Chương 18
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Khoảng năm giờ sáng hôm sau, Lâm Viễn vẫn còn đang ngon giấc thì bị Hạ Vũ Thiên không chút lưu tình dựng dậy.
"Tôi không muốn đi, tôi đâu có biết chơi Golf." Lâm Viễn ôm gối sống chết không muốn rời giường "Anh đi một mình đi..."
Hạ Vũ Thiên lôi quần áo ra, đè ngửa Lâm Viễn bắt cậu mặc vào, sau đó kéo cậu ra khỏi cửa.
Ngồi trong xe, hai mắt Lâm Viễn vẫn còn mơ mơ màng màng dính chặt lại với nhau. A Thường lái xe đưa hai người tới một sân golf nằm ở ngoại ô thành phố.
Lúc xuống xe, Lâm Viễn vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
"Tỉnh táo lên." Hạ Vũ Thiên xoa xoa má cậu nói "Lát nữa đừng có lọt xuống lỗ đấy."
"Nói vớ vẩn." Lâm Viễn khó chịu bĩu môi "Cái lỗ bé tí bằng ấy lọt kiểu gì được!"
Hạ Vũ Thiên không thèm đáp, giúp Lâm Viễn chỉnh lại đầu tóc. Lúc này bên cạnh hai người có mấy chiếc xe đỗ lại nhìn mấy người vừa bước ra khỏi xe, toàn bộ đều là người đẹp và quái thú cả...
Lâm Viễn tặc lưỡi, trong lòng thầm nghĩ Hạ Vũ Thiên đúng thật còn có thể coi như hàng chất lượng cao, điều kiện bên ngoài bên trong đều tốt cả, chứ nếu trước đây mình xui xẻo gặp phải mấy gã quái vật này, lại còn phải làm tình nhân cho mấy gã nữa thì mới gọi là bi kịch, coi như đời cậu xong rồi còn đâu.
Còn đang miên man suy nghĩ, Lâm Viễn chợt thấy Hạ Vũ Thiên đứng bên cạnh không nhịn được khẽ cười. Nụ cười của anh ta còn mang theo một chút trêu cợt.
Mí mắt Lâm Viễn giật giật, thể hiện ra rằng tâm tình cậu rất chi là không tốt.
Bực rồi nha!
"Tiểu Hạ à." Lúc này mấy người lớn tuổi đi tới chào hỏi Hạ Vũ Thiên, đồng thời cũng đưa mắt nhìn qua Lâm Viễn cười nói "Hôm nay sao rảnh rỗi vậy, còn có cả thời gian đi chơi golf?"
Hạ Vũ Thiên cười cười, gật đầu đáp "Đúng vậy, chơi cùng Tôn lão gia."
"À Lão già nhà họ Tôn cũng tới à." Người kia cười nhạt mấy tiếng "Nghe nói đợt vừa rồi ông ta bệnh tim tái phát, tôi còn tưởng ông ta đi chắc rồi, ai dè vẫn còn cao số lắm."
Hạ Vũ Thiên chào ông ta đoạn kéo Lâm Viễn đi tiếp.
"Tôn lão gia nào cơ?" Lâm Viễn tò mò hỏi Hạ Vũ Thiên "Là người lần trước anh để ông ta nhìn thấy chúng ta... ấy ấy hả?"
Hạ Vũ Thiên khẽ nhếch khóe môi "Ấy ấy gì cơ?"
Lâm Viễn lườm anh ta, nhỏ giọng nói thầm "Biết rõ rồi còn hỏi."
"Không phải ông ta, người lần này tên là Tôn Vĩnh Nghiệp - là trụ cột nhà họ Tôn hơn bảy mươi tuổi, một con hồ ly già chính hiệu." Hạ Vũ Thiên nói "Sau khi lão gia chết đối thủ cạnh tranh chủ yếu của nhà tôi chỉ có ông ta và nhà Âu Dương... Nhà Âu Đương dễ đối phó hơn, đám họ Tôn là phiền phức nhất, lão già này vừa nham hiểm lại rất thích chơi bẠmà!"鮮"
"Chẳng phải mọi người bảo bệnh tim của ông ta vừa mới tái phát sao?" Lâm Viễn hỏi "Dù sao cũng hơn bảy mươi tuổi rồi còn gì."
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng "Ai mà biết được... Nói không chừng chỉ là diễn kịch thôi."
Còn đang nói chuyện, hai người đã vào tới bên trong sân bóng. Một nhân viên lái chiếc xe chuyên dụng đi trên cỏ tới, lễ phép hỏi Hạ Vũ Thiên "Hạ tiên sinh, hôm nay ngài tới chơi?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu hỏi "Nghe nói Tôn lão gia cũng tới?"
"Dạ vâng." Nhân viên trả lời " Ngài Tôn ở ngay đằng trước kia thưa ngài."
Vừa nói anh ta vừa quay đầu xe.
"Thế thì đưa chúng tôi tới đó, nhân thể đi qua chào hỏi lão gia một tiếng." Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn cùng lên xe đi về phía Tôn lão gia.
Lâm Viễn liếc nhìn Hạ Vũ Thiên rồi lại nhìn qua thảm cỏ, trong lòng không khỏi thắc mắc - bãi cỏ xanh tốt thế kia vừa êm vừa mềm mịn mà lại dùng để chơi golf quá ư là lãng phí, để làm sân đá bóng có phải tốt hơn không.
Hạ Vũ Thiên thấy cậu mải ngắm nghía mặt cỏ đến ngẩn người liền hỏi "Nghĩ gì vậy?"
Lâm Viễn nhún vai đáp "Golf chán chết, nếu là bóng đá thì vui hơn nhiều."
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày nói "Lát nữa bàn xong chuyện kinh doanh thì đi ăn trưa, buổi chiều tôi rảnh."
"Hả?" Lâm Viễn nhìn anh ta "Rảnh thì sao?"
"Có thể tùy ý cậu muốn làm gì thì làm." Hạ Vũ Thiên dựa gần hơn vào Lâm Viễn cười nói "Cậu có muốn đi dạo với tôi không?"
Lông mày Lâm Viễn giật giật nhìn anh ta hỏi "Đi dạo? Đi đâu mới được?"
"Ừm..." Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát nói "Đi đá bóng... Chẳng phải cậu muốn đá bóng sao, tôi cũng lâu rồi không vận động."
Lâm Viễn hoảng hốt nhìn Hạ Vũ Thiên, mãi một lúc lâu sau mới lắp bắp được một câu "Anh bảo đi đá bóng... Có phải là bóng đá không? Hai chúng ta ấy à?"
Hạ Vũ Thiên nhíu mày bực bội "Trừ bóng đá ra còn có môn nào đá được bóng nữa?"
"Ai mà biết được... Có trời biết được xã hội đen như anh có những sở thích kỳ quái gì." Lâm Viễn lẩm bẩm một câu.
"Sao cơ?" Hạ Vũ Thiên không nghe rõ.
"Không có gì..." Lâm Viễn nhỏ giọng đáp "Chỉ có hai người chúng ta thì đá kiểu gì, anh chuyền cho tôi tôi chuyền cho anh sao? Có phải là anh em cá heo trong công viên nước đâu..."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn "Cậu có đi không?"
"Ha ha, nói sau nói sau đi." Lâm Viễn vội vàng đánh trống lảng, liếc mắt nhìn ra phía xa kia... chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc... Cậu bất giác nhíu chặt mày lại.
Hạ Vũ Thiên thấy vẻ mặt của Lâm Viễn bình thản nói "Tôi sớm đã muốn nói cho cậu... nhưng sợ cậu không nghe."
Lâm Viễn cắn chặt răng, cúi đầu không lên tiếng.
Cách đó không xa lắm phía trước nơi Lâm Viễn vừa đảo mắt nhìn qua có mấy người đang đứng, những người phía sau hẳn là đám đặc vụ áo đen mặc thường phục có mặt ở đó để bảo vệ hai người, một già một trẻ. Ông già xem chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi, dáng người hơi mập, Lâm Viễn cũng không nhìn kỹ, dù sao trong mắt cậu tất cả người già trông đều giống nhau cả Nhưng còn người trẻ tuổi, cậu thanh niên kia không ai khác chính là người vẫn thường chơi bóng rổ cùng Lâm Viễn - Tôn Lâm.
Lâm Viễn lông mày nhíu lại, hôm nay Tôn Lâm mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt, tay cầm gậy chơi golf, thoạt nhìn như một vị thiếu gia nhà quyền quý đầy vẻ tao nhã, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh cậu nhóc cuồng nhiệt khi chơi bóng rổ. Trái tim Lâm Viễn đập mạnh một nhịp, bất giác nhớ lại hoàn cảnh mình gặp gỡ Tôn Lâm mấy ngày trước, dường như rất trùng hợp... Chẳng lẽ cậu ta tiếp cận chính mình là vì có mục đích riêng, hơn nữa cậu ta cũng họ Tôn, nói như vậy làm bạn với mình chỉ là vì chuyện kinh doanh với Hạ Vũ Thiên thôi sao? Lâm Viễn đột nhiên có cảm giác mình đã bị lừa, trong lòng cực kỳ không vui.
