Chân Hoàn Truyện Chi An Lăng Dung Trọng Sinh
Chương 4:
Ma Lạt Cúc Hoa Tiểu Đoàn Tử
15/02/2021
Mùi thơm hợp ý trong phòng thấm đậm tâm tì. Bất quá một lát sau, chỉ nghe tiếng xe vang lên trong trời đêm, sau đó cao cao cất lên giọng của nội giám: “Hoàng Thượng giá đáo!!!”
Ta đứng dậy sửa soạn gặp người đã kết thúc một đời ta. Hoàng thượng một thân mặc thường phục màu vàng sáng, có chút sương vương trên lông chồn trên vành nón. Y vẫn vậy, ánh mắt sáng như ngọn đuốc, lấp lánh hữu thần.
Ta cung cung kính kính hành lễ. Y giơ tay ra hiệu cho ta đứng lên, rồi hỏi: “Nghe Phương Nhược nói, hôm đó là nàng làm hương liệu cho Phương Nhược?”
Ta cười, đáp lời: “Đúng vậy. Lúc đầu Phương Nhược cô cô là cô cô giáo tập của thần thiếp. Thần thiếp không dám vong ân.”
Hoàng thượng gật đầu: “Không sai, là người biết báo ân, vậy An Tức Hương danh quý, nàng ở vị trí một đáp ứng, xem ra tốn không ít.”
Ta đáp: “Phương cô cô lúc đó không ghét bỏ thần thiếp hàn vi, bây giờ thần thiếp sao có thể quan tâm đến tiền bạc. Hơn nữa, Phương cô cô càng ngày càng lớn tuổi, sử dụng hương liệu quá nhiều cũng không tốt. Thần thiếp thêm “Hỉ Mai Hương” do chính tay thần thiếp điều chế ra, hương thơm không chỉ phù hợp với Phương cô cô hơn mà còn giúp tiết kiệm được tiền bạc.”
Hoàng thượng nói: “Mấy ngày nay trẫm cũng hơi khó chịu. Hỉ Mai Hương đó của nàng khiến trẫm cảm thấy rất thoải mái, luôn nhắc trẫm về cố nhân. Nàng có thời gian thì làm cho trầm một ít.”
Ta hành lễ vâng lệnh.
Hoàng Thượng nắm lấy ngọc thủ, nói : “Mấy ngày trước, chuyện của Dư Thị, chắc nàng cũng từng nghe qua.”
Ta đáp : “Việc này trong cung có bàn tán, thần thiếp đã nghe nói qua. ”
Ta không dám dễ dàng trả lời. Một bên là người mà Hoàng Thượng thích, một bên là quy củ trong cung.
Nghĩ về số phận của quan nữ tử này trong tương lai, ta phải cân nhắc mà nói: “Suy cho cùng, Dư nương tử trẻ tuổi khí thịnh, hơn nữa cũng không phải xuất thân là tú nữ, nghĩ đến có một vị phi tần tài cao đức hạnh dạy dỗ là chuyện đương nhiên. Nói cho cùng đây cũng là chuyện hậu cung, Hoàng Thượng là thiên tử lo liệu chuyện thiên hạ, Hoàng Hậu Nương Nương vì hậu phi chúng thần thiếp mà nhất định chú ý.”
Hoàng Thượng nở một nụ cười nhẹ, nói : “Không sai, chuyện hậu cung này Hoàng Hậu chú ý cũng đúng rồi. ”
Tô Bồi Thịnh bên cạnh, lộ rõ vẻ lo lắng : “Hoàng Thượng, tối nay Người đến thăm Tề Phi nương nương, ở lại lâu không tốt.”
Hoàng Thượng đứng lên, nói : “Tam a ca mấy ngày nay không khỏe, lớn lên trong cung của Tề Phi. Trẫm đi xem một chút, sẽ đến thăm nàng sau.”
Mấy ngày sau lại có tin tức truyền tới. Dư quan nữ tử bị Thái Hậu tước hiệu phong hào Diệu Âm nương tử, giáng xuống làm cung nữ, ban lệnh cấm túc trong vòng 1 tháng, nếu xử sự không tốt sẽ tiếp tục cấm túc.
Đêm đến liền có nội giám truyền chỉ chuẩn bị cho ta thị tẩm. Ta lệnh Bảo Quyên chuẩn bị tốt nước ngâm Mai Bào, sau đó dùng cho tóc một chút.
