Chương 35
Nhĩ Nhã
28/08/2017
Khi Tống Hi và Tiêu Thụy quay trở lại phòng khám thì Lâm Viễn đã được băng
bó xong. Ngày hôm nay đối với cậu thật sự là quá mệt mỏi kiệt sức, nên
lúc này Lâm Viễn đã ngã lăn ra sô-pha ngủ ngon lành. Hạ Vũ Thiên nằm dựa trên giường, sắc mặt có đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn nhợt nhạt, đương
nhiên được như vậy là nhờ công lao hóa trang của Lý Cố.
Tống Hi đi tới, thấy Lâm Viễn đang nghiêng người cuộn tròn trong chăn, chân băng bó kỹ càng nằm trên sô-pha. Nhìn Lâm Viễn ôm chăn ngủ khò khò, anh thấy thú vị không lời nào tả hết.
Tống Hi ngồi xuống bên Lâm Viễn kéo lại chăn cho cậu rồi hỏi Hạ Vũ Thiên "Đã biết là ai làm chưa?"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói "Dù sao để Lâm Viễn ở lại đây cũng quá nguy hiểm, tôi cũng cần tĩnh dưỡng nên ngày mai tôi sẽ đưa cậu ấy lên đảo."
"Tôi cũng đi!" Tiêu Thụy lập tức nói.
Giọng Hạ Vũ Thiên có chút bực dọc hỏi "Cậu đi theo làm gì?"
"Vì hai người không có ai bảo vệ."
"Chỉ có A Thường thôi à?" Tống Hi đăm chiêu "Chỉ mấy người như vậy thì không đủ đâu, thôi tôi cũng đi cùng vậy."
"Anh cũng đi?" Hạ Vũ Thiên tỏ ra vô cùng bực bội "Hai người ở lại đây lo xử lý công việc đi."
"Không được, tôi nhất định phải đi cùng hai người." Tống Hi nói "Nếu không tôi làm sao biết được cậu sẽ giở trò gì với Lâm Viễn chứ?!"
"Tôi có thể làm gì cậu ta ư?" Hạ Vũ Thiên nhíu mày "Cậu ta chẳng phải là của tôi sao?"
Ba người còn đang tranh luận thì Lâm Viễn bỗng mơ mơ màng màng xoay người nhỏ giọng nói thầm một câu "Nói vậy nghe thối lắm... Cứ đi đi, đi càng đông càng vui!"
Mọi người thoáng yên lặng, sau đó Tống Hi phì cười Tiêu Thụy cũng khẽ nhếch môi, còn Hạ Vũ Thiên thì thở dài không quên hung ác trừng mắt với Lâm Viễn. Lâm Viễn quay đầu đi trùm chăn cười trộm, trong lòng đắc ý nghĩ thầm - Hạ Vũ Thiên, tôi đây không thèm một thân một mình đi ngủ đi nghỉ gì đó riêng tư với anh. Tôi đây nhất định phải kéo theo vài tên kỳ đà cản mũi đi cùng để chắn đạn, khỏi phải lo bị anh ăn sạch sẽ đến không còn một mẩu xương.
Đêm đó tất cả mọi người đều nghỉ ngơi. A Thường theo lệnh của Hạ Vũ Thiên đi thông báo cho người nhà họ Hạ biết, từ ngày mai Hạ Vũ Thiên sẽ rời khỏi thành phố đi tĩnh dưỡng trong khoảng một tháng. Việc làm ăn kinh doanh của nhà họ Hạ tạm thời giao cho hai anh em Hạ Vũ Kiệt đảm nhận.
Trưa ngày hôm sau, phía sau phòng khám xuất hiện một chiếc trực thăng. A Thường chỉ huy mọi người khiêng Hạ Vũ Thiên, còn Lâm Viễn cũng được Tống Hi đỡ lên máy bay. Rời khỏi thành phố - mà trong mắt Lâm Viễn, kể từ ngày đến đây tới giờ cậu chưa từng có được một ngày tốt đẹp nào - chiếc trực thăng hướng về phía một hòn đảo nhỏ.
Gần một tiếng ngồi trên máy bay, Lâm Viễn dựa người vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên dưới lần lượt lướt qua. Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trên một chiếc trực thăng. Lâm Viễn thầm nghĩ - làm người có tiền thật là sướng, tha hồ hưởng thụ!
Khoảng mười giờ trưa, máy bay đáp xuống một hòn đảo nhỏ. Lâm Viễn rời khỏi trực thăng, đưa mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Theo cậu, thay vì gọi đây là một hòn đảo nên gọi nó là một tòa kiến trúc bằng kim loại hình vuông được dựng lên giữa biển khơi rộng mênh mông thì đúng hơn. Bốn mặt của toàn nhà đều vuông thành sắc cạnh rất hiện đại, hoàn toàn không có chút phong vị nào của một hòn đảo nhiệt đới. "Đây là đảo nhiệt đới hay là phi thuyền của người ngoài hành tinh vậy?" Lâm Viễn nhíu mày "Sao đến một cây dừa cũng chẳng có mà gấu Koala cũng không có nốt là sao?!"
Tiêu Thụy không nhịn được ném cho cậu một cái nhìn đầy coi thường "Dừa và gấu Koala có liên quan gì với nhau sao?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt hỏi "Không có liên quan gì thật sao?"
Tiêu Thụy ngẩng mặt than trời, quyết định không thèm để ý tới cậu nữa.
Hạ Vũ Thiên bất lực thở dài, nói nhỏ một câu với Lâm Viễn "Mấy thứ đó thì có gì hay ho, cậu đúng là đồ nhà quê."
"Này nhé!" Lâm Viễn trợn mắt với anh ta "Anh vừa mắng tôi là đồ nhà quê sao?"
Hạ Vũ Thiên nhướn cao mày gật gù "Chính cậu vừa tự nói đấy nhé, cậu là đồ nhà quê!"
Lâm Viễn nhân lúc mọi người không chú ý, thò tay sang nhéo mạnh lên cánh tay Hạ Vũ Thiên một cái. Anh trừng mắt nói, "Sao? Cậu mà cũng có lúc động thủ chứ không động khẩu à?"
