Chặn Lại Quý Công Tử Toàn Diện
Chương 14
Đồng Đồng
03/11/2014
"Nói nha, Tư Mỹ,
cậu tại sao không nói?" Từ Chiêu Đệ ở một bên cổ vũ, không nghĩ tới thúc giục này lại đem tên Khang Tư Mỹ nói ra.
Người cô lập tức hóa đá. Thôi coi như xong, thế là lộ rồi, lộ hết rồi, cái này rõ ràng chính là nói cho Thẩm Nghệ Dạ người đang đội mặt nạ con sóc chính là cô, cố ý cùng hắn đối nghịch đúng là người vừa mới rời đi không bao lâu, nói có chuyện gấp muốn làm .
"Tư Mỹ? !" Thẩm Nghệ Dạ tâm hoả nổi lên, thì ra là trong miệng cô nói việc gấp chính là vội vã tới vạch trần hắn cùng đối nghịch với hắn.
Giờ phút này không đi thì đợi đến bao giờ, nếu là bây giờ trước mặt quần chúng hạ mặt nạ xuống ( mũ trùm đầu hình con sóc), đến lúc đó lập tức phải đối mặt hai người, đối với cô mà nói hai người này đều vô cùng quan trọng, cô nên như thế nào tự xử?
36 kế chạy là thượng sách.
Cô xoay người chạy nhanh, chỉ cần nhìn người đang đội cái mũ trùm đầu nặng trình trịch kia hết sức chạy thoát, Thẩm Nghệ Dạ không cần đoán liền biết được người bên trong nhất định là Khang Tư Mỹ, loại có tật giật mình, còn có thể không đánh đã khai, ngoài cô ra còn có ai có hành động như vậy?
"Tư Mỹ, có lời gì có thể từ từ nói, ngu ngốc! Trên đường xe nhiều, không nên chạy loạn như vậy!" Thẩm Nghệ Dạ ở phía sau gọi, nhưng đằng trước con "sóc chuột" có thể là thẹn không dám gặp người, cho nên đâu để ý người ở phía sau kêu la cái gì, chạy trước hẵn nói!
Chỉ thấy một con"sóc chuột" xuyên qua dòng xe, chạy nhanh qua đường, đúng lúc này lại là thời gian tan ca, trên đường sóng người mãnh liệt, mọi người còn tưởng rằng Đài Loan cũng có công viên Disneyland, lại có nhân viên đội mũ động vật chạy trên đường lớn?
Mà ở phía sauThẩm Nghệ Dạ tận lực đuổi theo không biết được Khang Tư Mỹ chạy lại nhanh như vậy, nhìn cô ốm tong teo, toàn thân không có mấy cân thịt, lại có thể chạy đi như bay như vậy.
Cuối cùng Khang Tư Mỹ không còn lựa chọn nào khác chạy vào trạm xe điện ngầm, cô vẫn đội trên đầu cái mũ con sóc, chắc hẳn phải khiến cho người trong sân ga chú ý.
"Tiền lẻ. . . . . . Tiền lẻ. . . . . ." Khang Tư Mỹ sờ sờ túi, cố gắng tìm tiền lẻ để đi vào trạm xe điện ngầm.
Tìm một lúc rốt cuộc cô cũng tìm được hai đồng 10 xu.
Cô vội vàng nhét vào máy bán vé, lấy vé chạy vào trạm xe điện ngầm.
Sau khi Thẩm Nghệ Dạ chạy tới bởi vì chưa từng đi tàu điện ngầm, cho nên phải mất một lúc mới đổi được tiền lẻ mua vé, vội vã tiến vào tàu điện ngầm.
Muốn tìm một người trong khuôn viên lớn như vậy thật khó khăn, cũng may mục tiêu rõ ràng như vậy, mọi người cũng sẽ không nhịn được tò mò mà nhìn cô, cho nên bất kể Khang Tư Mỹ dù có trốn thế nào, cũng là không chạy khỏi mắt của hắn.
"Khang Tư Mỹ, với cái đầu con sóc nặng như vậy, em còn có thể chạy đến đâu đây?" Thẩm Nghệ Dạ từ từ đến gần cô, lúc này có một chuyến tàu điện ngầm đúng lúc lái tới, cô nắm lấy cơ hội trước tiên lên xe hãy nói.
Chỉ là cô làm như vậy, không thể nghi ngờ là vào ngõ cụt, khi đám người nối đuôi đi vào phía sau xe, cô càng giống như con chim trong lồng, bất kể cô trốn thế nào, trừ phi nhảy khỏi xe, nếu không thì không còn đường lui rồi.
Ở trên tàu điện ngầm cô lại nhớ đến, lúc trước cũng là ở trên tàu điện ngầm cô đã gặp đám người Phan Đình, nhưng lúc đó chỉ có cô và ba người kia, mà bây giờ trừ Thẩm Nghệ Dạ bên ngoài, còn có rất nhiều hành khách, bọn họ đều mang ánh mắt tò mò mãnh liệt nhìn cô.
