Chân Dung Ác Ma

Chương 50

Nhĩ Nhã

28/08/2017

Về vụ nổ hôm ấy khiến dân tình chấn động, vì thế đã có rất nhiều lời đồn đoán. Có người cho rằng Hạ Vũ Thiên truy đuổi kẻ đã nổ súng ám sát kia tới bờ biển rồi cho người đánh chìm thuyền.

Cũng có người nói, chiếc thuyền ấy là do va chạm với xe mô tô lướt sóng nên mới phát nổ.

Cũng có người suy đoán rằng Lâm Viễn tự sát. Nói chung mọi chuyện trở nên vô cùng hỗn loạn, mà hậu quả trực tiếp của vụ việc này là việc hôn lễ của Hạ Vũ Thiên và Tần Dụ bị hủy bỏ...

Tôn lão gia tử qua đời, nhà họ Tôn do Tôn Lâm một tay tiếp quản.

Về Tôn Lâm, khác với lời đồn cho rằng anh ta chỉ là một kẻ vô dụng chỉ biết ăn chơi như bao con ông cháu cha khác, Tôn Lâm thật sự có năng lực hơn nhiều người nghĩ. Chỉ mới tiếp quản nhà họ Tôn, Tôn Lâm đã lập tức tìm mọi cách hạ bệ Hạ Vũ Thiên...

Nhưng Hạ Vũ Thiên quả nhiên không hổ danh là Hạ Vũ Thiên. Bằng việc nắm trong tay nhiều ưu thế cả về tiền bạc và thế lực, Hạ Vũ Thiên chỉ trong vòng nửa năm đã dồn ép nhà họ Tôn đến bước đường cùng, nhà họ Tôn chia năm xẻ bảy, bị ba gia tộc nhà họ Tần, họ Hạ và nhà Âu Dương dần dần thôn tính. Sau khi chiếm được nguồn lợi, họ Tần đã từng bước rời khỏi phạm vi thế lực của nhà họ Hạ, hướng con đường phát triển của mình ra nước ngoài.

Về sau Tần Dụ cùng người yêu của mình kết hôn ở nước ngoài, sau đó cũng không còn tin tức gì nữa.

Nhà Âu Dương chấp nhận xếp ở vị trí thứ hai trở thành trợ thủ của nhà họ Hạ, nhờ đó nhận được sự che chở của nhà họ Hạ, nhưng vì người ít lực mỏng, nên cũng nhanh chóng rút lui. Nhà họ Hạ một mình độc chiếm tất cả, Hạ Vũ Thiên thành công bước lên vị trí người đứng đầu gia tộc đưa thế lực nhà họ Hạ dần dần mở rộng ra bên ngoài, lớn mạnh không ai bì kịp.

Giữa lúc đang như hổ mọc thêm cánh, Hạ Vũ Thiên đột nhiên đưa ra một quyết định khiến cho tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi. Anh trả lại tự do cho tất cả những gia tộc đang vì bản danh sách mà buộc phải chịu sự khống chế của nhà họ Hạ bằng cách tiêu hủy bản danh sách bí mật kia.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc tự tay tiêu hủy một núi vàng. Trong khi tất cả mọi người không khỏi ngẩn ngơ tiếc nuối thì về phần những gia tộc được giải phóng khỏi sự khống chế của bản danh sách năm ấy đều ghi nhớ ân tình của Hạ Vũ Thiên, tất cả đều trở thành đồng minh hợp tác tốt của nhà họ Hạ.

Hạ Vũ Thiên trở thành một công dân mẫu mực, cởi bỏ được quá khứ là xã hội đen của mình, rời xa thế giới ngầm. Một năm sau, anh chính thức trở thành một doanh nhân chân chính. Hai người chú của nhà họ Hạ đều thoái lui ở ẩn, còn ba anh em nhà họ Hạ mỗi người một chức vụ quản lý công ty của mình, làm ăn cực kỳ lớn.

Tất cả những người biết Hạ Vũ Thiên trong một năm trở lại đây, nếu miêu tả về anh đều chỉ có hai chữ: Thay đổi.

Đúng là Hạ Vũ Thiên đã thay đổi, thay đổi nhiều đến mức người khác không thể nhận ra. Rất nhiều người từng hoài nghi, con người này liệu có thật sự là Hạ Vũ Thiên hay không?

Tính cách của anh so với trước đây lại càng thêm dứt khoát lạnh lùng, nhưng chính sự thay đổi trong sở thích và thói quen hàng ngày của anh mới khiến cho người ta phải trợn mắt há mồm không thốt thành lời vì ngạc nhiên.

Ông chủ của tập đoàn Hạ thị như lột xác thành một người khác, hàng ngày đều đi làm bằng một chiếc xe màu đen, cửa kính xe luôn đóng kín. Đi đâu anh cũng dắt theo con Mao Mao xinh đẹp. Mỗi khi lái xe ngang qua phố ăn vặt sau trường đại học, anh sẽ đỗ xe lại dắt Mao Mao cùng đi mua một ít đồ ăn nhanh. Trên đường về có một tiệm đồ ngọt, thỉnh thoảng anh cũng sẽ ghé vào mua một ít kem bạc hà, đặc biệt thích là loại kem có hình cục phân đáng yêu.

Mua đồ ăn nhanh, đọc truyện tranh, chơi điện tử, xem phim kinh dị, dắt Mao Mao đi dạo... Không tình nhân, trầm lặng ít nói, tính tình cổ quái... Hạ Vũ Thiên của hiện tại khiến cho người khác không thể hiểu nổi anh.

Vụ nổ ngày hôm ấy chỉ có Hạ Vũ Thiên biết rõ. Là Tôn lão gia sắp đặt.

Hạ Vũ Thiên đã phải mất rất nhiều công sức xâu chuỗi các dữ kiện lại với nhau mới tìm hiểu ra được sự thật ấy.

Tôn lão gia vốn biết rằng lúc đó Hạ Vũ Thiên đã có kế hoạch tiêu diệt ông ta, nhưng ông ta không hề quan tâm đến điều đó. Tôn lão gia có một bí mật vẫn giấu kín không để một ai biết, thậm chí ngay cả cháu trai của mình là Tôn Lâm cũng vậy. Ông ta đã mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối không còn sống được bao lâu nữa, ngày nhắm mắt xuôi tay cũng sắp tới gần. Nhưng Tôn lão gia này nhất định không thể chết vì bệnh được vì nếu vậy nhà họ Tôn nhất định sẽ lụn bại, tan tác. Vậy nên nghĩ kỹ lại thì thay vì chết bệnh chi bằng để Hạ Vũ Thiên ra tay hạ sát sẽ trở thành một cái chết giá trị hơn nhiều.

Thế nên trong đám cưới của Hạ Vũ Thiên, ông ta đã bố trí sẵn người ở bên ngoài cùng với những thứ vũ khí lợi hại mà ông ta phải rất vất vả mới mua được từ Trung Đông về với mục đích ám sát Hạ Vũ Thiên. Từ lâu nay Tôn lão gia đã tính toán rất kỹ điều này, ông ta ôm dã tâm muốn giết chết Hạ Vũ Thiên. Chỉ cần Hạ Vũ Thiên chết đi toàn bộ cục diện tất sẽ rối ren, tình cảnh này chính là cơ hội đối với nhà họ Tôn vốn đang bị dồn tới đường cùng. Thứ mà Tôn Lâm thiếu chính là bản lĩnh và dũng khí để đương đầu với mọi thứ, bên cạnh đó Tôn lão gia nghĩ rằng cái chết của mình nhất định sẽ là động lực thúc đẩy Tôn Lâm trưởng thành! Hơn nữa nếu Hạ Vũ Thiên chết rồi, Tôn Lâm sẽ phát huy được thế mạnh của mình tiêu diệt nhà họ Hạ cướp lấy Lâm Viễn, đây cũng có thể coi là nguồn động lực giúp Tôn Lâm vùng lên hành động. Nhưng ông ta thật sự không nghĩ tới khả năng Hạ Vũ Thiên dám cho người mình yêu là Lâm Viễn xông vào chốn hiểm nguy. Sự thật đã chứng minh so với trí tưởng tượng của ông ta, Hạ Vũ Thiên mưu mô và lạnh lùng hơn nhiều.

Đương nhiên đám mai phục ông ta sắp xếp ở bên ngoài khi nhận thấy có chiếc xe đào tẩu sau cơn hỗn loạn liền lập tức đuổi theo, rồi làm nổ tung du thuyền trên biển.

