Chương 3: KẺ LẠ TRONG ĐÊM
Thiên Sứ Hà Đông
16/03/2021
Đêm về khuya, nhiệt độ hạ thấp, mọi vật như được phủ lên mình lớp băng mỏng. Hơi thở của cậu biến thành làn khói trắng lẫn vào màn đêm. Đôi bàn chân lạnh buốt mang đến cảm giác khó chịu, thế là Cậu tỉnh ngủ. Chưa bao giờ Vĩnh An thương nhớ cái ổ của mình nhiều đến vậy. Cậu lười biếng ngồi dậy, định bỏ thêm củi vào đống lửa.
- Á… Á… Á… - Tiếng hét thất thanh vang vọng trong đêm, rung chuyển cả mấy nhũ băng bám trên trần hang động.
Vĩnh An nhảy giật lùi khỏi cái đống bùi nhùi không biết từ khi nào nằm kế mình. Cơn gió lạnh vô tình lùa qua khiến không khí càng thêm ghê rợn. Nhịp tim mất kiểm soát đập thình thịch liên hồi, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chết tiệt cái thế giới này thật nguy hiểm! Cậu sợ hãi rút một cây củi trong đống lửa, thủ thế bảo vệ cái mạng nhỏ.
Qua hồi lâu, vật thể lạ kia vẫn nằm bất động. Gan cậu to hơn chút ít, Vĩnh An nhích từng bước từng bước lại gần, giơ chân đá đá.
Chết rồi?
Tiếng thở phào nhẹ nhõm rơi vào bóng đêm, tâm trạng thả lỏng thêm ba phần, dù sao đi nữa thì người chết đỡ nguy hiểm hơn người sống.
Lửa cháy bùng lên sau khi được tiếp thêm vào củi khô, ánh sáng lan tỏa khắp hang động. Đến lúc này, cậu mới nhìn rõ cái xác nằm đó. Mái tóc trộn lẫn bùn và máu, dính sát vào gương mặt chẳng có chỗ nào nguyên vẹn. Mùi tanh thoang thoảng quanh mũi làm Vĩnh An có cảm giác gai gai. Cậu tiến lại gần để nhìn rõ hơn, khắp người nạn nhân chằng chịt vết thương cháy xén, máu cũng không còn chảy. Trong cổ tự nhiên
dâng lên cảm giác nhờn nhợn, thức ăn hồi chiều rủ nhau trào ngược ra ngoài. Cậu… Cậu ngủ chung với một xác chết, lại còn không được nguyên vẹn. Đây là chuyện kinh khủng nhất Vĩnh An từng trải qua.
Vĩnh An lại thừ người ra thêm lần nữa. Từ lúc sống lại đến giờ, tần suất bất động của cậu diễn ra ngày càng thường xuyên. Trong khi tâm trí còn chưa biết xử trí cái xác thế nào, thì bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất yếu ớt.
Người còn sống? Đây là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu. Làm thế nào bây giờ? Vĩnh An quay lại sự rối rắm ban đầu.
Đôi mắt xám nhạt nhìn ra cửa hang, những cây gỗ cậu chèn hồi chiều còn nguyên. Tâm trạng hoang mang ngày càng nặng nề.
Anh ta vào đây bằng cách nào?
Chẳng lẽ bên trong hang này có trận truyền tống?
Những sự việc lạ lùng cứ chen nhau xuất hiện, làm thần kinh Vĩnh An luôn luôn trong tình trạng báo động.
Cậu uể oải nhìn xuống người bị thương, không biết anh ta đánh đấm kiểu gì lại đến nông nỗi này. Cứu hay không cứu? Nội tâm của cậu bắt đầu giằng xé. Mà, Vĩnh An cũng chẳng biết làm cách nào để cứu anh ta. Mặc kệ để nạn nhân tự sinh tự diệt thì quá mất nhân tính.
Mấy bài học sơ cấp cứu chẳng biết có hiệu quả hay không. Vĩnh An vắt óc nhớ lại đồng thời vụng về xé bỏ quần áo anh ta. Nhìn vết chém ngang dọc, có chỗ sâu tới xương, tự nhiên ngán thịt nướng đến mười năm. Vĩnh An lấy chiếc áo sạch của mình trong ba lô, luyến tiếc nhìn nó, cuối cùng cũng hạ quyết tâm hy sinh làm khăn. Thật không ngờ bản thân mình nghèo đến mức độ này.
Cậu bốc nắn tuyết bọc vào trong khăn, cẩn thận lau sạch các vết bùn máu. Nước lạnh sẽ làm mạch máu co lại, tốt cho vết thương hở. Nếu bỏ đi mấy chỗ sưng phù, gương mặt anh ta rất ăn ảnh, chỉ tiếc là khó qua nổi đêm nay.
