Chương 27
Nhĩ Nhã
28/08/2017
"Hạ Vũ Thiên!" Lâm
Viễn mừng rỡ kêu lên thành tiếng, trong lòng thầm reo mừng - Hạ Vũ
Thiên, anh đúng là siêu nhân. Cuối cùng thì anh cũng tới rồi!
Lại còn đến rất đúng lúc nữa! Lâm Viễn hoan hỉ nghĩ tiếp một cách đầy hài hước: Có điều hình như thời gian anh chạy vào bốt điện thoại công cộng cởi đồ tây mặc quần sịp khoác áo choàng đen hơi bị lâu một chút! Mạng nhỏ của tôi suýt vì thế mà bị nguy hiểm: Làm tôi thất kinh cả hồn vía rồi đấy.
Hạ Vũ Thiên đốn ngã tên vệ sĩ nằm đo ván thẳng cẳng, sau đó liền ghì hắn ta xuống đất, nhấc tay tặng ngay cho hắn thêm hai cú đấm thật mạnh... Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt tên vệ sĩ be bét máu, Hạ Vũ Thiên cười lạnh "Ta đối với ngươi không đến nỗi nào, ngươi phản bội ta cũng được nhưng sao còn giết cả các anh em?"
"Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác." Tên vệ sĩ phun đầy một miệng toàn máu ra mặt đất "Muốn cứu toàn bộ mạng sống của những người trong gia đình tôi, cậu chỉ có một con đường chết."
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày hỏi, " Kẻ nào định giết cả nhà ngươi?"
"..." Tay vệ sĩ im lặng.
"Được." Hạ Vũ Thiên gật đầu nói "Nếu có cơ hội cứu được gia đình ngươi, ta nhất định sẽ lo liệu cho bọn họ tử tế. Nhưng ngươi giết các anh em thì buộc ta phải chôn xác ngươi theo họ." Vừa nói Hạ Vũ Thiên vừa tiếp tục đấm đá cho đến khi gã vệ sĩ kia gần như hôn mê. Cuối cùng, Hạ Vũ Thiên đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Viễn cầm lấy khẩu súng của cậu.
"Này, anh làm gì đó?" Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy anh ta giương súng về phía tên vệ sĩ kia.
Hạ Vũ Thiên không để ý tới cậu, nhắm thẳng vào ngực đối phương bắn liền ba phát. Gã vệ sĩ rên rỉ mấy tiếng rồi tắt thở.
Lâm Viễn là bác sĩ, từng tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu cái chết, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có người bị bắn chết ngay trước mặt mình như thế này. Cậu cảm thấy ghê rợn, không chịu đựng nổi cảnh vừa diễn ra. Hạ Vũ Thiên quay lại nhìn cậu, thản nhiên nói "Cậu cũng thông minh đấy."
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn con người đang đứng trước mặt mình, không thể tin nổi anh ta có thể giải quyết một mạng người đơn giản như thế... Còn dễ dàng hơn việc bóp chết một con gà, Hạ Vũ Thiên nhất định đã từng nhiều lần giết người... Đây không thể là lần đầu tiên...
"Sao thế?" Hạ Vũ Thiên cất súng đi.
"Những kẻ khác đâu..." Lâm Viễn hỏi nhỏ.
"Đều đã chết." Hạ Vũ Thiên hạ giọng trả lời "Là tôi giết."
Lâm Viễn im lặng.
"Tôi không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ giết tôi." Hạ Vũ Thiên nói "Riêng tên này đáng chết gấp mười, vì nỡ giết cả anh em trong nhóm mình."
"Tôi hiểu mà." Lâm Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm "Tôi có phải là thánh đâu mà bình thản trước những việc này được... Tôi thấy hơi choáng váng, anh để tôi thích ứng một lúc không được à?"
Hạ Vũ Thiên khẽ cười một tiếng đáp "Được, vậy cậu cứ từ từ mà thích ứng..." Dứt lời, anh lảo đảo ngã xuống thảm cỏ dưới chân.
"Này!" Lâm Viễn tái mặt hoảng hốt, vội vàng nhảy lò cò tới bên cạnh Hạ Vũ Thiên xem xét "Anh làm sao vậy? Cậu chợt thấy máu thấm ướt loang lổ trước ngực Hạ Vũ Thiên, cậu thầm nghĩ, "Không thể nào...?!"
