Chương 31
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Không ngoài dự đoán
của Lâm Viễn, Hạ Vũ Kiệt lại mang cậu tới một nhà hàng cao cấp. Lâm Viễn vốn đã căng bụng từ trước rồi, chỉ húp mấy ngụm canh, còn lại hầu như
không ăn thêm bất cứ thứ gì. Người người nhìn vào, có thể nghĩ là vì cậu quá lo lắng cho Hạ Vũ Thiên tới mức chẳng buồn ăn uống. Nhưng thật ra
thì Lâm Viễn đã ăn quá no nên bây giờ thực sự không nuốt nổi thêm miếng
nào nữa. Cậu chọc chọc miếng bò bít-tết trên đĩa, thầm nghĩ đúng là sống không ra sống, chín không ra chín, thua xa mấy xiên bò nướng ở phố ăn
vặt. Cậu nếm một ngụm súp ngô đặc trong bát - đây chẳng phải chỉ là cháo ngô thôi sao? Bên trên bát súp có một ít bột màu xanh lá cây, nhạt nhẽo vô vị, cũng không biết vì sao người ta lại phải bỏ cả một đống tiền ra
để ăn mấy thứ này nữa... Có mỗi cảnh biển là đẹp, có lẽ món ăn đắt đỏ là do tiền thuê chỗ ngồi thôi.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ tới rót nước cho Lâm Viễn, để lại chai nước khoáng trên mặt bàn. Lâm Viễn nhìn thoáng qua chai nước khoáng, đẹp như vậy sao?! Đây thật sự là chai nước chứ không phải đồ trang trí thủ công mỹ nghệ hả? Cậu lại liếc qua thực đơn bên cạnh, trên đó có quảng cáo về loại nước khoáng này... À, hóa ra là sản phẩm do nhà hàng tự sản xuất... Lâm Viễn nhìn thật kỹ lại giá tiền, lập tức rụt cổ lại - một chai nước mà những sáu trăm đồng?
Cậu vội vàng cầm cốc lên uống thử một ngụm, uống xong chép miệng - thầm nghĩ hay là vị giác của mình bị tê liệt rồi? Vì sao cái thứ nước này chẳng có vị gì cả?! Nói đúng hơn là nó chỉ có mỗi vị nước - nói thẳng ra là nước lọc!
Hạ Vũ Kiệt ngồi nhìn Lâm Viễn lật qua lật lại chai nước khoáng, không nhịn được bật cười nói "Đúng là cái giá này bất hợp lý."
Lâm Viễn cũng không nhịn được cười buột miệng "Hóa ra anh cũng biết giá cả bất hợp lý cơ à..." Vừa dứt lời cậu liền lập tức hối hận, cậu đã quên mất người trước mắt cậu là Hạ Vũ Kiệt chứ không phải là Hạ Vũ Thiên.
"Sao?" Hạ Vũ Kiệt vốn ban đầu không mấy quan tâm, nhưng nghe Lâm Viễn nói xong thích thú hỏi lại "Thế cậu thử nói xem, vì sao tôi lại không biết thế nào là giá cả bất hợp lý?"
Lâm Viễn cầm cốc lên uống một ngụm nước khoáng, không đáp.
Hạ Vũ Kiệt nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi rút thẻ thanh toán đưa cho nhân viên phục vụ đoạn nói "Đã có thể đi được rồi chưa? Ra ngoài đi dạo một vòng nhé? Nhân tiện cậu đưa tôi tới chỗ nào có đồ ăn ngon đi, cũng lâu lắm rồi tôi không được ăn thứ gì ra hồn."
Lâm Viễn nhìn anh ta, ngay lập tức đóng một bộ mặt giả như đau buồn ai oán mà nói "Nhưng mà... Tôi muốn mau chóng quay lại xem tình trạng Vũ Thiên thế nào." Lời vừa thốt ra khỏi miệng, trong lòng Lâm Viễn cũng tự mắng chính mình - Lâm Viễn ơi là Lâm Viễn, mi đã sa đọa đến vậy rồi hả!
Hạ Vũ Kiệt bật cười đáp "Dù vậy cậu cũng phải ăn thứ gì đã chứ, cậu tự chọn chỗ đi, đợi cậu ăn no, tôi đưa cậu về nhà ngủ, như vậy mới yên tâm được."
Lâm Viễn nhăn mũi thầm nghĩ, giờ tôi ăn không nổi nữa rồi... Vào giây phút này cậu lại thấy muốn cảm ơn Hạ Vũ Thiên, may là sáng nay anh ta cướp mất một nửa số đồ ăn của cậu, nếu không hôm nay không bị bội thực mới là lạ.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Hạ Vũ Kiệt liên tục cố gắng chọc cho Lâm Viễn vui vẻ, nhưng làm thế nào cũng không thể khiến Lâm Viễn để ý tới anh ta. Hai người đi qua một con phố đông vui náo nhiệt, Lâm Viễn nhìn thấy một quán bán đồ giải khát liền nghĩ - thôi thì cơm cũng ăn xong rồi kiếm chút gì đó ngọt ngọt tráng miệng vậy! Liền nói, "Chúng ta vào kia đi."
Hạ Vũ Kiệt nhìn vào trong quán, từng đám học sinh túm năm tụm ba, nam có nữ có, vừa ăn kem vừa tíu tít cười nói, nhưng tuyệt nhiên không thấy có một người nào thuộc loại công tử sang trọng như mình chui vào đó.
Liền nói, "Tiểu Viễn Viễn, cậu muốn vào đó để tán gái à?"
Lâm Viễn lườm anh ta một cái đáp "Trong đấy đều là thiếu nữ vẫn còn vị thành niên, tôi đây không có sở thích xấu xa biến thái như vậy..." Nói chưa hết câu đã thấy Hạ Vũ Kiệt đầy thâm thúy, Lâm Viễn muốn tự cắn đứt quách lưỡi mình đi cho xong, tại sao toàn nói lỡ miệng chứ.
Hạ Vũ Kiệt đẩy cánh cửa bằng thủy tinh ra, nhường Lâm Viễn đi vào trước. Sau khi Lâm Viễn bước qua cửa đi tới quầy bán hàng, nhân viên phục vụ - là một cô gái trẻ - hết liếc nhìn Lâm Viễn rồi lại ngó sang Hạ Vũ Kiệt, chớp chớp đôi mắt to ra chiều rất tò mò.
"Ừm..." Lâm Viễn bất chợt nhìn thấy loại kem dâu mà nam nhân vật chính tay lăm lăm cây đao bự trong bộ phim hoạt hình cậu vẫn hay xem ngày trước rất thích ăn, liền nói, "Một kem dâu."