Sắc mặt Lâm Viễn trở nên thâm trầm, cậu yên lặng không nói gì. Còn Hạ Vũ Thiên thì ngược lại, cười cười kéo tay cậu đi về phía Tôn Lâm.
"Tôn lão gia, trùng hợp quá." Hạ Vũ Thiên cười nói.
Lâm Viễn thầm giật mình... trùng hợp quá? Có nghĩa là Hạ Vũ Thiên vốn không hề hẹn trước với Tôn lão gia mà cứ thế tự ý dẫn xác tới...
Nghĩ đến đây Lâm Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn lão gia dường như cũng hơi bị bất ngờ, sau đó lập tức cười ha hả bước đến bắt tay Hạ Vũ Thiên nói "Tiểu Hạ cũng tới chơi à?"
Hạ Vũ Thiên lễ phép gật đầu, làm bộ vờ vĩnh hỏi thăm sức khỏe ông già.
Lâm Viễn đứng cách đó một đoạn nhìn thẳng vào Tôn Lâm. Tôn Lâm đứng yên tại chỗ, nét mặt đầy vẻ ngượng ngùng bối rối, dường như muốn nói điều gì đó với Lâm Viễn, nhưng lại không thể.
"Tiểu Lâm, qua đây." Ông già vẫy tay với Tôn Lâm, gọi cậu ta đến bên cạnh giới thiệu với Hạ Vũ Thiên "Cháu trai ta, mới du học nước ngoài về." Sau đó lại giới thiệu Hạ Vũ Thiên cho Tôn Lâm "Tiểu Lâm, đây là đại thiếu gia nhà họ Hạ, cháu phải cố gắng học hỏi cậu ấy chuyện làm ăn kinh doanh, đừng có lúc nào cũng chỉ thích đi chơi, biết chưa?"
"Dạ." Tôn Lâm gật đầu, liếc nhìn sang Lâm Viễn.
"Hừm?" Tôn lão gia quay sang Lâm Viễn, cười hỏi Hạ Vũ Thiên "Người tình mới à? Trông cũng được lắm."
Tôn Lâm khẽ cau mày, Lâm Viễn mặt tái đi. Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn tới bên cạnh nói với Tôn lão gia "Lão gia đừng nói đùa đây là bác sĩ riêng của Hạ gia, tên là Lâm Viễn - là khách quý của nhà họ Hạ."
"À" Ông già gật đầu nói "Ta có nghe nói trước khi lão gia mất có một bác sĩ đã chăm sóc ông ấy, sau đó di chúc cũng giao cho cậu ta, chẳng lẽ..."
"Đúng vậy." Hạ Vũ Thiên cười cười, nói với Lâm Viễn "Đây là Tôn lão gia, đã biết chưa?"
Lâm Viễn gật đầu cười.
"Có bác sĩ ở bên cạnh rất quan trọng đấy." Tôn lão gia cười nói, "Lão già này lần trước thiếu chút nữa đã mất mạng rồi... Hừ, già rồi muốn làm gì cũng không được các cậu đừng ỷ mình trẻ tuổi mà làm bừa, năm mươi năm trước ta cũng có ngủ bao giờ đâu, không phải đánh nhau thì cũng là với phụ nữ... Ha ha, ai mà ngờ có ngày chân đứng còn không vững thế này."
Lâm Viễn đưa mắt nhìn kỹ, ông già sắc mặt đỏ hơn người bình thường nhiều, khi đi đứng hơi thở không ổn định, xem chừng đúng là sức khỏe không tốt.
"Sao hả Tiểu Hạ?" Tôn lão gia vỗ vai Hạ Vũ Thiên nói "Mảnh đất kia có còn muốn mua không?"
"Đương nhiên là muốn." Hạ Vũ Thiên cười đáp "Nếu hôm nay đã có duyên gặp được lão gia thì chúng ta quyết định giá cả luôn thôi."
"Được được, hay là thế này cậu chịu khó chơi golf với tôi rồi từ từ nói chuyện..." Ông già cầm gậy đánh golf lên, vừa cười vừa bảo Hạ Vũ Thiên cùng chơi với mình.
Hạ Vũ Thiên đương nhiên đồng ý, quay lại hỏi Lâm Viễn có muốn cùng đi không. Tâm trạng của Lâm Viễn đang rất xấu, liền từ chối nói rằng mình không biết chơi golf. Hạ Vũ Thiên chỉ một bộ bàn ghế đặt dưới tán ô tránh nắng cách đó không xa bảo Lâm Viễn qua đó nghỉ ngơi, trong lúc anh và ông già đi chơi golf.
Lâm Viễn gật đầu, bước về phía tán ô.
Ông già vốn định gọi cả Tôn Lâm theo cùng, nhưng Tôn Lâm nói mình đi chuẩn bị thuốc cho ông ta nên không tham gia. Đợi đến khi ông già và Hạ Vũ Thiên đã đi xa, Tôn Lâm mới quay mặt lại nhìn về phía tán ô nơi Lâm Viễn ngồi.
Lâm Viễn ngồi trên chiếc ghế màu trắng, có người phục vụ tới đưa cho cậu một cốc trà. Lâm Viễn lòng oán hận ngồi ngẩn ngơ, thẫn thờ... Cậu còn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên cảm thấy trước mặt mình tối đi một chút, là có người bước tới bên cạnh. Nhìn bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, cậu biết người đó là Tôn Lâm.
"Lâm Viễn." Tôn Lâm gãi gãi đầu, đứng kế bên Lâm Viễn nói "Xin lỗi."
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn cậu ta đáp "Anh là ai?"
Tôn Lâm có vẻ xấu hổ, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Lâm Viễn "Tôi không ngờ cậu cũng tới."
Lâm Viễn nhướn mày tiếp tục uống trà thầm nghĩ - như thế thì có liên quan quái gì tới ông đây chứ... Dù sao hai người các anh không ai có ý tốt hết, đừng có ra vẻ giả vờ giả vịt trước mặt tôi.
"Ngôi trường kia nằm gần nơi tôi ở... Tôi và giáo viên thể dục của trường đó là bạn tốt, hơn nữa hồi còn trong trường tôi đã từng học qua làm huấn luyện viên nên mới đến đó kiếm một vị trí làm chơi, chỉ là để có người cùng chơi bóng rổ thôi." Tôn Lâm nói "Tôi thật sự không có ý định lừa anh."
Lâm Viễn thầm nghĩ trong lòng "Có trời mới tin cậu."
Tôn Lâm lại nói tiếp, "Hơn nữa anh cũng đâu có nói mình là di chúc sống của nhà họ Hạ đâu, tôi cũng có thể cho là anh lừa tôi chứ!"
Lâm Viễn ngửa mặt nhìn trời thầm nghĩ, nhóc con nhà cậu được lắm, còn dám cắn ngược lại tôi một miếng, anh đây không thèm để ý tới cậu nữa!
Thấy Lâm Viễn không lên tiếng, Tôn Lâm cũng có phần chán nản liền bảo "Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học về nước chưa được mấy ngày, bây giờ còn đang phải thích ứng với môi trường công ty. Vài năm nữa tôi sẽ phải kế thừa gia nghiệp nhà họ Tôn, anh cũng biết rồi đấy làm kinh doanh rất mệt mỏi, tuy rằng tôi không thích nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cho nên tranh thủ thời gian mấy năm này tôi muốn chơi cho đã... mấy anh em cùng chơi bóng cũng đều tưởng tôi là giáo viên hoặc sinh viên trong trường."
Lâm Viễn ngước mắt nhìn Tôn Lâm thầm nghĩ, tôi thật sự rất muốn tin cậu, nhưng vì quá trùng hợp nên tôi dứt khoát không tin đâu!
Tôn Lâm thấy Lâm Viễn vẫn lặng thinh bèn nói "Này, anh cũng không phải là bạn gái tôi, việc gì tôi phải dỗ dành anh chứ? Anh có tin hay không thì tùy!"
Lâm Viễn bất mãn nhìn cậu ta đáp "Từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu ba hoa nãy giờ chứ tôi đã hỏi gì đâu."
"Chẳng phải là vì tôi không muốn mất một người bạn như anh sao!" Tôn Lâm nghiêm túc nói "Tôi còn muốn chơi bóng rổ với anh mà!"
Lâm Viễn nhếch mép nghĩ thầm - chơi bóng thì vẫn có thể, nhưng sau này gặp nhau có lẽ sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Tôn Lâm nhìn Lâm Viễn hỏi "Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"
Lâm Viễn nhìn cậu ta trong lòng thoáng có cảm giác không thoải mái tuy gật đầu nhưng trong lòng vẫn luôn cảnh giác. Từ khi ở chung với Hạ Vũ Thiên cậu lúc nào cũng cảm thấy... cho dù bất cứ ai tiếp cận mình dường như đều có mục đích riêng không thể không đề phòng.
Tôn Lâm thấy Lâm Viễn gật đầu mới vui vẻ nói "Hay quá!" đoạn kéo tay Lâm Viễn bảo "Anh có biết chơi golf không?"
Lâm Viễn lắc đầu thầm nghĩ, nếu tôi biết thì còn ngồi đây làm gì?
"Để tôi chỉ cho anh!" Tôn Lâm kéo Lâm Viễn đi, bắt đầu giảng giải cho cậu nguyên tắc và cách đánh golf.
Lâm Viễn tuy ham thích nằm nhà nhưng chơi cũng rất nhiệt tình, chỉ một lúc đã bị Tôn Lâm thuyết phục bắt đầu nghiêm túc học cách chơi golf.
Cách đó không xa, Hạ Vũ Thiên đang đánh cùng ông già họ Tôn. Hạ Vũ Thiên quay đầu lại thấy Lâm Viễn và Tôn Lâm đang dính vào nhau cùng cầm lấy gậy golf... Anh ta khẽ nhếch môi cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy toan tính.
Lâm Viễn và Tôn Lâm đứng một góc học đánh golf, cách đó không xa Hạ Vũ Thiên và Tôn lão gia đang bàn chuyện làm ăn.
Lâm Viễn thỉnh thoảng liếc sang phía bên kia, đôi lúc chạm phải ánh mắt Hạ Vũ Thiên cũng đang nhìn lại. Lâm Viễn cảm thấy hình như tâm trạng Hạ Vũ Thiên không được thoải mái lắm, có vẻ anh ta rất để ý đến thái độ giữa cậu và Tôn Lâm.
Tôn Lâm kéo Lâm Viễn đi xa thêm một đoạn, đánh vào mấy lỗ, trong lúc Lâm Viễn nhặt quả, Tôn Lâm đột nhiên hỏi cậu "Lâm Viễn, cậu và Hạ Vũ Thiên... chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thôi à? Tôi nghe nói cậu ở nhờ nhà anh ta."
Mí mắt Lâm Viễn nháy nháy, cậu nói "Sao lại nói là ở nhờ chứ..."
Tôn Lâm lại hỏi "Vì tôi thấy hai người rất hay đi cùng nhau... Mấy vệ sĩ vẫn hay đi theo cậu đều là đàn em của Hạ Vũ Thiên phải không?"
Lâm Viễn nhún vai "Cũng chỉ là bảo vệ di chúc thôi."
"Anh và anh ta không phải là tình nhân sao?" Tôn Lâm hỏi.
Lâm Viễn mở to mắt khinh bỉ nhìn Tôn Lâm nói "Này, đừng nói bừa nhé, tình nhân của anh ta có cả đống ra đấy, tôi đàng hoàng nghiêm chỉnh này sao có thể dây vào anh ta được."
"Khụ khụ..." Lâm Viễn đang miêu tả sinh động sự cầm thú vô cùng vô tận của Hạ Vũ Thiên nhằm chứng minh rằng tốt nhất đối với anh ta phải giữ khoảng cách như thế nào, nếu có thể chạy được phải chạy càng xa càng tốt ra sao, bỗng nghe thấy một tiếng ho vang lên phía sau.
Lâm Viễn quay lại... Hạ Vũ Thiên đã đứng sừng sững sau lưng cậu từ lúc nào.
Lâm Viễn chớp chớp mắt, quay lại tiếp tục nói chuyện với Tôn Lâm "Cái gã tôi vừa nói tới không phải là Hạ Vũ Thiên đâu, là chữ Hạ trong "mưa rơi" (Hạ Vũ) chứ không phải chữ Hạ trong mùa hạ (Hạ Thiên)..."
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Vũ Thiên xách cổ đẩy lên xe.
"Anh làm gì thế hả?" Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta - mất mặt quá!
Hạ Vũ Thiên lườm cậu một cái nói "Bàn xong việc rồi, chúng ta đi thôi."
Lâm Viễn chỉnh lại quần áo, thì nghe thấy Tôn Lâm từ phía sau nói với mình "Lâm Viễn, lát nữa có rảnh không? Ăn trưa cùng tôi đi?"
"Ừm, ăn gì?" Lâm Viễn ra vẻ thích thú.
"Lần trước ăn lẩu có lẽ lần này ăn đồ nướng đi, gọi cả đám A Bang nữa."
Tôn Lâm nói "Tôi mời."
"Được Lâm Viễn còn chưa kịp nói nốt chữ "rồi" đã bị Hạ Vũ Thiên lôi đi, miệng anh ta lầm bầm "Còn nhiều việc phải làm, không ăn uống gì cả?"
Nói xong, không cho Lâm Viễn kịp giải thích, Hạ Vũ Thiên đã kéo cậu ra khỏi sân golf, đẩy vào trong xe đi thẳng về thành phố.
Còn lại một mình, Tôn Lâm nhíu mày nhìn Lâm Viễn bị xách cổ đi. Tôn lão gia ở bên cạnh trông thấy vậy liền hỏi "Sao vậy? Cháu quen cậu ta?"
"À... vng." Tôn Lâm gật đầu nói "Trước đây cháu đã từng gặp."
"Ha... Nhóc con quả là có tiền đồ, dám cướp người của Hạ Vũ Thiên?" Tôn lão gia cười hỏi.
"Không... chỉ là bạn bè thôi." Tôn Lâm vội vàng xua tay.
Ông già cười cười nói "Người nhà họ Tôn chúng ta chẳng phải đều có sở thích cướp đồ của kẻ khác sao."
"Ông." Tôn Lâm nhìn ông già "Có người ông nào dạy cháu mình như vậy không?"
"Ha ha..." Ông già cười mấy tiếng, quay lại nhìn lướt qua chiếc xe của Hạ Vũ Thiên đang từ từ chuyển bánh, lạnh lùng nói "Thằng nhóc kia bây giờ vẫn còn non nớt, sau này nhất định sẽ thành một con hổ lớn... Thức ăn trong miệng hổ vĩnh viễn là thứ ngon lành nhất, cháu phải biết mà tranh cướp."
Tôn Lâm cười nói "Ông, cháu và Hạ Vũ Thiên không giống nhau, làm sao có thể đem so sánh được?"
Ông già nhướn mày nhìn cậu ta nói "Đừng nói như thế, nhà họ Tôn chúng ta người có khả năng nhất chính là cháu"
"Gì chứ." Tôn Lâm bật cười "Các anh đều làm ăn giỏi giang cả, còn cháu cả ngày chỉ muốn chơi thôi."
"Ha ha..." Ông già tiếp tục cười, dường như không để ý tới lời Tôn Lâm "Biết thì biết nhưng lại không phải là cháu ruột của ta... Cho nên chúng không giống ta chút nào."
Tôn Lâm nhìn ông lão.
Ông già chỉnh lại quần áo cho Tôn Lâm rồi nói tiếp "Chỉ cần cháu có thể giống ta được một phần mười thôi thì trong tất cả những đứa cháu còn lại kia, ai có thể là đối thủ của cháu được, trong lòng cháu hẳn hiểu rõ điều này, phải không?"
Khóe môi Tôn Lâm khẽ nhếch lên, không trả lời.
"Cháu muốn làm gì cứ thoải mái." Ông già tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống nói "Sản nghiệp nhà họ Tôn ta sớm muộn gì cũng sẽ là của cháu, của riêng mình cháu thôi... Đến khi đó, đối thủ duy nhất của cháu là Hạ Vũ Thiên đấy."
Tôn Lâm nhấc ấm trà lên rót trà cho ông lão, một lúc sau mới đáp "Vâng, cháu biết."
"Đi đâu vậy? Lâm Viễn quay sang hỏi Hạ Vũ Thiên "Chẳng phải anh nói chiều nay rảnh sao? Tại sao không cho tôi đi ăn với Tôn Lâm?"
Hạ Vũ Thiên liếc cậu rồi nói "Trí nhớ của cậu không tốt lắm thì phải? Vừa rồi tôi nói ăn cơm trưa xong chúng ta đi đá bóng có đúng không?"
"Đi đá bóng thật sao?" Lâm Viễn giật mình nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên nói "Không cần đâu..."
Hạ Vũ Thiên lườm cậu "Cậu có não không thế? Đã bảo Tôn Lâm là người nhà họ Tôn, người họ Tôn chẳng có ai tốt đẹp cả, cậu còn thân thiết với cậu ta là sao?"
Khóe môi Lâm Viễn giật giật, lí nhí trả lời "Anh cũng có phải người tốt đâu, mà tôi vẫn cứ phải ở với anh đấy thôi."
"Cậu nói cái gì?" Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn.
"Không có gì." Lâm Viễn vội vàng nhìn sang chỗ khác, miệng ngậm hột thị.
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc nói "Cậu thật sự không có chút ý thức về thỏa thuận giữa hai chúng ta sao?"
Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta lia khắp một lượt từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, rồi soi lại chính mình, hạnh phúc thầm nhủ, may là không có!
Hạ Vũ Thiên đưa tay ôm choàng qua vai Lâm Viễn nói "Không nói chuyện kia nữa, cậu và thằng ranh ấy thân thiết quá làm tôi ghen đấy."
"Ha ha..." Lâm Viễn gượng cười mấy tiếng, không trả lời thầm nghĩ - anh tính lừa quỷ chắc.
Đúng lúc này, A Thường dừng xe lại hỏi Hạ Vũ Thiên "Đại thiếu gia, chúng ta đi đâu ăn trưa?"
"Cậu quyết định đi." Tay Hạ Vũ Thiên vẫn khoác trên vai Lâm Viễn, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt lên má cậu.