Cậu muốn cởi áo Hạ Vũ Thiên ra để nhìn cho kỹ hơn thì Hạ Vũ Thiên đột nhiên vươn tay ra giữ tay cậu lại cười tinh quái "Cơ hội hôm nay quả thật là tốt lắm... Hai lần trước đều thất bại cả nhưng giờ tình thế lại đảo ngược hóa ra thành công. Đúng là "quá tam ba bận" lần này tôi thể hiện thế nào?"
"Anh vẫn còn có tâm trạng nói đùa sao?" Lâm Viễn nhíu mày, "Này, anh đừng có che nữa, để tôi xem vết thương cho anh!"
Hạ Vũ Thiên ho một tiếng "Không chết được."
"Anh..." Lâm Viễn tháo áo vest của anh ta ra, thấy áo sơ mi gần như đã bị nhuộm đỏ, chiếc sơ mi trắng giờ đã biến thành một màu hồng. Lâm Viễn giật mình sợ hãi. Chảy nhiều máu như thế này thì làm sao mà sống nổi?
Hạ Vũ Thiên chợt lên tiếng "Lâm Viễn, cậu có cảm động vì tôi chút nào không?"
"Cảm động cái con khỉ!" Lâm Viễn trừng mắt "Nếu không phải tại anh thì tôi đây có hoảng hốt lo sợ đến vậy không?!"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Tôi không màng cả tính mạng mình để cứu cậu, thế mà cậu một chút cảm động cũng không?"
"Ừ thì cũng có một chút." Lâm Viễn nói nhỏ, rồi lập tức lại bổ sung "Nhưng thứ anh cứu chủ yếu là di chúc chứ đâu phải tôi."
Hạ Vũ Thiên đưa tay lên nhéo cằm cậu "Tôi không nghĩ như vậy đâu."
Lâm Viễn thấy sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng nhợt, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ dần, cậu lo lắng áp tai lên ngực nghe thử nhịp tim - vẫn bình thường... Cậu kiểm tra hết nửa thân trên, không phát hiện ra vết thương nào. Lâm Viễn nghĩ một lát, tự nhủ chẳng lẽ lại bị thương ở bên dưới? Nghĩ vậy cậu liền đưa tay xuống muốn cởi quần Hạ Vũ Thiên.
"Ây này, tôi đây đã là thương binh rồi mà cậu vẫn còn muốn quấy rối cơ à?" Hạ Vũ Thiên cười nói.
"Anh vẫn còn tâm trạng nói linh tinh sao?" Lâm Viễn tiếp tục định cởi quần Hạ Vũ Thiên. Đúng lúc này cậu chợt nghe thấy một loạt tiếng động lạ ở bên ngoài, Lâm Viễn căng thẳng vội bò lên chắn trước mặt Hạ Vũ Thiên hỏi "Này, không biết lần này là ai tới đây?"
Hạ Vũ Thiên nhìn thấy hành động của cậu, cười khẽ một tiếng "Bây giờ đến lượt cậu muốn bảo vệ tôi à?"
Lâm Viễn thầm nghĩ, hay là tôi bắn chết anh luôn cho xong, sau đó đem anh giao cho đám người kia lãnh thưởng... Tiện thể gia nhập quách xã hội đen, kiếm chức vị gì đó cho vui chăng?
Đúng lúc này, bên ngoài có giọng nói của A Thường vang lên, "Thiếu gia!"
"Là A Thường!" Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu.
Lâm Viễn vội gọi to "A Thường! Chúng tôi ở đây!"
Cậu gọi được mấy tiếng thì A Thường đã lao tới, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên cả người đầm đìa máu nằm trên mặt đất, anh ta choáng váng tới mức mặt trắng bệch, nhào tới kêu "Thiếu gia!"
"Đừng lo, tôi không sao." Hạ Vũ Thiên đột nhiên ngồi dậy nói "Đây không phải máu của tôi." Dứt lời liền cười cười nhìn Lâm Viễn đang ngồi bên cạnh.
Lâm Viễn mở tròn mắt, trên mặt viết rõ ba chữ "không tin nổi". Hạ Vũ Thiên hơi nhếch môi cười hỏi, "Sao? Không phải cậu muốn kiểm tra à? Còn muốn cởi quần tôi nữa không? Về nhà rồi tôi cho cậu kiểm tra một thể."