Lâm Viễn ngây người vì ngạc nhiên mất một lát, sau đó cậu giơ tay lên sờ sờ trán Hạ Vũ Thiên, thầm nghĩ - đây thật sự là Hạ Vũ Thiên sao? Tại sao lần trước chat với nhau thì giả nai đến phát sợ, còn bây giờ miệng lưỡi lại dẻo quẹo thế này? Chẳng nhẽ anh ta đã ăn phải loại thực phẩm biến đổi gen rồi chăng?
Lâm Viễn ở chung với Hạ Vũ Thiên bao lâu nay, nói về mồm mép thì cậu chưa thua trận nào. Mà nói cho cùng thì đây cũng là thứ duy nhất cậu hơn được anh ta. Dùng vũ lực thì chắc chắn cậu không thắng được Hạ Vũ Thiên rồi. Đã thế hàng ngày cậu còn bị anh ta ôm tới ôm lui, nếu bây giờ ngay cả mồm miệng cậu cũng đấu không lại nữa thì còn có thể làm gì được đây? Lâm Viễn cảm thấy có chút uất ức trong lòng, cậu phải tìm cơ hội để xả hết một bụng tức này mới được.
Mọi người xuống máy bay, tuy chân Lâm Viễn vẫn còn hơi đau nhưng khi bước xuống đất, cậu mới phát hiện ra hòn đảo này mặc dù nhìn có vẻ hiện đại với cấu trúc bằng kim loại nhưng khắp nơi trên đảo trải đầy cát trắng mịn màng, mềm mại. Bên dưới lớp cát dường như còn có thứ gì đó khiến cậu khi dẫm lên có cảm giác cực kỳ êm ái, không hề còn cảm giác đau chân nữa.
Tống Hi nhìn Lâm Viễn, nói thầm với cậu "Cởi giày ra, cậu sẽ càng thấy thoải mái hơn nữa."
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Thật sao?"
"Cậu cứ việc thử chẳng phải là sẽ biết ngay sao?" Tiêu Thụy hiển nhiên không ưa gì Lâm Viễn "Đụng cái gì cũng hỏi, cậu tưởng cậu là trẻ lên ba à?"
Lâm Viễn lại tiếp tục chớp chớp mắt "Tôi đã hỏi đến mười vạn câu hỏi vì sao đâu mà anh phải lo? Hơn nữa tôi cũng đâu có hỏi anh, anh mắc chứng hoang tưởng à?"
"Thằng ranh này!" Tiêu Thụy tức giận trợn mắt nhìn Lâm Viễn giơ tay toan túm lấy cậu "Tôi phải bóp chết cậu!"
"Này!" Lâm Viễn vội vàng trốn sau lưng Tống Hi rồi tiếp tục nói "Anh đừng có quá đáng như thế chứ, hai chúng ta chỉ cãi nhau chứ đâu có định giết nhau.
Nếu anh không bỏ thói ỷ thế hiếp người đi, coi chừng mắt lên lẹo đó!"
Tiêu Thụy nhìn câu chữ trong miệng Lâm Viễn tuôn ra mà tức đến ói máu.
Sự thật là, Lâm Viễn phun ra câu nào cũng đều khiến cho người nghe cảm thấy tức tối, khó chịu vô cùng. Tiêu Thụy nổi trận lôi đình nghiến răng nghiến lợi mà nói "Thằng ranh này, sớm muộn gì cũng có ngày tôi nhổ sạch răng xem cậu còn dám mồm mép như thế nữa không!"
Lâm Viễn nhướn mày, cậu vẫn trốn sau lưng Tống Hi thầm nghĩ - tôi mà sợ anh chắc?!
Mọi người đưa Hạ Vũ Thiên vào nhà, Hạ Vũ Thiên lúc này cũng chỉ có thể ngồi dậy được mà thôi. Thấy vậy Tống Hi liền nói "Lâm Viễn, tôi đưa cậu đi tham quan một vòng đảo này nhé?"
Lâm Viễn vừa định mở miệng trả lời "được chứ" bỗng nhiên cảm thấy Hạ Vũ Thiên khẽ nắm chặt tay mình dường như có chuyện gì muốn nói cậu đành trả lời ậm ừ, "À... Tôi đã thấy hơi đói, vả lại cũng chuẩn bị tới giờ ăn trưa rồi. Đợi lát nữa ăn cơm xong, buổi chiều chúng ta sẽ thong thả mà đi dạo được không? Buổi chiều anh không có việc gì chứ?" Lâm Viễn cười cười hỏi Tống Hi.
Tống Hi đang chăm chú chờ câu trả lời của Lâm Viễn, thấy cậu hỏi vậy ngay lập tức lắc đầu nói "Không có việc gì cả tháng này tôi đều rỗi rãi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi cùng cậu."
Lâm Viễn hơi sửng sốt, khẽ gật đầu cười. Cách nói và thái độ vội vã của Tống Hi khiến cho cậu cảm thấy khó hiểu. Con người này quả thật đang thông qua cậu mà tìm về một bóng hình khác sao? Cậu đột nhiên có cảm giác Tống Hi không hề đáng giận, ngược lại còn đôi chút đáng thương.
Khi một người mất đi người quan trọng nhất đối với bản thân mình, đặc biệt là khi người đó vĩnh viễn không bao giờ trở lại, thì có lẽ chỉ cần tìm thấy một người khác có một chút tương đồng với người cũ thôi họ cũng nhất định sẽ giữ chặt lấy, sống chết cũng không để mất thêm một lần nữa!
Nghĩ tới đây, Lâm Viễn cũng bất giác khe khẽ thở dài một tiếng.
Tống Hi nhận thấy Lâm Viễn có vẻ buồn buồn liền xoa đầu cậu "Trưa nay cậu muốn gì? Tôi sẽ dặn người làm cho cậu."