Trước lúc chết đi Tôn lão gia đã thật sự hiểu rõ thế sự quả nhiên khó lường, hồi kết của mình đã thật sự đến rồi. Và ngay lúc đó, trong lòng ông ta chỉ có toàn là oán hận đối với Hạ Vũ Thiên. Thế nhưng khi thấy Hạ Vũ Thiên nhìn mình với ánh mắt tràn ngập lo lắng và bất an, ông ta đã mỉm cười với ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu phải chăng là Hạ Vũ Thiên không hẳn là người nhẫn tâm đến mức như vậy, người như vậy mà cũng biết lo sợ sao? Cùng với nụ cười của mình, ông ta thấy ánh lên trong mắt Hạ Vũ Thiên vẻ hoảng loạn cùng sự dao động khôn nguôi.

Trước sự hoảng loạn ấy nụ cười của ông ta càng trở nên đặc biệt rạng rỡ, bởi ngay thời khắc trước khi giã biệt cõi đời đó ông ta cảm thấy vô cùng vui sướng. Là một người từng trải qua sóng gió, ông ta biết Hạ Vũ Thiên đã hoàn toàn thất bại rồi, nói không chừng từ nay về sau sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy được nữa.

Ông ta biết từ giây phút này Hạ Vũ Thiên sẽ vĩnh viễn phải sống trong đau khổ và hối hận, đối với ông ta thế là quá đủ. Nếu trong hoàn cảnh thuận lợi như vậy mà Tôn Lâm vẫn không thể vươn lên đè bẹp được Hạ Vũ Thiên thì chỉ có thể chấp nhận là do bản thân Tôn Lâm quá kém cỏi mà thôi.

Hôm đó khi Hạ Vũ Thiên chạy tới bờ biển tận mắt nhìn thấy làn khói mù dày đặc bốc lên, trong chớp mắt anh cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở, nỗi đau giằng xé tâm can này còn hơn trước đây khi Tiêu Linh mất rất nhiều. Ngày ấy khi Tiêu Linh mất đi anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh và tỉnh táo, thế nhưng lần này nỗi đau đớn khiến anh cảm thấy mình như phát điên. Anh cho người trục vớt, cuối cùng chỉ cứu được Tống Hi, còn người kia đã không thể tìm thấy.

Thời gian Tống Hi dưỡng thương không dài, anh chỉ ở lại phòng khám ba ngày. Ngay khi những vết thương bắt đầu hồi phục liền lập tức ra đi.

Anh đi đâu không một ai biết. Có lẽ anh đã tới một nơi nào đó rất xa.

Sự mất tích của Lâm Viễn chỉ như một gợn nước mong manh trên mặt hồ lặng sóng, không gây ra bất cứ xáo trộn nào. Trừ Hạ Vũ Thiên, Tống Hi cùng những người trong cuộc, không một ai khác nhận thấy sự vắng mặt của cậu.

Thế nhưng đối với những hành động tiếp theo của Hạ Vũ Thiên, nếu như Tôn lão gia trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất thất vọng, bởi vì ông ta hoàn toàn không hiểu gì về Hạ Vũ Thiên. Hay nói đúng hơn tâm lý của Hạ Vũ Thiên vốn rất dễ hiểu, nhưng bản thân anh lại là một người cực kỳ mâu thuẫn, đến mức luôn biết đặt lý trí và tình cảm tách biệt nhau.

Sau vụ nổ du thuyền, anh dồn hết tâm trí và sức lực vào việc chặn đứng mọi đường đi nước bước, phá hủy hoàn toàn gia tộc họ Tôn. Ban đầu những đường đi nước bước của Tôn Lâm trong việc củng cố lại vị thế nhà họ Tôn có vẻ chính xác và hiệu quả đến mức đã có thể khiến rất nhiều người nghĩ rằng nhà họ Tôn sẽ làm thay đổi thế cục. Nhưng câu trả lời cuối cùng lại thuộc về Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên đã chiến thắng tuyệt đối. Chỉ là sau đó anh vẫn khiêm tốn, tỏ thái độ như không có chuyện gì từng xảy ra.