"Hạ Vũ Thiên!" Lâm Viễn rất muốn giơ súng lên bắn một phát tiễn anh ta đi luôn!
"Thiếu gia." A Thường đã hiểu ý của Hạ Vũ Thiên "Có phải cần giả thành bị thương nặng không?"
Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu nói, "Bảo các anh em giữ mồm giữ miệng... Chôn cất ba vệ sĩ trong xe đàng hoàng, lo liệu cho bố mẹ con cái của họ thật tốt, để họ từ nay không phải lo nghĩ tới chuyện tiền bạc mưu sinh nữa."
"Rõ..." Nói xong, A Thường liếc nhìn thi thể tên vệ sĩ đang nằm trên đất, nhíu mày "Là anh ta?"
"Vậy xe là do kẻ khác làm à?" Hạ Vũ Thiên hỏi A Thường.
"Phải." A Thường gật đầu "ống dẫn hơi bị cắt đứt... Tôi nhớ sáng nay tôi có đi vệ sinh một lần, bốn vệ sĩ đều được phân ra bảo vệ cho cậu. Tôi có nhờ anh ta trông xe, có lẽ anh ta đã lợi dụng hội đó mà ra tay."
"Đám người tập kích kia không đơn giản." Hạ Vũ Thiên nói, "Cho người điều tra kỹ."
"Dạ." A Thường gật đầu, gọi người kêu xe cứu thương chỗ phòng khám Lý Cố đến.
"Anh buông tay ra!" Lâm Viễn vẫn bị Hạ Vũ Thiên ôm trong lòng không thể động đậy nổi, đành hung hăng trừng mắt với anh ta.
"Ngoan, đừng quậy nữa, đóng kịch với tôi một lúc." Hạ Vũ Thiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Viễn.
Lâm Viễn nghe mấy lời ấy mà cả người nổi da gà. Cậu ngồi yên lẩm bẩm, ngoan cái đầu nhà anh ấy.
Hạ Vũ Thiên đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên mông Lâm Viễn. Lâm Viễn giật mình tròn mắt há hốc miệng nhìn anh ta.
Hạ Vũ Thiên cười "Lâm Viễn, cậu thật là đáng yêu."
"Đồ thần kinh." Lâm Viễn hai tai đỏ bừng bừng cố gắng đứng dậy, nhảy sang một phía không thèm để ý tới Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên chỉ ngồi yên cười.
Không bao lâu sau Lý Cố đã tới dẫn theo người khiêng Hạ Vũ Thiên đi. Vừa tới đã lập tức nhíu mày "Chà... Đúng là đẫm máu, các người đã giết bao nhiêu mạng thế này rồi tại sao vẫn chưa bị ngồi tù chứ?"
Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn anh ta nói, "Nói cho đám người ngoài kia là tôi bị trọng thương. Giúp tôi xử lý mọi chuyện cho tốt, xong việc thì trở về nhà chính."
"Hiểu rồi." Lý Cố gật đầu quay sang hỏi Lâm Viễn, "Lâm Viễn, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Viễn nhướn mày liếc nhìn qua chỗ Hạ Vũ Thiên, hai con mắt cậu đảo láo liên như vừa nảy ra ý định gì, Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày... Mấy ngày nay ở chung với nhau anh đã biết quá rõ vẻ mặt này của Lâm Viễn, hẳn cậu ta lại đang tính toán muốn làm chuyện gì rồi đây.
Hạ Vũ Thiên bị quàng vào người một đống dây nhợ lằng nhằng, trên mặt còn có thêm một ống thở ôxy, Lý Cố cho nhân viên đem cáng khiêng Hạ Vũ Thiên lên xe.
Lâm Viễn nhảy lò cò theo phía sau.
Mới vừa ra khỏi rừng cây, Lâm Viễn bỗng nhiên gào khóc thật to, "Hạ Vũ Thiên ơi là Hạ Vũ Thiên, anh tuyệt đối không được chết đâu!"
Hạ Vũ Thiên sa sầm mặt... Quả nhiên là cậu ta lại gây chuyện mà!
