Chương 2149
Bạch Cư Dị
21/05/2024
Tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài, một cõ khí thế vô hình bỗng tăng lên.
‘Là lãnh đạo cấp cao của đại viện quân khu Chiến Vực!”
“Bọn họ đều là học trò của lão Ấn Chủ, phải gọi lão Ẩn Chủ là thầy!”
“Nơi bọn họ ở chính là viện dưỡng lão số 1 nước H đấy!”
“Cái quái gì thế này, sao lại kinh động đến cả bọn họ rồi?”
Mọi người xung quanh hét đến khản cổ.
Giọng nói có chút run rẩy, bởi vì cực kỳ kích động.
Đặc biệt phía sau mỗi ông lão còn có hàng chục binh lính trải qua nhiều lần đánh trận hộ tống và bảo vệ, đông nghìn nghịt, chỉ đứng thôi cũng thấy tràn ngập sát khí.
Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế nhìn thấy những ông lão uy nghiêm kia thì hơi sửng sốt, sau đó trở nên hưng phấn.
Bởi vì những ông lão này đều là lãnh đạo ở đại viện, có địa vị rất cao.
Họ đã dạy dõ rất nhiều học trò ưu tú hoạt động trong các lĩnh vực trong tam giới, học trò có ở khắp mọi nơi.
Đừng nói Long Trường Thế, ngay cả Long Thiên Ngộ cũng chưa từng tận mắt gặp bọn!
Thế mà bây giờ lại gặp được nhiều lãnh đạo như vậy, Long Thiên Ngộ cảm thấy rất hưng phấn!
Đồng thời ông ta cũng vừa mừng vừa lo.
Địa vị của ông ta ở Chiến Vực không tính là cao, theo lý mà nói không thể nào mời được những ông lão này.
Chẳng lẽ… mình quan trọng với Chiến Vực đến vậy sao?
Nghĩ đến đây, Long Thiên Ngộ kích động đến đỏ mắt.
Các lãnh đạo cùng nhau xuất hiện ở đây chắc chăn là đến đây vì mình rồi.
Ngày ông ta thăng quan tiến chức không còn xa nữa!
Ông ta chỉ vào những ông lão kia rồi nói với Vương Nhất: “Thấy chưa? Đây đều là lãnh đạo của Chiến Vực, cho dù gia chủ của chín vương tộc gặp họ cũng phải khách khí vài phần, mà bọn họ đều tới đây vì tôi!”
Long Thiên Ngộ đang mường tượng ra tương lai tươi sáng của mình.
Khương Nhã My nén cười, im lặng không nói.
Vương Nhất gật đầu: “Ông nói đúng, họ đúng thật tới đây để giải quyết chuyện của chúng ta.”
Vương Nhất không những không sợ mà còn nhìn Long Thiên Ngộ với ánh mắt thương hại.
Long Thiên Ngộ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao theo ông ta thấy, Vương Nhất chết chắc rồi!
Cà rập cà rập!
Những ông lão uy nghiêm đó mặt mày u ám bước vào trong sân bay, ánh mắt như ra đa quét tìm thứ gì đó.
Long Thiên Ngộ hưng phấn dẫn Long Trường Thế tới chỗ bọn họ.
“Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là…”
Long Thiên Ngộ đang muốn giới thiệu bản thân, kết quả những ông lão đó không thèm nhìn ông ta lấy một cái đã đi ngang qua.
Họ vấn đang tìm kiếm gì đó, khi nhìn thấy Vương Nhất, hai mắt họ sáng lên.
‘Là lãnh đạo cấp cao của đại viện quân khu Chiến Vực!”
“Bọn họ đều là học trò của lão Ấn Chủ, phải gọi lão Ẩn Chủ là thầy!”
“Nơi bọn họ ở chính là viện dưỡng lão số 1 nước H đấy!”
“Cái quái gì thế này, sao lại kinh động đến cả bọn họ rồi?”
Mọi người xung quanh hét đến khản cổ.
Giọng nói có chút run rẩy, bởi vì cực kỳ kích động.
Đặc biệt phía sau mỗi ông lão còn có hàng chục binh lính trải qua nhiều lần đánh trận hộ tống và bảo vệ, đông nghìn nghịt, chỉ đứng thôi cũng thấy tràn ngập sát khí.
Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế nhìn thấy những ông lão uy nghiêm kia thì hơi sửng sốt, sau đó trở nên hưng phấn.
Bởi vì những ông lão này đều là lãnh đạo ở đại viện, có địa vị rất cao.
Họ đã dạy dõ rất nhiều học trò ưu tú hoạt động trong các lĩnh vực trong tam giới, học trò có ở khắp mọi nơi.
Đừng nói Long Trường Thế, ngay cả Long Thiên Ngộ cũng chưa từng tận mắt gặp bọn!
Thế mà bây giờ lại gặp được nhiều lãnh đạo như vậy, Long Thiên Ngộ cảm thấy rất hưng phấn!
Đồng thời ông ta cũng vừa mừng vừa lo.
Địa vị của ông ta ở Chiến Vực không tính là cao, theo lý mà nói không thể nào mời được những ông lão này.
Chẳng lẽ… mình quan trọng với Chiến Vực đến vậy sao?
Nghĩ đến đây, Long Thiên Ngộ kích động đến đỏ mắt.
Các lãnh đạo cùng nhau xuất hiện ở đây chắc chăn là đến đây vì mình rồi.
Ngày ông ta thăng quan tiến chức không còn xa nữa!
Ông ta chỉ vào những ông lão kia rồi nói với Vương Nhất: “Thấy chưa? Đây đều là lãnh đạo của Chiến Vực, cho dù gia chủ của chín vương tộc gặp họ cũng phải khách khí vài phần, mà bọn họ đều tới đây vì tôi!”
Long Thiên Ngộ đang mường tượng ra tương lai tươi sáng của mình.
Khương Nhã My nén cười, im lặng không nói.
Vương Nhất gật đầu: “Ông nói đúng, họ đúng thật tới đây để giải quyết chuyện của chúng ta.”
Vương Nhất không những không sợ mà còn nhìn Long Thiên Ngộ với ánh mắt thương hại.
Long Thiên Ngộ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao theo ông ta thấy, Vương Nhất chết chắc rồi!
Cà rập cà rập!
Những ông lão uy nghiêm đó mặt mày u ám bước vào trong sân bay, ánh mắt như ra đa quét tìm thứ gì đó.
Long Thiên Ngộ hưng phấn dẫn Long Trường Thế tới chỗ bọn họ.
“Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là…”
Long Thiên Ngộ đang muốn giới thiệu bản thân, kết quả những ông lão đó không thèm nhìn ông ta lấy một cái đã đi ngang qua.
Họ vấn đang tìm kiếm gì đó, khi nhìn thấy Vương Nhất, hai mắt họ sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.