Chương 142
Bạch Cư Dị
10/01/2024
Chương 142
Kim Thành Phong thở phào một cái, Vương Nhất đoán trúng thật.
Đang muốn rời đi, tiếng Kim Thúy Như lại vang lên.
“Chị có nói để cho cậu đi sao?”
Shhh—-
Nhất thời sống lưng Kim Thành Phong tê dại, cả người cương ngay tại chỗ.
“Uống hết trà đi.” Kim Thúy Như nhàn nhạt nói.
Kim Thành Phong lại buông lỏng, vội vàng nhận lấy ly trà, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn.
Hơi đắng, không ngon lắm —anh ta thích uống rượu hơn, đủ mạnh.
Khi Kim Thành Phong uống trà, Kim Thúy Như lại nói: “Thành Phong, nghe nói chức vị của cậu, chỉ là chủ quản ở tập đoàn Ẩn Long?”
“Đúng vậy.” Kim Thành Phong đáp một tiếng, tâm lại căng thẳng.
Là một trong bốn hào môn Thiên An, trong tộc phổ nhà họ Kim mỗi người đều phải có một công việc, Kim Thành Phong là chủ quản của tập đoàn Ẩn Long, nói là chủ quản, thật ra là treo cái tên.
“Từ chức đi, ngày mai tới Kim thị làm, làm trợ lý cho chị.” Kim Thúy Như nhàn nhạt ra lệnh.
“Dạ, chị.”
Kim Thành Phong không dám từ chối, nhắm mắt rời đi.
Sau khi trở lại phòng, sắc mặt anh ta khó coi tới cực điểm.
Tất cả đều như Vương Nhất nói, chị không trách tội anh ta.
Không chỉ không trách tội, ngược lại còn được thưởng.
Từ chủ quản công ty Ẩn Long, biến thành trợ lý giám đốc tập đoàn Kim thị, không phải thưởng thì là cái gì?
Nhưng, phần thưởng này Kim Thành Phong không muốn…
Anh ta là người nằm vùng của Vương Nhất bên Kim Thúy Như!
Nhìn như thưởng, trên thực tế lại là… Tù!
Trên dưới tập đoàn Kim thị đều là người của Kim Thúy Như, khắp nơi đều là tai mắt của Kim Thúy Như, gián điệp như anh ta, nửa bước khó đi!
“Vương Nhất, dám kêu gọi em trai tôi đầu quân, xem ra, anh không còn như năm năm trước…”
Bên kia, Kim Thúy Như cười như mèo đang xem chuột, tự lẩm bẩm.
Trước mặt cô ta, bày một xấp tài liệu.
Trên trang nhất, bất ngờ dán ảnh Vương Nhất, phía dưới là một vài tin tức cá nhân của Vương Nhất.
Tin tức từ khi anh ra đời đến bây giờ đều cặn kẽ ghi trên đó.
Trừ năm năm bỏ trống.
Lãnh Nhan dừng xe cách nhà trẻ 500m, cùng với Vương Nhất đến nhà trẻ đón Tử Lam tan học.
Mưa vẫn tí tách rơi, tất cả giáo viên đều che ô cho bọn nhỏ, giống như là hộ tống bảo bối, tự mình đưa đến tay phụ huynh, nói mấy câu, lúc này mới quay về.
Thậm chí ngay cả giáo viên mầm non, cũng có tác dụng làm dẫn đầu, tiễn mấy đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.