Chương 2132
Bạch Cư Dị
14/05/2024
Bồng nhiên Khương Nhã My xua tay: “Không cần cô, cao da chó của tôi, tự tôi đuổi được.”
Vì thế, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nhìn Khương Nhã My với ánh mắt ngạc nhiên.
Đặc biệt là Vương Nhất, anh còn không biết Khương Nhã My biết ai ở Yên Kinh.
Cô ta lạnh lùng nhìn Kim Đức Hữu: “Có một câu của ông nói rất đúng, đây này là Yên Kinh, tiện tay nhặt một cục gạch đập bừa một người trong đám đông cũng có thể giết chết mấy người quan trọng.”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại, gọi một cú, nói cho người bên kia răng cô ta đang ở sân bay Yên Kinh.
Kim Đức Hữu cười to: ‘Cô Khương, không ngờ cô cũng quen biết người ở Yên Kinh?”
“Không biết người tôi biết với người tôi biết thì ai mạnh hơn nhỉ?”
Kim Đức Hữu cũng không vội bắt ba kẻ này, mà ông ta đợi người của Khương Nhã My đến, như vậy trông ông ta sẽ càng mạnh hơn.
Khương Nhã My lắc đầu, cô ta hết chỗ nói với Kim Đức Hữu.
Ông ta nghĩ mình mở một công ty vệ sĩ xuyên quốc gia là không ai dám chọc sao?
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều tò mò chờ người Khương Nhã My gọi đến đây.
Sau mười phút, họ thấy một quản gia trung niên dân theo một đám người vội vàng chạy vào.
Kim Đức Hữu nhìn về phía tiếng động, ông ta đang định mỉa mai thì thấy gương mặt của người đàn ông trung niên, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
“Vương… Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị?”
“Chào mừng cô về nhài”
Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị đi đến trước mặt Khương Nhã My, ông ta và những người khác cùng cúi người chào!
Quản gia Khương thị và 5 – 60 người ông ta dân đều đều đồng loạt cúi người, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Đặc biệt khí thế của 5 – 60 người này đều rất mạnh, xương gò má hơi lồi lên, vừa thấy đã biết họ là những người biết võ lại còn rất mạnh.
Hành khách đi lại trong sân bay đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đồ sộ này.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cứ như thấy quỷ, họ nhìn Khương Nhã My với vẻ mặt khó tin.
Nhất là Vương Nhất, anh nhìn như sắp rơi cả con ngươi vậy.
Không ngờ Khương Nhã My lại là vương tộc ở Yên Kinh, thiên kim tiểu thư của Khương thị!
Sau đó anh nghĩ kỹ lại, thật ra có vài dấu vết chỉ ra bí mật Khương Nhã My là cô vương tộc Khương thị.
Đó là lúc Vương Nhất gặp y si Khương Sinh. Khi nhäc đến Khương Sinh, sắc mặt Khương Nhã My trông rất kỳ lạ.
Lúc hai người gặp nhau, Khương Nhã My cũng rất lạnh lùng với Khương Sinh.
Hơn nữa họ hai người giống nhau, nên có thể dễ dàng đoán ra mối quan hệ của cả hai.
Chẳng qua lúc ấy Vương Nhất đầu óc đều nghĩ đến chuyện Lý Thiên Dương đang hôn mê do bị thương nặng, nên anh hoàn toàn không rảnh để quan tâm đến chuyện này.
Bây giờ anh ta mới nhớ ra, Khương Nhã My là thiên kim của Khương thị!
Ánh mắt Lý Khinh Hồng cũng nhìn chằm chăm Khương Nhã My, trong ánh mắt đó, ngoại trừ kinh ngạc và sợ hãi, còn có cả tình cảm khác trong đó.
Cứ như cô ta đang nhớ lại.
Vì thế, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nhìn Khương Nhã My với ánh mắt ngạc nhiên.
Đặc biệt là Vương Nhất, anh còn không biết Khương Nhã My biết ai ở Yên Kinh.
Cô ta lạnh lùng nhìn Kim Đức Hữu: “Có một câu của ông nói rất đúng, đây này là Yên Kinh, tiện tay nhặt một cục gạch đập bừa một người trong đám đông cũng có thể giết chết mấy người quan trọng.”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại, gọi một cú, nói cho người bên kia răng cô ta đang ở sân bay Yên Kinh.
Kim Đức Hữu cười to: ‘Cô Khương, không ngờ cô cũng quen biết người ở Yên Kinh?”
“Không biết người tôi biết với người tôi biết thì ai mạnh hơn nhỉ?”
Kim Đức Hữu cũng không vội bắt ba kẻ này, mà ông ta đợi người của Khương Nhã My đến, như vậy trông ông ta sẽ càng mạnh hơn.
Khương Nhã My lắc đầu, cô ta hết chỗ nói với Kim Đức Hữu.
Ông ta nghĩ mình mở một công ty vệ sĩ xuyên quốc gia là không ai dám chọc sao?
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều tò mò chờ người Khương Nhã My gọi đến đây.
Sau mười phút, họ thấy một quản gia trung niên dân theo một đám người vội vàng chạy vào.
Kim Đức Hữu nhìn về phía tiếng động, ông ta đang định mỉa mai thì thấy gương mặt của người đàn ông trung niên, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
“Vương… Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị?”
“Chào mừng cô về nhài”
Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị đi đến trước mặt Khương Nhã My, ông ta và những người khác cùng cúi người chào!
Quản gia Khương thị và 5 – 60 người ông ta dân đều đều đồng loạt cúi người, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Đặc biệt khí thế của 5 – 60 người này đều rất mạnh, xương gò má hơi lồi lên, vừa thấy đã biết họ là những người biết võ lại còn rất mạnh.
Hành khách đi lại trong sân bay đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đồ sộ này.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cứ như thấy quỷ, họ nhìn Khương Nhã My với vẻ mặt khó tin.
Nhất là Vương Nhất, anh nhìn như sắp rơi cả con ngươi vậy.
Không ngờ Khương Nhã My lại là vương tộc ở Yên Kinh, thiên kim tiểu thư của Khương thị!
Sau đó anh nghĩ kỹ lại, thật ra có vài dấu vết chỉ ra bí mật Khương Nhã My là cô vương tộc Khương thị.
Đó là lúc Vương Nhất gặp y si Khương Sinh. Khi nhäc đến Khương Sinh, sắc mặt Khương Nhã My trông rất kỳ lạ.
Lúc hai người gặp nhau, Khương Nhã My cũng rất lạnh lùng với Khương Sinh.
Hơn nữa họ hai người giống nhau, nên có thể dễ dàng đoán ra mối quan hệ của cả hai.
Chẳng qua lúc ấy Vương Nhất đầu óc đều nghĩ đến chuyện Lý Thiên Dương đang hôn mê do bị thương nặng, nên anh hoàn toàn không rảnh để quan tâm đến chuyện này.
Bây giờ anh ta mới nhớ ra, Khương Nhã My là thiên kim của Khương thị!
Ánh mắt Lý Khinh Hồng cũng nhìn chằm chăm Khương Nhã My, trong ánh mắt đó, ngoại trừ kinh ngạc và sợ hãi, còn có cả tình cảm khác trong đó.
Cứ như cô ta đang nhớ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.