Chương 2105
Bạch Cư Dị
01/05/2024
Đồng Yên Nhiên đi cùng Diệp Kình Hiên.
Lúc này Diệp Kình Hiên đã tỉnh lại, một cánh tay quấn băng thật dày.
Đối với Diệp Thúy Như, Thiên An mới là quê hương của cô ấy, vì vậy cô ấy trở về nhà họ Kim một chuyến.
“Mọi người tự nhiên trò chuyện.”
Biết rằng Vương Nhất và Diệp Thúy Như có mối quan hệ rất thân thiết, Lý Khinh Hồng chưng hửng nói một câu, sau đó lên xe đợi một mình.
“Cô ấy ghen rồi.”
Diệp Thúy Như mỉm cười nói.
Vương Nhất mỉm cười, nhưng không nói gì.
Diệp Thúy Như cũng không để ý, cô ta ngước nhìn trời xanh mây trắng, hít một hơi thật sâu không khí trong lành rồi thở dài.
“Vấn là không khí của Thiên An thơm.”
Câu này, Diệp Thúy Như cũng đã nói những lời tương tự khi đến Giang Thành.
Trong khung cảnh này, chỉ những người trong cuộc mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
“Điều đó có nghĩa là có những người bạn cũ mà bạn quen thuộc ở đây.”
Vương Nhất cười.
Diệp Thúy Như gật đầu: “Đúng vậy, người thân và kẻ thù đều là bạn cũ.”
Dừng một chút, Diệp Thúy Như lại nhìn Vương Nhất nói: “Nói thật, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, chúng ta có thể bình thản đối mặt với cuộc sống như vậy.”
“Trải đời nhiều, tự nhiên sẽ hiểu rõ một đạo lý. Đánh nhau chém giết là thứ chỉ có trẻ con mới chơi.”
Vương Nhất nói.
Kim Thành Phong cùng Diệp Kình Hiên đứng ở phía sau bọn họ, đều chìm vào trâm mặc.
Thời gian vô thường, ai ngờ hai người này lại có tình ý sâu nặng như vậy.
Họ vốn là những người lẽ ra nên vợ nên chồng nhưng lại vô tình bỏ lỡ.
Họ vừa yêu vừa hận, chỉ xét về sự ràng buộc này, Lý Khinh Hồng không bằng Diệp Thúy Như, Vương Nhất và Diệp Thúy Như là một cặp đôi hoàn hảo.
“Vương Nhất.”
Diệp Thúy Như đột nhiên gọi.
Vương Nhất quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cổ điển và tươi sáng của cô ấy.
Diệp Thúy Như chớp mắt cười tinh nghịch.
“Tin hay không, chúng ta có thể dây dưa cả đời?”
Vương Nhất đóng băng tại chỗ.
“Tôi đã quyết định, đời này sẽ không kết hôn, việc nối dõi tông đường sẽ giao cho em họ”
“Tôi không bao giờ chán với việc yêu nhau lắm cắn nhau đau với anh.”
Kim Thành Phong phía sau lập tức đỏ mặt.
Nói xong, Diệp Thúy Như lại khôi phục lại vẻ mặt bình thường, khế nói nói: “Kình Hiên, đi thôi, chị dẫn em đi gặp các anh chị em của hoàng tộc họ Diệp, tin răng biểu cảm của bọn họ khi nhìn thấy em sẽ rất đặc sắc.”
Lúc này Diệp Kình Hiên đã tỉnh lại, một cánh tay quấn băng thật dày.
Đối với Diệp Thúy Như, Thiên An mới là quê hương của cô ấy, vì vậy cô ấy trở về nhà họ Kim một chuyến.
“Mọi người tự nhiên trò chuyện.”
Biết rằng Vương Nhất và Diệp Thúy Như có mối quan hệ rất thân thiết, Lý Khinh Hồng chưng hửng nói một câu, sau đó lên xe đợi một mình.
“Cô ấy ghen rồi.”
Diệp Thúy Như mỉm cười nói.
Vương Nhất mỉm cười, nhưng không nói gì.
Diệp Thúy Như cũng không để ý, cô ta ngước nhìn trời xanh mây trắng, hít một hơi thật sâu không khí trong lành rồi thở dài.
“Vấn là không khí của Thiên An thơm.”
Câu này, Diệp Thúy Như cũng đã nói những lời tương tự khi đến Giang Thành.
Trong khung cảnh này, chỉ những người trong cuộc mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
“Điều đó có nghĩa là có những người bạn cũ mà bạn quen thuộc ở đây.”
Vương Nhất cười.
Diệp Thúy Như gật đầu: “Đúng vậy, người thân và kẻ thù đều là bạn cũ.”
Dừng một chút, Diệp Thúy Như lại nhìn Vương Nhất nói: “Nói thật, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, chúng ta có thể bình thản đối mặt với cuộc sống như vậy.”
“Trải đời nhiều, tự nhiên sẽ hiểu rõ một đạo lý. Đánh nhau chém giết là thứ chỉ có trẻ con mới chơi.”
Vương Nhất nói.
Kim Thành Phong cùng Diệp Kình Hiên đứng ở phía sau bọn họ, đều chìm vào trâm mặc.
Thời gian vô thường, ai ngờ hai người này lại có tình ý sâu nặng như vậy.
Họ vốn là những người lẽ ra nên vợ nên chồng nhưng lại vô tình bỏ lỡ.
Họ vừa yêu vừa hận, chỉ xét về sự ràng buộc này, Lý Khinh Hồng không bằng Diệp Thúy Như, Vương Nhất và Diệp Thúy Như là một cặp đôi hoàn hảo.
“Vương Nhất.”
Diệp Thúy Như đột nhiên gọi.
Vương Nhất quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cổ điển và tươi sáng của cô ấy.
Diệp Thúy Như chớp mắt cười tinh nghịch.
“Tin hay không, chúng ta có thể dây dưa cả đời?”
Vương Nhất đóng băng tại chỗ.
“Tôi đã quyết định, đời này sẽ không kết hôn, việc nối dõi tông đường sẽ giao cho em họ”
“Tôi không bao giờ chán với việc yêu nhau lắm cắn nhau đau với anh.”
Kim Thành Phong phía sau lập tức đỏ mặt.
Nói xong, Diệp Thúy Như lại khôi phục lại vẻ mặt bình thường, khế nói nói: “Kình Hiên, đi thôi, chị dẫn em đi gặp các anh chị em của hoàng tộc họ Diệp, tin răng biểu cảm của bọn họ khi nhìn thấy em sẽ rất đặc sắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.