Chương 1117
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 1120
“Anh có thể làm bạn trai của tôi không?”
Cô gái đột nhiên nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt chờ mong.
Vương Nhất thoáng sửng sốt, sau đó cười đáp: “Tôi kết hôn rồi.”
“Ồ.”
Cô gái có vẻ hơi thất vọng, cũng rời mắt khởi Vương Nhất, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt cô ta, rất ấm áp, nhưng cô ta vẫn khoác một cái chăn trên người.
Vương Nhất nhìn một lúc lâu, có vẻ là không nỡ thấy cô gái đau lòng, cho nên hỏi: “Sao cô lại hỏi vấn đề này.”
Hạ Trân quay đầu lại, cô ta cười khẽ: “Vì tôi muốn hẹn hò.”
Vương Nhất thấy khó hiểu, vì muốn hẹn hò nên tìm đến anh?”
Sau đó Hạ Trân nói tiếp: “Tim tôi có vấn đề, di truyền cách thế hệ, bác sĩ nói tôi chỉ sống được ba năm.”
“…”
Nghe thấy câu này, Vương Nhất thoáng ngây người.
Không hiểu tại sao, trái tim anh như bị ai siết chặt.
“Cho nên tôi muốn hẹn hò một lần trước khi chết, để hiểu xem yêu là cảm giác gì.”
Cô gái hơi giơ tay che đi ánh mắt trời đang chiếu rọi lên mặt, hé miệng cười với Vương Nhất: “Anh cứu tôi, còn hôn tôi, đó là nụ hôn đầu của tôi, tôi chỉ có thể tìm anh thôi.”
“Nhưng đó là hô hấp nhân tạo…”
Vương Nhất nhọc nhằn giải thích, chẳng biết là vì đồng tình hay là vì áy náy do ban nãy đã từ chối mà sắc mặt anh trông rất khó coi.
“Tôi biết, nên tôi rất biết ơn anh.”
Hạ Trân vẫn đang mỉm cười, nhưng Vương Nhất lại thấy nụ cười đấy rất buồn bã: “Nhưng nếu anh đã kết hôn rồi thì thôi vậy.”
Vương Nhất nặng nề nói: “Bệnh tim mạch vành không phải là bệnh không chữa được. Tôi quen một bác sĩ rất giỏi, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh của cô.”
“Thế nên cô đừng từ bỏ.”
Anh ít khi hứa lắm, nhưng một khi đã hứa thì sẽ dốc hết sức mình để làm cho được.
“Cảm ơn anh.”
Hạ Trân cảm kích mỉm cười: “Tôi không từ bỏ mà, chỉ là tôi đang cố gắng để mình sống có ý nghĩa hơn thôi.”
“Trong mỗi giai đoạn đều có thứ mình cần theo đuổi, bây giờ tôi muốn yêu đương.”
Vương Nhất nói chuyện phiếm với cô ta đã giúp cho tâm trạng của cô ta tốt hẳn lên, cô ta ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ rồi cười nói: “Hồi nhỏ, hồi mẹ vẫn còn ấy, tôi hỏi bà yêu là thứ cảm giác như thế nào. Bà sẽ sờ đầu tôi và nói tôi còn nhỏ, bảo tôi lớn lên sẽ biết… Nhưng tôi đâu còn sau này nữa, thế nên bây giờ tôi muốn biết.
“Tôi lên mạng, mạng viết yêu như bị điện giật vậy, tê tê. Nếu ai có thể khiến cho tôi có cảm giác đó, vậy tức là tôi đã yêu.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Vương Nhất: “Khi tôi đau tim và bị ngã không đứng dậy nổi, trừ anh cứu tôi ra thì chẳng có người đi đường nào cứu tôi cả. Khi đó tôi đã cảm nhận được cảm giác đó.”
“Đó chỉ là ảo giác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.