"Chỗ nào cũng được." Lâm Viễn nhún vai "Chỉ cần không phải những nơi ăn cơm nhai đủ hai mươi lần mới được nuốt, uống canh không được phát ra tiếng, dao dĩa còn nhiều hơn hột cơm là được."
Hạ Vũ Thiên cười cười rồi đột nhiên hỏi "Đúng rồi Lâm Viễn, cậu biết nấu cơm không?"
"À, có biết một chút." Lâm Viễn gật đầu nhìn Hạ Vũ Thiên "Làm sao?"
"A Thường." Hạ Vũ Thiên nói với A Thường "Quay về chung cư trong thành phố đi."
A Thường nhìn Hạ Vũ Thiên qua gương chiếu hậu gật đầu nói "Rõ."
Lâm Viễn ban đầu cho rằng Hạ Vũ Thiên muốn trở về nhà, không ngờ A Thường dừng xe trước một tòa chung cư giữa trung tâm thành phố.
Lâm Viễn thò đầu ra ngoài cửa kính nhìn ngó khắp nơi đoạn hỏi "Đây là đâu?"
"Nhà tôi." Hạ Vũ Thiên xuống xe nói với Lâm Viễn "Sang siêu thị đối diện mua thức ăn trước đã."
"Mua thức ăn?" Lâm Viễn tròn mắt nhìn anh ta hỏi "Mua thứ gì cơ?"
"Cái đó phải hỏi cậu." Hạ Vũ Thiên tỉnh bơ đáp "Cậu nấu mà."
"Ai bảo tôi sẽ nấu... Ai da." Lâm Viễn còn chưa kịp nói hết đã bị Hạ Vũ Thiên kéo đi.
Đến siêu thị, Hạ Vũ Thiên hai tay đút túi nhàn nhã bước đi xem hết thứ này đến thứ khác, ngược lại Lâm Viễn đáng thương lại đau khổ đẩy một chiếc xe hàng đi mua đồ ăn.
Cuối cùng hai người cũng mua xong đồ và ra ngoài thanh toán. Trong suốt cả quá trình Hạ Vũ Thiên chỉ làm đúng một việc - rút thẻ ra trả tiền. Sau đó Lâm Viễn tha tha lôi lôi một đống túi lớn túi nhỏ thức ăn theo anh ta ra khỏi siêu thị, trông thấy Hạ Vũ Thiên nhởn nhơ thong dong đi trước, Lâm Viễn hận vô cùng, lẩm bẩm sau lưng "Tình nhân cái đầu anh, rõ ràng tôi là bảo mẫu thì có!"
Hạ Vũ Thiên quay lại nhìn cậu, giơ tay lấy một túi nhẹ nhất trong số gói to gói nhỏ Lâm Viễn đang ôm. Coi như cũng có chút ga - lăng giúp đỡ cậu xách đồ ra ngoài.
Lâm Viễn hận đến nghiến răng ken két, thầm nghĩ cứ đợi đấy, lát nữa tôi đổ bột giặt vào thức ăn của anh cho coi!
Đứng trong thang máy Lâm Viễn hỏi "Nhà anh không phải ở ngoại thành kia sao?"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Ở đó là nhà chung, bình thường tôi vẫn ở bên này."
"Vậy à?" Lâm Viễn có chút tò mò, Hạ Vũ Thiên nói tiếp "Phòng của tôi trong nhà chính đó chỉ có những người nào được thừa nhận mới có thể tới thôi... Cậu coi như là người thứ hai, những người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể đến đây."
Lâm Viễn nghe xong cau mày nói "Đồ buông thả phóng túng"
"Gì cơ?" Hạ Vũ Thiên trợn mắt với cậu.
"Không có gì." Lâm Viễn dài giọng "Đúng rồi, người đầu tiên có thể tới nhà chính là ai thế?"
Hạ Vũ Thiên cười "Sao thế, ghen à?"
Lâm Viễn cười phá lên "Đúng vậy, ai bảo anh đẹp trai, phong độ, hấp dẫn chứ?"
Hạ Vũ Thiên thậm chí không hề tức giận mà tỏ ra rất khoái câu nói này của Lâm Viễn nên cũng hùa theo "Cậu có biết hay không cũng thế thôi, đằng nào người đó cũng chết rồi." Đúng lúc thì cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Thiên bước ra ngoài.
Lâm Viễn đi theo sau thấy dáng vẻ Hạ Vũ Thiên bình thản nói chuyện thầm nghĩ: anh ta thật vô tình có thể nói chuyện về người yêu cũ đã chết nhẹ như không thế sao?
Ra khỏi thang máy cậu nhận thấy cả tầng lầu chỉ có một cánh cửa, trước cửa có một người đang ngồi.
Thấy cửa thang máy mở ra, người kia ngẩng đầu lên, vội vàng đứng dậy vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng nói "Vũ Thiên, anh về rồi?"
Lâm Viễn nghe thấy hai tiếng "Vũ Thiên" chợt có cảm giác rùng mình ớn lạnh một cái, sau đó mới kín đáo nhìn thật kỹ người kia. Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, xem chừng là sinh viên, chỉ nhìn qua cũng biết là con trai rồi, gương mặt quả là thanh tú Lâm Viễn nhìn thấy quen quen, nghĩ kỹ lại thì đúng rồi, người này có mặt trong đống ảnh toàn trai đẹp của Hạ Vũ Thiên hôm trước... Lâm Viễn tò mò lại nhìn kỹ thêm lần nữa, thật là gầy quá đi... Còn gầy hơn cả trong ảnh nữa, chậc chậc, eo thon quá nhỉ.
Hạ Vũ Thiên thấy người kia vui mừng chạy tới liền hỏi "Sao cậu lại ở đây?"
"Hôm ấy anh để quên đồng hồ ở chỗ em." Cậu thanh niên hơi có vẻ ngượng ngùng nói "Em đem tới trả cho anh." Vừa nói cậu vừa đưa ánh mắt dò hỏi nhìn sang Lâm Viễn. Lâm Viễn hai tay đang phải ôm một đống đồ ăn nặng đến không nhúc nhích nổi, chỉ có thể gật đầu cười xem như chào hỏi, trong bụng thầm nghĩ hai người muốn nói chuyện thì cứ việc vào nhà đi đã được không?
Mỏi tay chết đi được!
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ người con trai kia đưa trả rồi nói "Hôm đó thấy cậu cầm nó, tôi tưởng cậu thích, sao bây giờ đem trả lại làm gì?"
Hạ Vũ Thiên nói chưa hết câu, mặt cậu sinh viên đã đỏ hồng lên xem ra rất xấu hổ.
Lâm Viễn ở phía sau chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra lòng thầm than thở: trời đất, tiết mục này thật quá ư là lâm ly bi đát, hóa ra là tiểu mĩ nam kia sau khi cùng anh trai Hạ Vũ Thiên trải qua một đêm liền lấy trộm đồng hồ của anh ta, để có được một cái cớ danh chính ngôn thuận mang đi trả lại, để lại có thể gặp nhau thêm một lần nữa... Quả nhiên không khác gì truyện tình cảm dành cho thiếu nữ.
Cậu con trai xấu hổ đứng yên tại chỗ, trông thật sự rất đáng thương. Lâm Viễn cảm thấy Hạ Vũ Thiên quả là không ra gì, liền đạp cho anh ta một phát.
Hạ Vũ Thiên bị đạp quay lại nhìn Lâm Viễn dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thấy vậy cậu liền nói "Cứ mở cửa trước đi đã, nặng chết đi được." Hạ Vũ Thiên liền đi mở cửa.
Cậu thanh niên hơi kinh ngạc nhìn Lâm Viễn thoải mái sai bảo Hạ Vũ Thiên, lòng có chút nghi ngờ thân phận của cậu liền lí nhí hỏi "Anh đây là...?"
"À, anh tên là Lâm Viễn." Lâm Viễn mỉm cười lại gần cậu thanh niên xinh đẹp kia nói "Tôi là bác sĩ riêng của Hạ Vũ Thiên. Cậu đừng trách anh ta, anh ta bị bệnh mất trí nhớ, lại thêm chứng hoang tưởng nghiêm trọng. À mà đúng rồi, tôi phải gọi cậu như thế nào?"
Cậu thanh niên hoảng sợ liếc qua phía Hạ Vũ Thiên rồi quay lại nói với Lâm Viễn "Anh cứ gọi tôi là Tiểu Dịch."
"Ừ, Tiểu Dịch phải không?" Lâm Viễngật đầu "Đến đúng lúc lắm, cậu đã ăn cơm chưa?"
Tiểu Dịch dùng ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn Hạ Vũ Thiên lắc đầu đáp "Chưa, em chờ ở đây một ngày rồi."
"Vậy sao, tội nghiệp cậu quá." Lâm Viễn kéo cậu ta vào trong phòng nói "Vào ăn cùng đi!"
"Vâng." Tiểu Dịch xem chừng đã thôi không cảnh giác với Lâm Viễn nữa, cười rất tươi gật đầu đồng ý.
Lâm Viễn lôi cậu ta qua cửa, tiện thể sai Hạ Vũ Thiên "Đóng cửa lại đi."
