Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1008

Bạch Cư Dị

10/01/2024



CHƯƠNG 1010

Đứng ở độ cao như anh, đã không để loại kiến hôi này vào trong lòng nữa.

Chuyện mà anh làm đều tuân theo năm chữ: nợ máu trả bằng máu.

Thấy Tần Hồng Long không lên tiếng, ánh mắt của Vương Nhất dừng ở trên cái chân anh đánh gãy: “Không bằng, lấy cái chân còn lại của anh để đổi?

Mắt của Tần Hồng Long lập tức trở nên đỏ rực, giống như dã thú hung tàn nhìn Vương Nhất: “Anh thử xem?”

Vương Nhất đã mỉm cười.

Cảnh tượng giống nhau, đối thoại giống nhau, tái diễn vào 5 năm sau.

Điều khác biệt duy nhất là lần trước Vương Nhất tuổi trẻ đầy sức sống, trong mắt chỉ có không sợ cường quyền, mà lần này, anh trở thành người từ trên cao nhìn xuống.

“Anh có phải cảm thấy tôi không dám không?” Vương Nhất khẽ mỉm cười.

Tần Hồng Long không lên tiếng, chỉ là ánh mắt hung tàn nhìn anh.

Vệ sĩ mạnh nhất bên cạnh đã chết rồi, Tần Hồng Long rất rõ, anh ta đã thua rồi.

Nhưng anh ta không có lùi lại, càng không cầu xin, ngược lại, sống lưng khá thẳng.

Người xưa từng nói một câu, thà ngọc vỡ còn không ngói lành.

Anh ta chính là miếng ngọc bị ngói đập vỡ đó.



Anh ta từ trong ngực móc ra một khẩu súng đen xì, chĩa vào đầu của Vương Nhất, hai mắt ngập máu: “Ai không dám, kẻ đó là đồ hèn!”

Vương Nhất trầm mặc một lúc, sau đó khẽ cười thành tiếng: “Cầm súng dí vào đầu tôi, còn nói ai không dám, kẻ đó là đồ hèn, thật sự chỉ có anh.”

“Tôi đã không có gì để mất nữa rồi.”

Ngón tay cái của Tần Hồng Long hơi di chuyển trên cò súng, truyền tới âm thanh đạn trên nòng rất bé, lạnh lùng nhìn Vương Nhất: “Đánh gãy chân của tôi tính là gì chứ, đối với tôi mà nói, gãy một chân và gãy hai chân không có sự khác biệt gì cả, anh không bằng trực tiếp giết tôi đi.”

Vương Nhất trầm mặc hồi lâu, trong lòng cuối cùng cũng khẽ thở dài, anh cuối cùng vẫn là xem thường Tần Hồng Long.

Người của vương tộc Yên Đô, không có một ai là phế.

Anh ta cầm súng chĩa vào đầu anh, uy hiếp anh giết anh ta — Nếu thật sự muốn chết, sẽ làm như vậy sao?

Anh ta muốn khiến anh chùn bước, lấy lui làm tiến!

Vương Nhất mỉm cười, không những không lùi, ngược lại chủ động đi tới trước mặt của Tần Hồng Long, giơ tay giữ chặt khẩu súng trong tay anh ta, dí vào đầu của mình.

“Không bằng chúng ta cược một ván đi? Tôi cược trong súng của anh không có đạn.”

Anh cười rất rạng rỡ, nhìn Tần Hồng Long nói: “Nào, nổ súng về đây đi.”

Hành vi lời nói của Vương Nhất đã vượt qua dự liệu của Tần Hồng Long, sắc mặt của anh ta thay đổi, không dám tin mà trợn to mắt: “Anh điên rồi sao?”

Anh ta chỉ là muốn uy hiếp để dễ rời khỏi nơi này, Vương Nhất này — sao không ra bài theo lẽ thường thế?

“Anh không phải hận tôi hay sao, tôi cho anh một cơ hội tự mình báo thù, chỉ cần anh bóp cò, mọi chuyện đều sẽ kết thúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook