bọn chúng chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, hẳn là đã nắm rõ tình hình. Không cần ma quân nói thì bản thân cũng dư biết cả hai đã bị bắt thóp.
Hai phe mặt đối mặt, không khí căng thẳng trực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. Bọn tu sĩ cả ma lẫn đạo bỗng chốc hóa thành bầy chuột cống tham lam bẩn thỉu, nhìn chằm chằm vào vị thuốc bổ. Miệng như muốn chảy dãi ra ngoài. Trong đầu hiện lên trăm phương ngàn kế khai thác triệt để con mồi.
Giữa lúc đó, quân lính tự động tách ra làm hai nhường đường cho ma đế Thuần Khương. Lão cưỡi trên lưng con tuấn mã đen tuyền, thân hình oặt ẹo như thằng nghiện. Đôi mắt ác độc nhìn hai con người nhỏ bé giữa vòng vây đông nghẹt, và bất chợt nảy ra ác ý. Ma đế muốn thử xem giữa mạng và tình yêu kẻ thù của lão sẽ chọn cái nào.
- Lệ Thiên! Giao thằng Vĩnh An ra đây... hoặc là chết.
Ma quân làm lơ, một ánh mắt cũng không ban cho lão.
- An, nhìn anh!
Cậu theo phản xạ quay đầu lại, bản thân chưa kịp làm gì thì đã được anh ôm lấy. Trước mặt bao nhiêu kẻ thù, Lệ Thiên đặt xuống bờ môi em nhà nụ hôn da diết. Vĩnh An bất ngờ đơ ra trong giây lát, bàn tay vô thức buông lỏng Hàn Quang. Ma quân chỉ chờ có thế, nhanh tay đoạt kiếm, phóng thẳng một đường.
Cây kiếm xé gió bay vút đi...
Phập!
Nó ghim thẳng vào tim Thuần Khương. Ma đế ngã ngửa xuống đất, hai mắt trợn ngược, không có ma lực chữa thương, bọn đàn em cũng không muốn cứu, lão tắt thở.
Cú dằn mặt khiến tất cả binh lính còn lại điếng hồn. Không một ai dám lỗ mãng xung phong làm xác chết tiếp theo.
Vĩnh An phát hiện mình mất kiếm lập tức nhìn anh cự nự:
- Em lấy gì đánh nhau?
Lệ Thiên nắm lấy tay em nhà, ánh mắt quyến luyến yêu chiều, khóe môi cong lên:
- Không cần đánh, nắm tay anh là đủ.
Sau đó bất ngờ xoay mạnh, lấy đà ném Vĩnh An bay qua vòng vây, lao thẳng vào phạm vi của vùng đất bị nguyền rủa.
Cậu đáp ầm xuống đất, miệng chửi toáng lên:
- Khốn kiếp! Anh lừa em.
Cả người vẫn còn ê ẩm đã cuống cuồng chạy ngược ra ngoài. Mười đánh một không chột cũng què. Trăm đánh một chắc chắn thân tử đạo tiêu. Ngoài kia là cả một đội quân, mình anh làm sao địch lại.
Mới chạy được vài bước, Vĩnh An liền đầm xầm vào bức tường vô hình. Anh ở ngay trước mắt mà không tài nào bước thêm bước nào nữa. Trong lòng sóng gió thét gào, bàn tay nắm lại đấm thùm thụp vào không khí, miệng gầm lên:
- Thả ra, thả ra...
Ngoài kia, mình anh đương đầu với bầy sói nhe nanh múa vuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.