Gọi xong phần của mình, Lâm Viễn hỏi Hạ Vũ Kiệt, "Anh có muốn ăn thử không?"
Hạ Vũ Kiệt nhún vai trả lời "Cậu gọi luôn cho tôi đi."
Lâm Viễn nghĩ một lát, dạng như Hạ Vũ Kiệt thì nên chọn loại nào nhỉ? Cậu xem lại thực đơn một lần nữa, liền thấy một loại kem có cái tên khá là thú vị -
Công tử đa tình, cậu liền chỉ tay nói với nhân viên phục vụ lấy loại này đi!"
Cô gái gật đầu trả lời "Tổng cộng năm mươi đồng."
Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Kiệt dường như quen thói cứ mang người đi dạo phố là rút ví trả tiền, lúc này anh ta cũng lại theo thói quen lấy thẻ ra. Cậu liền lập tức mở ví đưa năm mươi đồng cho cô gái phục vụ nói "Thêm một chút dâu nhé người đẹp!"
Cô gái cười tủm tỉm đáp "Không vấn đề gì!", thu tiền xong đoạn bảo hai người tìm chỗ ngồi đợi kem tới.
Lâm Viễn và Hạ Vũ Kiệt tìm một bàn nằm sâu bên trong quán kem. Sau khi ngồi xuống, Lâm Viễn cầm tấm danh thiếp được thiết kế tinh tế của cửa hàng lên xem, phát hiện ở đây còn có cả dịch vụ nhận đặt hàng, cậu lại nghĩ nơi này cách bệnh viện cũng không quá xa, lát nữa phải kêu một phần mang tới cho Hạ Vũ Thiên mới được, không biết có loại kem nào tên là \'lưu manh\' không nhỉ... À, loại "thỏ lưu manh" này cũng tạm được đó.
"Xem ra cậu vui vẻ hơn một chút rồi." Hạ Vũ Kiệt thấp giọng nói.
Lâm Viễn hơi hơi mím môi lại thầm nghĩ - Hạ Vũ Kiệt cứ nhất định kéo mình ra ngoài để làm gì chứ, chẳng lẽ có điều gì muốn thăm dò sao?
"Từ trước tới giờ tôi vẫn không hiểu nổi vì sao đại ca lại thích cậu đến thế." Vẻ mặt Hạ Vũ Kiệt khi nói câu này hiện rõ vẻ nghi hoặc, "Trước đây đã từng có nhiều người đẹp phù hợp với gu của đại ca, nhưng không một kẻ nào có thể khiến cho đại ca mê mệt như cậu cả."
Lâm Viễn thầm nghĩ trời đất ơi, Hạ Vũ Thiên không biết đã từng chà đạp bao nhiêu đời trai thiện lương đây Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cậu nhìn thấy bên ngoài cửa kính có một bóng người chạy vụt qua, lao vào trong quán kem nói "Cửa hàng trưởng, em đến muộn!"
Lâm Viễn nhìn chăm chăm vào cậu thiếu niên kia, đây chẳng phải là cậu nhóc Tiểu Dịch si tình ngốc nghếch hôm trước cậu vừa gặp ở nhà Hạ Vũ Thiên sao? Cậu ta sao lại làm thêm ở đây?!
Hạ Vũ Kiệt chú ý tới ánh mắt của Lâm Viễn liền quay lại thìn, cũng lập tức nhận ra... Cậu thanh niên này trước kia hắn đã từng có mối quan hệ tình cảm với Hạ Vũ Thiên, anh vẫn còn nhớ, con người có bề ngoài như búp bê thủy tinh thế này một khi đã gặp rồi thì thật sự khó quên.
Tiểu Dịch đến khiến cho tất cả đám thiếu nữ trẻ tuổi trong quán đều nhao nhao hết cả lên.
"Tiểu Dịch, cậu tới rồi!"
"Đáng thương quá, sao lại thở hồng hộc thế này?"
"Đường đông lắm à?"
Tiểu Dịch cười tít mắt cầm ly kem dâu và ly kem "công tử đa tình" mà cô gái phục vụ đưa cho, nhìn số trên thực đơn - bàn số 3. Vừa quay lại, cậu liền thấy ngồi tại bàn bên cạnh cửa sổ là Lâm Viễn đang vẫy vẫy tay gọi "Tiểu Dịch!"
"Lâm Viễn!" Tiểu Dịch vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ bưng kem chạy tới đưa kem dâu cho Lâm Viễn, đặt ly "công tử đa tình" trước mặt Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt nhìn chằm chằm ly kem trên bàn... Dưới con mắt của anh, ly kem dâu của Lâm Viễn có vẻ quen thuộc, cách tạo hình cũng bình thường... Tại sao cậu ta lại gọi cho mình cái thứ này? Hạ Vũ Kiệt cứ nghĩ ly kem dành cho mình phải thật hoa lệ, ít nhất cũng phải là phong cách Địa Trung Hải hoặc cùng lắm thì phong cách Bô-hê-miêng cũng tạm chấp nhận được. Vậy mà ly kem trước mặt anh ta lại là một con thỏ trắng híp mắt, vẻ mặt rất chi làỉ ổi... A, cuối cùng anh ta cũng nhận ra, con thỏ làm bằng kem này vốn là biểu tượng cho hãng quần áo Playboy. Đúng thật là nhìn đã chả muốn ăn.
"Ôi, đáng yêu quá đi!" Lâm Viễn thò tay sang kéo con thỏ Playboy đặt trước mặt mình xoay đi xoay lại ngắm nghía, rồi nói với Tiểu Dịch "Lần đầu tiên tôi thấy đấy!"
"Còn có cả thỏ lưu manh và thỏ Tuzky nữa cơ!" Tiểu Dịch cười đáp "Cửa hàng trưởng của bọn em là thiên tài mà!"
"Có cả thỏ Tuzky? Thế có mèo Doraemon không?" Lâm Viễn hỏi.
"Đều có hết! Còn cả Hanamichi mặt chibi nữa!" Tiểu Dịch cười hì hì trả lời.
Lâm Viễn há hốc miệng ngạc nhiên nói "Vậy tôi gọi thêm một phần kem mặt Rukawa chibi cỡ bự nữa!"