Lâm Viễn nhè nhẹ lắc đầu "Thế nào cũng được." Nói xong cậu nhún vai, nghiêng người tránh cái xoa đầu của Tống Hi, đến bên cạnh Hạ Vũ Thiên ngồi xuống, trong lòng vẫn còn cảm thấy buồn phiền... Chính Lâm Viễn là người hiểu rõ bản thân mình nhất. Nếu dùng chó để hình dung về Lâm Viễn, thì cậu là giống chó thường, lông dính đầy bùn đất đi hoang ven đường. Cùng lắm cậu cũng chỉ là một con chó vàng đâu đâu cũng có. Cậu không phải là giống chó quý hiếm, lại càng chẳng phải là loài chó nổi tiếng nào. Chính vì thế, cậu không quen với kiểu xử sự ân cần và cách chăm sóc từng ly từng tý một của Tống Hi... Nếu so sánh sự quan tâm và cách xử sự của Tống Hi với việc thỉnh thoảng bị Hạ Vũ Thiên quấy rối, thì Lâm Viễn thích được quấy rối hơn... Với Tống Hi, cậu cảm thấy dường như mình bị biến thành phái yếu. Tình yêu của Tống Hi dường như là loại tình cảm dành riêng cho nữ giới.
Tiêu Thụy nhìn thấy cảnh Tống Hi chán nản rút tay về thì lắc đầu, thầm nghĩ - Tống Hi ơi là Tống Hi, đây chính là lý do khiến anh vĩnh viễn không bao giờ thắng nổi Hạ Vũ Thiên. Bởi vì đối với người mình yêu, anh luôn luôn thật lòng và cho đi quá nhiều tình cảm. Anh thấy không? Hạ Vũ Thiên thì lúc gần lúc xa, biết nắm mà cũng biết buông đúng lúc.
Điều không thể có được vĩnh viễn là điều tốt nhất - điều này không chỉ đúng với đàn ông, mà đối với phụ nữ cũng vậy. Tình yêu vốn là như thế. Nếu không quan tâm tới việc chiếm được người mình yêu thì có thể yêu chân thành, yêu chết đi sống lại mà không cần tính toán. Nhưng một khi muốn chiếm được trái tim người mình yêu thì nhất định phải dụng tâm dùng mưu bày kế, giăng mồi buông lưới mới đạt được, chứ không phải chỉ yêu chân thành là đủ... Tóm lại, kẻ toàn tâm toàn ý trong tình yêu thật sự là đồ ngốc!
Tống Hi đi ra ngoài chuẩn bị mọi thứ, Hạ Vũ Thiên ra hiệu cho Tiêu Thụy đi theo, trong phòng bây giờ chỉ còn Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn.
Lâm Viễn ngồi bên cạnh giường đung đưa chân, cậu tự kiểm tra nơi bị thương của mình. Miệng vết thương hơi ngưa ngứa đó là dấu hiệu cho biết vết thương đang hồi phục bình thường, có lẽ là đang lên da non. Hạ Vũ Thiên đột nhiên lên tiếng "Lâm Viễn, cậu cảm thấy Tống Hi là một người như thế nào?"
"À." Lâm Viễn ngẫm nghĩ một lát rồi nói "Khi vừa nhìn thấy Tống Hi, tôi từng có suy nghĩ rằng anh ấy rất giống anh, cùng là một loại người cả. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ vậy nữa anh ấy và anh hoàn toàn không giống nhau."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên cảm thấy thú vị liền cười hỏi "Không giống như thế nào?"
"Anh là sói, anh ấy là chó." Lâm Viễn trả lời đơn giản, "Bề ngoài giống nhau nhưng bản chất lại khác xa nhau, anh ấy sẽ không cắn ai, còn anh thì sẽ ăn thịt người."
Hạ Vũ Thiên nhếch môi cười, một lúc sau mới nói "Lâm Viễn, con người vốn là một loài rất thú vị."
Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta "Vậy là sao?"
"Ví dụ như, phàm là đàn ông kẻ nào cũng đều đã từng có ý tưởng đi chơi gái trong đầu. Họ cũng hay mơ tưởng đến những ả đàn bà lẳng lơ. Nhưng tất cả họ đều cho rằng kỹ nữ là những kẻ hạ tiện và đàn bà lẳng lơ thì cũng chẳng ra gì, chỉ là một món hàng mà thôi." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói tiếp "Cũng như vậy đối với sói và chó. Nuôi chó rất thú vị, lại có ích hơn nhiều, nuôi sói thì cực kỳ khó khăn. Thế nhưng mọi người đều cho rằng nuôi sói mới thể hiện được đẳng cấp... Đa số đều hâm mộ kẻ nuôi sói, họ cảm thấy nuôi sói khí phách hơn nuôi chó nhiều... Chẳng phải sao?"
Lâm Viễn hơi nhíu mày nói "Hạ Vũ Thiên, anh đúng là đồ xấu bụng. Người ta và anh chẳng phải là anh em cùng nhau chia nghèo sẻ khổ từ bé hay sao, thế mà anh nỡ lòng nào coi thường anh ấy như thế?"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Tôi hoàn toàn không coi thường gì anh ta... Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách là thứ quyết định vận mệnh của mỗi người. Tống Hi thừa thông minh để biết được vì sao mình thua, nhưng anh ta sẽ không thay đổi hoặc nói chính xác hơn là anh ta vĩnh viễn không thể thay đổi! Bởi vì anh ta là Tống Hi."
Lâm Viễn nhíu chặt mày, mãi thật lâu sau mới đáp lại "Anh thật sự rất đáng ghét!"
"Tôi có chuyện cần nói với cậu." Hạ Vũ Thiên nói "Cậu nên giữ khoảng cách với Tống Hi và Tiêu Thụy."
"Tiêu Thụy thì khỏi cần anh dặn." Lâm Viễn nhướn mày, suy nghĩ một lát mới nói tiếp "Tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với Tống Hi."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên có vẻ hơi ngạc nhiên "Tôi cứ tưởng cậu sẽ chống đối tôi, cố tình thân thiết với anh ta chứ."