Hạ Vũ Thiên đóng cửa, trong lòng có cảm giác rất muốn đá sập luôn cánh cửa phòng.
"Tôi không muốn đi, tôi đâu có biết chơi Golf." Lâm Viễn ôm gối sống chết không muốn rời giường "Anh đi một mình đi..."
Hạ Vũ Thiên lôi quần áo ra, đè ngửa Lâm Viễn bắt cậu mặc vào, sau đó kéo cậu ra khỏi cửa.
Ngồi trong xe, hai mắt Lâm Viễn vẫn còn mơ mơ màng màng dính chặt lại với nhau. A Thường lái xe đưa hai người tới một sân golf nằm ở ngoại ô thành phố.
Lúc xuống xe, Lâm Viễn vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
"Tỉnh táo lên." Hạ Vũ Thiên xoa xoa má cậu nói "Lát nữa đừng có lọt xuống lỗ đấy."
"Nói vớ vẩn." Lâm Viễn khó chịu bĩu môi "Cái lỗ bé tí bằng ấy lọt kiểu gì được!"
Hạ Vũ Thiên không thèm đáp, giúp Lâm Viễn chỉnh lại đầu tóc. Lúc này bên cạnh hai người có mấy chiếc xe đỗ lại nhìn mấy người vừa bước ra khỏi xe, toàn bộ đều là người đẹp và quái thú cả...
Lâm Viễn tặc lưỡi, trong lòng thầm nghĩ Hạ Vũ Thiên đúng thật còn có thể coi như hàng chất lượng cao, điều kiện bên ngoài bên trong đều tốt cả, chứ nếu trước đây mình xui xẻo gặp phải mấy gã quái vật này, lại còn phải làm tình nhân cho mấy gã nữa thì mới gọi là bi kịch, coi như đời cậu xong rồi còn đâu.
Còn đang miên man suy nghĩ, Lâm Viễn chợt thấy Hạ Vũ Thiên đứng bên cạnh không nhịn được khẽ cười. Nụ cười của anh ta còn mang theo một chút trêu cợt.
Mí mắt Lâm Viễn giật giật, thể hiện ra rằng tâm tình cậu rất chi là không tốt.
Bực rồi nha!
"Tiểu Hạ à." Lúc này mấy người lớn tuổi đi tới chào hỏi Hạ Vũ Thiên, đồng thời cũng đưa mắt nhìn qua Lâm Viễn cười nói "Hôm nay sao rảnh rỗi vậy, còn có cả thời gian đi chơi golf?"
Hạ Vũ Thiên cười cười, gật đầu đáp "Đúng vậy, chơi cùng Tôn lão gia."
"À Lão già nhà họ Tôn cũng tới à." Người kia cười nhạt mấy tiếng "Nghe nói đợt vừa rồi ông ta bệnh tim tái phát, tôi còn tưởng ông ta đi chắc rồi, ai dè vẫn còn cao số lắm."
Hạ Vũ Thiên chào ông ta đoạn kéo Lâm Viễn đi tiếp.
"Tôn lão gia nào cơ?" Lâm Viễn tò mò hỏi Hạ Vũ Thiên "Là người lần trước anh để ông ta nhìn thấy chúng ta... ấy ấy hả?"
Hạ Vũ Thiên khẽ nhếch khóe môi "Ấy ấy gì cơ?"
Lâm Viễn lườm anh ta, nhỏ giọng nói thầm "Biết rõ rồi còn hỏi."
"Không phải ông ta, người lần này tên là Tôn Vĩnh Nghiệp - là trụ cột nhà họ Tôn hơn bảy mươi tuổi, một con hồ ly già chính hiệu." Hạ Vũ Thiên nói "Sau khi lão gia chết đối thủ cạnh tranh chủ yếu của nhà tôi chỉ có ông ta và nhà Âu Dương... Nhà Âu Đương dễ đối phó hơn, đám họ Tôn là phiền phức nhất, lão già này vừa nham hiểm lại rất thích chơi bẠmà!"鮮"
"Chẳng phải mọi người bảo bệnh tim của ông ta vừa mới tái phát sao?" Lâm Viễn hỏi "Dù sao cũng hơn bảy mươi tuổi rồi còn gì."
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng "Ai mà biết được... Nói không chừng chỉ là diễn kịch thôi."
Còn đang nói chuyện, hai người đã vào tới bên trong sân bóng. Một nhân viên lái chiếc xe chuyên dụng đi trên cỏ tới, lễ phép hỏi Hạ Vũ Thiên "Hạ tiên sinh, hôm nay ngài tới chơi?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu hỏi "Nghe nói Tôn lão gia cũng tới?"
"Dạ vâng." Nhân viên trả lời " Ngài Tôn ở ngay đằng trước kia thưa ngài."
Vừa nói anh ta vừa quay đầu xe.
"Thế thì đưa chúng tôi tới đó, nhân thể đi qua chào hỏi lão gia một tiếng." Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn cùng lên xe đi về phía Tôn lão gia.
Lâm Viễn liếc nhìn Hạ Vũ Thiên rồi lại nhìn qua thảm cỏ, trong lòng không khỏi thắc mắc - bãi cỏ xanh tốt thế kia vừa êm vừa mềm mịn mà lại dùng để chơi golf quá ư là lãng phí, để làm sân đá bóng có phải tốt hơn không.
Hạ Vũ Thiên thấy cậu mải ngắm nghía mặt cỏ đến ngẩn người liền hỏi "Nghĩ gì vậy?"
Lâm Viễn nhún vai đáp "Golf chán chết, nếu là bóng đá thì vui hơn nhiều."
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày nói "Lát nữa bàn xong chuyện kinh doanh thì đi ăn trưa, buổi chiều tôi rảnh."
"Hả?" Lâm Viễn nhìn anh ta "Rảnh thì sao?"
"Có thể tùy ý cậu muốn làm gì thì làm." Hạ Vũ Thiên dựa gần hơn vào Lâm Viễn cười nói "Cậu có muốn đi dạo với tôi không?"
Lông mày Lâm Viễn giật giật nhìn anh ta hỏi "Đi dạo? Đi đâu mới được?"
"Ừm..." Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát nói "Đi đá bóng... Chẳng phải cậu muốn đá bóng sao, tôi cũng lâu rồi không vận động."
Lâm Viễn hoảng hốt nhìn Hạ Vũ Thiên, mãi một lúc lâu sau mới lắp bắp được một câu "Anh bảo đi đá bóng... Có phải là bóng đá không? Hai chúng ta ấy à?"
Hạ Vũ Thiên nhíu mày bực bội "Trừ bóng đá ra còn có môn nào đá được bóng nữa?"
"Ai mà biết được... Có trời biết được xã hội đen như anh có những sở thích kỳ quái gì." Lâm Viễn lẩm bẩm một câu.
"Sao cơ?" Hạ Vũ Thiên không nghe rõ.
"Không có gì..." Lâm Viễn nhỏ giọng đáp "Chỉ có hai người chúng ta thì đá kiểu gì, anh chuyền cho tôi tôi chuyền cho anh sao? Có phải là anh em cá heo trong công viên nước đâu..."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn "Cậu có đi không?"
"Ha ha, nói sau nói sau đi." Lâm Viễn vội vàng đánh trống lảng, liếc mắt nhìn ra phía xa kia... chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc... Cậu bất giác nhíu chặt mày lại.
Hạ Vũ Thiên thấy vẻ mặt của Lâm Viễn bình thản nói "Tôi sớm đã muốn nói cho cậu... nhưng sợ cậu không nghe."
Lâm Viễn cắn chặt răng, cúi đầu không lên tiếng.
Cách đó không xa lắm phía trước nơi Lâm Viễn vừa đảo mắt nhìn qua có mấy người đang đứng, những người phía sau hẳn là đám đặc vụ áo đen mặc thường phục có mặt ở đó để bảo vệ hai người, một già một trẻ. Ông già xem chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi, dáng người hơi mập, Lâm Viễn cũng không nhìn kỹ, dù sao trong mắt cậu tất cả người già trông đều giống nhau cả Nhưng còn người trẻ tuổi, cậu thanh niên kia không ai khác chính là người vẫn thường chơi bóng rổ cùng Lâm Viễn - Tôn Lâm.
Lâm Viễn lông mày nhíu lại, hôm nay Tôn Lâm mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt, tay cầm gậy chơi golf, thoạt nhìn như một vị thiếu gia nhà quyền quý đầy vẻ tao nhã, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh cậu nhóc cuồng nhiệt khi chơi bóng rổ. Trái tim Lâm Viễn đập mạnh một nhịp, bất giác nhớ lại hoàn cảnh mình gặp gỡ Tôn Lâm mấy ngày trước, dường như rất trùng hợp... Chẳng lẽ cậu ta tiếp cận chính mình là vì có mục đích riêng, hơn nữa cậu ta cũng họ Tôn, nói như vậy làm bạn với mình chỉ là vì chuyện kinh doanh với Hạ Vũ Thiên thôi sao? Lâm Viễn đột nhiên có cảm giác mình đã bị lừa, trong lòng cực kỳ không vui.
Sắc mặt Lâm Viễn trở nên thâm trầm, cậu yên lặng không nói gì. Còn Hạ Vũ Thiên thì ngược lại, cười cười kéo tay cậu đi về phía Tôn Lâm.
"Tôn lão gia, trùng hợp quá." Hạ Vũ Thiên cười nói.
Lâm Viễn thầm giật mình... trùng hợp quá? Có nghĩa là Hạ Vũ Thiên vốn không hề hẹn trước với Tôn lão gia mà cứ thế tự ý dẫn xác tới...
Nghĩ đến đây Lâm Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn lão gia dường như cũng hơi bị bất ngờ, sau đó lập tức cười ha hả bước đến bắt tay Hạ Vũ Thiên nói "Tiểu Hạ cũng tới chơi à?"
Hạ Vũ Thiên lễ phép gật đầu, làm bộ vờ vĩnh hỏi thăm sức khỏe ông già.
Lâm Viễn đứng cách đó một đoạn nhìn thẳng vào Tôn Lâm. Tôn Lâm đứng yên tại chỗ, nét mặt đầy vẻ ngượng ngùng bối rối, dường như muốn nói điều gì đó với Lâm Viễn, nhưng lại không thể.
"Tiểu Lâm, qua đây." Ông già vẫy tay với Tôn Lâm, gọi cậu ta đến bên cạnh giới thiệu với Hạ Vũ Thiên "Cháu trai ta, mới du học nước ngoài về." Sau đó lại giới thiệu Hạ Vũ Thiên cho Tôn Lâm "Tiểu Lâm, đây là đại thiếu gia nhà họ Hạ, cháu phải cố gắng học hỏi cậu ấy chuyện làm ăn kinh doanh, đừng có lúc nào cũng chỉ thích đi chơi, biết chưa?"
"Dạ." Tôn Lâm gật đầu, liếc nhìn sang Lâm Viễn.
"Hừm?" Tôn lão gia quay sang Lâm Viễn, cười hỏi Hạ Vũ Thiên "Người tình mới à? Trông cũng được lắm."
Tôn Lâm khẽ cau mày, Lâm Viễn mặt tái đi. Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn tới bên cạnh nói với Tôn lão gia "Lão gia đừng nói đùa đây là bác sĩ riêng của Hạ gia, tên là Lâm Viễn - là khách quý của nhà họ Hạ."
"À" Ông già gật đầu nói "Ta có nghe nói trước khi lão gia mất có một bác sĩ đã chăm sóc ông ấy, sau đó di chúc cũng giao cho cậu ta, chẳng lẽ..."
"Đúng vậy." Hạ Vũ Thiên cười cười, nói với Lâm Viễn "Đây là Tôn lão gia, đã biết chưa?"
Lâm Viễn gật đầu cười.
"Có bác sĩ ở bên cạnh rất quan trọng đấy." Tôn lão gia cười nói, "Lão già này lần trước thiếu chút nữa đã mất mạng rồi... Hừ, già rồi muốn làm gì cũng không được các cậu đừng ỷ mình trẻ tuổi mà làm bừa, năm mươi năm trước ta cũng có ngủ bao giờ đâu, không phải đánh nhau thì cũng là với phụ nữ... Ha ha, ai mà ngờ có ngày chân đứng còn không vững thế này."
Lâm Viễn đưa mắt nhìn kỹ, ông già sắc mặt đỏ hơn người bình thường nhiều, khi đi đứng hơi thở không ổn định, xem chừng đúng là sức khỏe không tốt.
"Sao hả Tiểu Hạ?" Tôn lão gia vỗ vai Hạ Vũ Thiên nói "Mảnh đất kia có còn muốn mua không?"
"Đương nhiên là muốn." Hạ Vũ Thiên cười đáp "Nếu hôm nay đã có duyên gặp được lão gia thì chúng ta quyết định giá cả luôn thôi."
"Được được, hay là thế này cậu chịu khó chơi golf với tôi rồi từ từ nói chuyện..." Ông già cầm gậy đánh golf lên, vừa cười vừa bảo Hạ Vũ Thiên cùng chơi với mình.
Hạ Vũ Thiên đương nhiên đồng ý, quay lại hỏi Lâm Viễn có muốn cùng đi không. Tâm trạng của Lâm Viễn đang rất xấu, liền từ chối nói rằng mình không biết chơi golf. Hạ Vũ Thiên chỉ một bộ bàn ghế đặt dưới tán ô tránh nắng cách đó không xa bảo Lâm Viễn qua đó nghỉ ngơi, trong lúc anh và ông già đi chơi golf.
Lâm Viễn gật đầu, bước về phía tán ô.
Ông già vốn định gọi cả Tôn Lâm theo cùng, nhưng Tôn Lâm nói mình đi chuẩn bị thuốc cho ông ta nên không tham gia. Đợi đến khi ông già và Hạ Vũ Thiên đã đi xa, Tôn Lâm mới quay mặt lại nhìn về phía tán ô nơi Lâm Viễn ngồi.
Lâm Viễn ngồi trên chiếc ghế màu trắng, có người phục vụ tới đưa cho cậu một cốc trà. Lâm Viễn lòng oán hận ngồi ngẩn ngơ, thẫn thờ... Cậu còn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên cảm thấy trước mặt mình tối đi một chút, là có người bước tới bên cạnh. Nhìn bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, cậu biết người đó là Tôn Lâm.
"Lâm Viễn." Tôn Lâm gãi gãi đầu, đứng kế bên Lâm Viễn nói "Xin lỗi."
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn cậu ta đáp "Anh là ai?"
Tôn Lâm có vẻ xấu hổ, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Lâm Viễn "Tôi không ngờ cậu cũng tới."
Lâm Viễn nhướn mày tiếp tục uống trà thầm nghĩ - như thế thì có liên quan quái gì tới ông đây chứ... Dù sao hai người các anh không ai có ý tốt hết, đừng có ra vẻ giả vờ giả vịt trước mặt tôi.
"Ngôi trường kia nằm gần nơi tôi ở... Tôi và giáo viên thể dục của trường đó là bạn tốt, hơn nữa hồi còn trong trường tôi đã từng học qua làm huấn luyện viên nên mới đến đó kiếm một vị trí làm chơi, chỉ là để có người cùng chơi bóng rổ thôi." Tôn Lâm nói "Tôi thật sự không có ý định lừa anh."
Lâm Viễn thầm nghĩ trong lòng "Có trời mới tin cậu."
Tôn Lâm lại nói tiếp, "Hơn nữa anh cũng đâu có nói mình là di chúc sống của nhà họ Hạ đâu, tôi cũng có thể cho là anh lừa tôi chứ!"
Lâm Viễn ngửa mặt nhìn trời thầm nghĩ, nhóc con nhà cậu được lắm, còn dám cắn ngược lại tôi một miếng, anh đây không thèm để ý tới cậu nữa!
Thấy Lâm Viễn không lên tiếng, Tôn Lâm cũng có phần chán nản liền bảo "Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học về nước chưa được mấy ngày, bây giờ còn đang phải thích ứng với môi trường công ty. Vài năm nữa tôi sẽ phải kế thừa gia nghiệp nhà họ Tôn, anh cũng biết rồi đấy làm kinh doanh rất mệt mỏi, tuy rằng tôi không thích nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cho nên tranh thủ thời gian mấy năm này tôi muốn chơi cho đã... mấy anh em cùng chơi bóng cũng đều tưởng tôi là giáo viên hoặc sinh viên trong trường."
Lâm Viễn ngước mắt nhìn Tôn Lâm thầm nghĩ, tôi thật sự rất muốn tin cậu, nhưng vì quá trùng hợp nên tôi dứt khoát không tin đâu!
Tôn Lâm thấy Lâm Viễn vẫn lặng thinh bèn nói "Này, anh cũng không phải là bạn gái tôi, việc gì tôi phải dỗ dành anh chứ? Anh có tin hay không thì tùy!"
Lâm Viễn bất mãn nhìn cậu ta đáp "Từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu ba hoa nãy giờ chứ tôi đã hỏi gì đâu."
"Chẳng phải là vì tôi không muốn mất một người bạn như anh sao!" Tôn Lâm nghiêm túc nói "Tôi còn muốn chơi bóng rổ với anh mà!"
Lâm Viễn nhếch mép nghĩ thầm - chơi bóng thì vẫn có thể, nhưng sau này gặp nhau có lẽ sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Tôn Lâm nhìn Lâm Viễn hỏi "Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"
Lâm Viễn nhìn cậu ta trong lòng thoáng có cảm giác không thoải mái tuy gật đầu nhưng trong lòng vẫn luôn cảnh giác. Từ khi ở chung với Hạ Vũ Thiên cậu lúc nào cũng cảm thấy... cho dù bất cứ ai tiếp cận mình dường như đều có mục đích riêng không thể không đề phòng.
Tôn Lâm thấy Lâm Viễn gật đầu mới vui vẻ nói "Hay quá!" đoạn kéo tay Lâm Viễn bảo "Anh có biết chơi golf không?"
Lâm Viễn lắc đầu thầm nghĩ, nếu tôi biết thì còn ngồi đây làm gì?
"Để tôi chỉ cho anh!" Tôn Lâm kéo Lâm Viễn đi, bắt đầu giảng giải cho cậu nguyên tắc và cách đánh golf.