Tất cả những người từng tiếp xúc với Hạ Vũ Thiên, thậm chí ngay cả người nhà họ Hạ cũng đều cảm thấy lạnh sống lưng. Hạ Vũ Thiên quả thực là một kẻ khủng bố máu lạnh đến đáng sợ - một người có thể đưa người mình yêu thương nhất vào chỗ chết, thậm chí sau khi người mình yêu chết không thèm nhỏ một giọt nước mắt mà vẫn tiếp tục chiến đấu, một kẻ chiến thắng đạt được tất thảy mọi thứ, nhưng cuối cùng lại không thèm để tâm đến bất cứ thứ gì mình đã khổ công đoạt được... Ở một phương diện nào đó Hạ Vũ Thiên đã trở thành một truyền thuyết, thành một nhân vật khiến cho mọi người phải kính nể.

Trước khi Tần Dụ đi, có hỏi Hạ Vũ Thiên "Anh có từng thấy hối hận không?"



Hạ Vũ Thiên không trả lời, chỉ hỏi lại một câu, "Hối hận phỏng có tác dụng gì sao?"

Tần Dụ bất đắc dĩ cười, bước đi.

Một năm chớp mắt trôi qua. Khi mọi chuyện đã trở nên ổn định, Hạ Vũ Thiên từ từ rút khỏi những hoạt động quen thuộc lui về sống lặng lẽ.

Là một người bạn thân thiết của Hạ Vũ Thiên, Lý Cố có thể dễ dàng lý giải sự thay đổi của anh ta hơn những kẻ khác. Thế nhưng khi Lý Cố dùng một thái độ nghiêm túc để nói rằng Hạ Vũ Thiên trở nên như vậy vì nhớ đến Lâm Viễn, hết thảy mọi người đều nhìn anh như người ngoài hành tinh và hỏi "Bây giờ anh mới biết đến điều đó sao?!".

Lý Cố nhìn trời thở dài. Hóa ra mọi người đều đoán được.

Trong một năm ấy này Tiêu Thụy luôn ở bên cạnh Hạ Vũ Thiên. Là tình địch, nhưng khi Lâm Viễn chết Tiêu Thụy hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại còn có một cảm giác khó chịu không thể giải thích nổi. Cậu ghét nhất những người như Lâm Viễn hay Tiêu Linh, đã chết rồi còn nắm giữ mãi trái tim của những người còn sống khiến họ chẳng thể nào buông bỏ.

Nhìn thấy sự thay đổi của Hạ Vũ Thiên, Tiêu Thụy cảm thấy bản thân không tài nào thích ứng nổi, sau một năm cũng chạy mất quay trở về con đường làm sát thủ. Nghề này vẫn tự do hơn, gần đây cậu còn thêm một chuyên môn mới - chuyên đi ám sát mấy tay Sở Khanh phụ tình, quả nhiên đơn đặt hàng đến tới tấp.

Một ngày nọ làm xong việc Tiêu Thụy rời khỏi tòa cao ốc có vị trí ngắm bắn cực tốt, xách túi da nhàn nhã đi ra ngoài. Cậu chợt nhớ ra Lâm Viễn cũng đã chết hơn một năm rồi, trong hơn một năm ấy Tống Hi chưa từng một lần liên hệ với cậu.

Tiêu Thụy gãi gãi đầu, không biết giờ anh ta ra sao rồi. Vừa suy nghĩ cậu vừa đi tới một quán ăn gần đó, Tiêu Thụy định vào ăn một bát mì.

Vừa vào tới cửa cậu đã nghe thấy cách đó không xa có một giọng nói rất quen thuộc vang lên "Ông chủ, bún đã xong chưa?"

Tiêu Thụy ngây người... Cậu khẽ nhíu mày, giọng nói này vốn rất quen, đặc biệt là ngữ điệu.

Tiêu Thụy nhìn xung quanh hòng tìm xem giọng nói ấy phát ra từ chỗ nào. Thấy phía trước có một cái biển hiệu nhỏ bên trên viết một chữ "Bún", Tiêu Thụy lập tức bước tới.

Cậu ngước mặt nhìn bảng hiệu nhấc chân chuẩn bị bước vào, đột nhiên một người từ trong cầm một hộp đồ ăn bước ra, vội vội vàng vàng thiếu chút nữa đâm vào cậu.