"Được! Tiểu Dịch chạy trở về đặt kem, trong lúc đó Lâm Viễn cầm thìa xúc kem tươi ăn thử một miếng. Kem ngọt mà không ngán, có mùi dâu tây nhàn nhạt, kem rất đặc, hơn nữa dâu tây đã được đông lạnh từ trước nên vừa mềm vừa ngọt, ăn thật sự rất ngon. Đang ăn, cậu lại ngẩng đầu thấy Hạ Vũ Kiệt vẫn nhìn chằm chằm con thỏ mà không chịu đánh chén liền nói "Tôi nếm thử chút nhé, cái kem này nhìn đáng yêu quá thế." Lâm Viên vừa nói vừa giơ tay ra bẻ một tai con thỏ nhét vào miệng nói "Ừm, ngọt!"
Hạ Vũ Kiệt nhìn chăm chú Lâm Viễn, hồi lâu mới mở miệng, "Quả nhiên cậu không giống với những tình nhân khác của đại ca chút nào."
Lâm Viễn nghe câu này của Hạ Vũ Kiệt, thầm nghĩ - xong rồi, mình tham ăn quá nên quên mất cách diễn sao cho giống rồi!
Hạ Vũ Kiệt nhướn mày nói "Cũng chẳng sao, nếu cậu không lo lắng cho đại ca, có lẽ bình thường còn đáng yêu hơn nhiều, nhìn thấy cậu thế này tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa."
"Anh lo lắng gì chứ?" Lâm Viễn không hiểu, hỏi lại Hạ Vũ Kiệt.
"Cũng không có gì." Hạ Vũ Kiệt nói "Cậu đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại còn khiến đại ca chết mê chết mệt, tôi và Vũ Khải quả thật đều có chút lo lắng, không rõ cậu dùng thủ đoạn gì mà khiến cho đại ca thích như thế Bây giờ thì tôi rõ rồi, Lâm Viễn." Hạ Vũ Kiệt cầm lấy một quả dâu tây từ cốc kem của Lâm Viễn cười nói "Bởi vì đối với đại ca cậu rất mới lạ, giống như quả dâu tây này vậy."
Lâm Viễn hơi ngây người, Hạ Vũ Kiệt bỏ quả dâu vào miệng ăn rồi tiếp tục nói "Nhưng cái gì dù có mới lạ đến đâu cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định thôi, đến khi không còn độ tươi mới, cũng sẽ chẳng còn chút hấp dẫn nào nữa... Cậu cảm thấy sao?"
Trong lòng Lâm Viễn có phần mất tự nhiên, Hạ Vũ Kiệt đã nói rõ ràng như vậy, trừ phi mình có là thằng ngốc mới không hiểu. Ý anh ta là chẳng qua Hạ Vũ Thiên ăn chán chê sơn hào hải vị rồi, bất ngờ gặp món rau dại ven đường, cảm thấy lạ miệng nên mới thích thú đến thế, đợi vài ngày nữa ăn ngán rồi tự nhiên sẽ vứt đi mà thôi. Lâm Viễn tuy trong lòng biết rõ mình không thích Hạ Vũ Thiên, nhưng nghe mấy câu này của Hạ Vũ Kiệt vẫn cảm thấy có chút khó chịu, dường như có thứ gì đó đè nặng trong lòng.
Đoạn đối thoại của Hạ Vũ Kiệt và Lâm Viễn bị Tiểu Dịch đang bưng kem cho khách đi ngang qua nghe thấy. Cậu nhìn vẻ mặt của Lâm Viễn, liền hơi nhíu mày xem ra rất không vui, sau đó quay người chạy vào trong bếp.
Một lát sau, Tiểu Dịch mang hai ly kem ra trước tiên đưa cho Lâm Viễn, là ly kem có mặt Rukawa hình chibi cực kỳ dễ thương, bên cạnh còn viết một câu - khỉ lông đỏ không phải người tốt!
Lâm Viễn bất giác bật cười, những khó chịu trong lòng cũng dịu đi đôi chút.
Tiểu Dịch quay sang nói với Hạ Vũ Kiệt "Anh đẹp trai, tặng thêm cho anh một phần, tôi mời."
"Sao?" Hạ Vũ Kiệt đưa mắt nhìn Tiểu Dịch, từ trước tới giờ anh vẫn thuộc dạng công tử đào hoa ong bay bướm lượn, đã quen với việc đi tới đâu cũng có kẻ tự nguyện ân cần săn sóc tặng quà làm thân, liền cười nói với Tiểu Dịch "Vậy thật sự phải cảm ơn cậu rồi."
Tiểu Dịch cười tươi rói với anh ta, nhấc chiếc ly còn lại lên đặt trước mặt Hạ Vũ Kiệt.
"Phì..." Lâm Viễn phải khó khăn lắm mới không phì cười.
Tiểu Dịch đặt trước mặt Hạ Vũ Kiệt một ly kem vàng vàng. Nhìn hình dáng và màu sắc kia hẳn bất cứ ai cũng thấy rõ nó chính là một đống phân to... Trên đó còn cắm một nhánh cây nhỏ có đính một con ruồi đầu đỏ trông rất giống thật.
Khóe miệng Hạ Vũ Kiệt giật giật, anh ta ngước mắt nhìn Tiểu Dịch nói "Rất đặc biệt."
Tiểu Dịch vẫn cười hì hì như cũ "Rất hợp với dáng anh!"
Hạ Vũ Kiệt nói "Cậu là nhân viên trong cửa hàng phải không, tôi có thể khiếu nại về việc này chứ?"
Tiểu Dịch nhún vai "Tùy thôi, cùng lắm là đổi sang làm chỗ khác."
Hạ Vũ Kiệt cười cười, vừa định nói tiếp thì Lâm Viễn đã lên tiếng "Tiểu Dịch này, cậu không nên sỉ nhục cục phân!"
Hạ Vũ Kiệt và Tiểu Dịch đều bất ngờ, Lâm Viễn cười gian manh nhìn Hạ Vũ Kiệt rồi nói với Tiểu Dịch "Cậu có biết phân là gì không?"
Tiểu Dịch chớp chớp mắt, thầm nghĩ, phân không phải chỉ là phân thôi sao ?
Lâm Viễn xua xua tay, tuôn ra luôn một tràng "Phân là một hình thức bài tiết ra ngoài cơ thể của thức ăn thông qua quá trình trao đổi chất, có bao nhiêu phân thì có bấy nhiêu thức ăn. Về mặt lý thuyết, thức ăn và phân là hai giai đoạn trước và sau của cùng một quá trình... Thức ăn là do những người nông dân vất vả làm ra, là mồ hôi xương máu của người dân lao động lương thiện... Sao lại có thể dùng để so sánh với anh ta được!"