Lâm Viễn tuy ham thích nằm nhà nhưng chơi cũng rất nhiệt tình, chỉ một lúc đã bị Tôn Lâm thuyết phục bắt đầu nghiêm túc học cách chơi golf.
Cách đó không xa, Hạ Vũ Thiên đang đánh cùng ông già họ Tôn. Hạ Vũ Thiên quay đầu lại thấy Lâm Viễn và Tôn Lâm đang dính vào nhau cùng cầm lấy gậy golf... Anh ta khẽ nhếch môi cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy toan tính.
Lâm Viễn và Tôn Lâm đứng một góc học đánh golf, cách đó không xa Hạ Vũ Thiên và Tôn lão gia đang bàn chuyện làm ăn.
Lâm Viễn thỉnh thoảng liếc sang phía bên kia, đôi lúc chạm phải ánh mắt Hạ Vũ Thiên cũng đang nhìn lại. Lâm Viễn cảm thấy hình như tâm trạng Hạ Vũ Thiên không được thoải mái lắm, có vẻ anh ta rất để ý đến thái độ giữa cậu và Tôn Lâm.
Tôn Lâm kéo Lâm Viễn đi xa thêm một đoạn, đánh vào mấy lỗ, trong lúc Lâm Viễn nhặt quả, Tôn Lâm đột nhiên hỏi cậu "Lâm Viễn, cậu và Hạ Vũ Thiên... chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thôi à? Tôi nghe nói cậu ở nhờ nhà anh ta."
Mí mắt Lâm Viễn nháy nháy, cậu nói "Sao lại nói là ở nhờ chứ..."
Tôn Lâm lại hỏi "Vì tôi thấy hai người rất hay đi cùng nhau... Mấy vệ sĩ vẫn hay đi theo cậu đều là đàn em của Hạ Vũ Thiên phải không?"
Lâm Viễn nhún vai "Cũng chỉ là bảo vệ di chúc thôi."
"Anh và anh ta không phải là tình nhân sao?" Tôn Lâm hỏi.
Lâm Viễn mở to mắt khinh bỉ nhìn Tôn Lâm nói "Này, đừng nói bừa nhé, tình nhân của anh ta có cả đống ra đấy, tôi đàng hoàng nghiêm chỉnh này sao có thể dây vào anh ta được."
"Khụ khụ..." Lâm Viễn đang miêu tả sinh động sự cầm thú vô cùng vô tận của Hạ Vũ Thiên nhằm chứng minh rằng tốt nhất đối với anh ta phải giữ khoảng cách như thế nào, nếu có thể chạy được phải chạy càng xa càng tốt ra sao, bỗng nghe thấy một tiếng ho vang lên phía sau.
Lâm Viễn quay lại... Hạ Vũ Thiên đã đứng sừng sững sau lưng cậu từ lúc nào.
Lâm Viễn chớp chớp mắt, quay lại tiếp tục nói chuyện với Tôn Lâm "Cái gã tôi vừa nói tới không phải là Hạ Vũ Thiên đâu, là chữ Hạ trong "mưa rơi" (Hạ Vũ) chứ không phải chữ Hạ trong mùa hạ (Hạ Thiên)..."
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Vũ Thiên xách cổ đẩy lên xe.
"Anh làm gì thế hả?" Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta - mất mặt quá!
Hạ Vũ Thiên lườm cậu một cái nói "Bàn xong việc rồi, chúng ta đi thôi."
Lâm Viễn chỉnh lại quần áo, thì nghe thấy Tôn Lâm từ phía sau nói với mình "Lâm Viễn, lát nữa có rảnh không? Ăn trưa cùng tôi đi?"
"Ừm, ăn gì?" Lâm Viễn ra vẻ thích thú.
"Lần trước ăn lẩu có lẽ lần này ăn đồ nướng đi, gọi cả đám A Bang nữa."
Tôn Lâm nói "Tôi mời."
"Được Lâm Viễn còn chưa kịp nói nốt chữ "rồi" đã bị Hạ Vũ Thiên lôi đi, miệng anh ta lầm bầm "Còn nhiều việc phải làm, không ăn uống gì cả?"
Nói xong, không cho Lâm Viễn kịp giải thích, Hạ Vũ Thiên đã kéo cậu ra khỏi sân golf, đẩy vào trong xe đi thẳng về thành phố.
Còn lại một mình, Tôn Lâm nhíu mày nhìn Lâm Viễn bị xách cổ đi. Tôn lão gia ở bên cạnh trông thấy vậy liền hỏi "Sao vậy? Cháu quen cậu ta?"
"À... vng." Tôn Lâm gật đầu nói "Trước đây cháu đã từng gặp."
"Ha... Nhóc con quả là có tiền đồ, dám cướp người của Hạ Vũ Thiên?" Tôn lão gia cười hỏi.
"Không... chỉ là bạn bè thôi." Tôn Lâm vội vàng xua tay.
Ông già cười cười nói "Người nhà họ Tôn chúng ta chẳng phải đều có sở thích cướp đồ của kẻ khác sao."
"Ông." Tôn Lâm nhìn ông già "Có người ông nào dạy cháu mình như vậy không?"
"Ha ha..." Ông già cười mấy tiếng, quay lại nhìn lướt qua chiếc xe của Hạ Vũ Thiên đang từ từ chuyển bánh, lạnh lùng nói "Thằng nhóc kia bây giờ vẫn còn non nớt, sau này nhất định sẽ thành một con hổ lớn... Thức ăn trong miệng hổ vĩnh viễn là thứ ngon lành nhất, cháu phải biết mà tranh cướp."
Tôn Lâm cười nói "Ông, cháu và Hạ Vũ Thiên không giống nhau, làm sao có thể đem so sánh được?"
Ông già nhướn mày nhìn cậu ta nói "Đừng nói như thế, nhà họ Tôn chúng ta người có khả năng nhất chính là cháu"
"Gì chứ." Tôn Lâm bật cười "Các anh đều làm ăn giỏi giang cả, còn cháu cả ngày chỉ muốn chơi thôi."
"Ha ha..." Ông già tiếp tục cười, dường như không để ý tới lời Tôn Lâm "Biết thì biết nhưng lại không phải là cháu ruột của ta... Cho nên chúng không giống ta chút nào."
Tôn Lâm nhìn ông lão.
Ông già chỉnh lại quần áo cho Tôn Lâm rồi nói tiếp "Chỉ cần cháu có thể giống ta được một phần mười thôi thì trong tất cả những đứa cháu còn lại kia, ai có thể là đối thủ của cháu được, trong lòng cháu hẳn hiểu rõ điều này, phải không?"
Khóe môi Tôn Lâm khẽ nhếch lên, không trả lời.
"Cháu muốn làm gì cứ thoải mái." Ông già tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống nói "Sản nghiệp nhà họ Tôn ta sớm muộn gì cũng sẽ là của cháu, của riêng mình cháu thôi... Đến khi đó, đối thủ duy nhất của cháu là Hạ Vũ Thiên đấy."
Tôn Lâm nhấc ấm trà lên rót trà cho ông lão, một lúc sau mới đáp "Vâng, cháu biết."
"Đi đâu vậy? Lâm Viễn quay sang hỏi Hạ Vũ Thiên "Chẳng phải anh nói chiều nay rảnh sao? Tại sao không cho tôi đi ăn với Tôn Lâm?"
Hạ Vũ Thiên liếc cậu rồi nói "Trí nhớ của cậu không tốt lắm thì phải? Vừa rồi tôi nói ăn cơm trưa xong chúng ta đi đá bóng có đúng không?"
"Đi đá bóng thật sao?" Lâm Viễn giật mình nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên nói "Không cần đâu..."
Hạ Vũ Thiên lườm cậu "Cậu có não không thế? Đã bảo Tôn Lâm là người nhà họ Tôn, người họ Tôn chẳng có ai tốt đẹp cả, cậu còn thân thiết với cậu ta là sao?"
Khóe môi Lâm Viễn giật giật, lí nhí trả lời "Anh cũng có phải người tốt đâu, mà tôi vẫn cứ phải ở với anh đấy thôi."
"Cậu nói cái gì?" Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn.
"Không có gì." Lâm Viễn vội vàng nhìn sang chỗ khác, miệng ngậm hột thị.
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc nói "Cậu thật sự không có chút ý thức về thỏa thuận giữa hai chúng ta sao?"
Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta lia khắp một lượt từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, rồi soi lại chính mình, hạnh phúc thầm nhủ, may là không có!
Hạ Vũ Thiên đưa tay ôm choàng qua vai Lâm Viễn nói "Không nói chuyện kia nữa, cậu và thằng ranh ấy thân thiết quá làm tôi ghen đấy."
"Ha ha..." Lâm Viễn gượng cười mấy tiếng, không trả lời thầm nghĩ - anh tính lừa quỷ chắc.
Đúng lúc này, A Thường dừng xe lại hỏi Hạ Vũ Thiên "Đại thiếu gia, chúng ta đi đâu ăn trưa?"
"Cậu quyết định đi." Tay Hạ Vũ Thiên vẫn khoác trên vai Lâm Viễn, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt lên má cậu.