Khi ta đang ở trong phụng noãn, nội tâm hỗn loạn. Ta biết rằng ta sẽ không nhận được tình yêu trong suốt cuộc đời, ta muốn vì mẫu thân, vì gia tộc mà sống.
Theo quy củ, trước khi vào Dưỡng Tâm Điện, ta cần tắm gội sạch sẽ. Sau đó, không mặc y phục, quấn chăn bông lên người và được thái giám khiêng vào sảnh của Dưỡng Tâm Điện.
Ta nằm trên giường trong Dưỡng Tâm Điện. Mùi Long Diên Hương khiến ta ý loạn muộn phiền. Bất giác khi Hoàng Thượng xuất hiện ta cũng không nhận ra, lại bị Bệ Hạ làm cho kích động.
Hoàng Thượng ngồi xuống bên giường và nói : “Nàng hôm nay dường như rất sợ trẫm. Nàng của những ngày gần đây có chút không giống nhau.”
Ta định thần lại : “Ngày đó người gặp Hoàng Thượng là đáp ứng An Thị, hôm nay lại là nữ nhân đối diện với nam nhân đầu tiên trong đời. Hoàng Thượng là chỗ dựa một đời của thần thiếp, thiếp là sợ mất đi chỗ dựa này, vì vậy mới có một chút sợ hãi.”
Hoàng Thượng vuốt tóc ta : “Nàng đây là hương vị của giáng mai.”
(*giáng mai : mận đỏ)
Ta vươn tay đỡ lấy long thủ: “Đúng vậy. Hoa mận là tốt nhất để bổ tì vị và ngủ ngon.”
Hoàng Thượng khẽ gật đầu : “Trẫm cho rằng Hỉ Mai Hoa của nàng cùng với vạn vật cao ngạo không giống nhau.”
Ta đứng dậy, mỉm cười và lắc đầu : “Có nhiều thứ khác biệt vào mùa đông hơn là hoa mận. Hoặc tùng bách, hoặc giải trảo lan. Thần thiếp tán thưởng bởi vì nó không cần người khen ngợi màu sắc, mà chỉ có thần khí thanh khiết tràn ngập đất trời.”
Hoàng Thượng lại gật đầu : “Đọc sách, sẽ có ý kiến nhiều. ”
Ta đáp : “Thần thiếp xuất thân vi hàn, chưa từng chăm chỉ trong việc thơ ca, đây đều là nhờ trước khi nhập cung, Thẩm Quý Nhân tỉ tỉ, Hoàn Thường Tại tỉ tỉ chỉ giáo qua. ”
Hoàng Thượng đưa tay ra và ôm ta vào lòng…
Khi ta trở về cung, chỉ thấy đại sảnh chất đầy lễ vật lớn nhỏ. Phú Sát Quý nhân, Hân Thường tại mọi người đều đang ngồi đợi ta quay về. Nội Vụ Phủ cũng đang thay thế những đồ vật cũ trước đó ở trong cung.
Hân Thường tại kéo ta ngồi xuống và nói : “Muội muội mau nghỉ ngơi đi, muội cũng đã mệt rồi. ”
Phú Sát Quý nhân cũng vui mừng : “Thân là người cùng một cung, muội muội hôm nay cũng khiến cho tỉ tỉ phấn khởi. ”
Hân Thường Tại sai người mang một chiếc hộp, từ từ mở ra. Là gấm. Hân Thường tại lại nói: “Muội muội đừng coi thường mảnh gấm này. Bên này là Thục cẩm, bên kia còn có thể so sánh với đấu kim. ”
(*Thục cẩm : gấm của nước Thục)
Phú Sát Quý nhân bên cạnh cũng nói : “Aiya, bất luận là Thục cẩm thì bên trên cũng thêu rất tốt. Những con chim này, trông giống như đang sống vậy. Ta có thể nghe thấy tiếng chim và ngửi thấy hương hoa. ”
Ta nhớ đến cái phong hào ô nhục Ly Phi kiếp trước, trong lòng không khỏi nhục nhã, giữa đôi lông mày liền lộ rõ vẻ không vui. Bảo Quyên phát hiên ta không vui, liền đoan đoan chính chính mà nói : “Các vị chủ tử, hôm qua tiểu chủ nhà nô tì cũng mệt mỏi rồi. Hay là để tiểu chủ nghỉ ngơi trước, cảm tạ các vị chủ tử quan tâm. ”
Vì vậy, bọn họ chào hỏi quan tâm vài câu rồi rời đi.
