Chương 2082
Bạch Cư Dị
23/04/2024
Chúng ta đều là người cùng một nhà, đừng chém giết lân nhau nữa, được không?”
Lý Tuyết Nhi ôm chặt lấy Ngụy Thương Kiều, rơm rớm nước mắt nói.
Trên mặt Ngụy Thương Kiều vẫn còn mang theo sự sợ hãi sau khi được sống sót, nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa một tia oán hận.
Loại oán hận này là do trước đây đã sợ hãi quá mức nên mới dần dần biến chất.
“Mẹ có thể đồng ý, nhưng chị của con nhất định cũng phải hứa sau này sẽ không tranh đoạt tài sản của Lý thị cùng con, và còn…
chức vị gia chủ nữa!”
Lời nói của Ngụy Thương Kiều là đang nói với Lý Tuyết Nhi, nhưng ánh mắt của bà ta vấn dán chặt vào người Lý Khinh Hồng, trong mắt mang theo thù hận sâu sắc.
Còn có sợ hãi.
Lý Khinh Hồng quá xuất sắc, cũng quá xinh đẹp, giống như tập hợp hàng ngàn ưu điểm trong một thân thể vậy.
Một người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang đến đâu cũng sẽ trở nên thua kém trước mặt cô ta.
Toàn bộ những thứ này đều được thừa hưởng từ đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh hai mươi năm trước, Lạc Thanh Hiền.
Mà bà ta cũng chỉ là một kẻ thứ ba được nữ thần may mắn chiếu cố, vĩnh viên không thể so sánh với những con phượng hoàng xinh đẹp như Lạc Thanh Hiền và Lý Khinh Hồng.
Ghét bỏ một người không cần nhất thiết phải có lý do.
Nếu bạn xinh đẹp và xuất sắc hơn người kia, bạn sẽ trở thành đối tượng của sự oán hận.
Ngụy Thương Kiều quá sợ hãi Lạc Thanh Hiền, cho nên bà ta cũng sợ hãi con gái của người kia, Lý Khinh Hồng.
Bà ta muốn Lý Khinh Hồng phải cam đoan!
“Điều này là không thể nào!”
Không đợi Lý Khinh Hồng mở lời, hiện trường lập từ truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm..
Lạc Thanh Hiền dẫn theo Lạc Thanh Thủy và một nhóm người trong gia tộc Lạc thị bước đến.
Đám đông lập tức nhường đường.
Vào giờ phút này, sắc mặt của Lạc Thanh Hiền cực kỳ u ám, đặc biệt là khi nhìn về phía Ngụy Thương Kiều, trong mắt tràn ngập sát khí nông đậm.
Hai mươi năm trước, khi bà ta bị cướp chồng cũng chưa từng sinh ra sát ý như vậy đối với Ngụy Thương Kiều, nhưng bây giờ, Lạc Thanh Hiền chỉ muốn giết chết người kia ngay lập tức.
“Con rể của tôi còn chưa chết mà bà đã vội vàng tổ chức tang lễ cho nó, còn tìm người âm mưu làm nhục con gái của tôi.
Ngụy Thương Kiều, bà thật sự cho răng có sự che chở của Lý Thế Nhân thì tôi không dám động đến bà sao?”
Lạc Thanh Hiền lạnh lùng nói, trên người có một luồng sát khí lạnh lẽo.
Bà ta đã nghe hết mọi chuyện, phản ứng đầu tiên sau khi nghe xong chính là muốn giết chết người đàn bà Ngụy Thương Kiều này!
Nhìn thấy Lạc Thanh Hiền đến, Ngụy Thương Kiều sợ đến mất hồn mất vía.
Lý Tuyết Nhi ôm chặt lấy Ngụy Thương Kiều, rơm rớm nước mắt nói.
Trên mặt Ngụy Thương Kiều vẫn còn mang theo sự sợ hãi sau khi được sống sót, nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa một tia oán hận.
Loại oán hận này là do trước đây đã sợ hãi quá mức nên mới dần dần biến chất.
“Mẹ có thể đồng ý, nhưng chị của con nhất định cũng phải hứa sau này sẽ không tranh đoạt tài sản của Lý thị cùng con, và còn…
chức vị gia chủ nữa!”
Lời nói của Ngụy Thương Kiều là đang nói với Lý Tuyết Nhi, nhưng ánh mắt của bà ta vấn dán chặt vào người Lý Khinh Hồng, trong mắt mang theo thù hận sâu sắc.
Còn có sợ hãi.
Lý Khinh Hồng quá xuất sắc, cũng quá xinh đẹp, giống như tập hợp hàng ngàn ưu điểm trong một thân thể vậy.
Một người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang đến đâu cũng sẽ trở nên thua kém trước mặt cô ta.
Toàn bộ những thứ này đều được thừa hưởng từ đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh hai mươi năm trước, Lạc Thanh Hiền.
Mà bà ta cũng chỉ là một kẻ thứ ba được nữ thần may mắn chiếu cố, vĩnh viên không thể so sánh với những con phượng hoàng xinh đẹp như Lạc Thanh Hiền và Lý Khinh Hồng.
Ghét bỏ một người không cần nhất thiết phải có lý do.
Nếu bạn xinh đẹp và xuất sắc hơn người kia, bạn sẽ trở thành đối tượng của sự oán hận.
Ngụy Thương Kiều quá sợ hãi Lạc Thanh Hiền, cho nên bà ta cũng sợ hãi con gái của người kia, Lý Khinh Hồng.
Bà ta muốn Lý Khinh Hồng phải cam đoan!
“Điều này là không thể nào!”
Không đợi Lý Khinh Hồng mở lời, hiện trường lập từ truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm..
Lạc Thanh Hiền dẫn theo Lạc Thanh Thủy và một nhóm người trong gia tộc Lạc thị bước đến.
Đám đông lập tức nhường đường.
Vào giờ phút này, sắc mặt của Lạc Thanh Hiền cực kỳ u ám, đặc biệt là khi nhìn về phía Ngụy Thương Kiều, trong mắt tràn ngập sát khí nông đậm.
Hai mươi năm trước, khi bà ta bị cướp chồng cũng chưa từng sinh ra sát ý như vậy đối với Ngụy Thương Kiều, nhưng bây giờ, Lạc Thanh Hiền chỉ muốn giết chết người kia ngay lập tức.
“Con rể của tôi còn chưa chết mà bà đã vội vàng tổ chức tang lễ cho nó, còn tìm người âm mưu làm nhục con gái của tôi.
Ngụy Thương Kiều, bà thật sự cho răng có sự che chở của Lý Thế Nhân thì tôi không dám động đến bà sao?”
Lạc Thanh Hiền lạnh lùng nói, trên người có một luồng sát khí lạnh lẽo.
Bà ta đã nghe hết mọi chuyện, phản ứng đầu tiên sau khi nghe xong chính là muốn giết chết người đàn bà Ngụy Thương Kiều này!
Nhìn thấy Lạc Thanh Hiền đến, Ngụy Thương Kiều sợ đến mất hồn mất vía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.