Chương 1792
Bạch Cư Dị
20/04/2024
Chương 1800
Nhưng bọn họ cũng cảm thấy Vương Nhất xong đời rồi, tuy nhiên sự thật lại đối lập hoàn toàn.
“Là Diệp Ân Thi đánh giá tôi quá thấp, hay là quá tự tin đối với các anh?”
Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng, đi thẳng tới trước mặt của năm tên vệ sĩ đó, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Cuối cùng, ánh mắt của năm người này trở nên kinh sợ.
Bọn họ không ngờ Vương Nhất ở trong mắt bọn họ có thể thuận tay gi ết chết, thực lực lại đáng sợ như thế.
“Dừng tay!”
Nhìn ra động tác chuẩn bị phế người của Vương Nhất, bảo vệ của tòa nhà cuối cùng cũng ngồi được nữa, xông ra.
Đây là vệ sĩ của Diệp Ân Thi, nếu bị người ta phế, anh ta cũng phải chịu trách nhiệm.
“Anh gì ơi, nơi này là Thế Giới Chi Nhãn, khu vực tài chính trọng yếu, không thể xảy ra loại chuyện không có tố chất như này!”
Anh ta rất nghiêm túc mà nói với Vương Nhất.
Vương Nhất bỗng bật cười: “Xung đột kéo dài lâu như vậy, giờ anh mới đi ra, có hơi thất trách quá rồi?”
Bảo vệ đương nhiên nghiêng về phía Diệp Ân Thi, không thể giương mắt nhìn Vương Nhất ra tay.
“Anh mau rời đi, tôi sẽ không cho anh vào tòa nhà đâu.’ Bảo vệ mặt mày nghiêm nghị.
Nụ cười trên mặt càng sâu: “Xin lỗi, người tôi muốn phế, tòa nhà tôi cũng muốn vào.”
Vừa dứt lời, anh nhấc chân, giãm nhẹ một cước vào vai của năm người.
Răng rắc răng rắc…
Âm thanh vang lên, nhưng lại tiếng xương nứt khiến người ta rợn tóc gáy.
7 5 Cả đại sảnh tầng một, đều là tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan của năm tên vệ sĩ kia.
Tên bảo vệ đó ngây đơ luôn, trên trán toát đầy mồ hôi.
“Anh vậy mà dám ở trước mặt mọi người làm người khác bị thương?”
Vương Nhất mỉm cười: “Anh có thể đi trích xuất camera, xem thử ai ra tay trước, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!
Nói xong thì anh móc điện thoại ra, gọi điện thoại: “La Chí Viễn, tới chỗ tôi một chuyến.”
10 phút sau, một chiếc Lincoln dáng dài dõ ở bên dưới Thế Giới Chi Nhấn.
Mấy người trung niên mặc vest đi ra từ trong xe.
Chính là La Chí Viễn.
Ông ta nhìn thoáng cái thì nhìn ra cục diện trước mắt, lạnh nhạt liếc qua tên bảo vệ đó: “Tôi là người phụ trách của thương hội Hồng Ưng, La Chí Viễn, bây giờ có chuyện muốn thương lượng với hội trưởng Nhậm, có thể đi vào chứ?”
Tên bảo vệ đó trợn to mắt, đã bị dọa ngu.
Vậy mà là tổng phụ trách của thương hội khác, địa vị ngang bằng với hội trưởng Nhậm!
Người này anh ta sao dám cản?
Chỉ có thể chê mặt nhìn Vương Nhất và La Chí Viên nghênh ngang đi vào trong tòa nhà.
Ở một bên khác, tầng cao nhất của Thế Giới Chỉ Nhấn, Nhậm Gia Luân đang bàn luận cái gì đó với Diệp Ân Thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.