Lâm Viễn tặng cho anh ta một ánh mắt hình viên đạn, đầy khinh bỉ mà nói "Làm gì có chuyện đó, anh ấy si tình như thế, chẳng biết mỗi khi nhìn tôi anh ấy lại nghĩ tới ai đây? Nếu tôi đối xử tốt với Tống Hi, anh ấy sẽ lún sâu vào tình cảm này. Sau này khi tôi không thể ở bên anh ấy, thế thì có khác gì giết chết người ta đâu? Tôi còn chưa vô đạo đức tới mức đó. Tuy rằng tôi lạnh nhạt thì cũng có phần tàn nhẫn, nhưng như thế tốt cho anh ấy hơn."
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài nói "Thảo nào Tống Hi có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Linh trên người cậu."
"Ra thế." Lâm Viễn lập tức hiểu rõ mọi chuyện gật đầu nói. "Tôi biết rồi, có lẽ ngày đó Tiêu Linh cũng làm như thế này. Cô ấy đối xử tốt với anh và quay lưng với Tống Hi, thật ra là để cho anh ấy hết hi vọng, thôi không si tình nữa... Tuy thoạt nhìn thì thấy rất bất công với Tống Hi, nhưng... điều ấy chứng tỏ Tiêu Linh yêu thương Tống Hi hơn anh nhiều!"
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên thoáng tái nhợt, mãi sau mới chậm rãi trả lời "Cô ấy rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn."
"Hạ Vũ Thiên, anh đã rất đau lòng phải không?" Lâm Viễn hỏi "Nhìn bề ngoài anh tưởng chừng như là kẻ được lợi nhưng thật ra lại là kẻ bị tổn thương nhiều nhất. Bây giờ tôi mới hiểu, ngày ấy nếu Tiêu Linh cho Tống Hi dù chỉ một tia Hi vọng khiến cho anh ấy nghĩ rằng cô cũng có chút tình cảm với mình, thì sau khi Tiêu Linh chết, Tống Hi có lẽ sẽ suy sụp đến mức không gượng dậy được... Thế nhưng anh thì khác, anh có đủ kiên cường."
Hạ Vũ Thiên yên lặng nghe Lâm Viễn nói hết, lâu thật lâu sau mới mở miệng, "Tiêu Linh không thích tôi, cũng không thích Tống Hi. Đối với cô ấy, chúng tôi còn quá nhỏ đúng ra thì cô ấy còn thích cha tôi hơn... Đương nhiên rồi, những cô gái trẻ hầu hết đều thích đàn ông lớn tuổi hơn là thích những người kém tuối mình. Cô ấy từng nói rất rõ ràng với tôi, rằng chúng tôi không có cơ hội, cô ấy không muốn tới khi mình bốn mươi tuổi, đi ra ngoài đường lại bị người khác hiểu lầm là mẹ chúng tôi."
"Phải." Lâm Viễn gật đầu nói "Những lời này cô ấy chỉ nói với anh chứ không hề nói với Tống Hi phải không?"
"Đúng." Hạ Vũ Thiên gật đầu hỏi, "Cậu có biết vì sao không?"
Lâm Viễn nhún vai "Bởi vì anh sẽ cân nhắc và sẽ hiểu. Anh vốn là một người sống thiên về lý trí. Nhưng Tống Hi thì khác... Anh ấy có lẽ sẽ dõng dạc nói với Tiêu Linh rằng anh ấy không quan tâm đến chuyện đó mà chỉ cần biết mình yêu ai là đủ."
"Ha ha." Hạ Vũ Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng, "Thông minh lắm, chính là như vậy."
Lâm Viễn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thiên "Đúng là Tiêu Linh đã làm cho người ta đau lòng."
"Cô ấy đã suy nghĩ cho Tống Hi rất nhiều rồi." Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói "Còn có thể khiến ai đau lòng nào?"
Lâm Viễn lắc đầu "Tôi không nói chuyện đó, ý tôi là cô ấy không nên đối xử với anh như vậy."
Hạ Vũ Thiên ngây người quay sang nhìn Lâm Viễn nói "Thế thì lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người cho rằng tôi là người bị tổn thương."
Lâm Viễn nhún vai "Thật ra lúc nãy tôi bảo anh là sói, Tống Hi là chó, chẳng qua là để chọc tức anh thôi." Lâm Viễn cười gian manh.
"Nghĩa là sao?" Hạ Vũ Thiên ngước lên nhìn Lâm Viễn, ánh mắt lấp lánh chờ đợi câu trả lời.
"Ừm..." Lâm Viễn xoa xoa cằm, đứng dậy vươn vai nói "Anh ấy à... Nói đúng hơn tôi thấy anh giống một con chó dữ muốn khoác lên mình bộ lông của sói!"
Khi Lâm Viễn nói hết câu thì Hạ Vũ Thiên đã hoàn toàn hóa đá, anh nhìn chằm chằm Lâm Viễn mãi sau mới hỏi "Cậu có ý gì?"
Lâm Viễn nghĩ một lát, ghé lại gần hơn vỗ vỗ nhẹ lên vai Hạ Vũ Thiên "Ngày ấy anh thật sự thích Tiêu Linh phải không?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu.
Lâm Viễn nói "Cho dù hai mươi năm sau, khi hai người cùng nhau ra ngoài đường, dù tất cả mọi người đều cho rằng cả hai không xứng đôi đi chăng nữa anh cũng chẳng thèm quan tâm có phải không?"
Hạ Vũ Thiên yên lặng.
"Hồi ấy anh hẳn cũng đã suy nghĩ như vậy. "Lâm Viễn ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thiên thở dài nói "Điểm khác biệt giữa anh và Tống Hi là... Tống Hi thuộc dạng đã yêu thì sẽ không bao giờ ngừng lại, yêu mãi cho tới khi chết cũng vẫn yêu hết lòng. Anh thì hoàn toàn ngược lại, cũng giống như cách anh đối xử với Tiểu Dịch vậy. Cho dù giữa hai người đã có mối quan hệ xác thịt đi chăng nữa, nhưng anh cũng sẽ không vì thế mà yêu cậu ta. Chỉ khi nào anh quyết tâm yêu một lòng một dạ, yêu tới chết thì sau đó anh mới bắt đầu yêu... Hạ Vũ Thiên, về mặt này tôi thích cách yêu của anh hơn. Anh không phải là Tống Hi, anh ấy mù quáng hơn anh, anh thực tế, lý trí hơn anh ấy."