"Khổ thân anh, anh trúng đạn ở đâu không trúng, sao lại trúng vào đúng chỗ ấy cơ chứ. Anh có mệnh hệ nào thì đám vợ lớn vợ nhỡ vợ bé với người tình số một hai ba bốn năm sáu bảy của anh nửa đời sau phải sống làm sao đây!"
"Phì." Lý Cố thiếu chút nữa thì phá lên cười, anh ta nhìn cười đến sắp đau bụng chết luôn rồi.
"Cố lên Hạ Vũ Thiên, anh phải cố gắng mà chịu đựng đấy!" Lâm Viễn đuổi theo phía sau nói, "Vì vợ lớn vợ nhỡ vợ bé và người tình số một hai ba1)bốn năm sáu bảy của mình, anh nhất định phải chịu đựng! Hùng phong châu Á( như anh nhất quyết không được bước!"
Đến khi Hạ Vũ Thiên được nâng lên đến xe thì sắc mặt anh đã chuyển sang một màu giống như màu tím đỏ.
A Thường đi sau lắc đầu liên tục, đẩy Lâm Viễn lên xe đóng cửa, lái về hướng phòng khám của Lý Cố, theo sau nữa là một loạt xe màu đen.
Có mấy người vệ sĩ phía sau mới đến không hiểu chuyện gì, quay sang hỏi nhau: "Thiếu gia làm sao thế?"
"Đúng vậy, mà cái gì gọi là Hùng phong châu Á?"
"Á, không lẽ bị bắn trúng chỗ hiểm thật rồi?"
"Thế thì thảm quá!"
"Biết đâu vẫn có thể chữa khỏi được chứ."
"Khó lắm!"
Xe cứu thương vừa chuyển bánh, Hạ Vũ Thiên đã ngồi phắt dậy giật hết đám "thiết bị" trên người ra, Lý Cố nghiến răng nghiến lợi mắng ầm ĩ "Anh nằm yên không được à, lát nữa đến nơi lại mất công gắn lại cho anh!"
"Lại đây!" Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn Lâm Viễn đang chui trong góc xe, núp người dưới một loạt dụng cụ không rõ tên.
"Lại gần anh làm gì?" Lâm Viễn nhướn mày "Diễn kịch phải diễn cho hết vở, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi!"
"Chết tiệt!" Hạ Vũ Thiên gạt hết đám thiết bị linh tinh trên người ra, nhảy phắt xuống, bắt được Lâm Viễn đang định lò cò chạy trốn. Anh ấn cậu lên giường.
"Anh làm trò gì đó?" Lâm Viễn đẩy anh ta ra, nói với Lý Cố, "Lý Cố, anh thấy tôi sắp chết mà không cứu à? Mau mang súng gây mê ra bắn cho anh ta một phát!"
Khóe miệng Lý Cố giật giật vì cười, "Tôi không phải là bác sĩ thú y!"
"Thế thì đưa tôi!" Lâm Viễn nói "Tự tôi cho anh ta nằm gục luôn!"
"Cậu đợi đấy", Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn. Hai người mở to mắt trừng trừng nhìn nhau một lúc lâu.
Lý Cố ở bên cạnh thở dài nói "Hai người được lắm... Bộ coi tôi là người chết rồi à?"
Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn bây giờ mới nhớ ra còn có người khác ở trong xe, thôi không đấu mắt nữa. Lý Cố nhăn nhó nói, "Hai người không biết tôi vừa mới thất tình à? Muốn liếc mắt đưa đẩy nhau thì cũng tránh làm thế ở trước mặt tôi chứ? Hai người... Huhuhu!" Nói chưa dứt câu, Lý Cố đã nhào tới ôm chặt Lâm Viễn khóc to.
Từ trong xe cứu hộ truyền ra tiếng khóc to đầy bi thương đau khổ của Lý Cố. Nếu người bên ngoài không hiểu chuyện gì, nghe thấy tiếng khóc này, hẳn sẽ nghĩ ngay tới việc Hạ Vũ Thiên thật sự ngỏm rồi.
Xe cấp cứu lao vù qua một chiếc cầu, nhanh chóng mất hút ở phía xa.
Dưới chân cầu có một chiếc xe hơi màu trắng, trong xe Tôn Lâm đang gọi điện thoại.
"Phải... Hình như Hạ Vũ Thiên đã bị thương, không rõ là ai động thủ, tôi cũng chưa nắm được tình hình cụ thể... Được, tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại, Tôn Lâm hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn quả bóng rổ nằm trên ghế sau, khẽ thở dài một tiếng rồi khởi động xe rời đi.