Không lâu sau, có một vị nội giám đến truyền chỉ thăng ta làm Thường tại, lại ban thưởng Nam Hải trân châu mười xuyến, một vài miếng ngọc lục bảo, một vài sổ gấm, bột phấn, ngọc trai biển Đông và hàng trăm bạc. Ta sai Bảo Quyên lấy ra một ít ngân lượng đưa cho tên thái giám, ý tốt tiễn hắn ra ngoài. Viên thái giám đó khen ngợi hết lời.
Ngày thứ 2, vì lo lắng cho Thẩm Quý nhân và Hoàn Thường tại, ta ăn vận thật giản dị. Kỳ trang chỉ sử dụng hoa văn màu xanh như ý, kỳ đầu chỉ sử dụng chuỗi trân châu bằng hạt gạo và một vài chiếc trâm pha lê.
Vừa bước chân đến cửa Toái Ngọc Hiên liền thấy Thẩm Quý nhân cũng đã ngồi ở bên trong. Ta cúi người hành lễ : “Thẩm Quý nhân vạn phúc, Hoàn Thường tại vạn phúc.”
Thẩm Qúy nhân không nhìn ta, mà chỉ liếc mắt sang chỗ khác rồi nói : “Hoàn muội muội và muội đều là Thường tại, hà tất phải hành lễ. Ta chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ không nhận nổi lễ nghi của muội muội. ”
Chân Hoàn lại cười và kéo ta lại : “Tiểu hài tử của Thẩm Quý nhân lại ăn giấm rồi. Nhanh lên, lại phân phó Hoán Bích thượng trà. ”
Ta vội cười, nói : “Thật trùng hợp. Vốn dĩ muội muội đã chuẩn bị lễ vật cho hai vị tỉ tỉ, rốt cuộc Thẩm tỉ tỉ lại hào phóng, ngồi đây chờ muội muội, muội muội lại đỡ phải đi lại nhiều. ”
Chân Hoàn vui mừng nói : “Đồ vật gì tốt vậy?”
Ta mở hộp đựng ngọc trai Đông Hải ra, Chân Hoàn nhìn kĩ hơn rồi nói với Thẩm Mi Trang : “Thẩm tỉ tỉ mau nhìn xem. Viên ngọc trai này to tròn đầy đặn, nếu làm bông tai hoặc gắn lên kì đầu, đó đều làm người ta phú quý hào phóng a~. Có thể thấy rằng Hoàng Thượng rất thích An muội muội.”
Hoán Bích ở một bên phục vụ trà, giọng nói không có chút hảo ý : “An Thường tại nương nương mời dùng trà. Đây là lát dưa mà người yêu thích. ”
Chân Hoàn bên cạnh thấy vậy liền mắng : “Không được nói năng bữa bãi. Trong cung không phải phẩm vị Tần trở lên, không được gọi nương nương. Lui xuống đi.”
Thấy Hoán Bích có thái độ như vậy, Thẩm Mi Trang cũng có chút ngạc nhiên. Ta không so đo chuyện này, ta nhớ rõ tính khí của Hoán Bích, chỉ nói : “Hoán Bích rất lanh lợi, trí nhớ cũng rất tốt, còn nhớ muội thích ăn dưa. Trong cung muội ngoại trừ Bảo Quyên Bảo Tước đều tuổi còn nhỏ, đi nội phủ còn dễ lầm đường.”
Chân Hoàn kéo ống tay áo Mi Trang và nói : “Muội muội muốn có một nha đầu lanh lợi, tỉ tỉ và ta đã nghĩ đến một nơi, muội muội đến lúc đó mang về đi. Chỉ thấy Cẩm Khê dẫn tới hai nha đầu, tên là Cúc Thanh và Cúc Tinh. ”
Thẩm Mi Trang rút người lại, tựa hồ tiêu tan chút tức giận : “Kỳ thực ta cũng không phải là thật sự tức giận với muội, chỉ là tỉ muội trong cung thì nên cùng tiến cùng lùi. Hoàn Nhi hiện tại vất vả, ta và muội nên giúp đỡ. Thật tốt khi muội ở cạnh Phú Sát Quý nhân và Hân Thường tại, cùng bọn họ hòa nhập. ”
Ta gật đầu và đáp lời : “Vâng. ”
Ta đứng dậy sửa soạn gặp người đã kết thúc một đời ta. Hoàng thượng một thân mặc thường phục màu vàng sáng, có chút sương vương trên lông chồn trên vành nón. Y vẫn vậy, ánh mắt sáng như ngọn đuốc, lấp lánh hữu thần.
