Chương 2101
Bạch Cư Dị
01/05/2024
Hát liên tục mười mấy bài, ngay cả Vương Nhất cũng cảm thấy Tứ Nguyệt
Thiên này không giống với những minh tình bình thường khác.
Những lúc như thế này, hầu hết các minh tỉnh đều lựa chon hát nhép nhưng Tứ Nguyệt Thiên thì khác, bọn họ hát thật, hát đến mồ hôi nhễ nhại.
“Tiếp theo là thời gian tương tác với khán giả.”
“Chúng tôi sẽ chọn ra một vị khán giả may mắn ở đây, cùng hát với chúng tôi một bài, ai sẽ là người dũng cảm lên sân khấu đây?”
Đội trưởng của Tứ Nguyệt Thiên cười nói.
Đèn chiếu ở hội trường cũng không ngừng di chuyển qua lại.
Tất cả những khán giả được chiếu đến đều vô cùng kích động.
Tuy nhiên, thời gian mỗi lần dừng lại rất ngắn, không đầy một giây.
Vù!
Khoảnh khäc tiếp theo, một chùm đèn chiếu rực rỡ chiếu vào Lý Tuyết Nhi.
Trong nháy mắt, cô ta trở thành tâm điểm của toàn hội trường.
Bản thân Lý Tuyết Nhi cũng sửng sốt một lúc: “Tôi… là tôi?”
“Được, xin mời cô gái xinh đẹp này lên sân khấu.”
Nhóm nhạc Tứ Nguyệt Thiên mời Lý Tuyết Nhi lên sân khấu, dưới khán đài tiếng võ tay như sấm.
Định thân lại, Lý Tuyết Nhi vô cùng phấn khích, đến mức đứng trên sân khấu cũng không nói nên lời.
“Cô gái, đừng căng thẳng, thực ra tiết mục này còn có một ý nghĩa đặc biệt.”
Đội trưởng của nhóm nhạc Tứ Nguyệt Thiên cười nói: “Sống trên đời, nhất định ai cũng đều có người mà mình đặc biệt trân trọng, nếu cho cô một cơ hội, cô đứng trên sân khấu, cô sẽ nói gì với người này?”
“Người đặc biệt trân trọng…”
Sau khi nghe thấy lời nói của đội trưởng, bản thân Lý Tuyết Nhi cũng sững sờ, ánh mặt mù mờ.
Tầm mắt của cô ta cũng vô thức nhìn về phía Vương Nhất phía dưới sân khấu.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi.
Trên khuôn mặt Lý Tuyết Nhi mang theo ý cười: “Tôi chưa từng yêu, nhưng tôi biết, anh ấy là người đầu tiên tôi thích, hơn nữa anh ấy hiện đang ở đây.”
Đội trưởng của Tứ Nguyệt Thiên mỉm cười: “Thật sao? Vậy chính là tỏ tình rồi? Cô có lời gì muốn nói với anh ấy không?”
Lý Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói: ‘Đây là lần đầu tiên em nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình, mặc dù em biết như vậy rất ích kỷ nhưng em vấn hy vọng anh có thể tích cực đáp lại em ““
“Em không cần anh chấp nhận em, em chỉ hy vọng anh có thể đáp lại em một chút, sau khi em hát xong bài này, anh có thể lên ôm em một cái.”
Nói xong những lời này, Lý Tuyết Nhi gần như muốn ngất đi, tim cô ta đập thình thịch.
“Được, tôi sẽ mang đến cho mọi người bài hát Ôm”
Cởi bỏ lớp mặt nạ đeo suốt ngày dài Chạy đến ranh giới của mộng ảo.
Giữa đêm khuya trong chiếc xe bí ngô Đi vào chiếc giày thủy tinh cổ tích.
Để tôi tận hưởng cảm giác này Tôi là bông tường vi cô độc mà kiêu ngạo.
Để tôi nếm trải mùi vị này Chẳng cần hiểu thế giới hỗn loạn.
Những lúc như thế này, hầu hết các minh tỉnh đều lựa chon hát nhép nhưng Tứ Nguyệt Thiên thì khác, bọn họ hát thật, hát đến mồ hôi nhễ nhại.
“Tiếp theo là thời gian tương tác với khán giả.”
“Chúng tôi sẽ chọn ra một vị khán giả may mắn ở đây, cùng hát với chúng tôi một bài, ai sẽ là người dũng cảm lên sân khấu đây?”
Đội trưởng của Tứ Nguyệt Thiên cười nói.
Đèn chiếu ở hội trường cũng không ngừng di chuyển qua lại.
Tất cả những khán giả được chiếu đến đều vô cùng kích động.
Tuy nhiên, thời gian mỗi lần dừng lại rất ngắn, không đầy một giây.
Vù!
Khoảnh khäc tiếp theo, một chùm đèn chiếu rực rỡ chiếu vào Lý Tuyết Nhi.
Trong nháy mắt, cô ta trở thành tâm điểm của toàn hội trường.
Bản thân Lý Tuyết Nhi cũng sửng sốt một lúc: “Tôi… là tôi?”
“Được, xin mời cô gái xinh đẹp này lên sân khấu.”
Nhóm nhạc Tứ Nguyệt Thiên mời Lý Tuyết Nhi lên sân khấu, dưới khán đài tiếng võ tay như sấm.
Định thân lại, Lý Tuyết Nhi vô cùng phấn khích, đến mức đứng trên sân khấu cũng không nói nên lời.
“Cô gái, đừng căng thẳng, thực ra tiết mục này còn có một ý nghĩa đặc biệt.”
Đội trưởng của nhóm nhạc Tứ Nguyệt Thiên cười nói: “Sống trên đời, nhất định ai cũng đều có người mà mình đặc biệt trân trọng, nếu cho cô một cơ hội, cô đứng trên sân khấu, cô sẽ nói gì với người này?”
“Người đặc biệt trân trọng…”
Sau khi nghe thấy lời nói của đội trưởng, bản thân Lý Tuyết Nhi cũng sững sờ, ánh mặt mù mờ.
Tầm mắt của cô ta cũng vô thức nhìn về phía Vương Nhất phía dưới sân khấu.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi.
Trên khuôn mặt Lý Tuyết Nhi mang theo ý cười: “Tôi chưa từng yêu, nhưng tôi biết, anh ấy là người đầu tiên tôi thích, hơn nữa anh ấy hiện đang ở đây.”
Đội trưởng của Tứ Nguyệt Thiên mỉm cười: “Thật sao? Vậy chính là tỏ tình rồi? Cô có lời gì muốn nói với anh ấy không?”
Lý Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói: ‘Đây là lần đầu tiên em nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình, mặc dù em biết như vậy rất ích kỷ nhưng em vấn hy vọng anh có thể tích cực đáp lại em ““
“Em không cần anh chấp nhận em, em chỉ hy vọng anh có thể đáp lại em một chút, sau khi em hát xong bài này, anh có thể lên ôm em một cái.”
Nói xong những lời này, Lý Tuyết Nhi gần như muốn ngất đi, tim cô ta đập thình thịch.
“Được, tôi sẽ mang đến cho mọi người bài hát Ôm”
Cởi bỏ lớp mặt nạ đeo suốt ngày dài Chạy đến ranh giới của mộng ảo.
Giữa đêm khuya trong chiếc xe bí ngô Đi vào chiếc giày thủy tinh cổ tích.
Để tôi tận hưởng cảm giác này Tôi là bông tường vi cô độc mà kiêu ngạo.
Để tôi nếm trải mùi vị này Chẳng cần hiểu thế giới hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.