Tiểu Dịch và Hạ Vũ Kiệt đều trợn tròn mắt.
Lâm Viễn nhướn cao mày thầm nghĩ, thế nàoTrợn tròn mắt? Cuối cùng cũng tròn mắt rồi chứ gì! Anh tưởng anh là hổ còn tôi là mèo bệnh à? Nói cho mà biết, Hạ Vũ Thiên còn bị tôi nói cho tới cứng họng, Hạ Vũ Kiệt nhà anh giỏi lắm cũng chỉ là số hai sau Hạ Vũ Thiên thôi!
Lâm Viễn rút ví ra trả tiền, bảo Tiểu Dịch gói cả ly kem có mặt Rukawa hình chibi và cả ly kem có hình cục phân lại, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ - phân cũng không cho Hạ Vũ Kiệt ăn, để cầm về cho Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Kiệt nói "Tôi lái xe đưa cậu về nhé?"
Lâm Viễn lườm anh ta, bĩu môi đi thẳng ra ngoài. Tiểu Dịch cởi tạp dề ra đặt lên quầy vội vã nói "Cửa hàng trưởng, hôm nay em xin nghỉ!" Nói xong liền quay lưng đuổi theo Lâm Viễn.
"Sao anh lại ở cùng Hạ Vũ Kiệt Anh ta rất khó đối phó!" Tiểu Dịch đuổi tới cạnh Lâm Viễn hỏi.
"Tôi cũng không còn cách nào khác, Hạ Vũ Thiên bị thương, Hạ Vũ Kiệt có lẽ muốn thử tôi." Lâm Viễn nhỏ giọng trả lời.
"Hạ Vũ Thiên bị thương rồi?" Tiểu Dịch nhíu mày nói "Như vậy có nghĩa chuyện đó là sự thật sao? Chẳng trách gần đây đúng thật rối loạn hết cả lên."
Lâm Viễn không rõ hỏi lại Tiểu Dịch "Gần đây mọi chuyện rối loạn là sao?"
"Phải." Tiểu Dịch gật đầu nói "Anh không biết sao, rất nhiều người bảo nhau rằng Hạ Vũ Thiên lần này dứt khoát là đi đời rồi!"
"Bọn họ mới đi đời thì có." Lâm Viễn bất mãn dấu dấu môi nói.
Tiểu Dịch nhìn nhìn cậu cười nói "Này, chẳng phải hồi trước anh còn mắng mãi anh ta là đồ cầm thú sao, có lẽ nào bây giờ nghe thấy người khác mắng anh ta, anh đã thấy khó chịu rồi?"
"Cũng không phải thế." Lâm Viễn nói "Dù sao bọn họ cũng đều cùng một loại như nhau cả thôi."
"Lâm Viễn." Tiểu Dịch nói thầm với Lâm Viễn "Tôi biết một chuyện, anh nghe xong thì quên luôn, đừng nói cho ai khác kể cả Hạ Vũ Thiên ."
"Được." Lâm Viễn gật đầu hỏi "Chuyện gì?"
"Trước đây khi tôi còn ở cùng với Hạ Vũ Thiên, tôi phát hiện ra... hai ông chú của anh ta đều có vấn đề!"
Lâm Viễn ngây người hỏi "Hai ông chú đó hả?"
"Phải." Tiểu Dịch nói thầm "Anh có biết vì sao Hạ Vũ Kiệt lại ghét anh không?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt hỏi "Anh ta ghét tôi sao?"
Tiểu Dịch bó tay ngửa mặt nhìn trời nói "Anh đúng là ngốc chết đi được, tôi nói cho anh biết Hạ Vũ Kiệt chính là dạng công tử đa tình ăn chơi đàng điếm.
Thật ra anh ta thích anh trai mình đó!"
"Hả?" Lâm Viễn mở tròn mắt ngạc nhiên, sau đó nghĩ đến một loạt những hành động lạ lùng giữa Hạ Vũ Kiệt và Hạ Vũ Thiên, lập tức da gà da vịt nổi lên khắp người, toàn thân cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Nhà họ Hạ chỉ có Hạ Vũ Khải là còn giống người một chút!" Tiểu Dịch nói "Ít ra cũng có thể coi anh ta là người bình thường. Tuy nhiên, dù có chút biến thái nhưng Hạ Vũ Kiệt cũng sẽ không bao giờ hại Hạ Vũ Thiên... Chỉ có hai ông chú kia là kỳ quái nhất!"
Lâm Viễn gật gật đầu hỏi "Lần này Hạ Vũ Thiên bị tấn công có thể nào lại có liên quan tới hai ông chú kia không?"
Tiểu Dịch nhìn trái nhìn phải thấy không có ai mới ghé sát lại, nói nhỏ vào tai Lâm Viễn "Đương nhiên! Tôi nghe nói là nội bộ có chiến tranh đó!"
Lâm Viễn nghiêm túc nhìn Tiểu Dịch "Cậu nghe ai nói vậy?"
Tiểu Dịch nói "Anh đừng hỏi, mỗi người tự có cách khai thác tin tức của người đó thôi!"
Lâm Viễn gật đầu, trong lòng cảm thấy lo lắng. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, không ổn rồi, tốt nhất nên nhanh chóng quay trở lại chỗ Hạ Vũ Thiên, hơn nữa nếu để lâu quá kem sẽ tan hết mất!
Nghĩ vậy, cậu hỏi Tiểu Dịch "Tiểu Dịch, cậu có muốn tới thăm Hạ Vũ Thiên không?"
"Không." Tiểu Dịch trả lời "Tôi còn phải học... Chiều nay tôi phải đi đọc sách nữa."♠ nữa, không còn gì mới lạ là cũng hết ham thích thôi."
"Không phải thế." Tiểu Dịch nói với vẻ thành thật "Tôi và Hạ Vũ Thiên cũng coi như là có tình cảm với nhau, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như đã từng nhìn anh, lại càng chưa bao giờ nhìn bất cứ ai như thế...
Lâm Viễn, anh ta thật sự thích anh. Anh cũng không ghét anh ta cơ mà!"
Lâm Viễn có chút xấu hổ, thầm nghĩ... Thế thì tôi đây bây giờ rắc rối to rồi!
"Thế thôi tôi đi đây anh tự bảo trọng nhé." Tiểu Dịch quay lưng tạm biệt Lâm Viễn rồi chạy đi.
Lâm Viễn bị khuấy động cảm thấy lòng dạ rối bời. Một bên là những lời nói của Hạ Vũ Kiệt, một bên là những lời nói của Tiểu Dịch... Nói chung là phiền phức quá đi.