Người này mặc áo phông trắng quần bò, dáng cao gầy mảnh khảnh, để tóc ngắn, nước da rất trắng... Tiêu Thụy vừa liếc nhìn bỗng cảm thấy máu chảy ngược lên đầu, tim đập thình thịch tự nhủ. "Gặp ma giữa ban ngày sao?"

Người kia l(1a)o ra suýt nữa ngã nhào vào lòng Tiêu Thụy, thuận mồm nói một câu, "Dò mìn. "

Khóe miệng Tiêu Thụy khẽ giật giật thầm nghĩ, đâu ra mìn mà dò? Lúc này người kia đã thong thả đi mất một đoạn rồi. Tiêu Thụy lập tức bước theo nheo mắt lại nhìn, càng nhìn càng thấy giống!

Ngay lúc đụng nhằm Tiêu Thụy, người kia không để ý. Nhưng đi một đoạn như sực nhớ ra, người đó dừng lại nghiêng đầu suy nghĩ, rồi cứ thế quay lại liếc nhìn Tiêu Thụy.

Đúng lúc này Tiêu Thụy cũng ngẩng đầu nhìn người kia... Bốn mắt gặp nhau, hóa đá tại chỗ.

Tiêu Thụy tròn mắt, giơ tay chỉ thẳng vào người kia, mở miệng hét to "Lâm Viễn!"

Nhanh như cắt, người kia lập tức xoay người bỏ chạy.

Quyết tâm không để Lâm Viễn thoát thân, Tiêu Thụy lập tức đuổi theo.

Qua hai cái ngõ, Tiêu Thụy dù sao cũng không thuộc đường nên rẽ trái rẽ phải lung tung, đâm ra bị lạc mất Lâm Viễn. Cậu liền nhảy dựng lên mắng "Lâm Viễn, thằng nhãi ranh khốn kiếp, mẹ nó cậu vẫn còn chưa chết à?"

Không có ai trả lời.

"Cậu không trốn nổi đâu, tôi ngửi thấy mùi bún rồi. Cậu khôn hồn thì tự chui đầu ra đây mau, bằng không để tôi bắt được đừng trách tôi đập cho nhừ tử!" Tiêu Thụy cao giọng đe dọa nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Lâm Viễn đâu.

Tiêu Thụy đảo qua đảo lại một lúc, đành phải bực bội quay lưng bước đi... Mười phút sau, Tiêu Thụy đột nhiên vòng trở lại, dáo dác nhìn trái nhìn phải, không thấy Lâm Viễn, cậu lại đi... Nửa tiếng sau, lại vòng về... Vẫn không có ai.

Cuối cùng Tiêu Thụy cũng đành bó tay, cậu tự nhủ có lẽ mình nhầm đường, hoặc là nhìn nhầm người? Nhưng nếu lầm người, việc gì người kia phải chạy?

Tiêu Thụy ôm một bụng bực tức đi về trong lòng thầm nghĩ, nếu mà mình nhìn nhầm thì trên đời quả là có những người giống nhau thật.

Mãi tới khi Tiêu Thụy đã đi thật xa hẳn, mãi rất lâu sau một cánh cửa sắt cũ mèm cạnh tường mới mở ra, có người thò đầu ra xem xét xung quanh. Phát hiện thấy Tiêu Thụy đã không còn quanh quẩn ở đây mới cầm bún chạy ra, trong miệng lẩm bẩm, "Ai da, đúng là năm tuổi của mình. Vừa mồng một ra cửa đã gặp chuyện xui xẻo, xem chừng lại phải chuyển chỗ ở rồi!"

Người này là ai? Đương nhiên chính là Lâm Viễn.

Sau vụ nổ ngày hôm đó, Lâm Viễn bị nước đẩy trôi đi rất xa. Khi cậu tỉnh lại đã thấy mình dạt vào chỗ nước cạn. Cậu cũng không biẴ mình có thể tới được đây bằng cách nào, sự sống sót của cậu đúng là một kỳ tích.

Khi đứng dậy, Lâm Viễn nhìn thấy có một con cá heo đang bơi vòng quanh ngoài biển.

Lâm Viễn vẫy vẫy tay kêu lên "Liêu Liêu?"



Tiếng gọi vừa dứt một con cá heo liền nhảy lên, sau khi buông mình rơi xuống mặt nước nó liền quay người bơi nhanh đi mất.