Tống Hi đi tới, thấy Lâm Viễn đang nghiêng người cuộn tròn trong chăn, chân băng bó kỹ càng nằm trên sô-pha. Nhìn Lâm Viễn ôm chăn ngủ khò khò, anh thấy thú vị không lời nào tả hết.
Tống Hi ngồi xuống bên Lâm Viễn kéo lại chăn cho cậu rồi hỏi Hạ Vũ Thiên "Đã biết là ai làm chưa?"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói "Dù sao để Lâm Viễn ở lại đây cũng quá nguy hiểm, tôi cũng cần tĩnh dưỡng nên ngày mai tôi sẽ đưa cậu ấy lên đảo."
"Tôi cũng đi!" Tiêu Thụy lập tức nói.
Giọng Hạ Vũ Thiên có chút bực dọc hỏi "Cậu đi theo làm gì?"
"Vì hai người không có ai bảo vệ."
"Chỉ có A Thường thôi à?" Tống Hi đăm chiêu "Chỉ mấy người như vậy thì không đủ đâu, thôi tôi cũng đi cùng vậy."
"Anh cũng đi?" Hạ Vũ Thiên tỏ ra vô cùng bực bội "Hai người ở lại đây lo xử lý công việc đi."
"Không được, tôi nhất định phải đi cùng hai người." Tống Hi nói "Nếu không tôi làm sao biết được cậu sẽ giở trò gì với Lâm Viễn chứ?!"
"Tôi có thể làm gì cậu ta ư?" Hạ Vũ Thiên nhíu mày "Cậu ta chẳng phải là của tôi sao?"
Ba người còn đang tranh luận thì Lâm Viễn bỗng mơ mơ màng màng xoay người nhỏ giọng nói thầm một câu "Nói vậy nghe thối lắm... Cứ đi đi, đi càng đông càng vui!"
Mọi người thoáng yên lặng, sau đó Tống Hi phì cười Tiêu Thụy cũng khẽ nhếch môi, còn Hạ Vũ Thiên thì thở dài không quên hung ác trừng mắt với Lâm Viễn. Lâm Viễn quay đầu đi trùm chăn cười trộm, trong lòng đắc ý nghĩ thầm - Hạ Vũ Thiên, tôi đây không thèm một thân một mình đi ngủ đi nghỉ gì đó riêng tư với anh. Tôi đây nhất định phải kéo theo vài tên kỳ đà cản mũi đi cùng để chắn đạn, khỏi phải lo bị anh ăn sạch sẽ đến không còn một mẩu xương.
Đêm đó tất cả mọi người đều nghỉ ngơi. A Thường theo lệnh của Hạ Vũ Thiên đi thông báo cho người nhà họ Hạ biết, từ ngày mai Hạ Vũ Thiên sẽ rời khỏi thành phố đi tĩnh dưỡng trong khoảng một tháng. Việc làm ăn kinh doanh của nhà họ Hạ tạm thời giao cho hai anh em Hạ Vũ Kiệt đảm nhận.
Trưa ngày hôm sau, phía sau phòng khám xuất hiện một chiếc trực thăng. A Thường chỉ huy mọi người khiêng Hạ Vũ Thiên, còn Lâm Viễn cũng được Tống Hi đỡ lên máy bay. Rời khỏi thành phố - mà trong mắt Lâm Viễn, kể từ ngày đến đây tới giờ cậu chưa từng có được một ngày tốt đẹp nào - chiếc trực thăng hướng về phía một hòn đảo nhỏ.
Gần một tiếng ngồi trên máy bay, Lâm Viễn dựa người vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên dưới lần lượt lướt qua. Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trên một chiếc trực thăng. Lâm Viễn thầm nghĩ - làm người có tiền thật là sướng, tha hồ hưởng thụ!
Khoảng mười giờ trưa, máy bay đáp xuống một hòn đảo nhỏ. Lâm Viễn rời khỏi trực thăng, đưa mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Theo cậu, thay vì gọi đây là một hòn đảo nên gọi nó là một tòa kiến trúc bằng kim loại hình vuông được dựng lên giữa biển khơi rộng mênh mông thì đúng hơn. Bốn mặt của toàn nhà đều vuông thành sắc cạnh rất hiện đại, hoàn toàn không có chút phong vị nào của một hòn đảo nhiệt đới. "Đây là đảo nhiệt đới hay là phi thuyền của người ngoài hành tinh vậy?" Lâm Viễn nhíu mày "Sao đến một cây dừa cũng chẳng có mà gấu Koala cũng không có nốt là sao?!"
Tiêu Thụy không nhịn được ném cho cậu một cái nhìn đầy coi thường "Dừa và gấu Koala có liên quan gì với nhau sao?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt hỏi "Không có liên quan gì thật sao?"
Tiêu Thụy ngẩng mặt than trời, quyết định không thèm để ý tới cậu nữa.
Hạ Vũ Thiên bất lực thở dài, nói nhỏ một câu với Lâm Viễn "Mấy thứ đó thì có gì hay ho, cậu đúng là đồ nhà quê."
"Này nhé!" Lâm Viễn trợn mắt với anh ta "Anh vừa mắng tôi là đồ nhà quê sao?"
Hạ Vũ Thiên nhướn cao mày gật gù "Chính cậu vừa tự nói đấy nhé, cậu là đồ nhà quê!"
Lâm Viễn nhân lúc mọi người không chú ý, thò tay sang nhéo mạnh lên cánh tay Hạ Vũ Thiên một cái. Anh trừng mắt nói, "Sao? Cậu mà cũng có lúc động thủ chứ không động khẩu à?"
Lâm Viễn ngây người vì ngạc nhiên mất một lát, sau đó cậu giơ tay lên sờ sờ trán Hạ Vũ Thiên, thầm nghĩ - đây thật sự là Hạ Vũ Thiên sao? Tại sao lần trước chat với nhau thì giả nai đến phát sợ, còn bây giờ miệng lưỡi lại dẻo quẹo thế này? Chẳng nhẽ anh ta đã ăn phải loại thực phẩm biến đổi gen rồi chăng?