Khăn lau tiếp tục di chuyển xuống thân người, khi nó chạm vào mấy vết thương lớn, anh ta đau, miệng rên rỉ trong vô thức. Trước đây đọc truyện tới mấy đoạn đánh nhau, tâm trạng của cậu phấn khích vô cùng, càng máu me càng kích thích. Đến Lúc gặp trong thực tế, Vĩnh An lại có cảm giác nuốt không trôi.
Sau khi nạn nhân được băng bó tử tế, trông anh ta đỡ thảm thương hơn lúc đầu. Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên trán nạn nhân, cảm giác bỏng rát nhanh chóng truyền về não, Vĩnh An giật mình, vội vàng lấy khăn lạnh hạ sốt cho nạn nhân.
Công việc lặp đi lặp lại đến lần thứ n, nhưng người lạ vẫn chưa thể khá hơn. Bất lực là một loại cảm xúc khó chấp nhận. Cậu cũng chẳng rõ lý do vì sao phải buồn bực, xét cho cùng hai người đâu có thân quen.
Cơ thể đã thấm mệt, Vĩnh An ngả lưng nằm cạnh anh ta. Thêm chút hơi người, lòng cũng ấm hơn. Ánh lửa lúc tỏ lúc mờ, nhập bóng hai người vào cùng một chỗ. Người dưng và người dưng, dựa sát vào nhau giữa đêm đông giá lạnh.
Lát sau...
Cậu bật dậy, vỗ đùi cái chát, mình vậy mà phát đần đúng lúc. Mấy người tu tiên rất hay mang theo dược liệu phòng thân, ít ra trong truyện có nói vậy, cầu mong là mình đúng. Hắn lật đật chạy lại gần lục lọi người anh ta...
không có???
Cảm giác nặng nề tăng lên ít nhiều. Trong đầu đã xuất hiện hai chữ "bỏ cuộc". Bỗng nhiên dưới chân chạm phải vật gì cưng cứng. Cậu cúi người nhặt lên, thì ra là một bình thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng màu nâu. Tình trạng của nạn nhân đã rất tệ, không uống cũng chết, uống vào biết đâu còn cơ hội. Vĩnh An nâng đầu anh ta cao lên một chút, đổ từ từ thuốc vào miệng, tránh cho anh ta bị chết do ngạt thuốc.
Cơ thể nạn nhân bắt đầu ngấm thuốc, hơi thở đều đều, cơn sốt hạ dần. Chờ đợi cho đến bây giờ, y tá bất đắc dĩ đã mệt lắm rồi. Thân thể này mới hơn mười tuổi, lật qua lật lại một người trưởng thành là việc quá sức. Cậu nằm bên đống lửa, ngáp một cái rõ dài, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
- Á… Á… Á… - Tiếng hét thất thanh vang vọng trong đêm, rung chuyển cả mấy nhũ băng bám trên trần hang động.
Vĩnh An nhảy giật lùi khỏi cái đống bùi nhùi không biết từ khi nào nằm kế mình. Cơn gió lạnh vô tình lùa qua khiến không khí càng thêm ghê rợn. Nhịp tim mất kiểm soát đập thình thịch liên hồi, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chết tiệt cái thế giới này thật nguy hiểm! Cậu sợ hãi rút một cây củi trong đống lửa, thủ thế bảo vệ cái mạng nhỏ.
Qua hồi lâu, vật thể lạ kia vẫn nằm bất động. Gan cậu to hơn chút ít, Vĩnh An nhích từng bước từng bước lại gần, giơ chân đá đá.
Chết rồi?
Tiếng thở phào nhẹ nhõm rơi vào bóng đêm, tâm trạng thả lỏng thêm ba phần, dù sao đi nữa thì người chết đỡ nguy hiểm hơn người sống.
Lửa cháy bùng lên sau khi được tiếp thêm vào củi khô, ánh sáng lan tỏa khắp hang động. Đến lúc này, cậu mới nhìn rõ cái xác nằm đó. Mái tóc trộn lẫn bùn và máu, dính sát vào gương mặt chẳng có chỗ nào nguyên vẹn. Mùi tanh thoang thoảng quanh mũi làm Vĩnh An có cảm giác gai gai. Cậu tiến lại gần để nhìn rõ hơn, khắp người nạn nhân chằng chịt vết thương cháy xén, máu cũng không còn chảy. Trong cổ tự nhiên
dâng lên cảm giác nhờn nhợn, thức ăn hồi chiều rủ nhau trào ngược ra ngoài. Cậu… Cậu ngủ chung với một xác chết, lại còn không được nguyên vẹn. Đây là chuyện kinh khủng nhất Vĩnh An từng trải qua.