Lâm Viễn ngồi trên bờ gãi đầu, vẫn cảm thấy quá ư là thần kỳ. Khi sờ tay vào túi, cậu phát hiện những thứ mình mang theo khi ra khỏi cửa vẫn còn nguyên.

Áo khoác vẫn ở trên người vì cậu đã đóng cúc cẩn thận, ví tiền trong túi cũng còn nguyên, chứng minh thư, sổ tiết kiệm, cũng giống như tiền đều ướt sũng... tất cả đều không thiếu thứ gì.

Trên cổ tay chiếc đồng hồ Rolex giả cũng còn, quả là chiếc đồng hồ này có khả năng không thấm nước hàng đầu. Đương nhiên chiếc nhẫn Hạ Vũ Thiên đeo lên ngón tay cậu cũng không bị nước cuốn trôi.

Lâm Viễn đứng dậy, điện thoại đã bị ngấm nước không còn sử dụng được nữa, cậu chỉ biết chắc chắn một điều mình sẽ không quay trở lại nữa. Lâm Viễn đứng dậy rời khỏi bờ biển, vốn đã sớm lên tinh thần chuẩn bị viết thêm một cuốn truyện "Robinson ngoài đảo hoang" khác thì chợt phát hiện ra cậu vẫn còn ở thành phố hào nhoáng xinh đẹp kia, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Lâm Viễn đứng một lúc ở ven đường, nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo. Cậu biết bất kỳ một kẻ nào dính dáng tới Hạ Vũ Thiên đều không thể tin được, nhưng ở nơi này cậu lại không hề có lấy bất cứ một người bạn nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Viễn nhớ tới Tiểu Dịch - cậu ta vẫn còn nợ cậu một món nợ ân tình, khi đó cậu ta có nói nhất định sẽ trả. Bởi vậy Lâm Viễn quyết định cứ coi như mình mặt dày đi tìm Tiểu Dịch đòi sự giúp đỡ đi.

Cậu hoàn toàn không biết Tiểu Dịch ở nơi nào. Lần trước Tiểu Dịch có cho cậu số điện thoại, nhưng cậu chỉ lưu trong di động chứ không nhớ. Lâm Viễn chợt nảy ra ý định tìm tới quán kem nơi Tiểu Dịch làm việc.

Nhưng trước cửa quán kem treo biển tạm đóng cửa.

Lâm Viễn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Tuy nhiên khi cậu đẩy cửa thì phát hiện ra cửa không khóa.

Vào trong quán kem, Lâm Viễn cảm thấy hơi đói. Cậu nhìn quanh xem tủ lạnh ở đâu, tủ lạnh của quán kem chắc phải chứa đầy đồ ăn.

Cậu bước qua quầy hàng đi tới phòng bếp phía sau, mở cửa ra.

Sau khi vào bếp, Lâm Viễn phát hiện ra một điều vô cùng tuyệt vời. Hóa ra quán kem làm cả chocolate và bánh kem! Cậu sung sướng lấy bánh kem ra đánh chén, vừa ăn vừa nghĩ liệu mình cứ tự nhiên lấy đồ của người ta thế này không biết có khiến Tiểu Dịch gặp rắc rối không nhỉ? Nhưng mình cứ trả tiền và không nói quen Tiểu Dịch thì coi như là được chứ gì.

Cậu ngước nhìn lên tờ lịch trên tường, lúc này cậu mới hiểu vì sao mình đói đến thế... Cậu đã ngất một ngày một đêm, bây giờ đã là trưa của ngày hôm sau.

Lâm Viễn ăn xong một chiếc bánh kem, đang định tìm người trả tiền chợt nghe từ phòng bên cạnh vang lên một tiếng "choang", nghe như tiếng chén đĩa rơi vỡ.

Lâm Viễn ghé đầu nhìn thấy kế bên cũng là một gian bếp khác. Cậu không nghĩ ngợi gì nhiều liền đẩy cửa, mới vừa bước vào đã nhìn thấy ngay hai người đàn ông không một mảnh vải che thân đang ôm chặt lấy nhau trong cơn cuồng nhiệt của cuộc truy hoan. Nhìn thấy cảnh ấy Lâm Viễn tự dưng tặc lưỡi vài cái.

