Chương 1740
Bạch Cư Dị
10/01/2024
Chương 1748
Vì thế, Bạch Trịnh vội vàng cắt ngang: “Được rồi được rồi, làm kiểm tra trước đã, đợi kiểm tra xong lại kể tiếp!”
Mọi người lúc này mới hoảng hốt.
Nhưng thái độ của bọn họ đối với Vương Nhất đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn cảm giác cảnh giác sợ hãi trước đó nữa, trong ánh mắt mang theo tôn trọng và kính sợ.
“Thưa ngài, mời ngài đứng ở giữa dụng cụ kiểm tra.”
Một tinh vệ làm một tư thế mời, nói với Vương Nhất.
Vương Nhất gật gật đầu, phối hợp đứng vào dụng cụ trước mặt.
Vèo!
Lập tức một luông ánh sáng chiếu ra, từng tia hồng ngoại chiếu vào từng vị trí trên người Vương Nhất.
Mà màn hình máy tình ở trước mặt Bạch Trịnh, rất nhanh đã hiển thị phác đồ rà quét của Vương Nhất.
Vừa thấy nội dung, đám người Bạch Trịnh lập tức hoảng sợ, toát ra một thân mô hôi lạnh.
Trong cơ thể Vương Nhất, vậy mà có ấn giấu một vài mảnh đạn và lưỡi dao.
Những mảnh đạn và lưỡi dao này hòa vào trong thân thể Vương Nhất, căn bản là không có cách nào phẫu thuật lấy ra được.
Thậm chí có mấy cái cách rất gần mấy cơ quan tim, phổi, chỉ cần lệch một chút thôi, sẽ là vết thương chí mạng!
Nếu là người bình thường chịu những vết thương này, đừng nói là nhiều lưỡi dao và mảnh đạn như vậy, chỉ cần một mảnh thôi cũng đã chết rồi.
Vương Nhất sao có thể sống đến bây giờ?
Còn tràn đầy sức sống, nhảy nhót tung tăng như vậy?
“Ngài, ngài có thể xuống rồi.”
Bạch Trịnh phục hồi tinh thần lại, giọng nói vô cùng kinh hãi, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
“Có tìm được nguyên nhân máy cảnh báo vang lên không?”
Vương Nhất cười hỏi.
“Tìm, tìm ra được rồi, mảnh đạn và lưỡi dao là những vật kim loại, đã kích hoạt máy cảnh báo.”
Ánh mắt Bạch Trịnh trở nên sùng kính, đột nhiên cong lưng, khom lưng chín mươi độ về phía Vương Nhất.
“Rất xin lỗi, thưa ngài, ngài không phải nhân vật nguy hiểm, mà là đại anh hùng!
Chúng tôi rất xin lỗi ngài!”
Soạt soạt soạt!
Phía sau Vương Nhất, tất cả các tỉnh vệ đều rất kính nể, đồng loạt khom lưng với Vương Nhất.
Hoàn cảnh đồ sộ vô cùng.
Vương Nhất cười lắc đầu: “Làm gì vậy? Các người cũng không làm sai gì, vì sao lại phải xin lôi?”
“Bởi vì, bởi vì ngài là chiến sĩ, là anh hùng, tham gia vô số chiến dịch lớn nhỏ, những vết thương trên người chính là minh chứng tốt nhất, là vinh quang to lớn nhất!”
Hai mắt Bạch Trịnh đỏ lên, giọng nói mang theo chút nức nở.
Những người khác vẻ mặt cũng đều áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.