Ta cung cung kính kính hành lễ. Y giơ tay ra hiệu cho ta đứng lên, rồi hỏi: “Nghe Phương Nhược nói, hôm đó là nàng làm hương liệu cho Phương Nhược?”
Ta cười, đáp lời: “Đúng vậy. Lúc đầu Phương Nhược cô cô là cô cô giáo tập của thần thiếp. Thần thiếp không dám vong ân.”
Hoàng thượng gật đầu: “Không sai, là người biết báo ân, vậy An Tức Hương danh quý, nàng ở vị trí một đáp ứng, xem ra tốn không ít.”
Ta đáp: “Phương cô cô lúc đó không ghét bỏ thần thiếp hàn vi, bây giờ thần thiếp sao có thể quan tâm đến tiền bạc. Hơn nữa, Phương cô cô càng ngày càng lớn tuổi, sử dụng hương liệu quá nhiều cũng không tốt. Thần thiếp thêm “Hỉ Mai Hương” do chính tay thần thiếp điều chế ra, hương thơm không chỉ phù hợp với Phương cô cô hơn mà còn giúp tiết kiệm được tiền bạc.”
Hoàng thượng nói: “Mấy ngày nay trẫm cũng hơi khó chịu. Hỉ Mai Hương đó của nàng khiến trẫm cảm thấy rất thoải mái, luôn nhắc trẫm về cố nhân. Nàng có thời gian thì làm cho trầm một ít.”
Ta hành lễ vâng lệnh.
Hoàng Thượng nắm lấy ngọc thủ, nói : “Mấy ngày trước, chuyện của Dư Thị, chắc nàng cũng từng nghe qua.”
Ta đáp : “Việc này trong cung có bàn tán, thần thiếp đã nghe nói qua. ”
Ta không dám dễ dàng trả lời. Một bên là người mà Hoàng Thượng thích, một bên là quy củ trong cung.
Nghĩ về số phận của quan nữ tử này trong tương lai, ta phải cân nhắc mà nói: “Suy cho cùng, Dư nương tử trẻ tuổi khí thịnh, hơn nữa cũng không phải xuất thân là tú nữ, nghĩ đến có một vị phi tần tài cao đức hạnh dạy dỗ là chuyện đương nhiên. Nói cho cùng đây cũng là chuyện hậu cung, Hoàng Thượng là thiên tử lo liệu chuyện thiên hạ, Hoàng Hậu Nương Nương vì hậu phi chúng thần thiếp mà nhất định chú ý.”
Hoàng Thượng nở một nụ cười nhẹ, nói : “Không sai, chuyện hậu cung này Hoàng Hậu chú ý cũng đúng rồi. ”
Tô Bồi Thịnh bên cạnh, lộ rõ vẻ lo lắng : “Hoàng Thượng, tối nay Người đến thăm Tề Phi nương nương, ở lại lâu không tốt.”
Hoàng Thượng đứng lên, nói : “Tam a ca mấy ngày nay không khỏe, lớn lên trong cung của Tề Phi. Trẫm đi xem một chút, sẽ đến thăm nàng sau.”
Mấy ngày sau lại có tin tức truyền tới. Dư quan nữ tử bị Thái Hậu tước hiệu phong hào Diệu Âm nương tử, giáng xuống làm cung nữ, ban lệnh cấm túc trong vòng 1 tháng, nếu xử sự không tốt sẽ tiếp tục cấm túc.
Đêm đến liền có nội giám truyền chỉ chuẩn bị cho ta thị tẩm. Ta lệnh Bảo Quyên chuẩn bị tốt nước ngâm Mai Bào, sau đó dùng cho tóc một chút.
Khi ta đang ở trong phụng noãn, nội tâm hỗn loạn. Ta biết rằng ta sẽ không nhận được tình yêu trong suốt cuộc đời, ta muốn vì mẫu thân, vì gia tộc mà sống.
Theo quy củ, trước khi vào Dưỡng Tâm Điện, ta cần tắm gội sạch sẽ. Sau đó, không mặc y phục, quấn chăn bông lên người và được thái giám khiêng vào sảnh của Dưỡng Tâm Điện.
Ta nằm trên giường trong Dưỡng Tâm Điện. Mùi Long Diên Hương khiến ta ý loạn muộn phiền. Bất giác khi Hoàng Thượng xuất hiện ta cũng không nhận ra, lại bị Bệ Hạ làm cho kích động.
Hoàng Thượng ngồi xuống bên giường và nói : “Nàng hôm nay dường như rất sợ trẫm. Nàng của những ngày gần đây có chút không giống nhau.”
Ta định thần lại : “Ngày đó người gặp Hoàng Thượng là đáp ứng An Thị, hôm nay lại là nữ nhân đối diện với nam nhân đầu tiên trong đời. Hoàng Thượng là chỗ dựa một đời của thần thiếp, thiếp là sợ mất đi chỗ dựa này, vì vậy mới có một chút sợ hãi.”
Hoàng Thượng vuốt tóc ta : “Nàng đây là hương vị của giáng mai.”
(*giáng mai : mận đỏ)
Ta vươn tay đỡ lấy long thủ: “Đúng vậy. Hoa mận là tốt nhất để bổ tì vị và ngủ ngon.”
Hoàng Thượng khẽ gật đầu : “Trẫm cho rằng Hỉ Mai Hoa của nàng cùng với vạn vật cao ngạo không giống nhau.”
Ta đứng dậy, mỉm cười và lắc đầu : “Có nhiều thứ khác biệt vào mùa đông hơn là hoa mận. Hoặc tùng bách, hoặc giải trảo lan. Thần thiếp tán thưởng bởi vì nó không cần người khen ngợi màu sắc, mà chỉ có thần khí thanh khiết tràn ngập đất trời.”
Hoàng Thượng lại gật đầu : “Đọc sách, sẽ có ý kiến nhiều. ”
Ta đáp : “Thần thiếp xuất thân vi hàn, chưa từng chăm chỉ trong việc thơ ca, đây đều là nhờ trước khi nhập cung, Thẩm Quý Nhân tỉ tỉ, Hoàn Thường Tại tỉ tỉ chỉ giáo qua. ”
Hoàng Thượng đưa tay ra và ôm ta vào lòng…
Khi ta trở về cung, chỉ thấy đại sảnh chất đầy lễ vật lớn nhỏ. Phú Sát Quý nhân, Hân Thường tại mọi người đều đang ngồi đợi ta quay về. Nội Vụ Phủ cũng đang thay thế những đồ vật cũ trước đó ở trong cung.
Hân Thường tại kéo ta ngồi xuống và nói : “Muội muội mau nghỉ ngơi đi, muội cũng đã mệt rồi. ”
Phú Sát Quý nhân cũng vui mừng : “Thân là người cùng một cung, muội muội hôm nay cũng khiến cho tỉ tỉ phấn khởi. ”
Hân Thường Tại sai người mang một chiếc hộp, từ từ mở ra. Là gấm. Hân Thường tại lại nói: “Muội muội đừng coi thường mảnh gấm này. Bên này là Thục cẩm, bên kia còn có thể so sánh với đấu kim. ”
(*Thục cẩm : gấm của nước Thục)
Phú Sát Quý nhân bên cạnh cũng nói : “Aiya, bất luận là Thục cẩm thì bên trên cũng thêu rất tốt. Những con chim này, trông giống như đang sống vậy. Ta có thể nghe thấy tiếng chim và ngửi thấy hương hoa. ”
Ta nhớ đến cái phong hào ô nhục Ly Phi kiếp trước, trong lòng không khỏi nhục nhã, giữa đôi lông mày liền lộ rõ vẻ không vui. Bảo Quyên phát hiên ta không vui, liền đoan đoan chính chính mà nói : “Các vị chủ tử, hôm qua tiểu chủ nhà nô tì cũng mệt mỏi rồi. Hay là để tiểu chủ nghỉ ngơi trước, cảm tạ các vị chủ tử quan tâm. ”
Vì vậy, bọn họ chào hỏi quan tâm vài câu rồi rời đi.