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt cậu. Lâm Viễn vừa định lên xe, đột nhiên để ý thấy trên tay lái xe có đeo một chiếc đồng hồ... Màu vàng, hình như còn nạm kim cương.
Lâm Viễn thầm nghĩ... Đừng đùa chứ? Có tiền mua được cả loại đồng hồ này thì đi lái taxi làm gì nữa? Nghĩ vậy, cậu bất giác bước lùi lại một bước. Đột nhiên từ sau lưng có hai người xuất hiện, họ xông vào Lâm Viễn giữ chặt hai bên áp giải cậu lên xe.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ tới rót nước cho Lâm Viễn, để lại chai nước khoáng trên mặt bàn. Lâm Viễn nhìn thoáng qua chai nước khoáng, đẹp như vậy sao?! Đây thật sự là chai nước chứ không phải đồ trang trí thủ công mỹ nghệ hả? Cậu lại liếc qua thực đơn bên cạnh, trên đó có quảng cáo về loại nước khoáng này... À, hóa ra là sản phẩm do nhà hàng tự sản xuất... Lâm Viễn nhìn thật kỹ lại giá tiền, lập tức rụt cổ lại - một chai nước mà những sáu trăm đồng?
Cậu vội vàng cầm cốc lên uống thử một ngụm, uống xong chép miệng - thầm nghĩ hay là vị giác của mình bị tê liệt rồi? Vì sao cái thứ nước này chẳng có vị gì cả?! Nói đúng hơn là nó chỉ có mỗi vị nước - nói thẳng ra là nước lọc!
Hạ Vũ Kiệt ngồi nhìn Lâm Viễn lật qua lật lại chai nước khoáng, không nhịn được bật cười nói "Đúng là cái giá này bất hợp lý."
Lâm Viễn cũng không nhịn được cười buột miệng "Hóa ra anh cũng biết giá cả bất hợp lý cơ à..." Vừa dứt lời cậu liền lập tức hối hận, cậu đã quên mất người trước mắt cậu là Hạ Vũ Kiệt chứ không phải là Hạ Vũ Thiên.
"Sao?" Hạ Vũ Kiệt vốn ban đầu không mấy quan tâm, nhưng nghe Lâm Viễn nói xong thích thú hỏi lại "Thế cậu thử nói xem, vì sao tôi lại không biết thế nào là giá cả bất hợp lý?"
Lâm Viễn cầm cốc lên uống một ngụm nước khoáng, không đáp.
Hạ Vũ Kiệt nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi rút thẻ thanh toán đưa cho nhân viên phục vụ đoạn nói "Đã có thể đi được rồi chưa? Ra ngoài đi dạo một vòng nhé? Nhân tiện cậu đưa tôi tới chỗ nào có đồ ăn ngon đi, cũng lâu lắm rồi tôi không được ăn thứ gì ra hồn."
Lâm Viễn nhìn anh ta, ngay lập tức đóng một bộ mặt giả như đau buồn ai oán mà nói "Nhưng mà... Tôi muốn mau chóng quay lại xem tình trạng Vũ Thiên thế nào." Lời vừa thốt ra khỏi miệng, trong lòng Lâm Viễn cũng tự mắng chính mình - Lâm Viễn ơi là Lâm Viễn, mi đã sa đọa đến vậy rồi hả!
Hạ Vũ Kiệt bật cười đáp "Dù vậy cậu cũng phải ăn thứ gì đã chứ, cậu tự chọn chỗ đi, đợi cậu ăn no, tôi đưa cậu về nhà ngủ, như vậy mới yên tâm được."
Lâm Viễn nhăn mũi thầm nghĩ, giờ tôi ăn không nổi nữa rồi... Vào giây phút này cậu lại thấy muốn cảm ơn Hạ Vũ Thiên, may là sáng nay anh ta cướp mất một nửa số đồ ăn của cậu, nếu không hôm nay không bị bội thực mới là lạ.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Hạ Vũ Kiệt liên tục cố gắng chọc cho Lâm Viễn vui vẻ, nhưng làm thế nào cũng không thể khiến Lâm Viễn để ý tới anh ta. Hai người đi qua một con phố đông vui náo nhiệt, Lâm Viễn nhìn thấy một quán bán đồ giải khát liền nghĩ - thôi thì cơm cũng ăn xong rồi kiếm chút gì đó ngọt ngọt tráng miệng vậy! Liền nói, "Chúng ta vào kia đi."
Hạ Vũ Kiệt nhìn vào trong quán, từng đám học sinh túm năm tụm ba, nam có nữ có, vừa ăn kem vừa tíu tít cười nói, nhưng tuyệt nhiên không thấy có một người nào thuộc loại công tử sang trọng như mình chui vào đó.
Liền nói, "Tiểu Viễn Viễn, cậu muốn vào đó để tán gái à?"
Lâm Viễn lườm anh ta một cái đáp "Trong đấy đều là thiếu nữ vẫn còn vị thành niên, tôi đây không có sở thích xấu xa biến thái như vậy..." Nói chưa hết câu đã thấy Hạ Vũ Kiệt đầy thâm thúy, Lâm Viễn muốn tự cắn đứt quách lưỡi mình đi cho xong, tại sao toàn nói lỡ miệng chứ.
Hạ Vũ Kiệt đẩy cánh cửa bằng thủy tinh ra, nhường Lâm Viễn đi vào trước. Sau khi Lâm Viễn bước qua cửa đi tới quầy bán hàng, nhân viên phục vụ - là một cô gái trẻ - hết liếc nhìn Lâm Viễn rồi lại ngó sang Hạ Vũ Kiệt, chớp chớp đôi mắt to ra chiều rất tò mò.
"Ừm..." Lâm Viễn bất chợt nhìn thấy loại kem dâu mà nam nhân vật chính tay lăm lăm cây đao bự trong bộ phim hoạt hình cậu vẫn hay xem ngày trước rất thích ăn, liền nói, "Một kem dâu."
Gọi xong phần của mình, Lâm Viễn hỏi Hạ Vũ Kiệt, "Anh có muốn ăn thử không?"
Hạ Vũ Kiệt nhún vai trả lời "Cậu gọi luôn cho tôi đi."
Lâm Viễn nghĩ một lát, dạng như Hạ Vũ Kiệt thì nên chọn loại nào nhỉ? Cậu xem lại thực đơn một lần nữa, liền thấy một loại kem có cái tên khá là thú vị -
Công tử đa tình, cậu liền chỉ tay nói với nhân viên phục vụ lấy loại này đi!"
Cô gái gật đầu trả lời "Tổng cộng năm mươi đồng."
Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Kiệt dường như quen thói cứ mang người đi dạo phố là rút ví trả tiền, lúc này anh ta cũng lại theo thói quen lấy thẻ ra. Cậu liền lập tức mở ví đưa năm mươi đồng cho cô gái phục vụ nói "Thêm một chút dâu nhé người đẹp!"
Cô gái cười tủm tỉm đáp "Không vấn đề gì!", thu tiền xong đoạn bảo hai người tìm chỗ ngồi đợi kem tới.
Lâm Viễn và Hạ Vũ Kiệt tìm một bàn nằm sâu bên trong quán kem. Sau khi ngồi xuống, Lâm Viễn cầm tấm danh thiếp được thiết kế tinh tế của cửa hàng lên xem, phát hiện ở đây còn có cả dịch vụ nhận đặt hàng, cậu lại nghĩ nơi này cách bệnh viện cũng không quá xa, lát nữa phải kêu một phần mang tới cho Hạ Vũ Thiên mới được, không biết có loại kem nào tên là \'lưu manh\' không nhỉ... À, loại "thỏ lưu manh" này cũng tạm được đó.
"Xem ra cậu vui vẻ hơn một chút rồi." Hạ Vũ Kiệt thấp giọng nói.
Lâm Viễn hơi hơi mím môi lại thầm nghĩ - Hạ Vũ Kiệt cứ nhất định kéo mình ra ngoài để làm gì chứ, chẳng lẽ có điều gì muốn thăm dò sao?
"Từ trước tới giờ tôi vẫn không hiểu nổi vì sao đại ca lại thích cậu đến thế." Vẻ mặt Hạ Vũ Kiệt khi nói câu này hiện rõ vẻ nghi hoặc, "Trước đây đã từng có nhiều người đẹp phù hợp với gu của đại ca, nhưng không một kẻ nào có thể khiến cho đại ca mê mệt như cậu cả."
Lâm Viễn thầm nghĩ trời đất ơi, Hạ Vũ Thiên không biết đã từng chà đạp bao nhiêu đời trai thiện lương đây Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cậu nhìn thấy bên ngoài cửa kính có một bóng người chạy vụt qua, lao vào trong quán kem nói "Cửa hàng trưởng, em đến muộn!"
Lâm Viễn nhìn chăm chăm vào cậu thiếu niên kia, đây chẳng phải là cậu nhóc Tiểu Dịch si tình ngốc nghếch hôm trước cậu vừa gặp ở nhà Hạ Vũ Thiên sao? Cậu ta sao lại làm thêm ở đây?!
Hạ Vũ Kiệt chú ý tới ánh mắt của Lâm Viễn liền quay lại thìn, cũng lập tức nhận ra... Cậu thanh niên này trước kia hắn đã từng có mối quan hệ tình cảm với Hạ Vũ Thiên, anh vẫn còn nhớ, con người có bề ngoài như búp bê thủy tinh thế này một khi đã gặp rồi thì thật sự khó quên.
Tiểu Dịch đến khiến cho tất cả đám thiếu nữ trẻ tuổi trong quán đều nhao nhao hết cả lên.
"Tiểu Dịch, cậu tới rồi!"
"Đáng thương quá, sao lại thở hồng hộc thế này?"
"Đường đông lắm à?"
Tiểu Dịch cười tít mắt cầm ly kem dâu và ly kem "công tử đa tình" mà cô gái phục vụ đưa cho, nhìn số trên thực đơn - bàn số 3. Vừa quay lại, cậu liền thấy ngồi tại bàn bên cạnh cửa sổ là Lâm Viễn đang vẫy vẫy tay gọi "Tiểu Dịch!"
"Lâm Viễn!" Tiểu Dịch vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ bưng kem chạy tới đưa kem dâu cho Lâm Viễn, đặt ly "công tử đa tình" trước mặt Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt nhìn chằm chằm ly kem trên bàn... Dưới con mắt của anh, ly kem dâu của Lâm Viễn có vẻ quen thuộc, cách tạo hình cũng bình thường... Tại sao cậu ta lại gọi cho mình cái thứ này? Hạ Vũ Kiệt cứ nghĩ ly kem dành cho mình phải thật hoa lệ, ít nhất cũng phải là phong cách Địa Trung Hải hoặc cùng lắm thì phong cách Bô-hê-miêng cũng tạm chấp nhận được. Vậy mà ly kem trước mặt anh ta lại là một con thỏ trắng híp mắt, vẻ mặt rất chi làỉ ổi... A, cuối cùng anh ta cũng nhận ra, con thỏ làm bằng kem này vốn là biểu tượng cho hãng quần áo Playboy. Đúng thật là nhìn đã chả muốn ăn.
"Ôi, đáng yêu quá đi!" Lâm Viễn thò tay sang kéo con thỏ Playboy đặt trước mặt mình xoay đi xoay lại ngắm nghía, rồi nói với Tiểu Dịch "Lần đầu tiên tôi thấy đấy!"
"Còn có cả thỏ lưu manh và thỏ Tuzky nữa cơ!" Tiểu Dịch cười đáp "Cửa hàng trưởng của bọn em là thiên tài mà!"
"Có cả thỏ Tuzky? Thế có mèo Doraemon không?" Lâm Viễn hỏi.
"Đều có hết! Còn cả Hanamichi mặt chibi nữa!" Tiểu Dịch cười hì hì trả lời.
Lâm Viễn há hốc miệng ngạc nhiên nói "Vậy tôi gọi thêm một phần kem mặt Rukawa chibi cỡ bự nữa!"
"Được! Tiểu Dịch chạy trở về đặt kem, trong lúc đó Lâm Viễn cầm thìa xúc kem tươi ăn thử một miếng. Kem ngọt mà không ngán, có mùi dâu tây nhàn nhạt, kem rất đặc, hơn nữa dâu tây đã được đông lạnh từ trước nên vừa mềm vừa ngọt, ăn thật sự rất ngon. Đang ăn, cậu lại ngẩng đầu thấy Hạ Vũ Kiệt vẫn nhìn chằm chằm con thỏ mà không chịu đánh chén liền nói "Tôi nếm thử chút nhé, cái kem này nhìn đáng yêu quá thế." Lâm Viên vừa nói vừa giơ tay ra bẻ một tai con thỏ nhét vào miệng nói "Ừm, ngọt!"
Hạ Vũ Kiệt nhìn chăm chú Lâm Viễn, hồi lâu mới mở miệng, "Quả nhiên cậu không giống với những tình nhân khác của đại ca chút nào."
Lâm Viễn nghe câu này của Hạ Vũ Kiệt, thầm nghĩ - xong rồi, mình tham ăn quá nên quên mất cách diễn sao cho giống rồi!
Hạ Vũ Kiệt nhướn mày nói "Cũng chẳng sao, nếu cậu không lo lắng cho đại ca, có lẽ bình thường còn đáng yêu hơn nhiều, nhìn thấy cậu thế này tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa."
"Anh lo lắng gì chứ?" Lâm Viễn không hiểu, hỏi lại Hạ Vũ Kiệt.
"Cũng không có gì." Hạ Vũ Kiệt nói "Cậu đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại còn khiến đại ca chết mê chết mệt, tôi và Vũ Khải quả thật đều có chút lo lắng, không rõ cậu dùng thủ đoạn gì mà khiến cho đại ca thích như thế Bây giờ thì tôi rõ rồi, Lâm Viễn." Hạ Vũ Kiệt cầm lấy một quả dâu tây từ cốc kem của Lâm Viễn cười nói "Bởi vì đối với đại ca cậu rất mới lạ, giống như quả dâu tây này vậy."
Lâm Viễn hơi ngây người, Hạ Vũ Kiệt bỏ quả dâu vào miệng ăn rồi tiếp tục nói "Nhưng cái gì dù có mới lạ đến đâu cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định thôi, đến khi không còn độ tươi mới, cũng sẽ chẳng còn chút hấp dẫn nào nữa... Cậu cảm thấy sao?"
Trong lòng Lâm Viễn có phần mất tự nhiên, Hạ Vũ Kiệt đã nói rõ ràng như vậy, trừ phi mình có là thằng ngốc mới không hiểu. Ý anh ta là chẳng qua Hạ Vũ Thiên ăn chán chê sơn hào hải vị rồi, bất ngờ gặp món rau dại ven đường, cảm thấy lạ miệng nên mới thích thú đến thế, đợi vài ngày nữa ăn ngán rồi tự nhiên sẽ vứt đi mà thôi. Lâm Viễn tuy trong lòng biết rõ mình không thích Hạ Vũ Thiên, nhưng nghe mấy câu này của Hạ Vũ Kiệt vẫn cảm thấy có chút khó chịu, dường như có thứ gì đó đè nặng trong lòng.
Đoạn đối thoại của Hạ Vũ Kiệt và Lâm Viễn bị Tiểu Dịch đang bưng kem cho khách đi ngang qua nghe thấy. Cậu nhìn vẻ mặt của Lâm Viễn, liền hơi nhíu mày xem ra rất không vui, sau đó quay người chạy vào trong bếp.
Một lát sau, Tiểu Dịch mang hai ly kem ra trước tiên đưa cho Lâm Viễn, là ly kem có mặt Rukawa hình chibi cực kỳ dễ thương, bên cạnh còn viết một câu - khỉ lông đỏ không phải người tốt!
Lâm Viễn bất giác bật cười, những khó chịu trong lòng cũng dịu đi đôi chút.
Tiểu Dịch quay sang nói với Hạ Vũ Kiệt "Anh đẹp trai, tặng thêm cho anh một phần, tôi mời."
"Sao?" Hạ Vũ Kiệt đưa mắt nhìn Tiểu Dịch, từ trước tới giờ anh vẫn thuộc dạng công tử đào hoa ong bay bướm lượn, đã quen với việc đi tới đâu cũng có kẻ tự nguyện ân cần săn sóc tặng quà làm thân, liền cười nói với Tiểu Dịch "Vậy thật sự phải cảm ơn cậu rồi."
Tiểu Dịch cười tươi rói với anh ta, nhấc chiếc ly còn lại lên đặt trước mặt Hạ Vũ Kiệt.
"Phì..." Lâm Viễn phải khó khăn lắm mới không phì cười.
Tiểu Dịch đặt trước mặt Hạ Vũ Kiệt một ly kem vàng vàng. Nhìn hình dáng và màu sắc kia hẳn bất cứ ai cũng thấy rõ nó chính là một đống phân to... Trên đó còn cắm một nhánh cây nhỏ có đính một con ruồi đầu đỏ trông rất giống thật.
Khóe miệng Hạ Vũ Kiệt giật giật, anh ta ngước mắt nhìn Tiểu Dịch nói "Rất đặc biệt."
Tiểu Dịch vẫn cười hì hì như cũ "Rất hợp với dáng anh!"
Hạ Vũ Kiệt nói "Cậu là nhân viên trong cửa hàng phải không, tôi có thể khiếu nại về việc này chứ?"
Tiểu Dịch nhún vai "Tùy thôi, cùng lắm là đổi sang làm chỗ khác."
Hạ Vũ Kiệt cười cười, vừa định nói tiếp thì Lâm Viễn đã lên tiếng "Tiểu Dịch này, cậu không nên sỉ nhục cục phân!"
Hạ Vũ Kiệt và Tiểu Dịch đều bất ngờ, Lâm Viễn cười gian manh nhìn Hạ Vũ Kiệt rồi nói với Tiểu Dịch "Cậu có biết phân là gì không?"
Tiểu Dịch chớp chớp mắt, thầm nghĩ, phân không phải chỉ là phân thôi sao ?
Lâm Viễn xua xua tay, tuôn ra luôn một tràng "Phân là một hình thức bài tiết ra ngoài cơ thể của thức ăn thông qua quá trình trao đổi chất, có bao nhiêu phân thì có bấy nhiêu thức ăn. Về mặt lý thuyết, thức ăn và phân là hai giai đoạn trước và sau của cùng một quá trình... Thức ăn là do những người nông dân vất vả làm ra, là mồ hôi xương máu của người dân lao động lương thiện... Sao lại có thể dùng để so sánh với anh ta được!"
Tiểu Dịch và Hạ Vũ Kiệt đều trợn tròn mắt.
Lâm Viễn nhướn cao mày thầm nghĩ, thế nàoTrợn tròn mắt? Cuối cùng cũng tròn mắt rồi chứ gì! Anh tưởng anh là hổ còn tôi là mèo bệnh à? Nói cho mà biết, Hạ Vũ Thiên còn bị tôi nói cho tới cứng họng, Hạ Vũ Kiệt nhà anh giỏi lắm cũng chỉ là số hai sau Hạ Vũ Thiên thôi!