Lại còn đến rất đúng lúc nữa! Lâm Viễn hoan hỉ nghĩ tiếp một cách đầy hài hước: Có điều hình như thời gian anh chạy vào bốt điện thoại công cộng cởi đồ tây mặc quần sịp khoác áo choàng đen hơi bị lâu một chút! Mạng nhỏ của tôi suýt vì thế mà bị nguy hiểm: Làm tôi thất kinh cả hồn vía rồi đấy.
Hạ Vũ Thiên đốn ngã tên vệ sĩ nằm đo ván thẳng cẳng, sau đó liền ghì hắn ta xuống đất, nhấc tay tặng ngay cho hắn thêm hai cú đấm thật mạnh... Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt tên vệ sĩ be bét máu, Hạ Vũ Thiên cười lạnh "Ta đối với ngươi không đến nỗi nào, ngươi phản bội ta cũng được nhưng sao còn giết cả các anh em?"
"Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác." Tên vệ sĩ phun đầy một miệng toàn máu ra mặt đất "Muốn cứu toàn bộ mạng sống của những người trong gia đình tôi, cậu chỉ có một con đường chết."
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày hỏi, " Kẻ nào định giết cả nhà ngươi?"
"..." Tay vệ sĩ im lặng.
"Được." Hạ Vũ Thiên gật đầu nói "Nếu có cơ hội cứu được gia đình ngươi, ta nhất định sẽ lo liệu cho bọn họ tử tế. Nhưng ngươi giết các anh em thì buộc ta phải chôn xác ngươi theo họ." Vừa nói Hạ Vũ Thiên vừa tiếp tục đấm đá cho đến khi gã vệ sĩ kia gần như hôn mê. Cuối cùng, Hạ Vũ Thiên đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Viễn cầm lấy khẩu súng của cậu.
"Này, anh làm gì đó?" Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy anh ta giương súng về phía tên vệ sĩ kia.
Hạ Vũ Thiên không để ý tới cậu, nhắm thẳng vào ngực đối phương bắn liền ba phát. Gã vệ sĩ rên rỉ mấy tiếng rồi tắt thở.
Lâm Viễn là bác sĩ, từng tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu cái chết, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có người bị bắn chết ngay trước mặt mình như thế này. Cậu cảm thấy ghê rợn, không chịu đựng nổi cảnh vừa diễn ra. Hạ Vũ Thiên quay lại nhìn cậu, thản nhiên nói "Cậu cũng thông minh đấy."
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn con người đang đứng trước mặt mình, không thể tin nổi anh ta có thể giải quyết một mạng người đơn giản như thế... Còn dễ dàng hơn việc bóp chết một con gà, Hạ Vũ Thiên nhất định đã từng nhiều lần giết người... Đây không thể là lần đầu tiên...
"Sao thế?" Hạ Vũ Thiên cất súng đi.
"Những kẻ khác đâu..." Lâm Viễn hỏi nhỏ.
"Đều đã chết." Hạ Vũ Thiên hạ giọng trả lời "Là tôi giết."
Lâm Viễn im lặng.
"Tôi không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ giết tôi." Hạ Vũ Thiên nói "Riêng tên này đáng chết gấp mười, vì nỡ giết cả anh em trong nhóm mình."
"Tôi hiểu mà." Lâm Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm "Tôi có phải là thánh đâu mà bình thản trước những việc này được... Tôi thấy hơi choáng váng, anh để tôi thích ứng một lúc không được à?"
Hạ Vũ Thiên khẽ cười một tiếng đáp "Được, vậy cậu cứ từ từ mà thích ứng..." Dứt lời, anh lảo đảo ngã xuống thảm cỏ dưới chân.
"Này!" Lâm Viễn tái mặt hoảng hốt, vội vàng nhảy lò cò tới bên cạnh Hạ Vũ Thiên xem xét "Anh làm sao vậy? Cậu chợt thấy máu thấm ướt loang lổ trước ngực Hạ Vũ Thiên, cậu thầm nghĩ, "Không thể nào...?!"