Thấy có người đột nhiên đẩy cửa vào, hai người trong bếp kia giật mình thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên. Lâm Viễn tinh mắt lập tức nhận ra kẻ bị ôm là Tiểu Dịch liền bỡn cợt "Ai da, quá là bất cẩn đấy nhé, làm chuyện yêu đương thế này mà không thèm đóng cửa à?!"

Tiểu Dịch tròn mắt "Lâm Viễn? Anh chưa chết à?! Mọi người đều bảo anh đã chết rồi!"

Khóe miệng Lâm Viễn giật giật, đúng là không khỏi có chút tức giận mà "Tôi mới chết có ngày thứ hai thôi cậu đã có loại nhã hứng này ư, ít nhất cũng phải đau khổ vì tôi một ngày đã chứ."

Tiểu Dịch vừa mặc quần áo vừa nói "Thật ra sáng sớm hôm nay em mới biết."

Lâm Viễn cảm thấy vô cùng chán nản. Lúc này anh chàng đẹp trai vừa mới ôm ấp cuồng nhiệt với Tiểu Dịch cũng mặc xong quần áo vào bèn đỡ lời "Cậu chính là Lâm Viễn à? Tiểu Dịch lúc nãy vừa mới khóc rất nhiều nên tôi mới muốn an ủi cậu ấy..."

Khóe miệng Lâm Viễn co giật thêm lần nữa. Phải, lý do nghe hay lắm!

Cuối cùng Tiểu Dịch dẫn Lâm Viễn về nhà thay quần áo, trong lúc ăn cơm thì nghe Lâm Viễn kể lại những chuyện đã xảy ra.

Lâm Viễn nói cậu muốn rời khỏi đây, kiếm một nơi hẻo lánh để bắt đầu lại cuộc sống.

Tiểu Dịch hỏi cậu còn tiền hay không. Lâm Viễn gật đầu nói có, nhưng bản thân lại không biết phải đi đâu vì cậu không có bạn bè gì.

Bạn trai của Tiểu Dịch - cũng là đầu bếp chính của quán kem - đưa cho Lâm Viễn một tờ địa chỉ và một số điện thoại, đó là của bạn thân anh ta ở thành phố F. Nhà người đó mở tiệm cầm đồ rất giàu có. Anh ta sẽ chăm sóc cho Lâm Viễn.

Sau đó Lâm Viễn ra đi, trước khi đi cậu đem bộ tây trang đi cầm tại một cửa hiệu cầm đồ. Được những mười vạn tệ.

Lâm Viễn thầm nghĩ - Hạ Vũ Thiên, anh đúng là đồ bại hoại, dùng cả đống tiền chỉ để mua một bộ quần áo!

Nhưng không hiểu vì sao trong khoảnh khắc nghĩ tới Hạ Vũ Thiên tự nhiên trong lòng Lâm Viễn nhói lên đau đớn, có chút chua xót cho nên cậu quyết định không nghĩ tới nữa. Dưới sự giúp đỡ của người bạn chủ tiệm cầm đồ, cậu tìm được một căn phòng nhỏ và một công việc ở viện vệ sinh, tiếp tục cuộc sống sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan ca như những ngày trước kia. Đương nhiên anh chàng kia còn định giúp cậu tìm một người bạn gái, nhưng Lâm Viễn không muốn. Cậu mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, thật sự muốn thoải mái một thời gian, không muốn bận tâm tới những thứ khác.

Bởi thế, Lâm Viễn bắt đầu cuộc sống một mình... Chẳng bao lâu sau sinh hoạt của cậu đã trở về như khi chưa từng gặp Hạ Vũ Thiên, điểm khác nhau duy nhất là ở viện vệ sinh không có ai bắt nạt cậu. Ngược lại tất cả mọi người đều nhường nhịn cũng như yêu quý cậu, bởi vì cậu là người anh chàng cầm đồ giới thiệu đến.

Lâm Viễn cảm thấy rất thoải mái với cuộc sống mới, mãi cho tới vừa nãy khi đâm vào Tiêu Thụy không biết từ đâu chui ra. Đêm hôm đó Lâm Viễn ngay lập tức liền dọn hành lý... Chạy trốn!

Ghi chú:

(1) "Dò mìn" chính là trò chơi thông dụng trên window Minesweeper, theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc thì nó có nghĩa là gạt bỏ (quét bỏ) những thứ phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Dung Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook