Chương 1580
Bạch Cư Dị
10/01/2024
Chương 1585
Bịch bịch bịch.
Mà đổi thành một bên, có Tần Chiến làm gương, gần như là tất cả người lớn vương tộc Yên Đô đều quỳ xuống đất.
Đồng thời, đầu gối của bọn họ đều bị cong vẹo với một độ cong đáng sợ, dường như còn có thể nhìn thấy cả xương trắng.
Đó là kết quả sau một cú đá của Vương Nhất.
Vương Nhất đã nương tay, nếu không thì nửa người dưới của bọn họ sẽ phải tàn phế.
Nhìn một vòng, đám người vương tộc Yên Đô đều quỳ dưới đất, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
“Các người cứ quỳ gối ở đây mà nhận lỗi đi.”
Vương Nhất quay đầu nhìn chằm chằm vào La Văn, bỗng nhiên lại nở một nụ cười trêu tức: “Nghe nói bọn họ gọi ông là chiến thần?”
La Văn giật mình, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh mà nói: “Đúng vậy, bọn họ đều gọi tôi là chiến thần.”
Những võ giả có biệt danh riêng đều là võ giả mạnh.
Đó là danh hiệu mà mọi người dựa vào đặc điểm của ông ta để đặt cho ông ta.
Biệt danh của La Văn chính là chiến thần.
Vương Nhất cười nói: “Trùng hợp lắm, mọi người cũng gọi tôi là chiến thần, không biết là cấp bậc chiến thần của ông cao hay là cấp bậc chiến thần của tôi cao đây.”
La Văn ngẩn ra, rồi sau đó khinh thường mà cười nhạo: “Từ nhỏ tôi đã đã luyện võ, bây giờ đã bảy mươi tuổi, cường giả chết trong tay tôi tổng cộng hơn trăm người, thằng nhóc nhà cậu lông còn chưa mọc đủ mà lại dám so sánh với tôi à?”
“Nhiều như vậy ư?”
Vương Nhất cười: “Tôi xuất thân từ biên giới phía Bắc, chỉ luyện võ mới năm năm, người chết dưới tay tôi phải xếp một hàng dài hơn cả triệu người.”
“Hahaha…”
Nghe thấy câu nói của Vương Nhất, La Văn liên tục cười to.
Ông ta cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
“Thằng nhóc kia, cậu là đang xem thường ông đây chưa từng đi lính à. Cho dù như vậy thì tôi cũng biết biên giới phía Bắc là nơi nguy hiểm nhất ở nước H, nhưng cũng là nơi mạnh nhất ở nước H.”
“Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là có Ẩn chủ giữ gìn biên giới phía bắc.”
“Ẩn chủ còn không dám tuyên bố mình giết cả triệu người, cậu chỉ là một thằng nhóc tham gia quân đội được năm năm thế mà lại dám nói bừa như thế?”
Dừng một chút, La Văn lại hỏi.
“Nếu như cậu đã là người luyện võ, vậy thì tôi hỏi cậu, có bao nhiêu cường giả chết trong tay cậu?”
“Cường giả…”
Vương Nhất suy nghĩ một hồi, anh liền nói ra một con số.
“Có chín người.”
Phốc.
Vừa mới nói con số này xong, La Văn lại cười to.
Bịch bịch bịch.
Mà đổi thành một bên, có Tần Chiến làm gương, gần như là tất cả người lớn vương tộc Yên Đô đều quỳ xuống đất.
Đồng thời, đầu gối của bọn họ đều bị cong vẹo với một độ cong đáng sợ, dường như còn có thể nhìn thấy cả xương trắng.
Đó là kết quả sau một cú đá của Vương Nhất.
Vương Nhất đã nương tay, nếu không thì nửa người dưới của bọn họ sẽ phải tàn phế.
Nhìn một vòng, đám người vương tộc Yên Đô đều quỳ dưới đất, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
“Các người cứ quỳ gối ở đây mà nhận lỗi đi.”
Vương Nhất quay đầu nhìn chằm chằm vào La Văn, bỗng nhiên lại nở một nụ cười trêu tức: “Nghe nói bọn họ gọi ông là chiến thần?”
La Văn giật mình, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh mà nói: “Đúng vậy, bọn họ đều gọi tôi là chiến thần.”
Những võ giả có biệt danh riêng đều là võ giả mạnh.
Đó là danh hiệu mà mọi người dựa vào đặc điểm của ông ta để đặt cho ông ta.
Biệt danh của La Văn chính là chiến thần.
Vương Nhất cười nói: “Trùng hợp lắm, mọi người cũng gọi tôi là chiến thần, không biết là cấp bậc chiến thần của ông cao hay là cấp bậc chiến thần của tôi cao đây.”
La Văn ngẩn ra, rồi sau đó khinh thường mà cười nhạo: “Từ nhỏ tôi đã đã luyện võ, bây giờ đã bảy mươi tuổi, cường giả chết trong tay tôi tổng cộng hơn trăm người, thằng nhóc nhà cậu lông còn chưa mọc đủ mà lại dám so sánh với tôi à?”
“Nhiều như vậy ư?”
Vương Nhất cười: “Tôi xuất thân từ biên giới phía Bắc, chỉ luyện võ mới năm năm, người chết dưới tay tôi phải xếp một hàng dài hơn cả triệu người.”
“Hahaha…”
Nghe thấy câu nói của Vương Nhất, La Văn liên tục cười to.
Ông ta cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
“Thằng nhóc kia, cậu là đang xem thường ông đây chưa từng đi lính à. Cho dù như vậy thì tôi cũng biết biên giới phía Bắc là nơi nguy hiểm nhất ở nước H, nhưng cũng là nơi mạnh nhất ở nước H.”
“Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là có Ẩn chủ giữ gìn biên giới phía bắc.”
“Ẩn chủ còn không dám tuyên bố mình giết cả triệu người, cậu chỉ là một thằng nhóc tham gia quân đội được năm năm thế mà lại dám nói bừa như thế?”
Dừng một chút, La Văn lại hỏi.
“Nếu như cậu đã là người luyện võ, vậy thì tôi hỏi cậu, có bao nhiêu cường giả chết trong tay cậu?”
“Cường giả…”
Vương Nhất suy nghĩ một hồi, anh liền nói ra một con số.
“Có chín người.”
Phốc.
Vừa mới nói con số này xong, La Văn lại cười to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.