Chương 1700
Bạch Cư Dị
10/01/2024
CHƯƠNG 1708
Khương Nhã My đột nhiên rơi vào trầm tư.
Cô ta biết Vương Nhất đang nói đến việc lần trước cô ta tự ý đi điều tra tung tích của Tiêu Minh, suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu như Vương Nhất không đến kịp lúc, cô ta sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều.
“Nhưng, sao anh dám chắc bọn họ đã nhìn chăm chằm vào Lãnh Nhan?” Khương Nhã My không cam tầm hỏi.
“Đã nhìn chằm chăm từ lâu rồi.”
Vương Nhất thờ ơ nói: “Lúc trước, có một sát thủ dùng sâu tên là Hồng Phật đến từ tổ chức sát thủ dưới trướng ‘Võng Lượng tìm đến, nói bọn họ đã ra quyết định bắt Lãnh Nhan trở về từ lâu.”
“Chứng tỏ người của bọn họ đã thâm nhập vào, Hồng Phật bị bọn họ lợi dụng mà không hề hay biết, kết quả tốt nhất chính là hi vọng tôi và Lãnh Nhan trở mặt thành thù, mất đi sự bảo vệ của tôi, Lãnh Nhan một thân một mình đương nhiên sẽ bị bọn họ bắt đi”
“Đối phương nhất định đã từng tiếp xúc với Lãnh Nhan, mới khiến Lãnh Nhan bất an như vậy, tại sao tôi không tương kế tựu kế, để Lãnh Nhan làm thanh kiếm của tôi, đánh vào nội bộ?”
“Nhưng…
Khương Nhã My vấn lo lắng sau này Lãnh Nhan ở vào tình thế nguy hiểm.
Vương Nhất lại xua tay: “Không cần nói nữa, đây là chiến tranh, tôi là Ẩn chủ, không được làm trái quân lệnh!”
Cuối cùng Khương Nhã Mỹ không nói thêm gì nữa, thở dài, trong lòng cầu nguyện cho Lãnh Nhan.
Hiệp hội võ đạo Giang Thành.
Hội trưởng Hồng Giác Hải gọi La Văn-người xếp thứ chín trong mười cường giả mạnh nhất đến phòng làm việc.
“ông…
Hồng Giác Hải hình như muốn mắng La Văn, nhưng lời vừa đến bên miệng, vẫn nhịn xuống, thở dài.
“Đứa cháu trai La Hữu của ông đã bị tên Vương Nhất kia gi ết chết, tại sao ông không gi ết chết cậu ta? Hay ông cố ý bỏ qua cho cậu ta?”
Nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt Hồng Giác Hải tràn đầy sự nghiêm túc.
Nếu như vậy, ông ta sẽ không bỏ qua cho La Văn.
La Văn lắc đầu: “Tôi không cố ý bỏ qua, mà là thật sự không phải là đối thủ của anh Vương.
Hồng Giác Hải đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Sao có thể, ông là cao thủ đứng thứ chín trong hiệp hội, lại không phải là đối thủ của cậu ta?”
“Không sai.”
La Văn nghiêm mặt nói: “Nên tôi cảm thấy cái chết của cháu tôi có phải có sự bất thường gì đó, một cường giả, sẽ không ra tay với người yếu hơn, chứ đừng nói đến chuyện giết người.”
Vẻ mặt Hồng Giác Hải không được tốt lắm: “Ông đang nghỉ ngờ về quyết sách của tôi sao?”
La Văn lập tức chắp tay: “Thuộc hạ không dám.”
“Được rồi, được rồi, ông ra ngoài trước đi.”
Hồng Giác Hải đột nhiên cảm thấy bực bội hất tay, đuổi La Văn đi.
Lúc này, một tên thuộc hạ đi vào, đưa đến một danh sách.
Khương Nhã My đột nhiên rơi vào trầm tư.
Cô ta biết Vương Nhất đang nói đến việc lần trước cô ta tự ý đi điều tra tung tích của Tiêu Minh, suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu như Vương Nhất không đến kịp lúc, cô ta sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều.
“Nhưng, sao anh dám chắc bọn họ đã nhìn chăm chằm vào Lãnh Nhan?” Khương Nhã My không cam tầm hỏi.
“Đã nhìn chằm chăm từ lâu rồi.”
Vương Nhất thờ ơ nói: “Lúc trước, có một sát thủ dùng sâu tên là Hồng Phật đến từ tổ chức sát thủ dưới trướng ‘Võng Lượng tìm đến, nói bọn họ đã ra quyết định bắt Lãnh Nhan trở về từ lâu.”
“Chứng tỏ người của bọn họ đã thâm nhập vào, Hồng Phật bị bọn họ lợi dụng mà không hề hay biết, kết quả tốt nhất chính là hi vọng tôi và Lãnh Nhan trở mặt thành thù, mất đi sự bảo vệ của tôi, Lãnh Nhan một thân một mình đương nhiên sẽ bị bọn họ bắt đi”
“Đối phương nhất định đã từng tiếp xúc với Lãnh Nhan, mới khiến Lãnh Nhan bất an như vậy, tại sao tôi không tương kế tựu kế, để Lãnh Nhan làm thanh kiếm của tôi, đánh vào nội bộ?”
“Nhưng…
Khương Nhã My vấn lo lắng sau này Lãnh Nhan ở vào tình thế nguy hiểm.
Vương Nhất lại xua tay: “Không cần nói nữa, đây là chiến tranh, tôi là Ẩn chủ, không được làm trái quân lệnh!”
Cuối cùng Khương Nhã Mỹ không nói thêm gì nữa, thở dài, trong lòng cầu nguyện cho Lãnh Nhan.
Hiệp hội võ đạo Giang Thành.
Hội trưởng Hồng Giác Hải gọi La Văn-người xếp thứ chín trong mười cường giả mạnh nhất đến phòng làm việc.
“ông…
Hồng Giác Hải hình như muốn mắng La Văn, nhưng lời vừa đến bên miệng, vẫn nhịn xuống, thở dài.
“Đứa cháu trai La Hữu của ông đã bị tên Vương Nhất kia gi ết chết, tại sao ông không gi ết chết cậu ta? Hay ông cố ý bỏ qua cho cậu ta?”
Nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt Hồng Giác Hải tràn đầy sự nghiêm túc.
Nếu như vậy, ông ta sẽ không bỏ qua cho La Văn.
La Văn lắc đầu: “Tôi không cố ý bỏ qua, mà là thật sự không phải là đối thủ của anh Vương.
Hồng Giác Hải đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Sao có thể, ông là cao thủ đứng thứ chín trong hiệp hội, lại không phải là đối thủ của cậu ta?”
“Không sai.”
La Văn nghiêm mặt nói: “Nên tôi cảm thấy cái chết của cháu tôi có phải có sự bất thường gì đó, một cường giả, sẽ không ra tay với người yếu hơn, chứ đừng nói đến chuyện giết người.”
Vẻ mặt Hồng Giác Hải không được tốt lắm: “Ông đang nghỉ ngờ về quyết sách của tôi sao?”
La Văn lập tức chắp tay: “Thuộc hạ không dám.”
“Được rồi, được rồi, ông ra ngoài trước đi.”
Hồng Giác Hải đột nhiên cảm thấy bực bội hất tay, đuổi La Văn đi.
Lúc này, một tên thuộc hạ đi vào, đưa đến một danh sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.