Cậu muốn cởi áo Hạ Vũ Thiên ra để nhìn cho kỹ hơn thì Hạ Vũ Thiên đột nhiên vươn tay ra giữ tay cậu lại cười tinh quái "Cơ hội hôm nay quả thật là tốt lắm... Hai lần trước đều thất bại cả nhưng giờ tình thế lại đảo ngược hóa ra thành công. Đúng là "quá tam ba bận" lần này tôi thể hiện thế nào?"
"Anh vẫn còn có tâm trạng nói đùa sao?" Lâm Viễn nhíu mày, "Này, anh đừng có che nữa, để tôi xem vết thương cho anh!"
Hạ Vũ Thiên ho một tiếng "Không chết được."
"Anh..." Lâm Viễn tháo áo vest của anh ta ra, thấy áo sơ mi gần như đã bị nhuộm đỏ, chiếc sơ mi trắng giờ đã biến thành một màu hồng. Lâm Viễn giật mình sợ hãi. Chảy nhiều máu như thế này thì làm sao mà sống nổi?
Hạ Vũ Thiên chợt lên tiếng "Lâm Viễn, cậu có cảm động vì tôi chút nào không?"
"Cảm động cái con khỉ!" Lâm Viễn trừng mắt "Nếu không phải tại anh thì tôi đây có hoảng hốt lo sợ đến vậy không?!"
Hạ Vũ Thiên bật cười "Tôi không màng cả tính mạng mình để cứu cậu, thế mà cậu một chút cảm động cũng không?"
"Ừ thì cũng có một chút." Lâm Viễn nói nhỏ, rồi lập tức lại bổ sung "Nhưng thứ anh cứu chủ yếu là di chúc chứ đâu phải tôi."
Hạ Vũ Thiên đưa tay lên nhéo cằm cậu "Tôi không nghĩ như vậy đâu."
Lâm Viễn thấy sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng nhợt, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ dần, cậu lo lắng áp tai lên ngực nghe thử nhịp tim - vẫn bình thường... Cậu kiểm tra hết nửa thân trên, không phát hiện ra vết thương nào. Lâm Viễn nghĩ một lát, tự nhủ chẳng lẽ lại bị thương ở bên dưới? Nghĩ vậy cậu liền đưa tay xuống muốn cởi quần Hạ Vũ Thiên.
"Ây này, tôi đây đã là thương binh rồi mà cậu vẫn còn muốn quấy rối cơ à?" Hạ Vũ Thiên cười nói.
"Anh vẫn còn tâm trạng nói linh tinh sao?" Lâm Viễn tiếp tục định cởi quần Hạ Vũ Thiên. Đúng lúc này cậu chợt nghe thấy một loạt tiếng động lạ ở bên ngoài, Lâm Viễn căng thẳng vội bò lên chắn trước mặt Hạ Vũ Thiên hỏi "Này, không biết lần này là ai tới đây?"
Hạ Vũ Thiên nhìn thấy hành động của cậu, cười khẽ một tiếng "Bây giờ đến lượt cậu muốn bảo vệ tôi à?"
Lâm Viễn thầm nghĩ, hay là tôi bắn chết anh luôn cho xong, sau đó đem anh giao cho đám người kia lãnh thưởng... Tiện thể gia nhập quách xã hội đen, kiếm chức vị gì đó cho vui chăng?
Đúng lúc này, bên ngoài có giọng nói của A Thường vang lên, "Thiếu gia!"
"Là A Thường!" Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu.
Lâm Viễn vội gọi to "A Thường! Chúng tôi ở đây!"
Cậu gọi được mấy tiếng thì A Thường đã lao tới, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên cả người đầm đìa máu nằm trên mặt đất, anh ta choáng váng tới mức mặt trắng bệch, nhào tới kêu "Thiếu gia!"
"Đừng lo, tôi không sao." Hạ Vũ Thiên đột nhiên ngồi dậy nói "Đây không phải máu của tôi." Dứt lời liền cười cười nhìn Lâm Viễn đang ngồi bên cạnh.
Lâm Viễn mở tròn mắt, trên mặt viết rõ ba chữ "không tin nổi". Hạ Vũ Thiên hơi nhếch môi cười hỏi, "Sao? Không phải cậu muốn kiểm tra à? Còn muốn cởi quần tôi nữa không? Về nhà rồi tôi cho cậu kiểm tra một thể."