Cô vẫn hướng góc buồng xe co người lại, co lại đến nửa điểm đường lui cũng không có, mới biết mình chỉ có thể ngồi chờ chết, có biến thành sóc chuột cũng không thể chạy ra ngoài.
"Em con sóc nhỏ này còn muốn chạy đến nơi nào đây?"
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ vào cái đầu con sóc nhỏ kia rõ ràng là chạy không ra khỏi lòng bàn tay của hắn, còn nhất định chạy cho hắn đuổi theo, thật không biết cô đầu dưa rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Cô không lên tiếng, đầu thủy chung cúi thật thấp, giống như là một con sóc đang sám hối.
"Bỏ cái mũ trùm đầu này xuống đi, đội lâu như vậy lại chạy xa như thế, không sợ nóng đến hư đầu sao?" Hắn chủ động muốn thay cô cởi cái mũ trùm đầu xuống, nhưng cô lại thà mang như vậy, có thể thấy được cô là thẹn với hắn, không dám nhìn hắn.
“ Anh đã biết em là ai, em không để cho anh đem cái mũ trùm đầu bỏ xuống, anh thật sự sẽ tức giận!" Nhìn cô chạy trốn mồ hôi đầy người, cũng không sợ nóng chết.
Nghe Thẩm Nghệ Dạ không ngừng thuyết phục, Khang Tư Mỹ để cho hắn giúp một tay cởi cái mũ trùm đầu này xuống, vừa lấy xuống chỉ thấy mặt cô đầy mồ hôi, tóc lộn xộn, bộ dạng giống như mới từ trong nước ngoi lên.
"Thì ra là chuyện em vội vã muốn đuổi đi làm chính là trợ giúp những người bảo vệ môi trường cùng anh đối nghịch, có phải hay không?" Trong tàu điện ngầm lúc này có rất nhiều người, chỉ là mọi người cảm thấy hai người đang nói chuyện kia không khí tỏa ra lạnh như băng, khiến mọi người chỉ dám len lén liếc nhìn, không dám ngay mặt nhìn thẳng.
Biết rõ cái vấn đề này cô rất khó nói cho ra miệng, anh tại sao còn phải hỏi?
Chẳng lẽ anh không biết cô chính là không tiếc cái mạng già mà hục mạng chạy trốn, nguyên nhân không phải anh đã biết sao?
Nếu là chuyện có thể giải thích một cách rõ ràng, cô cũng không cần phải khiến mình chật vật như vậy, đầu đội mũ trùm đầu buồn cười như vậy chạy đến tàu điện ngầm, thật giống như một người trong gánh xiếc không kịp tháo trang phục biểu diễn ra vậy, thật là mất hết cả mặt mũi!
" Em hiểu được làm như vậy rất quá đáng, nếu như nói lời giải thích vừa thúi vừa dài, anh lại phải kiên nhẫn nghe, anh mắng chửi đi, mắng em là gió chiều nào theo chiều đó, mắng em là Chưởng Môn Nhân phái dưa hấu, mắng em cái gì em cũng nhận, chỉ cần trong lòng anh có thể thoải mái, thích mắng kiểu gì đều được." Cô nhận, dù sao ông trời chính là muốn để cho cô thua ở nơi này, nếu như nhất định thay mình cố gắng tìm cách giải thích, sợ rằng chỉ biết bị nói thành là già mồn át lẽ phải.
"Không, anh muốn nghe em giải thích, bất kể em phải nói bao lâu, anh đều sẽ kiên nhẫn nghe." Nữ nhân này bản tính không hư, không phải là cái loại người trong ngoài không đồng nhất.
Xe vừa dừng lại, đám người vừa đứng dần tản đi, Thẩm Nghệ Dạ cầm khăn tay giúp cô lau đi mồ hôi trên đầu, hắn muốn nghe cô từ từ nói, mà cô lại mau nói, nói càng nhanh nội dung càng rải rác, càng nghe càng không hiểu cô đang nói cái gì --
" Em chính là cá đại " Bắc bảy " ( cá bảy sắc), em còn nhớ lúc em còn nhỏ, người ta muốn em làm cái gì em cảm thấy được là em liền đi làm, nhưng là càng về sau cùng nhận thức ban đầu toàn bộ không giống nhau, nếu là lần này em theo học tỷ làm hoạt động biểu tình mà biết rõ nội dung của nó, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Như một tiểu nữ sinh thân bất do kỷ, đối mặt hai người quan trọng giống nhau, cô bị làm khó đến muốn đập đầu vào tường giải thoát.
Thẩm Nghệ Dạ nhìn cô vừa nói vừa ho, hết sức muốn đem lời giải thích nói cho rõ ràng, mắt thấy cũng đã tới trạm cuối, nhưng cứ như là đàn gẩy tai trâu, trọng điểm là cái gì hắn một chút cũng không hiểu được.