"Chỗ nào cũng được." Lâm Viễn nhún vai "Chỉ cần không phải những nơi ăn cơm nhai đủ hai mươi lần mới được nuốt, uống canh không được phát ra tiếng, dao dĩa còn nhiều hơn hột cơm là được."
Hạ Vũ Thiên cười cười rồi đột nhiên hỏi "Đúng rồi Lâm Viễn, cậu biết nấu cơm không?"
"À, có biết một chút." Lâm Viễn gật đầu nhìn Hạ Vũ Thiên "Làm sao?"
"A Thường." Hạ Vũ Thiên nói với A Thường "Quay về chung cư trong thành phố đi."
A Thường nhìn Hạ Vũ Thiên qua gương chiếu hậu gật đầu nói "Rõ."
Lâm Viễn ban đầu cho rằng Hạ Vũ Thiên muốn trở về nhà, không ngờ A Thường dừng xe trước một tòa chung cư giữa trung tâm thành phố.
Lâm Viễn thò đầu ra ngoài cửa kính nhìn ngó khắp nơi đoạn hỏi "Đây là đâu?"
"Nhà tôi." Hạ Vũ Thiên xuống xe nói với Lâm Viễn "Sang siêu thị đối diện mua thức ăn trước đã."
"Mua thức ăn?" Lâm Viễn tròn mắt nhìn anh ta hỏi "Mua thứ gì cơ?"
"Cái đó phải hỏi cậu." Hạ Vũ Thiên tỉnh bơ đáp "Cậu nấu mà."
"Ai bảo tôi sẽ nấu... Ai da." Lâm Viễn còn chưa kịp nói hết đã bị Hạ Vũ Thiên kéo đi.
Đến siêu thị, Hạ Vũ Thiên hai tay đút túi nhàn nhã bước đi xem hết thứ này đến thứ khác, ngược lại Lâm Viễn đáng thương lại đau khổ đẩy một chiếc xe hàng đi mua đồ ăn.
Cuối cùng hai người cũng mua xong đồ và ra ngoài thanh toán. Trong suốt cả quá trình Hạ Vũ Thiên chỉ làm đúng một việc - rút thẻ ra trả tiền. Sau đó Lâm Viễn tha tha lôi lôi một đống túi lớn túi nhỏ thức ăn theo anh ta ra khỏi siêu thị, trông thấy Hạ Vũ Thiên nhởn nhơ thong dong đi trước, Lâm Viễn hận vô cùng, lẩm bẩm sau lưng "Tình nhân cái đầu anh, rõ ràng tôi là bảo mẫu thì có!"
Hạ Vũ Thiên quay lại nhìn cậu, giơ tay lấy một túi nhẹ nhất trong số gói to gói nhỏ Lâm Viễn đang ôm. Coi như cũng có chút ga - lăng giúp đỡ cậu xách đồ ra ngoài.
Lâm Viễn hận đến nghiến răng ken két, thầm nghĩ cứ đợi đấy, lát nữa tôi đổ bột giặt vào thức ăn của anh cho coi!
Đứng trong thang máy Lâm Viễn hỏi "Nhà anh không phải ở ngoại thành kia sao?"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Ở đó là nhà chung, bình thường tôi vẫn ở bên này."
"Vậy à?" Lâm Viễn có chút tò mò, Hạ Vũ Thiên nói tiếp "Phòng của tôi trong nhà chính đó chỉ có những người nào được thừa nhận mới có thể tới thôi... Cậu coi như là người thứ hai, những người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể đến đây."
Lâm Viễn nghe xong cau mày nói "Đồ buông thả phóng túng"
"Gì cơ?" Hạ Vũ Thiên trợn mắt với cậu.
"Không có gì." Lâm Viễn dài giọng "Đúng rồi, người đầu tiên có thể tới nhà chính là ai thế?"
Hạ Vũ Thiên cười "Sao thế, ghen à?"
Lâm Viễn cười phá lên "Đúng vậy, ai bảo anh đẹp trai, phong độ, hấp dẫn chứ?"
Hạ Vũ Thiên thậm chí không hề tức giận mà tỏ ra rất khoái câu nói này của Lâm Viễn nên cũng hùa theo "Cậu có biết hay không cũng thế thôi, đằng nào người đó cũng chết rồi." Đúng lúc thì cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Thiên bước ra ngoài.
Lâm Viễn đi theo sau thấy dáng vẻ Hạ Vũ Thiên bình thản nói chuyện thầm nghĩ: anh ta thật vô tình có thể nói chuyện về người yêu cũ đã chết nhẹ như không thế sao?
Ra khỏi thang máy cậu nhận thấy cả tầng lầu chỉ có một cánh cửa, trước cửa có một người đang ngồi.
Thấy cửa thang máy mở ra, người kia ngẩng đầu lên, vội vàng đứng dậy vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng nói "Vũ Thiên, anh về rồi?"
Lâm Viễn nghe thấy hai tiếng "Vũ Thiên" chợt có cảm giác rùng mình ớn lạnh một cái, sau đó mới kín đáo nhìn thật kỹ người kia. Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, xem chừng là sinh viên, chỉ nhìn qua cũng biết là con trai rồi, gương mặt quả là thanh tú Lâm Viễn nhìn thấy quen quen, nghĩ kỹ lại thì đúng rồi, người này có mặt trong đống ảnh toàn trai đẹp của Hạ Vũ Thiên hôm trước... Lâm Viễn tò mò lại nhìn kỹ thêm lần nữa, thật là gầy quá đi... Còn gầy hơn cả trong ảnh nữa, chậc chậc, eo thon quá nhỉ.
Hạ Vũ Thiên thấy người kia vui mừng chạy tới liền hỏi "Sao cậu lại ở đây?"
"Hôm ấy anh để quên đồng hồ ở chỗ em." Cậu thanh niên hơi có vẻ ngượng ngùng nói "Em đem tới trả cho anh." Vừa nói cậu vừa đưa ánh mắt dò hỏi nhìn sang Lâm Viễn. Lâm Viễn hai tay đang phải ôm một đống đồ ăn nặng đến không nhúc nhích nổi, chỉ có thể gật đầu cười xem như chào hỏi, trong bụng thầm nghĩ hai người muốn nói chuyện thì cứ việc vào nhà đi đã được không?
Mỏi tay chết đi được!
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ người con trai kia đưa trả rồi nói "Hôm đó thấy cậu cầm nó, tôi tưởng cậu thích, sao bây giờ đem trả lại làm gì?"
Hạ Vũ Thiên nói chưa hết câu, mặt cậu sinh viên đã đỏ hồng lên xem ra rất xấu hổ.
Lâm Viễn ở phía sau chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra lòng thầm than thở: trời đất, tiết mục này thật quá ư là lâm ly bi đát, hóa ra là tiểu mĩ nam kia sau khi cùng anh trai Hạ Vũ Thiên trải qua một đêm liền lấy trộm đồng hồ của anh ta, để có được một cái cớ danh chính ngôn thuận mang đi trả lại, để lại có thể gặp nhau thêm một lần nữa... Quả nhiên không khác gì truyện tình cảm dành cho thiếu nữ.
Cậu con trai xấu hổ đứng yên tại chỗ, trông thật sự rất đáng thương. Lâm Viễn cảm thấy Hạ Vũ Thiên quả là không ra gì, liền đạp cho anh ta một phát.
Hạ Vũ Thiên bị đạp quay lại nhìn Lâm Viễn dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thấy vậy cậu liền nói "Cứ mở cửa trước đi đã, nặng chết đi được." Hạ Vũ Thiên liền đi mở cửa.
Cậu thanh niên hơi kinh ngạc nhìn Lâm Viễn thoải mái sai bảo Hạ Vũ Thiên, lòng có chút nghi ngờ thân phận của cậu liền lí nhí hỏi "Anh đây là...?"
"À, anh tên là Lâm Viễn." Lâm Viễn mỉm cười lại gần cậu thanh niên xinh đẹp kia nói "Tôi là bác sĩ riêng của Hạ Vũ Thiên. Cậu đừng trách anh ta, anh ta bị bệnh mất trí nhớ, lại thêm chứng hoang tưởng nghiêm trọng. À mà đúng rồi, tôi phải gọi cậu như thế nào?"
Cậu thanh niên hoảng sợ liếc qua phía Hạ Vũ Thiên rồi quay lại nói với Lâm Viễn "Anh cứ gọi tôi là Tiểu Dịch."
"Ừ, Tiểu Dịch phải không?" Lâm Viễngật đầu "Đến đúng lúc lắm, cậu đã ăn cơm chưa?"
Tiểu Dịch dùng ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn Hạ Vũ Thiên lắc đầu đáp "Chưa, em chờ ở đây một ngày rồi."
"Vậy sao, tội nghiệp cậu quá." Lâm Viễn kéo cậu ta vào trong phòng nói "Vào ăn cùng đi!"
"Vâng." Tiểu Dịch xem chừng đã thôi không cảnh giác với Lâm Viễn nữa, cười rất tươi gật đầu đồng ý.
Lâm Viễn lôi cậu ta qua cửa, tiện thể sai Hạ Vũ Thiên "Đóng cửa lại đi."
Hạ Vũ Thiên đóng cửa, trong lòng có cảm giác rất muốn đá sập luôn cánh cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.