"Hạ Vũ Thiên!" Lâm Viễn rất muốn giơ súng lên bắn một phát tiễn anh ta đi luôn!
"Thiếu gia." A Thường đã hiểu ý của Hạ Vũ Thiên "Có phải cần giả thành bị thương nặng không?"
Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu nói, "Bảo các anh em giữ mồm giữ miệng... Chôn cất ba vệ sĩ trong xe đàng hoàng, lo liệu cho bố mẹ con cái của họ thật tốt, để họ từ nay không phải lo nghĩ tới chuyện tiền bạc mưu sinh nữa."
"Rõ..." Nói xong, A Thường liếc nhìn thi thể tên vệ sĩ đang nằm trên đất, nhíu mày "Là anh ta?"
"Vậy xe là do kẻ khác làm à?" Hạ Vũ Thiên hỏi A Thường.
"Phải." A Thường gật đầu "ống dẫn hơi bị cắt đứt... Tôi nhớ sáng nay tôi có đi vệ sinh một lần, bốn vệ sĩ đều được phân ra bảo vệ cho cậu. Tôi có nhờ anh ta trông xe, có lẽ anh ta đã lợi dụng hội đó mà ra tay."
"Đám người tập kích kia không đơn giản." Hạ Vũ Thiên nói, "Cho người điều tra kỹ."
"Dạ." A Thường gật đầu, gọi người kêu xe cứu thương chỗ phòng khám Lý Cố đến.
"Anh buông tay ra!" Lâm Viễn vẫn bị Hạ Vũ Thiên ôm trong lòng không thể động đậy nổi, đành hung hăng trừng mắt với anh ta.
"Ngoan, đừng quậy nữa, đóng kịch với tôi một lúc." Hạ Vũ Thiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Viễn.
Lâm Viễn nghe mấy lời ấy mà cả người nổi da gà. Cậu ngồi yên lẩm bẩm, ngoan cái đầu nhà anh ấy.
Hạ Vũ Thiên đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên mông Lâm Viễn. Lâm Viễn giật mình tròn mắt há hốc miệng nhìn anh ta.
Hạ Vũ Thiên cười "Lâm Viễn, cậu thật là đáng yêu."
"Đồ thần kinh." Lâm Viễn hai tai đỏ bừng bừng cố gắng đứng dậy, nhảy sang một phía không thèm để ý tới Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên chỉ ngồi yên cười.
Không bao lâu sau Lý Cố đã tới dẫn theo người khiêng Hạ Vũ Thiên đi. Vừa tới đã lập tức nhíu mày "Chà... Đúng là đẫm máu, các người đã giết bao nhiêu mạng thế này rồi tại sao vẫn chưa bị ngồi tù chứ?"
Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn anh ta nói, "Nói cho đám người ngoài kia là tôi bị trọng thương. Giúp tôi xử lý mọi chuyện cho tốt, xong việc thì trở về nhà chính."
"Hiểu rồi." Lý Cố gật đầu quay sang hỏi Lâm Viễn, "Lâm Viễn, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Viễn nhướn mày liếc nhìn qua chỗ Hạ Vũ Thiên, hai con mắt cậu đảo láo liên như vừa nảy ra ý định gì, Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày... Mấy ngày nay ở chung với nhau anh đã biết quá rõ vẻ mặt này của Lâm Viễn, hẳn cậu ta lại đang tính toán muốn làm chuyện gì rồi đây.
Hạ Vũ Thiên bị quàng vào người một đống dây nhợ lằng nhằng, trên mặt còn có thêm một ống thở ôxy, Lý Cố cho nhân viên đem cáng khiêng Hạ Vũ Thiên lên xe.
Lâm Viễn nhảy lò cò theo phía sau.
Mới vừa ra khỏi rừng cây, Lâm Viễn bỗng nhiên gào khóc thật to, "Hạ Vũ Thiên ơi là Hạ Vũ Thiên, anh tuyệt đối không được chết đâu!"
Hạ Vũ Thiên sa sầm mặt... Quả nhiên là cậu ta lại gây chuyện mà!
"Khổ thân anh, anh trúng đạn ở đâu không trúng, sao lại trúng vào đúng chỗ ấy cơ chứ. Anh có mệnh hệ nào thì đám vợ lớn vợ nhỡ vợ bé với người tình số một hai ba bốn năm sáu bảy của anh nửa đời sau phải sống làm sao đây!"