"Em đừng vội, có lời gì từ từ nói." Hắn nghe đã năm phút đồng hồ còn không hiểu được trọng điểm ở đâu.
Xe đã tới Phủ Thị Chính, Thẩm Nghệ Dạ dẫn theo cô xuống xe, đầu tiên hắn phải giúp cô mua thêm một bộ quần áo mới, trong quá chạy trốn trình, cô mồ hôi chảy đầy người, y phục cơ hồ cũng muốn ướt đẫm, vì sợ cô bị cảm lạnh, hắn nghĩ giúp cô thay một bộ trang phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn mang cô đến cửa hàng Tân Quang, bên trong bán đều là hàng hiệu hạng sang, mà Khang Tư Mỹ đối với lầu một có những cửa hàng chuyên kinh doanh hàng hiệu, lầu hai có những tiệm trang sức tinh phẩm, thậm chí nhân viên bán hàng ở đó, họ làm ở phòng nào đứng chỗ nào, cô đều rõ như bàn tay.
Bởi vì đối với cô mà nói, trước kia cô chính là phá gia, mới có thể đem mình làm cho thảm như vậy, hiện tại những cửa hàng này đã bị cô cự tuyệt lui tới, đã có hơn mấy tháng cô đều giống như Đại Vũ, đi qua cửa mà không nhìn vào, chứ nói chi là đi vào shopping.
"Thế nào, em không vội thay bộ quần áo đã ướt sũng này, đến lúc đó bị cảm thì làm sao?"
Từ trong ánh mắt của cô hắn thấy sự do dự cùng chần chờ, trước mắt tòa hào hoa cao vút Tân Quang này giống như là rắn độc mãnh thú, khiến Khang Tư Mỹ phải dừng lại, hoàn toàn không dám tiến về phía trước một bước, hắn nghĩ không thông, nơi này chính là đại đa số phụ nữ đều yêu thích đi shopping, ước gì cuồng nhiệt mà mua sắm một phen, thế nào cô lại lẳng lặng đứng ở cửa tiệm, một chút cũng không có kích động muốn đi vào bên trong?
"Có phải hay không quên mang ví tiền, đừng lo lắng, anh chỗ này có tiền, đi thôi!" Thẩm Nghệ Dạ cho là cô không có mang tiền, nhưng cũng không phải bởi vì nguyên nhân này.
"Chúng ta. . . . . . Chúng ta đi đến của hàng con ếch có hai dấu chân mua có được hay không?" Cô đang phải liệu cơm gắp mắm, tăng thu giảm chi, không thể giống như Thẩm Nghệ Dạ, giống như mình là mỏ vàng, không bao giờ lo thiếu tiền.
"Không cần tiết kiệm tiền cho anh như vậy, coi như cho tới bây giờ, em còn chưa có giải thích cho anh rõ ràng tại sao em muốn đánh cờ đỏ phản cờ đỏ, len lén đi giúp học tỷ của em để đối nghịch với anh, nhưng mua cho em một bộ trang phục hẳn hoi, phần năng lực này anh là tuyệt đối có."
Thật ra thì Thẩm Nghệ Dạ ở trong lòng đã sớm tha thứ cho cô, hắn tuyệt đối tin tưởng cô không phải người xấu, hơn nữa một khi chân tướng bại lộ, lý do kia nhất định là hắn có khả năng tiếp nhận.
Trên thế giới này, có quá nhiều chuyện thần quỷ xui khiến, nếu như mỗi sự kiện hắn cũng tính toán chi li, ruột gà thử bụng, phiền não của hắn khẳng định thành một đống lớn, sớm lấy được chứng sầu muộn.
Khang Tư Mỹ lại hết sức kiên quyết, nếu như cô yêu Thẩm Nghệ Dạ, nên thay anh suy nghĩ, coi như anh kiếm tiền giống như in tiền, vậy thì thế nào? Dù sao đó là tiền của anh, không phải là của mình, không thể nào tiêu xài lãng phí được, như vậy cùng với cô ngày trước tiêu xài xa xỉ vô độ lại có cái gì khác biệt?
"Em cảm thấy mặc áo lông bình thường, quần rộng thùng thình khi vận động cũng rất thư thái, anh đừng ép em mặc những thứ đắt tiền kia, hơn nữa trang phục không phải chỉ cần đẹp mắt, có phải hay không một chút ý nghĩa cũng không có?"
Trước mắt những nhãn hiệu thời trang kia, đối với cô một chút lực hút cũng không có, cô hiểu phản phác chết đạo lý, cho dù công việc bây giờ phải thường thường đụng phải những trang phục cao cấp này, nhưng cô không bao giờ động lòng nữa, bởi vì từ nơi này, khiến cô thật sâu hiểu được có một thứ so với bất kỳ đồ vật gì bên trong này cũng còn có giá trị hơn, đó chính là tình yêu.
"Được rồi, liền nghe em ." Hắn đối với cô lại thêm vài phần kính trọng, một cô gái đứng trước các trang phục hàng hiệu mà tuyệt đối không động lòng, nữ nhân này ở trong cảm nhận của hắn lại càng tăng thêm phân!
Đi vào cửa hàng con ếch có hai dấu chân, Khang Tư Mỹ chọn một chiếc quần màu lam đậm, và một áo len cao cổ màu trắng, ở trước gương nàng hài lòng cười. Thì ra là chất phác cũng là một loại mỹ, cô bây giờ ít đi hư vinh, nhiều thanh nhã, xem ra cũng không kém so với trước kia, ngược lại mang phong cách phóng khoáng, thực tế hơn.
Thay bộ đồ mới Khang Tư Mỹ ở trong mắt Thẩm Nghệ Dạ đã mang môt hương vị mới, áo len màu trắng cho thấy cô hồn nhiên, cá tính cởi mở, kết hợp với quần màu lam đậm lại khiến cô giống một nữ sinh hoạt bát đáng yêu.
Đầu tóc gọn gàng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn rất hợp với cô , nếu không phải là đang ở nơi công cộng, hắn thật muốn ôm cô vào lòng càng không ngừng muốn hôn cô.
Oa, hai món này cộng vào có một ngàn hai, vẫn chưa tới một phần mười của Chanel mà mình mua trước kia. Suy nghĩ một chút quá khứ mình thật là điên rồi, đi mua một bộ y phục hơn vạn đồng mà cũng chẳng đẹp mắt hơn bộ này.
Khi Thẩm Nghệ Dạ muốn xuất ra thẻ tín dụng thay cô trả tiền thì cô rất nhanh vọt tới trước quầy đem thẻ tín dụng của anh ngăn lại, sau đó lập tức móc bóp ra, dùng tiền mặt tới trả tiền.
"Cũng chỉ có một ngàn hai, không thể để cho anh biểu hiện sao?"
" Cái quán nhỏ này em có thể tự lo được, còn quán lớn hơn . . . . . ." cô suy nghĩ một chút, cười ngọt ngào nói: “ Em có thể thanh toán được, hiện tại, muốn mua đồ gì thì tiêu tiền của mình là thích nhất."
"Em không có thẻ tín dụng để mua đồ hay sao?" Hắn chú ý đến trong bao da của cô một tấm thẻ cũng không có.
"Đã cắt toàn bộ , dùng tiền mặt mua mới có thể cảm thấy đau lòng, biết đau lòng rồi sẽ muốn tiết kiệm tiền, nếu là dùng thẻ tín dụng, mua bao nhiêu nhưng mà cũng chỉ là một vài con mắt, ký hóa đơn, hời hợt, đến lúc đó nợ nần chồng chất thật mệt mỏi, đợi đến khi phải trả khoản lúc đó nhất định chỉ còn cách ngồi khóc." Đây chính kinh nghiệm mà Khang đại tiểu thư rút ra được, cô đau điếng người, cõng món nợ sống qua ngày, thật là thống khổ a!
Thân là một nhà thiết kế thời trang còn có thể như vậy rửa sạch, không để dính bụi, tuyệt không bị màu sắc rực rỡ thế giới đầu độc, điểm này đúng là đáng quý, lấy cô làm lão bà còn sợ tiền tài không lấy được? Gia tộc không cách nào thịnh vượng?
"Được rồi, nếu em không cho anh có cơ hội thể hiện, như vậy đi, em vẫn còn thiếu anh một lời giải thích, em phải mời anh ăn cái gì, sau đó sẽ từ từ đem tất cả nói rõ, như vậy không quá mức chứ?" Làm thế nào, hắn càng ngày càng thích cùng ở một chỗ với cô rồi, nhìn cô nói một đống lớn lạc đề còn nói mãi không tới trọng điểm, thế nhưng lại khiến cho tâm tình cực kỳ tốt?
"Ăn cơm?" Má ơi, anh không phải đều là ăn các loại thức ăn như vây cá cao cấp chứ chứ?
"Chỉ là món cơm rang trứng không đến nỗi khiến em sắc mặt biến thành khó nhìn như vậy chứ?"
" Cơm rang trứng?"(xin lỗi mọi người, tên thật của món nhày là “ trương lỗ thịt cơm” hình như là cơm với trứng nhồi thịt thì phải, tìm mãi mà ko thấy món đó, nên mình chém)
"Lại thêm một chén canh."
" Bao nhiêu đó vẫn trong phạm vi cho phép của em" Cô tính toán tỉ mỉ nói.