Không lâu sau, có một vị nội giám đến truyền chỉ thăng ta làm Thường tại, lại ban thưởng Nam Hải trân châu mười xuyến, một vài miếng ngọc lục bảo, một vài sổ gấm, bột phấn, ngọc trai biển Đông và hàng trăm bạc. Ta sai Bảo Quyên lấy ra một ít ngân lượng đưa cho tên thái giám, ý tốt tiễn hắn ra ngoài. Viên thái giám đó khen ngợi hết lời.
Ngày thứ 2, vì lo lắng cho Thẩm Quý nhân và Hoàn Thường tại, ta ăn vận thật giản dị. Kỳ trang chỉ sử dụng hoa văn màu xanh như ý, kỳ đầu chỉ sử dụng chuỗi trân châu bằng hạt gạo và một vài chiếc trâm pha lê.
Vừa bước chân đến cửa Toái Ngọc Hiên liền thấy Thẩm Quý nhân cũng đã ngồi ở bên trong. Ta cúi người hành lễ : “Thẩm Quý nhân vạn phúc, Hoàn Thường tại vạn phúc.”
Thẩm Qúy nhân không nhìn ta, mà chỉ liếc mắt sang chỗ khác rồi nói : “Hoàn muội muội và muội đều là Thường tại, hà tất phải hành lễ. Ta chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ không nhận nổi lễ nghi của muội muội. ”
Chân Hoàn lại cười và kéo ta lại : “Tiểu hài tử của Thẩm Quý nhân lại ăn giấm rồi. Nhanh lên, lại phân phó Hoán Bích thượng trà. ”
Ta vội cười, nói : “Thật trùng hợp. Vốn dĩ muội muội đã chuẩn bị lễ vật cho hai vị tỉ tỉ, rốt cuộc Thẩm tỉ tỉ lại hào phóng, ngồi đây chờ muội muội, muội muội lại đỡ phải đi lại nhiều. ”
Chân Hoàn vui mừng nói : “Đồ vật gì tốt vậy?”
Ta mở hộp đựng ngọc trai Đông Hải ra, Chân Hoàn nhìn kĩ hơn rồi nói với Thẩm Mi Trang : “Thẩm tỉ tỉ mau nhìn xem. Viên ngọc trai này to tròn đầy đặn, nếu làm bông tai hoặc gắn lên kì đầu, đó đều làm người ta phú quý hào phóng a~. Có thể thấy rằng Hoàng Thượng rất thích An muội muội.”
Hoán Bích ở một bên phục vụ trà, giọng nói không có chút hảo ý : “An Thường tại nương nương mời dùng trà. Đây là lát dưa mà người yêu thích. ”
Chân Hoàn bên cạnh thấy vậy liền mắng : “Không được nói năng bữa bãi. Trong cung không phải phẩm vị Tần trở lên, không được gọi nương nương. Lui xuống đi.”
Thấy Hoán Bích có thái độ như vậy, Thẩm Mi Trang cũng có chút ngạc nhiên. Ta không so đo chuyện này, ta nhớ rõ tính khí của Hoán Bích, chỉ nói : “Hoán Bích rất lanh lợi, trí nhớ cũng rất tốt, còn nhớ muội thích ăn dưa. Trong cung muội ngoại trừ Bảo Quyên Bảo Tước đều tuổi còn nhỏ, đi nội phủ còn dễ lầm đường.”
Chân Hoàn kéo ống tay áo Mi Trang và nói : “Muội muội muốn có một nha đầu lanh lợi, tỉ tỉ và ta đã nghĩ đến một nơi, muội muội đến lúc đó mang về đi. Chỉ thấy Cẩm Khê dẫn tới hai nha đầu, tên là Cúc Thanh và Cúc Tinh. ”
Thẩm Mi Trang rút người lại, tựa hồ tiêu tan chút tức giận : “Kỳ thực ta cũng không phải là thật sự tức giận với muội, chỉ là tỉ muội trong cung thì nên cùng tiến cùng lùi. Hoàn Nhi hiện tại vất vả, ta và muội nên giúp đỡ. Thật tốt khi muội ở cạnh Phú Sát Quý nhân và Hân Thường tại, cùng bọn họ hòa nhập. ”
Ta gật đầu và đáp lời : “Vâng. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.