Chương 2084
Bạch Cư Dị
25/04/2024
“Một ngày nào đó, con sẽ hiểu được dụng tâm khổ sở của mẹ. Con phải sớm
hiểu được, nếu không sau này mẹ con chúng ta sẽ không có chỗ đứng trong
Lý thị này.”
Đêm đó, Lý Tuyết Nhi không thể ngủ được cả đêm.
Cô ta không ngờ được là Lý Khinh Hồng cũng không ngủ được.
Các cô đều sợ một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở mặt thành thù.
Đêm khuya, trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng ở Giang Thành.
Một bóng người màu đen như con dơi đáp xuống mái nhà.
Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ phương Tây trong bộ trang phục hoàng tộc màu tím yêu dị.
Cô ta hờ hững liếc nhìn Dơi: “Giải quyết xong chưa?”
Dơi lắc đầu, trâm giọng đáp: ‘Anh ta rất mạnh, bom nổ cũng bị gỡ bỏ, nếu như không phải tôi nhanh chóng chạy thoát được thì đã khai báo sự thật ở nơi đó rồi.”
“Phế vật!”
Tử La Lan tức giận ngay tại chõ, biểu tình vô cùng hung dữ.
Nhưng rất nhanh, cô ta đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Xem ra tôi đã quá nóng vội, có lẽ chúng ta nên đổi mục tiêu.”
“Đổi mục tiêu?”
Dơi hơi sửng sốt.
“Không sai, ba năm trước, Vương Nhất mới là mục tiêu của chúng ta, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại bắt nhầm Tiêu Minh.
Sự thật chứng minh, trừ phi do đích thân quân thượng ra tay, nếu không cũng không thể bắt được Vương Nhất. Chúng ta phải thay đổi sách lược.”
Tử La Lan bình tĩnh phân tích: “Chúng ta phải chuyển qua người tốt nhất tiếp theo, tìm kiếm Khương Nhã My.”
“Người phụ nữ kia…
Dơi có chút do dự: “So với Vương Nhất và Tiêu Minh thì năng lực tổng hợp của cô ta kém xa”
“Cũng tốt hơn là trở về với hai bàn tay trắng”
Tử La Lan lạnh lùng nói: “Trong tổ chức thì người thực hiện cấp năm sao không nhiều, anh có biết vì sao có bao nhiêu người luôn lăm le vị trí của tôi không?”
“Nói một cách tương đối thì bắt được Khương Nhã My cũng dễ dàng hơn.”
Tử La Lan đột nhiên mỉm cười: ‘Cái này phải để ‘át chủ bài” của tôi ra tay.”
Một người đàn ông lạnh lùng bước ra từ phía sau Tử La Lan.
Anh ta là Tiêu Minh.
Đại hội Bäc Cảnh đã kết thúc, các gia tộc ở khäp nơi và hiệp hội võ đạo đều đã lần lượt rời khỏi Giang Thành.
Mặc dù kết quả cuối cùng của đại hội Bắc Cảnh vẫn chưa chọn ra được, nhưng mọi người đều nghĩ rằng quán quân cuối cùng nhất định là một trong hai người Ẩn Chủ hoặc Lý Thế Nhân.
Những gia tộc khác đã nếm mùi thất bại đều không hưởng được chút lợi lộc nào cả.
Đây chính là sự tàn khốc của đại hội Bắc Cảnh, chỉ khi giành được vị trí thứ nhất mới có thế thu hút sự chú ý của mọi người.
Đêm đó, Lý Tuyết Nhi không thể ngủ được cả đêm.
Cô ta không ngờ được là Lý Khinh Hồng cũng không ngủ được.
Các cô đều sợ một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở mặt thành thù.
Đêm khuya, trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng ở Giang Thành.
Một bóng người màu đen như con dơi đáp xuống mái nhà.
Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ phương Tây trong bộ trang phục hoàng tộc màu tím yêu dị.
Cô ta hờ hững liếc nhìn Dơi: “Giải quyết xong chưa?”
Dơi lắc đầu, trâm giọng đáp: ‘Anh ta rất mạnh, bom nổ cũng bị gỡ bỏ, nếu như không phải tôi nhanh chóng chạy thoát được thì đã khai báo sự thật ở nơi đó rồi.”
“Phế vật!”
Tử La Lan tức giận ngay tại chõ, biểu tình vô cùng hung dữ.
Nhưng rất nhanh, cô ta đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Xem ra tôi đã quá nóng vội, có lẽ chúng ta nên đổi mục tiêu.”
“Đổi mục tiêu?”
Dơi hơi sửng sốt.
“Không sai, ba năm trước, Vương Nhất mới là mục tiêu của chúng ta, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại bắt nhầm Tiêu Minh.
Sự thật chứng minh, trừ phi do đích thân quân thượng ra tay, nếu không cũng không thể bắt được Vương Nhất. Chúng ta phải thay đổi sách lược.”
Tử La Lan bình tĩnh phân tích: “Chúng ta phải chuyển qua người tốt nhất tiếp theo, tìm kiếm Khương Nhã My.”
“Người phụ nữ kia…
Dơi có chút do dự: “So với Vương Nhất và Tiêu Minh thì năng lực tổng hợp của cô ta kém xa”
“Cũng tốt hơn là trở về với hai bàn tay trắng”
Tử La Lan lạnh lùng nói: “Trong tổ chức thì người thực hiện cấp năm sao không nhiều, anh có biết vì sao có bao nhiêu người luôn lăm le vị trí của tôi không?”
“Nói một cách tương đối thì bắt được Khương Nhã My cũng dễ dàng hơn.”
Tử La Lan đột nhiên mỉm cười: ‘Cái này phải để ‘át chủ bài” của tôi ra tay.”
Một người đàn ông lạnh lùng bước ra từ phía sau Tử La Lan.
Anh ta là Tiêu Minh.
Đại hội Bäc Cảnh đã kết thúc, các gia tộc ở khäp nơi và hiệp hội võ đạo đều đã lần lượt rời khỏi Giang Thành.
Mặc dù kết quả cuối cùng của đại hội Bắc Cảnh vẫn chưa chọn ra được, nhưng mọi người đều nghĩ rằng quán quân cuối cùng nhất định là một trong hai người Ẩn Chủ hoặc Lý Thế Nhân.
Những gia tộc khác đã nếm mùi thất bại đều không hưởng được chút lợi lộc nào cả.
Đây chính là sự tàn khốc của đại hội Bắc Cảnh, chỉ khi giành được vị trí thứ nhất mới có thế thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.