"Vậy còn chờ gì, hiện tại liền đi thôi!" Thẩm Nghệ Dạ cười nói, kéo tay của cô chuẩn bị cùng đi ăn, bữa ăn này giống như là lần hẹn hò đầu tiên " Bữa ăn tối lãng mạn" .
Người cô lập tức hóa đá. Thôi coi như xong, thế là lộ rồi, lộ hết rồi, cái này rõ ràng chính là nói cho Thẩm Nghệ Dạ người đang đội mặt nạ con sóc chính là cô, cố ý cùng hắn đối nghịch đúng là người vừa mới rời đi không bao lâu, nói có chuyện gấp muốn làm .
"Tư Mỹ? !" Thẩm Nghệ Dạ tâm hoả nổi lên, thì ra là trong miệng cô nói việc gấp chính là vội vã tới vạch trần hắn cùng đối nghịch với hắn.
Giờ phút này không đi thì đợi đến bao giờ, nếu là bây giờ trước mặt quần chúng hạ mặt nạ xuống ( mũ trùm đầu hình con sóc), đến lúc đó lập tức phải đối mặt hai người, đối với cô mà nói hai người này đều vô cùng quan trọng, cô nên như thế nào tự xử?
36 kế chạy là thượng sách.
Cô xoay người chạy nhanh, chỉ cần nhìn người đang đội cái mũ trùm đầu nặng trình trịch kia hết sức chạy thoát, Thẩm Nghệ Dạ không cần đoán liền biết được người bên trong nhất định là Khang Tư Mỹ, loại có tật giật mình, còn có thể không đánh đã khai, ngoài cô ra còn có ai có hành động như vậy?
"Tư Mỹ, có lời gì có thể từ từ nói, ngu ngốc! Trên đường xe nhiều, không nên chạy loạn như vậy!" Thẩm Nghệ Dạ ở phía sau gọi, nhưng đằng trước con "sóc chuột" có thể là thẹn không dám gặp người, cho nên đâu để ý người ở phía sau kêu la cái gì, chạy trước hẵn nói!
Chỉ thấy một con"sóc chuột" xuyên qua dòng xe, chạy nhanh qua đường, đúng lúc này lại là thời gian tan ca, trên đường sóng người mãnh liệt, mọi người còn tưởng rằng Đài Loan cũng có công viên Disneyland, lại có nhân viên đội mũ động vật chạy trên đường lớn?
Mà ở phía sauThẩm Nghệ Dạ tận lực đuổi theo không biết được Khang Tư Mỹ chạy lại nhanh như vậy, nhìn cô ốm tong teo, toàn thân không có mấy cân thịt, lại có thể chạy đi như bay như vậy.
Cuối cùng Khang Tư Mỹ không còn lựa chọn nào khác chạy vào trạm xe điện ngầm, cô vẫn đội trên đầu cái mũ con sóc, chắc hẳn phải khiến cho người trong sân ga chú ý.
"Tiền lẻ. . . . . . Tiền lẻ. . . . . ." Khang Tư Mỹ sờ sờ túi, cố gắng tìm tiền lẻ để đi vào trạm xe điện ngầm.
Tìm một lúc rốt cuộc cô cũng tìm được hai đồng 10 xu.
Cô vội vàng nhét vào máy bán vé, lấy vé chạy vào trạm xe điện ngầm.
Sau khi Thẩm Nghệ Dạ chạy tới bởi vì chưa từng đi tàu điện ngầm, cho nên phải mất một lúc mới đổi được tiền lẻ mua vé, vội vã tiến vào tàu điện ngầm.
Muốn tìm một người trong khuôn viên lớn như vậy thật khó khăn, cũng may mục tiêu rõ ràng như vậy, mọi người cũng sẽ không nhịn được tò mò mà nhìn cô, cho nên bất kể Khang Tư Mỹ dù có trốn thế nào, cũng là không chạy khỏi mắt của hắn.
"Khang Tư Mỹ, với cái đầu con sóc nặng như vậy, em còn có thể chạy đến đâu đây?" Thẩm Nghệ Dạ từ từ đến gần cô, lúc này có một chuyến tàu điện ngầm đúng lúc lái tới, cô nắm lấy cơ hội trước tiên lên xe hãy nói.
Chỉ là cô làm như vậy, không thể nghi ngờ là vào ngõ cụt, khi đám người nối đuôi đi vào phía sau xe, cô càng giống như con chim trong lồng, bất kể cô trốn thế nào, trừ phi nhảy khỏi xe, nếu không thì không còn đường lui rồi.
Ở trên tàu điện ngầm cô lại nhớ đến, lúc trước cũng là ở trên tàu điện ngầm cô đã gặp đám người Phan Đình, nhưng lúc đó chỉ có cô và ba người kia, mà bây giờ trừ Thẩm Nghệ Dạ bên ngoài, còn có rất nhiều hành khách, bọn họ đều mang ánh mắt tò mò mãnh liệt nhìn cô.