Lâm Viễn ở chung với Hạ Vũ Thiên bao lâu nay, nói về mồm mép thì cậu chưa thua trận nào. Mà nói cho cùng thì đây cũng là thứ duy nhất cậu hơn được anh ta. Dùng vũ lực thì chắc chắn cậu không thắng được Hạ Vũ Thiên rồi. Đã thế hàng ngày cậu còn bị anh ta ôm tới ôm lui, nếu bây giờ ngay cả mồm miệng cậu cũng đấu không lại nữa thì còn có thể làm gì được đây? Lâm Viễn cảm thấy có chút uất ức trong lòng, cậu phải tìm cơ hội để xả hết một bụng tức này mới được.
Mọi người xuống máy bay, tuy chân Lâm Viễn vẫn còn hơi đau nhưng khi bước xuống đất, cậu mới phát hiện ra hòn đảo này mặc dù nhìn có vẻ hiện đại với cấu trúc bằng kim loại nhưng khắp nơi trên đảo trải đầy cát trắng mịn màng, mềm mại. Bên dưới lớp cát dường như còn có thứ gì đó khiến cậu khi dẫm lên có cảm giác cực kỳ êm ái, không hề còn cảm giác đau chân nữa.
Tống Hi nhìn Lâm Viễn, nói thầm với cậu "Cởi giày ra, cậu sẽ càng thấy thoải mái hơn nữa."
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Thật sao?"
"Cậu cứ việc thử chẳng phải là sẽ biết ngay sao?" Tiêu Thụy hiển nhiên không ưa gì Lâm Viễn "Đụng cái gì cũng hỏi, cậu tưởng cậu là trẻ lên ba à?"
Lâm Viễn lại tiếp tục chớp chớp mắt "Tôi đã hỏi đến mười vạn câu hỏi vì sao đâu mà anh phải lo? Hơn nữa tôi cũng đâu có hỏi anh, anh mắc chứng hoang tưởng à?"
"Thằng ranh này!" Tiêu Thụy tức giận trợn mắt nhìn Lâm Viễn giơ tay toan túm lấy cậu "Tôi phải bóp chết cậu!"
"Này!" Lâm Viễn vội vàng trốn sau lưng Tống Hi rồi tiếp tục nói "Anh đừng có quá đáng như thế chứ, hai chúng ta chỉ cãi nhau chứ đâu có định giết nhau.
Nếu anh không bỏ thói ỷ thế hiếp người đi, coi chừng mắt lên lẹo đó!"
Tiêu Thụy nhìn câu chữ trong miệng Lâm Viễn tuôn ra mà tức đến ói máu.
Sự thật là, Lâm Viễn phun ra câu nào cũng đều khiến cho người nghe cảm thấy tức tối, khó chịu vô cùng. Tiêu Thụy nổi trận lôi đình nghiến răng nghiến lợi mà nói "Thằng ranh này, sớm muộn gì cũng có ngày tôi nhổ sạch răng xem cậu còn dám mồm mép như thế nữa không!"
Lâm Viễn nhướn mày, cậu vẫn trốn sau lưng Tống Hi thầm nghĩ - tôi mà sợ anh chắc?!
Mọi người đưa Hạ Vũ Thiên vào nhà, Hạ Vũ Thiên lúc này cũng chỉ có thể ngồi dậy được mà thôi. Thấy vậy Tống Hi liền nói "Lâm Viễn, tôi đưa cậu đi tham quan một vòng đảo này nhé?"
Lâm Viễn vừa định mở miệng trả lời "được chứ" bỗng nhiên cảm thấy Hạ Vũ Thiên khẽ nắm chặt tay mình dường như có chuyện gì muốn nói cậu đành trả lời ậm ừ, "À... Tôi đã thấy hơi đói, vả lại cũng chuẩn bị tới giờ ăn trưa rồi. Đợi lát nữa ăn cơm xong, buổi chiều chúng ta sẽ thong thả mà đi dạo được không? Buổi chiều anh không có việc gì chứ?" Lâm Viễn cười cười hỏi Tống Hi.
Tống Hi đang chăm chú chờ câu trả lời của Lâm Viễn, thấy cậu hỏi vậy ngay lập tức lắc đầu nói "Không có việc gì cả tháng này tôi đều rỗi rãi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi cùng cậu."
Lâm Viễn hơi sửng sốt, khẽ gật đầu cười. Cách nói và thái độ vội vã của Tống Hi khiến cho cậu cảm thấy khó hiểu. Con người này quả thật đang thông qua cậu mà tìm về một bóng hình khác sao? Cậu đột nhiên có cảm giác Tống Hi không hề đáng giận, ngược lại còn đôi chút đáng thương.
Khi một người mất đi người quan trọng nhất đối với bản thân mình, đặc biệt là khi người đó vĩnh viễn không bao giờ trở lại, thì có lẽ chỉ cần tìm thấy một người khác có một chút tương đồng với người cũ thôi họ cũng nhất định sẽ giữ chặt lấy, sống chết cũng không để mất thêm một lần nữa!
Nghĩ tới đây, Lâm Viễn cũng bất giác khe khẽ thở dài một tiếng.
Tống Hi nhận thấy Lâm Viễn có vẻ buồn buồn liền xoa đầu cậu "Trưa nay cậu muốn gì? Tôi sẽ dặn người làm cho cậu."
