Chương 2071
Bạch Cư Dị
20/04/2024
Anh ta nhận được tin tức rằng có cao thủ trong sân vận động, cộng với
một nhóm vũ khí chiến tranh chưa từng lộ diện trước công chúng đang hoạt động.
Cao thủ Chiến Vực không quan tâm, thứ mà bọn họ quan tâm đến là những vũ khí chiến tranh kia Tất cả các tin tức liên quan đến vũ khí chiến tranh đều bị chính phủ cấm toàn bộ.
Hơn nữa kẻ nào dám tung tin đồn thất thiệt thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Lúc này, các bài báo về vũ khí chiến tranh trên mạng mới bị dập tắt hết.
Điều này cũng chỉ ra răng bọn họ phải giải quyết chuyện của sân vận động thật tốt, nếu không sẽ khó giải thích với công chúng.
Cho nên Tiêu Hồng Cương chịu áp lực rất lớn.
Két!
Lúc này, cửa sân vận động được đẩy ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều rất khẩn trương, giơ cao nòng súng.
Ngay cả những khẩu súng cối cũng nhắm ngay cửa.
Một số xe bọc thép Gatlings thậm chí đã sẵn sàng nổ súng.
Khói súng tràn ngập không trung, bụi mù cuồn cuộn, một bóng người chậm rãi bước ra.
Kẽo kẹt!
Toàn bộ những người đàn ông cường tráng trong trận địa đều lo lăng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cho dù là cường giả, hay là vũ khí chiến tranh thì cũng đều rất đáng sợ.
Nhưng mà, Khương Nhã My lại vung tay lên: “Mọi người dừng tay!”
Thiết Ngưu cũng hét lớn tiếng: “Tất cả dừng tay!”
Ánh mắt Khương Nhã My nhìn chăm chăm vào bóng dáng kia.
Sương khói tan đi, Vương Nhất sải bước về phía trước.
Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm buông súng xuống, trên mặt Khương Nhã My cũng nở một nụ cười.
“Huấn luyện viên!”
“Ngài Vương!”
Thiết Ngưu và Tiêu Hồng Cương cũng kích động chạy đến.
“Kẻ địch đâu?”
Khương Nhã My hỏi.
“Bỏ chạy rồi.”
Vương Nhất bình tĩnh đáp.
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Tiêu Hồng Cương và những người khác đều há hốc miệng kinh ngạc.
Kẻ địch có thể làm cho cả nước lo lăng, một mình Vương Nhất lại có thể đánh khiến anh ta bỏ chạy?
Tiêu Hồng Cương lập tức báo cáo tình hình với Vương Nhất rằng sẽ có phóng viên đến phỏng vấn anh.
Nhưng Vương Nhất lại từ chối: ‘Khi phóng viên đến hỏi thì chỉ cần nói là công lao của anh. Vợ tôi đâu?”
Tiêu Hồng Cương vẫn luôn canh giữ bên ngoài, vì vậy anh ta nhất định phải biết.
“Chuyện này…
Trên mặt Tiêu Hồng Cương lộ vẻ khó xử, nhiều lân muốn nói.
Cao thủ Chiến Vực không quan tâm, thứ mà bọn họ quan tâm đến là những vũ khí chiến tranh kia Tất cả các tin tức liên quan đến vũ khí chiến tranh đều bị chính phủ cấm toàn bộ.
Hơn nữa kẻ nào dám tung tin đồn thất thiệt thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Lúc này, các bài báo về vũ khí chiến tranh trên mạng mới bị dập tắt hết.
Điều này cũng chỉ ra răng bọn họ phải giải quyết chuyện của sân vận động thật tốt, nếu không sẽ khó giải thích với công chúng.
Cho nên Tiêu Hồng Cương chịu áp lực rất lớn.
Két!
Lúc này, cửa sân vận động được đẩy ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều rất khẩn trương, giơ cao nòng súng.
Ngay cả những khẩu súng cối cũng nhắm ngay cửa.
Một số xe bọc thép Gatlings thậm chí đã sẵn sàng nổ súng.
Khói súng tràn ngập không trung, bụi mù cuồn cuộn, một bóng người chậm rãi bước ra.
Kẽo kẹt!
Toàn bộ những người đàn ông cường tráng trong trận địa đều lo lăng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cho dù là cường giả, hay là vũ khí chiến tranh thì cũng đều rất đáng sợ.
Nhưng mà, Khương Nhã My lại vung tay lên: “Mọi người dừng tay!”
Thiết Ngưu cũng hét lớn tiếng: “Tất cả dừng tay!”
Ánh mắt Khương Nhã My nhìn chăm chăm vào bóng dáng kia.
Sương khói tan đi, Vương Nhất sải bước về phía trước.
Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm buông súng xuống, trên mặt Khương Nhã My cũng nở một nụ cười.
“Huấn luyện viên!”
“Ngài Vương!”
Thiết Ngưu và Tiêu Hồng Cương cũng kích động chạy đến.
“Kẻ địch đâu?”
Khương Nhã My hỏi.
“Bỏ chạy rồi.”
Vương Nhất bình tĩnh đáp.
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Tiêu Hồng Cương và những người khác đều há hốc miệng kinh ngạc.
Kẻ địch có thể làm cho cả nước lo lăng, một mình Vương Nhất lại có thể đánh khiến anh ta bỏ chạy?
Tiêu Hồng Cương lập tức báo cáo tình hình với Vương Nhất rằng sẽ có phóng viên đến phỏng vấn anh.
Nhưng Vương Nhất lại từ chối: ‘Khi phóng viên đến hỏi thì chỉ cần nói là công lao của anh. Vợ tôi đâu?”
Tiêu Hồng Cương vẫn luôn canh giữ bên ngoài, vì vậy anh ta nhất định phải biết.
“Chuyện này…
Trên mặt Tiêu Hồng Cương lộ vẻ khó xử, nhiều lân muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.