Cô vẫn hướng góc buồng xe co người lại, co lại đến nửa điểm đường lui cũng không có, mới biết mình chỉ có thể ngồi chờ chết, có biến thành sóc chuột cũng không thể chạy ra ngoài.
"Em con sóc nhỏ này còn muốn chạy đến nơi nào đây?"
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ vào cái đầu con sóc nhỏ kia rõ ràng là chạy không ra khỏi lòng bàn tay của hắn, còn nhất định chạy cho hắn đuổi theo, thật không biết cô đầu dưa rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Cô không lên tiếng, đầu thủy chung cúi thật thấp, giống như là một con sóc đang sám hối.
"Bỏ cái mũ trùm đầu này xuống đi, đội lâu như vậy lại chạy xa như thế, không sợ nóng đến hư đầu sao?" Hắn chủ động muốn thay cô cởi cái mũ trùm đầu xuống, nhưng cô lại thà mang như vậy, có thể thấy được cô là thẹn với hắn, không dám nhìn hắn.
“ Anh đã biết em là ai, em không để cho anh đem cái mũ trùm đầu bỏ xuống, anh thật sự sẽ tức giận!" Nhìn cô chạy trốn mồ hôi đầy người, cũng không sợ nóng chết.
Nghe Thẩm Nghệ Dạ không ngừng thuyết phục, Khang Tư Mỹ để cho hắn giúp một tay cởi cái mũ trùm đầu này xuống, vừa lấy xuống chỉ thấy mặt cô đầy mồ hôi, tóc lộn xộn, bộ dạng giống như mới từ trong nước ngoi lên.
"Thì ra là chuyện em vội vã muốn đuổi đi làm chính là trợ giúp những người bảo vệ môi trường cùng anh đối nghịch, có phải hay không?" Trong tàu điện ngầm lúc này có rất nhiều người, chỉ là mọi người cảm thấy hai người đang nói chuyện kia không khí tỏa ra lạnh như băng, khiến mọi người chỉ dám len lén liếc nhìn, không dám ngay mặt nhìn thẳng.
Biết rõ cái vấn đề này cô rất khó nói cho ra miệng, anh tại sao còn phải hỏi?
Chẳng lẽ anh không biết cô chính là không tiếc cái mạng già mà hục mạng chạy trốn, nguyên nhân không phải anh đã biết sao?
Nếu là chuyện có thể giải thích một cách rõ ràng, cô cũng không cần phải khiến mình chật vật như vậy, đầu đội mũ trùm đầu buồn cười như vậy chạy đến tàu điện ngầm, thật giống như một người trong gánh xiếc không kịp tháo trang phục biểu diễn ra vậy, thật là mất hết cả mặt mũi!
" Em hiểu được làm như vậy rất quá đáng, nếu như nói lời giải thích vừa thúi vừa dài, anh lại phải kiên nhẫn nghe, anh mắng chửi đi, mắng em là gió chiều nào theo chiều đó, mắng em là Chưởng Môn Nhân phái dưa hấu, mắng em cái gì em cũng nhận, chỉ cần trong lòng anh có thể thoải mái, thích mắng kiểu gì đều được." Cô nhận, dù sao ông trời chính là muốn để cho cô thua ở nơi này, nếu như nhất định thay mình cố gắng tìm cách giải thích, sợ rằng chỉ biết bị nói thành là già mồn át lẽ phải.
"Không, anh muốn nghe em giải thích, bất kể em phải nói bao lâu, anh đều sẽ kiên nhẫn nghe." Nữ nhân này bản tính không hư, không phải là cái loại người trong ngoài không đồng nhất.
Xe vừa dừng lại, đám người vừa đứng dần tản đi, Thẩm Nghệ Dạ cầm khăn tay giúp cô lau đi mồ hôi trên đầu, hắn muốn nghe cô từ từ nói, mà cô lại mau nói, nói càng nhanh nội dung càng rải rác, càng nghe càng không hiểu cô đang nói cái gì --
" Em chính là cá đại " Bắc bảy " ( cá bảy sắc), em còn nhớ lúc em còn nhỏ, người ta muốn em làm cái gì em cảm thấy được là em liền đi làm, nhưng là càng về sau cùng nhận thức ban đầu toàn bộ không giống nhau, nếu là lần này em theo học tỷ làm hoạt động biểu tình mà biết rõ nội dung của nó, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Như một tiểu nữ sinh thân bất do kỷ, đối mặt hai người quan trọng giống nhau, cô bị làm khó đến muốn đập đầu vào tường giải thoát.
Thẩm Nghệ Dạ nhìn cô vừa nói vừa ho, hết sức muốn đem lời giải thích nói cho rõ ràng, mắt thấy cũng đã tới trạm cuối, nhưng cứ như là đàn gẩy tai trâu, trọng điểm là cái gì hắn một chút cũng không hiểu được.
"Em đừng vội, có lời gì từ từ nói." Hắn nghe đã năm phút đồng hồ còn không hiểu được trọng điểm ở đâu.
Xe đã tới Phủ Thị Chính, Thẩm Nghệ Dạ dẫn theo cô xuống xe, đầu tiên hắn phải giúp cô mua thêm một bộ quần áo mới, trong quá chạy trốn trình, cô mồ hôi chảy đầy người, y phục cơ hồ cũng muốn ướt đẫm, vì sợ cô bị cảm lạnh, hắn nghĩ giúp cô thay một bộ trang phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn mang cô đến cửa hàng Tân Quang, bên trong bán đều là hàng hiệu hạng sang, mà Khang Tư Mỹ đối với lầu một có những cửa hàng chuyên kinh doanh hàng hiệu, lầu hai có những tiệm trang sức tinh phẩm, thậm chí nhân viên bán hàng ở đó, họ làm ở phòng nào đứng chỗ nào, cô đều rõ như bàn tay.
Bởi vì đối với cô mà nói, trước kia cô chính là phá gia, mới có thể đem mình làm cho thảm như vậy, hiện tại những cửa hàng này đã bị cô cự tuyệt lui tới, đã có hơn mấy tháng cô đều giống như Đại Vũ, đi qua cửa mà không nhìn vào, chứ nói chi là đi vào shopping.
"Thế nào, em không vội thay bộ quần áo đã ướt sũng này, đến lúc đó bị cảm thì làm sao?"
Từ trong ánh mắt của cô hắn thấy sự do dự cùng chần chờ, trước mắt tòa hào hoa cao vút Tân Quang này giống như là rắn độc mãnh thú, khiến Khang Tư Mỹ phải dừng lại, hoàn toàn không dám tiến về phía trước một bước, hắn nghĩ không thông, nơi này chính là đại đa số phụ nữ đều yêu thích đi shopping, ước gì cuồng nhiệt mà mua sắm một phen, thế nào cô lại lẳng lặng đứng ở cửa tiệm, một chút cũng không có kích động muốn đi vào bên trong?
"Có phải hay không quên mang ví tiền, đừng lo lắng, anh chỗ này có tiền, đi thôi!" Thẩm Nghệ Dạ cho là cô không có mang tiền, nhưng cũng không phải bởi vì nguyên nhân này.
"Chúng ta. . . . . . Chúng ta đi đến của hàng con ếch có hai dấu chân mua có được hay không?" Cô đang phải liệu cơm gắp mắm, tăng thu giảm chi, không thể giống như Thẩm Nghệ Dạ, giống như mình là mỏ vàng, không bao giờ lo thiếu tiền.
"Không cần tiết kiệm tiền cho anh như vậy, coi như cho tới bây giờ, em còn chưa có giải thích cho anh rõ ràng tại sao em muốn đánh cờ đỏ phản cờ đỏ, len lén đi giúp học tỷ của em để đối nghịch với anh, nhưng mua cho em một bộ trang phục hẳn hoi, phần năng lực này anh là tuyệt đối có."
Thật ra thì Thẩm Nghệ Dạ ở trong lòng đã sớm tha thứ cho cô, hắn tuyệt đối tin tưởng cô không phải người xấu, hơn nữa một khi chân tướng bại lộ, lý do kia nhất định là hắn có khả năng tiếp nhận.
Trên thế giới này, có quá nhiều chuyện thần quỷ xui khiến, nếu như mỗi sự kiện hắn cũng tính toán chi li, ruột gà thử bụng, phiền não của hắn khẳng định thành một đống lớn, sớm lấy được chứng sầu muộn.
Khang Tư Mỹ lại hết sức kiên quyết, nếu như cô yêu Thẩm Nghệ Dạ, nên thay anh suy nghĩ, coi như anh kiếm tiền giống như in tiền, vậy thì thế nào? Dù sao đó là tiền của anh, không phải là của mình, không thể nào tiêu xài lãng phí được, như vậy cùng với cô ngày trước tiêu xài xa xỉ vô độ lại có cái gì khác biệt?
"Em cảm thấy mặc áo lông bình thường, quần rộng thùng thình khi vận động cũng rất thư thái, anh đừng ép em mặc những thứ đắt tiền kia, hơn nữa trang phục không phải chỉ cần đẹp mắt, có phải hay không một chút ý nghĩa cũng không có?"
Trước mắt những nhãn hiệu thời trang kia, đối với cô một chút lực hút cũng không có, cô hiểu phản phác chết đạo lý, cho dù công việc bây giờ phải thường thường đụng phải những trang phục cao cấp này, nhưng cô không bao giờ động lòng nữa, bởi vì từ nơi này, khiến cô thật sâu hiểu được có một thứ so với bất kỳ đồ vật gì bên trong này cũng còn có giá trị hơn, đó chính là tình yêu.