Lâm Viễn rút ví ra trả tiền, bảo Tiểu Dịch gói cả ly kem có mặt Rukawa hình chibi và cả ly kem có hình cục phân lại, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ - phân cũng không cho Hạ Vũ Kiệt ăn, để cầm về cho Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Kiệt nói "Tôi lái xe đưa cậu về nhé?"
Lâm Viễn lườm anh ta, bĩu môi đi thẳng ra ngoài. Tiểu Dịch cởi tạp dề ra đặt lên quầy vội vã nói "Cửa hàng trưởng, hôm nay em xin nghỉ!" Nói xong liền quay lưng đuổi theo Lâm Viễn.
"Sao anh lại ở cùng Hạ Vũ Kiệt Anh ta rất khó đối phó!" Tiểu Dịch đuổi tới cạnh Lâm Viễn hỏi.
"Tôi cũng không còn cách nào khác, Hạ Vũ Thiên bị thương, Hạ Vũ Kiệt có lẽ muốn thử tôi." Lâm Viễn nhỏ giọng trả lời.
"Hạ Vũ Thiên bị thương rồi?" Tiểu Dịch nhíu mày nói "Như vậy có nghĩa chuyện đó là sự thật sao? Chẳng trách gần đây đúng thật rối loạn hết cả lên."
Lâm Viễn không rõ hỏi lại Tiểu Dịch "Gần đây mọi chuyện rối loạn là sao?"
"Phải." Tiểu Dịch gật đầu nói "Anh không biết sao, rất nhiều người bảo nhau rằng Hạ Vũ Thiên lần này dứt khoát là đi đời rồi!"
"Bọn họ mới đi đời thì có." Lâm Viễn bất mãn dấu dấu môi nói.
Tiểu Dịch nhìn nhìn cậu cười nói "Này, chẳng phải hồi trước anh còn mắng mãi anh ta là đồ cầm thú sao, có lẽ nào bây giờ nghe thấy người khác mắng anh ta, anh đã thấy khó chịu rồi?"
"Cũng không phải thế." Lâm Viễn nói "Dù sao bọn họ cũng đều cùng một loại như nhau cả thôi."
"Lâm Viễn." Tiểu Dịch nói thầm với Lâm Viễn "Tôi biết một chuyện, anh nghe xong thì quên luôn, đừng nói cho ai khác kể cả Hạ Vũ Thiên ."
"Được." Lâm Viễn gật đầu hỏi "Chuyện gì?"
"Trước đây khi tôi còn ở cùng với Hạ Vũ Thiên, tôi phát hiện ra... hai ông chú của anh ta đều có vấn đề!"
Lâm Viễn ngây người hỏi "Hai ông chú đó hả?"
"Phải." Tiểu Dịch nói thầm "Anh có biết vì sao Hạ Vũ Kiệt lại ghét anh không?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt hỏi "Anh ta ghét tôi sao?"
Tiểu Dịch bó tay ngửa mặt nhìn trời nói "Anh đúng là ngốc chết đi được, tôi nói cho anh biết Hạ Vũ Kiệt chính là dạng công tử đa tình ăn chơi đàng điếm.
Thật ra anh ta thích anh trai mình đó!"
"Hả?" Lâm Viễn mở tròn mắt ngạc nhiên, sau đó nghĩ đến một loạt những hành động lạ lùng giữa Hạ Vũ Kiệt và Hạ Vũ Thiên, lập tức da gà da vịt nổi lên khắp người, toàn thân cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Nhà họ Hạ chỉ có Hạ Vũ Khải là còn giống người một chút!" Tiểu Dịch nói "Ít ra cũng có thể coi anh ta là người bình thường. Tuy nhiên, dù có chút biến thái nhưng Hạ Vũ Kiệt cũng sẽ không bao giờ hại Hạ Vũ Thiên... Chỉ có hai ông chú kia là kỳ quái nhất!"
Lâm Viễn gật gật đầu hỏi "Lần này Hạ Vũ Thiên bị tấn công có thể nào lại có liên quan tới hai ông chú kia không?"
Tiểu Dịch nhìn trái nhìn phải thấy không có ai mới ghé sát lại, nói nhỏ vào tai Lâm Viễn "Đương nhiên! Tôi nghe nói là nội bộ có chiến tranh đó!"
Lâm Viễn nghiêm túc nhìn Tiểu Dịch "Cậu nghe ai nói vậy?"
Tiểu Dịch nói "Anh đừng hỏi, mỗi người tự có cách khai thác tin tức của người đó thôi!"
Lâm Viễn gật đầu, trong lòng cảm thấy lo lắng. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, không ổn rồi, tốt nhất nên nhanh chóng quay trở lại chỗ Hạ Vũ Thiên, hơn nữa nếu để lâu quá kem sẽ tan hết mất!
Nghĩ vậy, cậu hỏi Tiểu Dịch "Tiểu Dịch, cậu có muốn tới thăm Hạ Vũ Thiên không?"
"Không." Tiểu Dịch trả lời "Tôi còn phải học... Chiều nay tôi phải đi đọc sách nữa."♠ nữa, không còn gì mới lạ là cũng hết ham thích thôi."
"Không phải thế." Tiểu Dịch nói với vẻ thành thật "Tôi và Hạ Vũ Thiên cũng coi như là có tình cảm với nhau, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như đã từng nhìn anh, lại càng chưa bao giờ nhìn bất cứ ai như thế...
Lâm Viễn, anh ta thật sự thích anh. Anh cũng không ghét anh ta cơ mà!"
Lâm Viễn có chút xấu hổ, thầm nghĩ... Thế thì tôi đây bây giờ rắc rối to rồi!
"Thế thôi tôi đi đây anh tự bảo trọng nhé." Tiểu Dịch quay lưng tạm biệt Lâm Viễn rồi chạy đi.
Lâm Viễn bị khuấy động cảm thấy lòng dạ rối bời. Một bên là những lời nói của Hạ Vũ Kiệt, một bên là những lời nói của Tiểu Dịch... Nói chung là phiền phức quá đi.
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt cậu. Lâm Viễn vừa định lên xe, đột nhiên để ý thấy trên tay lái xe có đeo một chiếc đồng hồ... Màu vàng, hình như còn nạm kim cương.
Lâm Viễn thầm nghĩ... Đừng đùa chứ? Có tiền mua được cả loại đồng hồ này thì đi lái taxi làm gì nữa? Nghĩ vậy, cậu bất giác bước lùi lại một bước. Đột nhiên từ sau lưng có hai người xuất hiện, họ xông vào Lâm Viễn giữ chặt hai bên áp giải cậu lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.