Lâm Viễn nhè nhẹ lắc đầu "Thế nào cũng được." Nói xong cậu nhún vai, nghiêng người tránh cái xoa đầu của Tống Hi, đến bên cạnh Hạ Vũ Thiên ngồi xuống, trong lòng vẫn còn cảm thấy buồn phiền... Chính Lâm Viễn là người hiểu rõ bản thân mình nhất. Nếu dùng chó để hình dung về Lâm Viễn, thì cậu là giống chó thường, lông dính đầy bùn đất đi hoang ven đường. Cùng lắm cậu cũng chỉ là một con chó vàng đâu đâu cũng có. Cậu không phải là giống chó quý hiếm, lại càng chẳng phải là loài chó nổi tiếng nào. Chính vì thế, cậu không quen với kiểu xử sự ân cần và cách chăm sóc từng ly từng tý một của Tống Hi... Nếu so sánh sự quan tâm và cách xử sự của Tống Hi với việc thỉnh thoảng bị Hạ Vũ Thiên quấy rối, thì Lâm Viễn thích được quấy rối hơn... Với Tống Hi, cậu cảm thấy dường như mình bị biến thành phái yếu. Tình yêu của Tống Hi dường như là loại tình cảm dành riêng cho nữ giới.
Tiêu Thụy nhìn thấy cảnh Tống Hi chán nản rút tay về thì lắc đầu, thầm nghĩ - Tống Hi ơi là Tống Hi, đây chính là lý do khiến anh vĩnh viễn không bao giờ thắng nổi Hạ Vũ Thiên. Bởi vì đối với người mình yêu, anh luôn luôn thật lòng và cho đi quá nhiều tình cảm. Anh thấy không? Hạ Vũ Thiên thì lúc gần lúc xa, biết nắm mà cũng biết buông đúng lúc.
Điều không thể có được vĩnh viễn là điều tốt nhất - điều này không chỉ đúng với đàn ông, mà đối với phụ nữ cũng vậy. Tình yêu vốn là như thế. Nếu không quan tâm tới việc chiếm được người mình yêu thì có thể yêu chân thành, yêu chết đi sống lại mà không cần tính toán. Nhưng một khi muốn chiếm được trái tim người mình yêu thì nhất định phải dụng tâm dùng mưu bày kế, giăng mồi buông lưới mới đạt được, chứ không phải chỉ yêu chân thành là đủ... Tóm lại, kẻ toàn tâm toàn ý trong tình yêu thật sự là đồ ngốc!
Tống Hi đi ra ngoài chuẩn bị mọi thứ, Hạ Vũ Thiên ra hiệu cho Tiêu Thụy đi theo, trong phòng bây giờ chỉ còn Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn.
Lâm Viễn ngồi bên cạnh giường đung đưa chân, cậu tự kiểm tra nơi bị thương của mình. Miệng vết thương hơi ngưa ngứa đó là dấu hiệu cho biết vết thương đang hồi phục bình thường, có lẽ là đang lên da non. Hạ Vũ Thiên đột nhiên lên tiếng "Lâm Viễn, cậu cảm thấy Tống Hi là một người như thế nào?"
"À." Lâm Viễn ngẫm nghĩ một lát rồi nói "Khi vừa nhìn thấy Tống Hi, tôi từng có suy nghĩ rằng anh ấy rất giống anh, cùng là một loại người cả. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ vậy nữa anh ấy và anh hoàn toàn không giống nhau."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên cảm thấy thú vị liền cười hỏi "Không giống như thế nào?"
"Anh là sói, anh ấy là chó." Lâm Viễn trả lời đơn giản, "Bề ngoài giống nhau nhưng bản chất lại khác xa nhau, anh ấy sẽ không cắn ai, còn anh thì sẽ ăn thịt người."
Hạ Vũ Thiên nhếch môi cười, một lúc sau mới nói "Lâm Viễn, con người vốn là một loài rất thú vị."
Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta "Vậy là sao?"
"Ví dụ như, phàm là đàn ông kẻ nào cũng đều đã từng có ý tưởng đi chơi gái trong đầu. Họ cũng hay mơ tưởng đến những ả đàn bà lẳng lơ. Nhưng tất cả họ đều cho rằng kỹ nữ là những kẻ hạ tiện và đàn bà lẳng lơ thì cũng chẳng ra gì, chỉ là một món hàng mà thôi." Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói tiếp "Cũng như vậy đối với sói và chó. Nuôi chó rất thú vị, lại có ích hơn nhiều, nuôi sói thì cực kỳ khó khăn. Thế nhưng mọi người đều cho rằng nuôi sói mới thể hiện được đẳng cấp... Đa số đều hâm mộ kẻ nuôi sói, họ cảm thấy nuôi sói khí phách hơn nuôi chó nhiều... Chẳng phải sao?"
Lâm Viễn hơi nhíu mày nói "Hạ Vũ Thiên, anh đúng là đồ xấu bụng. Người ta và anh chẳng phải là anh em cùng nhau chia nghèo sẻ khổ từ bé hay sao, thế mà anh nỡ lòng nào coi thường anh ấy như thế?"
Hạ Vũ Thiên lắc đầu "Tôi hoàn toàn không coi thường gì anh ta... Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách là thứ quyết định vận mệnh của mỗi người. Tống Hi thừa thông minh để biết được vì sao mình thua, nhưng anh ta sẽ không thay đổi hoặc nói chính xác hơn là anh ta vĩnh viễn không thể thay đổi! Bởi vì anh ta là Tống Hi."
Lâm Viễn nhíu chặt mày, mãi thật lâu sau mới đáp lại "Anh thật sự rất đáng ghét!"
"Tôi có chuyện cần nói với cậu." Hạ Vũ Thiên nói "Cậu nên giữ khoảng cách với Tống Hi và Tiêu Thụy."
"Tiêu Thụy thì khỏi cần anh dặn." Lâm Viễn nhướn mày, suy nghĩ một lát mới nói tiếp "Tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với Tống Hi."
"Sao?" Hạ Vũ Thiên có vẻ hơi ngạc nhiên "Tôi cứ tưởng cậu sẽ chống đối tôi, cố tình thân thiết với anh ta chứ."
Lâm Viễn tặng cho anh ta một ánh mắt hình viên đạn, đầy khinh bỉ mà nói "Làm gì có chuyện đó, anh ấy si tình như thế, chẳng biết mỗi khi nhìn tôi anh ấy lại nghĩ tới ai đây? Nếu tôi đối xử tốt với Tống Hi, anh ấy sẽ lún sâu vào tình cảm này. Sau này khi tôi không thể ở bên anh ấy, thế thì có khác gì giết chết người ta đâu? Tôi còn chưa vô đạo đức tới mức đó. Tuy rằng tôi lạnh nhạt thì cũng có phần tàn nhẫn, nhưng như thế tốt cho anh ấy hơn."