"Được rồi, liền nghe em ." Hắn đối với cô lại thêm vài phần kính trọng, một cô gái đứng trước các trang phục hàng hiệu mà tuyệt đối không động lòng, nữ nhân này ở trong cảm nhận của hắn lại càng tăng thêm phân!
Đi vào cửa hàng con ếch có hai dấu chân, Khang Tư Mỹ chọn một chiếc quần màu lam đậm, và một áo len cao cổ màu trắng, ở trước gương nàng hài lòng cười. Thì ra là chất phác cũng là một loại mỹ, cô bây giờ ít đi hư vinh, nhiều thanh nhã, xem ra cũng không kém so với trước kia, ngược lại mang phong cách phóng khoáng, thực tế hơn.
Thay bộ đồ mới Khang Tư Mỹ ở trong mắt Thẩm Nghệ Dạ đã mang môt hương vị mới, áo len màu trắng cho thấy cô hồn nhiên, cá tính cởi mở, kết hợp với quần màu lam đậm lại khiến cô giống một nữ sinh hoạt bát đáng yêu.
Đầu tóc gọn gàng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn rất hợp với cô , nếu không phải là đang ở nơi công cộng, hắn thật muốn ôm cô vào lòng càng không ngừng muốn hôn cô.
Oa, hai món này cộng vào có một ngàn hai, vẫn chưa tới một phần mười của Chanel mà mình mua trước kia. Suy nghĩ một chút quá khứ mình thật là điên rồi, đi mua một bộ y phục hơn vạn đồng mà cũng chẳng đẹp mắt hơn bộ này.
Khi Thẩm Nghệ Dạ muốn xuất ra thẻ tín dụng thay cô trả tiền thì cô rất nhanh vọt tới trước quầy đem thẻ tín dụng của anh ngăn lại, sau đó lập tức móc bóp ra, dùng tiền mặt tới trả tiền.
"Cũng chỉ có một ngàn hai, không thể để cho anh biểu hiện sao?"
" Cái quán nhỏ này em có thể tự lo được, còn quán lớn hơn . . . . . ." cô suy nghĩ một chút, cười ngọt ngào nói: “ Em có thể thanh toán được, hiện tại, muốn mua đồ gì thì tiêu tiền của mình là thích nhất."
"Em không có thẻ tín dụng để mua đồ hay sao?" Hắn chú ý đến trong bao da của cô một tấm thẻ cũng không có.
"Đã cắt toàn bộ , dùng tiền mặt mua mới có thể cảm thấy đau lòng, biết đau lòng rồi sẽ muốn tiết kiệm tiền, nếu là dùng thẻ tín dụng, mua bao nhiêu nhưng mà cũng chỉ là một vài con mắt, ký hóa đơn, hời hợt, đến lúc đó nợ nần chồng chất thật mệt mỏi, đợi đến khi phải trả khoản lúc đó nhất định chỉ còn cách ngồi khóc." Đây chính kinh nghiệm mà Khang đại tiểu thư rút ra được, cô đau điếng người, cõng món nợ sống qua ngày, thật là thống khổ a!
Thân là một nhà thiết kế thời trang còn có thể như vậy rửa sạch, không để dính bụi, tuyệt không bị màu sắc rực rỡ thế giới đầu độc, điểm này đúng là đáng quý, lấy cô làm lão bà còn sợ tiền tài không lấy được? Gia tộc không cách nào thịnh vượng?
"Được rồi, nếu em không cho anh có cơ hội thể hiện, như vậy đi, em vẫn còn thiếu anh một lời giải thích, em phải mời anh ăn cái gì, sau đó sẽ từ từ đem tất cả nói rõ, như vậy không quá mức chứ?" Làm thế nào, hắn càng ngày càng thích cùng ở một chỗ với cô rồi, nhìn cô nói một đống lớn lạc đề còn nói mãi không tới trọng điểm, thế nhưng lại khiến cho tâm tình cực kỳ tốt?
"Ăn cơm?" Má ơi, anh không phải đều là ăn các loại thức ăn như vây cá cao cấp chứ chứ?
"Chỉ là món cơm rang trứng không đến nỗi khiến em sắc mặt biến thành khó nhìn như vậy chứ?"
" Cơm rang trứng?"(xin lỗi mọi người, tên thật của món nhày là “ trương lỗ thịt cơm” hình như là cơm với trứng nhồi thịt thì phải, tìm mãi mà ko thấy món đó, nên mình chém)
"Lại thêm một chén canh."
" Bao nhiêu đó vẫn trong phạm vi cho phép của em" Cô tính toán tỉ mỉ nói.
"Vậy còn chờ gì, hiện tại liền đi thôi!" Thẩm Nghệ Dạ cười nói, kéo tay của cô chuẩn bị cùng đi ăn, bữa ăn này giống như là lần hẹn hò đầu tiên " Bữa ăn tối lãng mạn" .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.