"Phì." Lý Cố thiếu chút nữa thì phá lên cười, anh ta nhìn cười đến sắp đau bụng chết luôn rồi.
"Cố lên Hạ Vũ Thiên, anh phải cố gắng mà chịu đựng đấy!" Lâm Viễn đuổi theo phía sau nói, "Vì vợ lớn vợ nhỡ vợ bé và người tình số một hai ba1)bốn năm sáu bảy của mình, anh nhất định phải chịu đựng! Hùng phong châu Á( như anh nhất quyết không được bước!"
Đến khi Hạ Vũ Thiên được nâng lên đến xe thì sắc mặt anh đã chuyển sang một màu giống như màu tím đỏ.
A Thường đi sau lắc đầu liên tục, đẩy Lâm Viễn lên xe đóng cửa, lái về hướng phòng khám của Lý Cố, theo sau nữa là một loạt xe màu đen.
Có mấy người vệ sĩ phía sau mới đến không hiểu chuyện gì, quay sang hỏi nhau: "Thiếu gia làm sao thế?"
"Đúng vậy, mà cái gì gọi là Hùng phong châu Á?"
"Á, không lẽ bị bắn trúng chỗ hiểm thật rồi?"
"Thế thì thảm quá!"
"Biết đâu vẫn có thể chữa khỏi được chứ."
"Khó lắm!"
Xe cứu thương vừa chuyển bánh, Hạ Vũ Thiên đã ngồi phắt dậy giật hết đám "thiết bị" trên người ra, Lý Cố nghiến răng nghiến lợi mắng ầm ĩ "Anh nằm yên không được à, lát nữa đến nơi lại mất công gắn lại cho anh!"
"Lại đây!" Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn Lâm Viễn đang chui trong góc xe, núp người dưới một loạt dụng cụ không rõ tên.
"Lại gần anh làm gì?" Lâm Viễn nhướn mày "Diễn kịch phải diễn cho hết vở, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi!"
"Chết tiệt!" Hạ Vũ Thiên gạt hết đám thiết bị linh tinh trên người ra, nhảy phắt xuống, bắt được Lâm Viễn đang định lò cò chạy trốn. Anh ấn cậu lên giường.
"Anh làm trò gì đó?" Lâm Viễn đẩy anh ta ra, nói với Lý Cố, "Lý Cố, anh thấy tôi sắp chết mà không cứu à? Mau mang súng gây mê ra bắn cho anh ta một phát!"
Khóe miệng Lý Cố giật giật vì cười, "Tôi không phải là bác sĩ thú y!"
"Thế thì đưa tôi!" Lâm Viễn nói "Tự tôi cho anh ta nằm gục luôn!"
"Cậu đợi đấy", Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn. Hai người mở to mắt trừng trừng nhìn nhau một lúc lâu.
Lý Cố ở bên cạnh thở dài nói "Hai người được lắm... Bộ coi tôi là người chết rồi à?"
Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn bây giờ mới nhớ ra còn có người khác ở trong xe, thôi không đấu mắt nữa. Lý Cố nhăn nhó nói, "Hai người không biết tôi vừa mới thất tình à? Muốn liếc mắt đưa đẩy nhau thì cũng tránh làm thế ở trước mặt tôi chứ? Hai người... Huhuhu!" Nói chưa dứt câu, Lý Cố đã nhào tới ôm chặt Lâm Viễn khóc to.
Từ trong xe cứu hộ truyền ra tiếng khóc to đầy bi thương đau khổ của Lý Cố. Nếu người bên ngoài không hiểu chuyện gì, nghe thấy tiếng khóc này, hẳn sẽ nghĩ ngay tới việc Hạ Vũ Thiên thật sự ngỏm rồi.
Xe cấp cứu lao vù qua một chiếc cầu, nhanh chóng mất hút ở phía xa.
Dưới chân cầu có một chiếc xe hơi màu trắng, trong xe Tôn Lâm đang gọi điện thoại.
"Phải... Hình như Hạ Vũ Thiên đã bị thương, không rõ là ai động thủ, tôi cũng chưa nắm được tình hình cụ thể... Được, tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại, Tôn Lâm hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn quả bóng rổ nằm trên ghế sau, khẽ thở dài một tiếng rồi khởi động xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.