Vĩnh An lại thừ người ra thêm lần nữa. Từ lúc sống lại đến giờ, tần suất bất động của cậu diễn ra ngày càng thường xuyên. Trong khi tâm trí còn chưa biết xử trí cái xác thế nào, thì bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất yếu ớt.
Người còn sống? Đây là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu. Làm thế nào bây giờ? Vĩnh An quay lại sự rối rắm ban đầu.
Đôi mắt xám nhạt nhìn ra cửa hang, những cây gỗ cậu chèn hồi chiều còn nguyên. Tâm trạng hoang mang ngày càng nặng nề.
Anh ta vào đây bằng cách nào?
Chẳng lẽ bên trong hang này có trận truyền tống?
Những sự việc lạ lùng cứ chen nhau xuất hiện, làm thần kinh Vĩnh An luôn luôn trong tình trạng báo động.
Cậu uể oải nhìn xuống người bị thương, không biết anh ta đánh đấm kiểu gì lại đến nông nỗi này. Cứu hay không cứu? Nội tâm của cậu bắt đầu giằng xé. Mà, Vĩnh An cũng chẳng biết làm cách nào để cứu anh ta. Mặc kệ để nạn nhân tự sinh tự diệt thì quá mất nhân tính.
Mấy bài học sơ cấp cứu chẳng biết có hiệu quả hay không. Vĩnh An vắt óc nhớ lại đồng thời vụng về xé bỏ quần áo anh ta. Nhìn vết chém ngang dọc, có chỗ sâu tới xương, tự nhiên ngán thịt nướng đến mười năm. Vĩnh An lấy chiếc áo sạch của mình trong ba lô, luyến tiếc nhìn nó, cuối cùng cũng hạ quyết tâm hy sinh làm khăn. Thật không ngờ bản thân mình nghèo đến mức độ này.
Cậu bốc nắn tuyết bọc vào trong khăn, cẩn thận lau sạch các vết bùn máu. Nước lạnh sẽ làm mạch máu co lại, tốt cho vết thương hở. Nếu bỏ đi mấy chỗ sưng phù, gương mặt anh ta rất ăn ảnh, chỉ tiếc là khó qua nổi đêm nay.
Khăn lau tiếp tục di chuyển xuống thân người, khi nó chạm vào mấy vết thương lớn, anh ta đau, miệng rên rỉ trong vô thức. Trước đây đọc truyện tới mấy đoạn đánh nhau, tâm trạng của cậu phấn khích vô cùng, càng máu me càng kích thích. Đến Lúc gặp trong thực tế, Vĩnh An lại có cảm giác nuốt không trôi.
Sau khi nạn nhân được băng bó tử tế, trông anh ta đỡ thảm thương hơn lúc đầu. Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên trán nạn nhân, cảm giác bỏng rát nhanh chóng truyền về não, Vĩnh An giật mình, vội vàng lấy khăn lạnh hạ sốt cho nạn nhân.
Công việc lặp đi lặp lại đến lần thứ n, nhưng người lạ vẫn chưa thể khá hơn. Bất lực là một loại cảm xúc khó chấp nhận. Cậu cũng chẳng rõ lý do vì sao phải buồn bực, xét cho cùng hai người đâu có thân quen.
Cơ thể đã thấm mệt, Vĩnh An ngả lưng nằm cạnh anh ta. Thêm chút hơi người, lòng cũng ấm hơn. Ánh lửa lúc tỏ lúc mờ, nhập bóng hai người vào cùng một chỗ. Người dưng và người dưng, dựa sát vào nhau giữa đêm đông giá lạnh.
Lát sau...
Cậu bật dậy, vỗ đùi cái chát, mình vậy mà phát đần đúng lúc. Mấy người tu tiên rất hay mang theo dược liệu phòng thân, ít ra trong truyện có nói vậy, cầu mong là mình đúng. Hắn lật đật chạy lại gần lục lọi người anh ta...
không có???
Cảm giác nặng nề tăng lên ít nhiều. Trong đầu đã xuất hiện hai chữ "bỏ cuộc". Bỗng nhiên dưới chân chạm phải vật gì cưng cứng. Cậu cúi người nhặt lên, thì ra là một bình thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng màu nâu. Tình trạng của nạn nhân đã rất tệ, không uống cũng chết, uống vào biết đâu còn cơ hội. Vĩnh An nâng đầu anh ta cao lên một chút, đổ từ từ thuốc vào miệng, tránh cho anh ta bị chết do ngạt thuốc.
Cơ thể nạn nhân bắt đầu ngấm thuốc, hơi thở đều đều, cơn sốt hạ dần. Chờ đợi cho đến bây giờ, y tá bất đắc dĩ đã mệt lắm rồi. Thân thể này mới hơn mười tuổi, lật qua lật lại một người trưởng thành là việc quá sức. Cậu nằm bên đống lửa, ngáp một cái rõ dài, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.