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài nói "Thảo nào Tống Hi có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Linh trên người cậu."
"Ra thế." Lâm Viễn lập tức hiểu rõ mọi chuyện gật đầu nói. "Tôi biết rồi, có lẽ ngày đó Tiêu Linh cũng làm như thế này. Cô ấy đối xử tốt với anh và quay lưng với Tống Hi, thật ra là để cho anh ấy hết hi vọng, thôi không si tình nữa... Tuy thoạt nhìn thì thấy rất bất công với Tống Hi, nhưng... điều ấy chứng tỏ Tiêu Linh yêu thương Tống Hi hơn anh nhiều!"
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên thoáng tái nhợt, mãi sau mới chậm rãi trả lời "Cô ấy rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn."
"Hạ Vũ Thiên, anh đã rất đau lòng phải không?" Lâm Viễn hỏi "Nhìn bề ngoài anh tưởng chừng như là kẻ được lợi nhưng thật ra lại là kẻ bị tổn thương nhiều nhất. Bây giờ tôi mới hiểu, ngày ấy nếu Tiêu Linh cho Tống Hi dù chỉ một tia Hi vọng khiến cho anh ấy nghĩ rằng cô cũng có chút tình cảm với mình, thì sau khi Tiêu Linh chết, Tống Hi có lẽ sẽ suy sụp đến mức không gượng dậy được... Thế nhưng anh thì khác, anh có đủ kiên cường."
Hạ Vũ Thiên yên lặng nghe Lâm Viễn nói hết, lâu thật lâu sau mới mở miệng, "Tiêu Linh không thích tôi, cũng không thích Tống Hi. Đối với cô ấy, chúng tôi còn quá nhỏ đúng ra thì cô ấy còn thích cha tôi hơn... Đương nhiên rồi, những cô gái trẻ hầu hết đều thích đàn ông lớn tuổi hơn là thích những người kém tuối mình. Cô ấy từng nói rất rõ ràng với tôi, rằng chúng tôi không có cơ hội, cô ấy không muốn tới khi mình bốn mươi tuổi, đi ra ngoài đường lại bị người khác hiểu lầm là mẹ chúng tôi."
"Phải." Lâm Viễn gật đầu nói "Những lời này cô ấy chỉ nói với anh chứ không hề nói với Tống Hi phải không?"
"Đúng." Hạ Vũ Thiên gật đầu hỏi, "Cậu có biết vì sao không?"
Lâm Viễn nhún vai "Bởi vì anh sẽ cân nhắc và sẽ hiểu. Anh vốn là một người sống thiên về lý trí. Nhưng Tống Hi thì khác... Anh ấy có lẽ sẽ dõng dạc nói với Tiêu Linh rằng anh ấy không quan tâm đến chuyện đó mà chỉ cần biết mình yêu ai là đủ."
"Ha ha." Hạ Vũ Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng, "Thông minh lắm, chính là như vậy."
Lâm Viễn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thiên "Đúng là Tiêu Linh đã làm cho người ta đau lòng."
"Cô ấy đã suy nghĩ cho Tống Hi rất nhiều rồi." Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói "Còn có thể khiến ai đau lòng nào?"
Lâm Viễn lắc đầu "Tôi không nói chuyện đó, ý tôi là cô ấy không nên đối xử với anh như vậy."
Hạ Vũ Thiên ngây người quay sang nhìn Lâm Viễn nói "Thế thì lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người cho rằng tôi là người bị tổn thương."
Lâm Viễn nhún vai "Thật ra lúc nãy tôi bảo anh là sói, Tống Hi là chó, chẳng qua là để chọc tức anh thôi." Lâm Viễn cười gian manh.
"Nghĩa là sao?" Hạ Vũ Thiên ngước lên nhìn Lâm Viễn, ánh mắt lấp lánh chờ đợi câu trả lời.
"Ừm..." Lâm Viễn xoa xoa cằm, đứng dậy vươn vai nói "Anh ấy à... Nói đúng hơn tôi thấy anh giống một con chó dữ muốn khoác lên mình bộ lông của sói!"
Khi Lâm Viễn nói hết câu thì Hạ Vũ Thiên đã hoàn toàn hóa đá, anh nhìn chằm chằm Lâm Viễn mãi sau mới hỏi "Cậu có ý gì?"
Lâm Viễn nghĩ một lát, ghé lại gần hơn vỗ vỗ nhẹ lên vai Hạ Vũ Thiên "Ngày ấy anh thật sự thích Tiêu Linh phải không?"
Hạ Vũ Thiên gật đầu.
Lâm Viễn nói "Cho dù hai mươi năm sau, khi hai người cùng nhau ra ngoài đường, dù tất cả mọi người đều cho rằng cả hai không xứng đôi đi chăng nữa anh cũng chẳng thèm quan tâm có phải không?"
Hạ Vũ Thiên yên lặng.
"Hồi ấy anh hẳn cũng đã suy nghĩ như vậy. "Lâm Viễn ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thiên thở dài nói "Điểm khác biệt giữa anh và Tống Hi là... Tống Hi thuộc dạng đã yêu thì sẽ không bao giờ ngừng lại, yêu mãi cho tới khi chết cũng vẫn yêu hết lòng. Anh thì hoàn toàn ngược lại, cũng giống như cách anh đối xử với Tiểu Dịch vậy. Cho dù giữa hai người đã có mối quan hệ xác thịt đi chăng nữa, nhưng anh cũng sẽ không vì thế mà yêu cậu ta. Chỉ khi nào anh quyết tâm yêu một lòng một dạ, yêu tới chết thì sau đó anh mới bắt đầu yêu... Hạ Vũ Thiên, về mặt này tôi thích cách yêu của anh hơn. Anh không phải là Tống Hi, anh ấy mù quáng hơn anh, anh thực tế, lý trí hơn anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.